.
._572__2" class="block_" lang="en">Trang 572# 2
Chương 1144: Hy vọng cuối cùng
- Vân huynh đệ! Ngươi làm sao vậy?
Đã nhận ra không thích hợp, Tiêu Mặc vội vàng đi tới trước người Vân Triệt, nhìn thấy sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, môi run run, giống như bị bệnh nặng.
Sau khi bị đào thải... Chân thân trục xuất ra khỏi Trụ Thiên thần giới... Không được bước vào...
Mấy chữ tàn khốc trong âm thanh Trụ Thiên kia đối với Vân Triệt mà nói không khác nào sét đánh giữa trời quang.
Trong vòng ba năm đến thần giới này, mỗi thời mỗi khắc hắn đều lấy mục tiêu tiến vào Trụ Thiên thần giới mà liều mạng, ở thời khắc cuối cùng hắn như kỳ tích thành tựu Thần Kiếp cảnh, thuận lợi tiến vào đại hội huyền thần, vốn tưởng rằng mình đã gần Mạt Lỵ trong gang tấc, suy nghĩ vô số khả năng phương pháp để tìm được nàng, lại vô số lần ước mơ găp lại nàng...
Vận mệnh lại đột nhiên mở ra cho hắn một trò hề vô cùng tàn khốc.
Bị trục xuất ra khỏi Trụ Thiên Giới tương đương với nỗ lực và chấp nhất ba năm nay của hắn triệt để hóa thành bọt nước. Sau này có lẽ hắn sẽ không bao giờ có cơ hội đặt chân vào Trụ Thiên thần giới, cũng sẽ không còn có khả năng nhìn thấy Mạt Lỵ...
Lấy thực lực hiện giờ của hắn, có liều mạng như thế nào đi nữa, cũng quả quyết không thể có khả năng tiến vào mười thứ hạng đầu tiên của chiến trường mà không bị đào thải, chứ đừng nói chi là suốt cả một tháng nay, hắn ngay cả chiến trường đều chưa từng bước vào. Bài danh thứ nhất từ dưới lên toàn bộ đông thần vực...
- Làm sao... Lại... Như vậy chứ..
Vân Triệt mất hồn nhắc đi nhắc lại, từ thân thể đến hồn phách, hoàn toàn lạnh lẽo như băng, giống như rơi vào vực sâu.
Bên trong Trụ Thiên giới, nơi ở của Băng Hoàng thần tông, cũng nghe được âm thanh Trụ Thiên, Mộc Băng Vân cũng băng nhan cũng kịch biến:
- Toàn bộ người bị đào thải sẽ bị trục xuất ra khỏi Trụ Thiên giới... Nguy rồi!!
Mộc Hoán Chi ở bên cạnh không hiểu gì, hắn còn tưởng rằng nàng vì an toàn của đệ tử Băng Hoàng mà lo lắng nên nói:
- Yên tâm đi! Không người nào dám lỗ mãng ở Trụ Thiên giới đâu, sau khi trận chiến kết thúc đám người Hàm Ngọc, Phi Tuyết, Vân Triệt có thể thông qua truyền tống huyền trận trực tiếp trở về Ngâm Tuyết giới, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
- Không, không phải là chuyện này.
Băng tức trên người Mộc Băng Vân hỗn loạn, đi qua đi lại, bỗng nhiên nói:
- Đại trưởng lão, tinh giới trung vị được mời đến xem cuộc chiến có thể cho năm trăm người vào, chỉ cần huyền lực không thấp hơn Thần Kiếp cảnh là được, danh ngạch của chúng ta không đủ vậy có thể lại dẫn thêm người khác tiến vào được không. Ví dụ như đám người Vân Triệt, Phi Tuyết bọn họ?
Mộc Hoán Chi không chút do dự nói:
- Đương nhiên không thể! Trụ Thiên thần giới là Vương giới, ngạo nghễ tôn sư vạn giới, quy tắc cũng cực kỳ khắc nghiệt, làm sao cho phép"Người đến trễ". Từ ngày đầu tiên bắt đầu dự tuyển, Trụ Thiên thần giới liền đã tương đương với bế giới.
- Hơn nữa vừa rồi âm thanh Trụ Thiên kia đã nói rõ, toàn bộ người bị đào thải sẽ bị trục xuất ra, không được bước vào. Lời Trụ Thiên, như thánh chỉ thiên đạo, làm sao có thể thu hồi.
"..." Mộc Băng Vân đứng yên hồi lâu, lại đột nhiên nói:
- Chẳng lẽ, thật sự hoàn toàn không có khả năng dàn xếp?
Mộc Hoán Chi lắc lắc đầu sau đó cau mày nói:
- Nếu là những Vương giới khác, đương nhiên không có vấn đề. Tinh giới thượng vị có lẽ cũng có khả năng, nhưng chúng ta là tinh giới trung vị... Địa vị thấp tiếng nói nhỏ, dù như thế nào đi nữa cũng không có khả năng. Băng Vân, ngươi luôn luôn tâm như băng tuyết, vì sao lại nôn nóng như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"..." Bộ ngực sữa của Mộc Băng Vân phập phồng nhưng không cách nào nói rõ. Nàng nhắm mắt lại bất đắc dĩ nói nhỏ:
- Có lẽ đây chính là số mệnh của hắn đi.
Mộc Băng Vân thở dài trong lòng, mà Viêm Thần giới ở bên cạnh lại liên tục bùng nổ từng trận âm thanh kinh thiên động địa, hiện ra sự tương phản vĩ đại với tâm tình lúc này của nàng.
- Này! Này này!! Vân huynh đệ, chẳng phải chỉ không được đi Trụ Thiên giới thôi sao! Cùng lắm thì chính là một chuyến đi uổng công, cũng không có thiệt thòi gì, không đến mức... Như vậy chứ?
Sau âm thanh Trụ Thiên, cả người Vân Triệt giống như là bị sét đánh mất hồn phách, phản ứng cực kỳ quái dị, khiến Tiêu Mặc không giải thích được, trong lòng cũng bắt đầu có phần run sợ trong lòng.
- Ngươi... Không hiểu...
Vân Triệt cay đắng nói.
- Híc, đúng là ta có thể... Thật sự không hiểu.
Tiêu Mặc dè dặt thận trọng nói, nghĩ tới dáng vẻ luôn luôn u sầu lúc trước của Vân Triệt, lại thêm phản ứng dị thường giờ khắc này, hắn tự nhiên liên hệ hai vế cùng một chỗ:
- Có phải... Ngươi có chuyện đặc biệt quan trọng muốn đi tới Trụ Thiên giới không? Này này, trước tiên đừng nản chí nói không chừng còn có biện pháp khác, để ta suy nghĩ ta suy nghĩ..
Tiêu Mặc nắm tóc suy nghĩ! Đó cũng không phải là chỗ của a miêu a cẩu, mà là Trụ Thiên thần giới, là Vương giới! Cho dù là Giới Vương của tinh giới thượng vị đến cũng phải ngoan ngoãn, tuyệt đối không dám, cũng không thể làm trái quy tắc của Trụ Thiên thần giới.
Mà ở trước mặt Trụ Thiên thần giới tồn tại đứng ở trên đỉnh hỗn độn này, bọn hắn ngay cả con kiến nhỏ bé đều không được tính, có thể có biện pháp cái rắm gì.
- Biện pháp khác..
Dường như ngực Vân Triệt bị một ngọn núi cao đè ép, hắn cắn chặt hàm răng, tim đập cuồng loạn nhưng nội tâm lại hoàn toàn tỉnh táo: Không được... Nhất định còn có biện pháp khác... Nhất định sẽ có...
Ta rời khỏi phụ mẫu, rời khỏi mấy người Thải Y, ba năm không có nửa khắc thả lỏng, vô số lần suýt chút nữa mất mạng tại thần giới... Hơn nữa, đây còn là cơ hội duy nhất để ta có thể nhìn thấy Mạt Lỵ...
Ta không thể để cho tất cả những thứ này trở thành bọt nước..
Tuyệt đối không thể...
Xoạt!!
Đúng vào lúc này có một bạch quang như sét đánh từ trên bầu trời bắn xuống, giữa bạch quang có một bóng người ngã nhào ra, vị trí cách Vân Triệt và Tiêu Mặc không đến năm mươi bước.
Từ lâu bọn hắn đã nhìn quen những luồng bạch quang và bóng người như vậy rồi, sau khi bị huyền thú hoặc huyền giả khác đánh giết được truyền tống về chủ thành phục sinh. Sau khi người kia rơi xuống đất, gào thét một tiếng, nện quyền xuống đất, giọng căm hận nói:
- Thực sự là xúi quẩy, vậy mà gặp phải Vũ Quy Khắc... Lần này thứ tự nhất định bị rơi xuống trên trăm vạn, đáng giận!
Toàn thân Vân Triệt chấn động, như bị điện giật, bỗng nhiên xoay người, quát Tiêu Mặc:
- Tiêu Mặc! Cho ta xem bảng danh sách chiến khu một chút, nhanh!!!
- A... Được!
Tiêu Mặc bị tiếng gầm như dã thú của hắn làm sợ hết hồn, vội vã dùng ý niệm thúc dục bảng danh sách chiến khu bọn họ vừa mới xem.
Hạng nhất bảng danh sách, là hơn sáu trăm vạn hồn châu.
Mà bắt đầu từ người thứ hai, tuy chỉ kém một thứ tự, nhưng số lượng hồn châu lại giảm như kiểu nhảy xuống vách đá.
Hồn châu người thứ hai là hơn ba trăm vạn.
Người thứ ba thì chỉ còn hai trăm vạn.
Người thứ tư... Người thứ năm... Người thứ sáu.
Người thứ mười là hơn chín mươi vạn.
Tròng mắt vốn ảm đạm của Vân Triệt đột ngột lóe lên ánh sáng, tiếp theo lại chuyển thành cực kỳ ngưng trọng, đột nhiên chạy như điên về một phương hướng.
- Này ngươi đi đâu...Hả?
Tiêu Mặc sững sờ, không rõ chân tướng nhìn Vân Triệt nhằm về phía người vừa mới bị truyền tống về chủ thành phục sinh.
Vân Triệt vọt tới bên cạnh người kia, hai tay túm lấy cổ áo của hắn, gầm rú hỏi:
- Vũ Quy Khắc ở đâu? Nói!
Người kia không phản ứng kịp, ngẩn người ở đó.
- Vũ Quy Khắc ở đâu! Nói mau! Nói mau!!
Mặc dù bên trong chủ thành không cách nào phóng thích huyền lực, nhưng trên người Vân Triệt lại quấn quanh một tầng sát khí doạ người, quả thực như một đầu dã thú đang cuồng nộ, ngay cả đôi tròng mắt cũng hiện lên màu đỏ thắm nhè nhẹ khiến người kia trực tiếp kinh sợ, hắn theo bản năng đưa tay chỉ về một phương hướng:
- Chính.... Là ở chỗ đó...
Một phát buông hắn ra, Vân Triệt chạy như điên về phương hướng hắn chỉ.
Vừa bước chân ra khỏi khu vực chủ thành, huyền lực của Vân Triệt khai hỏa toàn bộ, chân đạp huyễn quang lôi cực, như tia chớp lôi đình, bắn thẳng đến phương bắc, tốc độ kinh khủng tuyệt luân kia khiến Tiêu Mặc trợn mắt há hốc mồm.
- Ta má nó...
Tiêu Mặc đứng ngây người tại chỗ, miệng mở lớn.
Vân Triệt vốn bất chấp người kia nói thật hay giả, dự tuyển sẽ lập tức kết thúc rồi, hắn ngay cả thời gian suy xét đều đã không có.
Chỉ biết phương hướng đại khái, mà không biết phương vị và khoảng cách chính xác, có thể tìm được Vũ Quy Khắc hay không, toàn bộ phải dựa vào vận khí.
Vòng dự tuyển thứ nhất tiến vào phần cuối, Vân Triệt mới lần đầu tiên chân chính bước vào chiến trường.
Phóng tầm mắt nhìn chung quanh đều là mặt đất nứt toác và núi cao sụp đổ, tiếng gầm rú do lực lượng va chạm dẫn đến từ các phương hướng truyền đến. Chiến trường bước vào giai đoạn đếm ngược chẳng những không khiến mọi người buông lỏng, ngược lại triệt để khiến bọn họ thiêu đốt từng chút nhiệt huyết và điên cuồng cuối cùng.
Vân Triệt một đường chạy như điên, không thể tránh khỏi gặp phải những huyền giả khác, nhưng từng khí tức đảo qua hắn rồi lại toàn bộ dời đi, không có một người nào xem hắn là con mồi để công kích...
Bởi vì số lượng hồn châu của hắn lại là số không! Trong thời khắc phải tranh giành cuối cùng này, giết hắn thì quả thực lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực, lãng phí tình cảm.
Vân Triệt một đường tránh né tùy ý có thể thấy được chém giết kịch liệt, vừa hết tốc độ phi hành vừa toàn lực phóng thích linh giác quét qua bốn phía. Một đường này cơ bản gần như thông suốt.
Vũ Quy Khắc! Ở đâu... Rốt cuộc đang ở đâu...
Nhất định phải tìm được hắn!
Tinh thần tập trung, hai mắt như ưng, mỗi một giây còn lại đều quý giá không gì sánh bằng, dưới tâm thần hoàn toàn trói buộc, Vân Triệt thậm chí không biết mình đã bay đi bao xa, lại qua bao lâu.
Lúc này ngoài rìa linh giác của hắn, một luồng cảm giác áp bách vượt xa tầm thường lóe lên một cái rồi biến mất.
Đó là...
Trong lòng Vân Triệt vừa động, ánh mắt mở lớn, hơi chuyển phương hướng, thẳng hướng mà đi, rất nhanh, ở bên trong một hố to nứt ra từ trên mặt đất, ba bóng người xuất hiện trong tầm mắt, một người trong đó, lực áp bách khiến người ta hít thở không thông kia cùng với một thân kim y hào quang sáng rọi rực rỡ, gần như nhanh chóng mù mắt chó đã hiển lộ rõ ràng ra thân phận của hắn.
Vũ Quy Khắc!
Vũ Quy Khắc đứng ở trung tâm hố lớn, một tay chắp sau lưng, mặt không hề cảm xúc, như một người phán xét cao cao tại thượng, ngạo nghễ nhìn xuống hai người trước người hắn.
Hai huyền giả trước người hắn đều quỳ gối xuống đất, nhưng đây cũng không phải do bọn họ tự làm, mà bị một luồng huyền lực khổng lồ bọn họ vốn không cách nào chống lại cưỡng chế trong người, hai tên huyền giả này một người là Thần Kiếp cảnh hậu kỳ, một người khác rõ ràng đã là Thần Linh cảnh, nhưng ở dưới huyền lực của Vũ Quy Khắc áp chế lại động không thể động, sắc mặt nhăn nhó, toàn thân đổ mồ hôi như mưa.
Huyền giả Thần Linh cảnh bên phải thống khổ nói:
- Vũ... Vũ công tử. Tại hạ Tử Linh giới Hàn Càn đảo Tạ Cửu Khôn, ngưỡng mộ danh tiếng Vũ công tử đã lâu...Hàn Càn Đảo ta vốn có giao tình với quý tông... Xin bỏ qua cho... Ngày sau... Chắc chắn báo đáp!
- Vũ công tử, lúc trước ngươi đã giết chúng ta rồi... Lại giết tiếp... Cũng không hề có chỗ tốt cho ngươi, kính xin... Buông tha cho chúng ta... Hai người chúng ta nhất định sẽ không quên ân tình của công tử.
Một huyền giả khác cũng gần như cầu khẩn nói.
Hai người đã từng bị Vũ Quy Khắc giết một lần, lại giết thêm một lần Vũ Quy Khắc cũng không cách nào cướp đoạt hồn châu của bọn họ, xác thực là không hề có chỗ tốt. Nhưng hồn châu của hai người vẫn bị tổn thất ba thành như cũ, tất nhiên sẽ dẫn đến xếp hạng tụt nhiều, làm sao bọn họ có thể chấp nhận được, chỉ biết cầu xin.
Vũ Quy Khắc cười nhạt, ánh mắt nghiêng đi, hắn thật hưởng thụ cảm giác có thể nắm trong tay vận mệnh người khác, từ nhỏ đã là như thế:
- Ha ha ha, thứ rác rưởi cũng có tư cách cầu xin tha thứ sao? Chết đi!
- Đợi chút! Vũ công tử... A!!
Bàn tay Vũ Quy Khắc nắm lại, một đường huyền quang nổ tung giữa trời, đánh bay hai người ra xa, máu bắn ra giữa trời, trực tiếp đột tử. Thi thể vẫn chưa kịp hạ xuống, liền đã biến mất trong bạch quang.
Huyền đạo Thần Vũ Tông lấy cương mãnh bá đạo làm chủ, mỗi một lần ra tay có thể phá núi nứt đất. Vừa rồi huyền lực phóng thích trong nháy mắt kia, chu vi trăm dặm không gian chung quanh cũng vì đó mà hơi chấn động, Vân Triệt đang toàn lực bay tới cũng nảy sinh cảnh giác, cấp tốc khởi động Tà thần bình chướng nhưng vẫn bị hung hăng đụng ngã lăn ra, sau khi dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng ổn định lại, trong lòng hoàn toàn kinh hãi.
Chỉ là lực lượng dư ba của hắn, liền đã đáng sợ như thế... Đây chính là sự khủng bố của Thần Linh cảnh hậu kỳ.
- Hừ, một đám rác rưởi!
Vũ Quy Khắc đánh xong liền khinh thường cười lạnh một tiếng. Sau đó híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt đang bay tới, thản nhiên lẩm bẩm:
- Hả? Sao nơi này lại có thể có con muỗi bay vào được.