.
._586__2" class="block_" lang="en">Trang 586# 2
Chương 1172: Linh hồn xúc động
Ngươi không xứng...
Ba chữ kia, liên tiếp từ trong miệng Mạt Lỵ nói ra, lần sau càng thêm khinh miệt và không kiên nhẫn hơn lần trước.
Ban đầu khi ở Lam Cực tinh, Mạt Lỵ liền miệt thị tất cả, toàn bộ ở Lam Cực Tinh, đều là con kiến ở trong mắt nàng... Trừ hắn ra.
Nhưng hiện giờ...
Hắn đã từng dự tính vô số lần, vô số hình ảnh có thể xảy ra khi gặp lại Mạt Lỵ, rất nhiều trong đó, đều là Mạt Lỵ tức giận mắng hắn, thậm chí dưới tức giận ra tay đánh hắn... Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, nàng đến, nhưng ngay cả gặp cũng không chịu gặp hắn, cho hắn chỉ có hèn mọn, cười lạnh và không kiên nhẫn.
Vân Triệt không biết mình yên lặng bao lâu, mới tối nghĩa phát ra âm thanh:
- Mạt Lỵ... Ngươi là tinh thần, còn ta... Đúng là... Không xứng.
Mạt Lỵ:"..."
- Lấy xuất thân, tu vi, địa vị của ta vốn ngay cả tư cách nói chuyện với tinh thần đều khó có khả năng có. Nhưng mạng sống của ta, cuộc đời của ta, ta có thể đứng ở chỗ này, đều do ngươi cho... Ta lấy mạng báo đáp ngươi cũng xa xa không đủ, lại lấy đâu ra tư cách yêu cầu ngươi điều gì...
Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng:
- Lấy mạng báo đáp? A, thế thì không cần. Năm đó tuy rằng thân thể của ngươi làm bẩn hồn thể của ta, nhưng ít ra còn có giá trị lợi dụng. Hiện giờ, cái mạng đê tiện của ngươi không đáng một đồng đối với ta, cho dù đến gần một chút cũng làm ô nhiễm thân thể tinh thần của ta! Ngươi vẫn lưu nó lại cho đám nữ nhân lung tung lộn xộn kia của ngươi đi! Nhanh... Chóng... Cút! Đừng ép ta ra tay đuổi ngươi đi, như vậy, đã có thể rất không dễ nhìn!
Trong giọng điệu của Mạt Lỵ, từng chữ đâm tim. Vân Triệt có ý định tìm kiếm một chút không đành lòng và chần chừ từ trong đó... Lại một chút đều không có.
-... Mạt Lỵ, ta thật sự... Không nên tự cho là đúng nhớ nhung ngươi, cho rằng ngươi sẽ giống như ta nhớ nhung ta muốn gặp ta, nhưng ít ra... Ở thần giới này ba năm, ta vì tìm được ngươi, mỗi một ngày đều liều mạng nỗ lực, cuối cùng không tiếc tiến vào cuộc chiến phong thần để cho ngươi nghe được tên của ta. Cho dù bây giờ ngươi thật sự khinh thường ta, ít nhất... Để cho ta liếc nhìn ngươi một cái, để cho ta ở trước mặt ngươi, nói cho ngươi biết tất cả những lời ta muốn nói cho ngươi, còn có...
Mạt Lỵ không vì lời hắn nói mà có một chút thay đổi sắc mặt, ngược lại bỗng nhiên giận dữ:
- Lỗ tai ngươi bị điếc sao! Câm miệng của ngươi lại! Ta không muốn nghe những lời buồn cười vô nghĩa này của ngươi. Bây giờ ngươi phải làm, chính là trước khi rước lấy phiền toái cho ta nhanh chóng cút đi, ngươi lấy đâu ra tư cách đề xuất yêu cầu với ta!
Khóe mắt Vân Triệt run run, hai tay cũng không tự giác được siết lại, toàn thân nổi lên cảm giác tê dại xa lạ, mà nhanh chóng, cảm giác tê dại này lại khiến cho tri giác thân thể cùng biến mất... Hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói:
- Ta thật sự... Không có tư cách. Nhưng mà... Thật vất vả mới tìm được ngươi, ít nhất ta không cam lòng... Ít nhất... Ít nhất ngươi nói cho ta, ta như thế nào mới tính là có tư cách nhìn thấy ngươi!
Giọng điệu của Mạt Lỵ trở nên nghiền ngẫm:
- Hả? Ngươi tính tình chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này thật sự không sửa lại một chút nào. A... Được lắm, nể tình năm đó tốt xấu gì ngươi đã cứu ta một mạng, lại ở thần giới liều sống liều chết lâu như vậy mới tới được nơi này... Ta liền cho ngươi một cơ hội.
Vân Triệt chợt ngẩng đầu lên.
Mạt Lỵ thản nhiên nói:
- Chỉ có điều, đây là cơ hội duy nhất ta đưa cho ngươi, nếu ngươi có thể làm được, ta sẽ gặp ngươi, bao gồm chuyện ngươi muốn biết, ta cũng có thể cân nhắc nói ra toàn bộ cho ngươi biết. Nhưng mà, nếu như ngươi không làm được, vậy nhanh chóng cút về tinh cầu của ngươi! Lại hứa đừng bao giờ đặt chân đến thần giới nửa bước!
Vân Triệt gần như không hề do dự, trịnh trọng gật đầu:
- Được! Cho dù là điều kiện gì... Ta đều nhất định làm được!
Giọng Mạt Lỵ chậm rãi, lại rõ ràng trở nên thản nhiên tản mạn:
- Rất tốt. Mặc dù ở trong mắt tinh thần chúng ta, dưới Vương giới đều là con kiến. Nhưng có một vài người như vậy, đúng là có tư cách khiến tinh thần gặp mặt. Ví dụ như... A? Không phải ngươi đang tham gia đại hội huyền thần sao? Vị trí đứng đầu của đại hội huyền thần, đừng nói tinh thần, liền ngay cả thần đế, cũng có tư cách gặp mặt.
Vân Triệt:"..."
- Ha ha, cơ hội thật tốt, nó đã đặt ra ở dưới chân ngươi, chỉ cần ngươi có thể lấy được vị trí hạng đầu của đại hội huyền thần lần này, ta lập tức sẽ đi ra gặp ngươi, ngươi muốn biết cái gì, ta cũng sẽ nói toàn bộ cho ngươi biết. Như thế nào? Ha ha ha a...
Sắc mặt của Vân Triệt chậm rãi biến thành trắng... Mạt Lỵ cho hắn là"Cơ hội" hoàn toàn không có khả năng thực hiện được. Đây vốn cũng không phải là"Cơ hội" gì, mà là cười nhạo với trêu đùa.
Mạt Lỵ đang cười, cười vô cùng trêu tức.
Hắn đúng là đang tham gia đại hội huyền thần, còn tiến vào cuộc chiến phong thần. Nhưng tất cả mọi người biết hắn dùng"Thủ đoạn" gì đi vào. Hơn nữa trận đầu tiên hắn đã bại, lượt tiếp theo, cho dù gặp được đối thủ gì, đều chắc chắn thất bại... Ngay cả lượt tiếp theo đều tuyệt đối không có khả năng thắng, lại như thế nào có khả năng lấy đến vị trí hạng nhất.
- Tại sao không nói chuyện? Cơ hội ta đã cho ngươi, bằng không trực tiếp để ngươi cút, cũng không tránh khỏi đáng thương chút, trước chúc ngươi thành công. Nhưng nếu ngay cả tư cách cuối cùng nhất này ngươi cũng không làm được... A, vậy nhớ lấy lời ngươi nói, cút về nhanh lên!
Giọng điệu của Mạt Lỵ càng lúc càng không kiên nhẫn, giống như đang cố hết sức xua đuổi một con ruồi bọ mà nàng không muốn liếc nhìn nhiều.
Trong lòng đè nén càng ngày càng nặng, hắn không cách nào tiếp nhận, không thể nào tin được, ròng rã ba năm đổi lấy lại sẽ là kết quả như vậy. Vân Triệt ngây ngốc thật lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu:
- Được... Ta sẽ cút... Hôm nay cút ngay...
- Nhưng mà... Cho dù thương cảm ta cũng được, để cho ta gặp lại ngươi một lần trước khi ta đi... Cho dù chỉ liếc mắt một cái cũng được... Sau đó ta lập tức đi ngay, sẽ không đi phiền nhiễu ngươi nữa.
Vân Triệt chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày nói ra lời hèn mọn như bụi bặm như thế...
Nhưng mà, nàng là Mạt Lỵ...
Nàng cố tình là Mạt Lỵ...
Tràm mặc ngắn ngủi, sau đó vang lên tiếng cười to của Mạt Lỵ.
Mạt Lỵ giận quá hóa cười:
- Ha ha ha ha... Ta thật sự ngu xuẩn, thế mà lại lãng phí nhiều võ mồm với ngươi đồ ngu xuẩn như vậy! Cho đến bây giờ lại vẫn còn nằm mơ, a, được rồi, vậy tiếp tục làm giấc mộng hão huyền của ngươi đi!
Trong tiếng cười lạnh khinh miệt tới cực điểm, giọng nói của Mạt Lỵ đã cấp tốc đi xa, hiển nhiên đã chẳng thèm nói nhiều thêm nửa chữ với hắn.
- Mạt Lỵ!
Ánh mắt Vân Triệt liền ngưng lại, kêu to ra tiếng, tay cấp tốc nắm lấy từ trong Thiên độc châu, một đóa hoa tím vi đại hiện ra ở trong tay.
Hoa tím đột nhiên nở ra, mỗi một cánh hoa giống như ngọc tím lóng lánh, phóng thích ra yêu quang màu tím phát sáng, tuy bị trùm dưới quang mang của Thiên độc châu, nhưng vẫn diêm dúa lòe loẹt vô song như cũ.
Ở dưới Tuyệt Vân nhai, hắn muốn lấy u minh bà la hoa từ chỗ thiếu nữ tròng mắt nhiều màu thần bí kia.
Năm đó ở Thí nguyệt ma quật, hắn dùng hết toàn bộ ý chí, vì Mạt Lỵ lấy đến u minh bà la hoa chỉ có bốn cánh hoa.
Mà, đây là một gốc hoa hoàn chỉnh.
Những năm này, hắn tâm tâm niệm niệm khát vọng giao nó đến trên tay Mạt Lỵ.
- Hả? U minh bà la hoa?
Hồn âm của Mạt Lỵ đột nhiên từ chỗ vô cùng xa lại một lần nữa truyền đến, nhưng không hề có vẻ kích động. Vân Triệt vừa định nói chuyện, u minh bà la hoa trong tay lại đột nhiên bị lực lớn mang lên, thổi lên không trung.
- Hừ! Năm đó ở nơi cằn cỗi thấp kém kia, không có lựa chọn nào khác mới chỉ có thể sử dụng vật này đến trùng tố thân thể. Hiện giờ đang ở Tinh Thần giới, nào còn có thể dùng đến loại vật này... Buồn cười!
Xoẹt!!
Không gian bỗng nhiên phá nát, yêu hoa phóng thích ra tử quang nhất thời bị không gian gió lốc cuốn vào, giây lát hóa thành hư vô.
Giọng nói của Mạt Lỵ cũng lại không vang lên nữa... Triệt để đi xa.
Vân Triệt giật mình ở đó, hai mắt đục ngầu, giống như bị kéo ra tất cả hồn phách, vẫn không nhúc nhích...
Bên ngoài Trụ Thiên giới, trong một ngôi sao, một bóng dáng màu đỏ linh lung thoáng hiện từ trong hư không.
Nàng ôm một bông yêu hoa màu tím nhạt còn lớn hơn thân hình nàng rất nhiều, thân thể chậm rãi cuộn mình xuống, giống như một con mèo nhỏ bị thương, toàn thân run rẩy không ngừng.
- Ta đang... Làm cái gì...
- Ta... Rốt cuộc... Đang làm cái gì...
Tích...
Tích...
Huyết châu đỏ đậm chậm rãi rơi xuống từ khóe môi nàng, rơi trên mặt cánh hoa màu tím, chiếu ra tia sáng yêu dị.
Không có ai làm bạn với nàng, không có ai có thể nhìn thấy nước mắt của nàng, không có ai có thể lắng nghe lời của nàng, càng không có ai có thể trợ giúp nàng... Trong thế giới cô độc lạnh như băng, chỉ có một đóa yêu hoa màu tím này. Nếu có thể, nàng tình nguyện bị yêu quang màu tím này hút đi linh hồn, rơi vào cảnh trong mơ vĩnh hằng...
Một khắc...
Hai khắc...
Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Hồi lâu...
Cuối cùng nàng ngẩng đầu lên, trong tròng mắt vẫn treo nước mắt thống khổ như cũ, lại phóng xuất ra dị quang đỏ đậm khủng bố tuyệt luân...
- Ngục...... La......!!!
Rầm!!
Cửa chính đình viện bị đẩy ra, Hỏa Phá Vân bước nhanh mà vào, mang vẻ hưng phấn thật sâu ở trên mặt:
- Vân huynh đệ! Nói cho ngươi biết một tin tức tốt, danh sách đối chiến ngày mai đã có, ngươi biết không, ngươi lại... Không có đối thủ!
Vân Triệt:"..."
- Thật ra... Chính là Duy Hận. Hắn bị thủ tiêu tư cách, xóa tên, mà trận đấu tiếp theo của ngươi chính là đối chiến với hắn, trực tiếp không có đối thủ, tương đương với trực tiếp tiến vào trận đấu vòng tiếp theo, quả thật tốt quá! Còn có, ngày mai đối thủ đầu tiên của ta ở tổ phong thần chính là Lạc Trường An, ta có mười phần nắm chắc chiến thắng hắn, cũng đúng lúc xả giận cho ngươi... Hả?
Vân Triệt lẳng lặng ngồi trên tảng đá bên bờ nước, vẫn không nhúc nhích, không hề có chút phản ứng nào đối với lời Hỏa Phá Vân nói.
- Vân huynh đệ, ngươi... Làm sao vậy?
Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu, trong tròng mắt gần như không hề có chút sắc thái gì, làm kinh hãi Hỏa Phá Vân suýt chút nữa lui một bước.
- Ta sao không, còn chưa chúc mừng ngươi chiến thắng trận đầu tiên.
Vân Triệt gượng cười một tiếng.
- Vân huynh đệ, ngươi... Ta...
Dáng vẻ của Vân Triệt, khiến Hỏa Phá Vân nhất thời luống cuống tay chân.
Vân Triệt cười nhạt một tiếng:
- Thật có lỗi, để cho ngươi nhìn thấy trò hề không hay của ta. Yên tâm đi, để cho ta một mình suy nghĩ một chút... Ngày mai sẽ không có chuyện gì.
- A... Được.
Hỏa Phá Vân không biết an ủi người khác vội vàng gật đầu, định nói cái gì, lại không biết nên nói gì, đành phải mang theo lo lắng, vừa quay đầu vừa rời đi:
- Ta đây... Ngày mai lại đến gọi ngươi.
Hỏa Phá Vân vừa mới rời đi, một bóng dáng tiên tư như mây đi tới bên cạnh hắn.
- Vân Triệt... Đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng hỏi, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Triệt có dáng vẻ sa sút tinh thần như vậy.
-... Nàng đã tới, nhưng mà...
Nơi này, Mộc Băng Vân là người duy nhất mà hắn có thể nói hết, nhưng vừa mới mở miệng, một cảm giác thống khổ không cách nào thừa nhận liền lan tràn toàn thân, để cho hắn không cách nào nói ra.
Mộc Băng Vân nhíu mày nguyệt, nhìn dáng vẻ của Vân Triệt, nàng đã mơ hồ đoán được điều gì, nói khẽ:
- Có phải nàng... Kêu ngươi trở về không?
"..." Vân Triệt gật đầu, lại lắc đầu, khàn khàn nói:
- Nàng... Có thể đuổi ta đi... Nhưng vì sao... Ngay cả gặp... Cũng không nguyện gặp ta...
- Không phải... Là như vậy...
Trạng thái lúc này của Vân Triệt, Mộc Băng Vân sao lại không tưởng tượng ra được Thiên Sát tinh thần có tư thái như thế nào ở trước mặt hắn, có lẽ, đã không chỉ đơn thuần là vô tình đơn giản như vậy...
- Cho nên, tiếp theo, ngươi chuẩn bị làm như thế nào?
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Mộc Băng Vân hỏi một vấn đề dường như không nên hỏi vào lúc này.
Vân Triệt hít sâu một hơi, nhưng ngực lại càng thêm đè nén:
- Ta không biết... Thật ra nàng nói không sai... Nàng là tinh thần... Ta lại có tư cách gì... Ta đã... Không có lý do gì ở lại chỗ này... Chính là... Chính là... Ta không cách nào cam tâm... Vì sao nàng... Ngay cả liếc mắt nhìn ta một lần cũng không chịu... Chẳng lẽ tất cả toàn bộ trước kia... Đều là giả dối sao... Hay chỉ là ta một bên tình nguyện...
Mang theo mong mỏi vô tận và chấp niệm ấn sâu đáy lòng, hắn đi theo Mộc Băng Vân đến thần giới. Ba năm này, hắn bỏ qua bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu, thậm chí đánh nhau đến chết, chỉ cầu có thể được gặp lại Mạt Lỵ... Hắn vốn tưởng rằng, ngăn cách lớn nhất là quá trình hắn tìm được Mạt Lỵ, chưa bao giờ nghĩ tới... Hắn rõ ràng đã tìm được Mạt Lỵ, lại là kết cục như vậy.
Mộc Băng Vân lẳng lặng nghe, thở dài một tiếng thật dài ở sâu trong nội tâm.
Mộc Băng Vân ngẩng đầu lên, sắc trời đã bắt đầu tối đi:
- Vân Triệt, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Nếu như, nàng hiện thân gặp ngươi, sau khi ngươi gặp được nàng, thật sự sẽ cảm thấy như nguyện, sau đó cảm thấy mỹ mãn trở về như vậy sao?
- Ta...
Mộc Băng Vân nói:
- Ngươi đừng vội vã trả lời, ngươi do ta mang về Ngâm Tuyết giới, trong thần giới, trừ bỏ nàng, ta là người nhìn thấy ngươi sớm nhất. Tính tình của ngươi như thế nào, khi ở Băng Vân tiên cung, ta đã luôn luôn nhìn vào trong mắt.
- Rất nhiều huyền giả hạ giới nỗ lực muốn đi đến thần giới, không gì khác ngoài hai nguyên nhân, hoặc là theo đuổi huyền đạo rất cao, hoặc là muốn kiến thức thế giới càng rộng rãi, mà đại đa số đều vui lòng làm vương hạ giới. Mà ngươi, chỉ vì gặp một người, liền bỏ xuống tất cả, nghĩa vô phản cố đi theo ta tới thần giới mà ngươi hoàn toàn không biết gì cả.
- Từ khi đó, ta liền biết, địa vị của nàng ở trong lòng ngươi nhất định nặng tới cực điểm. Về sau, tất cả việc làm của ngươi đều đã chứng minh một điểm này.
Vân Triệt:"..."
- Mới tới tông môn, ngươi vì một đệ tử đồng môn có giao tình không sâu mà không tiếc đối đầu với Mộc Nhất Chu thân là thủ tịch đệ tử của Băng Hoàng cung; cuộc chiến thiên trì, ngươi vì"Bất công", không tiếc chống đối lại sư tôn ngươi; ở đại điển tông môn, ngươi đánh bại Hỏa Phá Vân, lại sợ hắn vì ngươi mà sinh ra tâm chướng, chủ động đi lên trấn an; ở táng thần hỏa ngục, cho dù ba tông Viêm Thần bất nghĩa, ngươi vẫn chủ động phân một nửa xác chết của viễn cổ cầu long cho bọn họ.
- Những chuyện này đều chứng minh một chuyện, ngươi là người có tôn nghiêm cá nhân rất mạnh, trọng tình nghĩa, lại rất nặng nguyên tắc.
Giọng nói của Mộc Băng Vân vừa chuyển, thở dài một tiếng:
- Nhưng mà, từ sau khi đến Trụ Thần giới, lúc ngươi chỉ cách nàng có một bước, ngươi sốt ruột, cũng rối loạn.
Vân Triệt:"..."
- Cuộc chiến trong hai đợt dự tuyển, cứng rắn phá quy tắc Trụ Thiên châu định ra, ngươi thật sự không phải không tuân theo quy định... Nhưng mà, gian lận là sự thật. Mà vốn là chuyện ngươi tuyệt đối không làm được. Ngươi chẳng những vi phạm mệnh lệnh sư phụ, cũng hoàn toàn không để ý đến tôn nghiêm và nguyên tắc huyền đạo.
- Trên người ngươi có bao nhiêu bí mật không thể bị người phát hiện, chính ngươi cũng đều rõ ràng hơn bất cứ người nào. Mà tiến vào cuộc chiến phong thần, không thể nghi ngờ sẽ bại lộ bản thân ở trước mặt toàn bộ đông thần vực... Đối với ngươi mà nói, toàn bộ thần giới, đều không có gì nguy hiểm hơn tình cảnh này, mà ngươi, lại không hề do dự làm ra.
Vân Triệt:"..."
- Một người không tiếc đuổi theo đến thần giới, khiến cho ngươi có thể rối loạn trận thế, không chút do dự không chú ý đến tôn nghiêm, không để ý đến nguyên tắc, không để ý đến nguy hiểm tính mạng... Ta không cách nào lý giải được nàng đã từng làm gì cho ngươi khiến cho ngươi có thể như thế, nhưng mà, một người như vậy... Sau khi ngươi nhìn thấy nàng, cáo biệt hoàn chỉnh với nàng rồi, ngươi thật sự sẽ cảm thấy mỹ mãn, không còn tiếc nuối rời đi sao!
"..." Tròng mắt không sắc thái gì của Vân Triệt đột nhiên bắt đầu khẽ run lên.
Mộc Băng Vân nói:
- Vấn đề này, ngươi không cần trả lời ta, trả lời bản thân là được rồi. Nếu như ngươi tìm được đáp án chân chính mà nói, có lẽ ngươi sẽ rõ ràng vì sao nàng lại kiên quyết không gặp ngươi như thế.
"..." Vân Triệt đưa mắt nhìn chăm chăm, hô hấp trở nên dồn dập lên, tim đập kịch liệt theo, trở nên hoàn toàn hỗn loạn.
Tóc thật dài của Mộc Băng Vân buông xuống, lúc lơ đãng lại phất lên trên khuôn mặt trắng bệch của Vân Triệt:
- Còn có... Ta nói ra câu nói này, trong lòng ngươi có lẽ sẽ dễ chịu một chút. Một người có thể để cho ngươi cam nguyện vì nàng làm được đến trình độ như vậy, tất cả của nàng, nhất định đã sớm khắc vào chỗ sâu nhất trong linh hồn của ngươi.
- Có thể khắc bóng dáng của mình vào sâu trong linh hồn của ngươi như vậy, cũng chỉ có trả giá và chạm đến từ tận linh hồn... Cho nên, ta không tin tất cả nàng đã từng làm cho ngươi đều là giả dối.