.
._595__2" class="block_" lang="en">Trang 595# 2
Chương 1190: Duy nhất hỗn độn
- Xoẹt!
Thân kiếm"Vụ Quang" khẽ lướt, lại mang theo tiếng cắt không gian vô cùng chói tai, một đường kiếm khí vô ảnh cắt ngang mấy trăm dặm không gian, trên phong thần đài ba trăm dặm, rõ ràng in lên một vết kiếm thật dài thẳng tắp.
Muốn lưu lại một dấu vết nông mỏng trên phong thần đài này, độ khó khăn còn hơn xa một kiếm chém gãy núi cao vạn trượng.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, toàn bộ thân thể của mọi người đều không bị khống chế run lên, vẻ sợ hãi kinh hoàng. Đây là khoảnh khắc đầu tiên Quân Tích Lệ phóng thích ra kiếm ý kiếm khí chân chính, rõ ràng cách nhau rất xa, còn có kết giới ngăn cách nhau, lại khiến cho lưng bọn họ phát lạnh, giống như đường kiếm quang màu trắng sáng kia, lúc này liền vô tình để lên trên lưng của bọn họ.
Thân thể Lạc Trường Sinh chưa động, tay áo đã nháy mắt phất mạnh, lạnh nhạt trên mặt, cuối cùng hóa thành ngưng trọng... Đây cũng là lần đầu tiên hắn lộ ra thần sắc như thế ở trên phong thần đài.
Yên lặng trong khoảnh khắc, sau đó, Quân Tích Lệ đột nhiên biến mất, bóng dáng và bóng kiếm giống như nhập vào trong kẽ hở không gian, đồng thời vô tung vô ảnh biến mất.
Mà khiến cho người ta vốn phản ứng không kịp nữa chính là khoảnh khắc tiếp theo, một luồng kiếm ý mênh mông như trời không tiếng động phủ xuống, lan thẳng đến mỗi một góc của phong thần đài, kiếm mang của Vụ Quang giống như một ngôi sao băng đột nhiên lóe lên trong đêm tối, đâm thẳng vào Lạc Trường Sinh.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, vô số huyền giả trẻ tuổi, bao gồm thiên kiêu chi tử của đông thần vực trở thành thiên tuyển chi tử không khỏi hoảng sợ thất sắc. Bọn họ hoàn toàn không cách nào thấy rõ đường kiếm quang này từ đâu.
Thêm nữa, khoảnh khắc khi đường kiếm quang này thoáng hiện trong mắt, bọn họ cảm giác được chỉ có hoảng sợ và... Tuyệt vọng.
Mắt Lạc Trường Sinh lạnh như hàn tinh, theo một tiếng nổ đùng nặng nề, kiếm rìu của hắn đồng thời xuất hiện, phong lôi giao hòa, cơn lốc với oanh lôi lật chuyển đan xen, nghênh thẳng kiếm quang.
Rắc!!!!
Kiếm khí với phong lôi chạm vào nhau trên không trung, chưa chân chính đụng chạm, kiếm ý và phong lôi đã đồng thời bùng nổ, trong lúc nhất thời kiếm khí gào thét, phong lôi nổ to, kiếm khí xé rách phong lôi, phong lôi phá nát kiếm quang, phong thần đài giống như gặp phải thiên tai đánh xuống, phong vân biến sắc.
Ánh mắt của Quân Tích Lệ và Lạc Trường Sinh xuyên qua kiếm khí phong lôi chạm vào nhau từ xa xa, đều sắc bén lãnh liệt giống như lưỡi kiếm giống nhau, đều nghiêm nghị như hàn tinh giống nhau.
Đây là chiêu giao phong đầu tiên của hai người, lại kinh hãi vô số người nghẹn họng nhìn trân trối, các Đại Giới Vương cũng kịch liệt thay đổi sắc mặt.
Phong thần đài bằng phẳng như ngọc, ở trong nhận thức của rất nhiều người đều không có khả năng bị người trẻ tuổi phá hư chút nào, lại cấp tốc lan tràn lên vô số vết tích giống như mạng nhện.
Rầm!!
Một tiếng nổ vang, tai họa gió lốc phá nát, hai người bay ra xa xa. Bóng hình xinh đẹp của Quân Tích Lệ nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung, vụ quang trong tay đã mất đi bóng dáng.
- Vô... Tâm... Kiếm... Vực...
Ánh sáng đột nhiên tối xuống.
Tất cả âm thanh cũng đột nhiên biến mất.
Trước mắt mọi người chợt hoa lên, hiện ra một trời sao mênh mông giống như mộng ảo.
Không gian của phong thần đài trở nên u ám, sáng rọi giống như bị vô tình cắn nuốt, mà bên trong u ám, lại điểm xuyết vô số vì sao bỏng mắt. Toàn thân Quân Tích Lệ giống như phủ nguyệt mang, đứng ở trong vì sao, như nguyệt thần trên trời được vạn sao cung nghênh, thần thánh uy lăng.
Còn Lạc Trường Sinh bị vạn sao hướng tới, toàn thân u ám, ở nơi thế giới đột nhiên mở ra này có vẻ đặc biệt hèn mọn.
- Đây... Đây là...
- Vô tâm kiếm vực!
Lưu Quang Giới Vương trầm giọng nói.
Thánh Vũ giới Vương Lạc Thượng Trần sợ hãi than thở:
- Truyền thuyết năm đó Quân Vô Danh đến Thần Vương cảnh hậu kỳ mới lĩnh ngộ ra"Vô tâm kiếm vực" này, truyền nhân của hắn, lại ở Thần Linh cảnh đã ngộ thành.
Lạc Cô Tà nhỏ giọng nói:
- Cũng không phải ngộ thành đơn giản như vậy. Mà đã có thể khống chế hoàn chỉnh.
Ánh mắt của Lạc Cô Tà nhìn về phía Quân Tích Lệ đã thoáng thay đổi:
- Trong lịch sử Kiếm quân chưa từng có nữ tử, khó trách Quân Vô Danh khổ tìm nhiều năm như vậy, lại lựa chọn một nữ tử làm truyền nhân. Xem ra, ta lại đã coi thường nàng ta, sợ rằng Trường Sinh không thể không ra toàn lực.
Dưới Vô tâm kiếm vực, sắc mặt của Lạc Trường Sinh đã vô cùng nghiêm trọng, lôi quang trên thân hắn di động, rít vang chói tai, mà đôi tròng mắt, đã dần dần nhiễm lên màu xanh biếc thanh thúy.
Khí tức Thần Linh càng lúc càng nồng nặc, di động trong không gian bị kiếm vực bao phủ.
Ở trong tất cả mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào, một khí tức bị tác động nhẹ nhàng.
Thoáng chốc, toàn bộ vì sao hóa thành kiếm quang khủng bố nhất, ánh sáng như trời phạt, nổ bắn ra về phía Lạc Trường Sinh, Quân Tích Lệ cũng thân hóa thành tia sáng, ép thẳng Lạc Trường Sinh.
A!!
Lạc Trường Sinh hét lớn một tiếng, thần tức phóng thích ra ở trên người cũng vào một khắc này nồng liệt đến tận cùng, một tiếng rít vang khoảng không, trước người và phía sau của hắn, đồng thời hiện lên hai thần ảnh.
Trước là cự ưng, sau là cự hùng.
Cự ưng rít vang, thổi quét lên gió lốc che trời, trọng phá kiếm quang, cũng ép Quân Tích Lệ ra xa xa, kiếm quang xuyên thủng tới bị ánh sáng màu vàng liên tiếp ngăn trở chặt chẽ, chưa tới gần, liền đã bị nứt diệt.
Ở trong vô tâm lĩnh vực, vạn vật đều là kiếm, mỗi một luồng không khí đều là kiếm khí. Kiếm quang ngang dọc bị quấy đảo nứt diệt, nháy mắt tiếp theo sẽ càng có nhiều kiếm quang hơn xuyên không mà ra, giống như vô cùng vô tận.
Đây là cấp bậc lực lượng vượt trên Thần Linh cảnh, thậm chí xé rách nhận thức của vô số huyền giả trẻ tuổi. Mà chính là hình thức lực lượng này, kiếm khí như vì sao đầy trời này, lại bị Lạc Trường Sinh ngăn trở từng tầng, không có một cái nào tới gần người trong chớp mắt.
Không chỉ có huyền giả trẻ tuổi nhìn xem mà ngây ngốc, người lớn tuổi cũng không khỏi hiện lên kinh ngạc thật lâu không tiêu tan.
Ngày hôm trước Quân Tích Lệ bại Hỏa Phá Vân trong chớp mắt, phong lôi của Lạc Trường Sinh xé rách hoàng long thánh giới của Lục Lãnh Xuyên, không khỏi kinh diễm toàn trường.
Nhưng một màn này mang đến chấn động còn hơn toàn bộ các cuộc chiến phong thần trước đó.
- Đây... Đây... Đây thật sự là... Lực lượng của người trẻ tuổi?
Một Giới Vương hạ vị bị cả kinh đến gần như hồn vía lên mây, vốn không thể tin nổi vào hai mắt của mình.
- Đâu chỉ là trẻ tuổi... Tuổi của hai người này, đều chỉ mới nửa giáp thôi.
Tên còn lại hút lấy khí lạnh nói.
- Trách không được, bọn họ sẽ được xưng là"Thần tử"...
- Không hổ là truyền nhân của Kiếm quân, không hổ là Trường Sinh công tử!
Phù! Rầm... Rầm!!
Hai mắt của Quân Tích Lệ đã không nhìn thấy sự tồn tại của đồng tử, ở trong vô tâm kiếm vực, nàng cũng tiến vào cảnh giới"Vô tâm", trong ý niệm trừ bỏ kiếm ý, không còn gì khác. Bóng kiếm lấp lánh vô tận kia, từng cái nháy mắt đều kinh hãi vô số tâm hồn.
- Nếu như là ta, sợ rằng đã sớm chết mấy trăm lần.
Một huyền giả tuổi còn trẻ hai mắt thất thần, thì thào nói nhỏ. mà hắn, rõ ràng là Mộng Đoạn Tích giống vậy đã vào phong thần bát cường, ở trong lứa trẻ tuổi của đông thần vực, có thể nói là tồn tại gần với đông vực tứ thần tử.
Kiếm như ánh mặt trời, cơn lốc cũng càng ngày càng cuồng bạo, lúc này, trong một tiếng rít vang kinh thiên động địa, theo dị quang trong mắt Lạc Trường Sinh đột nhiên lóe lên, bóng dáng cự ưng phía trước với bóng dáng cự hùng phía sau đột nhiên phá nát.
Ầm rầm ----
Tất cả kiếm quang bị hung hăng đánh xơ xác, sau đó trở nên hỗn loạn lên, bên trong vô tâm kiếm vực, một đường vết nứt quỷ dị đột nhiên vỡ ra từ giữa, sau đó... Hoàn toàn vỡ nát sụp đổ.
Hai mắt của Quân Tích Lệ đã khôi phục lại tiêu cự, toàn thân chấn động mạnh, trong huyền khí gió lốc nổ tan, hai người đồng thời bay ngang ra ngoài, lúc dừng lại, đã cách xa nhau trăm dặm.
Quân Tích Lệ lơ lửng trên không trung, thân thể khẽ lay động, sắc mặt xuất hiện trắng bệch trong khoảnh khắc, hiển nhiên bị nội thương, lại vô cùng quật cường gượng ép áp chế.
Lạc Trường Sinh cũng lơ lửng trong không trung, thoáng thở hổn hển.
Một trận gió nhẹ thổi tới, tay áo trái của hắn đột nhiên hóa thành mảnh nhỏ đầy trời, từng vết máu từ trên cánh tay hắn chảy xuống, tụ tập vào đầu ngón tay, từng giọt nhỏ rơi.
Trên mặt, cũng không biết từ khi nào nứt ra một vết máu chảy đầm đìa.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến lặng ngắt như tờ.
Lạc Trường Sinh chìa tay phải ra, nhẹ nhàng mơn trớn vết máu thật sâu trên mặt kia, chút máu tươi, được hắn cẩn thận niết trên đầu ngón tay.
Nhìn đỏ sẫm trên đầu ngón tay, hắn thở dài một tiếng khe khẽ:
- Đã thật lâu... Chưa nhìn thấy máu của mình.
Thần Phong việt được hắn thu hồi, trong tay, chỉ còn một thanh Thánh Lôi kiếm. Lúc này, hắn đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nâng kiếm, chỉ về phía Quân Tích Lệ:
- Không hổ là truyền nhân của Kiếm quân, vậy Trường Sinh... Liền dùng kiếm đối chiến.
Ong!!
Một tiếng nổ đùng cực kỳ nặng nề không biết vang lên từ nơi nào, giống như tiếng sấm đến từ bên ngoài vạn dặm. Khí tức trên người Lạc Trường Sinh vốn kinh người tuyệt luân vào một khắc này đột nhiên tăng vọt, một luồng sóng khí vô hình thổi quét toàn bộ phong thần đài, kiếm tức lăng nhiên trên người Quân Tích Lệ như trời cao biển rộng chợt giảm đi mấy lần.
- A... Đây đây đây...
- Vừa rồi... Lại còn không phải là toàn lực của Lạc Trường Sinh!?
- Thần Linh cảnh đỉnh phong của đỉnh phong... Không! So với Thần Linh cảnh cực hạn năm đó của lão hủ, hoàn toàn không thể so sánh nổi! Luồng linh áp này... Vốn đã có thể so sánh được với Thần Vương cảnh!
-... Trước kia luôn cảm giác lời đồn về Trường Sinh công tử thổi phồng quá mức, không nghĩ tới... Lại vẫn còn hơn xa lời đồn! Một thế hệ này của đông thần vực, quả thật không thể đo lường!
Bị vết thương do kiếm của Quân Tích Lệ gây ra, Lạc Trường Sinh cuối cùng phóng thích toàn lực, ánh mắt, khí tức của hắn hoàn toàn thay đổi, ánh mắt của mọi người như nam châm không bị khống chế hấp dẫn, chặt chẽ tập trung ở trên người hắn, bắt đầu từ một khắc này, hắn giống như đã trở thành trung tâm của toàn bộ trời đất.
Quân Tích Lệ tóc dài bay lượn, áo trắng bay bay, như đứng ở trong gió lốc. Một đôi mắt sáng như khảm vạn kiếm, càng thêm băng hàn nhiếp tâm.
Tuy trong tay chỉ cầm một thanh Thánh Lôi kiếm, nhưng khí thế khủng bố của Lạc Trường Sinh, còn hơn xa mới vừa rồi. Hắn chậm rãi giơ kiếm, lúc mũi kiếm chỉ không, một đường lôi quang từ trên trời cao đánh xuống, kèm vào thân kiếm, cũng kèm theo một tiếng sói tru mơ hồ.
Trong mắt Thích Thiên thần đế nứt ra dị quang:
- Phong ưng, nham hùng, lôi lang... Chẳng những phong lôi thổ tam tu, còn thân kiêm ba loại thần huyết truyền thừa. Tiểu tử này, đúng thật là quái thai.
Ánh mắt Long hoàng hơi ngưng lại:
- Tu ba loại đã là cực hạn của con người, cùng kiêm ba loại thần lực truyền thừa, cũng là cực hạn của con người. Cho dù vế trước hay vế sau, đều cực kỳ hiếm thấy, mà hai loại cực hạn cùng tụ tập vào một thân, đừng nói đông thần vực các ngươi, nhìn chung toàn bộ lịch sử thần giới, cộng lại cũng không thể vượt qua hai mươi người.
- Hơn nữa theo khí tức hồng mông càng ngày càng mỏng manh, người có dị thể trời ban này chỉ biết càng ngày càng ít. Trước mắt toàn bộ thần giới, thậm chí toàn bộ hỗn độn, chắc cũng chỉ có một mình Lạc Trường Sinh.
- Một thế hệ này của đông thần vực các ngươi, chắc chắn được chú ý lạ thường.
Long hoàng vô cùng nghiêm túc nói.
- Người trẻ tuổi thế hệ này đúng là dị tài xuất hiện lớp lớp, nhưng mà lại khiến cho ta sinh ra cảm giác ứng kiếp mà sinh.
Trụ Thiên thần đế nói.
Long hoàng:"..."
Trụ Thiên thần đế mỉm cười lắc đầu:
- Ha ha, chỉ mong tất cả đều là ta buồn lo vô cớ.
Khí thế của Lạc Trường Sinh đột nhiên tăng lên, trong mắt lạnh của Quân Tích Lệ lại không hề rung chuyển, Vụ Quang kiếm nâng lên, vẽ ra trăng tròn hư ảo, khí tức chung quanh cũng theo kiếm mà động, một vô ảnh kiếm vực không tiếng động mà thành. Thoáng chốc kiếm khí loạn không, uy áp và khí tức mênh mông đến từ Lạc Trường Sinh bị cấp tốc xé rách. Tóc dài của nàng lơ lửng lướt qua, mắt nứt kiếm quang, kiếm uy vô tận thế mà lại cứng rắn gạt bỏ uy áp tăng vọt của Lạc Trường Sinh, lại vào phong thần đài.
Một lần này, Lạc Trường Sinh động trước, Thánh Lôi kiếm một kiếm quét không, một đường kiếm quang tử lôi đột nhiên bắn ra, nhưng lại hóa thành lôi long ngàn trượng, thần uy kinh thế.
Bóng dáng của Quân Tích Lệ chợt lóe, không gian trăm dặm ngay lập tức gần hơn, một đường sáng tỏ ngưng tụ trên thân kiếm, chiếu thẳng vào ánh mắt của mọi người như kim đâm.
- Toái... Tinh... Quyết!
Ánh sáng chợt lóe, một cái chớp mắt đâm vào không khí, phía sau của nó, lưu lại chính là quỹ tích tối đen.
Đó là không gian bị nứt ra!