Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1195 - Chương 1197: Thắng Bại

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1196" class="block_" lang="en">Trang 598# 2

 

 

 

Chương 1197: Thắng bại



Cửu dương thiên nộ, thần viêm cực đạo của Kim ô phần thế lục, thậm chí có thể nói là thần viêm hủy diệt mạnh nhất của toàn bộ thần giới.

Mà muốn lĩnh ngộ nó, thông hiểu pháp tắc hỏa diễm cực kỳ cao cùng với khống chế hoàn mỹ kim ô viêm chính là trụ cột, còn cần ngộ tính cường đại và cơ duyên.

Mạnh như Hỏa Như Liệt, người đệ nhất Kim Ô tông này, đến nay đều không thể lĩnh ngộ được.

Còn Vân Triệt...

Thần Kiếp đánh bại Thần Linh... Thân mang cả băng hoàng và kim ô thần huyết... Huyền cương huyễn thần, còn là băng hỏa song huyễn thần... Tương đương với, hắn có thể phóng thích thần viêm cực đạo này, lại cũng không khiến cho người ta cảm thấy không thể tiếp nhận.

Tất cả mọi người ngưỡng vọng màu vàng chói mắt trên bầu trời, ngưỡng vọng thần viêm mạnh nhất trong truyền thuyết này. Liền ngay cả Lục Lãnh Xuyên cũng ngẩng đầu cao cao, thất thần thật lâu.

Nhưng mà, hoàng long thánh giới trên người hắn cũng đang cấp tốc chữa trị, một chút tiến đến trạng thái hoàn chỉnh.

Lời Hỏa Như Liệt nói cũng không khuếch đại, cửu dương thiên nộ là viêm lực mạnh nhất của kim ô, sao dễ dàng phóng thích như vậy. Tâm thần cần hoàn toàn tập trung, viêm lực càng cần thời gian rất lâu để toàn lực ngưng tụ... Lúc trước khi Hỏa Phá Vân thi triển Cửu dương thần nộ ở Ngâm Tuyết giới, đã dùng hết trọn vẹn mười lăm giây!

Sở dĩ lúc đó hắn có thể thành công phóng thích, là do đánh cuộc ba chiêu tấn công nhau, tự nhiên cho dù ngưng tâm tụ lực như thế nào, đều sẽ không bị cắt đứt.

Nhưng đối mặt với cường địch, nháy mắt sơ hở đều khó có khả năng được đối thủ buông tha... Hơn nữa còn vẻn vẹn mười lăm giây!

Cho nên, tuy rằng Cửu dương thiên nộ có uy lực cực kỳ cường đại, nhưng ở trên phong thần đài này, có thể nói vốn không có khả năng thành công phóng thích.

Hành động lần này của Vân Triệt giống như hành vi mất trí dưới cùng đường.

Viêm uy phóng thích ra trên người Vân Triệt càng ngày càng mãnh liệt, toàn bộ bóng dáng đều đã hoàn toàn bị bao vây ở trong viêm quang màu vàng. Mặt trời chói chang màu vàng trên không trung nhìn như không hề biến hóa, nhưng khí tức mà nó phóng thích ra, mỗi một nháy mắt đều đang điên cuồng tăng vọt, giống như vĩnh viễn không có tận cùng.

- Lãnh Xuyên, mau đánh gãy hắn!

Phúc Thiên Giới Vương gầm to một tiếng.

Đầu Khư Uế tôn giả quay sang, lấy ánh mắt cảnh cáo hung hăng lườm Phúc Thiên Giới Vương.

Mà vốn không cần Phúc Thiên Giới Vương nhắc nhở, vào lúc này Lục Lãnh Xuyên đã phi thân lên, nhằm thẳng về Vân Triệt.

Hắn cách Vân Triệt gần nhất, lại không có kết giới ngăn cách, hắn hầu như có thể cảm nhận được viêm uy này là khủng bố cỡ nào.

Khi hắn động thân, băng hoàng viêm ảnh vẫn luôn luôn yên tĩnh đồng thời kêu lên một tiếng bén nhọn, bay rơi xuống về phía Lục Lãnh Xuyên, một đường băng mang theo đó phủ xuống, hoa lệ giống như ánh sáng bắc cực.

Rắc rắc rắc rắc rắc...

Hơn mười bức tường băng dày nặng đột ngột mọc lên từ mặt đất, phủ kín trước mặt Lục Lãnh Xuyên, cùng lúc đó, một mảng lớn băng sương tràn ngập, phong kín thị giác của Lục Lãnh Xuyên, sau đó ngay cả linh giác cũng trực tiếp phủ kín, khiến cho hắn trong một nháy mắt nào đó, trong linh giác trực tiếp mất đi sự tồn tại của Vân Triệt.

Băng hàn thấu xương xâm thẳng vào tâm hồn, còn nóng rực này vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa liên tục tăng lên... Một băng một viêm, vốn nên triệt tiêu nhau, lại vào lúc này vô cùng quỷ dị đồng thời gia tăng vào trên người Lục Lãnh Xuyên, khiến cho thân thể hắn giống như vừa bị đặt trên nham thạch nóng chảy, lại vừa bị đặt trên băng ngục.

Không chỉ có quỷ dị, hơn nữa khó chịu vô cùng.

Lục Lãnh Xuyên hoảng hốt trong lòng, lại làm ra phản ứng trước tiên, Liệt Khung thương quét ngang, trong tiếng vỡ vụn mấy lớp tường băng vỡ tan, nhưng cùng lúc đó, tường băng mới đã tiếp tục kết lên, tầng tầng lớp lớp, hình thành một vách tường băng sơn càng ngày càng khổng lồ, càng lúc càng dày nặng, băng sương cũng trong quá trình này cấp tốc tràn ngập, gắt gao phong tỏa đường tiến và linh giác của Lục Lãnh Xuyên.

- Vân Triệt đang mượn lực lượng băng hoàng ngăn cản Lục Lãnh Xuyên.

Mộc Băng Vân nói.

Mộc Hoán chi lẩm bẩm nói:

- Đây là... Lực lượng của Băng hoàng phong thần điển! Kim ô huyễn ảnh có thể sử dụng Kim ô phần thế lục, băng hoàng huyễn ảnh có thể sử dụng Băng hoàng phong thần điển... Ta sống tạm vạn năm, lại hoàn toàn không cách nào lý giải đây rốt cuộc là lực lượng gì?

- Ta nói lại lần nữa, kia không phải là huyễn ảnh, là huyễn thần!

Hỏa Như Liệt lần thứ ba cường điệu nói.

Kế thừa kim ô huyết mạch tinh thuần nhất, nếu Hỏa Như Liệt có thể thành Thần Chủ, tuyệt đối có thể tu thành Kim ô huyễn thần thuật"Kim ô hàng lâm". Mà tự nhiên lực lượng hắn tha thiết ước mơ... Sao có thể cho phép hết lần này đến lần khác bị người gọi thành"Huyễn ảnh".

Mộc Băng Vân nói không sai, Vân Triệt phóng thích ra băng hoàng huyễn thần, chính là vì ngăn cản Lục Lãnh Xuyên.

Mười giây là có thể!

Luận về lực hủy diệt, lực lượng băng hoàng tự nhiên so ra kém lực lượng kim ô. Nhưng mà, nếu bàn về phòng ngự và khống chế, lực lượng băng hoàng tuyệt đối hơn xa!

Mặc dù chỉ là sáu thành lực lượng của bản thân Vân Triệt, không có khả năng liên tục ngăn trở, nhưng nếu chính là mười giây... Tuyệt đối có khả năng!

Vì hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, hắn trực tiếp đập nồi dìm thuyền phong bế sáu giác quan, hoàn toàn tụ tâm ngưng thần, cho dù Lục Lãnh Xuyên đến trước người hắn trong vòng ba bước, hắn đều tuyệt đối không phát hiện ra... Đây là tín nhiệm của hắn đối với lực lượng Huyền cương huyễn thần của mình, cũng là lựa chọn duy nhất.

Ý thức của Huyền cương huyễn thần cũng không phải đến từ Vân Triệt, mà ứng với thần hồn. Vốn không cần Vân Triệt phân tâm khống chế, đồng thời, ý thức chiến đấu của nó cũng không phải đến từ Vân Triệt, mà cũng từ thần hồn!

Thần hồn mà Vân Triệt có thể có được, là mảnh nhỏ linh hồn của chân thần. Ý thức chiến đấu khắc ấn trong đó, chẳng những không thua Vân Triệt, thậm chí chỉ biết còn xa xa hơn!

Vách chắn hàn băng dây chuyền, trong thời gian vài giây chính là tạo thành một trận thế băng chướng khổng lồ, trong lúc băng sương tràn ngập, sau đó Lục Lãnh Xuyên liên tục công kích, trước mắt vẫn là vách chắn hàn băng trùng điệp không ngớt.

Nhưng trừ đó ra, lại không có lực lượng hàn băng đánh úp lại... Hiển nhiên, tất cả lực lượng, đều tập trung vào phòng ngự.

Chân mày Lục Lãnh Xuyên vừa động, ngưng lực ngắn ngủi, thương hóa bóng rồng, một tiếng gầm dữ dội.

- Băng long thương!!

Một tiếng rồng ngâm chấn không, hoàng mang che trời trong khoảnh khắc, dưới cự lực đột nhiên bùng nổ, gần bảy phần vách chắn băng sương và hàn băng toàn bộ nổ tan, trận thế băng chướng cuối cùng hỏng mất, Lục Lãnh Xuyên lao ra tầng băng sương, phía trước tầm mắt, lại không có bóng dáng Vân Triệt.

Hắn đột nhiên quay lại, Vân Triệt thế mà lại đang ở phía sau mình ngoài trăm dặm!

Mới vừa rồi ở bên trong băng sương băng chướng, sau vài lần công kích, hắn chính là hỗn loạn phương hướng!

Khí tức một lần nữa tập trung chặt chẽ vào Vân Triệt, Lục Lãnh Xuyên lại không tới gần, mà thương đặt ngang người, một luồng khí tức nhất thời hoàn toàn bao phủ ba trăm dặm phong thần đài.

- Không tốt!

Đám người Hỏa Như Liệt căng thẳng trong lòng.

- Long nham trận!

Hai giây tụ lực, long ảnh thoáng hiện, lực lượng long nham ầm ầm bùng nổ.

Đây là lực lượng bùng nổ bao phủ toàn bộ phong thần đài, Vân Triệt vốn tránh cũng không thể tránh. Mà hiện giờ hắn đang hoàn toàn ở trạng thái ngưng tâm, một khi bị chạm đến, Cửu dương thiên nộ tất nhiên bị đánh gãy trong nháy mắt.

Cao trên không trung, băng ảnh chớp động, theo một đôi băng cánh mộng ảo lượn vòng, chung quanh Vân Triệt nháy mắt trùng điệp lên mười mấy tầng kết giới bông tuyết.

Nếu lực lượng lựa chọn bùng nổ trên phạm vi lớn, nhất định tạo thành uy lực phân tán mà giảm mạnh, lúc hoàng mang tận trời tới gần Vân Triệt, bị kết giới bông tuyết gắt gao ngăn cản, sau âm thanh giòn vang, kết giới bông tuyết vỡ vụn từng tầng, nhưng khi vỡ vụn đến tầng thứ mười một, lực lượng long lam đã hoàn toàn bị triệt tiêu, Vân Triệt bên trong bông tuyết lông tóc vô thương, ngay cả góc áo cũng không lay động.

Mà trong một nháy mắt tiếp theo, bóng dáng băng hoàng lại không kết lên kết giới băng tinh ở trên người Vân Triệt, mà bỗng nhiên thay đổi phương hướng, một trận bạo phong tuyết thừa dịp lực lượng của Lục Lãnh Xuyên thiếu hụt trong nháy mắt mà thổi quét xuống.

Trên không của Lục Lãnh Xuyên, nháy mắt hoàn toàn bạch mang.

Trong bạo phong tuyết, một quang hoàn màu lam vĩ đại lấy thân thể của Lục Lãnh Xuyên làm trung tâm không tiếng động hiện lên, sau đó chợt tụ lại, không gian trong vòng quang hoàn nháy mắt hóa thành băng hàn địa ngục.

- Băng di phong thiên trận!!

Đệ tử Ngâm Tuyết nhất tề gầm rú.

Lục Lãnh Xuyên vừa mới phóng thích"Nham long trận" trên phạm vi vĩ đại, cũng tiêu hao vĩ đại, đang đúng vào lúc huyền lực thiếu hụt ngắn ngủi. Bị"Băng di phong thiên trận" mạnh mẽ trùm vào trong chính trung tâm trong vòng băng hoàn cuốn lấy một trận băng phong bạo khủng bố giống như tận thế tiến đến, nháy mắt chôn vùi Lục Lãnh Xuyên vào trong đó.

Rắc rắc rắc rắc rắc rắc...

Trong băng phong bạo, hàn băng điên cuồng ngưng kết, lúc gió lốc ngừng lại, một ngọn băng sơn rộng chừng ngàn trượng, cao ngàn trượng sừng sững đứng trên phong thần đài, phản xạ lại kim ô viêm quang trên không, lại đang dưới hàn khí lẫm liệt sáng rọi, không hề tan ra chút nào.

- Phong bế... Phong bế vào rồi!

Cho dù trên khu vực xem cuộc chiến, hay là ngoài bia tinh thần, toàn bộ đệ tử Ngâm Tuyết đều thất thanh điên cuồng hét lên, kích động không thôi.

- Băng di phong thần trận khổng lồ như vậy, băng hoàng huyễn ảnh lại có thể phát động trong nháy mắt...

Mộc Hoán Chi giật mình nói.

- Là huyễn thần! Huyễn thần!!

Hỏa Như Liệt dữ dội gầm ra tiếng, hận không thể hung hăng nhét đầu của Mộc Hoán Chi xuống dưới mông đít hắn.

- Bị phong bế vào trong băng di phong thiên trận của Băng Hoàng thần tông, trong khoảng thời gian ngắn Lục Lãnh Xuyên khó có thể thoát ra. Thừa dịp sơ hở của Lục Lãnh Xuyên lộ hết, trước tiên phong tỏa hắn lại... Huyễn thần này chẳng những có ý thức độc lập, hơn nữa rõ ràng có trí tuệ cực cao.

Viêm Tuyệt Hải thở dài.

- Chỉ có điều, tuy rằng Cửu dương thiên nộ mạnh, nhưng hình thái nhất dương yếu nhất, uy lực của nó, thật sự có thể phá tan ba tầng hoàng long thánh giới trên người Lục Lãnh Xuyên sao?

Viêm Tuyệt Hải hơi lo lắng nói.

- Không, ngươi cẩn thận nhìn xem.

Hỏa Như Liệt nhìn lên bầu trời.

Viêm Tuyệt Hải lại ngẩng đầu, sau đó tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại.

Trời cao hoàn toàn vàng óng ánh, kéo thẳng phía chân trời. Vầng mặt trời hoàng kim chói chang kia, gần như trở thành trung tam của toàn bộ thế giới, phóng thích ra viêm quang mãnh liệt không cách nào nhìn thẳng.

Mà ở bên cạnh viêm quang, Viêm Tuyệt Hải thấy được một dấu vết thoáng di động.

- Đó chính là... Song dương!!

Kia không chỉ là một vầng liệt dương, mà là hai vầng liệt dương chồng chất lên nhau!

Trụ Thiên giới, một góc khác.

Bầu trời bao la nơi này cũng phủ màu vàng đỏ. Dưới một gốc cây thô, Hỏa Phá Vân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn hai vầng mặt trời chói chang nơi bầu trời phương xa, cảm nhận được khí tức kim ô vẫn vô cùng nồng liệt như trước cho dù truyền đến nơi này, sợ run hồi lâu.

Một giây... Hai giây... Ba giây... Bốn giây... Năm giây...

Rắc!!

Trên băng sơn, một đường vết tích dài vỡ ra, sau đó trung tâm vết tích đột nhiên phá nát, bóng dáng của Lục Lãnh Xuyên bay ra từ giữa, toàn thân phủ đầy hàn băng, đã lạnh đến đau đớn nhiều chỗ.

Trọn vẹn năm giây, hắn mới thoát ly khỏi băng di phong thiên trận, vừa xuất hiện, một luồng khí tức khủng bố khiến cho trái tim hắn chợt nhanh phủ xuống đầu.

Nguy rồi... Lục Lãnh Xuyên hoảng hốt trong lòng, trong nháy mắt tập trung vào vị trí của Vân Triệt, vốn khoogn quản xem băng hoàng thần ảnh đang ở phương nào, bằng tốc độ nhanh nhất điều động mỗi một chút lực lượng toàn thân ngưng tụ toàn bộ lên trên Liệt Khung thương, hoàng quang trên thân thương đột nhiên lóe lên, rồng ngâm vang vang.

- Liệp long sát!!

Xoẹt!!

Không gian giống như bị xé nứt, theo một tiếng the thé vô cùng chói tai, Liệt Khung thương đột nhiên bắn ra, nhằm thẳng vào Vân Triệt, nhanh như sao băng nhảy lên không, kèm theo một tiếng rồng ngâm chấn không.

Chiếp!!

Phượng hót xé trời, hoàn toàn che phủ tiếng rồng ngâm. Băng hoàng thần ảnh trong bay lượn, băng chướng trùng điệp, băng phong bạo thổi quét, nghênh đón Liệt Khung thương.

Rầm rầm rầm rầm rầm...

Băng chướng bị đâm thủng từng tầng, uy lực cũng suy yếu từng tầng, lúc băng phong bạo thổi quét, phương hướng phi hành đã không ngừng vặn vẹo lên. Nhưng mà, băng hoàng thần ảnh chỉ có sáu thành lực lượng của Vân Triệt, chung quy không có khả năng hoàn toàn ngăn cản một kích toàn lực đã ngưng tụ vào một điểm của Lục Lãnh Xuyên, sau khi Liệt Khung thương dâm vào từng tầng băng chướng, vẫn như trước ép thẳng tới Vân Triệt.

Chiếp ----

Lại một tiếng phượng hót, băng hoàng thần ảnh đột nhiên lóe lên một cái, thuấn thân trong khoảnh khắc, thoáng hiện ở phía trước Vân Triệt.

- Đoạn... Đoạn nguyệt phất ảnh!?

Mộc Hoán Chi cả kinh đến thiếu chút nữa nện cằm lên mặt đất.

Rầm!!!!

Băng hoàng thần ảnh bị xuyên suốt trong chớp mắt, sau một tiếng hót vang tán loạn trên không.

Lực lượng của Liệt Khung thương liên tục bị ngăn cản, lực lượng và tốc độ phi hành giảm mạnh, phương hướng phi hành cũng chếch đi trên phạm vi lớn, từ bên phải Vân Triệt cách trọn vẹn nửa dặm bay qua.

Mà vào lúc này, Vân Triệt chậm rãi mở mắt.

Bầu trời ánh vàng chói lọi, hai vầng mặt trời nhô lên cao.

Lục Lãnh Xuyên khựng lại ở đó, không tiếp tục công kích. Bởi vì hắn biết, Cửu dương thiên nộ đã hoàn thành... Vân Triệt chỉ cần một ý niệm, liền có thể đánh xuống, đã không cách nào ngăn chặn.

Vẻn vẹn mười giây, dưới băng hoàng thần ảnh toàn lực ngăn cản, hắn chính là ngay cả góc áo của Vân Triệt đều không đụng tới được.

Phong thần đài lặng ngắt như tờ, người người nhìn lên trên trời cao, nhất là đệ tử Kim Ô tông, hai mắt rung động, như ngưỡng vọng thần minh.

Trong truyền thuyết viễn cổ, nguồn gốc hỏa diễm của kim ô, đó là lửa thái dương. Cửu dương thiên nộ, thiêu đốt chính là thần viêm của thái dương chân chân chính chính.

- Thành công... Thế mà lại thành công, song dương... Chỉ dùng... Mười giây!?

Hỏa Như Liệt lẩm bẩm, giống như đang trong mơ.

Ở trên vũ đài cuộc chiến phong thần này, đối mặt với một trong đông vực tứ thần tử, Vân Triệt lại thành công hoàn thành Cửu dương thiên nộ!

- Vân Triệt tiểu tử này... Vĩnh viễn không thể phán đoán theo lẽ thường.

Viêm Tuyệt Hải ai thán nói.

Một người ngoài lại có huyết mạch và huyền công chỉ thuộc về nhà mình, đây vốn là đại sự kinh động toàn tông. Nhưng lúc này, Viêm Tuyệt Hải lại hâm mộ Kim Ô tông thật sâu.

Nếu như, lúc này trên phong thần đài hiện lên chính là"Xán thế hồng liên" của Phượng Hoàng tông bọn họ, thật là kiêu ngạo với vinh quang cỡ nào.

Ánh mắt Vân Triệt bình tĩnh, thở dốc cũng vô cùng nặng nề, gương mặt cung mang theo thống khổ không ngừng co rúm.

Thành công hoàn thành"Cửu dương thiên nộ" này, dồn hết tất cả lực lượng còn sót lại của hắn, không hề giữ lại chút gì.

Nếu như, vẫn không thể thành công đánh tan Lục Lãnh Xuyên, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Tuy rằng đã ở bên bờ không khống chế được, nhưng hắn không lập tức đánh Cửu dương thiên nộ xuống, ánh mắt cách không đụng chạm với Lục Lãnh Xuyên, không nói tiếng nào, dùng ánh mắt nói cho Lục Lãnh Xuyên biết, một khi Cửu dương thiên nộ đánh xuống, hắn vô lực nắm trong tay.

"..." Lục Lãnh Xuyên giơ tay, Liệt Khung thương bay về. Hắn giơ Liệt Khung thương lên cao cao, hoàng quang trên người lượn lờ, khởi động lên khí tức thủ hộ rất nặng:

- Đến đây đi!

Vân Triệt thở mạnh một cái, viêm quang trên người phá nát, bầu trời bao la màu vàng đỏ đột nhiên sụp đổ, hai vầng mặt trời chói chang trùng điệp với nhau ở trong tiếng kinh hô vĩ đại đánh xuống, lại trong quá trình đánh xuống một phân thành hai.

- A a a a a a a a!

Phong thần đài có kết giới phân cách cường đại, lực lượng trong đó quả quyết sẽ không ảnh hưởng đến chỗ xem cuộc chiến. Nhưng khi trời cao sụp đổ, viêm dương rơi xuống hiện ra ở trong mắt, hơn phân nửa huyền giả trẻ tuổi phát ra tiếng kêu sợ hãi không khống chế được

Lục Lãnh Xuyên ngẩng cao đầu, khí tức khủng bố tuyệt luân dần dần tới gần, hắn đã nghe được tiếng gầm sợ hãi của phụ thân ở bên tai, nhưng hắn vẫn không lựa chọn thoát khỏi phong thần đài, mà gầm to một tiếng:

- A!!!!

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong tiếng bạo liệt nặng nề, viêm dương phá nát, viêm quang che lấp mặt trời, chiếu rọi trời cao, mọi người giống như nhìn thấy hai vầng thái dương chân chính nổ tung ngay trước mắt.

Bóng dáng của Lục Lãnh Xuyên hoàn toàn bị nuốt hết, không gian phong thần đài, đã triệt để biến thành một thế giới màu vàng, trong đó chỉ có kim viêm đốt thế đang cuồng bạo thiêu đốt, tàn sát bừa bãi. Cách kết giới, khí tức khủng bố đến khó có thể tin kia, khiến một đám cường giả Thần Vương cảnh đều kinh hãi trong lòng.

- Tông chủ, thiếu tông chủ hắn... Hắn... Hắn không có việc gì chứ?

"..." Phúc Thiên Giới Vương đã đứng lên, hai tay gắt gao nắm lại, ngầm phát ru.

- Đây chính là... Lực lượng của Kim Ô tông chúng ta đó!

Trên dưới Kim Ô tông, từ đệ tử đến trưởng lão, ánh mắt của mỗi một người đều trong giật mình mang theo thành kính, như nhìn thấy thần tích.

Trong viêm quang màu vàng ngập trời, Vân Triệt từ trên không ngã xuống, toàn thân không còn một chút khí lực, nhất thời ngay cả chiến đấu đều đã không cách nào. Vì phóng thích Cửu dương thiên nộ khiến cho thương thế tăng lên làm cho hắn vô cùng thống khổ, nhưng cũng may, cuối cùng có thể thở một hơi.

Nhưng mà... Lúc này hắn đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm về một hướng, ánh mắt dần trở nên chăm chú.

Kim viêm khủng bố thiêu đốt rất lâu sau đó, nếu nơi này không phải là phong thần đài, bất kỳ kẻ nào đều sẽ không hoài nghi, một mảnh khu vực này nhất định đã sớm bị đốt thành hư vô hoàn toàn.

Hồi lâu, viêm quang cháy bùng bắt đầu chậm lại theo kim sắc hỏa diễm dần dần trở nên nhạt đi, trên phong thần đài, hai bóng dáng bị nuốt hết đã lâu chậm rãi hiển lộ ra.

Vân Triệt ngồi sững trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng rướm máu, khí tức toàn thân đã vô cùng yếu ớt.

Ánh mắt của hắn đang nhìn phía trước, đầu Lục Lãnh Xuyên cúi sâu, quỳ một gối, hai tay giơ cao thương, vẫn không nhúc nhích... Ba tầng hoàng long thánh giới trên người hắn đã hoàn toàn không thấy nữa, toàn bộ áo khoác cháy đen một mảnh, làn da lộ ra ngoài cũng đều là màu cháy khét, có thể đập vào mắt, toàn là tổn thương nghiêm trọng, có vài chỗ sâu đủ để thấy xương.

Khí tức của hắn, cũng trở nên rất mong manh.

Nhưng mà,"Mỏng manh" này, đối với Vân Triệt mà nói, lại là ác mộng.

Hỏa diễm dần dần tắt, mà Lục Lãnh Xuyên vào lúc này cuối cùng động, cánh tay hắn buông Liệt Khung thương đang giơ cao, chậm rãi đứng lên.

Tuy rằng một thân tổn thương, hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn đứng nghiêm như trước.

Khí tức trên thân đã mỏng manh đến ngay cả một thành của một thành còn chưa tới, nhưng so với Vân Triệt, đã tốt hơn rất nhiều lần.

Yên lặng đáng kể, bên Phúc Thiên giới nhất thời vang lên một loạt hoan hô, Phúc Thiên Giới Vương thở mạnh một hơi, đặt mông ngồi xuống, toàn thân đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.

Ngâm Tuyết giới, Viêm Thần giới toàn bộ trầm mặc, sắc mặt trở nên hoàn toàn ảm đạm. Người đang khát vọng nhìn thấy kỳ tích cũng trầm mặc giống vậy, Vân Triệt cuối cùng... Vẫn bại.

- Haizzz, còn thiếu một chút, còn thiếu một chút như vậy.

Hỏa Như Liệt nhắm hai mắt lại, không cam lòng thở thật dài.

Cửu dương thiên nộ của Vân Triệt, là ở dưới trạng thái trongjt hương thêm huyền lực tiêu hao lớn phóng thích ra, nếu không có như thế, Lục Lãnh Xuyên tuyệt đối không có khả năng tiếp được.

- Hắn vốn có thể thắng, nếu ngay từ đầu hắn liền sử dụng huyễn thần.

Viêm Tuyệt Hải ngẩng đầu lên, hắn tuyệt đối không cho rằng Vân Triệt có thể thắng Lục Lãnh Xuyên, mà bây giờ, hắn lại không thể tiếp nhận kết quả này mãnh liệt như vậy

Cánh tay Vân Triệt chống đất, từng chút từng chút một, vô cùng gian nan đứng lên.

Hắn hiện giờ, yếu ớt như hài đồng, chính là đứng lên đơn giản, đã dùng hết toàn lực. Tuy rằng Lục Lãnh Xuyên cũng khí tức mỏng manh giống vậy, nhưng giờ phút này muốn đánh bại hắn, chẳng qua chỉ trong chớp mắt.

Kết quả đã là xác định, hắn dồn hết toàn bộ lực lượng, cho dù một chút cũng không giữ lại, kết quả này hắn chỉ có thể tiếp nhận... Chính là, hắn không cách nào cam lòng.

Lục Lãnh Xuyên nhìn hắn chằm chằm, nhưng không lập tức ra tay đánh hắn xuống dưới phong thần đài, ánh mắt không ngừng rung động, giống như, đang do dự giãy giụa điều gì.

Lúc này, ánh mắt Lục Lãnh Xuyên bỗng nhiên ôn hòa, nhìn Vân Triệt, nở nụ cười.

Liệt Khung thương biến mất trong cánh tay hắn, hắn xoay người, quay mặt về phía Khư Uế tôn giả:

- Ta nhận thua.

Ba chữ đơn giản, khiến toàn bộ mọi người chợt sửng sốt, gần như cho rằng lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề.

Vân Triệt:"...??"

Khư Uế tôn giả nhíu mày:

- Ngươi nói cái gì... Nhận thua? Ngươi bây giờ rõ ràng chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, vì sao phải nhận thua?

Lục Lãnh Xuyên liếc mắt nhìn Vân Triệt, sắc mặt hoàn toàn nghiêm nghị:

- Lục Lãnh Xuyên ta thân là con của Phúc Thiên, cả đời cứng cỏi hiên ngang, cũng sẽ không tự coi nhẹ mình. Nhưng một trận chiến này... Ta đã không xứng thắng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment