Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1162 - Chương 1163: Như Chỗ Không Người

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1163" class="block_" lang="en">Trang 582# 1

 

 

 

Chương 1163: Như chỗ không người



Trụ Thiên tháp ngoài một trăm tầng, khó khăn bạo tăng, huyền thú không chỉ tăng lên huyền lực, hơn nữa càng thêm cuồng bạo, đủ loại huyền ảnh càng kỳ chiêu chồng chất, hơi không cẩn thận, sẽ bị thương nặng.

Mà bởi vì những huyền ảnh, huyền thú này hiểu biết địa hình còn hơn xa huyền giả mới tới, cho nên muốn thoát khỏi chúng, gần như là chuyện không có khả năng. Mà cho dù thật sự cưỡng ép thoát khỏi, xông lên tầng tiếp theo, chúng nó cũng sẽ đuổi thẳng mà lên, đến chết không rời.

Cuối cùng, tầng thứ một trăm bốn mươi hai, theo một tiếng hét thảm, một huyền giả táng thân dưới đánh lén của ba huyền ảnh.

Khi sống lại, đã trở xuống tầng thứ một trăm ba mươi hai, hơn nữa tất cả huyền thú huyền ảnh trong mười tầng lúc trước đã giải quyết hết này sống lại toàn bộ.

Trên phong thần đài đã không ít người thay đổi sắc mặt... Đây còn chưa đến tầng thứ một trăm năm mươi, đã bắt đầu có người tử vong, hai trăm tầng sau đó... Có lẽ đã vốn không phải là ai đến tầng thứ ba trăm trước, mà có bao nhiêu có thể tới được!

Một trăm năm mươi tầng sau đó, tốc độ đi lên Trụ Thiên tháp rõ ràng đã càng ngày càng chậm, liền ngay cả cường giả một trăm thứ hạng đầu cũng đã bắt đầu từng bước cẩn thận, tốc độ giảm mạnh. Mà xếp hạng gần chót, đã bắt đầu liên tiếp luống cuống tay chân, cực kỳ nguy hiểm. Có người ở trước cửa vào trước khi tiến vào tầng tiếp theo, đều phải thả lỏng khí tức một lúc.

Nhưng mà, cũng có vài người đương nhiên ngoài ý muốn.

Lạc Trường Sinh đã tới gần tầng thứ hai trăm, nhưng tư thái của hắn lại vẫn như lúc ban đầu, đối mặt với huyền thú huyền ảnh thành bầy, chỉ thấy bạch quang khẽ lướt, không thấy hắn có động tác gì, huyền thú huyền ảnh ào ào ngã xuống đất, không còn tiếng động.

Mà lúc một huyền thú cuối cùng ngã xuống, bóng dáng của hắn lập tức bay tới cửa vào tiến lên tầng tiếp theo. Cả người như lững thững sân vắng, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, mang theo hình ảnh tử vong vô số này, cũng làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.

- Trường Sinh công tử... Mới chỉ có ba mươi tuổi, thời gian lưu lại ở Thần Linh cảnh cũng không được vài năm như vậy, lại khống chế huyền khí Thần Linh cảnh đến trình độ như vậy, nếu so với bổn vương năm đó, cùng hắn... Quả quyết không thể so sánh.

Giọng thở dài này, rõ ràng đến từ một Giới Vương của tinh giới thượng vị.

Lạc Trường Sinh có vẻ ngoài nhu nhược, khí tức nhẹ như nước, ánh mắt không thấy mũi nhọn, lại giống như không hay nói chuyện, đứng trong một đám người, nếu không biết kỳ danh, sẽ khiến cho người ta dễ dàng bỏ qua sự tồn tại này.

Nhưng mà, mỗi một lần hắn triển lộ thực lực, đều sẽ khiến cho người ta phát ra kinh thán không cách nào khống chế... Khiến cho người đời nhận thức được như thế nào là"Trường Sinh công tử" danh chấn đông thần vực.

- Quân Tích Lệ... Tuổi còn nhỏ, chẳng những tu vi huyền đạo cao thần kỳ, kiếm đạo càng xuất thần nhập hóa, lão phu cả đời đắm mình trong kiếm đạo, tự khoe kiếm đạo đại thành, lại dần dần sinh lòng hổ thẹn trước mặt tiểu bối này.

- Ha ha, nàng cũng không phải là tiểu bối bình thường gì, mà là truyền nhân duy nhất của Kiếm Quân tiền bối, Kiếm Quân tương lai đó.

- Nữ nhi của Lưu Quang Giới Vương cũng cơ bản một đường chạy song song với Quân Tích Lệ. Hai người này ai cũng có sở trường riêng, tu vi khó phân cao thấp, nếu gặp được nhau trong cuộc chiến phong thần, nhất định có một trận ác chiến.

- Nhưng Lục Lãnh Xuyên của Phúc Thiên giới... Mặc dù đều là đông vực tứ thần tử, nhưng nếu so với ba thần tử khác, càng ngày càng có thể thấy được rõ ràng thế kém, tuổi cũng lớn hơn ba thần tử khác hai mươi mấy năm, nhìn một thế hệ này, Phúc Thiên giới còn kém hơn Thánh Vũ giới và Lưu Quang giới.

- Tiểu nữ nhi của Lưu Quang giới, bài vị thật thấp... Chỉ có điều, tu vi mới Thần Linh cảnh cấp một có thể đến trình độ như vậy, đã cho người ta xem thế đủ rồi.

- Không không, ngươi có phát hiện ra một chuyện. Tuy rằng nữ oa này luôn luôn bài vị thấp nhất, tốc độ trèo lên tháp cũng đúng là rất chậm, nhưng mà... Nàng không hề có một lần tử vong. Mà phía trước nàng, đã có không dưới hai trăm người từng tử vong ít nhất một lần, đây mới là chỗ khiến cho người ta thấy kỳ lạ.

Cuộc chiến Trụ Thiên tháp đang tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng khẩn trương, sau khi đi lên hai trăm tầng, tốc độ của đông vực tứ thần tử vẫn luôn luôn dẫn đầu xa xa cũng rõ ràng chậm lại, lực chiến đấu cứng rắn của một ngàn thiên tuyển chi tử này ai mạnh ai yếu, đến giờ phút này, đã có một hình dáng rõ ràng.

Trên phong thần đài nghị luận ào ào, cuối cùng, theo một tiếng hoan hô ngập trời của Thánh Vũ giới, Lạc Trường Sinh đã thành công bước vào tầng thứ hai trăm năm mươi.

Cách điểm cuối, còn có năm mươi tầng cuối cùng!

Sau khi rảo bước tiến lên tầng thứ hai trăm năm mươi, sắc mặt của Lạc Trường Sinh vẫn hoàn toàn lạnh lùng, huyền lực trên người thủy chung ở dưới trạng thái phóng ra ngoài, bước chân cũng thong thả cẩn thận, không còn vẻ lững thững sân vắng như trước... Mà trên cánh tay trái của hắn, rõ ràng có hai vết thương không nặng không nhẹ.

Chỉ còn lại năm mươi tầng cuối cùng... Nhưng không hề nghi ngờ, độ khó khăn này, còn khủng bố hơn hai trăm năm mươi tầng trước đó cộng lại. Đối với đông vực tứ thần tử bọn họ mà nói, khiêu chiến và đau khổ chân chính, hiện giờ mới chính thức bắt đầu.

Một Giới Vương thượng vị nói:

- Độ khó khăn của Trụ Thiên tháp, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng. Trụ Thiên châu căn cứ vào thực lực của huyền giả tiến vào trong đó mà đặt ra khó khăn, thật hiển nhiên, Trụ Thiên châu vốn không muốn để cho quá nhiều người trèo lên đến đỉnh. Cái gọi là thời gian ngắn nhất trèo lên đến đỉnh đại khí chính là ngụy trang... Đoán chừng có thể có thực lực trèo lên đến đỉnh, trong một ngàn người này, cũng chỉ có ba mươi mấy người, cơ bản không liên quan gì đến thời gian.

Khi Lạc Trường Sinh trong vô số kinh thán đặt chân đến tầng thứ hai trăm năm mươi, Vân Triệt từ đầu đến cuối đều chưa hề động, bị mọi người không để ý tới cấp tốc muốn lãng quên vào lúc này đột nhiên bắt đầu chuyển động, không nhanh không chậm chạy về phía cửa vào thông lên tầng thứ nhất.

Động tác của hắn, nhất thời đưa tới không ít người chú ý, chờ đón chính là nhạo báng không hề nghi ngờ của những người này.

- Hắn định làm gì? Sẽ không định trèo lên tháp chứ?

- Ha ha ha, hắn khẳng định còn không biết địch nhân ở tầng thứ nhất chính là Thần Linh cảnh, chỉ cần dám đi vào, một giây đều không sống được.

- Nằm đó ngủ một giấc là được rồi, cứ định gượng ép chịu chết, mất mặt xấu hổ.

Theo cười nhạo lan tràn, trong nháy mắt lượng lớn ánh mắt tập trung vào trên người Vân Triệt. Bởi vì nhìn xuống kẻ yếu, mang đến cho bọn họ không thể nghi ngờ là một cảm giác về sự ưu việt vô cùng mãnh liệt. Cho dù là người đến từ tinh giới hạ vị, ở trong chúng cường giả trên phong thần đài này xếp ở tầng thấp nhất đều có thể tìm được sung sướng vô cùng thư thái từ trên người Vân Triệt.

Theo Vân Triệt tiến lên trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, mà bóng dáng của hắn đã trong bước đi tới cấp tốc nhạt đi, khoảnh khắc khi bước vào tầng thứ nhất, cả người đã hoàn toàn biến mất, vô tung vô ảnh.

Tất cả tiếng cười nhạo dừng lại trong nháy mắt, thay vào đó là tròng mắt đột nhiên phóng đại của bọn họ và vẻ mặt đầy kinh ngạc.

- Biến... Biến mất!?

- Sao... Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ là... Chủ động bỏ qua tư cách, được truyền tống ra? Không... Không đúng!

- Các ngươi mau nhìn... Hình chiếu... Vẫn luôn di động!

Bóng dáng của Vân Triệt hoàn toàn biến mất, nhưng hình chiếu trên chiến trường vẫn luôn di động, hình ảnh xẹt qua tầng thứ nhất, tầng thứ hai, lại nhanh chóng xẹt qua tầng thứ ba, đi đến tầng thứ tư... Mà trong cả quá trình, chỉ có hình ảnh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Vân Triệt.

- Sao lại thế này?

Trong mắt Trụ Thiên thần đế hiện lên vẻ khác lạ, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhất thời lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù Thích Thiên thần đế vẫn luôn không hề có hứng thú với cuộc chiến ở Trụ Thiên tháp cũng đột ngột ngồi dậy, hai mắt phóng thích ra kỳ quang, nhìn chằm chằm vào hình chiếu không hề có bóng người kia.

- Chẳng lẽ là...

- Là hoàn toàn nặc ảnh!

Long hoàng chậm rãi nói.

Từ sau khi đến Trụ Thiên giới, khuôn mặt, ánh mắt còn có giọng nói của hắn, lần đầu tiên nghiêm nghị như thế.

Ngũ đại thần đế toàn bộ liếc mắt:

- Long hoàng, chẳng lẽ thật sự là...

Long hoàng chậm rãi nói:

- Loại nặc ảnh thuật này, có rất nhiều ghi chép lại, cũng không phải vô căn cứ. Một điểm này, tự các ngươi nên rõ ràng. Đây là cấp bậc tầng cao nhất của thân pháp huyền kỹ, cảnh giới cuối cùng, cho dù được đến huyền kỹ cấp bậc này, nếu thật sự tu hành, cũng khó như lên trời, không chỉ cần ngộ tính cực cao, nghe đồn còn phải cực kỳ thân thiết với một hoặc nhiều loại nguyên tố tự nhiên nào đó, khống chế huyền lực lên đến cực điểm, có lý giải đặc thù đối với khí tức thiên địa, mặt khác, còn có dưới cơ duyên rất lớn ngộ ra... Có thể nói khắc nghiệt đến mức độ tận cùng.

- Tuy rằng từng nhìn nhiều ghi chép lại, nhưng ba mươi lăm vạn năm trong đời Long mỗ, hôm nay, mới chân chính tận mắt nhìn thấy!

- Các ngươi... Không, là chúng ta, toàn bộ đều xem thường người thanh niên này.

Khi Long hoàng nói lời này, rõ ràng đã thay đổi sắc mặt.

Toàn bộ ngũ đại thần đế đều im lặng, thật lâu không nói được lời nào... Có lẽ bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân có một ngày, sẽ lại bị một người tuổi còn trẻ như vậy đánh vỡ nhận thức.

- Phạm Thiên thần đế, Long mỗ nhớ được,"Hồng quang phạm ảnh" của Phạm Thiên thần giới các ngươi, cảnh giới cực hạn đó là"Nặc ảnh vô tung".

Long hoàng đột nhiên hỏi.

Phạm Thiên thần đế khẽ gật đầu:

- Không sai. Chính là cảnh giới bậc này, chỉ có tổ tiên chín mươi vạn năm trước từng tu thành, từ đó về sau không có người nào tu thành, Phạm Thiên đã từng thử, nhưng vạn năm đều không tu thành được.

Long hoàng khẽ thở ra một hơi:

- Nếu Long mỗ không đoán sai, kẻ này thi triển ra, là huyền kỹ thần đạo của Ngâm Tuyết giới Băng Hoàng tông -- đoạn nguyệt phất ảnh! Không trách được, hắn sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương!

Thích Thiên thần đế đưa tay sờ cằm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hình chiếu chỗ Vân Triệt:

- Đây cũng không chỉ là nặc ảnh đơn thuần như vậy. Không chỉ có bóng dáng hoàn toàn biến mất, liền ngay cả khí tức cũng biến mất theo. Hắn tiến lên nhiều tầng như vậy, nhưng huyền thú huyền ảnh này tất cả đều không hề có chút phản ứng nào... Hay đó! Trên đời này lại còn có thân pháp như vậy, thật khéo!

"..." Phạm Thiên thần đế thật lâu không nói thêm gì, trong ánh mắt chớp động lên vẻ quỷ dị: Trên đời này trừ bỏ Ảnh Nhi, lại còn có người thứ hai có thể làm được như thế.

Ngộ tính thiên phú của Ảnh Nhi vốn toàn bộ thần giới đều không có ai có thể bằng, sau khi nàng đột phá Thần Chủ ngộ ra trong chớp mắt, cuối cùng đến được cảnh giới nặc ảnh... Mà người này, mới chỉ Thần Kiếp cảnh...

Ngay cả Long hoàng với ngũ đại thần đế đều kinh hãi trong lòng, có thể nghĩ đến người khác, toàn bộ phong thần đài đều hoàn toàn ồn ào náo động, liền ngay cả vương một giới, đều vốn không thể tin nổi vào hai mắt của mình.

- Rốt cuộc sao lại thế này?

- Chẳng lẽ là yêu pháp gì? Hoặc là huyền khí đặc thù gì?

- Thân pháp huyền kỹ? Không có khả năng! Trên đời này làm sao có thể có thân pháp như vậy!

- Đây có được tính... Là gian lận không? Má nó... Đây rốt cuộc là như thế nào!

Viêm Tuyệt Hải trợn mắt há hốc mồm, Hỏa Như Liệt càng tròng mắt sắp rớt ra ngoài, sau đó đột nhiên giật mình một cái, kêu lên:

- Này... Hoán Chi trưởng lão, đây là chơi trò gì vậy? Vân Triệt tiểu tử... Rốt cuộc làm sao làm được?

Mà Mộc Hoán Chi với Mộc Băng Vân đã kích động vạn phần đứng lên.

- Chẳng lẽ là...

Hai mắt Mộc Hoán Chi trừng lớn, hắn nghĩ tới điều gì, lại vẫn không thể nào tin được.

- Đoạn nguyệt phất ảnh! Cảnh giới mà tông chủ và các đời tổ tiên đều chưa bao giờ tu thành!

Mộc Băng Vân thì thào nói nhỏ.

Thân là người đứng đầu một cung của Băng Hoàng thần tông, kẻ kế thừa Băng Hoàng huyết mạch, nhìn thấy cảnh giới thân pháp tối cao thuộc về lực lượng Băng Hoàng này, đó là kích động rung động sâu trong tâm hồn, thậm chí cho dù chết đều không uổng.

Nặc ảnh, không thể nghi ngờ là một trong những át chủ bài lớn nhất của Vân Triệt, còn là át chủ bài bảo mệnh cực kỳ quan trọng. Chân chính biết được hắn có thể nặc ảnh, cho tới nay, ngoại trừ chính hắn, cũng chỉ có Mộc Huyền Âm.

Cho đến nay, mới thêm Thủy Mị Âm ngoài ý muốn hoàn toàn không hiểu được này.

Mà những người khác, cho dù là Mộc Băng Vân cũng không biết được. Ở Hắc gia giới, Hắc Hồn thần tông bị ám sát nhiều người như vậy, trêu đùa thời gian dài như vậy, đều từ đầu đến cuối, không có một ai biết được hắn có thể nặc ảnh... Bởi vì đánh chết bọn họ đều khó có khả năng nghĩ đến lại có ngươi có thể hoàn toàn biến mất từ bóng dáng đến khí tức.

Có át chủ bài này ở đây, rất nhiều khi, hắn thật sự muốn chết cũng khó khăn.

Trầm mặc đáng kể, suy tư và cân nhắc đáng kể, cuối cùng, vì có thể gặp được Mạt Lỵ, ở trước mặt vô số người, hắn lật lá bài tẩy này ra ở trước mặt mọi người.

Bởi vì, đây là phương pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, cũng bởi vì, năng lực nặc ảnh của hắn đã bị Thủy Mị Âm phát hiện, nếu nàng đã biết, cũng không còn là bí mật.

Ở trong tiếng kinh hô hoàn toàn trở nên hỗn loạn, trong tiếng nghị luận, Vân Triệt mất đi bóng dáng cấp tốc tiến lên phía trước. Ban đầu khi lĩnh ngộ cảnh giới nặc ảnh, hắn ngay cả đi đều dè dặt cẩn trọng, hơi không cẩn thận sẽ bị bại lộ.

Mà Vân Triệt bây giờ đã trải qua rèn luyện ở Hắc Gia giới, đã trải qua hai năm khổ tu, sớm vô cùng thuần thục nặc ảnh, dưới trạng thái nặc ảnh hoàn toàn không cần dè dặt cẩn trọng, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh...

Tầng thứ mười....

Tầng thứ hai mươi... Tầng thứ ba mươi... Tầng thứ năm mươi...

Tầng thứ một trăm!

Tầng thứ một trăm hai mươi!

Tầng thứ một trăm năm mươi!

Tầng thứ hai trăm!

Trên phong thần đài, tiếng ồn ào náo động dần dần nhỏ đi, ánh mắt của đám người lúc trước tập trung trên người đông vực tứ thần tử và huyền giả khác đã toàn bộ chăm chú vào hình chiếu của Vân Triệt, trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh của hình chiếu cấp tốc di động...

Tầng thứ hai trăm hai mươi...

Tầng thứ hai trăm ba mươi...

Tầng thứ hai trăm bốn mươi...

Tầng thứ hai trăm năm mươi...

Sau đó... Vượt qua tầng thấp chỗ Lạc Trường Sinh... Huyền ảnh vẫn đang tiếp tục tiến lên phía trước...

Không hề ngừng nghỉ, không có ác chiến, tât cả huyền thú, huyền ảnh đều giống như hoàn toàn bị tước đoạt ý thức, không hề có dù chỉ một chút phản ứng.

Đối với huyền giả khác mà nói, mỗi một tầng đều phải dè dặt cẩn trọng, nhất là đến phía sau, mỗi một tầng đều có thể là ác chiến chí mạng.

Mà Vân Triệt... Chiến trường của hắn, lại chỉ là đơn thuần trèo lên tháp!

Tầng thứ hai trăm bảy mươi...

Tầng thứ hai trăm tám mươi...

Tầng thứ hai trăm chín mươi...

Tầng thứ hai trăm chín mươi chín... Một tầng này, có ba mươi huyền thú, ba mươi huyền ảnh cùng trấn thủ, tốc độ của Vân Triệt chậm lại. Không nhanh không chậm đi qua chúng nó, lúc gần nhất, cách một huyền thú to lớn chỉ không đến hai mươi bước.

Nhưng mà, huyền thú kia vẫn nằm úp sấp trên mặt đất, vẫn nhìn bốn phía chung quanh như trước, mặc dù rõ ràng ở trạng thái cảnh giác, lại không hề có bất kỳ phản ứng gì với Vân Triệt.

Cứ như vậy, ở tầng thứ hai trăm chín mươi chín hung hiểm đáng sợ nhất, Vân Triệt lại như vào chỗ không người, thẳng tắp đi tới cửa vào thông đến tầng thứ ba trăm, lúc bước vào, trạng thái nặc ảnh giải trừ, ở dưới vô số ánh mắt trợn tròn như vậy hiện ra chân thân.

Tầng thứ ba trăm không hề có bất cứ huyền thú trấn thủ nào, chỉ có một truyền tống huyền trận ở trung tâm.

Vân Triệt tỏ vẻ lạnh nhạt, không vui không buồn, đi thẳng vào trong huyền trận.

Tinh!!

Sáng rọi chợt lóe, hình chiếu Trụ Thiên thuộc về Vân Triệt kia hoàn toàn sụp đổ, tiêu tán vô tung.

Mà trung tâm phong thần đài, giữa những cột bạch quang nồng đậm bao phủ toàn bộ chân thân của"Thiên tuyển chi tử", Vân Triệt chậm rãi đi ra.

Nghênh đón hắn, là yên lặng giống như chết.

- Dựa theo quy tắc, ta là người đầu tiên, không sai đi?

Vân Triệt hoàn toàn không nhìn thấy phản ứng của mọi người, dừng bước, mặt nhìn Khư Uế tôn giả đứng trước mặt hắn, mặt không biểu cảm nói.

"..." Khư Uế tôn giả nhìn Vân Triệt, đứng đầu tài quyết giả chế tài vô số cường giả thần đạo tinh giới này, trời sập trước mặt đều không biến sắc lại thật lâu đều không thốt nên lời.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment