.
._593__2" class="block_" lang="en">Trang 593# 2
Chương 1186: Bảy kiếm
Ở trong thế giới của Mộng Đoạn Tích, hắn vô ý bị vây trong quý thủy lĩnh vực thuộc riêng về Lưu Quang giới, nhưng không sợ hãi không rối loạn, lấy thực lực tuyệt đối của bản thân, phá hủy vỡ nát quý thủy lĩnh vực đại danh đỉnh đỉnh này.
Nhưng mà, ở trong mắt của những người khác thấy được lại là sau lần thứ hai Mộng Đoạn Tích phá hủy mà nước của Thủy Mị Âm, đột nhiên ngây ngốc ở đó, sau đó, kiếm trong tay lại trực tiếp rời tay, rơi xuống trên phong thần đài.
Sau đó, hắn lại như mê muội, băt đầu bay lượn qua lại trên không trung, cánh tay vung loạn, nhưng đôi mắt lại ngây ngốc lờ mờ, không hề có tiêu cự. Nhanh chóng, hắn liền"Múa" ra khỏi phong thần đài, thế này mới dừng lại.
Rời khỏi khu vực phong thần đài, ý nghĩa bị thua.
Mộng Đoạn Tích từ trên không trung hạ xuống, ẩm đạm rời đi, cho dù thân thể hay là linh hồn, đều hoàn toàn mơ hồ.
Hắn bị đánh bại.
Bại bởi Thủy Mị Âm chỉ có Thần Linh cảnh cấp một.
Nhưng vốn không biết mình bị bại như thế nào.
Thủy Mị Âm có tinh thần lực cực kỳ khủng bố, có thể khống chế tâm hồn người ta. Một điểm này, hắn tự nhiên sẽ hiểu, cũng có đủ phòng bị. Nhưng mà... Từ đầu tới cuối hắn vốn không hề nhận thấy có xâm nhập của tinh thần lực, hoàn toàn không biết mình bị mắc bẫy từ khi nào.
Trận thứ ba tổ phong thần, cứ lấy kết quả như vậy mà kết thúc.
Mộng Đoạn Tích Thần Linh cảnh cấp chín, bại bởi Thủy Mị Âm Thần Linh cảnh cấp một.
Chỉ về huyền lực mà nói, Thủy Mị Âm tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Mộng Đoạn Tích.
Nhưng mà, nàng có tinh thần lực có thể nói là khủng bố tuyệt luân, lại hoàn toàn nghiền áp chênh lệch vĩ đại vốn không thể vượt qua được.
Mộc Băng Vân nói:
- Hiện giờ, ngươi hiểu chưa? Mười lăm tuổi Thần Linh cảnh, đã là có một không hai, đồng thời còn trời sinh dị hồn, có tinh thần lực hoàn toàn không hợp với lẽ thường. Tuy rằng, nàng không cách nào làm được tam tu phong lôi thổ hoàn mỹ giống như Lạc Trường Sinh, nhưng nếu như nàng cùng tuổi với Lạc Trường Sinh, ở trên phong thần đài này, tổng hợp lại năng lực, sợ rằng đủ để nghiền áp cả Lạc Trường Sinh.
Vân Triệt gật gật đầu, không nói gì.
Trận thứ tư, Thủy Ánh Nguyệt đối chiến Triều Phong, kết quả không hề bận tâm. Thủy Ánh Nguyệt thoải mái thắng được.
Bốn trận quyết đấu tổ phong thần hôm nay kết thúc, nhưng rung động vĩ đại mà nó mang đến lại thật lâu không thôi. Quân Tích Lệ đánh bại Hỏa Phá Vân bằng một kiếm trong nháy mắt, Lạc Trường Sinh nhẹ nhàng bâng quơ phá hủy hoàng long thánh giáp của Lục Lãnh Xuyên, Thủy Mị Âm vượt qua đánh bại hoàn toàn Mộng Đoạn Tích cách xa tám tiểu cảnh giới... Đều chấn động toàn bộ huyền giả đông thần vực thật sâu.
Nhất là đối với huyền giả trẻ tuổi vẫn luôn tự tin tu vi văn hoa, hoàn toàn giống như bị sóng to gió lớn đánh sâu vào.
Điều chỉnh ngắn ngủi, sau tổ phong thần, là cuộc chiến của tổ kẻ bại càng thảm thiết hơn.
Bốn trận chiến tổ kẻ bại, sắp có bốn người bại ra khỏi thập lục cường, dừng lại ở cuộc chiến phong thần.
- Trận đầu tiên vòng thứ ba tổ kẻ bại, Ngâm Tuyết giới Vân Triệt đối chiến với Thần Vũ giới Vũ Quy Khắc!
Một trận chiến này, vẫn thu hút chặt chẽ vô số ánh mắt của đông thần vực.
Nhưng tiêu điểm cũng không phải là Vũ Quy Khắc đã sớm vang danh, mà là Vân Triệt!
Thủy Mị Âm vượt qua tám tiểu cảnh giới chiến thắng Mộng Đoạn Tích, không thể nghi ngờ có thể nói là kỳ tích. Nhưng mà, cuộc chiến phong thần phen này chấn động lòng người nhất, một màn để cho người ta không thể tin, lại không thể nghi ngờ là trận ngày hôm qua Vân Triệt toàn thắng Lạc Trường An.
Hoàn toàn không sợ khí phách năng lực, có thể nói là trả thù tàn nhẫn của Thánh Vũ giới, cùng với... Thực lực quỷ dị vượt qua rãnh trời đại cảnh giới, hoàn toàn không phù hợp với nhận thức.
Bọn họ đều vội vàng muốn xem xem, kết quả kia chính là phù dung sớm nở tối tàn dựa trên nguyên nhân nào đó, hay là... Có thể tiếp tục phát sinh thần tích vốn không có khả năng.
Trên phong thần đài, Vũ Quy Khắc đã đứng trên đó, tư thái ngạo nghễ, nhưng sắc mặt có phần khó coi.
Không có ai rõ ràng được hắn căm hận Vân Triệt cỡ nào... Tuyệt đối còn mãnh liệt hơn Quân Tích Lệ trăm ngàn lần. Quân Tích Lệ vì chuyện bị quỳ nhục nhã, mà Vũ Quy Khắc hắn... Đoán chừng tự tay băm Vân Triệt thành ngàn tám trăm khối cũng khó tiết được mối hận trong lòng.
Mà cố tình, hai nhược điểm lớn nhất cuộc đời của hắn, lại vẫn cứ bị Vân Triệt cầm chặt chẽ ở trong tay, mỗi lần nghĩ đến điểm này, hắn đều nghẹn đến gần như tâm can nổ mạnh.
- Đi đi... Cực kỳ cẩn thận! Huyền công của Thần Vũ giới cực kỳ cương mãnh, cố hết sức lợi dụng đoạn nguyệt phất ảnh, tránh giao thủ chính diện.
Mộc Băng Vân nhắc nhở.
- Ừm!
Vân Triệt gật đầu, nhảy lên trên phong thần đài.
Nhìn Vân Triệt, khóe miệng Vũ Quy Khắc rõ ràng hơi run rẩy..
Ở trong mắt hắn, Vân Triệt vẫn luôn chỉ là tiểu nhân vật... A không, ngay cả tiểu nhân vật đều không được tính, chỉ là một thứ rác rưởi thông qua uy hiếp hắn mà gian lận. Mà chính là thứ mặt hàng như vậy, nếu không phải trong tay có nhược điểm của hắn, hắn nhìn cũng lười liếc một cái.
Lúc này, lại trở thành đối thủ trên phong thần đài của hắn
- Khai chiến!
Khư Uế tôn giả lạnh giọng ra hiệu lệnh.
- Vũ đại công tử, thật có duyên.
Vân Triệt không mặn không nhạt nói.
- Ngươi... Còn không xứng là đối thủ của ta!
Vũ Quy Khắc hơi cắn răng nói.
- A!
Vân Triệt cười nhẹ, trong mắt lóe lên một đường mãnh liệt.
Rầm!!!!
Một luồng sóng khí cuồng bạo không thể tưởng tượng nổi mãnh liệt nổ tung từ trên người Vân Triệt, Vân Triệt trực tiếp mở cảnh giới"Oanh thiên" ra. Trong một nháy mắt khí tức của hắn lấy một tốc độ vô cùng khoa trương tăng vọt, cánh tay vung lên, Kiếp Thiên kiếm nắm vào trong tay, huyền khí toàn thân cấp tốc chuyển thành màu đỏ nhạt, như nhiễm máu tươi.
Có lẽ, bị thực lực của Quân Tích Lệ Lục Lãnh Xuyên, Lạc Trường Sinh, Thủy Ánh Nguyệt kích thích, trong lồng ngực hắn có một luồng khó thở muốn phát tiết, trực tiếp mở ra trạng thái cao nhất.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, sắc mặt của mọi người hoàn toàn kinh biến, trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng lại biến hóa khí tức giống như lật trời lộn biển, khiến cho bọn họ đều gần như theo bản năng cho rằng linh giác của mình xuất hiện vấn đề.
Vũ Quy Khắc đứng ở phía trước Vân Triệt như bị cơn lốc đánh vào người, thân thể bị xung kích rõ ràng lắc lư một chút, trong lòng càng hoảng hốt. Hắn thế mà lại cảm thấy hít thở không thông... Hơn nữa còn là cảm giác hít thở không thông tương đối nặng.
Điều này... Điều này sao có thể!?
Lúc hắn kinh hãi, bóng dáng của Vân Triệt ở trong tầm mắt đã đột nhiên lóe lên, một đường kiếm quang màu đỏ thắm đột nhiên đánh tới.
Rắc!
Vũ Quy Khắc vốn không định sử dụng binh khí trong nháy mắt trong tay liền hiện lên một thanh trọng kích, ánh mắt thâm độc, huyền khí bùng nổ giống như núi lửa, đánh thẳng vào kiếm quang màu son.
Rầm!!!!!!
Một tiếng vang thật lớn, giống như có một túi khí khổng lồ nổ tung, tất cả không khí của mười mấy dặm không gian chung quanh đều bị hút sạch trong chớp mắt.
Kiếm kích va vào nhau, giằng co không trung, toàn trường kinh sợ, đôi tròng mắt của Vũ Quy Khắc càng trừng lớn.
Từ trước đến giờ Thần Vũ giới khinh thường lực lượng nguyên tố, mà dốc lòng cho huyền lực tinh thuần nhất, đơn giản nhất, phòng ngự phòng thủ kiên cố, công kích càng cực kỳ bá đạo, mỗi một lần ra tay, đều cương mãnh tuyệt luân, cho nên giao thủ với người của Thần Vũ giới, tối kỵ nhất chính là chính diện đối chiến.
Mộc Băng Vân cũng nhắc nhở Vân Triệt như thế.
Nhưng mà, chiêu đầu tiên khi Vân Triệt và Vũ Quy Khắc giao thủ, chính là thật sự lấy cứng đối cứng, còn do Vân Triệt chủ động.
Lúc mọi người cho rằng Vân Triệt đây là tự mình muốn chết, trên phong thần đài lại xuất hiện kết quả làm cho bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai người giằng co ngắn ngủi ở trung tâm phong thần đài, chính là... Không phân biệt được cao thấp!
Nói cách khác, Vân Triệt chính là chính diện đối chiến với lực lượng cương mãnh của Vũ Quy Khắc.
Mà Vũ Quy Khắc kinh hãi trong lòng, còn hơn xa những người khác. Vừa rồi hắn dưới cảm giác hít thở không thông của"Không có khả năng", trực tiếp toàn lực ra tay... Không hề lưu lực, vốn tưởng rằng chắc chắn một kích đánh tan Vân Triệt, lại như thế nào đều không nghĩ đến, hoàn toàn bị Vân Triệt đón đỡ, ngay carb ước chân cũng không thể đánh lui lại nửa bước.
Thậm chí, lực phản chấn vô cùng vĩ đại kia, khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn kích động một trận.
Nhưng mà, đây mới chỉ là một kiếm. Sắc mặt của Vân Triệt không hề biến hóa, kiếm thứ hai chợt đánh tới.
Rầm!!!!
Toàn thân Vũ Quy Khắc kịch chấn, cánh tay tê dại trong chớp mắt.
Lực lượng cực kỳ cương mãnh này phóng thích, vốn nên là tiết tấu rất chậm. Nhưng Vân Triệt có phật tâm thần mạch do Mộc Huyền Âm ban cho, vận chuyển và lưu chuyển huyền khí dữ dội cực nhanh, Vũ Quy Khắc còn chưa lấy lại một hơi, kiếm thứ ba của Vân Triệt đã chém không đánh xuống, khí thế không hề suy giảm so với hai kiếm trước.
Tròng mắt Vũ Quy Khắc chợt co rút lại.
Ầm rầm!!!
Trọng kích chừng mấy ngàn vạn cân trong tay Vũ Quy Khắc bị một kiếm nện thành hình trăng tàn, sắc mặt Vũ Quy Khắc trắng nhợt, thân trên ngửa ra sau, sau đó chợt dán đất trượt nhào ra sau mà đi, một cái chớp mắt trượt ra mấy trăm trượng, vừa ổn định thân thể, chính là toàn thân lảo đảo một cái, ba tia máu tươi từ khóe miệng và lỗ mũi của hắn điên cuồng trào ra.
- Cái...
Thần Vũ Giới Vương Vũ Tam Tông đứng bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, vô số cái miệng khoa trương mở ra, hồi lâu không cách nào khép lại.
Mà kiếm thứ tư của Vân Triệt đã tới trong khoảnh khắc, bọn họ cho dù như thế nào đều khó có khả năng tin tưởng đây là một huyền giả trẻ tuổi có tu vi huyền đạo chỉ Thần Kiếp cảnh cấp tám!
Vũ Quy Khắc ngẩng đầu, cắn mạnh răng, sóng khí bốc lên trên người, cuốn động lên Thần Vũ pháp tắc kỳ dị.
- Cấm vũ thiên vực!!
Theo tiếng gầm nhẹ của Vũ Quy Khắc, khí tức của phong thần đài đột nhiên vặn vẹo.
Động tác của Vân Triệt đình trệ trong không trung, hắn cảm giác được bản thân đột nhiên giống như rơi vào trong vũng bùn sềnh sệch, một luồng khí tức vô cùng bá đạo hung mãnh áp chế thân thể và huyền lực của hắn, để cho khí tức của hắn chợt giảm, như rơi vào trong lồng giam.
- Nguy rồi!
Mộc Băng Vân hô nhỏ một tiếng.
Vũ Quy Khắc thở mạnh một hơi, lộ ra nụ cười âm hiểm vặn vẹo, trọng kích cầm ngang, đâm thẳng vào Vân Triệt.
Ánh mắt Vân Triệt lạnh lùng, ở dưới áp chế của cấm vũ thiên vực, động tác của hắn rõ ràng chậm chạp hơn rất nhiều, mà trên Kiếp Thiên kiếm, cũng vào lúc này đột nhiên tách ra lam quang chói mắt.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc tinh tinh ----
Ở trong tiếng ngưng kết vô cùng dày đặc, lại hết sức dễ nghe, lam quang chói mắt cấp tốc lan tràn, đảo mắt liền tràn ngập từng cái góc của cấm vũ thiên vực, lĩnh vực áp chế vốn không có màu sắc, trực tiếp biến thành màu băng lam thâm thúy.
Choang!!
Trong nháy mắt tiếp theo, như vì sao phá nát, vỡ vụn đầy trời, cũng mang theo cấm vũ thiên vực hoàn toàn triệt để vỡ vụn.
Lĩnh vực đều có tương liên với khí cơ bản thân, hỏng mất càng triệt để, sẽ gặp phản phệ càng lớn, Vũ Quy Khắc đang ngưng lực nhằm về phía Vân Triệt như gặp phải trọng kích, toàn thân kịch chấn, huyền khí vừa ngưng tụ trực tiếp băng tán, một ngụm máu tươi vừa định phun ra, một luồng gió lốc đã vô tình đánh tới.
Rầm!!
Một kiếm này nện mạnh mạnh mẽ mẽ, sườn phải của Vũ Quy Khắc lõm xuống, bị hung hăng đánh bay ra ngoài, bay tứ tung trên không trung hơn mười dặm, sau khi nện đất, lại cứng rắn trượt đi vài dặm.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến lặng ngắt như tờ, kim rơi có thể nghe thấy.
- Khụ... Khụ khụ...
Vũ Quy Khắc trở người, máu tươi điên cuồng phun ra, mà trên không của hắn, khí thế giống như ác mộng kia đã lại tới gần, không để cho hắn cho dù một khoảnh khắc cơ hội thở dốc.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc...
Xương cốt toàn thân Vũ Quy Khắc vang răng rắc, cứng rắn lại tuôn huyền khí lên, trọng kích đón đỡ.
Rầm!!
Kiếm kích lại va vào nhau, tơ máu trong mắt Vũ Quy Khắc phá nát, khó khăn chống đỡ, nhưng lực chấn động vĩ đại, lại khiến cho thất khiếu của hắn đồng thời tuôn máu ra.
Rầm!!
Kiếm thứ hai, hai tay của Vũ Quy Khắc mất đi tri giác trong nháy mắt, toàn bộ gân xanh phá nát, trọng kích rời tay bay ra.
Rầm!!
Kiếm thứ ba, huyền lực hộ thân cuối cùng của Vũ Quy Khắc vỡ vụn giống như vỏ trứng, cả người như thịt nhão bay tứ tung ra ngoài, nện đến bên rìa phong thần đài.
- Quy Khắc!!
Toàn thân Vũ Quy Khắc run rẩy, hai tay giãy giụa muốn nâng lên, tròng mắt không ngừng co rúm kia, giống như trải qua một cơn ác mộng hoang đường nhất trên đời này. Nhưng chỉ kéo dài trong thời gian vài giây, cánh tay hắn liền buông thõng xuống, không còn động tĩnh.
Khư Uế tôn giả đảo linh giác qua trên người Vũ Quy Khắc, ngực rõ ràng hơi phập phồng, sau đó mới tuyên bố:
- Vũ Quy Khắc hôn mê, dừng lại ở cuộc chiến phong thần!
- Vân Triệt thắng, vào cuộc chiến vòng thứ tư tổ kẻ bại ngày mai!
Giọng nói của Khư Uế tôn giả vừa dứt, nhưng chờ đón chính là không hề có tiếng hoan hô hay tiếng động lớn nào, mà là tĩnh mịch đáng kể.
Trên dưới Ngâm Tuyết giới đều người người lòi con mắt ra ngoài, người của Thần Vũ giới thì tầm mắt nhìn chằm chằm, các Đại Giới Vương đều mắt lộ vẻ kinh hãi.
Hai hàng chân mày như kiếm của Quân Tích Lệ nhíu lại, Thủy Ánh Nguyệt thoáng thất thần, Thủy Mị Âm đưa tay che môi mềm, mắt đẹp liên tục chớp chớp, liền ngay cả Lạc Trường Sinh, ánh mắt của hắn cũng đã dừng lại ở trên người Vân Triệt hồi lâu không dời.
Vũ Quy Khắc, thiên chi kiêu tử Thần Linh cảnh cấp tám.
Mà Vân Triệt, chỉ có Thần Kiếp cảnh cấp tám.
Kém trọn vẹn một đại cảnh giới!!
Hôm qua một trận chiến Vân Triệt nghiền áp Lạc Trường An, khiến tất cả mọi người tràn đầy ngạc nhiên với chờ mong lạ thường đối với Vân Triệt. Một trận này, đáy lòng bọn họ đều chờ mong có thể phát sinh kỳ tích tương tự, nhưng trong tiềm thức lại vốn không có mấy người thật sự tin tưởng hắn có thể chiến thắng Vũ Quy Khắc.
Bởi vì Vũ Quy Khắc không phải Lạc Trường An. Vân Triệt có thể thắng được Lạc Trường An, đã kinh động đông thần vực, nếu có thể vượt qua một đại cảnh giới... Đó là hành vi mà toàn bộ lịch sử thần giới đều chưa từng có, cũng không thể có khả năng phát sinh.
Kể cả Thủy Mị Âm cũng không thể làm được... Huống chi nàng dựa vào chính là hồn lực, mà không phải là huyền lực.
Nhưng mà...
Vân Triệt chẳng những thắng, hơn nữa... Còn chỉ dùng hết bảy kiếm!