.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1176" class="block_" lang="en">Trang 588# 2
Chương 1176: Thiên đường địa ngục
Vân Triệt thân ở trong thì luân kết giới, cũng không có cảm giác khác thường gì.
- Trong càn khôn ngũ quỳnh đan súc tích lực lượng rất mạnh, có thể khiến huyền lực thần đạo ở cảnh giới thấp tăng mạnh, nhưng cũng có phiêu lưu rất cao. Sở dĩ phải dung hợp"Mộc linh châu", đó là vì làm ôn hòa dược lực.
Hai tay Mộc Huyền Âm phất lên, bên người Vân Triệt nhất thời dâng lên từng tầng băng sương mỏng manh:
- Mộc linh châu ngươi được đến giữ lại toàn bộ linh khí cực kỳ hiếm thấy, trái tim cổ long lại đến từ cầu long Thần Chủ, khí tức hoàng tiên thảo hoàn chỉnh, sừng kỳ lân cũng súc tích hàn khí cực nặng trong đó, cho nên, tuy có mộc linh châu hoàn mỹ tồn tại, dược lực cũng mãnh liệt tới cực điểm, ngươi quả quyết không cách nào tự mình luyện hóa.
- Cho dù có ta ở bên cạnh tương trợ, cũng có khả năng không khống chế được, cho nên, ngươi phải vạn phần cẩn thận, rõ chưa!
- Đệ tử biết.
Vân Triệt gật đầu, nâng càn khôn ngũ quỳnh đan lên, ở dưới ánh mắt của Mộc Huyền Âm, cẩn thận ăn vào.
Một luồng khí tức tươi mát tiến vào thân thể, lại chậm rãi biến mất, không còn cảm giác. Vân Triệt nhắm mắt lại, điều động khí tức, chuẩn bị bắt đầu chuyển hóa dược lực, nhưng huyền lực của hắn chưa chạm đến càn khôn ngũ quỳnh đan, liền đột nhiên chấn động toàn thân.
Trong nháy mắt đó, giống như có vô số ngọn núi lửa, vô số sông băng đồng thời bùng nổ và phá nát trong cơ thể hắn, mang lên vô số dòng nước lũ cuồng bạo bộc phát mà lên, dòng nước lũ này một nửa lạnh như băng, một nửa nóng rực, mà cho dù là một dòng bé nhất trong đó, sự đáng sợ của lực lượng súc tích trong đó, đều vượt xa dự tính của Vân Triệt.
Vân Triệt vì gượng ép tăng lên lực lượng, từng rất nhiều lần ỷ vào thể chất đặc thù của bản thân mà thon phục đan dược có dược lực cực mạnh, ví dụ như kim lân hóa long đan khi ở hạ giới, hay ngọc lạc băng hồn đan khi mới tới Ngâm Tuyết giới, nhưng mà, nếu như nói dược lực của chúng nó mãnh liệt giống như sông giận...
Dược lực do viên càn khôn ngũ quỳnh đan này phóng thích ra, lại giống như biển cả bát ngát nuốt trời bao phủ đất.
Vân Triệt vốn không kịp tiến hành dẫn đường khống chế, cả người liền đã như bị cuốn vào bên trong sóng dữ tận trời, thống khổ vô tận bao phủ trọn vẹn toàn thân hắn, mỗi một cục xương toàn thân, từng tế bào đều đang điên cuồng run rẩy, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ bạo liệt...
Lúc trong lòng Vân Triệt dâng lên kinh hãi vô tận, một luồng khí tức băng hàn và nhu hòa đột nhiên vọt tới từ bên ngoài thân thể hắn, nhất thời, ở dưới luồng hàn khí này, dược lực như nước lũ vốn vô cùng táo bạo cấp tốc hòa hoãn xuống, cuối cùng, chính là trở nên đặc biệt dịu ngoan, thong thả chảy xuôi toàn thân hắn, trong kinh mạch.
Cảm giác thống khổ đáng sợ cấp tốc trừ khử. Vân Triệt một lần nữa cảm giác được sự tồn tại của thân thể và huyền mạch, hắn nháy mắt rõ ràng luồng hàn khí áp chế dược lực này đến từ phương nào, vội vàng thu liễm tâm thần, toàn lực phóng thích huyền khí, đồng thời vận chuyển đại đạo phù đồ quyết.
Dược lực vừa rồi vượt xa dự đoán trước của Vân Triệt vô số lần, khiến Vân Triệt rõ ràng đã biết sự đáng sợ của"Càn khôn ngũ quỳnh đan" này, lại không dám có một chút thả lỏng. Hắn hoàn toàn phong bế cảm giác, thong thả dẫn đường cho huyền khí và linh khí thiên địa, vô cùng cẩn thận luyện hóa dược lực đã dịu ngoan đi.
Trong thì luân kết giới, trong tầm mắt của Mộc Huyền Âm, thân thể lúc trước kịch liệt run rẩy của Vân Triệt đã ổn định xuống, trên dưới toàn thân trải rộng mồ hôi. Nếu lúc này hắn mở mắt nhìn về phía thân thể mình, chắc chắn chấn động... Bởi vì bên ngoài thân thể hắn, rõ ràng đã tỏa sáng năm màu sắc, đỏ, đen, lục, lam, trắng hỗn loạn lưu chuyển, sáng rọi khi thì mãnh liệt, khi lại mỏng manh.
Mộc Huyền Âm đang ngồi trước mặt Vân Triệt, ngón tay chỉ ra, một luồng băng sương thủy chung bao phủ lấy Vân Triệt. Tu vi của nàng đã ở đỉnh thần giới, trong mắt lại hoàn toàn ngưng trọng.
Đan dược gượng ép tăng huyền lực lên, cho dù chính là tăng lên một tiểu cảnh giới, đều cực kỳ khó có được, cũng kèm theo phiêu lưu rất lớn. Mà càn khôn ngũ quỳnh đan... Lúc trước Mộc Huyền Âm đã chính miệng nói, có thể khiến cho Vân Triệt khi đó chỉ có tu vi Thần Nguyên cảnh tiến thẳng vào Thần Kiếp -- đây là khái niệm cỡ nào!
Dược lực và nguy hiểm tương ứng với nó, cũng có thể nghĩ.
Mà bởi vì"Trái tim cổ long" đến từ một con cầu long cảnh giới Thần Chủ có tuổi thọ hơn mười vạn năm,"Sừng kỳ lân" đến từ một con kỳ lân viễn cổ,"Mộc linh châu" là một viên mộc linh châu hoàn mỹ đến gần như không có khả năng nhìn thấy,"Hoàng tiên thảo" không hề có một chút linh lực xói mòn dưới lực lượng đặc thù của Thiên độc châu.
Kết quả cũng rõ ràng, viên"Càn khôn ngũ quỳnh đan" này, dược lực cường đại này, còn vượt xa ghi chép lại về tất cả"Càn khôn ngũ quỳnh đan" mà Mộc Huyền Âm đã biết được.
Dược lực và nguy hiểm... Liền ngay cả Mộc Huyền Âm đều không thể đoán trước.
Nàng phải trợ giúp Vân Triệt áp chế dược lực của càn khôn ngũ quỳnh đan, nhưng đối với Vân Triệt mà nói, lực lượng của nàng quá mức khổng lồ, hơi không cẩn thận, hoặc là dược lực không khống chế được, làm Vân Triệt bị thương nặng hoặc Vân Triệt trực tiếp bị lực lượng của nàng gây thương tích... So với Vân Triệt giờ phút này có thể yên tâm luyện hóa dược lực, nàng lại càng không thoải mái.
Nếu như không có Mộc Huyền Âm ở bên cạnh tương trợ, nếu như Vân Triệt tự mình ăn vào mà nói, cho dù hắn có lực lượng Hoang thần và thân thể long thần, cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ... Tuyệt đối không có kết quả thứ hai.
Cho nên lúc ban đầu Vân Triệt chạy trốn khỏi Viêm Thần giới, đến Hắc Gia giới bắt đầu nỗ lực tự mình tìm nguyên liệu luyện chế"Càn khôn ngũ quỳnh đan", đừng nói đến hắn có thể luyện chế hay không. Cho dù thật sự thành công, cố tình thôn phục... Kết quả chính là muốn chết rõ đầu rõ đuôi.
Trong thì luân kết giới, thời gian thong thả lưu chuyển.
Một ngày... Hai ngày... Năm ngày... Bảy ngày...
Dược lực của càn khôn ngũ quỳnh đan liên tục phóng thích, lại dần dần được luyện hóa, bên ngoài thân thể Vân Triệt, thủy chung năm màu sắc lưu chuyển.
Mộc Huyền Âm có thể làm chính là chỉ có giúp đỡ hắn áp chế dược lực, mà không thể giúp hắn luyện hóa. Những ngày này, cơ bản cách mấy canh giờ, dược lực sẽ bị bạo tẩu một lần, Vân Triệt sẽ toàn thân run rẩy, thống khổ không chịu nổi, nhưng lại nhanh chóng bị lực lượng của Mộc Huyền Âm áp chế, cũng coi như không kinh sợ không nguy hiểm.
Tuy rằng Vân Triệt phong bế nhận thức bên ngoài, toàn bộ cảm giác đều tập trung trên luyện hóa dược lực, nhưng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng huyền lực của bản thân đang cấp tốc cường đại, luyện hóa dược lực cũng vì huyền lực cường đại lên mà càng thuận lợi.
Tâm hồn hắn cũng triệt để ổn định lại, không còn hoảng sợ và lo lắng lúc ban đầu.
Nhưng mà, theo tầng dược lực bên ngoài của càn khôn ngũ quỳnh đan dần dần bị luyện hóa, cuối cùng... Bắt đầu đụng chạm đến trung tâm.
Rầm ----
Mặt biển yên ả đã lâu, chính là ngẫu nhiên nổi lên gợn sóng, bỗng nhiên không hề có dự báo trước dâng lên sóng to ngập trời.
- A!!!!
Vân Triệt giống như bị vạn mũi đao đâm vào hồn, kêu đau một tiếng. Trong nháy mắt đó, hình như có vô số cự thú vực sâu rít gào trong cơ thể hắn, mỗi một huyết dịch toàn thân, mỗi một đường kinh mạch, từng tế bào đều bị lực lượng cuồng bạo đến mức tận cùng tràn ngập, dược lực mà vô số lần Vân Triệt liều mạng muốn dùng huyền khí dẫn đường đột nhiên bùng phát chạy tán loạn, lại như kiến càng lay cây.
Dược lực đột nhiên bùng phát trong cơ thể Vân Triệt khiến lam quang chợt lóe lên trong mắt Mộc Băng Vân, băng sương chụp xuống... Nhưng chẳng qua mới khó khăn áp chế được trong vài giây, dược lực quá mức hung lệ lại tránh thoát từng tầng, điên cuồng tàn sát bừa bãi.
- Đây là...
Dược lực ở trung tâm càn khôn ngũ quỳnh đan này nhất định cực kỳ mạnh, một điểm này Mộc Huyền Âm đã sớm có chuẩn bị, nhưng cho dù là nàng, cũng hoàn toàn không ngờ nổi, lại sẽ mạnh mẽ đến mức độ như vậy.
Chân mày Mộc Huyền Âm trầm xuống, cổ tay ngọc lật chuyển, chuyển điểm thành chưởng, một chút lam quang càng thêm thâm thúy bao phủ xuống... Nhất thời, sắc mặt Vân Triệt bắt đầu hòa dịu, nhưng mà hòa dịu này chỉ giằng co không đến nửa khắc đồng hồ, liền lại bắt đầu chuyển thành thống khổ càng lúc càng sâu.
Rất nhanh, sắc mặt của Vân Triệt đã trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi toàn thân như mưa to.
"..." Đôi băng mi càng cau càng chặt, cổ tay ngọc của Mộc Huyền Âm lại lật chuyển, từng luồng lam quang dần dần nồng đậm trên ngón tay tuyết chiếu rọi xuống trong suốt như băng ngọc, nhưng mà, lam quang ngưng tụ trên ngón tay nàng lại đình trệ giữa không trung, thủy chung không chụp xuống.
Sự mãnh liệt của dược lực nơi trung tâm càn khôn ngũ quỳnh đan hoàn toàn vượt xa dự đoán trước của nàng. Sớm biết như thế, nàng nhất định sẽ không chọn lựa giờ phút này để cho Vân Triệt ăn vào.
Dược lực như vậy, Vân Triệt tuyệt đối không có khả năng thừa nhận.
Tuy rằng, cho dù lại mãnh liệt hơn gấp trăm lần, với lực lượng của nàng cũng có thể áp chế trong nháy mắt... Nhưng mà, nàng vô cùng rõ ràng, lực lượng đủ để áp chế dược lực này cũng tương tự là Vân Triệt không cách nào thừa nhận, trước khi áp chế được dược lực đã khiến cho Vân Triệt bị thương nặng.
Nhưng nếu như không áp chế...
Giống như vô số ác thú vực sâu thoát khỏi nhà giam tán loạn trong người, sắc mặt của Vân Triệt càng ngày càng thống khổ, thân thể đang không ngừng run rẩy, trên dưới toàn thân, gần như mỗi một hoa văn da thịt đều đang kịch liệt vặn vẹo lên.
Bàn tay của Mộc Huyền Âm đặt ở trên ngực Vân Triệt... Thời gian cấp tốc trôi đi, dần dần, ngón tay của nàng bắt đầu run rẩy rất nhỏ, nhưng băng mang ngưng tụ trên tay lại vẫn không cách nào chụp xuống.
- A... A... A a a...
Vân Triệt phong bế tri giác vẫn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ từ trong miệng, đây là thống khổ đến từ linh hồn. Năm màu sắc kỳ lạ vốn lưu chuyển bên ngoài thân thể hắn đã nồng đậm đến gần như chói mắt, theo sáng rọi này lóng lánh hỗn loạn, thân thể của Vân Triệt khi thì phồng lên, khi lại đột ngột lõm xuống... Cũng bắt đầu với từng trận âm thanh khớp xương va chạm lên"Rắc rắc".
Nếu không có long thần tủy, sợ rằng xương cốt toàn thân hắn đã bị đứt gãy ít nhất một nửa.
Cho dù rơi vào vực sâu tuyệt vọng, nhưng sắc mặt thống khổ của Vân Triệt cũng đang chứng minh hắn không cam lòng hỏng mất ý chí.
Hô hấp của Mộc Huyền Âm dần dần trở nên dồn dập, bộ ngực cao ngất phập phồng càng ngày càng kịch liệt, nhìn khuôn mặt thống khổ tới cực điểm của Vân Triệt cùng với thân thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phá hủy, trong mắt nàng đã sớm hỗn loạn... Sau đó, dần dần hóa thành giãy giụa.
- A... A a a...
Một tơ máu màu đỏ tươi chảy xuống từ khóe môi Vân Triệt.
Vết máu màu đỏ tươi này, như một cái gai đâm vào trong tâm hồn Mộc Huyền Âm, đánh tan tất cả giãy giụa trong mắt nàng.
Bàn tay lưu lại trên ngực hắn thật lâu cuối cùng chậm rãi buông rơi.
Vân Triệt lúc này, giống như một chiếc thuyền nhỏ bị cuốn vào trong sóng dữ biển cả, giãy giụa càng ngày càng yếu ớt không chịu nổi. Hắn dùng hết ý chí gắt gao chống đỡ, và đợi khí tức áp chế dược lực này, nhưng hồi lâu đều chờ không đến.
- Sư... Tôn...
Linh hồn của hắn đang không ngừng gào thét, hắn cảm giác mình cách vực sâu càng ngày càng gần, nhưng luồng lực lượng mà hắn khát vọng kia, lại thủy chung không đến.
Ngay khi lực lượng, ý chí, thân thể của hắn đều kề cận bên bờ hỏng mất triệt để, một luồng khí tức băng hàn đột nhiên trào tới...
Luồng hàn khí kia hoàn toàn khác với hàn khí lúc trước áp chế dược lực, cũng không phải đến từ bên ngoài thân thể, mà từ trong thân thể hắn đột nhiên xuất hiện... Hắn tự phong bế cảm giác, không cách nào xem xét chuẩn xác xem rốt cuộc đến từ nơi nào trong thân thể, nhưng thật sự từ trong bộ phận của thân thể trào tới không thể nghi ngờ.
Luồng hàn khí kia cũng không mãnh liệt, nhưng tinh thuần đến cực hạn, cũng mang theo khí tức thần bí ở cấp bậc rất cao... Bên trong mông lung, còn mang đến cho Vân Triệt cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Đây... Là...
Khí tức tinh thuần nhanh chóng lan tràn đến toàn thân Vân Triệt, khiến cho linh hồn hắn vốn lung lay sắp đổ lại vì vậy mà sáng rõ, mà khí tức như dã thú bạo loạn kia dưới hàn khí này liền hòa hoãn xuống trong thời gian vài giây.
Không chỉ có như thế, luồng hàn khí kia còn tự phát dung hợp với huyền khí của Vân Triệt, bắt đầu cùng nhau luyện hóa dược lực. Giống như, lúc khí tức băng hàn này dũng mãnh vào trong cơ thể Vân Triệt liền đã bắt đầu hóa thành lực lượng thuộc về hắn.
Theo khí tức băng hàn này không ngừng dũng mãnh tiến vào, cảm giác thống khổ tràn đầy tâm hồn Vân Triệt biến mất toàn bộ, thay vào đó là một cảm giác sảng khoái cực hạn không cách nào hình dung, cả người như ngâm mình trong hồ nước mát lạnh thuần túy, được nước hồ mềm nhẹ lưu động vuốt ve toàn thân, khiến cho linh hồn hắn đều đang run rẩy trong sảng khoái thích ý.
Đến cuối cùng, tất cả dược lực giống như bị băng phong không hề nhúc nhích, mặc kệ Vân Triệt luyện hóa từng chút một.