.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1189" class="block_" lang="en">Trang 595# 1
Chương 1189: Trận chiến mạnh nhất
Danh sách đối chiến ngày mai, hung hăng kích thích trái tim của mỗi người.
Trận đầu tổ phong thần, lại là một trận chiến giữa thần tử, nhưng khác với hôm qua, Lạc Trường Sinh và Quân Tích Lệ, đây là cuộc chiến của hai thần tử mạnh nhất đông vực tứ thần tử.
Tuy rằng, không có ai cho rằng Quân Tích Lệ có thể chiến thắng được Lạc Trường Sinh, nhưng một trận chiến này chắc chắn phấn khích tuyệt luân. Ít nhất, Quân Tích Lệ sẽ không hề giữ lại triển lãm về phía người đời dáng dấp chân thật của truyền nhân Kiếm quân một thế hệ này.
Trận thứ hai tổ phong thần liền tương đối rối rắm, Thủy Mị Âm và Thủy Ánh Nguyệt, rõ ràng là một trận giữa tỷ muội.
Tình hình như thế, ở trong lịch sử cuộc chiến phong thần, dường như vẫn là lần đầu tiên.
Trận đầu tổ kẻ bại, Mộng Đoạn Tích đối chiến Triều Phong, hai người có thế lực ngang nhau, tất nhiên có một trận ác chiến, ai thắng ai bại, đều sẽ không khiến người ta ngoài ý muốn.
Mà một trận đối chiến cuối cùng, lại khiến trên dưới Ngâm Tuyết giới nhất tề kinh sợ.
"..." Mộc Băng Vân thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài, cố tình, xuất hiện tình huống kém cỏi nhất.
Đối thủ ngày mai của Vân Triệt, chính là Lục Lãnh Xuyên.
Một trong đông vực tứ thần tử!
Mà đông vực tứ thần tử, chính là tồn tại siêu nhiên tuyệt đối vô địch của đông thần vực. Mặc dù đều là tuổi trẻ, nhưng so sánh với người khác, bọn họ lại giống như ở một lĩnh vực hoàn toàn khác. Mà cuộc chiến phong thần này, cũng không khỏi đang thuyết minh chứng minh một điểm này.
Mộc Băng Vân liếc mắt nhìn Vân Triệt, thấy sắc mặt hắn vô cùng ngưng trọng, ánh mắt hơi nghiêng... Nàng chú ý tới hai tay của Vân Triệt nắm chặt lại, ngầm run run.
Thật hiển nhiên, đối mặt với Lục Lãnh Xuyên, Vân Triệt không hề tin tưởng.
Cánh môi Mộc Băng Vân khẽ động, mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói điều gì. Mục đích chân chính của Vân Triệt, còn có thực lực cực hạn chân chính của hắn, chỉ có chính hắn biết. Một trận chiến ngày mai, hắn có thể dựa vào, cũng chỉ có chính hắn.
- Xem ra, tiểu tử này cũng chấm dứt.
Tinh Thần đế nói.
Phạm Thiên thần đế nói:
- Không, đã đủ hài lòng. Tuy rằng ngày mai hắn nhất định bị thua, nhưng mà, ít nhất trong cái nhìn của bổn vương, hắn đã có thu hoạch lớn nhất trong đại hội huyền thần lần này của chúng ta. Thần Kiếp cảnh đánh bại Thần Linh cảnh, nhưng lại không như nữ nhi của Lưu Quang mượn dùng linh hồn áp chế như vậy, chỉ cần tư chất như vậy, nếu có thể bảo trì thiên phú, Trụ Thiên thần cảnh ba ngàn năm sau, những phong thần chi tử này, còn có ai có thể là đối thủ của hắn?
Giọng điệu của Phạm Thiên thần đế, khiến chúng thần đế vì vậy mà thay đổi sắc mặt.
Thích Thiên thần đế cũng nhếch miệng:
- Lời này lại không nói sai. Ít nhất tiểu tử này khiến bổn vương cảm thấy không uổng công tới đây một chuyến. Đáng tiếc vẫn là chưa đủ kinh nghiệm, nếu cùng tuổi, Lục Lãnh Xuyên kia sợ rằng ngay cả xách giày cho tiểu tử này cũng không xứng.
Trận đấu kết thúc, đám người tản đi.
Tốc độ phi hành của Vân Triệt rất chậm, không nói một lời, Mộc Băng Vân một tấc cũng không rời làm bạn bên cạnh, cũng không nói gì. Khi tới gần đình viện, Vân Triệt đột nhiên dừng lại:
- Băng Vân cung chủ, ta muốn đi giải sầu.
-... Đi đi.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn bóng lưng Vân Triệt rời đi, Mộc Băng Vân khẽ than thở một tiếng.
Từ không có tiếng tăm gì, huyền lực lót đáy, đến tiến vào bát cường, danh chấn toàn bộ đông thần vực, mấy ngày ngắn ngủi này, Vân Triệt đã như mộng ảo, đứng ở độ cao cực kỳ cao của đông thần vực, đổi lại là bất kỳ ai khác, cho dù là một nhi tử Giới Vương thượng vị có thể đứng vào trong phong thần bát cường, cũng là vinh quang suốt đời.
Giao chiến với"Thần tử", bất cứ kẻ nào đều sẽ có giác ngộ tất bại, mà bại bởi"Thần tử", tuyệt đối một chút cũng không dọa người, ngược lại là một loại vinh quang.
Nhưng Vân Triệt... Hắn đặt cho mình một mục tiêu mà bất cứ kẻ nào đều không dám tưởng tượng, cũng cho bản thân một áp lực nặng nề lớn đến bất cứ kẻ nào đều khó có khả năng thừa nhận. Đối mặt với Lục Lãnh Xuyên, hắn muốn không phải là chiến, mà là thắng!
Sắc mặt chậm rãi tối đi, thời gian đã gần đến hoàng hôn. Ở Trụ Thiên giới to lớn, mỗi một khí tức đều mang theo uy nghiêm thấm thẳng vào tâm hồn, cho nên cho dù tụ hội các giới của đông thần vực, vẫn vô cùng yên tĩnh như trước, không có người nào dám tùy ý ồn ào.
Vân Triệt tâm sự nặng nề, không phân biệt phương hướng, lúc này, trong tầm mắt của hắn, đột nhiên xuất hiện hai bóng người, mà một trong số đó, khiến thân hình của Vân Triệt dừng lại.
Thân hình cao lớn, hai mắt ngưng uy, khí tức hùng hậu như núi.
Rõ ràng là đối thủ ngày mai của hắn, cũng là đối thủ cường đại nhất sau khi hắn tiến vào thần giới...
Lục Lãnh Xuyên!
Lục Lãnh Xuyên cũng nhìn thấy hắn, bước chân cũng dừng lại.
- Hả? Đây chẳng phải là Ngâm Tuyết giới đại danh đỉnh đỉnh sao?
Bên người Lục Lãnh Xuyên, lại truyền đến một giọng nói cực kỳ không tốt. Vân Triệt liếc hắn, nhanh chóng nhận ra, người này là Lục Trầm Uyên đối thủ đầu tiên của Hỏa Phá Vân ở cuộc chiến phong thần, cùng tộc với Lục Lãnh Xuyên.
Hắn chưa từng có đối mặt gì với Vân Triệt, nhưng trong lời nói lại có gai, ánh mắt còn dần dần mang theo ngoan độc. Đây đương nhiên không phải không có nguyên nhân.
Làm thiên kiêu chi tử xuất thân Phúc Thiên giới, cho dù ở trước mặt một đám tinh giới thượng vị, Lục Trầm Uyên đều có được cảm giác về sự ưu việt rất mạnh, về phần tinh giới trung vị và tinh giới hạ vị, giống với một phần rất lớn kiêu tử xuất thân từ tinh giới thượng vị, trong mắt hắn là nơi đê tiện triệt đầu triệt đuôi.
Nhưng mà, trận đấu đầu tiên của hắn, đã bị Hỏa Phá Vân đến từ tinh giới trung vị, trước đó còn bị hèn mọn bốn phía đổ máu tàn bạo rơi vào tổ kẻ bại, sau đó trực tiếp bị loại ở vòng tiếp theo. Còn Hỏa Phá Vân lại một đường lên thẳng, phóng ra ánh sáng lạ, tiến vào thập nhị cường... Mà hắn, lại sa vào đá đặt chân nhanh chóng bị người quên lãng.
Còn Vân Triệt cũng giống vậy đến từ tinh giới trung vị, lại còn có giao tình rất sâu với Hỏa Phá Vân lại tiến vào đến bát cường! Ngày mai lại có tư cách đối chiến với Lục Lãnh Xuyên mà hắn vẫn luôn ngưỡng vọng thật sâu, cho nên Lục Trầm Uyên vừa nhìn thấy Vân Triệt liền bực tức đố kỵ đốt cháy trong lòng, ngoan độc nói
- Dân đen của tinh giới trung vị, ngày mai gặp Lãnh Xuyên ca, ngươi chờ chết đi!!
Vân Triệt:"..."
Vân Triệt còn chưa phát tác, Lục Lãnh Xuyên đã nhướng mày, cánh tay phải thoáng động, hung hăng tát lên trên mặt Lục Trầm Uyên.
Lục Trầm Uyên hét thảm một tiếng, thân thể lật ngang ra, đâm thẳng lên trên cây gỗ lạ trắng xám.
Một cái tát này cực kỳ nặng, má phải của Lục Trầm Uyên đỏ bừng lên, xương trán biến dạng. Hắn bụm mặt run rẩy đứng dậy, lo sợ không yên luống cuống nhìn Lục Lãnh Xuyên đang vẻ mặt lạnh như băng:
- Lãnh Xuyên... Ca...
Lục Lãnh Xuyên lại không hề liếc nhìn hắn, sắc mặt trầm xuống:
- Trầm Uyên, Vân Triệt tuyệt đối có tư cách làm đối thủ của ta. Ở trước mặt kẻ yếu, ngươi có thể thỏa sức kiêu căng, nhưng Vân Triệt, không xứng để ngươi vũ nhục, chạy về tự ngẫm lại đi!
Thân thể Lục Trầm Uyên lảo đảo một cái, nơm nớp lo sợ nói:
- Lãnh Xuyên ca, ta... Ta sai rồi... Ta...
- Cút!
Giọng Lục Lãnh Xuyên đột nhiên tăng thêm.
- Dạ... Dạ.
Sắc mạt Lục Trầm Uyên tái nhợt, lại không dám nói thêm gì, cũng không dám liếc nhìn Vân Triệt một lần, xám xịt rời đi.
Vân Triệt:"..."
Lục Lãnh Xuyên tiến lên trước vài bước, thở dài một tiếng, xin lỗi nói:
- Vân huynh đệ, tộc đệ ta đây trong ngày thường ít quản giáo, ngang ngược càn rỡ đã quen, khiến ngươi chê cười. Chỉ có điều ta tin tưởng ngươi cũng không chấp nhặt với người kém hiểu biết này.
Vân Triệt đánh giá Lục Lãnh Xuyên ở khoảng cách gần một phen. Mặc dù ánh mắt hắn mang theo uy lăng, nhưng lại hoàn toàn chân thành.
- Lục huynh thật sự là một kỳ nhân.
Vân Triệt mỉm cười nói.
Lục Lãnh Xuyên cười nhẹ một tiếng:
- Ha ha, ở trước mặt ngươi, ta không đảm đương nổi hai chữ này.
- Thẳng thắn mà nói, lúc ban đầu ta đã từng rất khinh bỉ ngươi, càng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày ngươi thế mà lại sẽ là đối thủ của ta ở trên phong thần đài.
- Ta cũng từng như vậy.
Vân Triệt nói.
Ánh mắt Lục Lãnh Xuyên giống như kiếm, sáng quắc sinh uy:
- Tuy rằng ta không cho rằng ngươi có thể thắng được ta, nhưng mà ta cũng tuyệt đối sẽ không coi thường ngươi. Trên đời này, có lẽ không có bất kỳ ai có tư cách coi thường ngươi.
- Cho nên, ngày mai ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, không lưu tình chút nào, ngươi phải cẩn thận đó.
Vân Triệt vô cùng ngưng trọng trả lời:
- Ta cũng như thế.
Lục Lãnh Xuyên cười nhẹ, chậm rãi rời đi Cho dù đứng ở Trụ Thiên giới to lớn, thân thể hắn vẫn như cũ lộ ra đồ sộ không thể lay động.
Vân Triệt đứng tại chỗ, hồi lâu sau, ánh mắt của hắn cuối cùng ngưng trọng lại.
Vân Triệt giơ bàn tay lên, lòng bàn tay dấy lên một luồng hỏa diễm nhảy múa:
- Xem ra, phải vận dụng kim ô viêm. Trước mắt trạng thái"Oanh thiên" chỉ có thể duy trì nhiều nhất liên tục trăm giây, một khi đã mất đi trạng thái cực hạn rồi, sẽ lập tức bị thua, không còn hy vọng.
- Cho nên, cần phải trong trăm giây đánh bại Lục Lãnh Xuyên, bằng không...
Lấy sự cường đại của Lục Lãnh Xuyên, muốn trong vòng trăm giây ngắn ngủi đánh bại một"Thần tử" như vậy, độ khó khăn này, hoặc nói có thể làm được lớn bao nhiêu có thể nghĩ... Mà đáng sợ hơn chính là, chỗ mạnh nhất của Lục Lãnh Xuyên, chính là phòng ngự.
Cũng bởi vậy, Vân Triệt cần phải hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, toàn lực phát động tấn công, mới có một đường sống được... Mà dưới tình huống này, băng hoàng phong thần điển có được phòng ngự và lực khống chế cường đại phát huy dưới tình hình này bị hạn chế cực lớn, mà phải vận dụng kim ô viêm có lực đốt diệt mạnh nhất!
Vân Triệt không gấp gáp quay về đình viện của mình, mà đi tới nơi Viêm Thần giới ở, tìm được Hỏa Như Liệt.
- Hỏa tông chủ, vãn bối có chuyện cầu ngươi hỗ trợ...
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến hôm nay đã sớm ngồi đầy người. Bia tinh thần trải rộng đông thần vực cũng tụ tập đầy vô số huyền giả.
Bởi vì trận quyết đấu đầu tiên hôm nay, chính là trận chiến giữa thần tử liền để cho người ta chỉ cần ngẫm tới thôi đã huyết mạch phồng lên.
Ở trong đông vực tứ thần tử, Lạc Trường Sinh có thực lực mạnh nhất, Lục Lãnh Xuyên có thực lực yếu nhất, Quân Tích Lệ và Thủy Ánh Nguyệt vì chưa bao giờ giao thủ, có phân cao thấp. Cho nên, trận chiến giữa Lạc Trường Sinh với Quân Tích Lệ này, chính được coi là cuộc chiến giữa hai người mạnh nhất trong lứa trẻ tuổi của đông thần vực, cơ bản tương đương với tiến hành trận đấu cuối cùng trước thời hạn.
Vân Triệt cũng đã sớm đến, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm vào phong thần đài.
- Trận đầu tiên cuộc chiến vòng thứ ba tổ phong thần, Thánh Vũ giới Lạc Trường Sinh đối chiến truyền nhân Kiếm quân Quân Tích Lệ!
Quân Vô Danh đứng ở bên ngoài chỗ ngồi xem cuộc chiến, râu bạc trắng phất phơ, tiên phong đạo cốt.
Quân Vô Danh chậm rãi nói:
- Lệ nhi, đi đi. Con và hắn thuộc cùng một lứa, có lẽ hắn sẽ là đối thủ mạnh nhất đời này của con, hôm nay là trận chiến đầu tiên giữa con và hắn, dồn hết sở học suốt đời của con, về phần thành bại, không cần để ý!
- Vâng, sư tôn. Đệ tử nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng.
Đối mặt với Lạc Trường Sinh, Quân Tích Lệ lại không hề sợ hãi, mày nguyệt như kiếm ngưng, hai tròng mắt càng lộ ra vẻ trầm tư giống như kiếm.
Bên kia, Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần vỗ vỗ bả vai Lạc Trường Sinh:
- Trường Sinh, vũ đài của con còn vượt ra ngoài cuộc chiến phong thần đài xa. Đánh bại Quân Tích Lệ, con liền đã trèo lên đỉnh cuộc chiến phong thần trước tiên.
Bên cạnh Thánh Vũ Giới Vương, là một nữ tử trẻ tuổi một thân áo xanh, tóc dài xõa vai, tao nhã chói người, giọng nói của nàng êm dịu, ánh mắt cũng tràn đầy cưng chiều:
- Trường Sinh, nhớ kỹ lời vi sư nói, cho dù có mười phần nắm chắc, cũng không thể coi thường bất cứ một đối thủ nào. Quân Vô Danh là vương trong kiếm đạo, vi sư muốn thắng hắn cũng không dễ dàng, truyền nhân mà hắn lựa chọn, tất nhiên là kỳ tài trời tuyển.
Nữ tử nhìn qua chỉ chừng hai ba mươi tuổi, khí chất như nước như gió, trong thanh nhã mang theo vài phần nhu nhược, nhưng tên của nàng, lại đủ để kinh hãi trời đất thần giới.
Lạc Cô Tà!
Nàng là muội muội của Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần, là cô cô của Lạc Trường Sinh, cũng là sư phụ của hắn.
Đồng thời...
Vẫn là người đệ nhất dưới Vương giới ở đông thần vực!
Sự tồn tại của nàng, khiến cái tên"Tinh giới mạnh nhất" của Thánh Vũ giới không thể lay động.
Lạc Trường Sinh đứng dậy, cúi đầu thật sâu:
- Cha, sư tôn, con cẩn tuân dạy bảo.
- Đi đi.
Lạc Cô Tà mỉm cười, tay áo xanh khẽ phất, một luồng gió nhẹ mang Lạc Trường Sinh lên, nhẹ bổng đứng lên trên phong thần đài, đối diện với Quân Tích Lệ ở xa xa.
Bất cứ lúc nào Lạc Trường Sinh đều ánh mắt bình thản, sóng nước chẳng xao. Rõ ràng mới ở độ tuổi nửa giáp, nhưng lại như đã trải qua tang thương nhiều đời.
Còn Quân Tích Lệ lại mặt như phủ băng, nhất là một đôi mắt sáng, sắc bén đến làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Khai chiến!
Khư Uế tôn giả ra lệnh một tiếng, toàn trường trang nghiêm.
- Quân cô nương, kiếm của tôn sư chắc hơi nặng nề, sẽ trở thành gánh nặng, vẫn lên lấy xuống cho thỏa đáng.
Lạc Trường Sinh không lập tức tiến vào trạng thái giao chiến, mà có ý tốt nhắc nhở.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy Quân Tích Lệ, phía sau lưng nàng đều vĩnh viễn mang"Vô Danh kiếm" không rút khỏi bao kiếm. Giờ phút này đối mặt với Lạc Trường Sinh, chính là vẫn không lấy xuống.
- Liên quan gì đến ngươi!
Quân Tích Lệ lạnh lùng đưa mắt nhìn, đột nhiên khẽ kêu một tiếng,"Vụ quang" ra khỏi vỏ, bóng kiếm rực rỡ lóe lên trong khoảnh khắc khiến trời đất đều có phần tối sầm lại.
Lạc Trường Sinh mỉm cười gật đầu:
- Được! Xin chỉ giáo!
Hai tay Lạc Trường Sinh mở ra, Thánh Lôi kiếm với Thần Phong việt đồng thời hiện ra ở trong tay, rõ ràng không thấy phong lôi, nhưng trong tâm hồn mọi người, đều vang lên tiếng gió rít sét đánh chấn hồn trong chớp mắt.