Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1163 - Chương 1164: Phong Thần Tam Thập Nhị Tử (Thượng)

. ._582__2" class="block_" lang="en">Trang 582# 2

 

 

 

Chương 1164: Phong thần tam thập nhị tử (thượng)



Giọng Vân Triệt nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng cũng đủ để cho mọi người nghe rõ ràng rành mạch. Nhưng người của toàn bộ phong thần đài lại giống như đột nhiên bị ma chú, vẫn lặng ngắt như tờ -- trừ bỏ tiếng vang thanh thúy của cằm nện đất không ngừng.

- Tốt! Tốt! Tốt!!

Thích Thiên thần đế vỗ tay, trong miệng liên tiếp gầm ra ba từ"Tốt", trong mắt đã hiện lên vẻ khác lạ:

- Hảo tiểu tử! Thần kỹ nặc ảnh bậc này, thật sự khiến cho bổn vương mở mang tầm mắt! Chỉ bằng thần kỹ nặc ảnh phấn khích tuyệt luân vừa rồi này, bổn vương liền không uổng công đến đông thần vực này một lần!

- Đáng tiếc tiểu tử ngươi là người của đông thần vực, nếu sinh ở nam thần vực, cho dù bổn vương cướp, cũng phải cướp ngươi làm đệ tử, ha ha ha ha!

Thích Thiên thần đế cười to, từng chữ như sấm sét.

Bốn chữ"Mở mang tầm mắt","Cướp làm đệ tử", từ trong miệng thần đế xếp hạng thứ hai ở nam thần vực kêu lên, là khái niệm trầm trọng hạng nào?

Mà lúc trước Khư Uế tôn giả từng mãnh liệt làm nhục sư tôn Vân Triệt, lời này từ trong miệng Thích Thiên thần đế kêu lên, đâu chỉ là vẽ mặt Khư Uế tôn giả.

Bọn họ cũng đều thấy rõ ràng, không chỉ các Đại Giới Vương, ngũ đại thần đế, Tinh Thần, Nguyệt Thần, người thủ hộ trên chỗ ngồi phía đông đều không ai không mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Nặc ảnh... Thần kỹ?

- Chẳng phải là thân pháp huyền đạo trong truyền thuyết sao... Thật sự có người có thể luyện thành? Còn là một... Thanh niên mới Thần Kiếp cảnh?

- Trong ghi chép lại có, nhưng chưa từng nghe nói sẽ có người tu thành. Sẽ không phải là... Phương pháp che mắt gì chứ?

- Đây là do Thích Thiên thần đế chính miệng nói, còn sẽ có giả?

- Tiểu tử này... Giống như không phải đơn giản như mới nhìn qua?

- Hắn như vậy... Có tính là gian lận không? Chẳng lẽ hắn cứ... Hạng nhất như vậy? Không... Không thể nào đi?

Vân Triệt lấy huyền lực Thần Kiếp cảnh cấp một thông qua hai đợt dự tuyển, đứng trên phong thần đài, tuy rằng mọi người đều kinh ngạc, nhưng sau hơn nữa là buồn cười. Còn lần này, hướng đi của Vân Triệt vẫn là"Tà đạo", ít nhất hoàn toàn rời khỏi ước nguyện ban đầu của lần khảo hạch này, nhưng toàn bộ quá trình đều hoàn thành dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ.

Nhưng bọn họ lại không thể xem thường nực cười, mà là kinh hãi thật lâu không cách nào bình ổn.

Nhìn gương mặt cứng đờ của Khư Uế tôn giả, Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, dùng giọng nói chỉ có hắn mới có thể nghe được nói:

- Thế nào, lại muốn nói ta gian lận? Quy tắc duy nhất chính là đi lên tầng thứ ba trăm trước tiên, lại không có quy tắc nào khác, đây là chính miệng ngươi nói ra, chẳng lẽ, Khư Uế tôn giả được xưng là công chính nghiêm minh nhất đông thần vực, ngay cả mặt của bản thân đều muốn đánh?

Gương mặt Khư Uế tôn giả hơi run, ánh mắt âm trầm, nhưng vẫn không nói gì.

Thân là người đứng đầu tà quyết giả Trụ Thiên, so hắn lại không biết"Nặc ảnh" thân pháp cực đạo trong truyền thuyết, sống mấy vạn năm, hôm nay mới là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy... Lại ở trên người tiểu bối mà hắn vô cùng coi thường khinh miệt thậm chí chán ghét.

Hắn đúng là chính miệng... Vẫn còn là vì châm chọc, cường điệu kêu lên lời nói"Không giới hạn thủ đoạn gì","Không có quy tắc nào khác", bởi vì hắn tin tưởng ở trong Trụ Thiên tháp hoàn toàn độc lập, từng bước nguy cơ, cho dù chạy trốn đều không có chỗ để trốn, muốn gian lận hoàn toàn là người si nói mộng.

Hắn nằm mơ đều khó có khả năng nghĩ đến, còn có thể dùng thủ đoạn này.

Mà mầm mống của"Thủ đoạn", đừng nói hắn, liền ngay cả ngũ đại thần đế, đều không thể dùng ra được.

Khư Uế tôn giả xoay người, nhìn về phía Trụ Thiên thần đế, hai người đối mặt, sau đó Trụ Thiên thần đế khẽ gật đầu với hắn

"..." Khư Uế tôn giả xoay người lại, ngực khẽ khom, giọng nghiêm trang nói:

- Ngâm Tuyết giới Vân Triệt, ngươi đã thông qua vòng dự tuyển thứ ba, có tư cách vào"Cuộc chiến phong thần" cuối cùng! Tạm lưu lại nơi này, chờ sau khi dự tuyển kết thúc lại rời đi!

Xôn xao --

Trên phong thần đài nhất thời vang lên xôn xao.

Nặc ảnh, đúng là khiến cho người ta kinh hãi thật sâu. Nhưng mà, tu vi huyền đạo của Vân Triệt, dù sao cũng chỉ có Thần Kiếp cảnh cấp một, hắn là người đầu tiên thông qua cuộc chiến Trụ Thiên tháp, dựa vào vốn không phải là thực lực, mà chỉ là"Nặc ảnh", mà muốn vào cuộc chiến phong thần cuối cùng, cần phải, cũng chính là thực lực cứng rắn chân chính.

Thần Kiếp cảnh cấp một vào"Thiên tuyển chi tử", đã là một trò cười vĩ đại, dẫn tới Trụ Thiên thần đế đều vì thế mà tức giận.

Còn nếu lại vào"Cuộc chiến phong thần"... Không hề nghi ngờ, sẽ dẫn đến náo động như sóng to gió lớn ở đông thần vực, cùng với cười nhạo bốn phía bên ngoài thần vực.

Nhưng mà, đây đã là quyết định do Trụ Thiên giới làm ra... Cũng là quyết định không làm không được.

Phản ứng chung quanh, Vân Triệt mắt điếc tai ngơ, yên tĩnh đứng ở đó, trong lòng bốn bề sóng dậy.

Cuộc chiến phong thần, giai đoạn sau cùng của các kỳ đại hội huyền thần trước đó, cũng là công đoạn nặng nề nhất. Nghe nói mỗi một trận trong cuộc chiến phong thần, còn đều thông qua tinh thần bia, tuyên bố tới các nơi của đông thần vực.

Lần này, xem như ta triệt để nổi danh đi... Trong lòng hắn tự giễu.

Mạt Lỵ, nhìn thấy ta, nghe được tên của ta, ngươi nhất định sẽ tới tìm ta... Ngươi nhất định sẽ.

Một đường này, ta không nghĩ tới sẽ nhấp nhô gian khổ như vậy, nhưng mà, giờ phút này ta cảm giác được cũng chỉ có hưng phấn, không có dù chỉ một chút hối hận... Cho dù còn phải trả giá cao gấp mười lần, cho dù dẫn đến hậu quả nghiêm trọng gấp bội, ta cũng sẽ không.

Thỉnh thoảng, bản thân ta cũng sẽ đột nhiên mê man, vì sao ta lại dứt khoát bỏ lại tất cả ở Lam cực tinh, một mình đi đến thần giới hoàn toàn xa lạ, cái gì đều không để ý, chỉ vì gặp lại ngươi một lần... Thậm chí có khả năng chỉ là một lần.

Mà bây giờ, trong lòng điên cuồng hiện động lên cảm giác hưng phấn nói cho ta biết đáp án...

Bởi vì ngươi là Mạt Lỵ.

Là người cho ta cuộc đời mới, sửa đổi vận mệnh của ta, để cho ta cam nguyện trả giá tất cả toàn bộ những gì của ta, cho dù mười đời mười kiếp đều vạn kiếp bất phục.

Thời gian cấp tốc trôi qua, cuộc chiến Trụ Thiên tháp đang tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt.

Ánh mắt của mọi người, cuối cùng quay lại Trụ Thiên tháp, chỉ có Vân Triệt, đứng yên nhắm mắt, nhìn cũng không thèm nhìn Trụ Thiên tháp, đây rõ ràng là thời cơ tốt để quan sát đối thủ cường đại cho"Cuộc chiến phong thần", nhưng hắn lại không hề có hứng thú.

Bởi vì mục đích của hắn đã đạt thành,"Cuộc chiến phong thần", không hề có liên quan đến hắn.

Vả lại lấy thực lực của hắn, đối mặt với cường giả có thể vào cuộc chiến phong thần này, đụng tới ai, đều sẽ chỉ có chắc chắn thất bại.

Việc tiếp theo hắn phải làm, chính là chờ đợi Mạt Lỵ tìm được hắn. Sau ngày hôm nay, chỉ cần Mạt Lỵ đang ở đông thần vực, chắc liền không có lý do gì không nghe thấy tên hắn.

Không biết qua bao lâu, âm thanh bên tai đột nhiên sôi trào lên:

- Lạc Trường Sinh! Là Lạc Trường Sinh! Hắn lập tức trèo lên đỉnh!

Rất nhanh, phía sau Vân Triệt, bạch quang chợt lóe, một bóng dáng tuấn dật từ giữa chậm rãi đi ra.

Thánh Vũ giới nhất thời tiếng hô rung trời... Mà nếu như không phải sự tồn tại ngoại tộc của Vân Triệt này, tiếng reo hò nhất định còn có thể càng cao hơn.

Lạc Trường Sinh tiến lên trước mấy bước, chợt thấy Vân Triệt, ánh mắt hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền chuyển ánh mắt đi, lại không liếc nhìn Vân Triệt một lần.

Thật hiển nhiên, ở trong nhận thức của hắn, hoặc nói là ở trong đầu óc của bất cứ người bình thường nào xem ra, Vân Triệt sẽ xuất hiện ở nơi này, khả năng duy nhất, chính là hắn tự bỏ qua trận đấu.

Mà Vân Triệt trực tiếp buông tha, quả thật quá mức bình thường.

- Làm rất tốt.

Khư Uế tôn giả khẽ gật đầu với Lạc Trường Sinh, trong thần sắc nhiều thêm phần tán thưởng cực kỳ khó có được.

Vân Triệt cũng chưa từng liếc nhìn Lạc Trường Sinh. Hai người này quay lại phong thần đài đầu tiên, lại giống như ở hai thế giới không hề trao đổi... Cũng hoặc là ở trong lòng bọn họ, mình và đối phương vốn tồn tại ở hai thế giới.

Tiếp sau Lạc Trường Sinh, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư... Càng ngày càng nhiều người đi lên tầng thứ ba trăm của Trụ Thiên tháp, trở lại tới phong thần đài. Mà những người hoàn thành cuộc chiến Trụ Thiên tháp sớm nhất, không hề nghi ngờ là tồn tại đứng đầu nhất nhất cả đông thần vực, đã sớm thân mang vang danh ở đông thần vực.

Sau khi bọn họ đến, nhìn thấy phản ứng của Vân Triệt, cơ bản giống với Lạc Trường Sinh như đúc.

Nhất là Quân Tích Lệ, lúc chuyển ánh mắt qua, mang trên mặt hèn mọn và chán ghét sâu đậm, trong lòng chôn sâu khuất nhục và ý hận, cũng sẽ mỗi lần nhìn thấy Vân Triệt lại bị hung hăng dâng trào.

Chút bất tri bất giác, huyền giả quay về phong thần đài đã có hơn hai mươi người, danh ngạch của cuộc chiến phong thần còn dư lại cũng càng ngày càng ít, lúc này, Vân Triệt đột nhiên nghe thấy một cái tên hắn hơi để ý.

- Tên tiểu tử kia... Thật sự là người của Viêm Thần giới?

- Xuất thân tinh giới trung vị, tại sao có thể có trình độ như vậy!?

Vân Triệt ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng tập trung lên một hình chiếu.

Toàn bộ hình ảnh của hình chiếu đều đã bị ánh lửa màu vàng kim nhạt tràn ngập, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng gầm to của Hỏa Phá Vân, cùng với lượng lớn tiếng rít gào tuyệt vọng thống khổ của huyền thú ở trong kim ô viêm.

Kim viêm tận trời, như muốn thiêu đốt xuyên Trụ Thiên tháp. Dần dần, tiếng huyền thú rít gào yên lặng đi, trong ngọn lửa đầy trời, Hỏa Phá Vân mang theo máu tươi đầy người đi ra, đi lại thong thả, lại kiên định như sắt, một đôi tròng mắt thiêu đốt lên hỏa diễm không nhìn thấy thống khổ dưới trọng thương, chỉ có kiên nghị còn nóng rực hơn hỏa diễm.

Kéo vết máu thật dài, hắn bước vào tầng thứ ba trăm của Trụ Thiên tháp.

Trở thành người thứ hai mươi lăm tiến vào cuộc chiến phong thần.

"... Thật sự thần kỳ." Vân Triệt thở dài từ đáy lòng.

Từ trong vòng hai trăm tên ban đầu, đến về sau trong vòng một trăm tên... Hiện giờ, lại là người thứ hai mươi lăm trong mọi người thông qua Trụ Thiên tháp, tiến vào cuộc chiến phong thần.

Cũng là huyền giả trẻ tuổi đầu tiên xuất thân từ tinh giới trung vị, lại tiến vào cuộc chiến phong thần.

Hắn hết lần này đến lần khác mang đến cho Vân Triệt rung động, cũng hết lần này đến lần khác mang đến kinh hỉ cực lớn cho Viêm Thần giới.

- Cuộc chiến phong thần, cuộc chiến phong thần đó...

Hỏa Như Liệt nhắc đi nhắc lại suốt, như rơi vào trong mộng, không muốn tỉnh lại.

- Phá Vân có thể đến trình độ như vậy, chúng ta đã hoàn toàn đánh giá thấp trình độ hỏa diễm của hắn, dù sao, trên người hắn...

Viêm Tuyệt Hải nói được một nửa, trên mặt là kích động và chờ đợi thật sâu.

Ánh mắt của Trụ Thiên thần đế dừng lại thật lâu trên người Hỏa Phá Vân, sau đó chuyển sang phía Viêm Thần giới, mỉm cười nói:

- Chúc mừng hai vị tông chủ Viêm Thần, xem ra, tiếp theo không lâu, Viêm Thần liền đủ để tấn thăng làm tinh giới thượng vị.

Viêm Tuyệt Hải và Hỏa Như Liệt thụ sủng nhược kinh, cuống quýt đáp lễ, trong lòng càng ngàn vạn kích động.

Hỏa Phá Vân từ trong quầng sáng đi ra, trên mặt vẫn mang theo kích động khó nén như trước, hắn ra hiệu về vị trí của Hỏa Như Liệt, liếc nhìn thấy Vân Triệt, hơi sửng sốt:

- Vân huynh đệ, ngươi...

Vân Triệt đi qua, mỉm cười nói:

- Phá Vân huynh, lần này ngươi muốn không danh chấn thiên hạ cũng khó.

Lúc chiến đấu Hỏa Phá Vân hung ác dị thường, nhưng trong ngày thường lại đặc biệt bình thản, hắn hơi ngượng ngùng cười cười, vừa định hỏi Vân Triệt có phải tự mình rời đi hay không, nhưng nghĩ như vậy tất nhiên sẽ suy giảm tự tôn của Vân Triệt, vội vàng dừng miệng, hạ giọng, ngược lại nói:

- A ha ha, ngươi... Vân huynh đệ, lúc trước ngươi thiếu chút nữa hù chết ta... Ngươi lại dám chống đối lại Khư Uế tôn giả... Phù! Ngươi có thể không biết hắn là nhân vật cường đại cỡ nào, ngàn vạn lần đừng lại làm như vậy.

Vân Triệt lại vô cùng lạnh nhạt cười:

- Yên tâm đi. Ta đều an toàn hơn mỗi người các ngươi. Khư Uế tôn giả kia cho dù đầu óc nứt toác muốn trực tiếp ra tay giết ta, ta cũng có biện pháp để cho hắn không ra tay được.

- Hả?

Hỏa Phá Vân ngạc nhiên. Tuy rằng hắn rất tin tưởng Vân Triệt, nhưng lời này của Vân Triệt, thật sự khiến cho hắn không biết tin tưởng như thế nào.

- Mau nhìn... Chính là nữ oa oa kia của Lưu Quang giới, nàng đuổi theo tới từ khi nào!?

Hơn phân nửa ánh mắt, đều tập trung vào trên cùng một hình chiếu. Một nữ hài xinh đẹp lả lướt như hắc hồ điệp phi hành trong đó, phía sau nàng, một đoàn huyền thú đuổi theo, nhưng dần dần, tốc độ của những huyền thú này lại chậm lại từng chút từng chút một, cuối cùng dừng lại tại chỗ, dại ra nhìn nữ hài đi xa, lại không đuổi theo.

Thủy Mị Âm!

Hỏa Phá Vân tỏ vẻ kinh ngạc không hiểu:

- Hả? Đây là có chuyện gì? Tất cả huyền thú trong Trụ Thiên tháp đều giống như chó điên theo đuổi không bỏ, vì sao nàng... Thế mà lại không đuổi theo?

-... Chắc là linh hồn can thiệp, còn là loại rất mạnh kia!

Vân Triệt cau mày, thong thả nói.

Tiểu nữ hài này, tinh thần lực thật khủng khiếp, có thể một lần can thiệp đến cảm giác của nhiều huyền thú như vậy.

Chẳng lẽ nặc ảnh của mình dễ dàng bị nàng phát hiện... Cũng bởi vì tinh thần lực cường đại đến mức quá đáng của nàng?

Bản thân Vân Triệt có được tinh thần lực rất mạnh, nhưng hắn chưa bao giờ cố hết sức tu luyện tinh thần lực, cho nên chỗ cường đại hoàn toàn tập trung vào tinh thần công kích đơn giản thô bạo và tinh thần phòng ngự rất mạnh.

Ví dụ như long hồn chấn nhiếp, hồng điệp phần hồn.

Còn Thủy Mị Âm biểu hiện ra ngoài, lại là tinh thần can thiệp còn gian nan và cao cấp hơn tinh thần công kích đơn thuần.

Can thiệp cũng đủ cường đại, mới có thể đạt tới"Khống chế".


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment