.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1175" class="block_" lang="en">Trang 588# 1
Chương 1175: Càn khôn ngũ quỳnh đan
Vân Triệt nhanh chóng tiến lên trước, nhanh chóng phá nước mà ra. Hắn theo bản năng ngẩng đầu, liếc nhìn cao trên không trung, bóng dáng của Mộc Huyền Âm đang lẳng lặng lơ lửng ở đó, đôi băng mâu cực kỳ uy nghiêm lạnh như băng xuyên thấu.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng Vân Triệt vẫn hoảng hốt trong lòng:
- Sư... Tôn.
- Quỳ xuống!
Quát lạnh một tiếng, mang theo tức giận thật sâu. Toàn thân Vân Triệt cứng đờ, lập tức quỳ xuống, hổ thẹn nói:
- Sư tôn, đệ tử... Biết sai.
Mộc Huyền Âm hừ lạnh một tiếng, một luồng uy áp mang theo tức giận, như biển băng lật úp, làm cho cả thế giới thiên trì đều rơi vào yên lặng:
- Biết sai? Hết lần này đến lần khác biết sai, lại lần này đến lần khác phạm sai lầm, vậy ngươi biết sai có tác dụng gì! Ngươi thật sự chưa từng để lời ta nói vào trong lòng?
- Sư tôn, ta...
Mộc Huyền Âm rõ ràng thật sự nổi giận:
- Ngươi đừng nói dối! Hành động việc làm của ngươi ở Trụ Thiên giới, Băng Vân đã truyền âm toàn bộ báo lại cho ta biết! Lúc ngươi rời khỏi Ngâm Tuyết, ta đã liên tục cảnh cáo, tuyệt đối không thể tự ý quyết định, dùng khả năng lớn nhất đè thấp sự hiện hữu của mình. Mà ngươi... Chẳng những không nghe, còn hoàn toàn đi ngược lại, triệt để bại lộ bản thân ở trước mọi người. Hiện giờ sợ rằng toàn bộ đông thần vực cũng không có ai không biết đại danh của Vân Triệt ngươi... Ngươi thật đúng là uy phong!
- Sớm biết như thế, ta còn không bằng... Cố tình nhốt ngươi ở trong băng hoàng điện, còn tốt hơn để cho ngươi đi chịu chết!
Vân Triệt định nói chuyện, nhưng ở dưới uy áp và phẫn nộ của Mộc Huyền Âm, hắn không cách nào hô hấp, ngay cả đầu đều không cách nào ngẩng lên.
Lời nói và ánh mắt của Mộc Huyền Âm giống như vô số băng hàn đâm vào, nhằm thẳng vào tâm hồn Vân Triệt:
- Một người lúc trước rời ngươi mà đi, đối với ngươi, thật sự quan trọng như vậy sao!
"..." Vân Triệt cắn cắn môi, khẽ nói:
- Nàng... Từ là sư phụ của ta, nàng chỉ dẫn huyền đạo cho ta, cứu tính mạng của ta, thay đổi cuộc đời của ta... Lúc ta thống khổ nhất, cô độc nhất, mê man nhất, bất lực nhất, tuyệt vọng nhất... Đều là nàng, luôn luôn làm bạn với ta...
- Nàng đối xử tốt với ta... Cũng như sư tôn đối xử tốt với ta... Ta vĩnh viễn... Không có khả năng cô phụ...
"..." Mộc Huyền Âm ngẩn ra.
Thế giới, chợt im lặng đi.
Vân Triệt quỳ gối trên đất, cúi đầu thật sâu, không dám nâng lên.
Tuy rằng Mộc Huyền Âm lạnh lùng uy nghiêm khắc nghiệt, Ngâm Tuyết giới không người không kính, không người không sợ, nhưng đối với hắn... Lại tốt cỡ nào, sao Vân Triệt không biết.
Hắn phạm phải rất nhiều sai lầm, thậm chí là lỗi không thể tha thứ, nàng rõ ràng thịnh nộ, nhưng cuối cùng đều tha thứ cho hắn. Nhất là hai năm này, nàng thậm chí hoàn toàn không để ý đến chuyện của tông môn, ngày đêm ở bên tai hắn chỉ dẫn hắn tu luyện... Hắn vô cùng tin tưởng, ở trong nhận thức của Băng Hoàng thần tông này, là chuyện tuyệt đối không thể tin được, không cách nào lý giải.
Mà hắn, chưa bao giờ có thể có một chút báo đáp, còn hết lần này đến lần khác chọc nàng tức giận, khiến cho nàng thất vọng.
Lúc này đối mặt với Mộc Huyền Âm, trong lòng hắn là xấu hổ vô tận... Hắn cảm giác mình không xứng là đệ tử của nàng, không xứng với tất cả tốt đẹp mà nàng đã cho hắn.
Trên mặt ao, băng linh bị phong kết thật lâu đột nhiên bắt đầu nhẹ nhàng bay múa. Băng hàn, giống như tan ra một chút.
Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc, nàng ngay cả gặp cũng không nguyện gặp ngươi! Ngươi đã trở lại, vậy đàng hoàng tử tế ở thánh điện, không có sự cho phép của ta, không được bước ra nửa bước! Đợi vài năm sau đông thần vực phai nhạt sự tồn tại của ngươi, lại chạy về Lam Cực tinh của ngươi!
Vân Triệt cúi đầu:
-... Sư tôn, lần này đệ tử trở về, là muốn tìm được lực lượng có thể trở nên cường đại trong khoảng thời gian ngắn, sau đó, đệ tử còn muốn trở lại... Cuộc chiến phong thần.
Vân Triệt nói cực kỳ nhẹ cực kỳ chậm, từng lời mang theo áy náy, nhưng mà lại đặc biệt kiên quyết.
Băng mi của Mộc Huyền Âm nhíu lại:
- Hả... Thật không? Ngươi quả nhiên vẫn không hết hy vọng muốn gặp lại nàng sao.
Vân Triệt lại lắc đầu:
- Không... Ta không chỉ muốn gặp lại nàng, ta còn có mấy lời, cần phải ngay mặt nói cho nàng biết. Ta muốn để cho nàng biết... Cho dù nàng gặp phải cái gì, ta sẽ đều cùng đối mặt với nàng.
- Chỉ... Bằng... Ngươi!?
Giọng Mộc Huyền Âm lạnh lẽo mà khinh thường.
- Ta hiện giờ, đương nhiên không thể, ngay cả tư cách đều không có, nếu gượng ép đến bên cạnh nàng, cũng chỉ xứng trở thành trói buộc. Nhưng mà, ta muốn nói cho nàng biết, ta sẽ vì nàng trở nên cường đại. Nàng muốn mượn cuộc chiến phong thần đến đuổi ta đi, mà ta... Sẽ mượn cuộc chiến phong thần, chứng minh quyết ý của ta đối với nàng!
Mộc Huyền Âm:"..."
Vân Triệt tiếp tục nói khẽ:
- Sư tôn... Đêm qua ta mới phát hiện, hóa ra, ta luôn luôn sai lầm rồi, từ vừa mới bắt đầu đã sai lầm rồi.
- Từ ngày đầu tiên đến Ngâm Tuyết giới, ta vẫn luôn luôn tự nói với mình, mục đích ta tới thần giới, là vì tìm được nàng. Ta nỗ lực trở nên cường đại, cũng vì tìm được nàng. Mà trong quá trình này, ta luôn luôn tự nói với mình, tìm được nàng, là mục đích duy nhất mà ta đến thần giới, cho tới bây giờ ta cũng không thuộc về nơi này, Lam Cực tinh mới là nơi duy nhất ta thuộc về... Có lẽ, đây là bởi vì, ta ở trước mặt thần giới khổng lồ, thủy chung tồn tại một cảm giác hèn mọn, chỉ nghĩ đến sau khi hoàn thành tâm nguyện, sẽ không đặt chân nữa.
- Cũng dưới tình huống tự mình nói với mình này, ta chưa bao giờ chân chính nghĩ đến muốn sống yên ở thần giới, lại càng chưa từng nghĩ tới muốn giống như ở Lam Cực tinh, đạt đến độ cao khiến chúng sinh ngưỡng mộ.
- Nhưng ta lại luôn luôn quên mất, nguyên nhân nàng không thể không rời ta đi, vì ta quá mức nhỏ bé.
- Nếu như, ta lại trở nên đủ cường đại, có thể cường đại đến có tư cách thủ hộ nàng, cùng sóng vai mà chiến với nàng, vì nàng che gió che mưa... Ít nhất, có thể khiến cho nàng không cần lo lắng cho ta, sao lại sẽ để cho người cứng rắn cướp nàng đi từ bên người ta, sao lại sẽ... Ngay cả gặp nhau đều gian nan như vậy.
- Trở ngại của ta, trở ngại của nàng, cho tới bây giờ đều không phải là khoảng cách giữa hạ giới và Vương giới... Mà là sự nhỏ bé của ta.
Vân Triệt nhắm mắt lại, giọng nói mờ ảo như sương.
Mộc Huyền Âm lẳng lặng nghe, những lời này, giống như lời tự thuật từ trong linh hồn của Vân Triệt, nhưng trong mắt nàng lại không hề thay đổi:
- Cho nên là? Ngươi liền chuẩn bị mượn trận đại hội huyền thần này chứng minh cho nàng xem? Để cho nàng biết ngươi chấp nhất nàng cỡ nào, để cho nàng cảm động đến rơi nước mắt sao!
Vân Triệt nói:
- Không... Còn có bản thân ta. Nếu như ta đến thần giới ba năm ngắn ngủi, có thể ở trên cuộc chiến phong thần khinh thường người khác. Như vậy... Ta có lý do gì mà không tiếp tục cường đại thêm nữa!
Mộc Huyền Âm:"..."
- Huyền mạch Tà thần, lực lượng Hoang thần, thân thể long thần, Thiên độc châu... Những thứ này, ở thần giới, ta luôn luôn coi chúng thành tai họa ngầm chôn trong thân thể ta, không thể bị người khác phát hiện, nhưng mà... Chúng nó càng nhiều là ưu thế vĩ đại mà trên trời ban cho ta!
Mộc Huyền Âm không hề nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng:
- Đó thật sự là"Giác ngộ" vĩ đại. Đáng tiếc... Ta nhớ được, thời gian ngươi lưu lại thần giới sẽ không vượt qua năm năm, hiện giờ đã trôi qua ba năm, cũng chỉ còn thời gian hai năm, cho dù ngươi có được ưu thế lớn hơn gấp bội nữa, có năng lực làm cái gì!
- Trong vòng hai năm, ta nhất định sẽ trở về.
Mộc Huyền Âm:"..."
- Nhưng mà, không có ý nghĩa, ta sẽ không trở về.
Vào lúc này Vân Triệt ngẩng đầu, cứ nhìn thẳng vào băng mâu của Mộc Huyền Âm như vậy:
- Bởi vì, Lam Cực tinh đã không còn là quê hương và nơi đi về duy nhất của ta, bởi vì sư tôn, ta đã trở thành người của thần giới... Ít nhất, ta đã thuộc về Ngâm Tuyết giới.
Mộc Huyền Âm:"..."
- Sư tôn và nàng, đều là lý do ta muốn ở lại thần giới, từ trước kia rất lâu đã là vậy, chỉ có điều bản thân của ta không phát hiện ra mà thôi. Cho nên... Ta sẽ từ thần giới về Lam Cực tinh, cũng sẽ từ Lam Cực tinh quay lại thần giới. Khi ta chưa đủ mạnh, ta muốn thường làm bạn bên cạnh sư tôn, hưởng thụ cánh chim của sư tôn che chở cho. Nhưng nếu như có một ngày ta đã đủ cường đại như ý nguyện, ta muốn một đời một kiếp thủ hộ sư tôn, thủ hộ Ngâm Tuyết, ai dám thương tổn sư tôn, đều sẽ là kẻ địch cả đời ta.
"......"
Ánh mắt đụng chạm, nhưng Mộc Huyền Âm lại đưa mắt sang, sau đó trực tiếp xoay người sang chỗ khác, giọng lạnh lùng nói:
- Tu vi mới chính là Thần Kiếp, còn ngu xuẩn liên tiếp, chỉ biết mạnh miệng liên thiên.
- Ngươi vẫn nên nghĩ nhiều xem bảo vệ tốt cái mạng của mình như thế nào đi, ta còn không đến mức luân lạc tới cần ngươi thủ hộ!
Vân Triệt:"..."
Mộc Huyền Âm ngửa đầu, đột nhiên than nhẹ một tiếng:
- Mộc Huyền Âm ta... Tại sao lại có một người đệ tử như ngươi.
Vừa dứt lời, cánh tay ngọc của nàng nâng lên, tuyết y vung ra sau:
- Ăn đi!
Trước mắt Vân Triệt, đột nhiên chiếu rọi lên năm ánh sáng lạ không giống nhau.
Phát ra vầng ánh sáng này là một viên châu tinh xảo. Viên châu óng ánh trong suốt, gần giống ngọc lưu ly, lại phóng thích ra sáng rọi với khí tức hoàn toàn không giống với ngọc lưu ly.
Đỏ, đen, trắng, lam, lục... Năm nguồn gốc ra ánh sáng rực rỡ khi thì trùng lên nhau, khi thì tản ra, tương giao lóng lánh. Khí tức cũng đang không ngừng biến hóa, khi thì đục ngầu, khi lại tươi mát, lúc thì nóng rực, khi lại băng hàn... Nhưng đều không mãnh liệt, lại thần kỳ đến không hề bị hàn khí rất nặng của minh hàn thiên trì dìm đi.
Ánh mắt Vân Triệt chậm rãi mở lớn:
- Đây, chẳng lẽ là...
Vào lúc này Mộc Huyền Âm xoay người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp tiên huyễn, lạnh như tuyết vĩnh cửu đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng:
- Càn khôn ngũ quỳnh đan! Mặc dù Thiên độc châu của ngươi có năng lực rèn luyện cường đại, có thể dễ dàng luyện hóa thành vô số đan dược, nhưng càn khôn ngũ quỳnh đan lại cần huyền lực cường đại dẫn đường cho năm loại nguyên liệu dung thành, không phải Thiên độc châu của ngươi có thể làm được! Ta dùng hết thời gian một năm, mới vừa dung thành nó.
Lần này Vân Triệt trở về, một trong những thứ muốn tìm kiếm, chính là càn khôn ngũ quỳnh đan.
Năm đó hắn đã tìm ra đủ năm loại nguyên liệu cần để luyện chế càn khôn ngũ quỳnh đan, nhưng bị Mộc Huyền Âm lấy đi toàn bộ, muốn hắn lấy tu luyện của bản thân tự thành tựu Thần Kiếp cảnh. Lần này hắn trở về, là muốn lấy những nguyên liệu này từ trong tay Mộc Huyền Âm, lại có được phương pháp luyện chế, sau đó lấy Thiên độc châu rèn luyện ra càn khôn ngũ quỳnh đan.
Cũng vào giờ phút này, hắn mới biết được, càn khôn ngũ quỳnh đan vốn không thể giống như đan dược bình thường cứ rèn luyện như vậy mà thành, mà cần huyền lực cường đại dẫn đường dung hợp...
Hơn nữa mạnh như Mộc Huyền Âm, lại dùng hết thời gian suốt cả một năm, mới vừa dung thành.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân chân chính mà lúc trước Mộc Huyền Âm lấy toàn bộ nguyên liệu đi.
Nàng tiêu hao lượng lớn huyền lực tinh lực dung thành, lại vào giờ phút này trực tiếp lấy ra, rõ ràng có ý nghĩa... Đây vốn chuẩn bị vì hắn.
Trong lòng bị thứ gì đó mềm mại đụng chạm vào, giữa hai chân mày Vân Triệt không tự chủ được ngưng tụ lên một chút cảm xúc chua xót:
- Sư tôn...
Mộc Huyền Âm lại không cho hắn cơ hội nói chuyện, lạnh lùng phun ra một tiếng, tuyết ảnh lóe lên, đã đi đến phía trước Vân Triệt:
- Đừng nói nhảm, ngồi yên! Lấy"Thì luân châu" mà ngươi lấy được ở Trụ Thiên giới ra!
- A... Dạ.
Vân Triệt vội vàng điều chỉnh dáng ngồi, bình tĩnh tâm trạng và khí tức, sau đó lấy viên"Thì luân châu" kia ra, đặt ở trong lòng tuyết thủ của Mộc Huyền Âm.
Huyền lực khẽ phun ra trong lòng bàn tay Mộc Huyền Âm, thì luân châu trực tiếp vỡ vụn, một kết giới vô hình nhất thời mở ra, lồng hai người vào trong đó, cũng phân cách hai thế giới khác nhau.
Thì luân kết giới kéo dài một tháng.
Mà trong một tháng này, bên ngoài thì luân kết giới, chỉ mới trải qua một canh giờ ngắn ngủi.