.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1185" class="block_" lang="en">Trang 593# 1
Chương 1185: Huyễn mộng hắc điệp
Lời Mộc Băng Vân nói, khiến Vân Triệt trầm mặc thật lâu.
Mộc Băng Vân đột nhiên nói:
- Vân Triệt, đêm qua, ta truyền âm với sư tôn ngươi, nàng nói, mục tiêu của ngươi đã thay đổi, ngươi quay lại Trụ Thiên giới, là muốn hướng tới đỉnh cuộc chiến phong thần. Chẳng lẽ, ngươi muốn mạnh mẽ đoạt vị trí cao nhất của cuộc chiến phong thần sao?
"..." Vân Triệt gật gật đầu.
- Vậy ngươi có bao nhiêu phần tin tưởng?
Mộc Băng Vân thở dài trong lòng.
Vân Triệt nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói:
- Hôm qua, ít nhất còn có mấy phần tự tin, chỉ có điều hôm nay... Thẳng thắn mà nói, đã hoàn toàn không có. Ta không xem nhẹ những phong thần chi tử này, nhưng ta hoàn toàn triệt để đánh giá sai"Đông vực tứ thần tử".
Mộc Băng Vân:"..."
- Lạc Trường Sinh... Cho dù vừa rồi đã là toàn lực của hắn, ta cũng quả quyết không thể nào là đối thủ của hắn. Liền ngay cả Lục Lãnh Xuyên mới vừa rồi thảm bại dưới tay hắn, ta cũng gần như không nhìn thấy hy vọng có thể thắng được Lục Lãnh Xuyên.
Giọng Vân Triệt thật bình tĩnh, sự thật cũng đúng như theo lời hắn nói, Quân Tích Lệ một kiếm đánh bại Hỏa Phá Vân trong nháy mắt, khiến cho hắn kinh sợ trong lòng, mà một trận mới vừa rồi Lạc Trường Sinh đánh với Lục Lãnh Xuyên, hòa toàn triệt để mai một tất cả tin tưởng với kỳ vọng của hắn.
- Băng Vân cung chủ, Quân Tích Lệ với Thủy Ánh Nguyệt, bọn họ so với Lục Lãnh Xuyên như thế nào?
Vân Triệt hỏi.
- Hơn xa.
Mộc Băng Vân ngắn gọn mà trực tiếp trả lời.
"..." Vân Triệt lại không nói gì, chân mày trầm xuống, không biết nghĩ cái gì.
Long hoàng nói:
- Ha ha, không hổ là"Trường Sinh công tử" của đông thần vực các ngươi, cho dù chưa thấy hắn sử dụng huyền lực hệ thổ, chỉ liền có thể thoải mái đồng thời khống chế phong lôi như thế, đã khiến cho người ta kinh thán. Trạng thái toàn lực của hắn, sợ rằng đã đủ để vượt qua cấp bậc"Thần Linh cảnh".
Trụ Thiên thần đế gật đầu nói:
- Huyền giả có thiên phú dị bẩm, có thể đồng thời tu luyện nhiều loại huyền lực tuy ít, nhưng cũng không ngạc nhiên, chỉ có điều có thể đồng thời thi triển lại hiếm như lông phượng sừng lân. Mà như Lạc Trường Sinh kiêm tu ba loại huyền lực như vậy, lại có thể đồng thời khống chế... Đông thần vực ta từ mười vạn năm trước đến nay, chỉ có một mình hắn. Đây không chỉ cần trời sinh dị thể, yêu cầu đối với tư chất, ngộ tính không khỏi cao đến mức tận cùng. Tương lai của hắn, kể cả lão hủ cũng không dám đánh giá.
- Nam có Lạc Trường Sinh, nữ có Thủy Mị Âm, chỉ với hai người này mà nói, đông thần vực các ngươi, sợ rằng sẽ nghênh đón một thế hệ cao nhất.
Long hoàng cười nói.
Thích Thiên thần đế đột nhiên lên tiếng, không giống với tất cả mọi người đang chăm chú, kinh thán nhìn Lạc Trường Sinh, ánh mắt của hắn lại phần lớn thời gian đều quét qua Vân Triệt, hắn chậm rì rì nói:
- Không không không, Long hoàng điện hạ, ngươi nói lọt một người. Hỗn độn to lớn như thế, hàng tỷ hàng vạn sinh linh, ra quái thai gì cũng không ngạc nhiên. Nhưng mà... Một người có thể lấy tu vi Thần Kiếm cảnh chính diện nghiền áp Thần Linh cảnh trung hậu kỳ, chậc chậc, quái thai như vậy, đừng nói mười vạn năm, dường như đông thần vực các ngươi một trăm vạn năm cũng chỉ ra một người như vậy đi. A... Không đúng không đúng! Ta nhớ được tiểu tử này nói xuất thân hạ giới, dường như cũng không được coi như là người của đông thần vực các ngươi.
Sắc mặt của Trụ Thiên thần đế khựng lại, Long hoàng lại mỉm cười, cười có phần thần bí khó lường.
- Trận thứ ba vòng thứ ba tổ phong thần, Lưu Quang giới Thủy Mị Âm đối chiến Phi Tinh giới Mộng Đoạn Tích!
Vân Triệt từ trong trầm tư ngẩng đầu, lực chú ý một lần nữa quay lại trên phong thần đài.
Đây cũng là một trận chiến mà Vân Triệt cực kỳ chú ý... Hắn muốn tận mắt nhìn xem Thủy Mị Âm Thần Linh cảnh cấp một chưa bại một trận, vẫn ở lại tổ phong thần như thế nào.
Thủy Mị Âm vẫn là bộ váy dài màu đen quen thuộc, một dây lưng hình con bươm bướm đáng yêu quá mức thắt lên trên thắt lưng thon thon chưa đầy nổi một nắm tay. Nàng đứng ở trên phong thần đài, lại hoàn toàn không phù hợp với không khí của phong thần đài. Nhất là đầu nàng hơi lệch, lúm đồng tiền khẽ hiện, cười tươi duyên dáng, tươi ngọt đáng yêu nói không nên lời, còn trong lúc vô ý lộ ra yêu mị vốn không nên thuộc độ tuổi này của nàng, vốn không hề có dù chỉ một chút khẩn trương trước trận đấu... Thật sự khiến không ít người trẻ tuổi đang xem giật mình ngây ngốc.
Trái lại Mộng Đoạn Tích về thực lực tuyệt đối nghiền áp được Thủy Mị Âm lại sắc mặt ngưng trọng, vừa mới lên đài, chính là kiếm quang chợt lóe, đặt ngang trước người, huyền khí dưới bắt đầu khởi động, thân kiếm như dòng nước chậm rãi dao động, khí thế kinh người.
- Khai chiến!
Chân mày Khư Uế tôn giả vừa động.
- Đại ca ca, xin chỉ giáo nha.
Bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Mị Âm lật, một đường ánh sáng rực rỡ màu lam lan tràn sang hai bên, ở trong tay nàng hiện lên một bóng thủy lam dài mảnh khảnh.
- Thương...?
Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Thân thương trong sáng như thủy tinh, lại phóng thích ra lam hoa mộng ảo như hải dương. Thân thương rất nhỏ, liếc mắt một cái nhìn lại, đại khái chỉ to chừng nửa tấc, lấy bàn tay nhỏ nhắn khéo léo kia của Thủy Mị Âm đều có thể dễ dàng hoàn toàn nắm lấy, lại dài thần kỳ, gần như một trường -- còn dài hơn Liệt Khung thương trong tay Lục Lãnh Xuyên!
Thủy Mị Âm có chiều cao không tới nửa trượng nắm nó vào trong tay, rất có vẻ đánh sâu vào thị giác.
- Truyền thừa của Lưu Quang giới là thần thú"Lưu quang điệp" đến từ thời đại xa xưa, cây thương này, nghe nói đến từ một cánh bướm của lưu quang điệp, có một cái tên đặc thù, tên là"Huyễn tâm điệp ngữ". Bởi vì có một luồng chân hồn của lưu quang điệp trong đó, trước giờ chưa từng có ai có thể chân chính khống chế. Nhưng mà... Thủy Mị âm, lại được nó chủ động nhận chủ.
-... Xin chỉ giáo.
Mộng Đoạn Tích gật đầu, đối mặt với đối thủ như vậy, mặc dù hắn đang cố hết sức vững vàng tâm tính, đều vẫn có phần mất tự nhiên.
- A!
Có ưu thế chênh lệch trọn vẹn tám tiểu cảnh giới huyền lực, Mộng Đoạn Tích lại ra tay trước. Ở nơi chiến trường này, hoặc là nói ở bất cứ chiến trường nào, khinh địch là đại kỵ. Mộng Đoạn Tích vừa ra tay, phong thần đài nhất thời cuồng phong gào thét, gió và kiếm khí, như mưa rào rớt xuống thế gian, nháy mắt phong kín không gian chỗ Thủy Mị Âm.
Hắn không như Vân Triệt, tận mắt nhìn thấy Thủy Mị Âm chiến thắng đối thủ ở hai trận trước như thế nào, cho nên hắn vừa lên, đó là ra tay như cuồng phong mưa rào, muốn chính là trước tiên lấy ưu thế huyền lực tuyệt đối áp chế Thủy Mị Âm... Thậm chí trực tiếp đánh tan.
Mà cũng thật sự là sách lược chính xác, bởi vì tu vi huyền lực của Thủy Mị Âm, thật sự là thế yếu lớn nhất của nàng. Nếu như thật sự định cứng đối cứng, nàng vừa một chiêu sẽ bị Mộng Đoạn Tích đánh xuống.
Vẻ mặt Thủy Mị Âm căng thẳng, về thần sắc giống như thoáng hiện hoảng loạn, lam quang lóe lên trên người nàng, đã nhẹ nhàng bay lên,"Huyễn tâm điệp ngữ nhẹ nhàng vũ động theo thân hình bé bỏng của nàng, múa lên một huyền trận loại nhỏ lóng lánh lam quang như mộng ảo ở trước người nàng.
Xôn xao!!
Gió lốc kiếm khí vòng quanh đầy trời phủ xuống, cắt ra vô số veest tích màu đen trong không gian, nhưng trong kiếm khí gió lốc, bóng dáng của Thủy Mị Âm lại chậm rãi biến mất.
Trên không phía sau Mộng Đoạn Tích, bóng dáng của Thủy Mị Âm giống như con bướm linh hoạt hiện lên, phía sau, là huyền trận lam quang giống vậy.
- Thân pháp thật tốt!
Vân Triệt không tự kiềm hãm được tán thưởng ra khỏi miệng. Di chuyển tức thời giống như không gian truyền tống, càng thêm nhanh chóng... Với mộng ảo hơn xé mở không gian.
Mà huyền lực cảnh giới Thần Linh, dường như còn không đủ để xé mở không gian thần giới.
Mộc Băng Vân giải thích:
- Huyễn mộng điệp vũ! Giống như đoạn nguyệt phất ảnh của Ngâm Tuyết giới chúng ta, đều là thân pháp rất khó tu luyện thành.
Giọng nói khựng lại, nàng bổ sung thêm:
- Ít nhất, Thủy Ánh Nguyệt vẫn chưa tu luyện thành.
Vân Triệt:"..."
Thân hình của Mộng Đoạn Tích nháy mắt chuyển qua, mà trong cùng một khoảnh khắc, Thủy Mị Âm chân đạp hư không, thương nhỏ khẽ múa, một đường lam quang nhàn nhạt đột nhiên tung ra, sau đó nháy mắt hóa thành một màn nước vĩ đại, phủ về phía Mộng Đoạn Tích.
Khí thế màn nước không tệ, lại không cách nào gây cho Mộng Đoạn Tích một chút cảm giác áp bách... Dù sao, tính công kích của huyền công hệ thủy vốn được công nhận yếu nhất, một kiếm tùy tay, màn nước nhất thời bị xé thành hai nửa, không trung, Thủy Mị Âm vẫn tiếp tục khẽ múa, theo"Huyễn tâm điệp ngữ" vung lên, lam quang hỗn loạn giao thoa, một màn lại một màn nước che phủ xuống, lúc chồng lên nhau, rất có khí thế giống như che lấp mặt trời.
Mặc dù màn nước không hề có lực uy hiếp, cho dù toàn bộ đánh vào người cũng đừng mong thương tổn đến hắn, nhưng sẽ bị ngăn cách tầm mắt và khí tức nghiêm trọng. Nhất là từng tầng màn nước chồng chất lên nhau, lúc tới gần, đã hoàn toàn nuốt sống tầm mắt của Mộng Đoạn Tích.
Sắc mặt của Mộng Đoạn Tích không thay đổi, phi thân lên, một kiếm chém ngang, theo một tiếng"Xoẹt" nứt vang, hơn mười màn nước bị hắn đồng thời xé rách, bắn ra một trận mưa to về phía xung quanh, nhưng trên không của hắn, chỗ tầm mắt đạt tới, vẫn là từng tầng màn nước, mà không nhìn thấy bóng dáng của Thủy Mị Âm.
"????" Chân mày Mộng Đoạn Tích vừa động, tốc độ bay lên không trung đột nhiên nhanh hơn, một kiếm đâm vào không khí, theo một trận nổ vang, hắn rõ ràng cảm giác được một kiếm của bản thân ít nhất đâm xuyên qua hơn mười màn nước, hơn chục màn nước này cũng như hắn suy nghĩ ầm ầm phá nát, đổ xuống mưa to càng thêm dày đặc hơn về phía chung quanh.
Nhưng mà, toàn bộ màn nước đã đánh mở, vẫn là màn nước trùng điệp, không nhìn thấy bóng dáng của Thủy Mị Âm... Thậm chí, liền ngay cả khí tức của nàng, cũng không biết đã biến mất khi nào... Hoàn toàn biến mất, không hề cảm giác được sự tồn tại.
Mộng Đoạn Tích kinh hãi trong lòng... Sao lại thế này? Những màn nước này sao lại như vô cùng vô tận? Có thể ngăn cách khí tức đến trình độ như vậy, màn nước cấp độ này ít nhất cũng phải chồng chất đến ngoài năm mươi tầng, nhưng mới chỉ trong giây lát như vậy... Nàng làm được như vậy như thế nào?
Lúc Mộng Đoạn Tích kinh hãi, ánh mắt dời đi, càng chấn động.
Chung quanh hắn, thế mà lại là một mảnh đại dương mênh mông!
Nhìn không thấy Thủy Mị Âm, cũng không nhìn thấy phong thần đài, càng không nhìn thấy chỗ ngồi xem cuộc chiến, dưới chân, trên không, chung quanh, sóng nước cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp.
Hắn có như vậy mới giật mình, mình ở bất tri bất giác, đã bị vây vào trong một lĩnh vực quý thủy.
Sau kinh ngạc, Mộng Đoạn Tích lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khóe miệng chậm rãi hiện lên một chút cười nhạt tự tin, hắn lẩm bẩm:
- Đã sớm nghe nói năng lực khống chế quý thủy thần công của Lưu Quang giới thiên hạ vô song... Chỉ có điều, chung quy chính là huyền lực Thần Linh cảnh cấp một, lĩnh vực tuy mạnh, nhưng vốn không có khả năng thật sự vây khốn ta!
Hắn quát khẽ một tiếng, huyền khí lại tuôn, kiếm trong tay nhất thời quét cao ba trượng, bóng dáng lóe lên một cái, nhằm thẳng tới thủy vực trước mặt, một kiếm chém xuống, chính là lóe lên chín đường kiếm quang.
Rầm ầm!!
Như sấm dẫn sóng dữ, thủy vực nhất thời điên cuồng phá nát, từng tầng sóng biển nổi lên, nhưng lại trong một giây tiếp theo nháy mắt hoàn toàn chôn diệt. Môi Mộng Đoạn Tích lộ nụ cười, nhưng lập tức lại cứng đờ... Bởi vì sau thủy vực, vẫn là thủy vực, một kiếm này của hắn, cũng không phá vỡ được quý thủy lĩnh vực.
Mà lúc này, uy lực của quý thủy lĩnh vực cuối cùng triệt để bùng nổ, trong nháy mắt vạn sóng dâng trào, như vô số đầu rồng phẫn nộ, cuốn lấy Mộng Đoạn Tích.
Mộng Đoạn Tích hừ lạnh một tiếng, kiếm như cầu vồng bay, hải long sóng dữ này còn chưa tới gần người, đã bị hắn chém chết từng mảng. Mà trong vô hình, một khoái cảm giống như quát tháo biển cả dần dần bốc lên trong lòng hắn, hắn hô to một tiếng, như giao long nghênh thẳng mà lên, từng kiếm chém sóng dữ, từng kiếm kinh biển cả.
Rất nhanh, hắn cảm giác được quý thủy lĩnh vực bắt đầu rung động, hắn càng tâm thần liền ngưng lại, dần dần mở rộng ra, có xu thế hoàn toàn xé nát quý thủy lĩnh vực này.
Thế giới chung quanh rung động càng ngày càng kịch liệt,"Quý thủy lĩnh vực" hiển nhiên đã dần dần kề bên bờ sụp đổ... Cuối cùng, tại một khắc nào đấy, tất cả màn nước, sóng dữ tán loạn, sau đó, ở trong nháy mắt... Hoàn toàn biến mất.
Tầm mắt trước mắt Mộng Đoạn Tích chợt sáng tỏ, bên tai, truyền đến giọng nói điếc tai của Khư Uế tôn giả:
- Mộng Đoạn Tích rời khỏi phong thần đài, rơi vào tổ kẻ bại, vào trận chiến vòng thứ tư tổ kẻ bại ngày mai.
- Thủy Mị Âm thắng! Vào trận chiến vòng thứ ba tổ phong thần hôm sau.
Mộng Đoạn Tích ngơ ngác đứng ở đó, ngây ngẩn nhìn cả người hồi lâu, mới chậm rãi xoay người.
Hắn thân trên trời cao, dưới chân, là chỗ ngồi xem cuộc chiến mờ mịt, đã rời đi rất xa khỏi khu vực phong thần đài ba trăm dặm.
Trong tay hắn, cũng không có kiếm... Mà kiếm của hắn, chính là yên tĩnh nằm ở trung tâm phong thần đài. Cách yêu kiếm của hắn không xa, Thủy Mị Âm đang đứng nhẹ nhàng, cười khẽ thản nhiên.
Mộng Đoạn Tích triệt để sửng sốt, vẫn bị hãm ở trong ảo mộng, không cách nào tỉnh lại.