.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1165" class="block_" lang="en">Trang 583# 1
Chương 1165: Phong thần tam thập nhị tử (hạ)
Xếp hạng ban đầu của Thủy Mị Âm ở top dưới chúng huyền giả, nhưng theo tầng tháp càng ngày càng cao, huyền thú huyền ảnh trấn thủ càng ngày càng lớn mạnh, lúc các huyền giả khác bước tiếp bước là tiếp nối gian nan, tốc độ của Thủy Mị Âm lại không hề có chậm lại quá mức rõ ràng hơn lúc trước, ngược lại vượt qua từng đợt lại từng đợt.
Cuối cùng, nàng là người thứ hai mươi bảy đi ra khỏi Trụ Thiên tháp.
Tứ đại thần đế đông thần vực đều thay đổi sắc mặt, phong thần đài cũng ồn ào náo động lên. Thủy Mị Âm lấy mười lăm tuổi tiến vào cuộc chiến phong thần, sáng tạo ra một lịch sử gần như không thể phá nát.
Nếu không có Vân Triệt"U ác tính" này, nàng còn phá vỡ huyền lực thấp nhất trong lịch sử tiến vào cuộc chiến phong thần.
Thủy Mị Âm từ trong quầng sáng đi ra, không hề có một chút tâm hồn chưa định sau ác chiến mạo hiểm như những người khác, mà cười tươi duyên dáng, giống như con bướm nhẹ nhàng đi tới bên cạnh tỷ tỷ, nhìn thấy Vân Triệt, nàng một chút cũng không kinh ngạc, ngược lại cười ngọt ngào với hắn.
Vân Triệt:"..."
Theo thời gian trôi qua, danh ngạch cho cuộc chiến phong thần còn thừa lại càng ngày càng ít. Huyền giả trong Trụ Thiên tháp như cảm thấy được điều gì, cạnh tranh trở nên càng thêm kịch liệt.
- A a!
Trong tiếng gầm to, người thứ ba mươi mốt đi ra khỏi quầng sáng.
Rõ ràng là huynh trưởng của Lạc Trường Sinh -- Lạc Trường An.
Tu vi huyền lực của Lạc Trường An là Thần Linh cảnh cấp sáu, tu vi này, vốn không có nhiều khả năng tiến vào cuộc chiến phong thần. Nhưng mà, dù sao nội tình thực lực của hắn rất mạnh xuất thân Thánh Vũ giới hùng hậu, hơn nữa có huyền công đặc thù cường đại, dám ném lại một đám cường giả Thần Linh cảnh cấp bảy thậm chí cấp tám, bước vào cuộc chiến phong thần.
Cũng lúc này, trong Trụ Thiên tháp vang lên âm thanh Trụ Thiên còn có một danh ngạch cuối cùng cho cuộc chiến phong thần.
Âm thanh Trụ Thiên này không thể nghi ngờ hung hăng kích thích thần kinh của tất cả huyền giả, khiến tình hình chiến đấu càng kịch liệt thêm mấy lần, bọn họ lại không dè dặt cẩn trọng nữa, mà từng bước liều mạng.
Số người tử vong nhất thời nhân lên, nhưng cũng có người thực lực mạnh một đường đẫm máu liều mạng mà lên.
Cuối cùng, đã có người đi lên đến tầng thứ hai trăm chín mươi chín, hơn nữa, gần như sáu người đồng thời mà lên.
Tầng thứ hai trăm chín mươi chín không thể nghi ngờ là một tầng gian nan hung hiểm nhất, huyền thú huyền ảnh trấn thủ rất nhiều, phương pháp tốt nhất, hoặc là nói phương pháp ứng đối duy nhất, chính là đánh tan từng con, một khi dẫn tới toàn bộ huyền thú huyền ảnh cảnh giác cùng tấn công, có thể nói trừ phi có được thực lực cấp bậc như đông vực tứ thần tử, bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mặc dù sáu gã huyền giả tiến vào tầng thứ hai trăm chín mươi chín đều sốt ruột trong lòng, nhưng không thể không cực kỳ dè dặt cẩn trọng, đi qua hồi lâu, trong sáu người đã mất mạng hai người, tiến độ của bốn người khác đều khó khăn không đến một nửa, hơn nữa cực kỳ nguy hiểm.
Mà đúng lúc này, trong một hình ảnh khác, lại một người nữa đến gần cửa vào tầng thứ hai trăm chín mươi chín, hắn một thân nhuốm máu, liền ngay cả khuôn mặt đều bị máu tươi dán lên, không cách nào nhìn thấy rõ diện mạo, hiển nhiên vừa mới trải qua một trận chém giết vô cùng thảm thiết.
Sau khi bước vào tầng thứ hai trăm chín mươi chín, hắn không trải qua điều chỉnh điều tức gì, chính là trực tiếp bổ nhào tới trước mà lên, giống như điên nhằm về phía trước.
Động tác này, không thể nghi ngờ khiến mọi người vì vậy mà nhíu mày.
- Gia hỏa này... Muốn chết!
- Tuy rằng chỉ có thể liều mạng đánh cuộc... Nhưng hắn như vậy không phải tặng không sao!
- Haizzz, người trẻ tuổi mà, chính là dễ dàng mất trí lỗ mãng.
Hành động của hắn, không thể nghi ngờ trực tiếp kinh động tất cả huyền thú huyền ảnh, nhất thời tiếng rít gào nổi lên bốn phía, huyền ảnh cực nhanh, hơn mười khí tức đáng sợ đồng thời tập trung vào hắn, ở trong cái nhìn của bất cứ người nào, đây đã trực tiếp phán quyết kết cục chết đi của hắn.
- A... a a a a a a a a a!!
Một tiếng thét lên thê lương này, chính là đè xuống toàn bộ tiếng rít gào của huyền thú, khiến người đang xem cuộc chiến trên phong thần đài đều tỏ vẻ sợ hãi cả kinh, liền ngay cả Vân Triệt cũng mau chóng quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng kêu ré.
Một người cả đầu tóc, gương mặt, toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đầy, giống như một đầu dã thú tuyệt vọng, đánh về phía đàn huyền thú ngay mặt mà đến, sau đó, một đường huyết quang nổ tung, toàn bộ hình ảnh đều bị máu tươi dán lên...
HÌnh ảnh tiếp theo, kêu mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Tất cả huyền khí của bóng người toàn thân là máu giống như điên rồi bắt đầu khởi động, nhưng lại hoàn toàn không lưu lại một chút huyền lực hộ thân, trong tay có một thanh dao găm hình thù kỳ lạ dài bảy tấc, vô cùng tinh chuẩn chặt đứt mạch máu của một con huyền thú, nhưng thân thể của hắn cũng vì vậy bị thương nặng... Lại như bàn thạch đóng đinh, không chịu ngã xuống.
Phụt!!
Ngực phải và đùi phải của hắn bị hai cây băng thứ đồng thời xuyên qua.
Cánh tay trái, bị hai lực lượng mạnh mẽ hung hăng khóa lại... Nhưng hắn lại không hề tránh thoát đi, mà đón lấy một lưỡi dao của huyền thú trước mặt đâm tới.
Trong một tiếng xé rách làm cho lòng người sợ hãi, cánh tay trái của hắn bị cứng rắn kéo xuống, phun ra một màn sương máu, cùng trong một khoảnh khắc, một lưỡi dao nhuốm máu vô cùng hung ác xuyên qua ba con huyền thú...
Không phát ra tiếng kêu thảm thiết gì, thậm chí không nhìn vai trái bị thiếu đi cánh tay, hắn rắc máu, giống như một tên điên từ trong ao máu địa ngục bò ra, xông về phía huyền thú và huyền ảnh còn sót lại.
Trên phong thần đài, cho dù là những cường giả tuyệt thế từng trải qua vô số mưa gió, cũng không thể không động dung thật sâu.
- Tiểu tử này... Là ai? Sao ta lại không hề có ấn tượng?
- Không biết, shhh... Còn nhỏ tuổi, lại có thể ngoan độc đến trình độ này, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
- Có thể khẳng định, hắn không phải là người xuất thân từ tinh giới thượng vị.
.......
Dưới ánh mắt chăm chú liên tục hoảng sợ của mọi người, một huyền thú cuối cùng bên người hắn cuối cùng đã trong tiếng kêu thảm thiết ngã xuống.
Phịch phịch...
Hắn nặng nề quỳ xuống, sau đó lại nặng nề ngã sấp trên mặt đất.
Hắn không có cánh tay trái, trên dưới toàn thân không tìm được một chỗ nào hoàn hảo. Máu tươi nhìn thấy mà ghê người kia, làm cho không người nào có thể không nghi ngờ có phải đã chảy khô toàn bộ máu tươi hay không.
Đi lên cửa vào tầng thứ ba trăm của Trụ Thiên tháp, hắn di chuyển từng chút một, mỗi một lần cánh tay tàn phế nâng lên, cũng gian nan hơn bất cứ điều gì, lại mang theo thống khổ vĩ đại.
Vân Triệt nhíu mày, thay đổi sắc mặt... Một khắc trước còn cường sát huyền thú thần linh, ngay sau đó, liền ngay cả đứng thẳng đều không thể làm được. Không cách nào tưởng tượng được, mới vừa rồi hắn dùng cái gì để chiến đấu...
Từ trên người hắn, Vân Triệt mơ hồ tìm thấy được bóng dáng của chính mình.
Cuối cùng, hắn đã đi tới cửa vào tầng thứ ba trăm, lại gian nan bò tới trước huyền trận, phía sau của hắn, là một đường vết máu thật dài nhìn thấy mà ghê người.
Tinh!!
Bên trong quầng sáng của phong thần đài, một bóng người đi ra. Sự xuất hiện của hắn, khiến mọi người nhất tề tập trung nhìn vào.
Đây là một nam tử có dáng người trung đẳng, có thể vào đại hội huyền thần, tuổi tự nhiên không lớn, nhưng trên mặt lại khắc đầy tang thương. Mà bắt mắt nhất, là một đầu tóc trắng của hắn... Màu trắng bệch khác thường, như lão nhân mạng đèn cầy sắp tắt.
Khí tức huyền lực... Thần Linh cảnh cấp sáu.
Thắng được một đám cường giả có huyền lực còn hơn mình, đoạt được tư cách cuối cùng tiến vào cuộc chiến phong thần, vốn nên mừng rỡ như điên, nhưng mà, khuôn mặt của hắn lại vô cùng cứng ngắc lạnh nhạt, đừng nói vui sướng, ngay cả một chút tình cảm dao động đều không có.
Hắn đi ra khỏi quầng sáng không nói một lời, cũng không nhìn bất cứ kẻ nào, nhất là đôi mắt, lãnh đạm giống như đầu sói cô lẻ không hề có tình cảm nhân loại.
- Người này thật đáng sợ, quả thật giống như kẻ điên, xem ra hắn từng trải qua điều gì... Hả? Vân huynh đệ?
Hỏa Phá Vân nói xong, phát hiện Vân Triệt chính là tỏ vẻ ngu ngơ, không hề có chút phản ứng nào đối với lời hắn nói.
Người này... Gợn sóng chợt nổi lên trong lòng Vân Triệt. Ánh mắt của nam tử tóc bạc này, xúc động thật sâu đến tâm hồn Vân Triệt. Bởi vì hắn thấy được bản thân mình trong quá khứ -- ở Thương Vân đại lục, sau khi hắn mất đi sư phụ, lại mất đi Linh Nhi.
Không hề còn bất cứ quyến luyến gì đối với thế gian, chỉ có căm hận vô cùng vô tận.
Người này tất nhiên đã từng trải qua địa ngục chân chính... Nhưng vì sao hắn lại phải tới tham gia đại hội huyền thần? Hơn nữa liều mạng muốn đi vào cuộc chiến phong thần như thế?
Đợi chút... Khí tức này là?
Ánh mắt của Vân Triệt đột nhiên thay đổi, nhíu mày im lặng hồi lâu... Chẳng lẽ, chính là ảo giác?
Từ sau khi nam tử tóc bạc đi ra khỏi quầng sáng, hình chiếu khác trên phong thần đài đã cùng trong một thời gian toàn bộ tán loạn. Huyền quang bao phủ"Thiên tuyển chi tử" chậm rãi tan đi,"Thiên tuyển chi tử" chưa thông qua cuộc chiến Trụ Thiên tháp hồi phục ý thức, đủ loại sắc mặt ảm đạm.
Đối mặt với một đám thiên tuyển chi tử, Khư Uế tôn giả chậm rãi gật đầu:
- Được rồi. Ba mươi hai người có tư cách tiến vào cuộc chiến phong thần đã định ra, mà người bại, cũng đã chứng minh thực lực của chính mình, đừng nổi giận. Sau khi rời khỏi phong thần đài, các ngươi có thể vào khu vực xem cuộc chiến thuộc về mình, cũng có thể lựa chọn tới chỗ ngồi của tinh giới xuất thân để xem cuộc chiến.
Khư Uế tôn giả quét mắt qua tất cả mọi người, chậm rãi nói:
- Kết quả đã ra, cuộc chiến phong thần, ngày mai chính thức mở ra. Hiện giờ, bản tôn tuyên đọc người thắng thông qua khảo hạch Trụ Thiên tháp, cũng có tư cách tiến vào cuộc chiến phong thần, các ngươi có thể mượn lần này, làm quen với các đối thủ cường đại tiếp theo của các ngươi!
Khư Uế tôn giả vung cánh tay lên, một quầng sáng đặc thù liền xuất hiện sau lưng hắn, phía dưới quầng sáng, một huyền trận màu lam nhạt chậm rãi chiếu ra, phóng thích ra huyền quang nhu hòa.
- Đây là huyền trận quyết định đến từ Trụ Thiên châu, bố trí quá trình thi đấu của cuộc chiến phong thần, cùng với phán định tư cách cuối cùng đều hoàn thành bởi đó, người được bản tôn gọi tên mời đứng phía trên huyền trận, làm cường giả trẻ tuổi có tư cách tiến vào cuộc chiến phong thần cuối cùng, các ngươi sắp được tặng cho quyền lợi đặc thù.
Quyền lợi đặc thù?
Mấy chữ này nhất thời khiến người thông qua cuộc chiến Trụ Thiên tháp sáng ngời tròng mắt, chờ mong trong lòng.
Ánh mắt Khư Uế tôn giả đảo qua, bắt đầu tuyên đọc:
- Vị trí thứ ba mươi hai, Duy Hận, thời gian sử dụng sáu mươi chín canh giờ.
Giọng nói vừa dứt, nam tử có màu tóc trắng bệch đi lên tầng thứ ba trăm cuối cùng kia chậm rãi đi ra, bước chân của hắn trầm trọng lạ thường, mỗi một bước đều giống như đạp trên tim đập, gương mặt và ánh mắt hiện lên cứng ngắc lạnh lùng giống như vĩnh viễn không hòa tan.
Hắn đứng thẳng trên huyền trận quyết định, nhất thời, quầng sáng phía sau hiện ra tên của hắn.
Duy Hận: Xuất thân: chưa khắc ấn. Tuổi: 52, tu vi: Thần Linh cảnh cấp sáu.
Duy Hận... Vân Triệt nhớ kỹ cái tên này. Người này không khắc ấn xuất thân, hơn nữa rõ ràng ngay cả tên đều là giả dối, trên dưới toàn thân, đều là bí ẩn.
Chậm đã, cảm giác này... Tròng mắt của Vân Triệt đột nhiên hơi co rút lại.
Không đúng! Không phải mới vừa ảo giác, người này... Huyền khí của hắn...
Khư Uế tôn giả liếc mắt nhìn Duy Hận, huyền trận quyết định cũng không có phản ứng dị thường gì, hắn cũng không hỏi tới gì. Tiếp tục tuyên đọc:
- Vị trí thứ ba mươi mốt, Lạc Trường An, thời gian sử dụng sáu mươi chín canh giờ.
Duy Hận và Lạc Trường An, hai người duy nhất tu vi Thần Linh cảnh cấp sáu, cũng đạp xuống một đáp cường giả Thần Linh cảnh cấp bảy, cùng với Thần Linh cảnh cấp tám tiến vào cuộc chiến phong thần.
- Vị trí thứ ba mươi...
- Vị trí thứ hai mươi chín...
"..."
- Vị trí thứ hai mươi bảy, Thủy Mị Âm...
"..."
- Vị trí thứ hai mươi lăm, Hỏa Phá Vân...
"..."
- Vị trí thứ mười sáu, Vũ Quy Khắc...
"..."
- Vị trí thứ năm, Lục Lãnh Xuyên, thời gian sử dụng bốn mươi mốt canh giờ.
Khi Khư Uế tôn giả đọc đến Lục Lãnh Xuyên, tất cả mọi người cuối cùng hiểu ra không thích hợp ở chỗ nào...
Thứ tự của người này dường như không đúng!
Nhất là mấy người có bài vị gần trước, liền ngay cả Lạc Trường Sinh, chân mày cũng hơi giật giật, sau đó như có đăm chiêu liếc mắt nhìn Vân Triệt.
- Vị trí thứ tư, Thủy Ánh Nguyệt, thời gian sử dụng ba mươi chín canh giờ.
- Vị trí thứ ba, Quân Tích Lệ, thời gian sử dụng ba mươi chín canh giờ.
- Vị trí thứ hai... Lạc Trường Sinh, thời gian sử dụng ba mươi sáu canh giờ.
Người đang xem cuộc chiến đều biết đến có chuyện gì xảy ra, nhưng những"Thiên tuyển chi tử" này nào biết được xảy ra chuyện gì. Hơn nữa cho bọn họ một vạn cái đầu cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi có thể có người giống như chỗ không người ở trong ba trăm tầng Trụ Thiên gian nan giống như luyện ngục.
Khi bọn họ nghe được Lục Lãnh Xuyên lại thứ năm, Thủy Ánh Nguyệt và Quân Tích Lệ thứ ba tư, đã hai mặt nhìn nhau, mà đột nhiên nghe thấy Lạc Trường Sinh lại là thứ hai, bọn họ triệt để há hốc mồm.
Đây là có chuyện gì? Ai có thể xếp hạng phía trước Lạc Trường Sinh? Mà thần tử vang danh đã lâu ở đông thần vực này, cũng rõ ràng đã tuyên đọc rồi.
Giọng Khư Uế tôn giả khẽ khựng lại, giống như không muốn đề cập đến cái tên này:
- Vị trí đệ nhất... Vân Triệt, thời gian sử dụng hai mươi bảy canh giờ.
Ầm.
Trong nháy mắt đó, ít nhất có chín trăm cái cằm đồng thời nện trên mặt đất.