Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1172 - Chương 1173: Quyết Ý

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1173" class="block_" lang="en">Trang 587# 1

 

 

 

Chương 1173: Quyết ý



Màn đêm buông xuống, Trụ Thiên giới hoàn toàn tĩnh lặng.

Vòng thứ nhất cuộc chiến phong thần hạ màn che xuống, ngày mai, đó là trận đấu đầu tiên của tổ phong thần và trận đấu đầu tiên của tổ kẻ bại. Một trận chiến này, từ trong phong thần tam thập nhất tử, tổ kẻ bại sắp có bảy người bị loại, tổ phong thần lại sẽ có tám người rơi vào tổ kẻ bại.

So với chuyện hôm nay không loại bỏ một trận chiến nào, giao chiến ngày mai, nhất định càng thêm khẩn trương kịch liệt. Mà tám người tiếp tục lưu lại tổ phong thần kia, cũng toàn bộ là chỗ mà ánh mắt của toàn bộ đông thần vực nhìn vào.

Một đêm này, các phong thần chi tử khác hoặc nghỉ ngơi dưỡng sức, hoặc đang ở trong"Thì luân châu" khôi phục huyền lực và thương thế. Chỉ có Vân Triệt, ở bên bờ nước tĩnh tọa một đêm.

Trong đầu hắn, không có lúc nào không hiện lên lời nói khoan hồn đâm tim trong mỗi một câu của Mạt Lỵ, cùng với... Lời nói nhẹ nhàng như gió kia của Mộc Băng Vân.

Cho dù như nguyện nhìn thấy nàng, cho dù có một cáo biệt hoàn chỉnh với nàng...

Ta sẽ cảm thấy mỹ mãn, lại không tiếc nuối như vậy sao...

Thật sự sẽ sao...
....
....

Ta rốt cuộc vì sao lại tới nơi đây...

Ta khát vọng muốn gặp được Mạt Lỵ như vậy, rốt cuộc là bởi vì ta vẫn cho rằng pahri bù lại không trọn vẹn với tiếc nuối...

Hay là...

Từ đầu đến cuối... Bắt đầu từ ngày đó cho đến bây giờ... Ta đều vốn không cách nào tiếp nhận sự thật rằng nàng đã rời ta đi...
....
....

Ánh rạng đông thoáng hiện, bình minh đã đến, bầu trời dần dần bắt đầu sáng trưng.

Cánh cửa đẩy ra, bước chân của Mộc Băng Vân không tiếng động đi ra. Vân Triệt trong tầm mắt vẫn ngồi ở vị trí ngày hôm qua, gần như không hề có một chút thay đổi.

Mộc Băng Vân thu liễm băng mâu, không nói gì. Nhưng lúc này, nàng nhìn thấy Vân Triệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt chuyển qua, tròng mắt trong suốt như nước, không còn mê loạn đục ngầu như ngày hôm qua.

- Xem ra, ngươi đã hiểu rõ mình muốn cái gì.

Khóe môi Mộc Băng Vân khẽ động, cười nhẹ nhàng như có như không, lại xao động lên tao nhã làm cho lòng người vì vậy mà không thông.

Vân Triệt nở nụ cười, tất cả khói mù đều giống như ở trong nụ cười này đã tan thành mây khói, trong đôi tròng mắt, giống như còn sáng tỏ hơn hôm qua, hắn cảm kích nói:

- Tuy rằng không phải toàn bộ, nhưng ít ra, ta biết tiếp theo mình lên làm cái gì. Băng Vân cung chủ, cho tới nay, ta chẳng những ỷ lại vào đủ loại trợ giúp của ngươi, còn lần lượt khiến cho ngươi lo lắng, ngày hôm qua, khẳng định lại khiến cho ngươi thất vọng rồi.

"..." Mộc Băng Vân nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không, ngươi suy cho cùng vẫn chỉ là một người thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, nếu ở tuổi này ngươi lại đã hoàn toàn không hề mê man, tâm loạn, mất trí, xúc động, kia ngược lại sẽ là một bi ai rất lớn.

- Hơn nữa, có thể có một người để cho ngươi cam tâm tình nguyện như thế, chắc gì đã không phải là một chuyện may mắn.

Tuyết nhan của Mộc Băng Vân ngửa lên, nhẹ nhàng nói:

- Năm đó, nếu không phải vì tỷ tỷ, có lẽ từ ngàn năm trước ta đã không cách nào chống đỡ tiếp.

Vân Triệt đứng thẳng người, thở ra một luồng trọc khí thật dài từ trong lồng ngực, khẽ nhắm mắt, sau đó hỏi:

- Băng Vân cung chủ, ngươi nói không sai, nàng không có khả năng tuyệt tình với ta như vậy. Cho dù thân phận của ta và của nàng cách xa, cách biệt một trời, nhưng chúng ta ở cùng nhau tám năm, mỗi một khắc, từng cái chớp mắt, đều quá mức chân thật... Tuy rằng nàng là tinh thần, nhưng tuổi rõ ràng còn nhỏ hơn ta... Tá năm, đó là một phần ba trong cuộc đời của nàng, sao nàng có thể dễ dàng xóa đi từ trong linh hồn của bản thân như vậy.

Mộc Băng Vân:"..."

- Hơn nữa, ta vẫn cảm giác, nàng nhất định sắp đối mặt với chuyện gì rất lớn, trải qua ngày hôm qua, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt... Băng Vân cung chủ, những năm này, ngươi có nghe nói tới Tinh Thần giới có chuyện lớn đặc biệt gì phải làm không?

Vân Triệt thỉnh giáo.

Mộc Băng Vân lắc đầu:

- Sự tình ở cấp bậc như Tinh Thần giới, không phải Ngâm Tuyết giới có khả năng chạm đến.

Giây lát sau, nàng như lại nghĩ tới điều gì, nói tiếp:

- Chỉ có điều, nếu như chỉ là lời đồn mà nói, đại khái không đến hai mươi năm trước, dường như từng có lời đồn kỳ quái liên quan đến Tinh Thần giới, hơn nữa hơi oanh động.

-... Tin đồn gì?

Vân Triệt lập tức ngưng tai.

- Dường như gọi là"Kế hoạch chân thần".

Vân Triệt lập tức nhớ ra được mình từng nghe được cái tên này từ nơi nào:

- Kế hoạch chân thần... Hai năm trước, khi ta ở Hắc Gia giới, dường như cũng từng nghe nói đến.

- Chỉ có điều, kia hiển nhiên chỉ là lời đồn giả dối.

- Giả dối? Vì sao?

Mộc Băng Vân chậm rãi nói:

- Rất đơn giản. Các thần vực chứa nhiều Vương giới đều có ý đồ tìm kiếm con đường chân thần, nếu như Tinh Thần giới thật sự có phương pháp liên quan đến"Con đường chân thần" này, tất nhiên sẽ là bí mật lớn nhất của toàn bộ Tinh Thần giới, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra dù chỉ một chút. Nhưng lời đồn này, lại truyền ra bốn phía vào năm đó, không chỉ có Vương giới, tinh giới thượng vị, liền ngay cả tinh giới trung vị chúng ta, thậm chí tinh giới hạ vị đều có rất nhiều người biết được. Chỉ dựa vào một điểm này, nó liền gần như không có khả năng là sự thật.

- Mà vài năm qua, các Vương giới khác không hề có bất cứ dị động gì đối với Tinh Thần giới, tin đồn kia cũng đã tiêu tán không sai biệt lắm.

- Trừ bỏ chuyện này,"Đại sự" liên quan đến Tinh Thần giới, cũng chỉ có năm đó Thiên Lang tinh thần và Thiên Sát tinh thần trước sau"Ngã xuống". Mà chuyện này, ngươi chắc còn rõ ràng hơn bất kỳ ai

"..." Vân Triệt trầm mặc thật lâu, mới giống như lầu bầu nói:

- Ta hiện giờ muốn biết cái gì lại có tác dụng gì chứ. Mạt Lỵ nói một chút cũng không sai, ta đây hiện giờ, đúng là không có một chút tư cách nào, như vậy đối với đại sự của bọn họ, nếu ta biết, lại có tác dụng gì, có năng lực làm cái gì?

Lại thở mạnh một hơi, đầu óc của Vân Triệt trở nên tỉnh táo thêm vài phần, hắn đột nhiên nói:

- Băng Vân cung chủ, hôm qua khi Hỏa Phá Vân đến đây đã từng nói, trận đấu của ta ngày hôm nay... Không cần đánh?

Mộc Băng Vân gật đầu:

- Đúng là như thế. Hôm nay vòng thứ nhất tổ kẻ bại, đối thủ của ngươi vốn nên là ma nhân tên Duy Hận kia. Nhưng hôm qua hắn đã bụi tan khói diệt, ngay cả tên cũng bị xóa khỏi cuộc chiến phong thần, cho nên, hôm qua trên danh sách đối chiến, ngươi trở thành không có đối thủ, trực tiếp không cần đánh, tương đương trực tiếp tiến vào đợt thứ hai tổ kẻ bại.

- Đây có lẽ, cũng là ý trời đi.

Vân Triệt khẽ ngửa đầu, vào một khắc này, chân chính làm ra quyết định.

- Băng Vân cung chủ, ta muốn... Quay về Ngâm Tuyết giới.

Vân Triệt nói.

Mộc Băng Vân không hề do dự gật đầu:

- Được. Ta trở về cùng ngươi.

Vân Triệt lại lắc đầu, mắt lóe ánh sáng lạ:

- Không, ta chuẩn bị một mình trở về, hơn nữa... Sẽ nhanh chóng quay lại lần nữa!

Theo bầu trời sáng trưng, cường giả đến từ các giới đều đã bắt đầu chạy tới phong thần đài.

Vân Triệt lẻ loi một mình, không nhanh không chậm đi lại, chính là phương hướng hắn đi khác một trời một vực với những người khác.

Bước chân thong thả như thế, giống như đang im lặng suy tư điều gì, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn sáng tỏ, trong lòng càng như một hồ nước không bị gió lạnh thổi qua, không hề có vẻ kích động khẩn trương bàng hoàng như lúc mới tới Trụ Thiên giới, chỉ hoàn toàn yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức ngay cả bản thân hắn cũng thấy ngạc nhiên.

- Hả? Hừm hừm hừm! Ta tưởng là ai chứ, hóa ra là rác rưởi ngày hôm qua bị sợ đến mức ngay cả phong thần đài cũng không dám lên!

Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói vô cùng chói tai.

Lạc Trường An không biết từ đâu xuất hiện liếc mắt nhìn chằm chằm sau lưng Vân Triệt, trên mặt mang theo hèn mọn và trêu tức thật sâu.

Vân Triệt không để ý đến, ngay cả bước chân đều không hề dừng lại dù trong khoảnh khắc.

Phía sau, truyền đến tiếng cuồng tiếu không kiêng nể gì của Lạc Trường An:

- Ha ha ha ha, ngày hôm qua ngay cả phong thần đài đều không lên, hiện giờ lại sợ tới mức ngay cả đầu đều không quay lại, quả nhiên phế vật chính là phế vật, ha ha ha ha ha ha...

- Chậc chậc, có ngươi đồ phế vật này tiến vào cuộc chiến phong thần, quả thật liên lụy đến chúng ta những phong thần chi tử chân chính này đều mất mặt theo.

Lạc Trường An giống như rất hưởng thụ khoái cảm làm nhục kẻ yếu, thấy Vân Triệt ngay cả một lời đều không dám phản bác, trong lòng hắn càng khoái trá, khép hờ mắt, lấy một thế tay cực kỳ hèn hạ chỉ về sau lưng Vân Triệt:

- Hừ, phế vật, nghe cho kỹ đây, nam nhân chân chính, cho dù chết, cũng phải chiến đến cùng. Chỉ có rác rưởi đê tiện nhất, mới có thể đầu hàng giống như chó không có xương cốt, ha ha ha ha ha...

Bước chân của Vân Triệt đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Lạc Trường An, nhưng vẫn hoàn toàn bình thản như trước.

- Ngươi tên là... Lạc Trường An nhỉ?

- Hả? Thế nào?

Nhìn thấy Vân Triệt lại có lá gan quay mặt nói chuyện với mình, tròng mắt Lạc Trường An hơi híp lại, lộ ra biểu cảm nhiều hứng thú.

Trên mặt Vân Triệt không lộ ra biểu cảm khuất nhục mà Lạc Trường An muốn nhìn thấy, ngược lại khẽ cười lên:

- Phải nhớ kỹ lời ngươi vừa mới nói... Một chữ đều đừng quên!

"..." Lạc Trường An ngẩn ra, sau đó giống như bị thứ gì đó chọc đến huyệt cười, điên cuồng cười ha hả, cười không ngừng ngửa tới ngửa lui:

- Phụt ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha...

Vân Triệt lại không liếc nhìn hắn nữa, cũng không để ý tới trào phúng của hắn, nhằm thẳng hướng rời khỏi Trụ Thiên giới.

Nếu như Mộc Băng Vân, Hỏa Như Liệt tuy là khách được mời tới, nhưng nếu giờ phút này đi ra khỏi Trụ Thiên giới, cũng không nhất định có khả năng đi vào nữa. Nhưng phong thần chi tử lại có tự do ra vào cấm chế Trụ Thiên giới bất cứ lúc nào trong thời kỳ đại hội huyền thần.

Về thời gian, cuộc chiến phong thần ngày hôm nay đã bắt đầu, mà hắn thân là một trong phong thần chi tử, lại bước ra khỏi cấm chế của Trụ Thiên giới, men theo trí nhớ, tìm được huyền trận không gian đặc thù lúc mới đến.

Thật may mắn, huyền trận thông đến Ngâm Tuyết giới vừa khéo vào thời khắc mở ra.

Ra khỏi huyền trận, trước mắt đã là một thế giới băng trắng tuyết bay. Vân Triệt gọi băng hoàng huyền chu mà Mộc Băng Vân giao cho hắn, bằng tốc độ nhanh nhất bay về Băng Hoàng giới.

"Haizzz, hiện giờ sư tôn nhất định tức giận lại hết sức thất vọng đối với ta... Tránh không được sẽ bị nàng hành hung một trận đi." Chân đạp lên trên huyền chu, Vân Triệt buồn bực lầm bầm lầu bầu. Hắn chưa nghĩ kỹ tiếp theo bản thân phải làm cái gì, lại hoàn toàn chưa nghĩ kỹ làm như thế nào đối mặt với Mộc Huyền Âm.

Cãi lại mệnh lệnh sư phụ, cố tình để cho bản thân bại lộ ra dưới nguy hiểm, còn liên lụy nàng cùng bị người nhạo báng đủ kiểu...

Phù... Vân Triệt thở dài một hơi.

Lúc này hồi tưởng lại, ở Trụ Thiên giới khi cách Mạt Lỵ chỉ còn một bước ngắn, hắn đúng là trong lòng dưới cấp thiết, làm rất nhiều chuyện không nên làm, thậm chí không giống như chuyện hắn có thể làm.

Nhưng mà, nếu như để cho hắn lại một lần nữa chọn lựa, có lẽ hắn vẫn sẽ làm như thế.

Trở lại Băng Hoàng giới, tiến vào tông môn, Vân Triệt đi thẳng đến băng hoàng thánh vực, vừa vào thánh vực, hắn liền quỳ gối trên đất, xấu hổ nói:

- Sư tôn, đệ tử đã trở lại. Đệ tử tự biết phạm phải sai lầm lớn... Xin sư tôn trách phạt.

Đáp lại hắn, chỉ có âm thanh tuyết bay.

Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, luôn luôn quỳ ở đó gần một canh giờ, lại thủy chung không nhận được đáp lại gì của Mộc Huyền Âm.

- Sư tôn?

Vân Triệt thử thăm dò lại hô một tiếng, vẫn không có người trả lời.

Chẳng lẽ, sư tôn không có ở đây?

Lấy tu vi của Mộc Huyền Âm, hắn vừa trở về, vốn không cần phát ra âm thanh, nàng đã biết được đầu tiên.

- Sư tôn!

Vân Triệt đứng dậy, đi vào trong thánh điện. Thánh điện hoàn toàn trống rỗng, không hề có tiếng động. Trong ao trung tâm vĩnh hằng không đóng băng, phiêu đãng lên một đóa băng vũ linh hoa giống như chưa bao giờ héo tàn đi, chớp động lên quang mang hết sức xinh đẹp.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment