.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1174" class="block_" lang="en">Trang 587# 2
Chương 1174: Ban thưởng của băng hoàng
Vân Triệt lại tìm hồi lâu, vẫn không thấy được tung tích của Mộc Huyền Âm.
Hắn bắt đầu nghĩ tới một khả năng... Đúng rồi! Hiện giờ cuộc chiến phong thần đang tiến hành, chẳng lẽ sư tôn đang ở trước một tinh thần bia nào đó xem cuộc chiến?
Hay là Băng Vân cung chủ không truyền âm với sư tôn chuyện ta muốn trở về?
Đối với Vân Triệt mà nói thời gian quá mức gấp gáp, hắn không rảnh quản nhiều nữa, bay về phía minh hàn thiên trì.
Trên không băng sương lượn lờ, một ánh mắt tuyệt mỹ im lặng nhìn bóng dáng Vân Triệt đi xa.
"Haizzz..." Nàng ngầm thở dài, trong phiền muộn phức tạp lại mang theo bất đắc dĩ thật sâu, tâm hồn vốn tĩnh lặng vĩnh hằng lại bởi vì hắn mà hết lần này đến lần khác lay động lên gợn sóng.
- Có cần đánh gãy chân hắn không đây.
Nàng nhẹ nhàng tự nói.
Kết giới của minh hàn thiên trì không cách nào hạn chế Vân Triệt, hắn trực tiếp xuyên qua, đi tới nơi hắn quen thuộc nhất ở thần giới này, dừng lại một giây, trực tiếp nhảy vào bên trong thiên trì, lao thẳng xuống.
Nước ao trong minh hàn nặng hàn khí đến không thể tưởng tượng được, đối với hắn mà nói lại chỉ có mát mẻ đến từ thân đến hồn hắn đều cực kỳ sảng khoái, vô số dòng khí mát mẻ tranh nhau ùa vào thân thể hắn, khí tức này chẳng những có thể dần dần chuyển hóa thành lực lượng của hắn, còn có thể để cho huyền lực và thương thế của hắn nhanh chóng hồi phục lại. Hai năm này, tiến cảnh của hắn nhanh như vậy, minh hàn thiên trì là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.
Nhưng giờ phút này Vân Triệt vốn đã vô âm hưởng thụ khí tức để cho toàn thân hắn sảng khoái này, bằng tốc độ nhanh nhất rơi thẳng tắp xuống phía dưới.
Một trăm thước...
Một ngàn thước...
Một ngàn trượng...
Năm ngàn trượng...
Thế giới dưới nước vốn đã hoàn toàn không có ánh sáng đột nhiên nổi lên lam quang trong vắt. Một quầng sáng màu lam hình cung đến từ hàn mạch dưới đáy ao lộ ra trong tầm mắt Vân Triệt.
Tốc độ của Vân Triệt thong thả lại, rất nhanh, hai chân đạp lên trên một tầng cát mịn như thủy tinh.
Tuy rằng ngày đêm ngâm mình trong minh hàn thiên trì, nhưng đây vẫn là lần thứ hai hắn đi đến đáy ao.
Men theo phương hướng quầng sáng hình cung màu lam, Vân Triệt chậm rãi đi lên phía trước, rất nhanh, trong tầm mắt, một hàn băng hình dáng củ ấu óng ánh trong suốt yên tĩnh được khảm trong thế giới xanh thẳm.
Bên trong hàn băng, một bóng dáng thiếu nữ cuộn mình như trong giấc mộng hư ảo, cánh tay ngọc ôm đầu gối, trán chôn giữa gối, toàn thân trần trụi, chân trắng như tuyết óng ánh thon dài, chân ngọc khéo léo như đóa hoa sen, một thân tuyết cơ càng như ngọc như son, lưu chuyển lên ánh sáng trăng sao.
Băng phát (tóc) trong trắng muốt lộ ra lam nhạt khẽ rủ xuống, che đậy mặt mũi của nàng, cũng che đậy cảnh xuân cấm kỵ nhất của thiếu nữ.
- Vân Triệt... Tại sao ngươi lại tới nơi này?
Vân Triệt đứng yên một lúc, đang nghĩ tới nên mở miệng như thế nào, trong lòng, đã truyền đến giọng nói mềm mại giống như mộng của thiếu nữ.
Trong thiên hạ, chỉ có Vân Triệt biết, thiếu nữ trong bông tuyết trước mắt, chính là một chân thần đến từ thời đại thượng cổ, toàn bộ không gian hỗn độn là người duy nhất chưa hoàn toàn mai một.
Tuy rằng, nàng chỉ có thể dựa vào hàn mạch cuối cùng này sống tạm bợ, cách triệt để mai một đi chỉ có một chút.
- Nếu có một ngày, ngươi cảm giác dược lực lượng của chính mình đã đủ cường đại, ý chí và giác ngộ của mình đã đủ để có thể gánh vác lên gợn sóng và trọng trách, ngươi hãy tới tìm ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả chân tướng...
- Cũng giao tất cả lực lượng của ta cho ngươi.
-... Đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm, cũng là... Kết cục tốt nhất mà ta có khả năng nghĩ đến.
Đây là lời nói năm đó chính miệng nàng nói cho hắn biết.
Tuy rằng, hắn hoàn toàn không biết"Gợn sóng" và"Trọng trách" mà thiếu nữ băng hoàng ngụ ý là cái gì, cũng càng không có khả năng có đủ"Ý chí" và"Giác ngộ", nhưng hiện giờ hắn cần gấp lực lượng... Lực lượng có thể để cho hắn trong khoảng thời gian ngắn cấp tốc trưởng thành.
Bình tĩnh suy nghĩ, Vân Triệt cuối cùng nói ra miệng:
- Băng hoàng thần linh, ta tới nơi này... Là vì có một yêu cầu thật ích kỷ, ta muốn thỉnh cầu ngươi... Ban cho ta một ít lực lượng.
-... Vì sao?
Thiếu nữ hỏi, âm thanh vẫn mềm mại như mộng.
Vân Triệt vô cùng chân thành nói:
- Ta... Muốn gặp được một người, ta có một vài lời, muốn nói ngay mặt nàng ấy, muốn để cho nàng ấy nhìn thấy quyết ý của ta, càng muốn... Có thể có một ngày có khả năng bảo hộ được nàng ấy. Mà muốn gặp được nàng ấy, ta cần lực lượng đủ cường đại. Nếu ta không làm đến được, ta nhất định sẽ hối hận cả đời. Cho nên, thỉnh cầu ngươi trợ giúp ta.
Thế giới xanh thẳm hoàn toàn tĩnh lặng.
Hồi lâu, thiếu nữ phát ra một tiếng thở dài nhẹ như vậy:
- Thật có lỗi, ta không cách nào đáp ứng ngươi.
Vân Triệt:"..."
- Chia lìa lực lượng, sẽ làm ngắn lại sự tồn tại của ta, mà ta, phải tồn tại đến"Một ngày đó". đến"Một ngày đó", nếu như ngươi đưa ra yêu cầu như vậy, ta sẽ không chút do dự giao tất cả của ta cho ngươi... Nhưng hiện giờ, ngươi vì cái gì, chính là tư tâm của bản thân, ta không cách nào đáp ứng, xin ngươi đừng trách ta.
"..." Ngực Vân Triệt hơi phập phồng, nhưng cũng không có kinh ngạc và thất vọng, lại không nói lời cưỡng cầu, ngược lại mỉm cười:
- Yêu cầu này của ta, thật sự rất ích kỷ, ngươi không đáp ứng cũng là nên. Thật có lỗi đã quấy rầy yên giấc của ngươi, ta sẽ đi thử tìm một phương pháp khác.
Thiếu nữ băng hoàng sẽ cự tuyệt, Vân Triệt một chút đều không ngoài ý muốn. Mà lúc hắn chuẩn bị rời đi, giọng nói mềm nhẹ của thiếu nữ lại gọi hắn lại:
- Đợi chút... Hiện giờ ta không thể chia lìa lực lượng của ta, nhưng mà, ta ngược lại có thể cho ngươi một ít thần hồn của ta.
Vân Triệt quay lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Tuy rằng, như thế cũng sẽ thu ngắn lại sự tồn tại của ta, nhưng chắc còn đủ để cho ta chống đỡ đến ngày đó.
Một quang hoa màu lam chợt lóe lên trên thủy tinh, sau đó, một ánh sao hình giọt nước chậm rãi ngưng tụ, như được gió nhẹ nâng đỡ, đi tới trước mắt Vân Triệt.
- Thần lực bám vào trong thần hồn này, người thường rất khó chuyển hóa làm lực lượng của mình, chỉ có ngươi, có thể trong khoảng thời gian ngắn dễ dàng làm được, nếu như ngươi có thể hấp thu hoàn toàn, cũng khiến cho tu vi hiện giờ của ngươi tăng lên hai tiểu cảnh giới, còn linh hồn lực tăng lên, ngược lại còn rộng lớn hơn huyền lực, sẽ dành cho ngươi trợ giúp lâu dài.
- Đây cũng là cực hạn mà ta hiện giờ có khả năng làm được cho ngươi.
Thiếu nữ băng hoàng mơ hồ nói:
- Ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi nên rõ ràng, ta cũng không đơn thuần là vì ngươi. Nếu... Ngươi thật sự trong lòng còn có cảm kích, vậy, có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta được không.
Nàng nói chính là"Thỉnh cầu"...
Thân là thần linh duy nhất còn tồn tại, nhưng lại nói ra"Thỉnh cầu" về phía Vân Triệt một phàm nhân.
Vân Triệt trịnh trọng gật đầu:
- Được, mời ngươi nói. Chỉ cần có thể làm được, ta nhất định đáp ứng.
- Nếu như... Có một ngày, thế giới đột nhiên xảy ra kịch biến, tất cả toàn bộ, đều bị bao phủ vào trong màu đỏ ửng tuyệt vọng... Xin ngươi, nhất định phải tới tìm ta...
Thế giới... Kịch biến?
Màu đỏ ửng tuyệt vọng?
Vân Triệt vừa định hỏi, âm thanh thiếu nữ lại truyền đến:
- Ngươi đừng hỏi vội, bởi vì còn xa mới đến thời điểm ngươi có thể biết được tất cả. chỉ hy vọng, ngươi kế thừa mầm mống dưới hy vọng do Tà thần lưu lại. Nhất định phải đáp ứng chuyện này.
Vân Triệt không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu:
- Được. nếu quả thật sẽ có một ngày như vậy, cho dù không có lời nói này, ta cũng nhất định sẽ tới cầu sự trợ giúp của ngươi.
-... Ừm.
Thiếu nữ băng hoàng phát ra tiếng trả lời vui vẻ, ngôi sao màu băng lam trôi nổi ở trước mặt Vân Triệt kia cũng vào lúc này bay lượn lên, đụng chạm lên trên người Vân Triệt, chậm rãi vào trong mi tâm của hắn.
Nhất thời, Vân Triệt thấy rõ ràng, bên trong linh hồn của mình, nhiều thêm một ngôi sao màu lam lộng lẫy.
Vân Triệt không lập tức luyện hóa, mà cảm kích nói:
- Cảm tạ ngươi, băng hoàng thần linh. Tuy rằng ta không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, càng không cho rằng mình có thể vĩ đại đến gánh vác được sứ mệnh gì, nhưng chuyện ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được.
- Bây giờ ngươi không cần nghĩ nhiều, tuy rằng ngày đó nhất định sẽ đến, nhưng cho dù là ta, cũng không cách nào biết trước được rốt cuộc sẽ là ngày nào, ngươi đừng gánh vác quá sớm. Tuy rằng, ngươi kế thừa"Mầm mống" Tà thần lưu lại, nhưng ngươi dù sao cũng là tồn tại độc lập, cũng không có ai có tư cách bức bách ngươi nhất định phải gánh vác cái gì.
Giọng nói tạm dừng, nàng đột nhiên nói:
- Ngươi dường như... Rất ít sử dụng lực lượng Huyền cương ở trong thân thể ngươi?
Vân Triệt thoáng kinh ngạc trong lòng, không rõ ràng vì sao nàng lại đề cập đến Huyền cương, gật đầu nói:
- Huyền cương đối với tộc nhân ta mà nói là một lực lượng rất cường đại. Nhưng lực lượng của ta chủ yếu ở nguyên tố và trọng kiếm, dựa vào tăng phúc huyền mạch Tà thần cho mà bùng nổ, một chút đều không thể tác dụng lên Huyền cương. Nhất là sau khi huyền lực đến thần đạo, tuy Huyền cương có trợ giúp, nhưng uy lực tương đối quá nhỏ, mà tiêu hao lại vĩ đại, cho nên liền rất ít khi dùng đến trong giao chiến.
Thiếu nữ băng hoàng trầm mặc, sau đó chậm rãi nói:
- Huyền cương là một loại lực lượng tồn tại ở trong thân thể ngươi, nó không chỉ tương liên với huyết mạch của ngươi, cũng gắt gao tương liên với huyền mạch, linh hồn của ngươi. Tăng phúc huyền lực của huyền mạch Tà thần, đều không phải không thể tác dụng lên trên Huyền cương, chính là... Có lẽ ngươi vẫn chưa thể khế hợp vừa đủ"Huyền cương" với"Huyền mạch".
- Vừa đủ... Khế hợp?
- Mặt khác, ngươi có thể thử tương dung huyền cương với linh hồn, lấy hồn lực đặc thù ngươi có được và năng lực linh ngộ, có lẽ, ngươi sẽ ở bất tri bất giác đụng chạm đến lực lượng đặc thù ở một cấp độ khác.
Thiếu nữ băng hoàng có thể cho chính là chỉ điểm, ngộ đạo chân chính, tự nhiên chỉ có thể dựa vào bản thân Vân Triệt.
Huyền mạch khế hợp với huyền cương...
Dung hợp linh hồn với huyền cương...
Huyền cương tồn tại ở huyết mạch, nhưng lực lượng vốn đến từ chính huyền mạch. Mà khống chế huyền cương, tự nhiên cũng không rời khỏi hồn lực... Nói cách khác, chúng nó vốn"Tương liên".
Nhưng"Phù hợp" với"Khế hợp" theo lời thiếu nữ băng hoàng nói, lại rõ ràng không chỉ đơn thuần là tương liên... Rốt cuộc là có ý tứ gì?
- Tuy có phần không rõ ràng lắm, nhưng về sau lúc tu luyện, ta sẽ thử lĩnh ngộ lời của ngươi.
Vân Triệt gật đầu nói.
- Tin tưởng tốn không bao lâu, ngươi chắc chắn có điều thu hoạch.
- Mặt khác, có một việc, có lẽ nên nói cho ngươi biết. Về sư phụ của ngươi Mộc Huyền Âm, nàng thật ra là... Ta...
Giọng thiếu nữ băng hoàng đột nhiên nhỏ đi, sau do dự, câu nói tiếp theo, lại không nói ra.
Vân Triệt sửng sốt, vội vàng nói:
- Sư tôn ta như thế nào?
"..." Lặng im một lát, thiếu nữ băng hoàng nói nhỏ:
- Ngươi chỉ cần biết, mặc dù tính tình của nàng đúng là có nhiều khi biểu hiện ra một mặt làm cho người ta kinh dị, nhưng mà... Nàng nhất định sẽ không làm ra chuyện gì hại ngươi, ngươi có thể ở trên bất cứ chuyện gì, hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Vân Triệt giật mình, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Sư tôn luôn đối xử rất tốt với ta. cho dù ta thường xuyên phạm sai lầm, còn là lỗi rất lớn, nàng cuối cùng đều lựa chọn tha thứ.
-... Ngươi đi đi, nàng đang ở trên thiên trì chờ ngươi. Nếu ngươi muốn tăng tu vi lên trong khoảng thời gian ngắn, chỗ sư tôn ngươi, có phương pháp thích hợp nhất cho ngươi.
Sư tôn... Ở bên trên thiên trì
Vân Triệt cáo biệt thiếu nữ băng hoàng, huyền khí phóng thích, ngược dòng mà lên.
Vân Triệt rời đi, dưới đáy minh hàn lại lần nữa khôi phục vắng lặng, qua hồi lâu, tiếng thiếu nữ thở dài khẽ vang lên.
- Vết rách trên vách tường hỗn độn đã đạt đến trăm trượng, quang mang đỏ ửng sắp chiếu sáng thế. Nhân loại có lẽ đã phát hiện ra sự tồn tại của nó, lại vĩnh viễn không nghĩ đến sau đó cất giấu tai họa kinh khủng bậc nào.
- Thế giới hiện giờ, vốn không có khả năng thừa nhận tai họa này...
- Vân Triệt... Chỉ có thể cầu nguyện... Ngươi có thể để cho tất cả hướng tới kết quả tốt nhất có khả năng nghĩ đến... Cũng chỉ có ngươi, có thể làm được.