Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1144 - Chương 1145: Bức Hiếp

. ._573__1" class="block_" lang="en">Trang 573# 1

 

 

 

Chương 1145: Bức hiếp



Huyền lực Thần Kiếp cảnh cấp một, xếp hạng chót của chót toàn bộ chiến trường, số lượng hồn châu lại là số không, quả thực Vũ Quy Khắc có phần buồn cười hoàn toàn không có ý định ra tay, bởi vì giết người này không có hồn châu rơi ra, không có chút tổn thất nào, hơn nữa lại hạ thấp giá trị con người mình.

Để hắn không nghĩ tới chính là,"Con muỗi" trong mắt hắn lại bay thẳng tới chỗ hắn, sau khi nhìn thấy hắn chẳng những không trốn, ngược lại còn từ trên trời rơi xuống trước người hắn, còn chưa rơi xuống đất đã quát khẽ một tiếng:

- Vũ Quy Khắc!

Tròng mắt Vũ Quy Khắc hơi híp lại, nụ cười có phần nghiền ngẫm:

- Ngươi là con chuột từ chỗ nào chui ra, lại dám gọi thẳng tên của bản công tử... Chán sống rồi sao!

Ở Hắc Gia giới hắn chỉ biết"Lăng Vân", hoàn toàn không biết Vân Triệt chính là"Lăng Vân", càng không có nhìn thấy... Bởi vì trước đó hắn đã bị"Tiểu Mạt Lỵ" dọa chạy mất rồi, hơn nữa còn phải bồi thường một khối cửu tinh phật thần ngọc vô cùng cực khổ mới có được, cùng một khối không huyễn thạch phụ vương hắn ban cho.

Trước đó hai người bọn họ đã từng có hai lần đối mặt, Vân Triệt chú ý tới hắn, còn hắn lại không hề có chút ấn tượng nào đối với Vân Triệt. Dù sao nhi tử của Giới Vương Thần Vũ giới kiêu ngạo tới cực điểm này, nhất định sẽ dương danh ở đại hội huyền thần của đông thần vực này, làm sao có thể liếc mắt nhìn thẳng vào một tên"Rác rưởi" mới bước vào Thần Kiếp cảnh cấp một.

Giọng nói của Vũ Quy Khắc đột ngột trở nên âm trầm, đổi lại là người khác nhất định sẽ sợ đến trong lòng run rẩy. Nhưng sắc mặt Vân Triệt lại dường như còn âm trầm hơn hắn, thời gian vô cùng gấp gáp, làm sao hắn có thể nói nhảm nửa câu với Vũ Quy Khắc, hắn trực tiếp quát lên:

- Vũ Quy Khắc, ta đến để làm một khoản giao dịch với ngươi!

- Giao dịch? Chỉ bằng ngươi?

Vũ Quy Khắc giống như là nghe được một câu chuyện cười cực lớn.

- Đừng nói nhảm! Tự mình nhìn đi!

Cánh tay Vân Triệt vung lên, một món đồ giống như hòn đá rất nhỏ bay về phía Vũ Quy Khắc.

- Hả?

Vũ Quy Khắc cảm thấy buồn cười tiện tay bắt lấy, trong lòng cười ha ha một trận: Gia hỏa này không phải là một thằng ngu ngốc chứ? Chẳng những rác rưởi thành đống, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể tham gia, đại hội huyền thần này quả nhiên cũng không hơn gì cái này.

Hơi nhấc ngón tay, sắc mặt Vũ Quy Khắc lập tức biến đổi, nội tâm kịch liệt dao động... Bởi vì thứ kẹp ở giữa ngón tay hắn, rõ ràng là một viên huyền ảnh thạch.

Hắn hoảng sợ đương nhiên không phải là vì Vân Triệt, mà là... Hai năm trước ở Hắc Gia giới, hắn bị"Tiểu Mạt Lỵ", cũng chính là Thiên Lang tinh thần Thải Chi công chúa dùng hai viên huyền ảnh thạch hung hăng lừa gạt một phen, không chỉ khiến cho hắn mất cả chì lẫn chài, còn liên tục nhận lấy kinh hãi lớn nhất đời này.

Từ đó về sau, tâm hồn của hắn liền sinh ra bóng ma rất lớn đối với huyền ảnh thạch, mỗi lần nhìn thấy đều hãi hùng khiếp vía, cho tới bây giờ cũng không hoàn toàn thoát khỏi.

- Ngươi nhìn cẩn thận xem bên trong là cái gì!

Vân Triệt trầm giọng nói, cho dù đối mặt với Vũ Quy Khắc, nhưng hắn không hề hạ khí thế chút nào.

Chân mày Vũ Quy Khắc hơi trầm, bóng ma đối với huyền ảnh thạch và thái độ khác thường của Vân Triệt làm cho hắn cảm thấy có chút bất an và không thích hợp, hắn không khinh thường trực tiếp bóp nát huyền ảnh thạch, mà rót huyền khí vào, linh giác quét qua.

Sau mấy phút yên lặng, sắc mặt Vũ Quy Khắc đột nhiên đại biến, thân thể mãnh liệt run rẩy, đồng tử cấp tốc nheo lại nhìn chằm chằm vào Vân Triệt:

- Ngươi... Ngươi lấy được đồ vật này từ đâu!

Viên huyền ảnh thạch này chính là một trong hai viên huyền ảnh thạch mà năm đó Vân Triệt nhặt được từ bên trên thi thể Lôi Thiên Phong Giới Vương của Hắc Gia giới, bên trong khắc ấn lại hình ảnh liên quan đến Thần Vũ tông liệp sát Mộc Linh, mưu đồ vương tộc mộc linh, vơ vét nữ tử hạ giới làm lô đỉnh luyện công... Hơn nữa đại bộ phận đều do Vũ Quy Khắc tự mình nói ra, khuôn mặt, thân hình, âm thanh, thần thái của hắn ở trong đó... Muốn bao nhiêu rõ ràng có bấy nhiêu rõ ràng.

Trong lúc Vũ Quy Khắc la hét, huyền ảnh thạch trong tay hắn cũng bị huyền khí mất khống chế của hắn vỡ thành bụi phấn, nhưng sắc mặt trở nên dữ tợn của hắn không hề có một chút thả lỏng, bởi vì nơi này là chiến trường dự tuyển, tất cả mọi thứ nơi này đều là hình chiếu!

Chỉ có tồn tại chân thực mới có thể hình chiếu tiến đến, mà coi như hình chiếu bị hủy đến không còn sót lại chút cặn bã nào, cũng sẽ không có một chút ảnh hưởng đến chân thân cùng vật thật.

Năm đó hắn bị Thải Chi dọa cho rơi mất nửa cái mạng, hắn mơ thấy ác mộng trọn vẹn mấy tháng... Mà bây giờ thứ đáng sợ hơn cơn ác mộng kia đang sống rõ ràng đặt ở trước mặt hắn, vừa rồi hắn còn như người phán xét khống chế sinh tử của người khác đùa bỡn tôn nghiêm của người khác, sắc mặt hiển thị rõ sự cuồng ngạo lại hoàn toàn trắng bệch, bờ môi không khống chế được run run.

Không có người nào rõ ràng hơn hắn về hậu quả khi hình ảnh bên trong viên huyền ảnh thạch này bị tiết lộ ra ngoài.

Vân Triệt trầm giọng nói, hắn đoán mình có nói thẳng ra là ngẫu nhiên nhặt được thì Vũ Quy Khắc cũng sẽ không tin tưởng:

- Ta đây cũng không có nghĩa vụ giải thích với ngươi. Hình ảnh trong viên huyền ảnh thạch này, tin tưởng Vũ đại công tử nhất định không muốn nó bị tiết lộ ra ngoài. Mà yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi tùy ý cũng có thể làm được.

Hạ giọng, Vân Triệt nhìn chằm chằm vào sắc mặt đang biến ảo của Vũ Quy Khắc:

- Để cho ta giết ngươi một lần! Ta phải tiến vào vòng dự tuyển thứ hai!

Đây là hi vọng sau cùng mà hắn đột nhiên nghĩ tới sau khi nghe được âm thanh Trụ Thiên tàn khốc kia.

Không bị đá ra khỏi Trụ Thiên thần giới, nhất định phải tiến vào mười vị trí đầu của chiến khu.

Lấy trạng thái hiện tại của hắn, nằm mộng khó có khả năng làm được.

Nhưng nếu như có thể giết Vũ Quy Khắc một lần thì...

Số lượng hồn châu bây giờ của Vũ Quy Khắc là sáu trăm năm mươi vạn, đứng hàng thứ nhất trong chiến khu của bọn hắn, mà nếu giết Vũ Quy Khắc một lần, sẽ trực tiếp cướp đoạt lấy ba thành hồn châu của hắn, từng đó cũng chính là gần hai trăm vạn hồn châu rồi!

Đủ để tiến đến mười vị trí đầu... Không là năm vị trí đầu mới đúng!

Chỉ riêng về thực lực mà nói, dù là triển khai toàn bộ át chủ bài, một trăm người như hắn cũng không thể nào là đối thủ của Vũ Quy Khắc. Nhưng hết lần này tới lần khác trên tay của hắn lại nắm lấy bó lớn điểm yếu của Vũ Quy Khắc -- đó là hai viên huyền ảnh thạch nhặt được ở trên thi thể của Lôi Thiên Phong.

Lúc trước khi ngẫu nhiên nhặt được hai viên huyền ảnh thạch này, phản ứng của Vân Triệt càng nhiều là ngạc nhiên, ngược lại chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có thời điểm dùng đến nó, nhưng dưới"Tuyệt cảnh" bỗng nhiên giáng xuống thì nó đã trở thành cây cỏ cứu mạng sau cùng.

Thần Kiếp cảnh cấp một... Muốn vào vòng dự tuyển thứ hai!?

Vũ Quy Khắc muốn cười nhưng cười không nổi, khóe miệng hắn co giật:

- Chỉ bằng loại phế vật như ngươi... Cũng xứng sao!?

Vân Triệt không chút tức giận ngược lại nở nụ cười:

- A, ta xứng hay là không xứng, cũng không phiền đến ngươi quan tâm, ngươi vẫn nên quan tâm đến chính mình nhiều hơn đi. Vũ Quy Khắc, nhi tử của Đại Giới Vương Thần Vũ giới, thân phận cao quý cỡ nào. Tu vi huyền đạo càng không cần phải nói, ở nơi đại hội huyền thần tụ tập tất cả thiên tài trẻ tuổi đứng đầu của đông thần vực này, vẫn có thể tiến vào hai mươi vị trí đứng đầu, đó là chiến tích kinh người cỡ nào, Vũ Quy Khắc ngươi sẽ lập tức nổi danh toàn bộ thiên hạ, không ai không biết, phong quang vô hạn, càng có thể trở thành niềm kiêu ngạo của Thần Vũ giới thế hệ này, được toàn giới ngưỡng mộ, phụ vương ân sủng, vạn năm về sau, kế thừa vị trí Đại Giới Vương cũng không phải là chuyện không có khả năng.

- Nhưng nếu như đồ vật bên trong viên huyền ảnh thạch này bỗng nhiên tiết lộ ra ngoài, thiên hạ đều biết, ngươi đoán, sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Nói một phen, phía trước cẩn thận miêu tả phong quang và tương lai tốt đẹp vô hạn mà hắn đã có thể đụng tay đến, sau đó lại một cước đạp hắn tiến vào địa ngục lạnh như băng -- khóe miệng Vân Triệt hơi vểnh lên, hiện ra nụ cười chỉ có thể xuất hiện ở trên mặt ác nhân giả dối nhất.

- Ngươi... Ngươi dám!!

Mỗi một bắp thịt trên mặt Vũ Quy Khắc đều đang run rẩy. Lần trước bị"Tiểu Mạt Lỵ" uy hiếp, hắn chỉ có thể nhận bởi vì đó chính là Thiên Lang tinh thần, là tồn tại siêu nhiên mà phụ vương của hắn cũng phải cung kính.

Nhưng trước mắt, chỉ là một tên"Rác rưởi" mà bình thường hắn cũng không thèm nhìn nhiều, thế mà bây giờ lại uy hiếp hắn... So với năm đó, không thể nghi ngờ càng là phẫn nộ và khuất nhục gấp ngàn vạn lần.

- Vậy ngươi có thể thử xem ta có dám không!

Khí thế, ánh mắt của Vân Triệt không hề yếu kém.

Ngực Vũ Quy Khắc phập phồng, giận quá thành cười:

- Ngươi... A... Ha ha ha... Thật sự buồn cười, thậm chí ngay cả một tên phế phẩm cũng dám uy hiếp ta... Vân Triệt, hắc! Ngươi có tin ta không cần tốn nhiều sức có thể giết cả nhà ngươi, diệt toàn tộc ngươi, bầm thây ngươi vạn đoạn, sống không bằng chết không.

Vân Triệt cũng cười:

- Tin! Đương nhiên tin Vũ đại công tử ngươi đương nhiên có năng lực này. Nhưng trước đó sợ rằng Thần Vũ giới của ngươi sẽ phải chịu cảnh ngàn người chỉ chỏ, bị Vương giới chế tài, mà đầu sỏ gây nên khiến Thần Vũ giới rơi vào hoàn cảnh này, sợ rằng ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, bị toàn giới của ngươi thóa mạ, bị phụ vương lột một lớp da, đánh gãy chân, phế bỏ huyền công cũng đều là nhẹ...

- Ngươi!! Câm miệng!!

Lời nói của Vân Triệt giống như lời nguyền rủa ác độc nhất khiến toàn thân Vũ Quy Khắc lạnh như băng... Bởi vì hắn biết vô cùng rõ ràng, nếu như hình ảnh bên trong huyền ảnh thạch thật sự bại lộ, những"Lời nguyền rủa ác độc" này tuyệt đối có khả năng trở thành sự thật!

Hai tay của hắn nắm chặt, huyền khí quấn quanh, hận không thể bầm thây Vân Triệt vạn đoạn... Nhưng nơi này lại cứ là chiến trường, là hình chiếu! Cho dù hắn có giết Vân Triệt một ngàn lần một vạn lần cũng không có tác dụng rắm gì.

Ngay cả hồn châu cũng sẽ không tổn thất!

Vân Triệt than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, không nhanh không chậm nói:

- Haizzz, xem ra Vũ đại công tử rất khó chịu với giao dịch này. Chuyện này cũng thật kỳ quái nha, chẳng phải là bị ta giết một lần thôi sao, ngươi có hơn sau trăm năm mươi vạn hồn châu, coi như tổn thất ba thành cũng vẫn đứng đầu chiến trường này như cũ, nhiều lắm thì tổng bài danh bị rớt xuống mà thôi, cũng không chậm trễ ngươi tiến vòng dự tuyển thứ hai. Mà bài danh vòng một cũng chỉ là bài danh dự tuyển, không hề có liên quan gì đến bài vị đỉnh phong chân chính đằng sau.

- Nói cách khác ngươi vốn không có bất kỳ tổn thất gì, còn có thể cứu vãn danh vọng của Thần Vũ giới và tương lai của mình, đó là giao dịch có lời cỡ nào! Chuyện này lại do ta chủ động đề xuất, quả thực chính là tặng không ngươi một lợi ích to lớn, thế mà ngươi còn không nguyện ý đáp ứng?

Ánh mắt Vân Triệt liếc xéo, vẻ mặt thương hại:

- Đường đường là nhi tử của Giới Vương Thần Vũ giới, ta còn tưởng rằng cho dù ngươi không thông minh gì, tối thiểu cũng không phải là một kẻ ngu xuẩn, không nghĩ tới... Chậc chậc chậc.

Gan phổi của Vũ Quy Khắc đều sắp bị tức điên, huyết dịch toàn thân sôi trào vọt thẳng lên đỉnh đầu:

- Thả... Rắm! Ngươi... Ngươi loại rác rưởi... Phế phẩm này... Cũng xứng...

Vân Triệt cười lạnh một tiếng, chẳng thèm nghe hắn nói, rồi bỗng nhiên quay người:

- A! Rất tốt, một khi đã như vậy, sẽ như Vũ đại công tử ngươi mong muốn. Hắc... Ta cam đoan ba ngày... A không, trong vòng ba canh giờ danh tiếng của Vũ đại công tử ngươi sẽ tăng lên một tầng nữa, ha ha ha ha.

Cười lớn một tiếng, Vân Triệt không để ý tới Vũ Quy Khắc nữa, đằng không bay lên không trung, nhanh chóng đi xa.

- Đứng lại!!

Một tiếng gầm to, một luồng sóng khí mạnh mẽ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt như núi cao vạn trượng ép thân, một mực khóa Vân Triệt ở trên không trung, mà bóng dáng Vũ Quy Khắc cũng lóe lên một cái, đột ngột xuất hiện ở phía trước Vân Triệt, hai mắt âm lệ như ác quỷ.

Vân Triệt lại không sợ chút nào, thản nhiên dang hai cánh tay ra, mặt đầy trào phúng nói:

- Nếu muốn giết ta mà nói, tùy tiện Vũ đại công tử ngươi giết, ta tuyệt ~~ đối ~~ không phản kháng, hắc hắc!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment