Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1146 - Chương 1147: Atm

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1147" class="block_" lang="en">Trang 574# 1

 

 

 

Chương 1147: ATM



"~! @# $%..." Trong lòng Vân Triệt có ít nhất cũng phải có một tỷ con lạc đà đang gào thét phi nước đại.

Âm thanh Trụ Thiên nói rất rõ ràng, chỉ có một ngàn huyền giả chiến thắng vòng dự tuyển thứ hai sẽ lập tức bắt đầu ở đây mới có thể được đưa vào Trụ Thiên thần giới.

Chín ngàn người bị đào thải còn lại sẽ giống như năm ngàn vạn huyền giả bị đào thải ở vòng thứ nhất trước đó, toàn bộ bị đuổi ra!

Vừa rồi hắn hiểm độc lại nham hiểm, không tiếc dùng phương pháp bỉ ổi vô sỉ, hoàn toàn có thể coi là gian lận thông qua vòng dự tuyển thứ nhất, vốn tưởng rằng có thể thả lỏng hoàn toàn, không nghĩ tới âm thanh Trụ Thiên này lại đưa tới đòn cảnh cáo như vậy.

Đây đối với Vân Triệt mà nói, đó là trò đùa quái ác cỡ nào!

Hơn năm ngàn vạn huyền giả không cho vào Trụ Thiên giới thì cũng thôi đi... Dù sao cũng là Vương giới cao cao tại thượng, không phải dễ dàng tiến vào như vậy.

Nhưng mà, đều đã tiến vào một vạn danh đầu tiên, ngay cả âm thanh Trụ Thiên cũng chính miệng gọi thẳng là"Kiêu ngạo của đông thần vực" và"Tương lai của đông thần vực", thế mà lại vẫn không cho vào!

Nếu lúc này có người của Trụ Thiên thần giới ở trước mặt, cho dù là Trụ Thiên thần đế, nói không chừng Vân Triệt cũng sẽ nhịn không được bôi đầy phân chó lên trên mặt kẻ đó.

Đã sớm tuyên bố chiến trường ở bên trong Trụ Thiên châu, nhưng kết quả đi vào lại không phải là chân thân, mà là hình chiếu... Vì sao lại không hề nói!

Người bị đào thải ở vòng dự tuyển thứ nhất sẽ bị trục xuất ra khỏi Trụ Thiên giới... Vì sao không nói sớm!!

Người bị đào thải trong vòng dự tuyển thứ hai lại cũng bị trục xuất...

Vì sao không nói sớm!!!

Nếu sớm biết những thứ này hắn sẽ dứt khoát không thèm đếm xỉa đến đại hội huyền thần, thoải mái đi theo Mộc Băng Vân vào Trụ Thiên giới, như vậy làm gì có nhiều chuyện nát hỏng như vậy!

Lúc Vân Triệt đang mắng to trong lòng, một chùm sáng từ trên trời giáng xuống, trước mắt hắn lập tức biến thành màu trắng, sau đó liền xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn mới.

Mặt đất nơi này bằng phẳng khô héo, phóng tầm mắt trống trải, chỉ thấy phía xa xa mơ hồ có thể thấy được có vài ngọn núi nhỏ. Không khí yên tĩnh không có gió, cho dù là ở gần hay xa, đều không có chút khí tức và âm thanh gào thét nào của huyền thú.

Âm thanh Trụ Thiên khiến Vân Triệt hận đến mức nghiến răng nghiến lợi lại chậm rãi vang lên:

- Các cường giả trẻ tuổi, hoan nghênh đi tới chiến trường thứ hai. Nói lại một lần nữa, quy tắc của nơi này, hoàn toàn giống với chiến trường thứ nhất, số lượng hồn châu mới đầu của các ngươi, đó chính là thành quả của các ngươi ở chiến trường thứ nhất.

- Thế nhưng các ngươi chỉ có thời gian ba ngày ở nơi này. Số lượng hồn châu cuối cùng vào ba ngày sau sẽ quyết định bài danh của các ngươi tại chiến trường thứ hai.

Thời gian"Ba ngày" này khiến chúng huyền giả hoặc là nhíu chặt chân mày, hoặc là trở nên căng thẳng. Thời gian quá ngắn không hề nghi ngờ sẽ khiến cho ác chiến trở nên khốc liệt đến cực điểm. Ba mươi sáu canh giờ ngắn ngủi hầu như đều là tranh giành trong khoảnh khắc, cướp đoạt trong phút chốc.

- Chiến trường đã mở ra, các cường giả trẻ tuổi gánh vác lấy tương lai của đông thần vực, dùng tất cả những gì các ngươi có thể có được đến quyết định vận mệnh cuối cùng của các ngươi đi!

Giọng nói mênh mông vang vọng hồi lâu trên trời cao mới chậm rãi tản đi.

Mà vòng dự tuyển thứ hai cũng vào thời khắc này chính thức mở ra.

So với quy mô năm ngàn vạn ở vòng dự tuyển thứ nhất, chiến trường chỉ có một vạn người này dường như có vẻ rất nhỏ nhưng dù là ai cũng sẽ không hoài nghi, kết cục của chiến trường này, cũng không phải bất cứ chiến trường nào ở vòng thứ nhất có thể so sánh.

Khác với chiến trường thứ nhất, tất cả huyền giả tham chiến mới bắt đầu đều xuất hiện ở chủ thành an toàn, huyền giả nơi này dường như bị tùy ý truyền tống đến những vị trí khác nhau trên chiến trường.

Khoảnh khắc tông báo chiến trường mở ra, vô số đường huyền khí đã bùng nổ ở bên trong chiến trường, trong nháy mắt đầu tiên đã liền bắt đầu tìm kiếm và tập trung vào con mồi. Chỉ có Vân Triệt vẫn đứng ngây ngốc ở nơi đó, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Bởi vì hắn là tồn tại ở tầng dưới cùng thấp nhất ở nơi này, nói chuẩn xác hơn, ngay từ đầu hắn là người không có tư cách xuất hiện ở nơi này. Hắn cũng tuyệt đối không có khả năng có con mồi ở chiến trường này.

Nhưng bất kỳ người nào cũng có thể coi hắn là con mồi, săn giết lại còn không tốn chút sức nào.

- Lần này nên làm gì đây...

Vân Triệt nghiến răng nghiến lợi. Đã đến nơi này rồi, làm sao hắn có thể cam tâm để công sức của mình biến thành công dã tràng.

Nhưng phương pháp chính quy bình thường, hắn tuyệt đối không có khả năng ở nơi chiến trường thuộc về cường giả đứng đầu này tiến vào một ngàn danh đầu tiên.

Trừ phi lại dùng tới phương pháp vừa rồi.

Nhưng Vũ Quy Khắc... Dựa theo quy tắc, cùng một người chỉ có thể giết một lần đầu tiên mới cướp đoạt được hồn châu, cho dù còn có thể ép bức hắn ta đi vào khuôn khổ một lần, cũng đã vô dụng.

Lúc này ánh mắt Vân Triệt đột nhiên sáng lên, hắn nghĩ tới một người khác...

Hỏa Phá Vân!

Bài vị của Hỏa Phá Vân ở vòng dự tuyển thứ nhất cao đến kinh người lọt vào một trăm thứ hạng đầu. Nếu hắn vẫn có thể duy trì chiến tích này ở chiến trường thứ hai, như vậy đến giai đoạn cuối của chiến trường, vào thời điểm hồn châu của hắn nhiều nhất, hắn để cho mình giết một lần... Tổn thất ba thành sẽ không ảnh hưởng đến thứ hạng trong một ngàn của hắn, nhưng lại rất có khả năng giúp mình tiến vào một ngàn thứ hạng đầu.

Nhưng ngay lập tức hắn lại lắc đầu, ánh sáng trong mắt cũng nhạt đi.

Tuy rằng ngoài mặt tính tình của Hỏa Phá Vân rất bình thản, dáng vẻ rất dễ nói chuyện. Nhưng Vân Triệt biết rõ trong xương hắn cất giấu tôn nghiêm và kiêu ngạo rất nặng, đặc biệt ở trên huyền đạo.

Nếu mình có chuyện gì tìm hắn hỗ trợ hắn sẽ không chút do dự toàn lực ứng phó. Nhưng nếu là chuyện liên quan đến gian lận vô sỉ dối trá hắn tuyệt đối không tiếp thu.

Hắn còn coi mình là bạn bè, sẽ không cho phép chính mình vì thắng mà dùng loại thủ đoạn này, hắn sẽ đau lòng và thất vọng trách cứ.

Mà chính mình lại không có cách nào nói rõ nguyên nhân thực sự cho hắn.

Chờ chút!

Ánh mắt Vân Triệt lại sáng lên lần nữa...

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, đây là chiến trường thứ hai, cùng chiến trường hắn giết Vũ Quy Khắc lúc trước, đã là hai thế giới khác nhau! Nếu lại giết Vũ Quy Khắc một lần nữa, nó sẽ là lần thứ nhất thuộc về thế giới này!

Lúc trước âm thanh Trụ Thiên đã nói rồi, quy tắc của thế giới này hoàn toàn giống lúc trước, chính là đã được"Thiết lập lại"!

Như vậy cũng có nghĩa"Chuyện đã thành sự thật" hắn giết Vũ Quy Khắc một lần ở chiến trường trước, vốn không tồn tại ở chiến trường mới này!

Như vậy lại giết Vũ Quy Khắc một lần ở chiến trường này, sẽ không có lý do gì không chiếm được hồn châu!

Huyền lực của Vũ Quy Khắc xếp hạng trên cả Hỏa Phá Vân, tuy mới bị hắn lột mất ba thành hồn châu, nhưng với thực lực tuyệt đối của hắn ta, ở chiến trường này hắn ta nhất định sẽ nhanh chóng vọt lên tốp đầu, nếu đến cuối cùng lại có thể đoạt được ba thành Hồn Châu của hắn ta, tuyệt đối có khả năng rất lớn tiến vào một ngàn thứ hạng đầu.

- Được!

Đã xác định được mục tiêu, Vân Triệt cuối cùng cũng có động tác.

Ở bên trong chiến trường này, bất cứ người nào Vân Triệt gặp phải, đều không nghi ngờ đều sẽ là phải chết, chẳng mấy chốc gần hai trăm vạn hồn châu hiện hữu trên người sẽ nhanh chóng tổn thất hầu như không còn, trốn vào chủ thành cũng sẽ biến mất rất nhanh. Nhưng hắn vẫn hoàn toàn không lo lắng.

"Đoạn nguyệt phất ảnh!"

Theo Vân Triệt không nhanh không chậm tiến lên, bóng dáng của hắn cũng không tiếng động biến mất ở trong không khí, ngay cả khí tức cũng hoàn toàn tiêu tán.

Tuy rằng hiện tại huyền lực của hắn chỉ là Thần Kiếp cảnh cấp một, nhưng hắn vẫn vô cùng tự tin, chỉ cần không phải tìm đường chết tiến đến trước mặt, cho dù Thần Linh cảnh hậu kỳ cũng khó tìm kiếm được sự tồn tại của hắn.

- Tuy rằng trạng thái nặc ảnh khiến hành động rất chậm, nhưng chiến trường này chỉ có một vạn người, để tiện cho việc chém giết nên nó cũng hẳn không phải quá lớn, thời gian ba ngày... Tất nhiên có thể tìm được.

Nhưng mà tình hình thực tế còn may mắn hơn hắn dự đoán nhiều.

Bởi vì mới qua ba canh giờ hắn đã nhìn thấy bóng dáng của Vũ Quy Khắc.

Cách ăn mặc một thân kim quang lấp lánh đẹp đẽ quý giá kia, cho dù cách mười mấy dặm cũng đều hết sức lấp lánh.

Vân Triệt có phần hoài nghi, Vũ Quy Khắc ăn mặc một thân huyền y như thế có phải là vì chuyên môn hấp dẫn trào phúng hay không.

Ầm!! Ầm ầm!!

Phẫn nộ oán hận vô tận trong lòng theo huyền lực hắn phóng thích ra mà hung hăng phát tiết, hắn vừa phất tay mặt đất nứt toác, núi non bằng phẳng, ba vị cường giả Thần linh cảnh tạm thời kết bạn đi cùng bị hắn tàn nhẫn đồng thời đánh giết, vô số bạch quang từ trên trời giáng xuống, hóa thành hồn châu của Vũ Quy Khắc.

Hồn châu tăng mạnh, nhưng trên mặt Vũ Quy Khắc vẫn âm trầm như trước, trong lòng uất nghẹn, đoán chừng để hắn tùy ý tàn sát tám năm mười năm ở trong chiến trường này cũng không nhất định phát tiết xong hết.

Thường nói sau cực kỳ xui xẻo sẽ có vận lớn, nhưng chẳng biết vì sao, từ lúc Vũ Quy Khắc bước vào chiến trường thứ hai, liền cảm giác mí mắt của mình vẫn luôn giật giật.

Lúc này hắn bỗng nhiên nhận ra được phía sau giống như có tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào, nhanh như tia chớp xoay người lại, theo đồng tử phóng to rất nhỏ và khóe mắt nhíu lại, hắn liếc nhìn thấy người mà hắn hận không thể tự tay rút gân xương, xé thành mảnh nhỏ.

Vân Triệt!

- Là... ngươi!

Vân Triệt vẫn đi thẳng vào vấn đề:

- Vũ đại công tử, chúng ta lại gặp mặt! Nếu đã có duyên như vậy, chúng ta lại làm giao dịch được chứ?

Vũ Quy Khắc không phải người ngu, dùng mông cũng có thể đoán được"Giao dịch" theo lời Vân Triệt nói là cái gì, đầu tiên hắn tức giận liên tục không thôi, nhưng tiếp theo lại đột nhiên nở nụ cười lạnh:

- Vân Triệt ta đã cho ngươi thể diện một lần, nếu như ngươi thức thời, hoàn toàn có thể bình an vô sự, nếu ngươi cứ muốn...

Vân Triệt cắt đứt lời của hắn, cười nhạt nói:

- Vũ đại công tử trước đừng nói quá sớm. Dùng cùng một vật uy hiếp... Khụ, dùng cùng một vật giao dịch hai lần với Vũ đại công tử, chuyện không có nguyên tắc như thế ta tuyệt đối không làm. Một lần này, đương nhiên là một giao dịch hoàn toàn mới.

Vân Triệt nói xong ngón tay bắn lên.

Vũ Quy Khắc đưa tay chộp lấy, trong lòng bàn tay hắn rõ ràng lại là một viên huyền ảnh thạch.

Trong lòng Vũ Quy Khắc"Lộp bộp" một cái, đột nhiên phát sinh dự cảm cực kỳ không tốt. Hắn cảm giác viên huyền ảnh thạch này không giống với viên huyền ảnh thạch lúc trước, hắn nhanh chóng dùng linh giác quét qua, trong nháy mắt sắc mặt như bị người ta ấn vào đáy nồi, hoàn toàn đen kịt.

Đây chính xác không phải là viên huyền ảnh thạch lúc trước Vân Triệt đã ném cho Vũ Quy Khắc, mà là một trong hai viên huyền ảnh thạch đã nhặt được trên thi thể Lôi Thiên Phong năm đó.

Hình ảnh khắc ấn bên trong còn kinh khủng bùng nổ hơn viên huyền ảnh thạch lúc trước nhiều lắm.

Đường đường là nhi tử Đại Giới Vương Thần Vũ giới lại thông dâm với cữu mẫu ruột của mình, còn bị người ta khắc ấn lại toàn bộ quá trình, hình ảnh kia, góc độ kia, âm thanh kia, Vân Triệt tuyệt đối tin tưởng, người khắc ấn lại hình ảnh này tuyệt đối là nhân vật cấp đại sư trong Huyền Ảnh giới.

(Thải Chi: Hắt xì!)

Nếu hình ảnh này truyền bá ra ngoài, danh tiếng của Vũ Quy Khắc tuyệt đối lan truyền rộng lớn, trở thành sỉ nhục của Thần Vũ giới, trò cười của đông thần vực, tất cả vầng hào quang từ lúc sinh ra tới nay đều sẽ biến thành dấu ấn sỉ nhục vĩnh viễn cọ rửa không sạch.

Đặc biệt là"Con sâu nhỏ" nhiều nhất chỉ dài hai tấc kia, cho dù là nam nhân ở tinh cầu hạ vị nhìn thấy cũng sẽ nảy sinh cảm giác ưu việt mãnh liệt hơn hắn.

- Nhi tử Giới Vương Thần Vũ giới, thê tử Giới Vương Hắc Gia giới, khà khà khà, thực sự là trai tài gái sắc trời sinh một đôi khiến người ta hâm mộ.

Vân Triệt cười híp mắt nói.

"..." Toàn thân Vũ Quy Khắc run rẩy giống như cái sàng, trước đó ít nhất còn có thể tức giận mắng cười lạnh thành tiếng, nhưng hiện tại lại là một chữ cũng không nói ra được, hàm răng cắn chặt đến mức rướm máu ròng ròng.

- Tin tưởng ta muốn giao dịch chính là cái gì, Vũ đại công tử thông minh như vậy nhất định đoán được.

Nếu dùng cùng một viên huyền ảnh thạch ép buộc, nhất định sẽ khiến chọc giận Vũ Quy Khắc, rất có thể không cách nào được như ý nguyện, thậm chí còn có khả năng xuất hiện hiệu quả ngược lại.

Nhưng viên huyền ảnh thạch thứ hai này càng thêm hung ác điểm trúng tử huyệt của Vũ Quy Khắc hơn viên thứ nhất.

Vân Triệt đưa tay chỉ dưới chân:

- Như vậy, ba ngày sau đó, trước khi chiến trường đóng cửa một canh giờ liền gặp nhau ở chỗ này. Đến lúc đó ta sẽ lẳng lặng chờ Vũ đại công tử đến. Đương nhiên lựa chọn như thế nào đều do chính bản thân Vũ đại công tử, ta là một tiểu nhân vật làm sao có thể có năng lực bức bách được Vũ đại công tử đây.

Vân Triệt nói xong liền cười nhạt xoay người bay đi.

Vân Triệt bay ra không bao lâu bỗng nhiên dừng lại, quay mặt về phía sau từ tốn nói:

- À đúng rồi. Đã quên nhắc nhở Vũ đại công tử, ba ngày này cần phải cố gắng nhiều hơn, tuyệt đối đừng thả lỏng, bằng không ba ngày sau, nếu ba thành hồn châu của Vũ đại công tử không cách nào để cho ta tiến vào một ngàn thứ hạng đầu, đây chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao!

Giọng nói vừa dứt, Vân Triệt đã bay đi xa xa.

- A a a a a a a a!!

Rầm ——

Phía sau hắn truyền đến tiếng rít gào khàn cả giọng của Vũ Quy Khắc và âm thanh mặt đất bị lật tung.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment