.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1192" class="block_" lang="en">Trang 596# 2
Chương 1192: Bối thủy chi chiến
- Phù...
Trên chỗ ngồi của Phúc Thiên giới, Lục Lãnh Xuyên thở dài một tiếng thật dài.
Thực lực của hắn không bằng Lạc Trường Sinh, cũng không bằng Quân Tích Lệ và Thủy Ánh Nguyệt, là chân sau cùng của"Đông vực tứ thần tử", một điểm này, hắn luôn luôn biết rõ trong lòng. Hắn biết ở trong mắt rất nhiều người, chỉ có"Đông vực tam thần tử", hắn cũng sẽ không vì vậy mà tức giận.
Ở trong đông vực tứ thần tử, hắn không chỉ có thực lực yếu nhất, tuổi cũng lớn nhất. Từ rất sớm trước kia hắn đã cho rằng, mặc dù hiện giờ mình nổi danh cùng với bọn họ, nhưng nhiều lắm tiếp qua trăm năm nữa, bản thân sẽ không còn tư cách đánh đồng với ba thần tử khác.
Nhưng mà, một trận chiến giữa Lạc Trường Sinh với Quân Tích Lệ, lại khiến cho hắn đột nhiên phát hiện ra... Không cần sau trăm năm nữa, mình bây giờ, thật ra đã không có tư cách nổi danh cùng với bọn họ.
- Xem ra, ta sinh ra vào một thời đại tốt nhất.
Sau khi tự giễu, Lục Lãnh Xuyên cũng nở nụ cười từ đáy lòng.
Chỗ ngồi của Lưu Quang giới, trên mặt Thủy Ánh Nguyệt cũng xuất hiện giật mình hồi lâu.
- Tỷ tỷ?
Đôi mắt đẹp linh động của Thủy Mị Âm vẫn luôn nhìn vào nàng.
Thủy Ánh Nguyệt ngước mắt, tròng mắt sâu thẳm ngưng trọng:
- Ta vẫn cho rằng, chỉ có ta đang ẩn giấu thực lực, không nghĩ tới... Xem ra, giữa ta và Quân Tích Lệ, phải có một cuộc ác chiến.
Thủy Mị Âm chớp chớp mắt:
- Tỷ tỷ, có vẻ như tỷ đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng?
"?" Tròng mắt Thủy Ánh Nguyệt chuyển qua.
- Tiếp theo, đối thủ của tỷ là muội nha!
Thủy Mị Âm tỏ vẻ nghiêm nghị, trở nên rất nghiêm túc.
Thủy Ánh Nguyệt giống như cười:
- A? Ta lại thật sự thiếu chút nữa đã quên mất rồi.
Nàng chìa tay ra, vuốt ve mái tóc mềm giống như đêm đen của Thủy Mị Âm, trong thủy mâu toàn là cưng chiều:
- Mị Âm, giữa chúng ta, cũng đã thật lâu không nghiêm cẩn giao thủ rồi.
- Vậy tỷ tỷ cảm thấy chúng ta ai sẽ thắng đây?
Thủy Mị Âm cười hỏi.
Thủy Ánh Nguyệt lắc đầu:
- Không biết, ít nhất ta hoàn toàn không có lòng tin.
Khi tự nói tất có ác chiến với Quân Tích Lệ, nàng cau mày. Nhưng khi nói câu này, nàng lại mỉm cười thản nhiên, ngầm mang theo một chút kiêu ngạo.
Bên cạnh hai tỷ muội, Lưu Quang Giới Vương mỉm cười nhìn hai nữ nhi mình, lắng nghe các nàng nói chuyện với nhau, cũng luôn luôn mỉm cười, hai nàng cho dù ai thắng, đều là kết quả tốt nhất.
Lại nói cũng lạ, hắn sống đến bây giờ, có tổng cộng một trăm lẻ một nhi nữ, mà chín mươi chín đứa trước đều là nhi tử, mãi đến trong gần ba mươi năm, mới có hai nữ nhi.
Mà chín mươi chín nhi tử kia cộng lại, cũng không tranh khí bằng hai nữ nhi này.
Nhất là Thủy Mị Âm, năm nay mới mười lăm tuổi, liền đã trở thành kiêu ngạo lớn nhất đời này của hắn, ưu tú đến khiến Lưu Quang Giới Vương có địa vị cực cao ở thần giới có đôi khi cũng sẽ không nhịn được hoài nghi mình... Nữ nhi ưu tú như thế thật sự do bản thân mình sinh ra?
Không hề nghi ngờ, Thủy Mị Âm lớn lên trong ngàn vạn sủng ái, không chỉ có phụ mẫu cưng chiều, chín mươi chín huynh trưởng kia của nàng càng cưng chiều nàng lên tận trời, chỉ cần một câu nói của nàng, núi đao biển lửa đều sẽ tự mình nhảy xuống. Nhưng Thủy Mị Âm lớn lên trong hoàn cảnh như vậy lại không hề kiêu căng ngạo mạn, trên người càng mang theo mị lực yêu dị giống như bẩm sinh, làm cho người ta không tự kìm hãm được mà yêu thích.
- Phong thần tổ luân chiến vòng thứ ba trận thứ hai, Lưu Quang giới Thủy Ánh Nguyệt đối chiến Lưu Quang giới Thủy Mị Âm.
Cuộc chiến tỷ muội của Lưu Quang song xu, không thể nghi ngờ hết sức làm cho người ta chờ mong. Liền ngay cả Khư Uế tôn giả, khi tuyên đọc, ánh mắt nhìn hai tỷ muội đều mang theo vẻ khác lạ.
- Đi thôi.
Thủy Ánh Nguyệt mang muội muội lên, người nhẹ nhàng mà lên, đi đến trên không phong thần đài, nàng nhẹ nhàng đẩy, hai tỷ muội tách ra xa xa, giống như lam điệp, giống như hắc điệp, nhẹ nhàng mà rơi.
- Bắt đầu đi.
So với việc luôn bảo trì nghiêm nghị, lần này, trong giọng nói của Khư Uế tôn giả lại mang theo nhẹ nhàng, phần lớn ánh mắt của hắn đều dừng lại ở trên người Thủy Mị Âm, trong mắt lóe lên kinh thán và tán thưởng, còn có yêu thích. Hắn cũng biết, Thủy Mị Âm là một người duy nhất, khiến Trụ Thiên thần đế tha thiết mong chờ chủ động tới cửa Lưu Quang giới, muốn thu làm đệ tử quan môn.
Sau đó còn bị cự tuyệt.
Ngoài thiên phú dọa người kia, Thủy Mị Âm đích xác có được mị lực trời sinh khác người, nàng lẳng lặng đứng ở đó, mỗi người chỉ nhìn nàng như vậy, đều sẽ phiền chán trong lòng chạy đi, sinh lòng yêu thích, rất nhiều người cũng không tự giác được nở nụ cười, hồi lâu, ánh mắt đều không nhẫn tâm dời đi.
Một tiếng ngâm khẽ, Thủy Ánh Nguyệt rút kiếm ra, thân kiếm tràn đầy thủy ảnh.
Thủy Mị Âm lại không hề động, chân mày thon thon giật giật, giống như đang do dự điều gì đó, sau đó ngẩng đầu lên, nói với Khư Uế tôn giả:
- Khư Uế gia gia, ta muốn nhận thua, có thể chứ?
Thủy Ánh Nguyệt:"..."
Khư Uế tôn giả ngạc nhiên:
- Hả? Đương nhiên là có thể, nhưng mà... Tại sao ngươi lại lựa chọn nhận thua?
Thủy Mị Âm tỏ vẻ nghiêm cẩn nghiêm túc:
- Bởi vì, mới vừa rồi ta rất cẩn thận suy nghĩ, tỷ tỷ lợi hại như vậy, ta vốn không có khả năng thắng được tỷ tỷ. Nếu như không cẩn thận bị tỷ tỷ đánh đau... Vẫn không đấu thì tốt hơn.
Khư Uế tôn giả đã không biết bao nhiêu năm không cười nhìn vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ của Thủy Mị Â, lại không tự kiềm chế được muốn cười thầm, hắn liếc nhìn về phía Lưu Quang Giới Vương, lại phát hiện Lưu Quang Giới Vương không hề có một chút khác thường nào, ngược lại nở nụ cười tủm tỉm.
"..." Thủy Ánh Nguyệt không nói gì, thật hiển nhiên, nàng cũng không muốn giao thủ với Thủy Mị Âm.
- Thủy Mị Âm, bản tôn hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự muốn nhận thua?
Khư Uế tôn giả hỏi.
- Ừm, ta nhận thua.
Thủy Mị Âm gật đầu.
Giọng Khư Uế tôn giả nhẹ đi, giống như vì không cách nào nhìn thấy hai tỷ muội này giao thủ và tiếc nuối thật sâu, tức thời tuyên bố:
- Được rồi. Thủy Mị Âm chủ động nhận thua, rơi vào tổ kẻ bại, vào luân chiến vòng thứ sáu tổ kẻ bại.
- Thủy Ánh Nguyệt thắng, vào chiến cuối cùng tổ phong thần ngày mai!
Trận chiến giữa hai tỷ muội vạn chúng chờ mong, cứ đột nhiên kết thúc như vậy. Tuy hơi bất ngờ, nhưng thoáng nghĩ, dường như cũng không phải là kết quả ngoài ý muốn, dù sao, các nàng là tỷ muội ruột.
Đối chiến tổ phong thần kết thúc, theo Quân Tích Lệ và Thủy Mị Âm rơi vào tổ kẻ bại, tổ phong thần liền chỉ còn lại hai người cuối cùng -- Lạc Trường Sinh và Thủy Ánh Nguyệt.
Trận chiến cuối cùng của tổ phong thần, đó là trận quyết chiến giữa hai người bọn họ.
- Tỷ tỷ, trận chiến sau đó, nhất định phải cố lên!
Trở lại chỗ ngồi, Thủy Mị Âm nói lời khích lệ với tỷ tỷ.
Thủy Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, nàng tự biết mình không thể nào là đối thủ của Lạc Trường Sinh, ngày mai nhất định bị thua, mà đối thủ phía sau nàng... Đối thủ duy nhất, đó là Quân Tích Lệ.
Điều chỉnh ngắn ngủi, sau đó giao chiến tổ kẻ bại triển khai.
Trận đầu, Mộng Đoạn Tích đối chiến Triều Phong, thực lực hai người tương đương, sau ác chiến gần một canh giờ, Mộng Đoạn Tích gian nan thắn được, tiến vào sáu kẻ mạnh. Triều Phong dừng lại cuộc chiến phong thần.
Vào một khắc sau trận chiến giữa Mộng Đoạn Tích và Triều Phong kết thúc, ánh mắt Vân Triệt chợt khựng lại, máu toàn thân trực tiếp sôi trào.
Ánh mắt của Lục Lãnh Xuyên cũng vào lúc này đột nhiên phóng tới, bốn mắt cách không chạm nhau, hoa lửa văng khắp nơi, chiến ý mênh mông
- Trận thứ hai luân chiến vòng thứ năm tổ kẻ bại, Phúc Thiên giới Lục Lãnh Xuyên đối chiến Ngâm Tuyết giới Vân Triệt!
Vô số ánh mắt bắn xuống Vân Triệt, mà khoảnh khắc khi giọng Khư Uế tôn giả vừa dứt, Vân Triệt và Lục Lãnh Xuyên đồng thời bay vút lên không trung, lại đồng thời dừng ở trên phong thần đài.
Toàn bộ người của Ngâm Tuyết giới, Viêm Thần giới trầm mặc, bởi vì bọn họ biết, đây là một trận đánh cuối cùng của Vân Triệt. Chỉ có điều, hắn đã sáng tạo ra thành tích kinh thế, đi đến một bước này, đã trọn sáng ngời cả đời, càng sáng chói Ngâm Tuyết, cho nên, tuy rằng lòng bọn họ mang khẩn trương, nhưng cũng không nặng nề.
Chỉ có Mộc Băng Vân, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Cho nên đều cảm thấy Vân Triệt tất bại, hơn nữa dù bại cũng vinh, nhưng chỉ có nàng biết, Vân Triệt tuyệt đối không mong bại.
- Khai chiến!
Rầm!!
Cùng một khoảnh khắc, Liệt Khung thương với Kiếp Thiên kiếm thoáng hiện trong tay, huyền khí trên người Lục Lãnh Xuyên và Vân Triệt nổ tung... Một luồng hỏa diễm kim sắc mãnh liệt dấy lên trên người Vân Triệt, trong nháy mắt, sóng nhiệt quay cuồng trên phong thần đài, như rơi vào viêm ngục.
Toàn bộ chúng trưởng lão đệ tử của Kim Ô tông, Phượng Hoàng tông, Chu Tước tông trợn trừng mắt, cả kinh thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi ngã xuống.
- Kim kim kim kim kim... Kim ô viêm!!??
- Cái này này này này này này...
Mà chỉ có Hỏa Như Liệt lại mặt không gợn sóng, lạnh nhạt vô cùng nghiêng đầu nói:
- Toàn bộ im tiếng, đừng chuyện bé xé ra to.
Hỏa Như Liệt lạnh nhạt lạ thường như vậy càng khiến cho mọi người há hốc mồm, Viêm Tuyệt Hải nhanh chóng hỏi:
- Hỏa tông chủ, đây là có chuyện gì? Vân Triệt hắn sao...
Hỏa Như Liệt khoát tay chặn lại:
- Đừng hỏi nhiều, chuyện này, quay về Viêm Thần giới lại nói.
"..." Viêm Tuyệt Hải nhíu nhíu mày, không hỏi nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào Vân Triệt.
Thật ra, đừng nhìn Hỏa Như Liệt tỏ vẻ lạnh nhạt, thật ra trong lòng lại bốn bề sóng dậy, mà nếu không phải hôm qua Vân Triệt đặc biệt tới tìm hắn, phô bày kim ô viêm với hắn, đoán chừng mới vừa rồi hắn sẽ là người đầu tiên chấn kinh cằm.
- Kim ô viêm... Lại là kim ô viêm!
- Vân Triệt không phải là đệ tử của Ngâm Tuyết giới sao? Trước hắn dùng rõ ràng là Băng hoàng phong thần điển của Ngâm Tuyết giới, hiện giờ sao lại dùng hỏa diễm rồi?
- Đây là... Băng hỏa cùng tu!? Lại thật sự có người có thể cùng tu luyện băng hỏa?
Người đang xem cuộc chiến không hề nghi ngờ hoàn toàn kinh hãi, bàn luận ồn ào. Trên bàn chủ, các đại thần đế cũng ánh mắt khẽ biến.
- Băng hỏa cùng tu, thật sự hiếm thấy.
Trụ Thiên thần đế nói.
Trong nguyên tố huyền lực, có khắc chế lẫn nhau, nhưng nếu như đủ thiên phú, ngộ tính, kiêm tu cũng có thể làm được đồng thời khống chế, chỉ riêng băng hỏa, tương xích cực đoan, gần như không có ai có khả năng đồng thời khống chế, cho dù thật sự cưỡng ép làm được, hai luồng lực lượng cũng chỉ có bài xích rối loạn, uy lực không tăng ngược lại giảm, vả lại còn không bằng chỉ dùng một loại lực lượng.
Cho nên, cho dù thân dị thể vốn có khả năng cùng tu luyện băng hỏa, đều sẽ không thật sự kiêm tu, bằng không chỉ biết được cho là một hành vi mất trí.
Phạm Thiên thần đế nói:
- Đâu chỉ là băng hỏa cùng tu, Băng hoàng phong thần điển cần băng hoàng huyết mạch mới có thể tu luyện, mà kim ô viêm cũng cần kim ô huyết mạch, Vân Triệt rõ ràng thân kiêm hai loại thần huyết truyền thừa!
- Vân Triệt là đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương, được băng hoàng huyết mạch là đương nhiên, nhưng kim ô huyết mạch của hắn... Thần huyết dẫn ra ngoài là tối kỵ, Viêm Thần giới sao lại làm như thế?
Từng ánh mắt bắn về phía Hỏa Như Liệt, lại phát hiện hắn bình tĩnh tự tại ngồi ở đó, không hề có vẻ kinh hãi, làm cho người ta liếc mắt một cái liền có thể phán ra, kim ô huyết mạch của Vân Triệt chính là do Hỏa Như Liệt ban tặng... Là do vị Kim Ô tông chủ này ban tặng.
Thương Thích Thiên lại cười một tiếng:
- A, đây có gì kỳ quái chứ! Yêu thai như này, đổi thành bổn vương cũng sẽ nguyện ý ngoại lệ, huống chi Viêm Thần giới hắn!
Mặc dù Thương Thích Thiên đủ loại kỳ quái, nhưng câu nói này lại nói cực kỳ có lý.
Mà trên phong thần đài, huyền lực của Vân Triệt tăng vọt giống như điên, Tà phách -- Phần tâm -- Luyện ngục -- Oanh thiên, nháy mắt cao đến trạng thái cao nhất, sau đó không có khoảnh khắc chần chừ, như tên rời cung, nhằm thẳng về phía Lục Lãnh Xuyên.
Trạng thái cực hạn của hắn, chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài trăm giây. Nếu không thể trong vòng trăm giây đánh bại Lục Lãnh Xuyên, hắn chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ. Mà trừ bỏ tốc chiến tốc thắng, còn có một sự kiện quan trọng hơn.
Đó chính là không thể để cho Lục Lãnh Xuyên mở ra"Hoàng long thánh giới"!
Cơ hội trong nháy mắt cũng không thể cho hắn