Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1181 - Chương 1182: Bại Trong Nháy Mắt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1182" class="block_" lang="en">Trang 591# 2

 

 

 

Chương 1182: Bại trong nháy mắt



Sáng sớm hôm sau, khi Mộc Băng Vân đi tới đình viện, nhìn thấy Vân Triệt đứng yên bên bờ ao, một thân sương sớm rất nặng, hiển nhiên một đêm không ngủ.

Vân Triệt xoay người lại, nhìn Mộc Băng Vân, từ trong mâu quang của hắn, Mộc Băng Vân đã nhận ra điều gì. Nhưng mà, hắn thế mà lại không chuyển mắt sang bên, vẫn bình thản giống như đêm qua... Hơn nữa, ngược lại nhiều thêm một tia kiên định.

- Băng Vân cung chủ, ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với sư tôn.

Vân Triệt đột nhiên nói.

Mộc Băng Vân ngẩn ra, ánh mắt vô cùng phức tạp, nàng nhẹ nhàng nói:

- Ngươi không cần thiết cam đoan gì với ta... Cuộc chiến phong thần sắp bắt đầu, chúng ta đi thôi.

Cuộc chiến phong thần hôm nay, chính là cuộc đấu giữa thập lục cường, không thể nghi ngờ còn kịch liệt phấn khích hơn trước.

Mộc Băng Vân mang Vân Triệt lên, cùng bay đi phong thần đài, tốc độ cũng không nhanh, một đường đều không nói gì. Vì chuyện về Mộc Huyền Âm, không khí giữa hai người cũng không tránh khỏi trở nên vi diệu, nhất là Mộc Băng Vân, tâm cảnh của nàng khi đối mặt với Vân Triệt đã nhất định không có cách nào trở về như trước.

Nàng không cách nào tiếp nhận, cũng không cách nào lý giải nổi hành động việc làm của Mộc Huyền Âm.

Hai năm trước Mộc Huyền Âm tha thứ, nàng miễn cưỡng còn có thể tiếp nhận, dù sao, ước nguyện ban đầu của Vân Triệt là vì cứu tỷ ấy. Nhưng một lần này... Rốt cuộc là vì sao!

- Vân huynh đệ... Băng Vân tiền bối!

Phía sau, vào lúc này truyền đến âm thanh của Hỏa Phá Vân. Mộc Băng Vân dừng thân hình lại, tay tuyết đẩy, thu hồi lực lượng ở trên người Vân Triệt:

- Nhớ đừng đến trễ.

Nói xong, tuyết ảnh của nàng lóe lên, đã ở ngoài vài dặm.

Vân Triệt:"..."

Hỏa Phá Vân lẻ loi một mình, nhanh chóng đi đến bên người Vân Triệt. Vân Triệt xoay người mỉm cười nói:

- Phá Vân huynh, sao lại chỉ có một mình ngươi, sư tôn của ngươi bọn họ đâu?

Hỏa Phá Vân giải thích:

- Đêm hôm qua sư tôn và Viêm tông chủ hợp lực kết"Linh hỏa giới" vì ta, để cho ta tu luyện trong thì luân châu. Hiện giờ bọn họ đang thu hồi"Linh hỏa giới", mà trận đấu của ta là trận dầu, sợ đến trễ, cho nên liền để cho ta tới trước, bọn họ theo sau chắc sẽ nhanh chóng đến.

Vân Triệt gật đầu:

- Thì ra là thế. Phá Vân huynh, hôm nay đối thủ của ngươi là Quân Tích Lệ, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc?

Hỏa Phá Vân cười khổ một tiếng:

- Cái này... Nói thật ra, thật sự không hề nắm chắc. Chỉ có điều, tuy rằng ta không tin rằng thắng được nàng, nhưng nàng muốn thắng ta, cũng không còn dễ dàng như vậy.

Cảm giác được Hỏa Phá Vân cũng không bị danh tiếng của Quân Tích Lệ hù đến, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi, Vân Triệt cũng yên lòng, cười nói:

- Đó là đương nhiên.

Giọng Hỏa Phá Vân đột nhiên nhỏ đi, do dự hỏi:

- Lại nói... Vân huynh đệ, Băng Vân tiền bối... Vì sao lại đột nhiên bỏ ngươi lại mà đi rồi?

-... Đây không phải thật bình thường sao?

Vân Triệt nói.

Hỏa Phá Vân lại lắc đầu:

- Không phải. Nếu như tiền bối khác, ta nhất định sẽ không cảm thấy gì, nhưng mà, Băng Vân tiền bối đối đãi với Vân huynh đệ... Sự việc là như này, vốn không giống như đối đãi với đệ tử hậu bối, luôn luôn ôn nhu còn giống như mẫu thân, hoặc như tỷ tỷ vậy, ít nhất ta nhìn thấy chính là như vậy, vẫn còn luôn thật hâm mộ. Cho nên, vừa rồi... Mới có thể cảm thấy kỳ quái.

"..." Vân Triệt hơi giật mình, mất tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt trốn tránh, khẽ thở một hơi

- Bởi vì nàng là nữ nhân.

Hỏa Phá Vân:"???"

Lúc này, một luồng khí tức nghiêm nghị lạ thường xẹt qua trên người bọn họ, giống như một thanh kiếm bén, chợt xẹt qua linh hồn hai người.

Vân Triệt và Hỏa Phá Vân đồng thời nhanh như tia chớp quay đầu lại, phía đông cách đó không xa, không biết từ khi nào xuất hiện một thiếu nữ, nàng một thân quần áo trắng như tuyết, tuyệt sắc vô song, sau lưng đeo một thanh kiếm đồng cổ, cả người giống như thiếu nữ đi ra từ trong bức họa cổ xưa, đôi mắt sáng vốn cực đẹp, lại lan tràn hàn quang giống như đâm hồn khoan phách.

Truyền nhân Kiếm quân -- Quân Tích Lệ!

Ánh mắt đụng chạm trong khoảnh khắc, nhưng lại như kiếm phong qua cổ họng. Một chớp mắt tiếp theo, Quân Tích Lệ lại chuyển ánh mắt đi, không liếc nhìn bọn họ nữa, trong lúc áo trắng phiêu động, đã nháy mắt đi xa.

Hỏa Phá Vân liên tục hít một hơi:

- Thật... Thật là khí tức lợi hại. Đây chẳng lẽ chính là vô ảnh kiếm ý theo lời sư tôn đêm qua?

Vân Triệt nhíu nhíu chân mày, ánh mắt và khí tức rõ ràng mang theo hận ý mới vừa rồi của Quân Tích Lệ, khiến cho trong lòng hắn trầm trọng thêm vài phần. Tuy rằng mỗi lần Quân Tích Lệ nhìn thấy hắn đều như thế, nhưng lần này tình hình lại khác.

Vân Triệt vô cùng nghiêm túc nói:

- Phá Vân huynh, lát nữa khi giao thủ với Quân Tích Lệ, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.

- Ừm, ta biết.

Hỏa Phá Vân trịnh trọng gật đầu.

- Không, ý của ta là, ngươi phải cẩn thận nàng ra tay ác độc với ngươi.

Hỏa Phá Vân sửng sốt, không hiểu nói:

- Hả? Vì sao?

- Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước khi ở Ngâm Tuyết giới, nàng bị sư tôn ta bức bách quỳ xuống đất bồi tội với ta, làm truyền nhân Kiếm quân được người đời chú mục, đây nhất định là sỉ nhục lớn nhất đời này của nàng. Ở Trụ Thiên giới, mỗi lần nàng nhìn thấy ta, đều hận không thể dùng ánh mắt róc xương lóc thịt ta, chính là nàng không có cơ hội có thể xuống tay với ta. Nhưng mà, nàng biết giao tình của ngươi và ta, rất có khả năng sẽ xả giận ở trên người ngươi.

Vân Triệt nói hơi ngưng trọng, Hỏa Phá Vân giật giật chân mày, do dự nói:

- Này... Không thể nào đi? Quân Tích lệ là truyền nhân Kiếm quân, đông vực tứ thần tử danh khí thật lớn, cũng không đến mức làm ra chuyện không có phong độ như vậy chứ?

- Nàng là truyền nhân Kiếm quân không sai, nhưng nàng cũng là nữ nhân! Nữ nhân mang thù bao nhiêu... Phù, xem ra ngươi chắc chưa từng té ngã ở trên người nữ nhân.

- Ặc... Tạ Vân huynh đệ nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.

Hỏa Phá Vân chỉ đành phải gật đầu. Mặc dù không cho là đúng, nhưng từ tín nhiệm đối với Vân Triệt, hắn cũng hoàn toàn không hề coi nhẹ khuyến cáo của Vân Triệt, thật thận trọng ghi nhớ ở trong lòng.

Đi đến khu vực phong thần đài, Vân Triệt mới vừa đến, liền hấp dẫn vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào, liền ngay cả ánh mắt của các đại thần đế đều dừng lại trên người hắn trong khoảng thời gian không ngắn.

Khi mới tới thần giới, hắn chỉ vì nhìn thấy Mạt Lỵ, bởi vì vốn định điệu thấp vào trong bụi bặm, lại nhanh chóng kinh động toàn bộ Băng Hoàng thần tông, còn trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, trong thời gian vài năm ngắn ngủi, ở dưới độc sủng của Mộc Huyền Âm, ở Ngâm Tuyết giới gần như dưới một người trên chúng sinh.

Sau khi đến Trụ Thiên giới, hắn vốn không muốn bị bất cứ kẻ nào chú ý đến, lại trong thời gian không đến hai tháng ngắn ngủi, thanh danh đã truyền rộng, bị các Đại Giới Vương, thần đế liếc mắt, một trận chiến hôm qua, càng kinh động toàn bộ đông thần vực.

Thứ trên người hắn có thể có được và trách nhiệm, giống như đã sớm nhận định hắn không có khả năng thuộc về yên ổn và bình thản, một điểm này, chính hắn cũng đã nhận thấy... Đại khái vẫn có liên quan đến tính tình đi?

Rất nhanh, một hoàng năm đế đều đến, cuộc chiến phong thần ngày hôm nay cũng đã đến lúc mở ra. Đã biết"Đại sự", nhưng đến hôm nay, Long hoàng và Thích Thiên thần đế vẫn không rời đi, thật hiển nhiên, bọn họ đều chân chính sinh ra hứng thú với đại hội huyền thần phen này của đông thần vực... Hoặc là sinh ra hứng thú với một người nào đó hoặc những người nào đó trong đó.

- Trận đầu tiên đợt thứ hai tổ phong thần, Viêm Thần giới Hỏa Phá Vân đối chiến truyền nhân Kiếm quân Quân Tích Lệ!

Quân Tích Lệ xuất thân"Dao Tâm kiếm các", nhưng Khư Uế tôn giả tuyên đọc lại là"Truyền nhân Kiếm quân", hiển nhiên phân lượng của vế sau còn nặng hơn vế trước nhiều lắm.

Hôm nay bắt đầu trước tiên chính là cuộc chiến tổ phong thần, theo Khư Uế tôn giả tuyên đọc, Hỏa Phá Vân bay vọt lên, rơi lên trên phong thần đài, tay cầm Phá ma kiếm, kim ô liệt diễm từ toàn thân lan đến toàn thân kiếm, đã tiến vào trạng thái giao chiến trước, mỗi một góc trên phong thần đài đều có thể cảm nhận được khí tức kim ô nồng liệt và chiến ý dâng trào kia.

Trên chỗ ngồi phía đông, Trụ Thiên thần đế khẽ gật đầu, vui lòng khen:

- Người thiếu niên này không tệ. Xuất thân tinh giới trung vị, lại có thành tựu như thế. Tuổi còn trẻ, lại có thể khống chế kim ô viêm khó nắm trong tay nhất đến trình độ thế này, nhất là đối thủ với Quân Tích Lệ đối thủ bậc này, lại không hề có vẻ e sợ, tương lai tất có thành tựu lớn.

Ngay cả Long hoàng cũng gật đầu, sau đó ngắt lời nói:

- Đúng là có thể khen ngợi. Chỉ tiếc, một trận này, hắn nhất định thua.

Bóng dáng Quân Tích Lệ lóe lên, như được gió nhẹ nâng đỡ, nhẹ bổng dừng ở trên phong thần đài. Nhưng không giống với Hỏa Phá Vân ý chí chiến đấu cháy hết, trận địa sẵn sàng đón quân địch, nàng yên lặng mà đứng, mặt lạnh vô tình, thanh"Vô danh kiếm" thuộc về Kiếm quân, không phải nàng có khả năng khống chế kia vẫn thả lỏng ở phía sau như trước, cả người như lẻ loi xa rời thế ngoại, coi thường phàm trần.

- Khai chiến!!

Khư Uế tôn giả ra lệnh một tiếng, ánh lửa trên người Hỏa Phá Vân trong nháy mắt tuồn thẳng lên trăm trượng, hơn phân nửa phong thần đài đều bị nhiễm lên một tầng màu vàng kim nhạt.

Nhưng Quân Tích Lệ vẫn như trước bình yên không tiếng động, liền ngay cả khí tức, đều không hề có một chút thay đổi, đôi mắt đẹp không hề có chút sắc thái tình cảm nào, cũng giống như vốn không nhìn chăm chú lên trên người Hỏa Phá Vân.

Một cảm giác bị coi thường khiến chân mày Hỏa Phá Vân giật giật, nhưng hắn cũng không bị chọc giận, ngược lại càng cháy chiến ý, gầm to một tiếng:

- Viêm Thần giới Hỏa Phá Vân, xin chỉ giáo!!

- A!!!!

Chiếp chiếp ----

Trong tam đại hỏa diễm chí tôn, kim ô có lực lượng đốt diệt mạnh nhất, cũng có tôn nghiêm ngạo khí mạnh nhất, Hỏa Phá Vân chứa đầy lấy huyết mạch kim ô cực hạn nhất từ trước tới nay của Viêm Thần giới tự nhiên tính tình cũng sẽ chịu ảnh hưởng đến trình độ lớn nhất. Trong ngày thường sẽ không hiện ra, nhưng một khi dính dáng tới lực lượng, sẽ hoàn toàn bùng ra.

Kim ô viêm ảnh vĩ đại hiện ra sau lưng Hỏa Phá Vân, giương cánh kêu lên uy nghiêm

Rầm -- rầm -- rầm -- rầm -- rầm --

Hơn mười đường kim ô viêm quang cũng trong một khắc này đồng thời phá nát, tràn ra hơn mười đóa hỏa liên vàng ròng, khi ánh lửa mãnh liệt đến mức tận cùng, ở trên không phong thần đài, giống như đồng thời xuất hiện mười mấy thái dương, khiến một đám cường giả đều không dám nhìn thẳng, trong lòng hoàn toàn kinh sợ.

- Khí tức này... Còn có tốc độ phóng thích huyền lực hỏa diễm... Hắn thật sự chỉ có Thần Linh cảnh cấp bảy thôi sao?

Một người của tinh giới trung vị tu luyện huyền công hệ hỏa lỡ lời kinh hô.

- Hơn nữa đây còn không phải là huyền hỏa bình thường, mà là kim ô viêm còn khó khống chế hơn huyền hỏa bình thường... Không, là khó khống chế nhất trong tất cả huyền hỏa!

- Xem ra, đây mới là thực lực chân chính của hắn, trước đó Lục Trầm Uyên đại bại, cũng không chỉ bởi vì Lục Trầm Uyên sơ ý, lại càng không phải là ngẫu nhiên!

Đối mặt với Quân Tích Lệ, Hỏa Phá Vân không hề giữ lại viêm lực toàn bộ bùng nổ, dẫn tới vô số cường giả vì vậy mà kinh thán không thôi. Nhưng mà, Quân Tích Lệ ở đối diện Hỏa Phá Vân lại vẫn như trước không hề nhúc nhích, mặc kệ Hỏa Phá Vân phóng thích huyền lực đến mức tận cùng, chỉ có mày nhỏ nhíu lại khẽ đến không thể nhìn thấy.

Đây hiển nhiên là một loại ngạo nghễ thật sâu, nhưng Hỏa Phá Vân không hề kinh sợ chút nào, Viêm Thần phá ma kiếm thong thả chỉ tới trước, theo kim ô viêm ảnh lại rít lên một tiếng rung trời, toàn bộ hỏa liên khí tức tương liên, như viêm từ ngoài trời rơi xuống, bay rơi về phía Quân Tích Lệ.

- Tốt!!

Hỏa Như Liệt nhịn không được gầm to một tiếng, kích động đứng lên.

- Dám xem thường Phá Vân, cho dù là truyền nhân của Kiếm quân, cũng phải trả giá thật nhiều.

Viêm Tuyệt Hải cũng thấp giọng nói.

Vân Triệt cũng mắt hiện dị quang, uy lực của những hỏa liên này sau khi tương liên sẽ mạnh cỡ bao nhiêu, hắn cảm giác rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Tuy rằng huyền lực của Quân Tích Lệ còn hơn Hỏa Phá Vân ba tiểu cảnh giới, nhưng Hỏa Phá Vân có kim ô viêm lực cũng không tầm thường, từ trên trận chiến Hỏa Phá Vân thoải mái đánh bại Lục Trầm Uyên, Vân Triệt tuyệt đối tin tưởng Hỏa Phá Vân có thể địch nổi cường giả Thần Linh cảnh cấp chín. Quân Tích Lệ vẫn luôn luôn đứng yên không động, khí tức cũng không phóng thích, đối mặt với Hỏa Phá Vân có đầy đủ thời gian hoàn toàn ngưng tụ phóng thích viêm lực, nhất định cũng khó mà chính diện chống lại.

Khoảnh khắc khi hỏa liên gần người, Quân Tích Lệ cuối cùng động.

Theo cánh tay nàng vung lên, lợi kiếm thoáng hiện. Cả thân kiếm của nàng màu trắng muốt, nhỏ không đủ nửa tấc, dài không tới năm thước, ở dưới kim ô viêm đầy trời, lại không hề hiện lên kim mang.

Kiếm này, tên là"Vụ quang", là kiếm mà Quân Vô Danh ban cho Quân Tích Lệ, cũng là thanh kiếm mà hắn tự tay tạo thành vì truyền nhân tương lai trong mấy vạn năm đang tìm truyền nhân.

Vụ quang ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng vung lên.

Chỉ một thoáng, tất cả âm thanh trong trời đất đều đột nhiên biến mất, liền ngay cả sáng rọi đều đột nhiên tối đi, trong tầm mắt của mọi người, chỉ có một đường ánh sáng rực rỡ còn hoa lệ chói mắt hơn sao băng xẹt qua trong khoảnh khắc..

Đường ánh sáng rực rỡ này xuyên qua từng đóa hỏa liên, xuyên qua không gian, xuyên qua từng tầng ánh lửa, điểm vào ngực Hỏa Phá Vân... Lại xuyên qua lồng ngực hắn.

Đường ánh sáng rực rỡ này rõ ràng nhanh đến không thể tưởng tượng được, nhưng một khoảnh khắc này, thời gian lại giống như hoàn toàn chậm lại, mọi người, bao gồm huyền giả Thần Kiếp cảnh yếu nhất, đều rành mạch nhìn thấy được mỗi một tấc dấu vết nó xẹt qua.

Tinh!!

Ánh sáng rực rỡ va chạm lên trên kết giới ngăn cách, nháy mắt tiêu tán. Thế giới, vào một khắc này đột nhiên khôi phục"Bình thường", toàn bộ hỏa liên, bao gồm cả hỏa liên vốn không bị ánh sáng rực rỡ này chạm vào toàn bộ một phân thành hai vô cùng đều đặn, tán loạn trên không trung, trên người Hỏa Phá Vân bắn ra máu tươi, hét thảm một tiếng, hung hăng bay rớt ra ngoài, bay thẳng đến ra kết giới, nện xuống ngoài phong thần đài.

Quân Tích Lệ ra tay, Hỏa Phá Vân bị thua trong chớp mắt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment