.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1161" class="block_" lang="en">Trang 581# 1
Chương 1161: Trụ Thiên thần tháp
Trụ Thiên tháp ở chính giữa Trụ Thiên thần giới, nó cũng không phải là tồn tại chân chính, mà là do Trụ Thiên châu hiện ra.
Ở trước đại hội huyền thần, đã sớm nghe đồn một chiến trường có thể sẽ ở trong Trụ Thiên tháp, nhưng mà nghe được lời Khư Uế tôn giả nói, chúng"Thiên tuyển chi tử" vẫn trong lòng kích động khó nén như cũ.
Kia mặc dù chỉ là tháp huyễn ảnh, nhưng là tồn tại cấp bậc cao nhất, thần thánh nhất toàn bộ đông thần vực.
-... Đây xem như, tránh được một kiếp rồi?
Chỗ ngồi của Ngâm Tuyết giới, đám người Mộc Hoán Chi nào còn có tâm tư theo dõi tới đại hội huyền thần tiếp theo, vốn tưởng rằng cùng đường không lối thoát, đột nhiên sóng êm gió lặng, hồi lâu Mộc Hoán Chi đều chưa phục hồi tinh thần lại.
Mộc Băng Vân lắc lắc đầu, ngầm thở dài nói:
- Tỷ tỷ lo lắng quả nhiên không sai... Hắn quả thật giống như bị Thiên Sát phụ thân, năm đó lần đầu tiên khi đối mặt với tỷ tỷ cũng như thế, hiện giờ ở Trụ Thiên thần giới cũng như thế... Sợ rằng cả đời đều không chân chính thu liễm.
Viêm Tuyệt Hải lắc lắc đầu:
- Đừng lo lắng, bị Thích Thiên thần đế coi làm đề tài câu chuyện, lại có lời Long hoàng nói, ít nhất Trụ Thiên giới sẽ lại không làm gì Vân Triệt. Chính là... Sợ rằng về sau Vân Triệt sẽ khó lăn lộn ở đông thần vực, sau khi đại hội huyền thần kết thúc, vẫn nhanh chóng dẫn hắn quay về Ngâm Tuyết giới đi. Trước khi huyền đạo thành công, cũng tốt nhất đừng rời khỏi Ngâm Tuyết giới.
Mộc Hoán Chi ngẫm nghĩ, thở dài gật đầu.
- Vòng dự tuyển thứ ba, được đưa vào chiến trường, vẫn là hình chiếu hoàn chỉnh của các ngươi.
Lời Khư Uế tôn giả nói, cho dù kẻ nào đều không hề ngoài ý muốn. Chân thân của Trụ Thiên tháp ở trong Trụ Thiên thần cảnh, hiện giờ đưa ra ngoài vốn chính là hình chiếu cực lớn, cho nên có thể đi vào trong đó, tự nhiên cũng chỉ có thể là hình chiếu.
- Các ngươi sắp được đưa vào tầng dưới chót của Trụ Thiên thần tháp, mà mục tiêu của các ngươi, là tầng thứ ba trăm!
- Mỗi một tầng, đều sẽ có huyền thú và huyền ảnh cường đại trấn thủ, mỗi khi tiến lên một tầng, huyền thú và huyền ảnh trấn giữ hoặc tăng số lượng nhiều lên, hoặc cường đại hơn, khiến cho các ngươi mỗi bước gian nan.
- Mà quy tắc chiến thắng được rất đơn giản, ba mươi hai huyền giả đầu tiên đến được tầng thứ ba trăm của Trụ Thiên tháp, liền có thể tiến vào"Phong thần chi chiến" cuối cùng!
Lấy tới tầng thứ ba trăm trước quyết định thắng bại, quy tắc đúng là đơn giản sáng tỏ. Nhưng mà, đó là Trụ Thiên thần tháp, mà tiến vào trong đó, một ngàn"Thiên tuyển chi tử", muốn nghĩ cũng khỏi phải nghĩ,"Ba trăm tầng" nghe ra có vẻ đơn giản này, nhất định gian nan tuyệt luân.
Giọng Khư Uế tôn giả vừa dứt, một giọng nói cẩu thả đột nhiên rất không lễ phép vang lên, Thích Thiên thần đế chậm rì rì nói:
- Từ đã, về vòng dự tuyển thứ ba này, bổn vương có một nhắc nhở, ngươi tốt nhất liệt kê kỹ càng toàn bộ thủ đoạn có thể sử dụng, không thể sử dụng ra, bằng không, lỡ như có người rõ ràng dựa theo quy tắc thắng được, lại ngược lại bị người nào đó không biết gì muốn đánh muốn giết, vậy cũng thật khó coi.
Sắc mặt Trụ Thiên thần đế giận dữ, lại không phát tác.
Chân mày Khư Uế tôn giả hơi trầm xuống, không trả lời Thích Thiên thần đế, nhưng âm điệu đột nhiên tăng lên:
- Cuộc chiến trong Trụ Thiên thần tháp, vẫn là hình chiếu hoàn chỉnh! Ở trong Trụ Thiên tháp, chỉ có quy tắc, chính là ba mươi hai người đầu tiên đến tầng thứ ba trăm sẽ thắng, trừ đó ra...
- Không -- có -- quy -- tắc -- nào -- khác!!
Sáu chữ cuối cùng, Khư Uế tôn giả nói rất nặng, hiển nhiên nói cho Thích Thiên thần đế nghe.
- Bất cứ vật gì, bất cứ vũ khí nào, huyền giáp, huyền khí, huyền trận nào trên người các ngươi đều có thể tùy ý sử dụng, tuyệt đối không hạn chế. Hoặc là, các ngươi muốn dùng thủ đoạn không gặp được người gì đều hoàn toàn tùy tiện!
- Nhưng, có vài sự kiện, bản tôn phải nhắc nhở các ngươi!
Khư Uế tôn giả cau mày, chậm rãi nói:
- Thứ nhất, không gian bên trong Trụ Thiên tháp cực kỳ đặc thù, cho dù huyền khí không gian cao cấp tới đâu, cũng đừng mong đâm thủng không gian. Dựa vào huyền lực của chính bản thân các ngươi, càng không có khả năng! Khuyên các ngươi vẫn nhanh chóng bỏ qua ý tưởng sử dụng huyền khí không gian vượt qua mấy tầng!
- Thứ hai, khuyên các ngươi tốt nhất đừng thử tránh đi huyền thú huyền ảnh gượng ép trèo lên tháp! Bởi vì một khi khí tức của các ngươi bị huyền thú huyền ảnh phát hiện, chúng nó sẽ luôn đuổi giết các ngươi đến chết mới thôi! Cưỡng ép tránh đi huyền thú, sẽ chỉ khiến cho các ngươi hai mặt bị địch vây, tự chui đầu vào rọ!
- Mà một khi tử vong, mặc dù sẽ sống lại, nhưng chỗ sống lại, lại tụt xuống mười tầng! Vả lại tất cả huyền thú huyền ảnh trong mười tầng này cũng sẽ sống lại toàn bộ!
- Về phần phát hiện tránh đi huyền thú huyền ảnh, hừ! Thật là ý kiến hay... Đáng tiếc, địa hình của mỗi một tầng trong Trụ Thiên tháp đều không giống nhau, cực kỳ phức tạp. Muốn trước khi tìm được cửa ra vào mà không bị phát hiện, vốn là người si nói mộng!
Ánh mắt băng hàn kia của Khư Uế tôn giả rõ ràng liếc nhìn Vân Triệt:
- Thứ ba... Đừng mơ ước có thể mượn dùng lực lượng của người khác, hình chiếu của mỗi người các ngươi được truyền tống vào Trụ Thiên tháp, đều sẽ ở không gian hoàn toàn độc lập!
- Nói cách khác, chiến trường của các ngươi, đều hoàn toàn độc lập! Ai cũng không can thiệp được vào ai! Có thể dựa vào, chỉ có bản thân!
Trên phong thần đài nhất thời ồn ào náo động, bàn luận ào ào, có kinh ngạc không thôi, có âm thầm gật đầu.
Cuộc chiến vòng dự tuyển đầu tiên, vòng thứ hai, vì chiến trường và đặc thù của quy tắc, tồn tại nhiều thành phần vận khí và tính chất ngẫu nhiên -- thậm chí ngay cả kết quả của hình thức gian lận này của Vân Triệt cũng không tính là chân chính không tuân theo quy định.
Nhưng trận chiến vòng dự tuyển thứ ba này, lời Khư Uế tôn giả nói đã cho thấy rành mạch, đây là một cuộc chiến khảo hạch thực lực cứng rắn chân chân chính chính!
Trong quá trình đi lên Trụ Thiên tháp, huyền thú đối mặt phải đánh chết toàn bộ, cố tình trốn chạy cơ bản tương đương với muốn chết, không cách nào dùng đạo cụ không gian gì, vả lại"Chiến trường" của mỗi người đều hoàn toàn độc lập, ai cũng không quấy nhiễu được đến ai, ai cũng không trợ giúp được ai.
Rõ ràng, muốn tới tầng thứ ba trăm, ổn thỏa nhất, hoặc nói là phương pháp duy nhất, chính là giết sạch toàn bộ huyền thú huyền ảnh của mỗi tầng... Hơn nữa phải dùng tốc độ nhanh nhất.
Mà có thể làm được một điểm này, chỉ có thực lực tuyệt đối cứng rắn.
Hoàn toàn không hề có bất cứ khả năng gian lận nào!
Đây cũng là lý do vì sao, Khư Uế tôn giả sẽ không hề do dự gầm ra"Không có quy tắc nào khác".
Cho dù ngươi có thể vận dụng thủ đoạn gì, ngươi có thể như thế nào?
Từng ánh mắt đều có toan tính vô tình xẹt qua Vân Triệt, nghĩ tới huyền lực của hắn mới Thần Kiếp cảnh cấp một, không khỏi âm thầm bật cười... Vẻn vẹn ba trăm tầng, tầng sau cao hơn tầng trước, mà tầng trước chắc đơn giản nhất, cơ bản chính là tặng không.
Vốn dĩ với huyền lực mới chỉ có Thần Kiếp cảnh cấp một này của Vân Triệt, có thể thông qua mấy tầng tặng không này hay không còn không biết. Kết quả cũng rõ ràng, ở trong dự tuyển thứ ba này, hắn hoàn toàn trở thành treo chân sau, hơn nữa treo vô cùng xa...
Người khác cho dù không thể vào cuộc chiến phong thần, lấy được cũng là một phen đánh nhau kịch liệt đầm đìa và lịch lãm khó có được, còn Vân Triệt, lấy được lại chỉ có thể là chê cười.
Dù sao, chỉ có thực lực cường đại chân chính, mới có tư cách tiến vào cuộc chiến phong thần cuối cùng.
Cuộc chiến Trụ Thiên tháp, Vân Triệt nhất định triệt để sa vào trò cười, nhưng chuyện này, đám người Ngâm Tuyết đã không có lòng để ý đến. Nhất là Mộc Băng Vân, chỉ cầu có thể mau chóng kết thúc, sau đó nàng sẽ lập tức mang theo Vân Triệt rời khỏi Trụ Thiên giới, quay về Ngâm Tuyết... Về phần cuộc chiến phong thần được chú ý nhất sau đó, nàng đã không chú ý đến.
Nàng đã có thể dự tính được Mộc Huyền Âm nổi giận.
Giận Vân Triệt cố tình thông qua hai vòng dự tuyển, bại lộ ở trước mặt đám đông cường giả đứng đầu đông thần vực, giận nàng không canh chừng kỹ Vân Triệt.
Trước khi rời khỏi Ngâm Tuyết, Mộc Huyền Âm đã một lần nữa dặn dò, muốn sau khi Vân Triệt bị đào thải nàng phải canh chừng Vân Triệt toàn bộ quá trình, không được để cho hắn rời khỏi tầm mắt, vì cái gì, chính là vì cố hết sức để cho Vân Triệt không bị người khác chú ý đến... Bởi vì trên người Vân Triệt, có rất nhiều bí mật tuyệt đối không thể lộ ra.
Nhưng cho dù là ai đều khó có khả năng nghĩ đến, Vân Triệt lại vì"Kẻ thua bị đào thải ra khỏi Trụ Thiên giới" rơi vào đường cùng thông qua hai đợt dự tuyển, trở thành"Thiên tuyển chi tử", còn gây ra động tĩnh lớn, không chỉ lộ ra trước mặt mọi người, còn gần như trở thành tiêu điểm lớn nhất.
Mộc Băng Vân chỉ có thể cầu nguyện thật sâu, ngàn vạn lần đừng phát sinh kết quả tệ nhất kia.
- Các ngươi còn có nghi vấn gì?
Khư Uế tôn giả nhìn mọi người, không có người nào đáp lại, bàn tay vung lên, một đường bạch quang đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trùm toàn bộ"Thiên tuyển chi tử" vào trong đó.
- Chân thân của các ngươi sẽ ở chỗ này, ý thức với tất cả có được trên người sắp được hình chiếu vào trong Trụ Thiên tháp, người thắng vào cuộc chiến phong thần, kẻ thua, cũng sẽ lưu lại phong thần đài xem cuộc chiến.
- Mà tất cả xảy ra với các ngươi ở trong Trụ Thiên tháp, đều sẽ hình chiếu hoàn chỉnh đến chỗ này!
- Đi đi! Thiên tuyển chi tử, thỏa sức phô bày ra thực lực cực hạn nhất của các ngươi đi! Chứng minh các ngươi có đủ tư cách được phong thần!
Tinh!!
Bạch quang bao phủ lấy"Thiên tuyển chi tử" đột nhiên trở nên nồng đậm thêm mấy lần, bóng dáng của mọi người đều bị hoàn toàn nuốt hết, không cách nào thấy rõ. Đồng thời, có ngàn ánh sao phóng lên cao, mang theo hình chiếu của một đám"Thiên tuyển chi tử" bay vào trong Trụ Thiên tháp.
Trụ Thiên tháp sáng rọi lên, chỉ một thoáng, có ngàn tàn ảnh từ trên trời giáng xuống, như sao băng cấp tốc rơi vào, đều đều rơi trên phong thần đài, hóa thành một đám hình ảnh.
Bối cảnh hình ảnh này hoàn toàn thống nhất, chỉ có không giống nhau, là bóng người đứng ở trung tâm hình ảnh... Mà những bóng người này, đó là một ngàn thiên tuyển chi tử. Chỗ bọn họ đứng, đã ở trong Trụ Thiên tháp.
Khởi điểm Trụ Thiên tháp, là tầng không.
Cuộc chiến Trụ Thiên tháp mở ra, ánh mắt của Mạt Lỵ cũng vào một khắc này dời đi, sau đó lại khẽ quay lưng lại.
- Thải Chi, theo ta quay về.
Lạnh lùng ném lại một câu, bóng dáng của nàng đã đi xa, Thải Chi cắn cắn môi, lo sợ theo phía sau.
Mạt Lỵ đi phía trước, Thải Chi theo phía sau, các nàng đi ra khỏi khu vực Trụ Thiên giới, lại bay đi rất xa, Mạt Lỵ mới cuối cùng dừng lại, đưa lưng về phía Thải Chi, vẫn không nhúc nhích.
- Tỷ tỷ...
Thải Chi đứng sau lưng Mạt Lỵ, hai tay khẩn trương nắm góc váy.
Xoẹt!!
Một tiếng tinh, một kết giới cách âm vĩ đại chụp xuống. Lúc này Mạt Lỵ mới xoay người lại, nhìn thẳng vào Thải Chi, rõ ràng tức giận thật sâu... Đôi mắt màu đỏ tươi hơi run, phóng thích ra lạnh như băng mà Thải Chi hoàn toàn xa lạ.
- Tỷ... Tỷ tỷ...
Thải Chi theo bản năng lui lại một bước nhỏ, chóp mũi nhíu lại, gần như muốn bật khóc. Nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao tỷ tỷ sẽ tức giận như thế.
Ngực Mạt Lỵ phập phồng, nàng đang cố hết sức áp chế tâm tình của mình, nhưng giọng nói vẫn mang theo một chút run run như trước:
- Thải Chi... Muội đàng hoàng tử tế trả lời ta... Muội rốt cuộc... Nhìn thấy hắn khi nào!
- Muội... Muội... Hơn hai năm trước... Lần trước khi tỷ tỷ đột nhiên bế quan... Một mình muội nhàm chán... Đi chơi... Liền... Không cẩn thận... Liền gặp được hắn...
Từ trước đến nay Thải Chi không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ có tỷ tỷ... Đó là người thân duy nhất trong lòng nàng, nàng chưa từng nhìn thấy tỷ tỷ như vậy.
Lần trước bế quan... Hai năm trước...
Trong lòng có vô số dòng nước xiết chảy tán loạn, trong lúc nhất thời Mạt Lỵ không nói được lời nào. Qua thật lâu, nàng mới trầm giọng nói:
- Muội nói cho ta toàn bộ muội gặp được hắn như thế nào... Toàn bộ những chuyện về hắn... Mà muội biết... Một chữ đều không được giấu giếm!
Thải Chi như con gà mổ thóc liên tục gật đầu:
- Muội đều nói... Muội đều nói cho tỷ tỷ.
Đối mặt với Mạt Lỵ giờ phút này, Thải Chi nào dám còn có một chút lừa gạt, từ nàng ngẫu nhiên tới Hắc Gia giới, bị Vân Triệt xen vào chuyện của người khác"Cứu giúp", sau đó từ"Thiên lang trảm" của hắn với có thể đồng thời khống chế băng và hỏa chú ý tới hắn, đến dần dần xác nhận thân phận của hắn, đến biết được một chút mục đích của hắn... Thấy ân oán giữa Vân Triệt và Hắc Hồn thần tông... Bắt chẹt cửu tinh phật thần ngọc của Vũ Quy Khắc... Đi theo hắn lấy được hoàng tiên thảo...
Vân vân...
Nàng một năm một mười nói cho Mạt Lỵ.
Mạt Lỵ yên tĩnh nghe, không nói được lời nào, cho đến khi Thải Chi trong lo sợ nói hết toàn bộ những điều mình biết về Vân Triệt ra, tâm tình của nàng cuối cùng triệt để bùng nổ:
- Thải Chi, muội... Muội biết rõ... Muội... Vì sao lại luôn luôn gạt ta!!
Giọng Thải Chi đã mang theo tiếng khóc nức nở:
- Muội... Muội không phải cố ý. Bởi vì... Bởi vì tỷ tỷ từng nói đời này vĩnh viễn đều sẽ không gặp lại hắn, cho dù có một ngày hắn đến thần giới, cũng nhất định sẽ không nhìn thấy, cho nên muội mới... Mới luôn luôn...
- Muội đã biết rõ cho dù như thế nào ta đều sẽ không gặp hắn, tại sai lại giúp hắn đi đến Trụ Thiên giới, vì sao lại dẫn ta đến đây!
Thải Chi ngẩng đầu lên, lệ quang trong suốt:
- Bởi vì... Bởi vì muội luôn cho rằng, tỷ tỷ thật ra rất nhớ hắn, rất muốn rất muốn gặp lại hắn. Khi tỷ tỷ đang ngủ, vĩnh viễn đều sẽ gọi tên hắn!
Hai tròng mắt của Mạt Lỵ nhất thời mông lung, lại thống khổ lắc đầu:
- Vậy muội có biết, vì sao ta quyết định cho dù như thế nào đều không gặp lại hắn... Muội có biết, muội đã chọc ra họa bao lớn không!