.
._584__2" class="block_" lang="en">Trang 584# 2
Chương 1168: Ta bỏ chiến!
Trạng thái lạ thường của Duy Hận kéo dài trong thời gian không dài, chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, liền mạnh mẽ khôi phục bình thường.
Ánh mắt của Vân Triệt dời khỏi từ trên người hắn, chân mày nhíu lại, hắn đã có thể dự đoán được, phong thần đài ngày hôm nay, sợ rằng sẽ phát sinh đại sự ngoài ý muốn.
Khư Uế tôn giả bay vút không trung, cùng lúc đó, một kết giới vô hình vĩ đại đột ngột xuất hiện, bao phủ trên phong thần đài. Kết giới này có khả năng ngăn cách lực lượng, đề phòng ác chiến trên phong thần đài lan tràn đến khu vực đang xem cuộc chiến, nhưng sẽ không ngăn cách sinh linh, thân thể có thể tự do ra vào.
- Trận đầu, Viêm Thần giới Hỏa Phá Vân, Phúc Thiên giới Lục Trầm Uyên, nhanh chóng vào phong thần đài!
Giọng Khư Uế tôn giả vừa dứt, hai người đã đồng thời từ trên trời hạ xuống, rơi lên trên phong thần đài.
Bên trái Hỏa Phá Vân, xuất thân tinh giới trung vị, tu vi Thần Linh cảnh cấp bảy.
Phía bên phải Lục Trầm Uyên. Xuất thân tinh giới thượng vị... Còn là Phúc Thiên giới một trong tinh giới mạnh nhất, tu vi Thần Linh cảnh cấp tám.
Hai ngươi ai hơn ai kém, vừa nhìn hiểu ngay. Bên chỗ Phúc Thiên giới, mọi người cũng đều vẻ mặt nhẹ nhàng.
- Trận đầu tiên vòng thứ nhất cuộc chiến phong thần... Khai chiến!
Theo một tiếng gầm to của Khư Uế tôn giả, viêm quang chợt lóe lên trên người Hỏa Phá Vân, một cây đoản kiếm xuất hiện trong tay. Dài chừng ba thước, thân kiếm hơi rộng, cả vật thể đỏ đậm như bàn ủi, chưa rót huyền lực, lại phóng thích ra nóng rực làm cho lòng người kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên Vân Triệt nhìn thấy vũ khí của Hỏa Phá Vân.
- Viêm thần phá ma kiếm, vốn do ba tông Chu Tước, Phượng Hoàng, Kim Ô cùng sở hữu, cho Hỏa Phá Vân, cũng trong dự liệu.
Mộc Băng Vân thấp giọng nói.
Nhưng Lục Trầm Uyên lại không lấy ra binh khí, trên người cũng không hề có huyền khí dao động, trên mặt không hề có vẻ thận trọng trước đại chiến, mà lạnh nhạt mỉm cười, rất tùy ý nói:
- Ngươi ra tay trước đi.
Tinh giới thượng vị đối mặt với huyền giả của tinh giới trung vị, vốn sẽ có thái độ người bề trên, hoặc là nói theo quán tính nhìn xuống miệt thị. Trên thực tế cũng đúng là như thế, cho dù cùng một tu vi, nội tình của tinh giới trung vị, cũng quả quyết không thể so sánh được với tinh giới thượng vị.
Chứ đừng nói chi là huyền lực của hắn còn có ưu thế một tiểu cảnh giới.
Nếu chủ động ra tay, hắn sẽ cảm thấy bản thân mất mặt.
- Ta đây sẽ không khách khí!
Hỏa Phá Vân không hề vô nghĩa, như tên bay nổ bắn ra, nhằm thẳng Lục Trầm Uyên... Cũng trong khoảnh khắc này, Vân Triệt nói nhỏ một tiếng:
- Phá Vân huynh thắng.
Rầm rầm!!
Không hề có bất cứ điềm báo trước nào, không có huyền khí ngưng tụ nên có, lửa cháy vàng ròng hừng hực đột nhiên bùng nổ, giống như một thái dương trực tiếp nổ tung trên phong thần đài, nháy mắt nuốt sống hơn phân nửa phong thần đài -- nếu không phải có kết giới ngăn cản, có lẽ đủ để nuốt trọn chỗ ngồi phía bắc vào trong đó.
- Hả!?
- Cái... Cái gì!?
Trên phong thần đài vang lên tiếng kinh hô, bùng nổ trong nháy mắt kia, không có bất cứ hỏa diễm dạo đầu nào làm cho bọn họ không khỏi chấn động.
Mà ngay cả đại lão tinh giới đều như thế, huống chi là Lục Trầm Uyên. Chớp mắt trước hắn còn mặt mỉm cười, tỏ vẻ thản nhiên với Hỏa Phá Vân đối mặt vọt tới, mà nháy mắt tiếp theo liền trái tim nhảy dựng còn chưa phản ứng kịp, đã bị cuốn vào trong biển lửa đầy trời.
Nhất mạch Phúc Thiên đều tu luyện huyền công hệ thổ, có năng lực hộ thân rất mạnh, đây cũng là chỗ dựa để cho hắn bình tĩnh như thế. Chỉ cần huyền khí của Hỏa Phá Vân vừa động, hắn liền có thể hộ thân trong nháy mắt, trong lòng thậm chí còn vì tính toán được thắng mà càng thêm sáng rọi chút, để nhường cho đối phương ba chiêu, hay là năm chiêu đây...
Nhưng theo ánh lửa trên người Hỏa Phá Vân đầu tiên thoáng hiện, những suy nghĩ này của hắn liền toàn bộ trở thành bọt nước buồn cười.
Hắn dưới hốt hoảng, luống cuống tay chân muốn khởi động vách chắn phúc thổ, nhưng chưa thành hình, liền đã bị kim ô viêm ngay lập tức đốt diệt, còn Hỏa Phá Vân đã dễ dàng tới trước mặt, hai mắt cháy lửa, theo Viêm thần phá ma kiếm vung lên, kim ô liệt diễm điên cuồng phá nát.
Viêm dương bạo liệt!
Luyện ngục hồng liên!
Tai ách viêm vũ!
Xán hỏa phần tinh...
Rầm rầm rầm rầm!!
Huyền lực hỏa diễm có uy lực vĩ đại, nhưng thời gian của huyền khí nhiên hỏa cũng dài nhất, kim ô viêm là thần viêm có năng lực đốt diệt mạnh nhất càng phải như vậy. Nhưng ở trong tay Hỏa Phá Vân, kim ô viêm có uy lực cực lớn, cũng khó khống chế nhất lại như cuồng phong mưa rào, điên cuồng phá nát, làm cho người ta nhất thời không dám tin tưởng đây là đến từ cùng một người, mà càng giống như là mười mấy người cùng lúc ra tay.
- A... Hu a a...
Lục Trầm Uyên cấp tốc bị đánh lui, từ nháy mắt khi hắn bị rơi vào thế bị động, hắn liền ngay cả phòng hộ cho bản thân đều cực kỳ miễn cưỡng, chứ đừng nói chi là phản kích, lửa cháy đốt thân, trong biển lửa không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của hắn, mà thân thể bị cháy đồng thời ý chí và tín niệm cũng cấp tốc bị tan rã. Nhưng mà, cơ hội thở dốc mà hắn vẫn luôn luôn chờ đợi lại thủy chung không xuất hiện, ngọn lửa đánh lên trên người hắn ngược lại càng thêm dữ dằn.
Cuối cùng...
Rầm ầm!!
Huyền lực phòng ngự của Lục Trầm Uyên hoàn toàn hỏng mất, hóa thành một hỏa nhân hoàn toàn từ trong biển lửa bay ra. Cánh tay Hỏa Phá Vân nâng lên, lửa cháy ngưng thành kiếm, thân kiếm tuồn thẳng lên mấy trăm trượng, quét ngang về phía Lục Trầm Uyên mà đi.
Lục Trầm Uyên suy cho cùng không phải kẻ yếu, lại cứng rắn quay trở lại từ giữa không trung, hoàng quang chợt lóe, kim ô viêm trên người tiêu diệt hơn phân nửa, một thanh trường thương chín thước nắm vào trong tay...
Keng... Ầm!!
"Hoàng kim đoạn diệt" của kim ô viêm có uy lực rất mạnh, dưới cùng cấp gần như không có khả năng có thể đối chiến. Lục Trầm Uyên vừa giơ cao trường thương lên, liền bị kim ô viêm kiếm quét ngang một kiếm, trong hỏa diễm bạo liệt, thân thương cháy lửa bay ra, Lục Trầm Uyên càng hét thảm một tiếng, như ngôi sao băng bay tứ tung ra ngoài, xuyên thẳng qua kết giới phong thần đài, nện vào trong khu vực đang xem cuộc chiến ở xa xa.
- Lục Trầm Uyên rời khỏi phong thần đài, bị thua, vào tổ kẻ bại. Hỏa Phá Vân thắng, vào phong thần tổ!
Theo giọng nói quyết định của Khư Uế tôn giả, hỏa diễm trên phong thần đài tắt đi toàn bộ trong nháy mắt, Hỏa Phá Vân đứng ở trung tâm phong thần đài, đối thủ hiện lên xu thế nghiền áp chiến thắng xuất thân, huyền lực đều ở trên mình, nhưng hắn lại không hề có thái độ nhảy nhót mừng như điên nên có, mà vẫn bình tĩnh giống như trước khi chiến đấu, hắn hơi nâng tay về phía Lục Trầm Uyên bị đánh bay đi:
- Đa tạ.
Trên phong thần đài không tiếng động, mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người Hỏa Phá Vân... Không chỉ có các cường giả tinh giới hạ vị, trung vị, ngay cả tinh giới thượng vị danh chấn đông thần vực này, trong ánh mắt đều mang theo vẻ kinh hãi thật sâu.
Cái tên"Hỏa Phá Vân" này, bắt đầu từ một khắc này được bọn họ chân chính nhớ kỹ.
Tuy rằng Viêm Thần giới chỉ là tinh giới trung vị, nhưng cái tên kim ô viêm lại không ai không biết. Bởi vì đó là một trong tam đại hỏa diễm chí tôn thời đại chư thần, đại biểu cho ngọn lửa mạnh nhất, nhưng cũng khó khống chế nhất.
Mà một trận chiến vừa rồi, Hỏa Phá Vân biểu hiện ra, lại hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ, thậm chí có thể nói vượt qua khỏi năng lực khống chế hỏa diễm cực hạn của"Người", một cái chớp mắt bùng nổ viêm... Hơn nữa còn là kim ô viêm!
- Tốt! Làm tốt lắm! tốt!!! A ha ha ha ha ha ha ha...
Hỏa Như Liệt nhảy lên trăm trượng, cười như điên không coi ai ra gì như vừa bị bệnh thần kinh.
Bên ngoài khu vực xem cuộc chiến, Lục Trầm Uyên vô cùng chật vật bò lên, toàn thân hắn cháy đen, mới vừa đứng lên, liền lại thét lớn một tiếng, nặng nề quỳ xuống, toàn bộ quần áo trên người cũng trực tiếp bay ra. Nhưng hắn không hề phát hiện ra, hai mắt phun lửa, khàn giọng giận dữ hét:
- Không công bằng... Như vậy không công bằng! Ta vốn không dùng toàn lực... Ta muốn đấu lại với hắn!
Nếu vừa rồi Lục Trầm Uyên không hề khinh địch, trận địa sẵn sàng đón quân địch, lấy huyền công cường đại của Phúc Thiên giới và ưu thế huyền lực của hắn, Hỏa Phá Vân muốn thăng hắn tuyệt đối không phải dễ dàng, lại đừng nói tới thắng lợi kiểu nghiền áp.
Nhưng đáng tiếc...
Khư Uế tôn giả còn chưa nói gì, Phúc Thiên Giới Vương đã gầm lên giận dữ:
- Đủ rồi! Đường đường cuộc chiến phong thần, ngươi lại vừa lên đến liền ngông cuồng sơ ý, ném khuyên răn của bổn vương, của sư phụ ngươi ra sau đầu, ngươi nên thua! Cho dù có thể thắng cũng thắng không xứng đáng... Còn chưa cút xuống tự kiểm điểm!
Mất mặt xấu hổ, lại bị phụ vương của mình ngoan độc khiển trách ở trước mặt mọi người, sắc mặt Lục Trầm Uyên trở nên trắng bệch, hắn hung hăng liếc mắt nhìn chằm chằm vào Hỏa Phá Vân, không dám nói thêm cái gì, chật vật mà đi.
- Kẻ này, tương lai không có giới hạn.
Long hoàng chậm rãi cho đánh giá.
Giọng Long hoàng rất khẽ, nhưng bất cứ kẻ nào đều nghe được rành mạch.
Đây là đánh giá do nhân (long) đệ nhất cho. Hỏa Phá Vân đã từng không có tiếng tăm gì, bắt đầu từ hôm nay, đã trở thành cái tên không thể không chú ý nhớ kỹ toàn bộ đông thần vực.
Bởi vì ngày đầu tiên, trận đấu thứ nhất ngay tại hiện trường quyết định đối thủ, không kịp mở ván bài. Bằng không, Hỏa Phá Vân cường thế thắng lợi, nhất định sẽ khiến một đám dân cờ bạc đền ra máu.
Nhưng bắt đầu từ vòng tiếp theo, đối thủ ngày hôm sau, sẽ quyết định trước một ngày sau khi kết thúc, các nơi ở đông thần vực nhất định sẽ rầm rộ mở sòng bạc. Đây cũng đã sớm thành truyền thống không thể thiếu của mỗi một kỳ đại hội huyền thần.
Hỏa Phá Vân quay về chỗ ngồi Viêm Thần, Viêm Thần giới vốn không người chú ý tới, cũng bắt đầu được toàn trường liên tiếp nhìn vào. Người của Viêm Thần giới cũng đều toàn bộ ưỡn thẳng thắt lưng lên, cả đời này của bọn họ, chưa bao giờ vinh quang giống như lúc này.
- Tỷ tỷ, muội không nói sai chứ.
Chỗ ngồi của Lưu Quang giới, Thủy Mị Âm cười hì hì nói.
Thủy Ánh Nguyệt khẽ gật đầu:
- Đúng là đối thủ đáng để chú ý.
- Chỉ có điều, hắn khẳng định không phải là đối thủ của tỷ tỷ, nhưng mà... Thêm vài năm nữa sẽ không nhất định nha. Cho nên, tỷ tỷ cũng phải cố lên.
Thủy Mị Âm nói nhỏ.
Thủy Ánh Nguyệt:"..."
Giọng Khư Uế tôn giả, cũng vào lúc này vang lên:
- Trận thứ hai vòng thứ nhất đại chiến phong thần, Thánh Vũ giới Lạc Trường An, Ngâm Tuyết giới Vân Triệt!
Ầm rầm!!
Như kinh lôi nện xuống, Lạc Trường An mang theo âm thanh khí bạo vĩ đại rơi vào trên phong thần đài, sau đó xoay người một cái, ánh mắt bắn thẳng về chỗ Vân Triệt, ánh mắt rất khiêu khích, khóe miệng rõ ràng mang theo vẻ cười nhạt làm cho người ta rất không thoải mái... Nhìn ra được, đối thủ là Vân Triệt, hắn rất hài lòng.
- Lạc Trường An này, thật má nó may mắn! Trận đầu tiên liền đụng phải tên xen lẫn vào, tương đương với tặng không!
Một phong thần chi tử bĩu môi nói.
- Thực lực của Lạc Trường An ở trong nhóm chúng ta vốn lót đáy, nhưng đối chiến với thứ đồ rác rưởi này, lại có thể trực tiếp vào vòng thứ nhất phong thần tổ, mà đối thủ của lão tử lại là đệ đệ hắn Lạc Trường Sinh... Thật sự là chó má!
Một phong thần chi tử khác tức giận bất bình nói.
- Ta đoán tiểu tử kia nhất định không dám lên đài. Dù sao dự tuyển còn có thể chơi chút thủ đoạn hèn hạ không biết xấu hổ, cuộc chiến phong thần... Chậc chậc.
- Vậy cũng không nhất định, gian lận liên tục ba vòng, sao hắn còn có khả năng muốn thể diện! Đi lên mất mặt, nói không chừng còn có thể càng thêm thanh danh lan rộng đó.
- Phi! Nếu như ta gặp được gia hỏa này, tuyệt đối sẽ không may mắn, đây chính là cuộc chiến phong thần! Thắng đối thủ như vậy cũng là sỉ nhục.
Mọi người ở đây đều có vẻ xem kịch vui, nhưng Lạc Trường An lên phong thần đài hồi lâu, Vân Triệt lại vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ, không hề có động tác.
Chân mày Khư Uế tôn giả hơi trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Vân Triệt! Nhanh chóng lên phong thần đài.
Vân Triệt lại không ngẩng đầu lên, nói thẳng:
- Không cần, ta bỏ chiến!