Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1168 - Chương 1169: Kinh Biến

. ._585__1" class="block_" lang="en">Trang 585# 1

 

 

 

Chương 1169: Kinh biến



Xôn xao --

Ba chữ"Ta bỏ chiến" vừa ra, cho dù phong thần đài, hay các nơi ở đông thần vực đều ồ lên đồng loạt.

Cuộc chiến phong thần, cuộc chiến huyền đạo hàng đầu nhất đông thần vực, là thịnh yến thị giác của toàn bộ huyền giả đông thần vực, cũng là chỗ để thiên tài chân chính kiểm nghiệm và chứng minh bản thân... Cho nên người có thể vào cuộc chiến phong thần, cho dù gặp phải đối thủ bản thân tuyệt đối không có khả năng thắng, cũng chắc chắn toàn lực ứng phó.

Chưa bao giờ có người không chiến nhận bại.

Vân Triệt trực tiếp bỏ chiến, ở trong lịch sử cuộc chiến phong thần chưa bao giờ có, sau khi ồ lên, nghĩ đến huyền lực của Vân Triệt và"Phương thức" tiến vào cuộc chiến phong thần của hắn, bọn họ lại cảm thấy như vậy cũng không kỳ quái, thậm chí có không ít người cười thầm.

- A, hóa ra tên tiểu tử này cũng biết xấu hổ, ta còn tưởng rằng hắn vốn không có da mặt.

- Dù sao, cuộc chiến phong thần không giống với trước đó, lúc trước chỉ có chúng ta có thể nhìn thấy, mà cuộc chiến phong thần, toàn bộ đông thần vực đều có thể nhìn thấy, so với đi lên mất mặt xấu hổ, còn không bằng trực tiếp bỏ chiến cho sảng khoái.

- Cuộc chiến phong thần liền trực tiếp bỏ chiến... Sỉ nhục của huyền đạo đông thần vực mà! Nếu như để tây thần vực và nam thần vực biết được, chẳng phải sẽ cười điên!

- Mấu chốt còn có Long hoàng tây thần vực và Thích Thiên thần đế nam thần vực ở đây... Đã mất mặt đến ném ra ngoài thần vực rồi.

Chân mày Khư Uế tôn giả cau chặt, giọng nói trầm xuống:

- Vân Triệt! Đây là cuộc chiến phong thần, không giống trò đùa, sao có thể dễ dàng bỏ chiến! Cho dù ngươi chắc chắn thua, toàn lực đánh một trận chiến, ít nhất cũng có thể lưu được tôn nghiêm!

- Ta nói, ta bỏ chiến!

Thần sắc Vân Triệt không thay đổi, lặp lại nói.

- Vân huynh đệ...

Hỏa Phá Vân định nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Với tôn nghiêm huyền đạo của hắn mà nói, hắn tuyệt đối tuyệt đối không làm ra được chuyện bỏ chiến này.

- Phế vật!!

Trên phong thần đài, Lạc Trường An khép hờ mắt, hôm qua hắn vì Vân Triệt mà bị Khư Uế tôn giả răn dạy trước mặt mọi người, cực kỳ khó chịu với Vân Triệt, Vân Triệt trực tiếp bỏ chiến, càng khiến cho hắn tìm được cơ hội phát tiết:

- Lão tử ngàn vạn gian khổ mới tiến vào cuộc chiến phong thần là vì lịch lãm bản thân, không muốn lãng phí thời gian với ngươi đồ rác rưởi này! A, uy phong ngày hôm qua của ngươi đâu? Không phải ngươi có thể làm được cái gì... Nặc ảnh kia sao! Đến để lão tử kiến thức xem!

Vân Triệt:"..."

- Chỉ có phế vật đê tiện nhất mới có thể đầu hàng, nếu ngươi còn là nam nhân, liền đi lên đường đường chính chính đấu một trận với lão tử, lão tử sẽ cẩn thận giáo dụ ngươi cái gì là thực lực chân chính!

Khư Uế tôn giả khẽ quát một tiếng:

- Đủ rồi! Cuộc chiến phong thần, không được vô cớ nhục nhã đối thủ.

Tuy rằng quát lớn, nhưng giọng điệu cũng không nặng, chỉ có hai chữ"Vô cớ" cố hết sức tăng thêm. Hắn đưa mắt nhìn Vân Triệt:

- Bản tôn hỏi lại ngươi một lần cuối cùng...

- Ta bỏ chiến.

Không đợi Khư Uế tôn giả hỏi ra miệng, Vân Triệt nói lần thứ ba. Giọng điệu ba lần đều giống nhau, không hề vì mọi người ồ lên mà có xúc động gì.

Sắc mặt Khư Uế tôn giả biến thành âm trầm, cũng tức giận, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như thế, vậy cũng tránh cho lãng phí thời gian.

- Vân Triệt bỏ chiến, rơi vào tổ kẻ bại!

- Lạc Trường An không chiến mà thắng, vào phong thần tổ!

Theo Khư Uế tôn giả tuyên đọc, kết quả đã định, cho dù Vân Triệt hối hận trong tức khắc, cũng đã không thể sửa lại.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử cuộc chiến phong thần không chiến mà bại.

Lạc Trường An bĩu môi, nhảy ra khỏi phong thần đài, nhưng ở giữa không trung, hắn đột nhiên chỉ tay về phía Vân Triệt, ngón giữa chỉ xuống dưới, khóe miệng cười toe toét như khinh miệt nhìn con kiến.

Hành động này của hắn, dẫn tới nửa sân cười vang.

"..." Vân Triệt khoanh hai tay trước ngực, sắc mặt không hề biến hóa. Nhưng chỗ sâu trong mắt, lại đột nhiên lóe lên ý lạnh.

Mộc Băng Vân tu vi Thần Quân cảnh, lại đang ở bên người Vân Triệt, sao không phát hiện ra được sát ý đột nhiên lóe lên trên người Vân Triệt, nhíu mày nghiêng sang:

- Vân Triệt!?

- Yên tâm, ta vẫn còn không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.

Vân Triệt ngược lại nở nụ cười.

-... Xem ra, người ngươi muốn đợi vẫn chưa tới.

Mộc Băng Vân nói nhỏ. Giữa các Vương giới đều có không gian huyền trận đặc thù nối liền, vào đại hội huyền thần, không có lý do gì không mở ra. Hơn nữa lấy cấp bậc lực lượng của Tinh Thần gới, có thể dễ dàng độn không, nếu muốn đến... Đã sớm đến rồi.

Ánh mắt của Vân Triệt cấp tốc đảo qua chỗ ngồi của Tinh Thần giới, lại nháy mắt thu hồi, trong lòng thầm than một tiếng:

- Mấy người chung quanh Tinh Thần đế... Đều là tinh thần sao?

Mộc Băng Vân khẽ gật đầu:

- Không sai, các kỳ đại hội huyền thần trước, Tinh Thần giới nhiều nhất chỉ phái một tinh thần đích thân đến. Lần này bởi vì"Đại sự", bao gồm cả Tinh Thần đế ở trong đó, một lần đến đây năm tinh thần.

- Bên phải Tinh Thần đế, là đế sư của Tinh Thần giới, Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi... Nghe đồn, khi Thiên Sát tinh thần còn bé, cũng lấy hắn làm thầy.

Vân Triệt:"..."

- Phía sau, áo trắng là Thiên Yêu tinh thần Tường Vi, áo đen là Thiên Cương tinh thần Thần Hổ, áo xanh là Thiên Độc tinh thần...

- Ngục La.

Vân Triệt khẽ nói.

- Hả? Ngươi từng nghe nói đến?

-... Vào bốn năm trước, nàng ta từng gặp ta.

Vân Triệt thấp giọng nói.

- Cái gì?

Trên mặt Mộc Băng Vân lộ vẻ kinh hãi. Bốn năm trước... Khi đó Vân Triệt vốn còn chưa xuất hiện ở thần giới.

Vân Triệt lại không hề lo lắng chút nào:

- Yên tâm đi, tuy rằng tên giống nhau, tướng mạo tương tự, nhưng nàng ta sẽ không coi ta thành"Vân Triệt" bốn năm trước bị nàng ta giết chết. Bởi vì khí tức của ta đã hoàn toàn khác với năm đó, hơn nữa, một tinh thần, tuyệt đối sẽ không cho rằng bản thân không giết chết được một phàm nhân hạ giới.

"..." Mộc Băng Vân cau chặt chân mày, từ trong lời nói của Vân Triệt, nàng đã mơ hồ đoán được đã từng phát sinh chuyện gì.

- Nhưng mà... Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện...

- Trận đấu thứ ba vòng thứ nhất cuộc chiến phong thần, Duy Hận, Kinh Lôi giới Lệ Kiếm Minh!

Vân Triệt không nói thêm gì nữa, cấp tốc ngẩng đầu, nhìn về phía phong thần đài.

Duy Hận... Người này... Rốt cuộc hắn ở chỗ này làm cái gì?

Trên phong thần đài, hai người đối chiến đã đứng lên. Duy Hận là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ trong mắt tất cả mọi người, mà một mái tóc trắng bệch của hắn hết sức thu hút cái nhìn chăm chú của mọi người. Hắn bình tĩnh đứng ở đó, gwogn mặt cứng ngắc, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lệ Kiếm Minh ở trước mặt.

Lệ Kiếm Minh luôn luôn nhíu mày, bởi vì không biết vì sao thân thể của hắn liên tiếp rét run.

Hơn nữa còn là kiểu lạnh lẽo thấm tận xương cốt.

Nam tử trước mắt tên"Duy Hận", huyền lực yếu hơn hắn hai tiểu cảnh giới, hắn không có lý do gì thất bại, nhưng không biết vì sao, hắn chính là hoàn toàn thoải mái không nổi, trong lòng không ngừng kinh hoàng, nhất là đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, đây gần như là đôi mắt đáng sợ nhất mà đời này hắn từng gặp, để cho hắn không hiểu sao có một cảm giác tim đập nhanh... Hơn nữa đặc biệt mãnh liệt.

Người này... Là ai?

Vì sao có dáng vẻ thâm cừu đại hận?

Hắn tin tưởng bản thân chưa từng gặp người này, bởi vì hắn cũng không nhớ được có ai có màu tóc trắng bệch như vậy. Nhưng trong lúc mơ hồ, hắn lại mơ mơ hồ hồ cảm giác được có một chút ít cảm giác quen thuộc nhưng hoàn toàn không cách nào nhớ lại được.

-... Khai chiến!!

Khư Uế tôn giả ra lệnh một tiếng, binh khí của Duy Hận đã nháy mắt cầm lên, vẫn là thanh dao găm hình thù kỳ lạ như miệng rắn kia.

Hai tiểu cảnh giới của Thần Linh cảnh, theo lẽ thường mà nói vốn là chênh lệch vĩ đại không thể bù lại. Nhưng có vết xe đổ của trận trước đó, Lệ Kiếm Minh tự nhiên sẽ không khinh địch sơ ý, một thanh trường kiếm xanh thẳm đặt ngang trước ngực, thân kiếm rít gào lôi quang:

- Xin chỉ giáo!

Duy Hận đột nhiên ra tay, không động thì thôi, vừa động thế tấn công như lôi điện, hàn quang của xà nhận lướt qua, đâm thẳng vào yết hầu Lệ Kiếm Minh.

Chân mày Lệ Kiếm Minh trầm xuống, thân kiếm chỉ tới trước, một bôn lôi trận hình thành trong giây lát, hơn mười đường lôi quang bổ ngang xuống, trong tiếng nổ vang, mạnh mẽ ép Duy Hận ra.

Hai người vừa mới giao thủ, Duy Hận liền hung ác lạ thường, mỗi một lần lưỡi dao đâm tới, mỗi một đường hàn quang, đều nhằm thẳng vào yếu hại, hoàn toàn có xu tế muốn khiến Lệ Kiếm Minh trực tiếp mất mạng, ở dưới ưu thế huyền lực khá lớn, Lệ Kiếm Minh trầm ổn đối chiến, kiếm vũ lôi minh, huyền khí như sóng, hóa giải gần hết công kích của Duy Hận, sau đó dễ dàng áp chế ngược lại hắn.

Trên chỗ ngồi phía đông, Long hoàng đột nhiên nhíu chân mày:

- Kỳ quái, người này... Tuổi thọ của hắn, sợ rằng đã không đủ mười năm!

Trụ Thiên thần đế cũng gật đầu nói:

- Xem ra, đây cũng không phải một mình lão hủ biết được. Tuổi thọ của hắn bị giảm bớt cực kỳ quái dị, mà giống như...

Trụ Thiên thần đế đột nhiên nghĩ tới điều gì, giọng nói khựng lại, chân mày đột nhiên trầm xuống. Cùng lúc đó, một tia huyền khí khác thường chợt lóe lên, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng khiến Long hoàng và các đại thần đế toàn bộ biến sắc.

- Đây là!?

Keng!!

Duy Hận bị đánh lật nhào liên tiếp trên đất, xà nhận trong tay rời tay bay ra, hắn tê liệt quỳ gối trên đất, đầu cúi sâu, há to miệng thở dốc, hai tay cào đất run rẩy không bình thường.

Lệ Kiếm Minh chậm rãi tiến lên trước, thân kiếm thu hồi, nho nhã lễ độ nói:

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, đã mất binh khí, vẫn nên nhận thua đi.

- Ha... Ha ha ha ha ha ha...

Duy Hận đang cười, cười vô cùng trầm thấp, toàn thân hắn đột nhiên bắt đầu run rẩy không bình thường, nhất là ngực, phập phồng kịch liệt, giống như có thứ gì đó bất cứ lúc nào sẽ nổ tung. Cuối cùng, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lại bắn ra hắc quang u lãnh, giống như đôi mắt ác ma đột nhiên thức tỉnh.

Trong phút giây này, toàn bộ cường giả trên phong thần đài đều sửng sốt, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Đám người Mộc Băng Vân, Mộc Hoán Chi, Hỏa Như Liệt, Viêm Tuyệt Hải như bị điện giật, chợt đứng lên:

- Đây... Đây là...

Đôi tròng mắt tối đen này nhìn soi mói, toàn thân Lệ Kiếm Minh đột nhiên lạnh lẽo, như đột nhiên rơi vào địa ngục băng hàn, đôi tròng mắt giống như bị kim đâm, nháy mắt co rút đến mức tận cùng, thế giới trước mắt trong mơ hồ cấp tốc tối đi... Bên tai truyền đến tiếng rít gào khàn cả giọng của phụ thân:

- Kiếm Minh... Mau lui lại!!!

Tiếng rít gào của phụ thân khiến cho ý thức của hắn chợt thức tỉnh, nhưng một bóng đen đã bổ nhào về phía trước, dùng tứ chi, dùng toàn thân của mình gắt gao khóa hắn lại, hắc quang nồng đậm không biết từ đâu mà đến lấy thân thể hắn làm môi giới cấp tốc lan tràn.

- Ngươi... Ngươi... A...... Hu oa oa oa oa!!

Giống như trong nháy mắt bị ngàn vạn gai độc lạnh như băng đâm vào thân thể và linh hồn, Lệ Kiếm Minh phát ra tiếng kêu to tê tâm liệt phế.

Bên tai hắn, truyền đến tiếng khàn khàn than nhẹ giống như đến từ ác ma:

- Lệ Kiếm Minh... Ngươi có còn nhớ rõ... Mười ba năm trước... Bộ tộc Khuê thị bị ngươi diệt môn không!!

- Ngươi... Ngươi là... A a a a a....

Lệ Kiếm Minh kêu thảm tiếng sau còn thảm thiết hơn tiếng trước. Dưới hắc khí, thân thể hắn từ trong ra ngoài cấp tốc bị ăn mòn... Hắn liều mạng giãy giụa, xương cốt của Duy Hận bị nện vỡ từng mảng, ngực bị đục lỗ, nhưng không nới ra chút nào.

- Hắc... Hắc ám huyền khí!!

- Hắn là ma nhân!!!!

- Khư Uế!!

Phong thần đài đột nhiên nổi lên kinh lôi, Khư Uế tôn giả cách gần nhất thay đổi sắc mặt, giống như đại ưng xuyên qua vách chắn, đâm thẳng xuống.

- Mối thù diệt tộc... Mối hận nhục thê giết con... Cho dù ta tổn hại hết tuổi thọ, hóa thành ma nhân... Cũng phải kéo ngươi xuống địa ngục! A a a a a a!!

Nhiều tiếng thê lương như quỷ, từng chữ mối hận vô tận.

- Ta ở địa ngục... Chờ ngươi!!

Rầm!!!!

Lực lượng của Khư Uế tôn giả vừa định chụp xuống, thân thể Duy Hận đột nhiên nổ tung, bắn ra máu đen đầy trời. Lệ Kiếm Minh trong sợ hãi kêu thảm thiết trực tiếp bị nổ thành hai khúc, tiếng kêu thảm thiết cũng trở thành tuyệt vọng nức nở... Sau đó hoàn toàn trôi đi.

- Kiếm Minh!!

Giới Vương Kinh Lôi giới vọt tới phong thần đài, lại chỉ có thể bất lực nhìn thân thể Lệ Kiếm Minh bị phá nát trong khoảnh khắc, hai đoạn tàn thi bay ra rất xa, lúc rơi xuống đất, đã cháy đen hoàn toàn, hơn nữa trong tiếng vang"Tí tách" cấp tốc hủ hóa.

Một màn đáng sợ này, khiến vô số cường giả ở đây đều run sợ trong lòng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment