.
._573__2" class="block_" lang="en">Trang 573# 2
Chương 1146: Tin dữ trên trời rơi xuống
Nếu Vũ Quy Khắc đã giam cầm Vân Triệt, dĩ nhiên không muốn giết hắn. Hắn hung ác thở một hơi, cuối cùng bình tĩnh lại một chút, liều mạng áp chế xúc động muốn bầm thây Vân Triệt vạn đoạn, từng chữ âm trầm nói:
- Nếu ta đáp ứng điều kiện của ngươi... Ngươi cam đoan viên huyền ảnh thạch kia sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trên đời này nữa như thế nào!
Chuyện đã tới nước này, cho dù tức giận đến cực hạn, vạn phần bực tức, hắn cũng chỉ có thể nhận tội.
Đúng như Vân Triệt nói, bị Vân Triệt giết một lần, mặc dù là một loại sỉ nhục to lớn, không hề ảnh hưởng đến chuyện hắn tiến vào vòng dự tuyển thứ hai, cũng không ảnh hưởng đến trận đấu phía sau, kết quả cũng không có chút tổn thất nào.
Nhưng nếu Vân Triệt thật sự tiết lộ huyền ảnh thạch ra ngoài, hậu quả sẽ là hắn tuyệt đối không chịu đựng nổi.
Vì sao lại xuất hiện một viên huyền ảnh thạch giống với năm đó, chẳng lẽ năm đó sau khi ta dùng cửu tinh phật thần ngọc đổi lấy viên huyền ảnh thạch kia nhưng thật ra đã bị Thiên Lang tinh thần đánh tráo ở trong nháy mắt nào đó? Không đúng! Sau khi ta lấy được huyền ảnh thạch, còn cố ý dò xét một chút. Vậy thì chỉ còn có một khả năng khác...
Năm đó Thiên Lang tinh thần đã đồng thời khắc ấn hai viên huyền ảnh thạch giống nhau!
Về phần vì sao nó lại rơi vào tay Vân Triệt, Vũ Quy Khắc dưới tâm tư đại loạn, vốn không rảnh suy nghĩ.
- Ta không thể cam đoan.
Vân Triệt không chút do dự nói.
- Ngươi...
Vân Triệt cười tủm tỉm nói:
- Vũ đại công tử, nếu như ta nói sau khi giao dịch hoàn thành, ta sẽ lập tức hủy đi viên huyền ảnh thạch kia, ngươi có tin không? Ta sẽ không ngu đến mức giao nó cho ngươi, bởi vì đó là việc đưa chính mạng của ta cho ngươi. Ngược lại ta còn phải một mực bảo tồn nó, để tránh một ngày không cẩn thận rơi vào tay người khác, hoặc là rơi vào tay Vũ đại công tử ngươi.
Vân Triệt chậm rãi nói:
- Nhưng ngươi có thể yên tâm. Vân Triệt ta ngày xưa không oán, ngày gần đây không thù với Vũ đại công tử, càng không có thâm cừu đại hận gì. Hôm nay bất đắc dĩ mới có thể ra hạ sách này, chỉ cần về sau Vũ đại công tử không tìm ta gây phiền toái, ta dù thế nào cũng không đến mức lấy mạng liều mạng cá chết lưới rách với ngươi. Nói không chừng, ta còn sợ nó tiết lộ ra ngoài hơn Vũ đại công tử ngươi, chẳng lẽ không phải sao?
Răng rắc.
Một tiếng giòn vang, Vũ Quy Khắc chính là cứng rắn bẻ gãy xương ngón tay phải của chính mình.
Ý tứ trong lời nói của Vân Triệt chính là: Ngươi tin cũng phải tin, không tin cũng phải tin! Chuyện này ngươi phải làm, ta lại sẽ không giao ra lợi thế. Chẳng những để ngươi không có biện pháp tính sổ sau đó, nói không chừng về sau còn có thể lấy ra uy hiếp thêm một lần nữa.
Đây là uất ức bực nào!
Thời gian không ngừng trôi qua, lúc nào cuộc chiến vòng dự tuyển thứ nhất cũng có thể tuyên bố kết thúc. Thậm chí Vân Triệt còn lo lắng sốt ruột hơn cả Vũ Quy Khắc, nhưng sắc mặt ánh mắt hắn lại là hoàn toàn bình tĩnh, giọng điệu lúc chậm lúc nhanh, lúc mềm mại lúc cứng rắn, từng bước ép sát, từng bước hờ hững yếu thế hợp thời...
Vì thúc đẩy Vũ Quy Khắc tiến hành lần giao dịch này, hắn đã dùng hết tâm lực.
Vân Triệt chậm rãi giống như chẳng hề để ý nói:
- Vũ đại công tử, tốt nhất ngươi nhanh làm ra quyết định đi. Nói không chừng sau một giây nữa cuộc chiến dự tuyển sẽ kết thúc, đến lúc đó ngươi sẽ không còn cơ hội!
Câu nói sau cùng, âm điệu đột nhiên tăng thêm, đánh thẳng vào tâm hồn Vũ Quy Khắc.
Khuôn mặt Vũ Quy Khắc đỏ tươi như màu máu, da đầu cuồng loạn phình lên, tất cả phẫn nộ bực tức đời này của hắn cộng lại cũng đều kém hơn giờ khắc này:
- Được... Được! Lão tử nhận thua!
- Nhưng mà, Vân Triệt... Ngươi nhớ kỹ cho ta, tốt nhất ngươi nên coi trọng viên huyền ảnh thạch kia như cha ruột của ngươi, nếu có một ngày nó tiết lộ ra ngoài... Ngươi có chạy trốn tới bên rìa hỗn độn, ta cũng sẽ khiến ngươi hối hận vì đi đến trên đời này!
Vân Triệt cười nhạt:
- Chúc mừng Vũ đại công tử đưa ra lựa chọn chính xác. Vậy thì bắt đầu đi.
Răng rắc!
Lại một ngón tay bị Vũ Quy Khắc cứng rắn bóp gãy, nhưng hắn không cảm thấy đau đớn chút nào. Hắn thở mạnh ra mấy hơi, dùng hết lý trí của chính mình, cứng rắn nuốt khuất nhục và không cam lòng vô tận này xuống.
Rầm!
Theo một tiếng khí bạo rất nhỏ, khí tức phong tỏa Vân Triệt nhất thời tán loạn, tiếp theo mặc dù Vũ Quy Khắc không nói một lời, nhưng huyền khí trên người lại bắt đầu nhanh chóng thu liễm, cho đến huyền khí hộ thân cuối cùng cũng hoàn toàn thu hồi.
Chỉ có điều toàn bộ thân thể lại không ngừng run rẩy, mỗi một sợi gân xanh đều đang phồng lên.
Vũ Quy Khắc nhận thua cùng trạng thái lúc này của hắn ta khiến nội tâm Vân Triệt mừng như điên, bàn tay hơi run run, Vân Triệt bình tĩnh đi vòng ra sau lưng Vũ Quy Khắc, ngưng tụ huyền khí rồi đột nhiên xuất thủ, hung hăng đánh vào gáy Vũ Quy Khắc.
Ầm!!
Dưới trạng thái bình thường, Vân Triệt không thể có khả năng gây tổn thương cho Vũ Quy Khắc. Nhưng sau khi Vũ Quy Khắc thu lại tất cả huyền lực phòng ngự, chỉ dựa vào thân thể, làm sao có thể chịu đựng được một kích toàn lực của Vân Triệt. Trong tiếng nổ vang vĩ đại, từ gáy đến trước ngực Vũ Quy Khắc trực tiếp nổ xuyên, máu thịt nội tạng bay tứ tung, toàn bộ thân thể cắt thành hai đoạn ở giữa không trung, bay ra cực xa mới lăn xuống trên mặt đất.
- Đừng để... Cho ta... Lại nhìn thấy... ngươi...
Nửa đoạn thân thể trước của Vũ Quy Khắc phát ra âm thanh oán hận tối nghĩa, sau đó tiêu tán vô tung ở trong bạch quang.
Cùng lúc này, một luồng bạch quang khác bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên người Vân Triệt, khiến số lượng hồn châu của hắn tăng lên nhanh chóng, một mực tăng trưởng đến một trăm chín mươi lăm vạn mới cuối cùng dừng lại.
Mà thứ tự của Vân Triệt ở chiến khu thứ chín, cũng từ vị trí cuối cùng của toàn chiến trường bay lên như cưỡi tên lửa, một bước trèo lên đến hạng tư... So với hạng ba cũng chỉ kém không đến mười vạn hồn châu.
Số lượng hồn châu của Vũ Quy Khắc sụt giảm một trăm chín mươi lăm vạn, nhưng vẫn đứng vị trí thứ nhất trong chiến khu số chín như cũ.
Dùng ý niệm hiện ra bảng xếp hạng bài vị chiến khu số chín, nhìn thấy tên của mình trên bảng danh sách, Vân Triệt thỏa mãn nở nụ cười, lồng ngực lúc trước tràn đầy lạnh như băng và nặng nề triệt để tan thành mây khói.
Vận mệnh mở ra một trò đùa tàn khốc cho hắn, hắn thế mà lại tìm được một cánh cửa khác.
- Cuối cùng trời vẫn không tuyệt đường người.
Vân Triệt mỉm cười khẽ nói.
Tuy thân phận Vũ Quy Khắc cao quý, thiên phú cực cao, tu vi kinh người, nhưng ngạo mạn vô độ, phẩm hạnh tồi tệ, còn làm loạn với cữu mẫu ruột của mình, Vân Triệt rất xem thường hắn ta.
Nhưng bây giờ, Vũ Quy Khắc ở trong mắt Vân Triệt, lại chính là thiên sứ mà trời cao phái tới cứu vớt hắn!
Thải Chi công chúa cũng không thể nào nghĩ tới, năm đó bản thân xuất phát từ ý định trò đùa quái đản mà ném cho Vân Triệt hai viên huyền ảnh thạch chơi, thế mà lúc này lại cứu hắn từ chỗ tuyệt địa thoát ra.
Thậm chí dưới hiệu ứng hồ điệp đã thay đổi quỹ tích vận mệnh của Vân Triệt, cùng với... Vận mệnh của toàn bộ thần giới.
Bên trong Trụ Thiên châu, chỗ ở của Thần Vũ tông.
- Tông chủ, đã phát sinh chuyện lạ.
Một lão giả cúi người bái lạy một vị nam tử trung niên, sau đó báo cáo với hắn:
- Mới vừa rồi bài vị của Quy Khắc công tử đột nhiên giảm mạnh, số lượng hồn châu cũng tổn hại ba thành.
- Ồ?
Nam tử trung niên xoay người lại, hắn mặc một thân trường bào màu vàng chói, chân mày cong như lưỡi liềm, khí thế nổi bật, rất dễ làm cho lòng người ta sinh lòng tôn kính. Mà nếu nói ra thân phận của hắn, đủ để cả kinh vô số huyền giả thần giới mất hồn mất vía.
Đại Giới Vương Thần Vũ giới, thân phụ của Vũ Quy Khắc -- Vũ Tam Tôn!
- Nói như vậy, có nghĩa là Khắc nhi lại bị thua một lần? Ha ha, đúng là thú vị.
Vũ Tam Tôn không kinh không giận, ngược lại nhiều thêm tò mò.
- Chiến trường của Quy Khắc công tử vốn không có người nào là đối thủ của công tử, cho dù người miễn cưỡng địch nổi cũng không tồn tại. Lão nô nghĩ, có lẽ là công tử vô ý rơi vào tai họa trí mạng, hoặc gặp phải huyền thú cực kỳ cao cấp.
Lão giả bình tĩnh phân tích.
Vũ Tam Tôn nhàn nhạt nói:
- Như vậy cũng tốt. Tuy thiên phú Khắc nhi có thừa nhưng cả đời quá thuận lợi, ngạo khí quá thịnh, bị một lần áp chế đối với nó mà nói là trăm lợi mà không có một hại. Chính là bài vị dự tuyển, thứ nhất và thứ một vạn không hề khác nhau, không cần chú ý.
Lão giả lại gập người bái:
- Lão nô cũng mong như thế. Nếu như thế mời tông chủ nghỉ ngơi đi, lão nô xin cáo lui.
Bài vị và hồn châu của Vũ Quy Khắc đột nhiên hạ xuống, đã khiến rất nhiều người chú ý, dù sao trước đó Vũ Quy Khắc cũng là nhân vật đứng hàng hai mươi nhân vật đầu, tên đột nhiên biến mất khiến cho người ta muốn không chú ý đến cũng khó.
Nhưng cũng vẻn vẹn là chú ý tới mà thôi, ai cũng nghĩ là hắn ta nhất định bị thua một lần, về phần thua như thế nào... Ngay cả Thần Vũ Tông đều không đi quan tâm, huống chi người khác.
Dù sao đây cũng chỉ là vòng dự tuyển thứ nhất mà thôi. Giống như Vũ Tam Tôn nói, trên bản chất hạng nhất hạng một vạn không có chút nào khác nhau.
Nhưng mà tất cả huyền giả trong chiến trường thứ chín lại đều có thể rõ ràng rành mạch nhìn thấy một cái tên hoàn toàn xa lạ ngồi lên vị trí thứ tư như trên trời rơi xuống, mà tổng số hồn châu của hắn, lại vô cùng trùng hợp với số lượng hồn châu bị tụt giảm của Vũ Quy Khắc.
Chủ thành chiến trường thứ chín, Tiêu Mặc trợn mắt hốc mồm nhìn cái tên"Vân Triệt" bỗng nhiên xuất hiện trên bảng danh sách, còn chưa chờ hắn lấy lại tinh thần, trước người hắn không xa có một luồng bạch quang đột nhiên chiếu xuống, rất nhanh một bóng người màu vàng kim bước ra, ý niệm quét qua, rõ ràng hiện ra cái tên"Vũ Quy Khắc".
- Vân... Triệt...
Vũ Quy Khắc oán hận nói, khuôn mặt khi thì màu đỏ tươi, khi thì âm u, khí tức trong thân thể hỗn loạn như sôi lên.
Tiêu Mặc sững sờ nhìn Vũ Quy Khắc một lúc, nghe được hắn kêu lên hai chữ"Vân Triệt", lại nhìn chằm chằm vào cái tên Vân Triệt trên bảng danh sách một hồi, cùng với biến hóa về số lượng hồn châu của hai người...
Hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu lên than thở:
"Xem ra đã phát sinh một loại giao dịch ngầm bẩn thỉu nào đó.
Ầm ầm --
Không gian chấn động, sóng khí quay cuồng, cuối cùng âm thanh Trụ Thiên tuyên cáo vòng dự tuyển thứ nhất cũng vang lên:
- Các cường giả trẻ tuổi, chiến trường thuộc về các ngươi tạm thời kết thúc. Vòng dự tuyển thứ nhất đến đây là kết thúc, mười vị trí đầu trong các chiến trường tiếp tục lưu lại chiến trường, những người khác tạm thời rời khỏi chiến trường này, chân thân các ngươi sẽ xuất hiện ở trước các truyền tống trận bên ngoài Trụ Thiên giới, mong rằng trận kịch chiến trút xuống hết toàn bộ huyền lực với ý chí của các ngươi, có thể trở thành tài phú có lợi cho cả đời các ngươi.
Tinh!!
Theo âm thanh Trụ Thiên hào hùng, bạch quang che khuất bầu trời từ trên trời cao hạ xuống, bao phủ lên trên người mỗi một người.
Giữa bạch quang, hình chiếu phân bố chiến trường, cho dù là người hay là huyền thú, đều nhanh chóng biến mất giống như bị hòa tan, ác chiến kéo dài cả một tháng, cũng hạ màn kết thúc tại thời khắc này... Nhưng mà cũng không phải đối với tất cả mọi người.
Bởi vì vẫn còn một vạn hình chiếu của huyền giả không biến mất, hoàn chỉnh tồn tại ở trên chiến trường, cùng chờ đợi trận ác chiến tiếp theo.
Đây là những người chiến thắng từ hơn năm ngàn vạn huyền giả đứng đầu của Đông thần vực, mỗi người trong đó đều không thể nghi ngờ chính là kỳ tài có một không hai đủ để khiến cho thiên hạ chú ý. Mà làm nền cho hơn một vạn người thắng này, là hơn năm ngàn vạn huyền giả chịu khổ bị đào thải.
Hình chiếu biến mất, khi ý thức của bọn họ tỉnh lại, thân thể đã ở bên ngoài Trụ Thiên giới, dưới chân, giẫm lên là quầng sáng khi đến gần Trụ Thiên giới, cách đó không xa, chính là truyền tống huyền trận có thể đưa bọn họ trở về tinh giới của mình.
Tự nhiên người đào thải sẽ không nhận được quá nhiều sự chú ý của người đời, tất cả ánh mắt đều một mực tập trung ở chiến trường mới tiếp theo nhất định sẽ càng thêm kịch liệt.
Âm thanh giao chiến kịch liệt biến mất, ngay cả tiếng huyền thú gào thét cũng hoàn toàn tan biến, toàn bộ chiến trường hoàn toàn yên tĩnh xuống. Xác nhận mình vẫn ở bên trong chiến trường, Vân Triệt mới triệt để an tâm, vừa rồi hắn còn có một chút lo lắng, dù sao cái này cũng là hình chiếu do Trụ Thiên châu hoàn thành, nói không chừng có quy tắc cực kỳ nghiêm minh công chính, có lẽ hành vi của hắn sẽ bị phán định là gian lận, khả năng bị hủy bỏ tư cách...
Xem ra hắn quá lo lắng rồi.
Vân Triệt cười cười tự giễu, dù sao đây là cũng là kết quả hắn dùng thủ đoạn hèn hạ mới có được:
- Cuối cùng cũng có thể tiến vào Trụ Thiên giới rồi. Một vạn danh trong toàn bộ đông thần vực... Dù thế nào đi nữa đã có tư cách tiến vào Trụ Thiên thần giới.
Hắn vừa nói xong, trên không liền vang lên âm thanh Trụ Thiên:
- Các cường giả trẻ tuổi vẫn còn lại chiến trường, các ngươi đã dùng thực lực và ý chí chứng minh bản thân. Không hề nghi ngờ, các ngươi là kiêu ngạo của đông thần vực, cũng là tương lai của đông thần vực. Nhưng mà, có thể đi vào Trụ Thiên châu, nhận được tư cách lịch luyện ba ngàn năm trong Trụ Thiên thần cảnh, chỉ có ngàn người.
- Tiếp theo, chính là chiến trường quyết định một ngàn người này!
Ở dưới âm thanh Trụ Thiên này, tất cả huyền giả vẫn lưu lại chiến trường, không có người nào mà không nhiệt huyết sôi trào. Bên ngoài chiến trường, những huyền giả bị đào thải, cùng với không tư cách tham gia đại hội huyền thần, cũng điên cuồng hâm mộ, ghen ghét, khát vọng dưới đáy lòng.
Tu luyện ba ngàn năm ở trong Trụ Thiên châu, đây là lần đầu tiên trong lịch sử toàn bộ đông thần vực, là nơi kỳ tích có thể khiến cho một huyền giả từ"Thời kỳ còn nhỏ" một bước lên trời! Hễ là huyền giả theo đuổi huyền đạo đều quả quyết không có khả năng kháng cự sự ban ơn này!
Để có thể lấy được cơ hội như vậy, bọn hắn sẽ không chút do dự đầu rơi máu chảy, không tiếc giá cao, dù là tuổi thọ giảm nửa cũng sẽ không tiếc!
- Sau đây các ngươi sẽ bị đưa vào cùng một chiến trường. Chiến trường này không có thiên tai, không có huyền thú, không có bất kỳ đồ vật gì quấy nhiễu các ngươi, chỉ có chủ thành an toàn duy nhất và chiến trường chỉ thuộc về các ngươi. Quy tắc sẽ được thiết lập lại, nhưng nó cũng hoàn toàn giống với chiến trường lúc trước, hồn châu các ngươi đang có, cũng sẽ hoàn chỉnh đưa vào chiến trường mới.
Vân Triệt yên tĩnh lắng nghe, nhưng tinh thần tuyệt đối không khẩn trương giống như những người khác, mà ngược lại là một loại nhẹ nhõm lâu rồi chưa có.
Nhưng mà, âm thanh Trụ Thiên tiếp theo sau khiến sắc mặt hắn đột nhiên cương cứng, thiếu chút nữa không nhịn được mắng chửi.
- Tại chiến trường mới chỉ có một ngàn người có thể chiến thắng. Một ngàn thiên tuyển chi tử này sẽ được đưa vào Trụ Thiên thần giới, tiến hành quyết chiến sau cùng, sau khi quyết chiến xong, liền có thể tiến vào Trụ Thiên thần cảnh thay đổi vận mệnh của các ngươi. Mà chân thân của chín ngàn người khác bị đào thải ra khỏi chiến trường cũng sẽ bị đẩy ra khỏi Trụ Thiên thần giới.