Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1190 - Chương 1191: Một Kiếm Tôn Nghiêm

. ._596__1" class="block_" lang="en">Trang 596# 1

 

 

 

Chương 1191: Một kiếm tôn nghiêm



Kiếm quang và lôi long nhô lên cao chạm vào nhau, thiên quang vỡ vụn, một vết rách đen giống như tia chớp phá nát trong tàn quang, lại nháy mắt biến mất.

- Vết rách... Không gian!?

- Hai Thần Linh cảnh, hai thanh niên tuổi mới nửa giáp, lại đánh ra vết rách không gian!

Bên tai Vân Triệt truyền đến vô số tiếng hút khí, trong lòng hắn cũng kịch liệt chấn động. Ở Thiên Huyền đại lục, hắn có thể tùy ý chấn vỡ, thậm chí sụp đổ không gian. Nhưng pháp tắc không gian thần giới ở cấp độ cao hơn, hơn xa hạ giới có thể sánh bằng, một kích toàn lực của Vân Triệt cho dù ở dưới trạng thái cực hạn, đừng nói vết rách không gian, ngay cả một chút không gian gợn sóng đều khó có khả năng đánh ra.

Tinh tinh tinh tinh tinh tinh tinh tinh tinh tinh rầm rầm rầm...

Bên trong huyền quang vỡ nát, hai đường kiếm quang mãnh liệt đan vào nhau ở khoảng cách xa xôi, trong nháy mắt đã mấy trăm lần va chạm, mỗi một lần đều sẽ mang lên huyền quang giống như tia chớp, tiếng vang khi thì rít gào giống như sắp xé rách màng nhĩ, khi thì nổ vang giống như sấm sét ngoài chín tầng trời.

- Trạng thái toàn lực của Lạc Trường Sinh, mạnh mẽ đến quả thật làm cho người ta khó có thể tin, còn Quân Tích Lệ... Lại có thể chống chọi với nó!

Trên mặt Mộc Hoán Chi mang theo vẻ kinh ngạc thật sâu.

Mộc Băng Vân nói:

- Không... Chỉ có thể coi là miễn cưỡng. Tốn không lâu nữa, Quân Tích Lệ cũng sẽ bị áp chế toàn diện.

Giọng Mộc Băng Vân vừa dứt không lâu lắm, một đường lôi quang đột ngột nổ tung, lôi quang đầy trời, nuốt sống toàn bộ bóng kiếm, Quân Tích Lệ hừ nhẹ một tiếng, từ trong tử quang hung hăng rớt xuống.

- Vậy... Xem ra, thắng bại đã phân.

Mộc Hoán Chi nói.

Quân Tích Lệ bay xuống như sao băng, lúc bóng dáng chạm đất, bỗng nhiên nhẹ nhàng vừa chuyển, thân thể lướt lên một đường cong hoa lệ, sáng rọi đột nhiên âm u, âm thanh đần biến mất,"Vô tâm kiếm vực" một lần nữa mở ra, bao phủ thẳng Lạc Trường Sinh.

- Dưới tình huống này còn có thể kiếm tâm quy nhất như vậy, nàng ta thật sự không giống bình thường.

Mắt Lạc Cô Tà lóe ra kỳ quang, khẽ thở dài.

Bên trong kiếm vực, đầy sao hiện ra, kiếm khí nghiêm nghị. Nhưng một lần này,"Vô tâm kiếm vực" không thể bao phủ Lạc Trường Sinh vào trong đó, khu vực chỗ Lạc Trường Sinh, một lôi vực tím trong lấy tốc độ cực nhanh tạo ra, như tử tinh chợt nứt, trong nháy mắt liền mở ra trăm dặm, cứng rắn phá mở vô tâm kiếm vực của Quân Tích Lệ.

Bên trong lôi vực, mơ hồ giống như có một bóng sói to đang ngửa mặt lên trời hú dài.

Quân Tích Lệ nhíu chặt mày nguyệt, tròng mắt ngưng lại, bên trong kiếm vực đầy sao chớp động, vô số kiếm quang như sao băng mưa to, xé không rơi xuống.

Hai lĩnh vực cường đại giằng co ngắn ngủi, sau đó lực lượng đồng thời bùng nổ, trong nháy mắt, trên không của phong thần đài xuất hiện hai vòng xoáy vĩ đại, kiếm xoắn thiên lôi, lôi chôn kiếm quang, trời đất giống như bỗng nhiên bị tách ra, một phương kiếm quang sáng trời, một phương mây tím đầy trời.

Giằng co này cũng không kéo dài lâu lắm, theo một tiếng sói tru chấn hồn, lôi vực màu tím đột nhiên tăng vọt, hung hăng áp chế kiếm vực, mà một khi mầm mống áp chế hình thành, liền thế không thể át, lôi vực từng bước ép sát, kiếm vực từng bước thu lại.

Vốn hai đại lĩnh vực chia sân chống đối, nhưng chẳng qua hơn mười giây, kiếm vực của Quân Tích Lệ liền bị áp chế đến không đủ năm mươi dặm, mà lôi vực của Lạc Trường Sinh đã chiếm bảy phần không gian của phong thần đài.

Bóng dáng của Quân Tích Lệ cũng lui về phía sau, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đánh mất tròng mắt lại xoay mình lóe lên quang mang kỳ lạ.

Rào rào!

Một đường bóng kiếm hiện lên ở phía sau nàng, cấp tốc tăng trưởng, mà bóng kiếm bành trướng mỗi một phần, kiếm uy bị loại bỏ cũng theo đó điên cuồng tăng trưởng.

Sắc mặt Lạc Trường Sinh âm trầm xuống, giống như gặp phải vạn ngọn núi cao đè người, lôi vực dưới áp chế vĩ đại nhanh chóng co rút lại.

- Đây là... Hai tầng kiếm vực!

Cao thủ kiếm đạo đều thất thanh kinh hô.

Chỉ trong khoảnh khắc, bóng kiếm đã đạt đến độ lớn trăm dặm, như thiên đạo thánh kiếm, đứng ngạo nghễ ở giữa trời đất, áp chế vô cùng bá đạo lĩnh vực Lạc Trường Sinh vốn chiếm cứ lấy ưu thế tuyệt đối.

Lạc Trường Sinh từng bước lui về phía sau, mà lúc này, lôi vực bỗng nhiên bị hung hăng xé mở một chỗ hổng vĩ đại, một lượng lớn kiếm quang đánh thẳng mà vào, xuyên qua từng tầng lôi điện, đâm thẳng Lạc Trường Sinh.

Lạc Trường Sinh không hề kinh loạn, nhẹ nhàng bâng quơ đưa tay, nhất thời, một tầng vách chắn hình vòng cung hiện lên phía trước, khi kiếm quang va chạm đến vách chắn này liền toàn bộ băng tán, không một đường nào có thể đụng đến Lạc Trường Sinh dù chỉ một chút.

Môi Lạc Trường Sinh khẽ động, một đường tử quang vô cùng thâm thúy từ chỗ sâu trong đôi mắt hắn chớp động, sau đó bỗng nhiên quát lớn một tiếng...

Rầm ----

Trên thân hắn, như có một đường thiên kiếp lôi quang đột nhiên nổ tung, tử mang đầy trời.

Lôi vực đã bị áp chế đến cực hạn đột nhiên tử quang đại thịnh, hung hăng đánh văng hai tầng kiếm vực của Quân Tích Lệ ra, mà trong nháy mắt tiếp theo, lĩnh vực đột nhiên vặn vẹo biến hóa, một con bách lý lôi lang giống như thần linh giáng thế, kiêu ngạo nhô lên cao, một tiếng hú dài, lao thẳng về phía Quân Tích Lệ, lúc miệng sói vĩ đại mở ra, càng hoàn toàn nuốt hết lĩnh vực của Quân Tích Lệ.

Rắc!!

Bóng kiếm giống như bóng sói đồng thời vỡ vụn, trên phong thần đài cứng cỏi đến mức tận cùng, đột nhiên vỡ ra một vết rách dài trăm trượng... Âm thanh vỡ ra, còn thắng cả thiên lôi nổ không.

Bên trong tàn quang hỗn độn, Quân Tích Lệ bay từ xa xa xuống, nặng nề rơi xuống đất, lui liền mấy bước. Sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể lắc lư, lại rất cứng rắn đứng vững lại.

Phía trước của nàng, Lạc Trường Sinh nhẹ nhàng hạ xuống, tuy rằng ngực phập phồng có phần kịch liệt, nhưng trên người không có vết thương mới.

Chân mày Quân Tích Lệ nhanh chóng nhíu lại, tuyết thủ một lần nữa giơ vụ quang kiếm lên, nhưng mà, nàng vừa mới tụ huyền lực, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, một vết máu tươi điên cuồng phun ra, bóng dáng cũng quỳ xuống, toàn thân run rẩy dữ dội, hồi lâu không cách nào đứng lên.

Thắng bại, đã thấy rõ ràng.

Thiếu nữ tuổi không đủ nửa giáp này, kiếm của nàng, cũng kinh sợ rung động toàn bộ huyền giả kiếm đạo đông thần vực. Trải qua một trận chiến này, tôn nàng làm người đệ nhất kiếm đạo trẻ tuổi của đông thần vực, không có bất cứ kẻ nào chất vấn nữa. Cho dù hiện giờ nói tương lai nàng là người đệ nhất kiếm đạo đông thần vực, cũng nhất định không có người phản bác.

Nàng sẽ bại, chỉ vì đối thủ là Lạc Trường Sinh. Toàn bộ đông thần vực thiên tử kiêu tử vô số, nhưng cũng chỉ có Lạc Trường Sinh có thể đánh bại nàng.

- Lệ nhi, liền đến đây thôi.

Giọng Quân Vô Danh từ xa xa truyền đến, bình thản như gió. Kết quả này, hắn đã sớm đoán được.

Quân Tích Lệ cực kỳ kính trọng Quân Vô Danh, vẫn chưa từng cãi lại mệnh lệnh sư phụ. Nhưng mà, ở dưới giọng nói của Quân Vô Danh, nàng lại chậm rãi đứng lên, vụ kiếm quang trong tay lại lóe lên kiếm quang.

- Con... Không...

Quân Tích Lệ đột nhiên phi lên không, rõ ràng đã bị nội thương không nhẹ, lại trong khoảnh khắc kiếm ý ngập trời, một đường vụ kiếm quang ảnh giống như sao băng bay vào, nhưng lúc bay vào lại bỗng nhiên chia ra, một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, ngàn hóa vạn...

- Diêm tinh kiếm trận!?

Chân mày Lạc Cô Tà nhíu lại, giọng điệu mang theo khó có thể tin rõ ràng.

Thánh lôi kiếm của Lạc Trường Sinh chớp động lôi quang, sắc mặt hoàn toàn bình thản, nhưng khi vạn kiếm tới người, tâm hồn hắn bỗng nhiên nhảy dựng, nguy hiểm đột nhiên tới gần khiến cho thân hình hắn nhanh chóng lui lại, huyền lực toàn thân không hề giữ lại dâng lên, thánh lôi kiếm gió gào lôi rít, bắn ra, trong nháy mắt, đã tràn ra ngàn trượng phong nhận lôi mang, từ xa nhìn lại, giống như hóa thành một thanh cự kiếm ngàn trượng.

Một tiếng vang thật lớn, di thiên kiếm trận và phong lôi cự kiếm chạm vào nhau ở trên không, phong thần đài lại huyền quang đầy trời, như giáng xuống thiên tai.

Kiếm trận dưới Quân Tích Lệ bị thương nặng vẫn uy lực lớn như trước, nhưng mà, phong lôi cự kiếm mà Lạc Trường Sinh toàn lực bắn ra uy lực dữ dội khủng bố, trong tàn quang đầy trời, ngàn vạn bóng kiếm bị nổ nát từng mảnh, đâm thủng từng tầng, trong thời gian vài giây ngắn ngủi, kiếm trận đã bị mai một bảy phần, mà lực lượng phong lôi, chỉ suy giảm không đến năm thành.

Cánh tay cầm kiếm của Quân Tích Lệ khẽ run, trên mặt hiện lên đau đớn, nàng toàn lực chống đỡ kiếm trận đã dần dần cảm giác được kiếm trận đã kề cận bên bờ hỏng mất.

Nhưng lúc này, nàng lại đột nhiên lấy lực lượng từ trong kiếm trận ra, cũng không toàn lực chống đỡ và tránh đi phong lôi cự kiếm đang tới gần, một đường lưu quang bỗng nhiên cắt qua không gian, bay vụt tới Lạc Trường Sinh.

Đường lưu quang này bỏng mắt lạ thường, như lóe lên trong tâm hồn tất cả mọi người, thời gian, đều giống như bởi vì sự xuất hiện của nó mà thong thả lại... Mà đường kiếm quang này, mọi người đều không phải lần đầu tiên nhìn thấy.

Hỏa Phá Vân, đó là vì đường kiếm quang này mà bị thua trong chớp mắt.

Lạc Trường Sinh hiển nhiên không ngờ Quân Tích Lệ lại đột nhiên làm ra hành động này, toàn bộ lực lượng của hắn đều ngưng tụ trên phong lôi cự kiếm, mà đường kiếm quang này lại nhanh chóng đến mức tận cùng, hắn vốn không kịp hoàn toàn triệt lực, cánh tay vung lê, một vách chắn hình vòng cung vội vàng hình thành.

Tinh!

Một tiếng vang thật nhỏ, lưu quang nứt vụn, mà bên tai hắn, truyền đến tiếng gầm nhẹ của phụ thân Lạc Thượng Trần:

- Trường Sinh cẩn thận!

Hắn ngẩng đầu lên, bảy đường kiếm quang giống hau đã trước sau tới...

Rầm ----

Quân Tích Lệ bị lực lượng của phong lôi cự kiếm hoàn toàn đánh vào, bay ngang giữa trời, bạch y nhuốm máu.

Rầm!

Vách chắn của Lạc Trường Sinh bị hai đường kiếm quang đánh tan, thân hình hắn nhanh chóng quay ngược lại, ba đường kiếm quang lướt qua nhau, cũng cuối cùng không cách nào tránh đi được hai đường kiếm quang cuối cùng...

Xoẹt xoẹt!!

Tinh huyết bay rơi, hai đường lưu quang kiếm quang trước sau như một đâm vào sườn phải Lạc Trường Sinh, xuyên người mà ra, để lại bên sườn phải hắn hai lỗ thủng trong suốt lớn chừng nắm tay.

Lạc Trường Sinh lảo đảo lui về phía sau, chợt cắn răng một cái, trước tiên vận chuyển huyền lực, phong tỏa toàn bộ kiếm khí xông vào trong cơ thể, chôn diệt, sau đó bay nhanh ra, một đường cuồng phong cuốn lấy, đánh úp về phía Quân Tích Lệ mới vừa hạ xuống.

Quân Tích Lệ vì cố gắng kiếm thương Lạc Trường Sinh, vốn không lưu lại lực hộ thân, nàng trực tiếp bị mang lên, một cái chớp mắt văng xuống ngoài phong thần đài.

Trên ghế bên ngoài đang xem cuộc chiến, một bóng người nháy mắt xông tới, đón được Quân Tích Lệ bay trên không, rơi ra ngoài phong thần đài, huyền khí phun ra ngoài, cấp tốc phong bế lại toàn bộ thương thế cho nàng.

- Quân Tích Lệ rời khỏi khu vực phong thần đài, bại vào tổ kẻ bại, vào luân chiến vòng thứ năm tổ kẻ bại ngày mai!

- Lạc Trường Sinh thắng! Vào cuộc chiến cuối cùng tổ người thắng!

Khư Uế tôn giả trước tiên tuyên đọc kết quả.

Lạc Trường Sinh thắng, kết quả này không hề khiến người ta ngoài ý muốn. Nhưng mà, cho dù là ai đều không nghĩ đến, cuộc tỉ thí này thế mà lại sẽ kịch liệt đến trình độ như vậy.

Đối với cuộc chiến của hai đại thần tử mạnh nhất, tất cả mọi người ôm lấy chờ mong cực cao. Nhưng mà, cho dù là Lạc Trường Sinh, hay là Quân Tích Lệ, thực lực chân chính mà bọn họ bày ra, đều vượt quá xa mong muốn của mọi người, khiến cho bọn họ lần lượt chấn động.

Nhất thời đột nhiên vang lên tiếng động lớn, phong thần đài bỗng nhiên vỗ tay như sấm dậy, hô to không thôi.

Lạc Trường Sinh chậm rãi đi đến bên cạnh phong thần đài, tay trái hắn ôm sườn phải, ngón tay máu chảy như suối, trên mặt lại không hiện lên vẻ thống khổ, nói với Quân Vô Danh:

- Quân tiền bối, Quân cô nương... Không sao chứ?

Quân Vô Danh ngẩng đầu, liếc nhìn hắn một cái sâu sắc nói:

- Không có chuyện gì... Còn may nhờ ngươi hạ thủ lưu tình.

Lời ấy khiến trên mặt Lạc Trường Sinh lộ vẻ sợ hãi, vội vàng không để ý đến thương thế hành lễ nói:

- Quần tiền bối nói quá lời, thật sự ngại chết Trường Sinh.

Một bàn tay vào lúc này đẩy Quân Vô Danh ra, Quân Tích Lệ nội thương ngoại thương đều rất nặng, huyền khí càng cực kỳ thiếu hụt, lại vô cùng quật cường đứng thẳng lên, hai mắt mang theo khí thế lạnh lẽo hoàn toàn không thua gì lúc trước nhìn Lạc Trường Sinh:

- Ngươi... Đừng đắc ý... Cuối cùng có một ngày... Ta... Sẽ... Khụ... Khụ khụ...

Phần môi Quân Tích Lệ tràn đầy bọt máu, sắc mặt càng thêm trắng bệch, lại vô cùng quật cường không để Quân Vô Danh nâng đỡ, từng bước một tự mình bước đi. Lạc Trường Sinh nhìn bóng lưng của nàng, không tự chủ bật cười, trong mắt hiện lên sáng rọi khác thường trước nay chưa từng có, trong miệng hơi thất thần lẩm bẩm một tiếng:"Thật là một kỳ nữ tử."

- Liều mạng trọng thương, cũng phải đâm ra hai lỗ thủng trên người Lạc Trường Sinh, nữ nhân này thật sự là...

Nhớ tới ý hận lúc trước của Quân Tích Lệ đối với mình, Vân Triệt âm thầm hút vài hơi khí lạnh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment