Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1170 - Chương 1171: Ngươi Không Xứng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1171" class="block_" lang="en">Trang 586# 1

 

 

 

Chương 1171: Ngươi không xứng



So với Vân Triệt kích động vì nghe được giọng nói của nàng, giọng Mạt Lỵ lại không hề có chút kích động nào, lạnh lùng giống như đối mặt với một người không gọi là gì:

- Trả lời vấn đề của ta, tại sao ngươi lại muốn tới thần giới? Lại tại sao muốn tham gia đại hội huyền thần này? Chẳng lẽ, ngươi ở Lam Cực tinh đã đầu không có đường đi sao?

- Vì gặp ngươi!

Vân Triệt trả lời không hề do dự, hắn không chết tâm nhìn chung quanh bốn phương, hy vọng xa vời muốn nhìn thấy bóng dáng của Mạt Lỵ, muốn đụng chạm đến khí tức của nàng. Từng tế bào toàn thân đều kích động đến giống như đắm chìm trong liệt hỏa.

- Chính là một nguyên nhân này?

- Đúng! Ta...

Mạt Lỵ cúi đầu cười lạnh một tiếng:

- Thật sự ngu xuẩn buồn cười! Vì gặp ta mà đến nơi đây? Đầu óc ngươi bị đào rỗng, hay là chán sống!!

Đối mặt với Mạt Lỵ trách cứ, Vân Triệt lại nở nụ cười... Mặc dù chỉ bốn năm ngắn ngủi, nhưng giống như đã trôi qua thật lâu, âm thanh Mạt Lỵ mắng to hắn, đã từng khiến cho hai tai hắn sắp nổi lên vết chai, nhưng vài ngày này, lại chỉ xuất hiện ở trong giấc mộng.

Mà hôm nay, không phải là giấc mộng.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Ngu xuẩn cũng được, muốn chết cũng thế, nhìn thấy ngươi, tất cả đều không quan trọng. Ngươi mau chạy ra đây, ta...

Mạt Lỵ giống như không muốn nghe hắn nói chuyện, lại một lần nữa lạnh lùng cắt ngang lời hắn:

- Ngươi thật sự biết mình đang làm cái gì? Ngươi cũng biết thần giới là nơi nào? Ngươi cũng biết bây giờ mình đang ở trong nguy hiểm thật lớn!

- Năm đó lúc ta rời đi, tu vi của ngươi chẳng qua mới chỉ có Vương Huyền cảnh trung kỳ, mà mới ngắn ngủi bốn năm, ngươi lại đã là Thần Kiếp cảnh! Tốc độ tăng lên này, đủ để kinh động toàn thần giới. Người biết rõ bốn năm trước huyền lực của ngươi chỉ có Vương Huyền cảnh, cũng không chỉ có một mình ta, còn có một người, hơn nữa ở ngay trong hội trường đại hội huyền thần!

Vân Triệt gật đầu, trong mắt lóe lên hận quang ẩn thật sâu:

- Ta biết. Ngục La mang ngươi đi rời khỏi ta!

Giống như kinh ngạc với phản ứng không gọi là gì của Vân Triệt, giọng Mạt Lỵ lạnh đi:

- Hả? Năm đó nàng ta đúng là đã hứa hẹn với ta, sẽ không nói chuyện của ngươi cho bất kỳ ai. Nhưng ngươi thế mà lại xuất hiện ở nơi này, ngươi cho rằng nữ nhân ác độc kia sẽ không thấy sao! Nếu như nàng ta nổi lên hứng thú ác độc, thông báo với người khác vài năm ta biến mất đã ở bên cạnh ngươi, ngươi đoán, ngươi sẽ có hậu quả gì!

Giọng điệu Vân Triệt chậm rãi nhẹ nhàng nói:

- Ngươi yên tâm, sẽ không đâu. Bốn năm từ Vương Huyền đến Thần Kiếp, còn ở hạ giới, nàng ta vốn gần như không có khả năng nghĩ đến cùng là một người. Huống chi... Năm đó Vân Triệt mà nàng ta nhìn thấy, đã sớm"Chết" ở trên tay nàng ta.

"..." Trầm mặc ngắn ngủi, ngay cả không khí đều lạnh đi vài phần:

- Chết ở trong tay nàng ta? Có ý tứ gì?

Hắn bức thiết muốn gặp được Mạt Lỵ, có vô số lời muốn nói với nàng. Có lẽ cũng chỉ đối mặt với Mạt Lỵ, hắn cũng không có gì giấu giếm, hắn không chần chừ, nói thẳng:

- Năm đó sau khi ngươi bị Ngục La mang đi, ta bị lực lượng nàng ta lưu lại làm trọng thương, đổi lại là người khác chắc phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cũng may, cuối cùng vẫn nhặt về được một cái mạng.

Giọng Mạt Lỵ chậm lại, âm điệu cũng đã biến đổi rõ ràng:

-... Không có khả năng! Nếu Ngục La thật sự muốn giết ngươi, cho dù ngươi có thân thể long thần, Hoang thần lực... Một vạn cái mạng cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Năm đó ta bị lực lượng nàng ta lưu lại đánh trúng, ngũ tạng hủy hết, hơn nữa lực lượng mà nàng ta lưu lại trong cơ thể, cho dù là Đại đạo phù đồ quyết cũng không cách nào khôi phục thương thế, vốn nên phải chết không thể nghi ngờ... Cuối cùng, là Tuyết Nhi dùng phượng hoàng nguyên âm của nàng cùng với lực lượng"Niết bàn" cả đời chỉ có một lần tinh lọc toàn bộ lực lượng của Ngục La, ta mới còn sống.

Khoảng thời gian kia, không thể nghi ngờ là lúc Vân Triệt cách tử vong gần nhất.

Cho nên, khi ở phong thần đài, hắn phát hiện ra sự tồn tại của Ngục La, nhưng lại không lấy ánh mắt đi chạm đến nàng ta... Sợ sát ý hận ý của mình bị nàng ta phát hiện.

Cho nên, hắn thật chắc chắn, Ngục La sẽ không"Nhận ra" hắn, cũng như Mạt Lỵ mới vừa rồi tuyệt đối không tin tưởng hắn có thể cứu mạng ở dưới lực lượng của Ngục La.

Chính là, đó là tồn tại quá mức đáng sợ, cùng cấp bậc với Mạt Lỵ... Là mối thù cả đời này hắn đều vốn không có khả năng báo lại.

"..." Thế giới trở nên yên tĩnh lại, hồi lâu Mạt Lỵ đều không đáp lại.

- Mạt Lỵ, ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Ngươi mau ra đây, ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi.

Vân Triệt không ngừng xoay người, hắn nghĩ mãi mà không rõ, nếu như Mạt Lỵ đã tìm được hắn, vì sao lại không hiện thân gặp nhau.

Giọng Mạt Lỵ đột nhiên lại truyền đến, vẫn không hề có chút tình cảm nào như trước:

- Ma nguyên châu trong thân thể ngươi đâu? Chẳng những không hề có huyền lực hắc ám tràn ra ngoài, thậm chí ngay cả ta đều không cảm giác ra được sự tồn tại của nó, xem ra ngươi đã tìm ra được phương pháp hoàn toàn áp chế nó rồi?

Vân Triệt gật đầu, nhanh chóng nói:

- Đúng! Năm đó sau khi ngươi rời đi không lâu, ma nguyên châu liền kịch liệt phát tác, đều là linh hồn kim ô cứu ta, sau này... Ta dưới trùng hợp, tìm được mầm mống hắc ám Tà thần lưu lại, mới hoàn toàn khống chế được nó.

- Tà thần... Mầm mống hắc ám? Mầm mống của Tà thần chỉ có năm viên thủy, hỏa, lôi, phong, thổ, sao có thể sẽ có...

Giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, giọng Mạt Lỵ im bặt đi.

- Ngươi tìm được mầm mống hắc ám ở đâu?

Nàng đột nhiên hỏi.

- Là... Dưới Tuyệt Vân nhai.

Vân Triệt nói. Năm đó Mạt Lỵ kêu hắn thề, cho dù phát sinh chuyện gì, đều tuyệt đối không thể tới gần Tuyệt Vân nhai, càng không thể tra xét đáy vực. Vì Tô Linh Nhi, hắn vi phạm lời thề này.

- Quả... Nhiên... Như... Thế...

Mạt Lỵ cúi đầu nói.

- Năm đó sở dĩ ta phải đến Tuyệt Vân nhai, là vì...

Vân Triệt định giải thích, lại bị giọng nói nặng nề của Mạt Lỵ đánh gãy:

- Đủ rồi! Ngươi không cần giải thích điều gì, ta cũng không muốn nghe. Ngục La không giết chết ngươi, ma nguyên châu cũng đã có thể hoàn toàn khống chế, nói cách khác, bây giờ trên người ngươi đã không có tai họa ngầm gì?

Vân Triệt gật mạnh đầu:

- Đúng! Cho nên...

Giọng Mạt Lỵ đột nhiên nghiêm túc, cười lạnh một tiếng:

- Cho nên ngươi tới tìm ta làm cái gì!? Mới vừa rồi ta còn suy nghĩ, ngươi tốn khí lực lớn như vậy đến thần giới tìm ta, có phải tìm ta cứu mạng hay không? Chẳng lẽ, ngươi thật đúng là đơn thuần tới tìm ta?

"..." Ngực Vân Triệt đột nhiên như bị thứ gì đó chặn lại, đè nén nói không ra lời

Mạt Lỵ nói chuyện với hắn, đại đa số đều dùng giọng điệu quát lớn, hắn chưa bao giờ cảm thấy cái gì, đã sớm hoàn toàn thành thói quen, ngược lại chỉ luôn cười nheo nheo đáp lại... Nhưng mà, giờ phút này, đối mặt với giọng nói của Mạt Lỵ, hắn thế mà lại cảm giác bị nàng xa cách ngàn dặm, chia thành hai thế giới khác nhau.

- Nếu quả thật như vậy, a... Vậy ngươi liền cút nhanh đi! Chạy trở về tinh cầu của chính ngươi đi!

Ngực Vân Triệt phập phồng, nói khẽ:

- Mạt Lỵ... Vì sao?

Trong lời nói của Mạt Lỵ, mang theo coi khinh càng sâu:

- Bởi vì ngươi không xứng! Xem ra mấy năm qua, cho dù tu vi của ngươi tiến triển, nhưng vẫn hồn nhiên nực cười như vậy! Ngươi đã đến thần giới, vậy cũng luôn phải biết, tinh thần là tồn tại hạng nào! Ngươi cho rằng ta vẫn giống như năm đó bị ép buộc cùng tồn tại với ngươi sao!

- Lần này ta tới tìm ngươi, vì xem như năm đó tốt xấu gì ngươi đã cứu ta một mạng, lại thêm tình cảm sư đồ vài năm, bằng không, cho dù ngươi quỳ gối ngoài Tinh Thần giới vạn năm, ta cũng sẽ không nhìn nhiều ngươi một lần. Ta đường đường là tinh thần, nếu như bị người biết được thế mà lại chung sống tám năm với ngươi một phàm nhân ti tiện của hạ giới, chẳng phải thành sỉ nhục cả đời sao! Mà món đồ không nên có trên người ngươi, còn có thể mang đến cho ta phiền toái cực lớn!

- Câu trả lời này, ngươi đã hài lòng chưa? Nếu thỏa mãn rồi, vậy thì nhanh cút đi! Cút được càng xa càng tốt!

Giọng nói của Mạt Lỵ chẳng những tuyệt tình, hơn nữa mang theo ghét bỏ thật sâu. Giống như đối với chuyện Vân Triệt đến đây, có không phải là kích động, mà là coi thường và bài xích thật sâu.

"..." Hô hấp của Vân Triệt hỗn loạn, sau đó lại thoáng bình tĩnh lại:

- Ngươi đang gạt ta.

- Gạt ngươi? A, được, vậy ngươi cứ thỏa thích coi như ta gạt ngươi là được.

Mạt Lỵ lạnh lùng cười, giống như cũng vốn lười giải thích.

Vân Triệt nhẹ nhàng nói:

- Mạt Lỵ... Ngươi không lừa được ta, ngươi... Thật sự không muốn gặp ta sao? Ngươi vội vã đuổi ta đi như vậy, có phải sợ ta sẽ có nguy hiểm gì ở thần giới, hoặc là nói... Ngươi có khổ tâm gì?

Mạt Lỵ lạnh lùng nói:

- Hả! ngươi ở đâu ra tự tin cho rằng ngươi rất hiểu ta? Chỉ bằng tám năm kia? Tuổi thọ của tinh thần chúng ta dài đến mấy vạn năm, tám năm, chẳng qua chỉ là khoảnh khắc có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cố tình trên thế giới này chuyện khó khăn nhất, chính là hiểu rõ một người, hai người cho dù sớm chiều ở chung vạn năm, cũng quả quyết không có khả năng hiểu biết hết tất cả về đối phương, ngươi chỉ bằng tám năm ngắn ngủi, lại tự cho rằng có thể biết được tâm tư của ta? Thật đúng là ngu ngốc bất trị!

Vân Triệt lại không mù quáng tìm kiếm, ngẩng đầu, nhìn trên không trống rỗng:

-... Mạt Lỵ, ngươi trả lời ta một vấn đề. năm đó, linh hồn kim ô từng nói với ta một câu, nếu trong vòng năm năm không gặp được ngươi, đời này kiếp này có lẽ sẽ không thể có khả năng gặp được ngươi nữa.

Mạt Lỵ:"..."

- Linh hồn kim ô là tàn hồn của kim ô, có thể có liên hệ hồn âm với linh hồn kim ô ở thần giới. Nó nhất định sẽ không nói lời không có căn cứ... Ta muốn biết, lời này của nó là có ý gì? Vì sao trong vòng năm năm không gặp được ngươi, thì có thể sẽ không còn gặp lại được nữa?

Mạt Lỵ nở nụ cười, cười cực kỳ khinh miệt:

- A ha ha... Thật đúng là một linh hồn lắm miệng! Chỉ có điều lời của nó nói không sai, vì để cho tinh thần truyền thừa càng trở nên cường đại thêm, ta thật sự phải đi một chỗ lịch lãm thời gian ngắn... Nhưng mà, lại có liên quan gì đến ngươi chứ?

Vân Triệt lắc đầu:

- Không đúng! mặc dù linh hồn kim ô không nói gì với ta, nhưng giọng điệu của nó... Nhất định không đơn giản như lịch lãm!

- Hả? Thật không? Thật sự kỳ quái, ta cần gì phải giải thích với ngươi? Ngươi có tư cách gì để cho ta giải thích với ngươi!!

Vân Triệt:"..."

- Thiên Sát tinh thần ta muốn làm cái gì, từ khi nào thì luân lạc tới cần giải thích với ngươi một phàm nhân hạ giới? Ta đường đường là tinh thần, hôm nay lại chủ động tới tìm ngươi, đã cho ngươi thể diện cực lớn! Ngươi chẳng những không mang ơn, còn hếch mũi lên mặt!?

- Năm đó ở Lam Cực tinh, ta không thể không dựa vào ngươi.

- Nhưng hiện giờ, ngươi ở trước mặt ta tính là cái gì vậy? Ngươi có tư cách gì yêu cầu gặp ta? Lại có tư cách gì để cho ta giải thích cái gì với ngươi!?

Vân Triệt giật mình ở đó, ngực hít thở không thông, chậm rãi nói:

- Không... Đây không phải là lời nói thật lòng của ngươi...

- A! Vậy ngươi cứ tiếp tục giả bộ ngươi cứ tiếp tục ảo tưởng, ngoan ngoãn cút khỏi thần giới! Bằng không, lỡ như ngươi bị Ngục La phát hiện, chẳng phải sẽ thêm phiền toái cho ta sao!

- Nhanh... Chóng... Cút!!

-... Mạt Lỵ, ngươi dám ở trước mặt ta, nhìn vào ánh mắt của ta nói lời nói này sao!

Vân Triệt ngẩng đầu, khó khăn nói.

Mạt Lỵ khinh thường hừ lạnh:

- Buồn cười. Ta lại nói một lần cuối cùng... Ngươi không xứng!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment