.
._576__1" class="block_" lang="en">Trang 576# 1
Chương 1151: Phi hồng liệt ngấn (thượng)
- Cung -- nghênh -- Long -- hoàng!
Trên phong thần đài, toàn bộ mọi người khom người mà lễ. Sau khi bốn thần đế tề tựu, không ngờ gặp được Long hoàng, bọn họ kinh hãi, kích động rất nhiều, gần như có một cảm giác có chết cũng không tiếc.
- Không cần đa lễ.
Long hoàng mỉm cười, tay áo đã dưới bàn tay nhẹ nhàng đè xuống.
Nhất thời, mọi người cảm giác được một luồng gió nhẹ thổi tới người, mà dưới luồng gió nhẹ này, thân thể của bọn họ không tự chủ được chậm rãi bị ấn xuống, trở về trong chỗ ngồi.
Trong lòng chúng cường giả lại sinh ra hoảng sợ vô tận... So với dùng lực lượng tuyệt đối mạnh mẽ áp chế, đây đâu chỉ khó hơn trăm ngàn lần.
Long hoàng ngồi vào vị trí, ở chính giữa ghế ngồi phía đông, bên cạnh Trụ Thiên thần đế. Mà ở trong cái nhìn của bất cứ người nào, tất nhiên là đương nhiên phải thế.
- Long hoàng đến, tất cả mọi người chúng ta đều vạn phần kinh hỉ. Không biết Long hậu nương nương có khỏe mạnh không?
Trụ Thiên thần đế nói.
- Mạnh khỏe như ban đầu, cảm tạ Trụ Thiên thần đế lo lắng.
Đề cập đến"Long hậu", trên khuôn mặt giống như thu liễm hết tất cả uy lăng thế gian hiện ra một chút mềm mại phát ra từ trong tâm hồn.
- Cách lần trước nhìn thấy Long hậu nương nương, đã vạn năm có dư. Nếu như phen này có thể được Long hoàng Long hậu cùng tới, có thể là nguyện vọng hàng đầu cả đời ta.
Trụ Thiên thần đế nói tự đáy lòng.
Long hoàng mỉm cười:
- Nếu Trụ Thiên lão đệ có phần nhàn hạ, hoan nghênh tới Long Thần giới ta làm khách bất cứ lúc nào, Long mỗ với nội tử nhất định toàn tâm lễ đãi.
Trụ Thiên thần đế vui vẻ nói:
- Có thể được lời ấy của Long hoàng, Trụ Thiên hết sức vinh hạnh.
- Xem ra, Long hoàng cũng rất hứng thú với"Đại sự" lần này. Chủ động đi đến đông thần vực ta, nếu không nhớ lầm, vẫn là lần đầu.
Phạm Thiên thần đế nói, nhàn nhạt liếc nhìn Thích Thiên thần đế ở bên cạnh.
Sắc mặt Long hoàng hơi nghiêm trang, chậm rãi nói:
- Mặc dù Long mỗ đã sớm có nghe đồn, nhưng luôn luôn chưa từng tin tưởng. Cho đến chợt nghe tới đại hội huyền thần này của đông thần vực, lựa chọn ra một ngàn cường giả trẻ tuổi đưa vào Trụ Thiên châu, nghịch thế tu luyện ba ngàn năm.
Long hoàng liếc nhìn Trụ Thiên thần đế thật sâu:
- Lực lượng của Trụ Thiên châu, đương nhiên khổng lồ vô ngần. Nhưng quay vòng ba năm thành ba ngàn năm, đồng thời còn muốn bảo trì linh lực của"Trụ Thiên thần cảnh", sợ rằng mạnh như Trụ Thiên châu, cũng sẽ lực lượng khô kiệt... Thậm chí cạn kiệt. Muốn khôi phục, không biết cần năm nào tháng nào.
Trụ Thiên thần đế không phủ nhận, chậm rãi gật đầu:
- Long hoàng quả nhiên hiểu biết uyên thâm, đúng là như thế.
- Trụ Thiên thần giới không tiếc lấy lực lượng của Trụ Thiên châu dốc hết toàn lực, vả lại ban cho còn là người của tộc khác, nếu không có nguyên do cực lớn, tuyệt đối không đến mức như vậy, cho nên Long mỗ sao có thể coi thường. Nghĩ đến, Thích Thiên thần đế sẽ đến đây, cũng vì nguyên nhân này.
Thương Thích Thiên gật đầu, trong mắt lóe lên quang mang màu vàng kỳ lạ:
- Đúng là như thế. Trụ Thiên thần đế, kính xin giải thích nghi hoặc.
Trụ Thiên thần đế bỗng nhiên than nhẹ một tiếng:
- Hai vị có thể tới, tự nhiên không thể tốt hơn. Dù sao, nếu chuyện này thật sự phát sinh, không chỉ có đông thần vực ta khó khăn, nếu không khống chế được, cũng có khả năng họa lan đến tây thần vực và nam thần vực.
- Hả?
Trên mặt Long hoàng và Thích Thiên thần đế đều lộ vẻ kinh dị.
Mọi người trên phong thần đài cũng ngưng thần chú mục.
Trụ Thiên thần đế liếc mắt, nhìn về phía ba lão Thiên Cơ vẫn luôn yên tĩnh giống như cây già nói:
- Mạc Ngữ đại sư, Mạc Vấn đại sư, Mạc Tri đại sư, vậy làm phiền ba vị.
Thiên Cơ tam lão có vậy mới mở to mắt, ánh mắt hoàn toàn hỗn độn.
Bọn họ đồng thời gật đầu, phi thân lên, đi thẳng tới trung tâm phong thần đài, hiện lên xu thế tam giác, lơ lửng ở trên không phong thần đài.
- Lão hủ Mạc Ngữ, cảm tạ các vị có thể đường xa mà đến, cùng bàn bạc đại sự.
Mạc Ngữ đại sư tóc bạc phất phới, ánh mắt đục ngầu, mặc dù thiên phong đạo cốt, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra khô héo với vô lực, khí tức sinh mệnh cũng như lửa sắp tắt. Làm cho người ta động dung.
Ba lão nhân Thiên Cơ vài năm gần đây nhìn trộm thiên cơ quá độ, có tin đồn tuổi thọ gần hết, đã trở thành chuyện thật trong mắt mọi người xem. Mà sở dĩ bọn họ không tiếc ngỗ nghịch thiên đạo, tuổi thọ giảm mạnh cũng phải cố chấp nhìn trộm thiên cơ, không hề nghi ngờ là có liên quan đến"Đại sự" trước mắt.
Thiên Cơ bế giới trước đại hội huyền thần, cũng rất có khả năng vì một ngày này.
- Nếu như không phải là chuyện cực lớn, đã không dám kinh động chư giới, đánh động mọi người, khụ... Khụ khụ...
Mạc Ngữ ho khan một trận thống khổ.
- Đại sư, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Thánh Vũ Giới Vương đứng dậy, nhíu mày hỏi. Đến giờ phút này, bọn họ đều đã cảm thấy tình thế không giống tầm thường.
Mạc Ngữ đại sư xoay người, khẽ gật đầu.
Mạc Vấn và Mạc Tri đồng thời gật đầu, thân thể hai người vừa chuyển, cánh tay vung lên, một huyền trận cấp tốc hình thành, sau đó trải rộng ra một quầng sáng vĩ đại trong không trung.
- Huyền ảnh trận? Sẽ là cái gì đây?
Không ít người khẽ thì thầm.
Bên trong quầng sáng, hình ảnh hiện ra, lại là một mảnh hắc ám. Mà mầm mống hắc ám chính là cách nói đối với phàm nhân, ở đây vô số cường giả, đều từ trong mảnh hắc ám này, đã nhận ra một loại hư vô cực độ.
Mọi ánh mắt đều chặt chẽ nhìn lên trên quầng sáng, cho dù chỉ có một mảnh hắc ám, ánh mắt đều không dám chớp.
Hắc ám hư vô vẫn giằng co thật lâu, đột nhiên, tận cùng của hắc ám, xuất hiện một chút ánh sao màu đỏ.
Khoảnh khắc khi ánh sao này xuất hiện, trái tim của mọi người lại hung hăng run rẩy một chút. Đây là một chút ánh sáng đỏ cực kỳ thâm thúy, còn nồng đậm hơn máu tươi, còn chói mắt hơn ánh mặt trời chói chang, mà chỉ nhìn chăm chú chấm sáng nhỏ màu đỏ chỉ có một chút nhỏ bé này, bọn họ lại có một cảm giác đâm tim càng ngày càng nặng.
Giống như có thứ gì đó đang hung hăng đâm vào trong linh hồn bọn họ.
- Đây là?
Long hoàng rõ ràng nhíu chặt mày.
Mạc Ngữ lơ lửng ở trên quầng sáng, giọng nói trầm như chuông:
- Như chư vị chứng kiến, nơi này, là tận cùng của hỗn độn, cũng có thể gọi là bên rìa của hỗn độn.
- Cái gì!? Bên... Rìa của hỗn độn?
Lời vừa nói ra, tất cả phong thần đài đều kinh hãi. Long hoàng với Thương Thích Thiên cũng kịch liệt động dung.
Ở trong nhận thức của người bình thường, hỗn độn không có giới hạn, mà cho dù bọn họ vạn kiếp vạn thế, cũng quả quyết không có khả năng đụng chạm đến bên rìa của hỗn độn.
Nhưng ở cấp bậc thần giới này, hỗn độn có tận cùng, lại là nhận thức bình thường... Bởi vì rất nhiều sách cổ đến từ thời đại chư thần ghi chép lại, đều đề cập đến bên rìa hỗn độn.
Cũng đề cập tới bên rìa hỗn độn, là sự tồn tại có tên là"vách tường hỗn độn".
Chính là, hỗn độn quá mức khổng lồ, là tinh vực tinh giới không thể đếm hết được, là không gian không cách nào tưởng tượng. Nếu thật sự đụng chạm đến bên rìa hỗn độn, cho dù ở thần giới, ít nhất cũng phải tinh giới thượng vị mới có khả năng làm đến được... Hoặc là nói, gánh vác được nổi.
- Nếu bên rìa của hỗn độn, vậy vệt sáng màu đỏ kia là xảy ra chuyện gì.
Thương Thích Thiên nói.
Hình ảnh trong quầng sáng không phải yên lặng, mà đang cấp tốc tới gần hơn. Hắc ám đang phóng đại vô hạn, nhưng điểm sáng màu đỏ này lại có biên độ biến hóa cực kỳ bé nhỏ, qua một hồi lâu, mới có người mơ hồ nhận thấy được, kia giống như không phải là một điểm sáng màu đỏ.
Mà là một đường sáng đỏ hình sợi cực mảnh cực nhỏ.
Mạc Ngữ chậm rãi nói:
- Hai mươi năm trước, ba người chúng ta liền cảm thấy bất an khó hiểu, vả lại càng ngày càng tăng, cảm giác mãnh liệt này trước nay chưa từng có. Ba người chúng ta liền cảm thấy bất thường sâu sắc, liền hợp lực cùng nhìn trộm thiên cơ, nhìn thấy, đó là cảnh này.
- Chẳng qua khi đó chúng ta hồn nhiên không hiểu cảnh này, nhưng cảm giác bất an vẫn như trước càng ngày càng tăng. Vì thế ba người chúng ta không tiếc vi phạm tổ huấn, cạn kiệt tuổi thọ và lực lượng thiên đạo, liên tục cố chấp nhìn trộm thiên cơ, cuối cùng biết được, cảnh tượng ở trong đó chỉ ra, là ở bên rìa của hỗn độn.
- Vả lại phía cực đông hỗn độn, tới gần bên cạnh đông thần vực.
Trong giọng nói lạnh nhạt của Mạc Ngữ lộ ra trầm trọng thật sâu:
- Mà đường sáng đỏ này, đó là xuất hiện trên vách tường hỗn độn của bên rìa hỗn độn. Hơn nữa nhìn kỹ lại, dường như đó là một đường... Vết rạn (liệt ngấn).
Thích Thiên thần đế quả quyết nói:
- Điều đó không có khả năng! vách tường hỗn độn là tồn tại như thế nào, đó là Long hoàng... Không, đừng nói Long hoàng, cho dù là chân thần thượng cổ dồn hết thần lực. Cũng không thể có khả năng gây tổn thương tới vách tường hỗn độn... Kia chỉ có ba món Huyền thiên chí bảo kia.
- Tru Thiên thủy tổ kiếm, Tà Anh vạn kiếp luân, cùng với Càn khôn thứ.
Thích Thiên thần đế tiếp lời:
- Nhưng sau khi chư thần bị giết thì ba món Huyền thiên chí bảo này liền mai danh ẩn tích, rất có thể không còn tồn tại nữa. Cũng không thể, là do ba món chí bảo này hiện thế đi? Vậy đúng thật là đại sự nha.
- Chẳng qua, hiện giờ không phải là thời đại chư thần, khí tức hồng mông bên trong hỗn độn đã sớm còn thừa không có mấy, cho dù thật sự có Thủy tổ kiếm bậc Huyền thiên chí bảo này hiện thế, lực lượng cũng quả quyết không thể nào so sánh được với năm đó còn có thể có khả năng suy giảm đến vách tường hỗn độn hay không còn không biết được. Cũng như Trụ Thiên châu hiện giờ, tồn tại ở thế giới hỗn độn hiện tại, thần lực chẳng qua cũng...
Giọng Thương Thích Thiên khựng lại, giống như thấy không ổn, nhanh chóng nói với Trụ Thiên thần đế:
- Thích Thiên tuyệt đối không có ý mạo phạm Trụ Thiên châu.
Trụ Thiên thần đế than nhẹ một tiếng:
- Không sao, lời Thích Thiên thần đế nói chẳng qua là sự thật mà thôi. Nếu như quả thật là một trong ba món chí bảo này hiện thế, kia sẽ là chuyện may mắn cực lớn, chúng ta lại có gì cần lo? Chẳng lẽ các ngươi đã quên một sự kiện, vách tường hỗn độn là vách chắn cản trở ở cấp bậc cực cao, cho dù thật sự bị Thủy tổ kiếm, Vạn kiếp luân tồn tại cấp bậc này đánh tan, cũng sẽ giống với không gian bình thường bị xé mở, cấp tốc khép lại...
Lời Trụ Thiên thần đế còn chưa dứt, chân mày của mọi người đã nhất tề nhíu chặt lại.
- Nhưng mà đường vết rạn màu đỏ này, lại thủy chung khắc lên trên vách tường hỗn độn, không cách nào giải thích được. Cũng chính vì như thế, khiến cho người ta bất an cực độ.
Tươi cười trên mặt Thích Thiên thần đế biến mất, sắc mặt Long hoàng nghiêm trang lên, hồi lâu nói
- Các ngươi thật sự tin tưởng, nơi đó chính là vách tường hỗn độn?
Phạm Thiên thần đế nói:
- Nếu không tin tưởng, vì sao lại hưng sư động chúng như thế. Năm đó sau khi ba vị Thiên cơ đại sư báo cho biết chuyện này, hơn mười năm trước, ta cùng với Trụ Thiên thần đế hai người tiêu phí giá cao thật lớn, tự mình đi tới bên rìa hỗn độn.
Long hoàng cuối cùng lại động dung:
- Nói như vậy, các ngươi đã tận mắt nhìn thấy?
Tận mắt nhìn thấy, với ba lão Thiên cơ"Nhìn trộm thiên cơ", vốn hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, bởi vì vế sau, hoàn toàn có khả năng chính là phán đoán. Nhưng vế trước... Hai đại thần đế tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có khả năng giả dối.
Trụ Thiên thần đế chậm rãi gật đầu, giọng nói trầm trọng:
- Không sai, lời nói của ba vị đại sư Thiên Cơ quá mức không thể tưởng tượng được, nếu không thể đích thân nhìn thấy, chúng ta cũng tuyệt đối khó lòng tin tưởng. Ta cùng với Phạm Thiên thần đế tới cực đông của hỗn độn, cách xa vạn dặm, liền cảm giác được ánh sáng đỏ đâm vào tim. Vẫn tới gần phía trước vách tường hỗn độn, chứng kiến tất cả, đều như ba đại sư Thiên Cơ nói.
Phạm Thiên thần đế nói:
- Không, là càng khiến cho người ta bất an thêm. Vết rạn màu đỏ khắc ở bên trên vách tường hỗn độn kia, sáng rọi quỷ dị này, bình sinh ta không thấy. Một đường ngắn ngủi, lại dài đến ngàn vạn dặm.
- Đây là huyền ảnh lúc trước ta với Trụ Thiên thần đế tới phía trước vách tường hỗn độn.
Khi nói chuyện, Phạm Thiên thần đế bỗng nhiên giơ cánh tay lên, nhất thời, quầng sáng hình ảnh trên phong thần đài biến ảo, một vết rạn màu đỏ dài hơn một người đột nhiên khắc vào bên trong quầng sáng.
Chỉ một thoáng, toàn bộ phong thần đài trở thành đỏ ửng toàn bộ, giống như rơi xuống một trận mưa máu vô cùng dày. Tất cả mọi người giật mình nhìn vết rạn màu đỏ rõ ràng ở bên trong huyền ảnh, lại giống như vết rạn khắc ở trên đỉnh trời cao, một sợ hãi vô danh điên cuồng nảy sinh dưới đáy lòng, linh hồn giống như rắn độc bị nắm chặt ở bảy tấc, điên cuồng run rẩy co rút.
- Đây đây đây... Đây là cái gì?
Mộc Hoán Chi thất thanh kêu lên.
- Đây... Thật sự ở trên vách tường hỗn độn?
- Lời của hai đại thần đế, sao có thể là giả.
Tròng mắt Viêm Tuyệt Hải co rút lại nói.
Mà đây, vẫn chỉ là huyền ảnh khắc xuống!
Phạm Thiên thần đế thu cánh tay về, huyền ảnh biến mất, thế giới cuối cùng mất đi huyết sắc đáng sợ. Mọi người cũng đều tâm thần thả lỏng, trong lúc giật mình lại có cảm giác kỳ dị giống như thoát ra khỏi bên rìa biển máu luyện ngục, trong lòng hoảng sợ thật sâu.
- Các ngươi đã đích thân đi tới bên rìa hỗn độn, tới gần vết rạn màu đỏ kỳ dị này, vậy có phát hiện ra vết rạn màu đỏ này rốt cuộc do cái gì mà đến không?
Chân mày Long hoàng cau chặt.
Trụ Thiên thần đế lắc đầu:
- Cũng không phát hiện. Chỉ có điều... Vì điều tra rõ ràng nguyên nhân, ta cùng với Phạm Thiên thần đế hai người dừng lại ở trước vách tường hỗn độn thời gian một năm, trừ bỏ không gian gió lốc bình thường ra, chưa bao giờ có bất cứ ngoại lực nào tới gần, nhưng mà, đường vết rạn màu đỏ kia, lại đang dần dần khuếch đại.
Long hoàng:"..."
Phạm Thiên thần đế nói:
- Khi ta cùng với Trụ Thiên thần đế tới đó, vết rạn màu đỏ chẳng qua chỉ dài hơn bảy thước. Một năm sau, đã dài hơn một trượng. Cho nên, ta cùng với Trụ Thiên thần đế không thể không nghĩ tới một khả năng đáng sợ...
- Vết rạn màu đỏ này, cũng không phải do loại lực lượng nào đó của hỗn độn sinh ra. Mà đến từ bản thân của vách tường hỗn độn, hoặc là... Bên ngoài hỗn độn!