Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1161 - Chương 1162: Nước Mắt Của Tinh Thần

. ._581__2" class="block_" lang="en">Trang 581# 2

 

 

 

Chương 1162: Nước mắt của tinh thần



Mạt Lỵ chỉ một ngón tay, cảm xúc dưới không khống chế được, giọng nói đã mang theo khàn khàn:

- Tinh cầu hắn đang sống, hắn chính là vương cao nhất, không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp được đến hắn, hắn có người thân của hắn, bằng hữu của hắn, nữ nhân của hắn... Hắn có thể một đời tai họa không lo!

- Nhưng mà... Ở nơi này, hắn tính là gì! Muội có biết, hắn ở nơi này sẽ có bao nhiêu nguy hiểm không!

Mạt Lỵ càng nói càng kích động:

- Muội cũng đã biết, trên người hắn có bao nhiêu bí mật!? Một khi bất cứ thứ gì trong đó bị lộ ra, đều sẽ hấp dẫn toàn bộ thần giới tham lam! Đến lúc đó, tự do của hắn, tính mạng của hắn... Tinh cầu hắn xuất thân, tất cả những thứ hắn có thể có được đều sẽ vạn kiếp bất phục!

- Có thể vào Trụ Thiên giới, đều là một đám người như thế nào!? Đối với hắn, đó là nơi nguy hiểm nhất, không thể tới gần nhất trên đời này! Bất kỳ một người nào trong dó, phát hiện ra bất cứ bí mật nào của hắn, hắn liền... Muội hiểu chưa!!

- Muội... Muội...

Thân hình Thải Chi nhanh chóng co quắp lại.

- Không biết có bao nhiêu người truy vấn vài năm ta biến mất thân ở nơi nào, càng không có người nào quên được ta đã từng có được máu Tà thần bất diệt... Mà nếu như ta và hắn gặp nhau, bị người thoáng nhìn ra được manh mối, muội cũng sẽ biết là hậu quả như gì!

- Mà nguyên nhân ta không thể gặp hắn, đâu chỉ dừng ở như vậy!

Hô hấp của Mạt Lỵ dồn dập, tâm hồn giống như bị cuốn vào sóng to gió lớn.

Thải Chi đã hai mắt đẫm lệ:

- Tỷ tỷ... Muội... Muội biết sai rồi... Muội chỉ vì... Muốn làm chút chuyện cho tỷ tỷ, muốn cho tỷ tỷ một kinh hỉ... Muội không biết sẽ nguy hiểm như vậy... Muội thật sự biết sai rồi...

- Thải Chi, sau khi muội gây ra đại họa như vậy, rõ ràng đã đáp ứng ta, sẽ không bao giờ giấu giếm ta chuyện gì nữa, sẽ không bao giờ tự tiện quyết định chuyện gì nữa, vì sao lại...

- Nếu sau khi muội nhìn thấy hắn ở đây, có thể lập tức nói với ta, có nhiều phương pháp như vậy, có thể để cho hắn trở lại tinh cầu hắn xuất thân, lại không bao giờ đặt chân đến thần giới, ít nhất sẽ không phát sinh tình huống ngày hôm nay... Nhưng bây giờ, muội kêu ta phải làm sao...

Toàn thân Mạt Lỵ phát run. Đối với nàng mà nói, hiện giờ hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh, một là Thải Chi, một là Vân Triệt. Thải Chi đã tiếp nhận truyền thừa của Thiên Lang tinh thần, đã khiến cho nàng cảm giác trời sập một nửa, hiện giờ Vân Triệt lại...

Thải Chi dè dặt cẩn trọng tiến lên trước, nước mắt mông lung nói:

- Tỷ tỷ, muội biết sai rồi, là muội lại không nghe lời tỷ tỷ nói, tỷ... Đừng tức giận có được không. Có lẽ... Có lẽ chuyện tỷ tỷ lo lắng sẽ không phát sinh, hơn nữa... Muội tin tưởng tỷ tỷ nhất định rất muốn gặp lại hắn, tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhất định có rất nhiều biện pháp... Gặp lại hắn mà không bị người phát hiện.

Mạt Lỵ chậm rãi lắc đầu:

- Muội... Không... Biết. Muội không hiểu hắn... Muội còn rất nhỏ, trên đời này có rất nhiều chuyện muội đều không hiểu, rất nhiều người, không giống với muội đã thấy được, rất nhiều chuyện, còn tàn khốc hơn muội nghĩ ngàn vạn lần!

Mạt Lỵ xoay người sang chỗ khác, không để Thải Chi nhìn thấy trong mắt dần dần có dấu vết ẩm ướt khó có thể khống chế:

- Thải Chi, bây giờ muội lập tức trở về Tinh Thần điện của muội, đóng cửa tự xét lại mình... Không có lệnh của ta, không được rời đi nửa bước!

Cánh môi Thải Chi hé ra, ảm đạm cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Đã biết... Muội... Muội sẽ cẩn thận tự xét lại mình, tỷ tỷ đừng tức giận, có được không...

Rời đi một chút, Thải Chi lại bỗng nhiên xoay người lại, cắn cắn cánh môi, nhẹ nhàng nói:

- Tỷ tỷ, hắn... Rất giống cực kỳ giống như tỷ tỷ nói, là người ngu ngốc nhất trên đời này. Muội cố ý trêu đùa hắn nhiều lần, mà hắn, lại ngược lại hết lần này đến lần khác mạo hiểm tính mạng cứu muội...

- Đơn giản là... Muội dùng tên của tỷ tỷ.

Mạt Lỵ:"..."

- Sự nguy hiểm của thần giới, hắn nhất định biết. Hắn đi đến thần giới, mục đích duy nhất chính là tìm được tỷ tỷ. Vì có thể nhìn thấy tỷ tỷ, hắn thật sự... Có thể ngay cả mạng đều không để ý, hắn...

Bóng lưng Mạt Lỵ run rẩy:

- Đừng nói nữa! Lập tức trở lại... Tự xét lại mình!

Thải Chi không dám nói nữa, đầu cúi xuống, ngón tay trắng nõn túm chặt lấy cạp váy, một mình ngoan ngoãn bay về phía Tinh Thần giới.

Thải Chi vừa mới rời đi, trên gương mặt của Mạt Lỵ, hai hàng nước mắt chậm rãi mà rơi, sau đó, nước mắt giống như vỡ đê, ướt sũng hai gò má.

- Vân Triệt...

- Vân... Triệt...

- Vân...... Triệt......

Thân thể nàng chậm rãi cuộn tròn lại, mỗi một tiếng kêu gọi mang theo nỉ non... Có lẽ, sẽ không ai tin tưởng, Thiên Sát tinh thần của Tinh Thần giới thế mà lại sẽ có một mặt yếu ớt như thế, thế mà lại sẽ giọng nỉ non giống như một thiếu nữ mềm yếu...

Ở khoảng cách xa xôi, một ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Mạt Lỵ, chưa bao giờ rời đi.

"Tâm hồn của Thiên Sát tinh thần lại hỗn loạn đến lâu như vậy mà không phát hiện ra ta, hừ... Xem ra một chuyến này, chẳng những không đến uổng công, ngược lại... Cực kỳ thú vị."

Thiên Diệp Ảnh Nhi quay đầu lại, khẽ lẩm bẩm một cái tên mà lúc trước hoàn toàn không xứng để cho nàng nhớ kỹ:"Vân Triệt... Chuyện này còn càng thú vị hơn Cửu huyền linh lung thể."

Thế giới của Trụ Thiên tháp, toàn bộ huyền giả tiến vào trong đó đều thân ở tầng số không.

Tuy là"Tháp", nhưng thế giới tầng tháp lại rộng rãi bất ngờ. Tầng số không là một mảnh núi hoang vu, núi thấp trập trùng, có rộng trăm dặm, cao vài dặm.

Ở trên đỉnh một ngọn núi thấp, đó là thông đạo thông lên tầng thứ nhất, lại là một cửa đá khép chặt.

Cảnh tượng chỗ tất cả các huyền giả, vị trí xuất hiện, đều hoàn toàn giống nhau. Bao gồm dáng vẻ mỗi một tầng sau đó, cùng với huyền thú huyền ảnh trấn thủ, cũng đều giống nhau như đúc.

Có thể nói tuyệt đối công bằng.

Mà vài hình ảnh này, đều được hoàn chỉnh hình chiếu lên phong thần đài, cho dù muốn nhìn ai, đều có thể rõ ràng rành mạch.

Rất nhanh, từng huyền giả tham chiến đều đi tới phía trước thông đạo tiến lên tầng thứ nhất, cùng đợi cửa đá mở ra, chuẩn bị nhảy vào tầng thứ nhất trước tiên, tuyệt đối là khoảnh khắc cần phải tranh giành... Cho dù là Lạc Trường Sinh, cũng là như thế.

Nhưng mà có một ngoại lệ duy nhất.

Vân Triệt!

Hắn vẫn đứng ở nơi ban đầu được truyền tống đến, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dường như hơi mơ hồ, không biết đang nghĩ đến cái gì.

Mà hành động này của Vân Triệt trừ bỏ khiến không ít người cười nhạt ra, ngược lại không hề khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì nơi này là chiến trường chỉ có thể dựa vào thực lực cứng rắn của bản thân, cho dù hắn làm cái gì, đều hoàn toàn có kết cục giống nhau.

Trụ Thiên chi âm vang lên trong Trụ Thiên tháp, còn có phong thần đài:

- Cuộc chiến dự tuyển vòng thứ ba đại hội huyền thần đông thần vực, bắt đầu!!

Ầm ầm ầm...

Một ngàn chiến trường hoàn toàn giống nhau, lại hoàn toàn độc lập, cửa đá thông lên tầng thứ nhất đồng thời mở ra.

Nhất thời, một đám huyền giả vận sức chờ phát động như tên rời cung, nhằm thẳng lên tầng thứ nhất Trụ Thiên tháp!

Chỉ có Vân Triệt vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ như trước... Chỉ có điều, lại cũng không có ai rảnh hơi đi nhìn hắn, mà chặt chẽ nhìn chằm chằm vào huyền giả của tinh giới mình, càng nhiều là, vẫn xem cường giả nhất định là phong thần chân chính.

Tiến vào tầng thứ nhất của Trụ Thiên tháp, giống như bước chân vào thế giới khác. Nơi này không còn là nơi hoang vu, mà là một mảnh cây cối xanh biếc, chim hót hoa thơm, vạn cây che trời. Nhưng chúng huyền giả còn chưa kịp thưởng thức xong phong cảnh trước mắt, một đường huyền ảnh mang theo khí tức kinh người từ trong cây xanh nổ bắn mà ra.

Huyền ảnh này cầm hai lưỡi đao trong tay, một thân màu xanh biếc dung hợp với cảnh vật chung quanh, ra tay vô cùng tàn nhẫn, nhằm thẳng vào yếu hại, muốn một kích bị mất mạng.

Càng kinh người hơn chính là, khí tức huyền lực của huyền ảnh này thế mà lại cao tới Thần Linh cảnh cấp một!

Điều này thật sự khiến cho mọi người lắp bắp kinh hãi. Đây mới là tầng thứ nhất, lại đi lên chính là huyền ảnh Thần Linh cảnh cấp một... Phía sau còn có bao nhiêu đáng sợ, quả thật không thể tưởng tượng!

Trước đó còn có người thầm đoán Vân Triệt dùng thủ đoạn ti tiện trà trộn vào thấp kém nhất cũng có thể qua được mấy tầng tặng không trước đó... Như vậy xem ra, hắn vốn ngay cả tầng thứ nhất cũng không qua được!

Huyền giả tiến vào Trụ Thiên tháp người người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, vả lại sau khi tiến vào đều tinh thần khẩn trương, cho nên cho dù kinh hãi nhưng không loạn, xảo diệu tránh né, lập tức phản kích.

Những huyền giả trẻ tuổi này trong cùng một nháy mắt triển lộ phong thái, khiến một đám cường giả đông thần vực đều cảm thấy kinh diễm, không hẹn mà cùng gật đầu khen ngợi.

Tầng thứ nhất chỉ có một huyền ảnh Thần Linh cảnh cấp một, rất dễ giải quyết. Chúng huyền giả men theo khí tức, ào ào lấy tốc độ nhanh nhất của bản thân nhằm về phía cửa vào thông lên tầng thứ hai.

Tầng thứ hai, là một mảnh hoang mạc, trấn thủ là một huyền thú hệ thổ Thần Linh cảnh cấp một, vì hoàn cảnh đặc thù, độ khó cao lên một chút, nhưng đối với bọn họ mà nói, vẫn dễ dàng như trước. Sau đó là tầng thứ ba... Tầng thứ tư... Tầng thứ năm...

Tầng thứ mười... Tầng thứ mười lăm... Tầng thứ hai mươi...

Phong thần đài nghị luận với nhau, tâng bốc nhau, bầu không khí có phần hài hòa, mấy tầng trước nhất, thậm chí mười mấy tầng đều khó kéo ra chênh lệch quá lớn.

Nhưng theo thời gian trôi qua, sau năm mươi tầng, cuối cùng bắt đầu kéo ra từng chút một. Tốc độ chúng huyền giả trèo lên tháp cũng càng ngày càng chậm... Bầu không khí của phong thần đài, cũng dần dần khẩn trương lên.

Cuối cùng, người thứ nhất đi lên tầng thứ một trăm xuất hiện... Kéo dài khoảng cách với người thứ hai vẻn vẹn mười bảy tầng!

Mà người này, vẫn là... Lạc Trường Sinh!

Một trăm tầng, nhìn như đã rất cao. Nhưng ai đều rõ ràng, đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu.

Còn Vân Triệt, vẫn là hạng nhất đếm ngược của cuộc chiến Trụ Thiên tháp, hắn vẫn lưu lại ở chỗ cũ, từ đầu tới cuối, vẫn không nhúc nhích. Từ khi xuất hiện trong Trụ Thiên tháp, hắn giống như hoàn toàn mất đi ý thức.

Thân thể hắn yên lặng, gương mặt không hề rung chuyển, nhưng trong lòng không lúc nào không lay động lên gợn sóng, im lặng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Đối với thần giới, hắn có nhận thức cực kỳ lớn so với trước kia. Nhất là đối với Trụ Thiên giới, ấn tượng của hắn thay đổi lớn.

Trước kia, nhận thức của hắn về Trụ Thiên thần giới, đều vốn đến từ lời của người khác, cho hắn ấn tượng, là một Vương giới chính đạo nhất, có uy tín nhất, cũng nhận người người kính trọng nhất đông thần vực. Tài quyết giả do Trụ Thiên giới dẫn dắt, chuyên môn phán quyết kẻ ác thiên hạ, tuyệt đối công chính nghiêm khắc.

Cho nên, đối mặt với chất vấn của Trụ Thiên giới, hắn không hề lo lắng đứng ra. Hắn tự tin, mặc dù chủ yếu là vì Long hoàng ở đây, nhưng đồng thời cũng vốn từ ấn tượng tốt và tín nhiệm đối với Trụ Thiên giới.

Rất nhanh hắn liền phát hiện, bản thân quả nhiên quá ngây thơ rồi.

Lời giống vậy, lý do giống nhau, hắn nói ra, liền chính là mạo phạm Trụ Thiên châu, chẳng những không được để ý tới, còn muốn tội càng thêm tội.

Mà do Thích Thiên thần đế nói ra, lại có thể khiến Trụ Thiên giới á khẩu không trả lời được.

Cũng như năm đó Mộc Huyền Âm dạy hắn một chuyện: Trên đời này không có công chính tuyệt đối, chỉ có thực lực tuyệt đối!

Chỉ có thể có được thực lực tuyệt đối, mới có công chính tuyệt đối! Bằng không, ngươi có thể lấy được, cũng chỉ có công chính mà người khác nhận định, người khác chế định!

Khư Uế tôn giả được cho là người khắc nghiệt nhất, công chính vô tư nhất đông thần vực, vì dâng sinh mệnh cho phán quyết, hắn thậm chí không tiếc bỏ qua tên mình, đổi thành"Khư Uế".

Nhưng chính là một người như vậy, lại há mồm nhục nhã Mộc Huyền Âm... Có lẽ, hắn đúng là vô cùng công chính nghiêm khắc, nhưng Vân Triệt nhìn càng rõ ràng hơn, là do hắn thân là người đứng đầu tài quyết giả, cuồng ngạo không để tinh giới khác, Giới Vương khác, huyền giả khác vào trong mắt.

Cho dù là Giới Vương đã thành Thần Chủ, cũng có thể đương nhiên một lời nhục mạ.

Đây mới là hiện thực chân chính, thần giới chân chính.

Còn có... Mạt Lỵ.

Trong lòng đã không có may mắn, Vân Triệt không thể không rõ ràng, Mạt Lỵ... Thật sự không đến Trụ Thiên giới.

Tất cả mọi thứ, đều thành hư ảo.

Kết quả này, sao hắn có thể cam tâm.

Hắn chân chính không cam lòng không phải là nỗ lực những năm này của mình đổi lấy công dã tràng, mà là... Ròng rã ba năm, đã gần đến ngày về mà hắn đáp ứng Thải Y các nàng, vẫn không thể tìm được Mạt Lỵ.

Vân Triệt ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nói từ trong lòng:"Còn chưa kết thúc. Mạt Lỵ không tới Trụ Thiên giới, không nhìn thấy ta... Nhưng... Nếu như... Ta khiến đông thần vực đều biết đến tên của ta..."

"Trước mắt... Không phải là một cơ hội rất tốt sao..."

"Thần Kiếp cảnh tiến vào cuộc chiến phong thần của đại hội huyền thần... Ha ha, tên của ta, nhất định sẽ oanh động đi..."

"Nếu sư tôn biết được, nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng mà, thời gian đã còn lại rất ít, ta thật sự không có biện pháp nào khác... Nếu không cách nào nhìn thấy Mạt Lỵ, sẽ là tiếc nuối cả đời ta..."

Mở to mắt, vẻ mặt của Vân Triệt chậm rãi trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, chỗ sâu trong mắt, lóe lên vẻ quỷ dị khác thường.

Lúc trước làm mất mặt sư tôn... Ta muốn đòi lại gấp bội!

Khư Uế lão nhân nhục nhã sư tôn ta! Trừng lớn ánh mắt của ngươi ra mà nhìn cho thật kỹ... Ai mới thật sự mắt bị mù!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment