Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1180 - Chương 1181: Như Mộng Bừng Tỉnh

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1181" class="block_" lang="en">Trang 591# 1

 

 

 

Chương 1181: Như mộng bừng tỉnh



Ngày mai, cũng có tổng cộng tám trận quyết đấu, theo thứ tự là bốn trận đợt thứ hai tổ phong thần và bốn trận vòng thứ ba tổ kẻ bại.

Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy đối thủ của Hỏa Phá Vân ở trên danh sách đối chiến, tất cả người của Viêm Thần giới đều trong lòng trầm xuống.

Truyền nhân Kiếm quân, một trong đông vực tứ thần tử -- Quân Tích Lệ!!

Sắc mặt Hỏa Phá Vân chưa thay đổi, nhưng hai tay chậm rãi siết chặt.

Viêm Tuyệt Hải và Hỏa Như Liệt liếc nhìn nhau, bọn họ đều rất rõ ràng"Truyền nhân Kiếm quân" và"Đông vực tứ thần tử" là khái niệm hạng nào. Trước khi đến Trụ Thiên giới, bọn họ còn từng tiếp xúc ở khoảng cách gần với thầy trò Kiếm quân ở Ngâm Tuyết giới, Quân Tích Lệ tuổi còn nhỏ, nhưng khí tức kiếm đạo súc tích, lại khiến cho bọn họ hai đại Thần Quân này đều âm thầm kinh hãi.

Hỏa Phá Vân tuyệt đối không thể nào là đối thủ của nàng.

Sau ngưng trọng ngắn ngủi, Hỏa Như Liệt lại thả lỏng chân mày, chụp lên bả vai Hỏa Phá Vân, cười nói:

- Vân nhi, trận chiến ngày mai, dốc hết toàn lực là có thể, thắng bại đã không quan trọng. Con có thể đi đến một bước này, đã vượt qua mong muốn của chúng ta trăm ngàn lần, Viêm Thần giới chúng ta thắng được đến đây là vinh quang từ xưa đến nay chưa từng có, cho nên, con không cần lại có áp lực gì.

Hỏa Phá Vân chậm rãi gật đầu, không nói gì.

Vân Triệt liếc mắt nhìn Hỏa Phá Vân, hắn biết rõ, đối với Hỏa Phá Vân mà nói, áp lực chân chính cũng không phải đến từ Viêm Thần giới, mà đến từ chính Hỏa Phá Vân.

Trận đối chiến thứ hai tổ phong thần, cuối cùng nghênh đón trận chiến của đứng đầu đông vực tứ thần tử hiện giờ -- Lạc Trường Sinh đối chiến Lục Lãnh Xuyên.

Cuộc chiến giữa đông vực tứ thần tử, không thể nghi ngờ là trận tỷ thí cao nhất trong lứa trẻ tuổi của đông thần vực.

Mà khi nhìn thấy hai bên đối chiến trong trận thứ ba tổ phong thần, Vân Triệt hơi sửng sốt.

Thủy... Mị... Âm!?

Nàng... Lại không bị đào thải, còn ở tổ phong thần!?

Đây là có chuyện gì?

Tám người vẫn ở lại tổ phong thần, về thực lực đều có thể nghĩ. Trong tám người, Lạc Trường Sinh, Quân Tích Lệ, Thủy Ánh Nguyệt, Lục Lãnh Xuyên"Tứ thần tử" này chiếm một nửa, Mộng Đoạn Tích, Triều Phong đều là Thần Linh cảnh cấp chín, ở trong chiến đấu dự tuyển vững vàng là cường giả tuyệt đối top mười người đầu tiên.

So sánh ra, huyền lực Thần Linh cảnh cấp bảy của Hỏa Phá Vân, ở trong phong thần tam thập nhị tử tuyệt đối rơi vào tốp dưới, lại vẫn còn ở tổ phong thần, đã có thể nói là trên cả ngoại tộc. Mà ở trong cái nhìn của phần lớn người, nguyên nhân lớn nhất đó là vận khí, dù sao hai đối thủ trước đó của hắn, một Lục Trầm Uyên vừa mới đi lên đã làm đệm lót bị bại trở tay không kịp, ngay cả thực lực chân chính còn chưa kịp phát huy, một Lạc Trường An huyền lực lót đáy nằm trong tổ phong thần, đả bại hắn thật sự không coi là chuyện thần kỳ gì.

Còn Thủy Mị Âm... Vì sao nàng còn ở trong tổ phong thần?

Trận đấu ngày đầu tiên, sau khi hắn bỏ chiến liền rời khỏi sân, trận chiến ngày hôm qua, hắn càng không đến sân thi đấu, cho nên hoàn toàn không biết tình hình chiến đấu. Trận chiến ngày hôm nay, hắn không nhìn thấy tên của Thủy Mị Âm ở trên danh sách thi đấu tổ kẻ bại, đương nhiên cho rằng nàng đã bị đào thải... Dù sao, tuy rằng nàng dùng hết phương pháp mưu lợi tiến vào phong thần tam thập nhị tử, nhưng huyền lực của chính nàng chỉ có Thần Linh cảnh cấp một, sẽ bị đào thải trước có thể nói quá mức bình thường.

Hoàn toàn không cách nào lý giải, nàng chẳng những không bị loại bỏ, còn ở trên danh sách đối chiến của tổ phong thần hôm nay.

- Băng Vân cung chủ, Thủy Mị Âm... Trận chiến trước đó nàng thắng như thế nào?

Vân Triệt hỏi Mộc Băng Vân.

Trong tám người tổ phong thần, bốn Thần Linh cảnh cấp mười, hai Thần Linh cảnh cấp chín, Hỏa Phá Vân xem như là kẻ ngoại tộc, Thủy Mị Âm Thần Linh cảnh cấp một...

Sẽ không phải có đặc thù khó hiểu nào đi?

Mộc Băng Vân nói:

- Thủy Mị Âm thật sự bằng vào thực lực của mình ở lại tổ phong thần, tuy rằng huyền lực của nàng chỉ ở Thần Linh cảnh sơ kỳ, nhưng thực lực cũng không theo lẽ thường mà cân nhắc... Giống như ngươi.

"..." Thực lực của Vân Triệt có thể vượt xa cấp bậc huyền lực, nguyên nhân chính là trên người hắn có được truyền thừa của sáng thế thần độc nhất vô nhị, còn có huyền mạch Tà thần có thể nói là nghịch thiên. Thủy Mị Âm kia lại dựa vào cái gì?

- Về phần nàng chiến thắng đối thủ như thế nào... Cuộc chiến ngày mai, ngươi có thể tận mắt nhìn thấy.

Vân Triệt lại sửng sốt, ý tứ trong những lời này của Mộc Băng VÂn, rõ ràng là đang nói, cuộc chiến ngày mai, nói không chừng nàng còn có thể thắng?

Còn hơn Mộng Đoạn Tích Thần Linh cảnh cấp chín?

- Ngươi vẫn chú ý nhiều đến đối thủ của ngươi vào ngày mai thì hơn.

Giọng điệu Mộc Băng Vân ngưng trọng nói.

Trên danh sách đối chiến vòng thứ ba tổ kẻ bại, Vân Triệt liếc nhìn tên của mình:

Trận đầu: Thần Vũ giới [Vũ Quy Khắc] (Thần Linh cảnh cấp tám) -- đối chiến -- Ngâm Tuyết giới [Vân Triệt] (Thần Kiếp cảnh cấp tám)

Vũ Quy Khắc!?

Vân Triệt ngẩng đầu, vừa khéo chạm vào một ánh mắt hung ác phóng tới. Vũ Quy Khắc ngồi bên người Vũ Tam tông Thần Vũ Giới Vương, trong ánh mắt có kinh ngạc, nhưng nhiều hơn nữa là tàn nhẫn, dù sao, vì trợ giúp Vân Triệt"Gian lận", hắn suýt chút nữa thân bại danh liệt.

Mà nhiều hơn kinh ngạc với tàn nhẫn, còn có một chút tim đập nhanh... Trên tay Vân Triệt, chín là nắm lấy hai bó lớn cán chuôi của hắn!

Vân Triệt nghiêng mắt sang, nói nhỏ:

- Thật đúng là có duyên.

Từ trên mặt Vân Triệt, Mộc Băng Vân không tìm được dấu vết ngưng trọng, nói nhỏ:

- Đối thủ là Vũ Quy Khắc, ngươi có mấy phần nắm chắc.

- Mười phần.

Không hề có một chút do dự, Vân Triệt nói thẳng.

Ánh mắt Mộc Băng Vân khẽ kinh ngạc, sau đó nhắc nhở:

- Ngàn vạn lần đừng nên coi thường Vũ Quy Khắc. Huyền công của Thần Vũ giới cực kỳ cương mãnh bá đạo, cho nên cũng khó có thể khống chế. Mà Vũ Quy Khắc tuổi còn trẻ, chẳng những vô cùng thuần thục, còn tu luyện đến cảnh giới rất cao, về chiến lực, còn vượt trên cùng cấp rất lớn.

- Sở dĩ hắn bị rơi vào tổ kẻ bại, là bởi vì bị Lạc Trường Sinh đánh xuống.

Theo cuộc chiến phong thần hôm nay kết thúc, đã có mười sáu người bị loại, phong thần tam thập nhị tử, liền chỉ còn lại thập lục tử.

Mà ai cũng thật không ngờ, sau trận chiến này, cái tên dẫn đến oanh động và chú ý lớn nhất, vẫn là Vân Triệt.

Lấy huyền lực Thần Kiếp cảnh cấp tám, toàn thắng Lạc Trường An Thần Linh cảnh cấp sáu, còn không thèm để ý tới thần uy khổng lồ của Thánh Vũ giới, nhục nhã ngược lại Lạc Trường An ở trên phong thần đài gấp trăm lần, cho dù vế trước hay vế sau, cũng khiến cho mọi người vì vậy mà thay đổi sắc mặt, thậm chí kinh hãi.

Liền ngay cả cường giả các đại tinh giới trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, bao gồm các đại Vương giới ở trong đó, cũng đều không thể tin vào hai mắt của mình.

Kết quả này, Vân Triệt tự nhiên dự đoán được trước, nhưng hắn không hề để ý tới, mặc kệ người của đông thần vực vì hắn mà gợi lên sóng gió động trời và vô số suy đoán, hắn trở lại chỗ ở, ngồi bên bờ ao mà hắn đã từng yên tĩnh một đêm, trầm mặc chú tâm.

Bởi vì trong giai đoạn cuộc chiến phong thần, có quy định không được cho phép, không nên quấy rầy phong thần chi tử, chỗ ở của Ngâm Tuyết giới và Viêm Thần giới đều đặc biệt yên tĩnh, bằng không, lấy biểu hiện hôm nay của Vân Triệt, tất nhiên sẽ có lượng lớn người tới bái phỏng.

Mộc Băng Vân không tiếng động đã đi đến, mở lòng bàn tay ra để trước mặt Vân Triệt:

- Vân Triệt. Đây là thì luân châu hôm qua sau khi thi đấu đưa cho ngươi.

Mỗi khi trải qua hai đợt đối chiến, nếu như chưa bị loại, sẽ nhận được một viên thì luân châu dùng để tu dưỡng trạng thái. Hôm qua tuy Vân Triệt không có đối thủ, nhưng xem như trải qua hai trận mà chưa bị loại bỏ.

Vân Triệt cầm lấy:

- Tạ Băng Vân cung chủ.

Mộc Băng Vân thu tay tuyết về:

- Ngươi không chuẩn bị dùng thì luân châu này để điều chỉnh trạng thái sao? Đối thủ ngày mai, cũng không phải Lạc Trường An có thể sánh bằng.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Không cần. Giao thủ với Lạc Trường An cơ bản không tiêu hao khí lực gì.

Hơn nữa lấy năng lực khôi phục vượt xa người thường của hắn, cho dù tiêu hao hơn phân nửa, trong một đêm cũng đủ để hoàn toàn khôi phục.

Ánh mắt Mộc Băng Vân thoáng kinh ngạc, sau do dự ngắn ngủi, vẫn hỏi ra:

- Thực lực của ngươi bây giờ, đại khái ở trình độ nào?

Vân Triệt khẽ lắc đầu:

- Ta không biết. Ngày mai sau giao chiến vòng thứ tư của tổ phong thần, ta đại khái sẽ biết được. Chỉ có điều, chiến thắng Vũ Quy Khắc hẳn không có vấn đề quá lớn.

Từ trên người Vân Triệt, Mộc Băng Vân cảm nhận được không phải là thực lực tăng mạnh, lại tự đại sau khi toàn thắng Lạc Trường An, mà là vẻ chắc chắn của nội tâm không gợn sóng. Mà mầm mống của thản nhiên với chắc chắn, cũng khiến ánh mắt của Mộc Băng Vân trở nên đặc biệt phức tạp, nàng dời ánh mắt, đột nhiên mơ hồ hỏi:

- Vân Triệt, xem ra, ngươi cũng không rõ ràng lực lượng của ngươi bây giờ là do ai cho ngươi.

Vân Triệt sửng sốt, không hiểu nói:

- Cái này... Ta ở trong thì luân kết giới, luyện hóa dược lực của càn khôn ngũ quỳnh đan, do đó huyền lực tăng mạnh. Băng Vân cung chủ có ý tứ gì?

-... Vậy vì sao trên người ngươi lại có khí tức của sư tôn ngươi?

Mắt đẹp của Mộc Băng Vân chậm rãi nhắm lại, cảm xúc khó bình ổn.

- Dược lực của càn khôn ngũ quỳnh đan quá mức mãnh liệt, lực lượng của chính ta vốn không cách nào luyện hóa, cho nên vẫn luôn do sư tôn ở bên cạnh phụ trợ.

Vân Triệt đáp lại, trong lòng càng nghi hoặc... Một điểm này, Mộc Băng Vân không có lý do không biết.

-... Nói như vậy, trong quá trình ngươi luyện hóa càn khôn ngũ quỳnh đan vẫn luôn phong bế ngoại thức?

Vân Triệt gật đầu:

- Dược lực của viên càn khôn ngũ quỳnh đan kia còn mãnh liệt hơn dự tính của ta mấy lần, ta không hề phân tâm chút nào. Hơn nữa cho dù như vậy, cũng vẫn cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải sau đó sư tôn dẫn lực lượng vào trong cơ thể giúp ta luyện hóa, ta rất có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.

- Dẫn lực lượng... Vào trong cơ thể ngươi?

Ngực Mộc Băng Vân phập phồng dồn dập, nàng thở dài một tiếng rất nhẹ, xoay người:

- Càn khôn ngũ quỳnh đan tăng lên đối với trước Thần Kiếp cảnh đúng là rất lớn, mà ngươi đã vào Thần Kiếp, ngươi thật sự cho rằng, chỉ với một viên càn khôn ngũ quỳnh đan, có thể khiến cho ngươi từ Thần Kiếp cảnh sơ kỳ tăng lên tới Thần Kiếp cảnh hậu kỳ? Huống chi... Huyền mạch của ngươi còn khác thường rất xa.

"..." Vân Triệt chậm rãi đứng lên, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của Mộc Băng Vân:

- Tuy rằng còn có một nguyên nhân khác, nhưng dược lực của càn khôn ngũ quỳnh đan mà nói đúng là có phần bất thường. Băng Vân cung chủ, ý của ngươi là... Chẳng lẽ sư tôn vừa giúp ta luyện hóa dược lực, đồng thời còn thêm vào cho ta bí pháp gì khác?

Mộc Băng Vân không trả lời, mà nhẹ nhàng nói:

- Sư tôn ngươi không nói cho ngươi biết, nói rõ sư tôn ngươi không muốn để cho ngươi biết. Cũng sẽ không thể muốn cho bất cứ kẻ nào biết, cho nên, ngươi đừng hỏi lại, bao gồm cả sư tôn ngươi cũng đừng hỏi lại.

Vân Triệt:"...??"

Giọng nói của Mộc Băng Vân đột nhiên trở nên âm u lạnh lùng:

- Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chuyện. Ngươi đối với ta, có thể có đại ân cứu mạng, ta báo đáp gì cho ngươi, đều là chuyện nên làm. Nhưng mà... Sư tôn ngươi, sư tôn ngươi không nợ ngươi chuyện gì cả, sư tôn ngươi đối xử rất tốt với ngươi, cũng chỉ vì sư tôn muốn tốt cho ngươi, ngươi... Vĩnh viễn không thể... Làm chuyện có lỗi với sư tôn ngươi.

Mộc Băng Vân luôn lòng như nước lặng, giọng nói của nàng cho tới bây giờ đều bình thản như mây, nhẹ nhàng chậm chạp như sương, nhưng mà, lúc nàng nói ra lời nói phen này, Vân Triệt thế mà lại nghe ra được ý lạnh thật sâu từ trong đó.

"..." Vân Triệt ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt, mà bóng lưng của Mộc Băng Vân đã chậm rãi đi xa, sau đó biến mất trong tầm mắt của hắn.

Bên trong yên tĩnh, Vân Triệt vẫn luôn luôn sợ run hồi lâu. Lời Mộc Băng Vân nói, tuyệt đối ẩn chứa thâm ý gì đó... Mà hắn nhớ mang máng, hai năm trước, khi bản thân bị Mộc Huyền Âm bắt được từ Huyễn Hải đảo về Ngâm Tuyết giới, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Mộc Băng Vân, nàng dường như... Cũng có giọng điệu tương tự.

Lời của nàng, rốt cuộc là có ý tứ gì?

Vân Triệt lại ngồi trở lại bên ao, chân mày nhíu lại, rất nhanh, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu nỗ lực nhớ lại quá trình luyện hóa càn khôn ngũ quỳnh đan ở trong thì luân kết giới.

Thời gian luyện hóa càn khôn ngũ quỳnh đan có phần dài lâu, luyện hóa hoàn thành, khi hắn cuối cùng mở mắt ra, thì luân kết giới vẫn tồn tại như cũ, nhưng chỉ còn lại một tầng mỏng manh, hiển nhiên đã ở bên bờ tiêu tán. Hắn không dám trì hoãn, lại lập tức ngưng tâm dung hợp băng hoàng thần hồn mà thiếu nữ băng hoàng cho hắn.

Lấy huyền mạch và linh hồn đặc thù của hắn, dung hợp băng hoàng thần hồn tự nhiên cực nhanh, không đến ba ngày liền đã hoàn thành. Nhưng hắn không phải tự nhiên tỉnh lại, mà bị Mộc Huyền Âm đánh thức... Lúc tỉnh lại, thì luân kết giới đã biến mất, thời gian, đã gần kề tới cuộc chiến phong thần hôm nay diễn ra.

Hắn được Mộc Huyền Âm mang đến huyền trận truyền tống, hỏa tốc lao tới phong thần đài, còn suýt chút nữa đến trễ.

Toàn bộ quá trình, hắn phải phong bế lục thức, hoặc tụ thần ngưng tâm, hoặc lòng như lửa đốt, làm sao có thời giờ suy nghĩ chuyện gì khác.

Mà lúc này, ở dưới nghi hoặc nhớ lại toàn bộ quá trình luyện hóa càn khôn ngũ quỳnh đan, chính là thoáng nghĩ tới, hắn liền đã nhận ra khác thường.

Khi mỗi một lần dược lực gặp phải không khống chế được đều sẽ xuất hiện một khí tức mạnh...

Rõ ràng là khí tức bên ngoài, nhưng có thể dung hợp hoàn mỹ với khí tức của mình... Sau mỗi một lần xuất hiện, đều yếu hơn lần trước một phần... Quan trọng nhất, trước tiên luôn cảm nhận được cảm giác quen thuộc...

Cảm giác quen thuộc...

Trí nhớ của Vân Triệt đột nhiên quay về năm đó ở táng thần hỏa ngục, trong thái cổ huyền chu, hắn vì không để Mộc Huyền Âm dưới trọng thương bị máu cầu long hại tới, bất đắc dĩ nghịch đạo mà đi, cưỡng hiếp nàng mười mấy lần... Mà mỗi lần tự phát nghịch lưu tới thân thể hắn, khí tức khiến cho huyền lực của hắn trong vòng một đêm từ Thần Nguyên cảnh đột phá tới Thần Hồn cảnh...

Vân Triệt đột nhiên như điện giật, lập tức đứng lên. Hai mắt nhìn đăm đăm thật lâu, đầu óc càng hoàn toàn hỗn loạn.

Không có khả năng...

Làm sao có thể... Sư tôn nàng làm sao có thể...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment