.
._594__1" class="block_" lang="en">Trang 594# 1
Chương 1187: Tích tụ
- Cái này... Này... Này..
- Tại sao có thể có... Chuyện như vậy!
- Ta không phải đang nằm mơ chứ? Vân Triệt... Chiến thắng Vũ Quy Khắc?
- Chậc... Đây đâu chỉ là chiến thắng, đây là nghiền áp, còn là chính diện nghiền áp đó!
- Huyền lực của Vân Triệt thật sự chỉ có Thần Kiếp cảnh cấp tám? Không... Không thể nào đi? Làm sao có thể chứ!
Phong thần đài, thậm chí toàn bộ đông thần vực, toàn bộ những người nhìn thấy một trận chiến này đều tất cả kinh ngạc. Hôm qua Vân Triệt treo Lạc Trường An lên đánh, đã chấn kinh vô số cằm, mà một trận chiến này mang đến lực đánh vào đối với thị giác và linh hồn, còn hơn trận chiến ngày hôm qua vô số lần, cho dù cường giả chí tôn ngạo thị thiên hạ này, cũng không thể không sợ hãi đến không thể tin vào hai mắt của mình.
Bởi vì trong nhận thức của vài cường giả sống mấy vạn năm đây tuyệt đối là chuyện không thể có khả năng phát sinh!
- Khó trách, hắn lại chắc chắn như thế.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng nói nhỏ, cánh môi khẽ mím, nhưng sau đó, trên tuyết nhan lại hiện lên một tầng khác lạ.
Vân Triệt vừa lên đến liền khai hỏa toàn bộ lực lượng, bảy kiếm quét ngang Vũ Quy Khắc, còn nhẹ nhàng dễ dàng phá tan thần vũ lĩnh vực của hắn, kinh hãi thế tục đồng thời... Mộc Băng Vân cũng mẫn cảm nhận thấy được, hắn làm như vậy dường như đang phát tiết điều gì.
Mà chỉ có bị cái gì kích thích, mới có thể phát tiết.
Nguyệt Thần đế cau mày:
- Tu vi huyền lực của hắn thật sự là Thần Kiếp cảnh cấp tám không thể nghi ngờ, cũng không che giấu giả tượng gì. Mà chính là chỗ khiến cho người ta không thể không kinh hãi.
- Long hoàng điện hạ, ở tây thần vực các ngươi từng có người tương tự như vậy không?
Trụ Thiên thần đế hỏi. Thần đế đứng trên đỉnh huyền lực, địa vị, danh vọng ở đông thần vực, Lạc Trường Sinh và Thủy Mị Âm để cho hắn mỉm cười tán thưởng, nhưng lúc này chỗ sâu trong mắt, lại toàn là vẻ kinh hãi.
Long hoàng thong thả lắc đầu:
- Thần Hồn cảnh vượt trên trọn đại cảnh giới đánh bại Thần Kiếp cảnh, còn đã từng có. Còn Thần Kiếp cảnh hậu kỳ đánh bại Thần Linh cảnh hậu kỳ, ít nhất tây thần vực ta từ xưa đến nay chưa hề có!
Hơn nữa không chỉ là bại, còn là đại bại. Càng sâu hơn... Vũ Quy Khắc còn không phải là Thần Linh cảnh cấp tám bình thường, hắn chính là nhi tử Thần Vũ Giới Vương, trong cùng cấp, cho dù không thể xưng không có đối thủ, cũng không xê xích gì nhiều.
Thương Thích Thiên đưa tay sờ cằm. Hai mắt nứt ra kỳ quang chưa bao giờ có:
- Chậc chậc chậc. Lúc trước bổn vương đã nói có thể thu hắn làm đệ tử chơi đùa không tệ, hơn phân nửa là lời nói đùa, hiện giờ xem ra... Trụ Thiên thần đế, trước ngươi nhìn tiểu tử này đủ chỗ không thuận mắt, bổn vương chuẩn bị mang hắn về nam thần vực, ngươi chắc chắn sẽ không có ý kiến đi?
Trụ Thiên thần đế cười nhạt:
- Ha ha, tuy hắn xuất thân hạ giới, nhưng bây giờ là người thuộc về Ngâm Tuyết giới đông thần vực ta, ngươi muốn dẫn hắn đi, dường như không thích hợp đi.
- Ha ha ha, chính là một Ngâm Tuyết giới, làm sao xứng để đánh đồng với bổn vương, chỉ cần bổn vương mở miệng, hắn sao sẽ cự tuyệt được.
Thích Thiên thần đế cười to nói.
Sắc mặt của Trụ Thiên thần đế không được tốt:
- Hừ! Hắn đã vào tinh giới của đông thần vực ta, liền đã là người của đông thần vực, nếu ngươi muốn mang hắn đi, cho dù lão hủ đáp ứng, sợ rằng đông thần vực cũng sẽ không đáp ứng.
- Ha.
Thích Thiên thần đế cười một tiếng quái dị, không nói gì nữa, nhưng hai tròng mắt lại chậm rãi nheo lên.
Ánh mắt Long hoàng liếc sang, không biết vì sao mỉm cười.
Trên không xa xôi, phiêu đãng giọng nói thong thả của một lão giả.
- Thần Kiếp hậu kỳ chính diện đánh bại Thần Linh hậu kỳ, lão hủ uổng sống mười hai vạn năm, nhưng vào lúc này, lại nhìn thấy vết tích cao xa như vậy.
Giọng lão giả khô khàn bình thản, mà hễ là người nào biết được sự tồn tại của hắn đều rõ ràng đánh giá phen này của hắn nặng bao nhiêu. Mà câu"Uổng sống mười hai vạn năm" kia, cho dù là ai nghe được đều sẽ chỉ trở thành câu chuyện cười.
- Vậy ngươi có thể nhìn ra, hắn làm đến trình độ này như thế nào không?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi, phản ứng của nàng, ngược lại còn bình tĩnh hơn lão giả.
- Không biết. Chỉ có điều xem ra tiểu thư đã sớm có lòng tin.
Tóc vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi tung bay, giọng nói nhẹ như bông:
- Tiếp tục xem tiếp. Bây giờ hứng thú của ta đối với hắn, đã không thua gì nghịch thế thiên thư!
"..." Lão giả trầm mặc, hồi lâu, thấp giọng nói:
- Kiếm của hắn, khí tức dường như có quái dị?
Đầu chân mày vàng kim của Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu lại:
- Kiếm? Trên phong thần đài thần binh thiên nhận vô số, khí tức thanh kiếm của hắn còn có phần lót đáy, có gì quái dị?
Ánh mắt của lão giả tập trung vào Vân Triệt:
- Không biết, chính là cảm giác quái dị khó hiểu. Mặc dù Vũ Quy Khắc dưới bị thương vội vàng phóng thích thần vũ lĩnh vực, nhưng bị Vân Triệt đánh tan hai giây, về một điểm này, Vân Triệt liền ở trên Vũ Quy Khắc xa. Sau cuộc chiến khí tức của hắn chỉ hơi loạn, nói rõ thực lực chân thật của hắn, còn không chỉ có như thế.
- Cổ bá, lấy ý kiến của ngươi, cực hạn của hắn có thể đạt tới cảnh giới nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi.
Lão giả chậm rãi mà nói:
- Ở trên Mộng Đoạn Tích, ở dưới Lục Lãnh Xuyên. Hoặc đã gần bằng Lục Lãnh Xuyên.
Mấy câu nói ngắn ngủi của lão giả, lại tinh chuẩn vô cùng tìm được cực hạn của Vân Triệt.
- Gần bằng Lục Lãnh Xuyên?
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi ngưng lại, hiển nhiên không thể tin.
- Nếu như hắn có thể bù lại tình thế xấu về binh khí, hoặc có chiêu lạ khác mà nói, có lẽ đủ để đánh một trận với Lục Lãnh Xuyên. Nhưng muốn thắng... Lại tuyệt đối không có khả năng. Nếu nhă hắn ở tổ kẻ bại gặp được đối thủ khác mà nói, đều có thể thắng, nhưng nếu như gặp phải Lục Lãnh Xuyên, liền chỉ có thể dừng lại ở đại hội huyền thần.
Cổ bá nói từng từ khàn khàn mà nhẹ bỗng, giọng điệu quyết định như đến từ thiên đạo.
Vũ Quy Khắc trọng thương chết ngất, được Thần Vũ giới vội vàng mang đi, mà ánh mắt của hai trưởng lão Thần Vũ giới mang Vũ Quy Khắc đi nhìn Vân Triệt không có phẫn nộ và lạnh lùng, mà rõ ràng là vẻ kinh hãi không cách nào xóa đi.
Thủy Ánh Nguyệt chậm rãi nói:
- Mị Âm, muội nói quả nhiên không sai. Trải qua một trận chiến này, hắn đã thành tiêu điểm lớn nhất của đại hội huyền thần lần này.
Hai tròng mắt của Thủy Mị Âm giống như vì sao lóng lánh liên tục chớp chớp:
- Còn không phải vậy sao. Muội cũng thật không ngờ, hắn lại sẽ lợi hại như vậy.
Ở trong ánh mắt hoặc dại ra hoặc kinh dị của tất cả mọi người, Vân Triệt rời khỏi phong thần đài, nhưng không trở lại chỗ ngồi của Ngâm Tuyết giới, mà ngự không bay đi.
- Băng Vân cung chủ, ta đi nhìn Hỏa Phá Vân, cảm phiền thay mặt nhận lấy thì luân châu giúp ta.
Ba trận quyết đấu sau đó trong tổ kẻ bại, hắn đã không còn tâm tư quan sát, cũng cơ bản không cần thiết.
Ra khỏi phong thần đài, tốc độ của Vân Triệt nhanh hơn, đi thẳng đến chỗ ở của Viêm Thần giới.
Vì Hỏa Phá Vân phát ra ánh sáng lạ ở đại hội huyền thần, không khí đình viện chỗ Viêm Thần giới ở vẫn luôn hết sức nhiệt liệt, nhưng hôm nay, Vân Triệt vừa mới tới gần, liền cảm giác được không khí nặng nề.
Tuy rằng khí sắc của Hỏa Phá Vân có vẻ trống rỗng, nhưng thương thế đã ổn định, hiển nhiên trước đó Hỏa Như Liệt chữa thương cho hắn ở trong thì luân châu. Nhưng càng nghiêm trọng hơn thương thế, là trạng thái tinh thần của hắn. Hắn ngồi dựa vào bên cạnh gốc cây to trong đình viện, hai mắt thất thần, giống như mất hồn.
Chung quanh, Hỏa Như Liệt, còn có một đám trưởng lão, đệ tử của Kim Ô tông đều đầy mặt u sầu.
Nhìn thấy Vân Triệt, mắt Hỏa Như Liệt sáng lên, vội vàng xông tới túm chặt lấy hắn, nhỏ giọng nói:
- Vân tiểu tử, ngươi tới vừa đúng lúc, ngươi tới an ủi hắn, có lẽ tốt hơn một chút... Haizzz.
Vân Triệt gật đầu, đi đến bên cạnh Hỏa Phá Vân.
Nhận thấy được khí tức của Vân Triệt, Hỏa Phá Vân ngẩng đầu, vô cùng miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ:
- Vân huynh đệ... Thật có lỗi vì để ngươi xem trò hề của ta, ngươi yên tâm, ta không sao.
Tới gần Hỏa Phá Vân, Vân Triệt rõ ràng cảm thấy trên người hắn bao phủ một tầng tối tăm thật dày.
Giống như có một tầng sương khói u ám, chặt chẽ bao phủ trên tâm hồn của hắn, không cách nào tán đi.
Vân Triệt ngồi xổm xuống, hồi lâu, thả lỏng giọng nói:
- Phá Vân huynh, ngươi có còn nhớ rõ lời nói lúc sáng sớm ta đã nói với ngươi không, Quân Tích Lệ sẽ vì giao tình giữa chúng ta, phát tiết oán hận đối với ta lên trên người ngươi. Một kiếm này của nàng ta, vốn không phải tùy tiện chém ra, mà cố hết sức vận dụng kiếm ý cấp bậc cực cao... Rất có thể, nàng ta vừa lên tới đã phóng ra lực lượng cực hạn nhất, vì cái gì, chính là vì kết quả này...
Hỏa Phá Vân cười thảm một tiếng:
- Có như vậy hay không, có gì khác nhau? Nàng ta chỉ dùng một kiếm... Một kiếm...
- Ta biết mình sẽ bại. Cho nên, ta chuẩn bị không hề giữ lại, ta muốn cố hết sức triển lãm dáng dấp chân thật của kim ô viêm về phía đông thần vực... Ta cho rằng mình ít nhất có thể chống đỡ hai mươi chiêu, cho dù thảm nữa, cũng ít nhất có thể chống đỡ được mười chiêu...
- Nhưng mà... Nhưng mà...
Hỏa Phá Vân nắm chặt hai tay, đốt ngón tay trắng bệch, đã không nói tiếp được.
Hỏa Phá Vân cũng không phải không cách nào tiếp nhận thất bại, thậm chí đã hoàn toàn chuẩn bị xong. Nhưng mà, Quân Tích Lệ chỉ dùng một kiếm, liền để cho hắn thất bại thảm hại. Một kiếm chẳng những dập tắt hỏa diễm của hắn, bị thương nặng thân thể hắn, còn hoàn toàn dập tắt tín niệm và kiêu ngạo của hắn.
Vân Triệt nhíu nhíu mày:
-... Phá Vân huynh, có phải ngươi bắt đầu chất vấn... Kim ô viêm đã từng lấy làm kiêu ngạo, cũng không cường đại giống như bản thân vẫn cho rằng không?
Cách đó không xa, Hỏa Như Liệt vì câu nói này của Vân Triệt mà chợt xoay người, ánh mắt rung chuyển.
Lời Vân Triệt nói, trọng kích vào tâm hồn Hỏa Phá Vân. Hắn gục đầu xuống, nặng nề hít vào một hơi:
- Ta sinh ra ở Viêm Thần giới, ta có thiên phú hảo diễm hơn xa bọn họ, cả đời thừa nhận vô số tán dương, ta có may mắn được sư tôn thu làm đệ tử thân truyền... Ta còn nhận được ban ơn của kim ô thần linh, ban cho ta... Kim ô huyết mạch cực hạn nhất.
Vân Triệt:"..."
- Tất cả, ta đều cho là kiêu ngạo sâu sắc. Từ nhỏ đến lớn, ta luôn luôn tin tưởng kim ô viêm là lực lượng cường đại nhất trên thế giới này, mà sau khi chiếm được ban ơn của kim ô thần linh, ta càng vô cùng tin tưởng vững chắc... Sư tôn cũng đã từng nói với ta, ta có kim ô viêm lực tinh thuần nhất, cực hạn nhất trong lịch sử Viêm Thần giới.
- Nhưng mà, ở trước mặt Quân Tích Lệ, lại không thể có khả năng chịu được một kích như thế, ngay cả một kiếm của nàng, cũng đỡ không nổi.
Đối với lực lượng, huyết mạch của mình đã từng cho rằng là kiêu ngạo thật sâu, ở trong đời của Hỏa Phá Vân, đã sớm vững như tín niệm. Khiến Hỏa Phá Vân gặp trọng kích không phải là thất bại, mà là tín niệm sụp đổ.
Vân Triệt nói khẽ:
- Quân Tích Lệ nàng ta không phải là người bình thường. Huyền lực của nàng ta, dù sao thắng ngươi ba tiểu cảnh giới. Huyền lực áp chế, đại đa số thời điểm cũng không phải huyền công cường đại có thể bù lại được. Hơn nữa, ngươi hiếm khi ra khỏi Viêm Thần giới, chắc chưa bao giờ chân chính giao thủ với cao thủ kiếm đạo, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất.
Hỏa Phá Vân lắc lắc đầu, lại gượng cười một tiếng:
- Vân huynh đệ, ngươi đừng an ủi ta. Ta biết ta không có tiền đồ rơi vào vũng bùn. Đừng lo lắng, ta chỉ nhất thời không cách nào thuyết phục bản thân... Cho ta thời gian, ta sẽ khá hơn.
Vân Triệt nở nụ cười:
- Thật ra cho tới bây giờ ta đều chưa hề lo lắng. Phá Vân huynh, ngươi thật ra hoàn toàn không nên tự trách trạng thái hiện giờ của ngươi, càng không cần vì vậy mà xấu hổ. Bởi vì chúng ta không phải lão nhân sống mấy ngàn mấy vạn năm, nhìn thấu vô số tang thương, chúng ta đi đến trên đời này, tính toán đâu ra đấy cũng mới hai ba mươi năm, ngay cả thế giới đều không kịp thấy rõ, sao lại không có lúc mê man.
Hỏa Phá Vân nhẹ nhàng nâng đầu:
- Vân huynh đệ, ngươi cũng từng... Như thế sao?
Vân Triệt gật đầu, ánh mắt trở nên sâu thẳm:
- Đương nhiên. Hơn nữa không chỉ một lần. Lần gần nhất, ngay tại vài năm trước.
- Khi đó, ta còn thân ở hạ giới. Ta gặp phải một người cho dù như thế nào đều khó có khả năng chiến thắng. Mà gã không phải là đối thủ giống như Quân Tích Lệ, mà là tử địch, nếu ta không thể chiến thắng hắn, chẳng những ta, thê tử của ta, người thân của ta, tất cả những người ở bên cạnh ta, đều sẽ rơi vào tai họa đáng sợ nhất.
Người theo lời Vân Triệt, tự nhiên là Hiên Viên Vấn Thiên.
Vân Triệt tỏ vẻ thoải mái cười cười nói:
- Khoảng thời gian kia, ta rơi vào tối tăm rất nặng, mỗi ngày ngây ngốc, mỗi một chút ý niệm đều rót đầy u ám và tuyệt vọng, nếu so với ngươi bây giờ càng không chịu nổi hơn. Chỉ có điều, không đến thời gian nửa tháng, ta liền thành công thoát khỏi u ám. Ta có thể, Phá Vân huynh đương nhiên càng không thành vấn đề.
- Hơn nữa, đối với chúng ta mà nói, đó cũng không phải là chuyện xấu gì, bởi vì mỗi một lần thoát khỏi bóng ma, đều sẽ là một lần trưởng thành thậm chí niết bàn. Nếu chúng ta ở độ tuổi này mà không trải qua mê man này, ta ngược lại sẽ cảm thấy là một thiếu sót trong cuộc đời.
- Cho nên, Phá Vân huynh thật sự không cần để ý tới trạng thái hiện giờ của mình, cũng đừng vội vã gượng ép thoát khỏi, lắng nghe và thuận theo trong lòng mình là được rồi.
Ánh mắt Hỏa Phá Vân run run, trong lúc không tiếng động, tích tụ giữa trán lặng yên giãn ra.
Hắn nở nụ cười, mà lần này không phải là gượng cười, dưới ý cười khẽ hiện lệ quang:
- Vân huynh đệ, cám ơn ngươi. Đời này có thể được quen biết ngươi, thật sự... Thật sự tốt quá.
Vân Triệt cũng nở nụ cười:
- Ta cũng vậy. Chỉ có điều cám ơn thì không cần, chúng ta là bằng hữu mà.
- Ừ, bằng hữu.
Hỏa Phá Vân liên tục gật đầu.
Hỏa Như Liệt nhìn chằm chằm hai người, mặc dù tích tụ của Hỏa Phá Vân còn chưa tan hết, nhưng trạng thái tinh thần đã có thay đổi dễ thấy. Tảng đá lớn trong lòng hắn cũng hạ xuống hơn phân nửa, lại một lần nữa sinh ra cảm kích vô tận đối với Vân Triệt.