Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1182 - Chương 1183: Cuộc Chiến Thần Tử

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1183" class="block_" lang="en">Trang 592# 1

 

 

 

Chương 1183: Cuộc chiến thần tử



Phong thần đài lặng ngắt như tờ, vẻ mặt dại ra dừng lại thật lâu trên mặt mỗi người.

- Vân... Vân nhi!!

Trong yên tĩnh, một tiếng gầm to như kinh lôi vang lên, Hỏa Như Liệt nào còn để ý đến gì khác, bay vội mà ra, vọt tới bên cạnh người Hỏa Phá Vân, cấp tốc mà cẩn thận nâng hắn lên.

Trước ngực sau lưng Hỏa Phá Vân nhuốm máu, ngoại thương tuy nhỏ, nhưng nội thương lại rất nặng, nhưng cũng may không phải vết thương nặng không thể trị, tâm thần hắn hơi thả lỏng, nhưng chợt thấy ánh mắt của Hỏa Phá Vân, tiếng lòng mới vừa thả lỏng xuống lại đột nhiên khẩn trương lên mấy lần.

Hỏa Phá Vân không mất đi ý thức, dưới trọng thương, hắn không rên rỉ đau đớn, thậm chí không dẫn đường cho huyền khí đi áp chế thương thế, mà vô cùng yên tĩnh nằm ở đó, một đôi mắt mở to, lại giống như phủ một tầng sương khói thật dày, không hề có sắc thái, không hề có tiêu cự.

Như rơi vào trong ảo mộng.

Thân là sư tôn, hắn nhìn Hỏa Phá Vân lớn lên sao lại không biết tính tình của đệ tử mình, Hỏa Phá Vân đối đãi với người với việc đều bình thản chân thành, nhưng có tôn nghiêm huyền đạo rất nặng, nhất là kim ô truyền thừa và kim ô viêm, là kiêu ngạo và nghịch lân lớn nhất suốt đời Hỏa Phá Vân.

Dưới tình huống kim ô viêm lực hoàn toàn bùng nổ, lại bị đối phương đánh bại trong một chớp mắt, đả kích to lớn bao nhiêu có thể nghĩ.

Kết quả này, cho dù là hắn, đều tuyệt đối không ngờ tới.

Hỏa Như Liệt dùng hết khả năng giọng nói thong thả an ủi:

- Vân nhi, không có chuyện gì, không có chuyện gì. Nàng là truyền nhân của Kiếm quân, bại bởi nàng một chút cũng không dọa người, con đã làm cực kỳ tốt, con là kiêu ngạo của vi sư, là kiêu ngạo của Viêm Thần giới.

Hỏa Phá Vân vẫn hoàn toàn ngây ngốc, không phản ứng chút nào, bên tai hắn, vào lúc này truyền đến giọng nói khinh thường lạnh như băng của Quân Tích Lệ:

- Hừ, đây gọi là thần viêm mạnh nhất? Hóa ra chẳng qua chỉ có như thế!

- Ngươi!

Hỏa Như Liệt giận dữ quay đầu, nhưng trong lòng tức giận hơn nữa, cũng không cách nào phát tác.

Trên phong thần đài vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước, liếc mắt một cái nhìn lại, đều là nghẹn họng nhìn trân trối. Lực lượng mà Hỏa Phá Vân phô bày ra là kinh diễm cỡ nào, khiến một đám Giới Vương, khiến Trụ Thiên thần đế với Long hoàng đều vì vậy mà khen ngợi.

Nhưng mà, Quân Tích Lệ gần như chỉ một kiếm...

Hỏa diễm của Hỏa Phá Vân, còn có chiến ý với kiêu ngạo của hắn, đều bị dập tắt trong chớp mắt như bọt nước.

Tất cả người của Viêm Thần giới đứng lên, một đám trong mắt rung động, vốn không thể tin và tiếp nhận kết quả này.

Vân Triệt cũng hơi co rút tròng mắt lại, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

Đây là... Thực lực của truyền nhân của Kiếm quân...

Đây là thực lực của đông vực tứ thần tử!?

Một kiếm trong nháy mắt đánh bại Hỏa Phá Vân kia, uy lực lớn này, vượt ra khỏi... Còn vượt ra quá xa dự tính của Vân Triệt. Cũng đại biểu cho thực lực của Quân Tích Lệ vượt xa đánh giá của Vân Triệt.

Kết quả như thế, Khư Uế tôn giả hiển nhiên cũng bất ngờ, lúc này mới kịp phản ứng lại, sâu sắc liếc nhìn Quân Tích Lệ, cao giọng tuyên bố:

- Hỏa Phá Vân rời khỏi khu vực phong thần đài, rơi vào tổ kẻ bại, vào trận chiến vòng thứ tư tổ kẻ bại ngày mai. Quân Tích Lệ thắng, vào trận chiến vòng thứ ba tổ phong thần ngày sau!

Tất cả mọi người tin tưởng Hỏa Phá Vân không thể nào là đối thủ của Quân Tích Lệ, nhưng bọn họ cũng vẫn vô cùng chờ mong biểu hiện của Hỏa Phá Vân khi đối mặt với Quân Tích Lệ, muốn tận mắt nhìn thấy sau khi hắc mã tuyệt đối của cuộc chiến phong thần khai hỏa toàn bộ thực lực có thể đạt tới trình độ như thế nào, lại không nghĩ rằng sẽ là kết cục như thế.

Cũng không phải là Hỏa Phá Vân quá yếu, lúc hắn phóng thích viêm lực, thật sự khiến mọi người rất kinh diễm, nhưng Quân Tích Lệ thật sự quá mức cường đại. Trận đấu trước đó, nàng đều thoải mái thắng lợi, vốn chưa từng phát huy ra thực lực chân chính, mà vừa rồi một kiếm nháy mắt đánh bại Hỏa Phá Vân -- một đường kiếm quang giống như cắt thế giới, cho tới bây giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu bọn họ, không cách nào xóa đi.

Hỏa Phá Vân bị thương nặng, Hỏa Như Liệt đã bất chấp gì khác, mang Hỏa Phá Vân lên, cấp tốc đi xa. Các đại trưởng lão Kim Ô tông cũng đều ào ào đứng dậy mà đi. Viêm Tuyệt Hải đứng thẳng một lúc lâu, vẫn chưa rời đi cùng, nhưng mà khuôn mặt nôn nóng bất an.

Chân mày Vân Triệt trầm xuống, từ trên khí tức lạ thường của Hỏa Phá Vân, hắn rõ ràng cảm thấy được không thích hợp, do dự một lát, sau đó đang chuẩn bị đi theo sau nhìn xem, lại bị Mộc Băng Vân đưa tay giữ chặt:

- Đừng phân tâm!

"..." Vân Triệt chậm rãi ngồi xuống, nhưng tâm tình đặc biệt trầm trọng. Hắn nghĩ tới trong lúc Quân Tích Lệ giao chiến với Hỏa Phá Vân nhất định sẽ phát tiết giận dữ căm hận, lại không nghĩ rằng sẽ là phương thức này.

Lấy phương thức thực lực tuyệt đối.

Mà một kiếm này, cũng khiến cho vầng hào quang vốn cực kỳ mạnh của Quân Tích Lệ càng thêm chói mắt. Nhìn Quân Tích Lệ lưng mang cổ kiếm, như tiên bay đi chậm rãi bay khỏi phong thần đài, huyền giả tuổi trẻ đều đột nhiên có một cảm giác như ngưỡng vọng thần linh... Đều là lứa trẻ tuổi, Quân Tích Lệ ở trên trời, bọn họ giống như bụi bặm trong bùn.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên trở thành truyền nhân của Kiếm quân, tên của Quân Tích Lệ đã vang vọng đông thần vực, đồng thời cũng kèm theo vô số chất vấn -- bởi vì nàng là nữ tử. Sau này, tên nàng xếp vào một trong đông vực tứ thần tử, không thể nghi ngờ đã chứng minh ánh mắt của Kiếm quân và tư chất của nàng. Mà hôm nay, toàn bộ đông thần vực đều một lần nữa thấy được, một lần nữa nhận thức được truyền nhân một thế hệ này của Kiếm Quân là tồn tại hạng nào.

Hơn nữa, một kiếm mới vừa rồi... Hiển nhiên còn xa mới là thực lực chân chính của Quân Tích Lệ.

Mộc Băng Vân thở dài một tiếng:

- Tạo nghệ kiếm đạo của Quân Tích lệ, thế mà lại đạt tới cảnh giới như thế. Có lẽ, Quân Tích Lệ hiện giờ, kém Lạc Trường Sinh không bao xa.

Chân mày Vân Triệt nhảy dựng:

- Có thể... Kém không xa? Chẳng lẽ Quân Tích Lệ như vậy, vẫn không thể nào là đối thủ của Lạc Trường Sinh.

Mộc Băng Vân nói:

- Ở trong lứa trẻ tuổi đông thần vực, trừ Vương giới ra, Lạc Trường Sinh tuyệt đối là tồn tại vô địch. Truyền thuyết về hắn, rất nhiều đều gần như cho là thần thoại. Tiếp theo, chính là trận đấu của Lạc Trường Sinh, ngươi vẫn dùng hai mắt của mình tận mắt nhìn xem như thế nào là người đệ nhất của lứa trẻ tuổi đông thần vực đi.

- Trận thứ hai đợt thứ hai tổ phong thần, Thánh Vũ giới Lạc Trường Sinh đối chiến Phúc Thiên giới Lục Lãnh Xuyên!

Lạc Trường Sinh và Lục Lãnh Xuyên, đều là"Đông vực tứ thần tử", đây là trận chiến thần tử đầu tiên của cuộc chiến phong thần, theo Khư Uế tôn giả tuyên đọc, mọi ánh mắt chặt chẽ tập trung lên trên phong thần đài.

Một bên là đứng đầu tứ thần tử.

Một bên là đứng chót tứ thần tử.

Mặc dù đều là"Đông vực tứ thần tử", đều là Thần Linh cảnh cấp mười, nhưng giữa hai người cũng có sai biệt thực lực -- thậm chí, ở trong mắt rất nhiều người, là chênh lệch"Vốn không thể nào vượt qua".

Trên phong thần đài, hai bóng người đồng thời thoáng hiện, đứng thẳng đối mặt.

Lục Lãnh Xuyên cực kỳ cao lớn, chiều cao gần chín thước, trình độ tráng kiện càng có thể so sánh được với Hạ Nguyên Bá khi còn niên thiếu, còn chưa phóng thích ra huyền lực, một luồng khí tức rất nặng đã đập vào mặt, giống như có một ngọn núi cao đứng sừng sững phía trước.

Trái lại Lạc Trường Sinh, quần áo trắng, tóc đen buộc nhẹ, khí tức trên người như có như không, da thịt gương mặt trắng nõn không tì vết như thiếu nữ, hơn nữa tướng mạo không tầm thường, khiến cho người ta có cảm giác rõ ràng là một người đọc sách nhu nhu nhược nhược, không rành huyền đạo.

Hai đại thần tử đều bình tĩnh, sắc mặt và ánh mắt đều mang theo thản nhiên, không hề có không khí khẩn trương trước khi ác chiến.

Mà bọn họ thản nhiên, vừa là thản nhiên của thực lực tuyệt đối, vừa là thản nhiên tự biết sẽ bại.

Lúc trước nghe lời Mộc Băng Vân nói, trong lòng Vân Triệt đã kinh ngạc không thôi, lúc này lại nhìn sắc mặt của Lục Lãnh Xuyên, hắn càng khiếp sợ trong lòng. Đều là đông vực tứ thần tử, cho dù thực lực của Lục Lãnh Xuyên yếu nhất, chắc cũng không kém Quân Tích Lệ quá xa đi, nhưng mà khi hắn đối mặt với Lạc Trường Sinh, chưa chiến, lại có tư thái"Tự biết sẽ bại".

Thực lực của Lạc Trường Sinh, rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Vì sao Mộc Băng Vân sẽ nói tin đồn về hắn gần như"Thần thoại"!?

Lúc trước hắn không hề có hứng thú về thực lực của đông vực tứ thần tử có bao nhiêu. Nhưng mà, theo mục tiêu của hắn thay đổi, đông vực tứ thần tử trở thành bốn ngọn núi lớn chắn ngang trước mặt hắn... Phải vượt qua bốn ngọn núi cao! Mà cho tới bây giờ, hắn đều chưa chân chính được nhìn thấy"Tứ thần tử" này rốt cuộc cường đại cỡ nào.

- Khai chiến!

Khư Uế tôn giả buông xuống một tiếng lạnh lùng, phong thần đài nhất thời thu hồi toàn bộ âm thanh.

Xoẹt!!

Một tiếng sấm sét rít vang, Lạc Trường Sinh đã binh khí nơi tay, một thanh kiếm thân dài rộng, thân kiếm tử lôi vờn quanh.

- Thánh lôi kiếm!

Mộc Băng Vân nói nhỏ

- Lạc Trường Sinh lại tu luyện huyền công hệ lôi.

Vân Triệt nói.

- Đúng, cũng không đúng.

Mộc Băng Vân nói lời hơi khó hiểu, khiến Vân Triệt sửng sốt.

- Lãnh Xuyên huynh, mời!

Lạc Trường Sinh chìa tay không cầm kiếm về phía trước. So với Lạc Trường An càn rỡ ngang ngược, Lạc Trường Sinh lại nho nhã lễ độ, tuy để Lục Lãnh Xuyên ra tay trước, nhưng không hề có thái độ kiêu ngạo, trong ngôn ngữ thần thái, ngược lại lộ ra vẻ kính trọng huynh trưởng.

- Được!!

Lục Lãnh Xuyên cũng không khách khí, gầm nhẹ một tiếng, một vòng sáng vàng nổ tung trên người, đời khi vòng sáng vàng dừng hình ảnh, đã hình thành một vách chắn phòng ngự vờn quanh thân.

- A!!

Lục Lãnh Xuyên lại gầm, từng đường huyền khí màu vàng như rồng bay lượn lờ quấn quanh, sau thời gian vài giây, lại kết nổi lên tầng vách chắn phòng ngự thứ hai.

Nhưng quá trình này, Lạc Trường Sinh không hề công kích đánh gãy, mà cứ bình tĩnh nhìn, hoặc là nói đang đợi, khóe môi cười nhạt như có như không.

- A!!!!!

Grào ----

Theo một tiếng gầm to cuối cùng của Lục Lãnh Xuyên, một tiếng rồng ngâm rung động đột nhiên vang vọng trên không.

Trên người Lục Lãnh Xuyên, tầng kết giới phòng ngự thứ ba hình thành. Nhưng một tầng này, lại không phải là vách chắn màu nhạt, mà là một hình bóng chân long màu vàng vờn quanh người hắn bay lượn xoay quanh.

Khí tức rất nặng đột nhiên gia tăng mấy lần, mọi người, thậm chí đều cảm nhận được một luồng khí tức chân long nồng đậm.

- Đây là...

Trên mặt Vân Triệt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Mộc Băng Vân nói nhỏ:

-"Hoàng long thánh giới" của bộ tộc Lục thị Phúc Thiên giới. Bọn họ kế thừa thần huyết đến từ chân long thượng cổ, tu luyện huyền công hệ thổ, có năng lực phòng ngự cực kỳ cường đại, thân hình mạnh như huyền thép, mà giờ phút này Lục Lãnh Xuyên thêm vào"Hoàng long thánh giới", càng có được lực lượng thủ hộ không gì sánh kịp, một khi được kết thành ba tầng, cho dù đối mặt với hai đối thủ cùng cấp, cũng có thể đứng ở thế không bại.

Vân Triệt:"..."

- Dám để cho Lục Lãnh Xuyên ngay mặt kết thành ba tầng"Hoàng long thánh giới"... Trong toàn bộ phong thần chi tử, cũng chỉ có Lạc Trường Sinh có thực lực và quyết đoán như vậy!

- Không sai.

Trên chỗ ngồi phía đông, Long hoàng khẽ gật đầu, thân là Long hoàng, tự nhiên sẽ sinh ra hứng trí với Lục Lãnh Xuyên người kế thừa huyết mạch chân long thượng cổ.

Ba tầng"Hoàng long thánh giới" hoàn thành, khí tức cả người Lục Lãnh Xuyên hoàn toàn thay đổi, trên dưới quanh thân hắn đều chói lọi lên ánh sáng màu vàng, nhất là da thịt hắn, rõ ràng phản xạ đồng thau sáng bóng giống như kim loại.

Hai tay Lục Lãnh Xuyên chìa ra, từ trong hư không nắm lấy một thanh ngân thương dài một trượng -- thương này tên là"Liệt khung", phong bế linh hồn chân long, là một trong những huyền khí vang danh đã lâu ở Phúc Thiên giới.

Ba tầng"Hoàng long thánh giới" trên người, Lục Lãnh Xuyên vẫn có thái độ thản nhiên chắc chắn sẽ bại giống như trước:

- Lạc huynh đệ, ta tự nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta rất muốn biết,"Trường Sinh công tử" hiện giờ có đúng như truyền thuyết không... Năm mươi giây, nếu như Lạc huynh đệ có thể trong vòng năm mươi giây đánh tan ba tầng"Hoàng long thánh giới" của ta, ta đây chỉ có thật lòng khâm phục nhận thua.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment