Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1198 - Chương 1200: Báo Động

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1199" class="block_" lang="en">Trang 600# 1

 

 

 

Chương 1200: Báo động



Vân Triệt sử dụng thì luân châu hoàn toàn khôi phục thương thế và huyền lực, sau đó liền trực tiếp đóng thì luân kết giới, cũng không ở trong đó tu luyện. Chỉ tu luyện đơn thuần ở trong đó mấy tháng, gần như không có khả năng tăng lên trình độ có thể đối địch với Quân Tích Lệ.

Trước khi giao thủ với Quân Tích Lệ, hắn phải nắm lấy tác dụng lớn nhất của bảy viên thì luân châu trong tay, bằng không chỉ biết là lãng phí.

Một đêm yên tĩnh, Vân Triệt điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất, khi mở mắt ra, trời đã sáng choang.

Cuộc chiến hôm nay đến nhanh như vậy. Đối thủ... Thủy Mị Âm.

Cảm nhận được khí tức của hắn thay đổi, Mộc Băng Vân đi đến bên người hắn:

- Canh giờ đã gần đến, chúng ta đi thôi

Vân Triệt đứng dậy, suy nghĩ một chút nói:

- Băng Vân cung chủ, trạng thái hôm qua của Phá Vân huynh vẫn có phần không quá đúng lắm, ta đi xem hắn đi. Nếu có thể lôi kéo hắn xem cuộc chiến, đương nhiên tốt nhất.

-... Cũng được.

Mộc Băng Vân gật đầu. Trong khoảng thời gian này nàng cũng nhìn ra được, Vân Triệt thật tình coi Hỏa Phá Vân là bằng hữu, cũng thủy chung rất để ý đến chuyện Hỏa Phá Vân vì Quân Tích Lệ mà không được như ý.

Vân Triệt đi đến chỗ ở của Viêm Thần giới, cũng không cảm giác được đến khí tức của Hỏa Phá Vân.

- A... Phá Vân huynh đã đi đến phong thần đài cùng với tông chủ từ rất sớm rồi.

Đệ tử Kim Ô đóng giữ nói, trong lúc nói chuyện, trong mắt hắn hiện lên quang mang ngưỡng mộ kỳ lạ.

Tuyệt đối còn mãnh liệt hơn khi đối diện với Hỏa Phá Vân nhiều.

- Thì ra là thế.

Khi Vân Triệt rời đi, đệ tử Kim Ô kia khó nén nổi kích động kêu:

- Vân Triệt... Công tử, trận chiến phong thần hôm nay, nhất định phải cố lên!

Vân Triệt bay vút không trung, một mình bay về phong thần đài. Hỏa Phá Vân hôm nay cuối cùng theo Hỏa Như Liệt đi tới khu vực xem cuộc chiến, giống như đi ra khỏi sương mù, nhưng trong lòng Vân Triệt lại không có thoải mái, ngược lại thêm vài phần nặng nề.

Ánh mắt nóng cháy tới cực điểm của đệ tử Kim Ô mới vừa rồi, để cho hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều đó.

Vân Triệt than nhẹ một tiếng, lầm bầm lầu bầu:

- Haizzz. Người trẻ tuổi...

Dường như hắn đã quên mất, trước mắt về tuổi sinh lý mà nói, hắn còn nhỏ hơn Hỏa Phá Vân một ít.

Khi đến gần khu vực phong thần đài, một hàng ba người từ phương hướng khác bay tới, ánh mắt Vân Triệt liếc sang, nhất thời ngẩn ra.

Trong ba người này, người đứng đầu rõ ràng là Thủy Ánh Nguyệt! Mà người đáng chú ý nhất, làm cho người ta theo bản năng sẽ tập trung nhìn tới đầu tiên, là thiếu nữ tuổi nhỏ ở giữa một thân váy đen, lả lướt bé bỏng.

Đối thủ hôm nay của hắn -- Thủy Mị Âm!

Người còn lại thứ ba là một nam tử thanh niên, một thân áo lam, dáng dấp trắng trẻo nõn nà, mi thanh mục tú, lại không mất đi anh khí.

- Hả?

Khi Vân Triệt nhìn tới bọn họ, Thủy Mị Âm cũng nhìn thấy hắn, mắt đẹp vừa chuyển, đột nhiên kéo tỷ tỷ, lập tức bay về phía Vân Triệt.

Thủy Mị Âm mi cong thon thon, vung tay nhỏ bé với Vân Triệt:

- Vân Triệt đại ca ca! Thật khéo nha, chúng ta lại gặp mặt.

- A... A, thật khéo.

Thiên kiêu chi nữ được người đời chú ý lại đột nhiên chủ động đi lên bắt chuyện, thật ra khiến Vân Triệt có phần trở tay không kịp.

Thủy Mị Âm khẽ ngửa mặt, mắt sáng lấp lánh:

- Vân Triệt đại ca ca, biểu hiện ngày hôm qua khi ngươi giao thủ với Lãnh Xuyên ca ca, thật sự siêu lợi hại! Ta thật sùng bái ngươi nha!

"..." Vân Triệt sửng sốt, hắn chú ý tới, Thủy Ánh Nguyệt và nam tử thanh niên đi theo Thủy Mị âm tới khi nghe được lời này càng hung hăng sửng sốt một chút, dường như ngay cả ánh mắt cũng thay đổi.

Nhìn vẻ mặt rõ ràng không tin của Vân Triệt, Thủy Mị Âm vểnh vểnh môi mềm:

- Ta nói chính là thật, hơn nữa, đây là lần đầu tiên ta thật tình sùng bái một người nha, bởi vì Vân Triệt đại ca ca thật sự lợi hại siêu lợi hại... A đúng rồi!

Thủy Mị Âm thoáng nghiêng người:

- Đây là tỷ tỷ của ta, ngươi đã gặp rồi.

Thủy Ánh Nguyệt khẽ gật đầu với Vân Triệt. Không hề nghi ngờ, ánh mắt của nàng nhìn về phía Vân Triệt vào lúc này, đã hoàn toàn khác với lúc vừa mới gặp.

Thủy Mị Âm lại chỉ về phía nam tử thanh niên:

- Đây là cửu thập cửu ca của ta. Cửu thập cửu ca cũng tham gia đại hội huyền thần lần này, nhưng đã thua rớt từ vòng dự tuyển thứ ba, so ra kém đại ca ca thật sự quá xa, so ra đều còn kém hơn ngay cả một chút đầu ngón tay của đại ca ca nha.

Có thể đồng hành cùng với Thủy Ánh Nguyệt Thủy Mị Âm, thân phận của nam tử thanh niên tự nhiên phi phàm. Khi hắn đứng ở trước mặt Vân Triệt, thân phận nhi tử Lưu Quang Giới Vương mà hắn tự cao, vốn một thân quý khí lăng nhiên, lại bị mấy câu nói của Thủy Mị Âm nháy mắt hạ xuống toàn bộ khí thế, mặt hiện vẻ ngượng ngùng nhìn Vân Triệt nói:

- Khụ, tại hạ Thủy Ánh Ngấn, nhi tử thứ chín mươi chín của phụ vương. Một trận chiến ngày hôm qua của Vân Triệt tiểu huynh đệ khiến tại hạ mở mang tầm mắt.

-... Hóa ra là cửu thập cửu công tử Lưu Quang, hân hạnh.

Vân Triệt hoàn lễ nói, trong lòng cảm khái một trận: Nếu ở trước đại hội huyền thần, kiêu tử Lưu Quang giới đứng ở đỉnh của tinh giới thượng vị sao sẽ liếc nhìn nhiều người của tinh giới trung vị. Nhưng hiện giờ, nhi tử của Giới Vương Lưu Quang giới chẳng những chủ động nói chuyện, còn lấy"Tại hạ" tự xưng...

Hắn hơi có ấn tượng với Thủy Ánh Ngấn, mơ hồ nhớ được là trong một ngàn thiên tuyển chi tử, chỉ có điều ở trong cuộc chiến Trụ Thiên tháp vòng thứ ba đã bị quét xuống, không vào cuộc chiến phong thần.

Theo châm chọc không chút lưu tình nào của Thủy Mị Âm đối với hắn đến xem, đây đối với cửu thập cửu công tử Lưu Quang mà nói, hình như là chuyện thật thất bại thật mất mặt.

- Vân Triệt đại ca ca, đối thủ hôm nay của ngươi là ta, cũng phải cẩn thận nha.

Thủy Mị Âm cong mi, khuôn mặt tươi cười yêu kiều ngọt ngào, không hề có một chút dáng vẻ nên có khi đối mặt với đối thủ.

- Ngươi cũng như vậy.

Vân Triệt nói.

Tinh mâu của thiếu nữ hơi chuyển, cười khanh khách nói:

- Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ của ngươi, một chút cũng không lo lắng sẽ bại bởi ta.

Vân Triệt lắc đầu:

- Không. Ta chưa bao giờ sẽ xem nhẹ đối thủ nào, lại không dám xem nhẹ ngươi.

Thủy Mị Âm chớp chớp mắt, vẻ mặt thành thật, chóp mũi và cánh môi đều vểnh lên vài phần, rất xác định nói:

- Nhưng mà... Trong lòng ngươi chính là nghĩ như vậy.

"..." Tròng mắt tinh thuần như thủy tinh của Thủy Mị Âm, lại thâm thúy như bóng đêm, giống như có thể trực tiếp nhìn thấu linh hồn của con người.

Lúc này, đối mặt với tròng mắt đen nhánh và giọng điệu chắc chắn của Thủy Mị âm, sâu trong nội tâm hắn lần đầu tiên đột nhiên sinh ra cảnh giác... Hơn nữa cực kỳ mãnh liệt.

Đúng lúc này Thủy Mị Âm lại đột nhiên khẽ nở nụ cười, cười đặc biệt ngọt ngào yêu kiều:

- Hì hì, tuy rằng người ta tuổi nhỏ, còn đáng yêu như vậy, nhưng mà, nói không chừng còn khó đối phó hơn Lãnh Xuyên ca ca đó nha. Cho nên, đại ca ca ngàn vạn lần phải cẩn thận nha.

Thủy Ánh Nguyệt kéo tay Thủy Mị Âm, ánh mắt khẽ liếc xéo về phía Vân Triệt:

- Được rồi, thời gian rất gần rồi, chúng ta đi thôi.

Thủy Mị Âm nắm tay tỷ tỷ:

- Ừm! Vân Triệt đại ca ca, lát nữa lại gặp.

Tỷ muội thong thả bay đi, một đen một lam, tay áo phấp phới giống như hai con bướm bay lượn, cảnh đẹp ý vui.

Thủy Ánh Ngấn lại dừng thân hình lại, đột nhiên xoay người, tỏ vẻ nghiêm túc nhỏ giọng nói với Vân Triệt:

- Này! Ta chính là nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng đánh bại được Lục Lãnh Xuyên, thì có thể hơn tiểu muội của ta, tiểu muội của ta... Chính là tiểu yêu tinh còn xa hơn ngươi thấy được, nghĩ đến còn đáng sợ mấy ngàn lần, ngày hôm qua liều mạng gần chết thắng được vầng hào quang kia, hôm nay đừng thua hoàn toàn tiến vào!

"..." Vân Triệt hơi kinh ngạc, gật đầu nói:

- Cám ơn cửu thập cửu công tử nhắc nhở.

- Biết là tốt rồi!

Thủy Ánh Ngấn nói xong, lại vẫn không rời đi, mà tiến tới gần thêm vài phần, giọng nói cũng lại một lần nữa giảm thấp xuống rất nhiều:

- Cái kia... Ngươi xem, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, có phải cũng nên cái kia... Khụ, hồi báo lại không? Ngày hôm qua ngươi giao thủ với Lục Lãnh Xuyên..."Huyễn thần thuật" kia rốt cuộc làm ra tới như thế nào?

Vân Triệt:"..."

- Không phải thật sự là"Huyễn thần thuật" đi? Phụ vương nói đó là năng lực cực đạo mà chỉ có Thần Chủ cảnh mới có thể sử dụng, vì sao ngươi mới là Thần Kiếp cảnh đã... Có phải có bí quyết gì đó không? Có khó học không vậy?

- Cửu thập cửu ca! Nhanh... Qua... Đây!

Giọng Thủy Mị Âm từ xa xa truyền tới, Thủy Ánh Ngấn giống như nghe thấy thánh chỉ, vội vàng quay đầu, mới nửa do dự nửa vội vàng đuổi theo, đồng thời không quên truyền âm cho Vân Triệt:

- Lát nữa... Lát nữa lại tán gẫu!

Khi Vân Triệt đi đến phong thần đài, liếc nhìn Hỏa Phá Vân. Hỏa Phá Vân cũng đồng thời nhìn thấy hắn, đứng dậy mà nghênh đón.

- Phá Vân huynh, ngươi cuối cùng đã đến đây, xem ra nhất định đã thông suốt rất nhiều chuyện.

Vân Triệt mỉm cười nói.

Hỏa Phá Vân lại lắc đầu, cười khổ một tiếng:

- Nói ra, phải khiến Vân huynh đệ chê cười, hôm qua, ta đã một lần khiến cho bản thân thoát khỏi ma chướng, nhưng mà...

Hỏa Phá Vân than nhẹ một tiếng, ánh mắt mê mông:

- Haizzz, biết rõ đó là tâm ma, nhưng không cách nào thoát ra. Biết rõ là suy nghĩ không nên có, nhưng không cách nào dứt ra... Đến Trụ Thiên giới này, ta mới nhìn rõ, hóa ra ta thật sự là người vô dụng như thế.

Vân Triệt cũng nở nụ cười:

- Ha ha ha, Phá Vân huynh, nhớ kỹ lời ta nói, đừng coi tâm ma thành chuyện xấu. Ngược lại, đây chẳng qua là một cái hố mà đời người phải trải qua, sau khi bước qua, liền có thể nhìn thấy một mảnh trời đất hoàn toàn mới.

Hỏa Phá Vân trịnh trọng gật đầu:

- Ừm, ta sẽ không để cho bản thân tiếp tục dọa người tiếp như vậy. Vân huynh đệ, cuộc chiến ngày hôm nay nếu thắng được, liền có thể tiến vào tứ cường! Trở thành một trong"Phong thần tứ tử"! Ta nhớ âm thanh Trụ Thiên từng nói, bốn người bài vị đầu sẽ có thưởng cho đặc thù của tứ đại Vương giới, cho nên... Ngươi nhất định phải cố lên, nhất định phải thắng.

- Đương nhiên!

Hôm nay là trận chiến vòng thứ sáu tổ kẻ bại, tổng cộng hai trận quyết đấu, theo Khư Uế tôn giả tuyên đọc, cuộc chiến phong thần hôm nay nhanh chóng mở ra.

Trận đầu, Quân Tích Lệ đối chiến Mộng Đoạn Tích, kết cục của một trận chiến này không hề hồi hộp và ngoài ý muốn, Quân Tích Lệ chỉ ra sáu kiếm, thoải mái thắng lợi.

- Mộng Đoạn Tích thua, dừng lại ở cuộc chiến phong thần. Quân Tích Lệ thắng, gia nhập vào cuộc chiến vòng thứ bảy tổ kẻ bại ba ngày sau!

- Trận thứ hai luân phiên chiến vòng thứ sáu tổ kẻ bại, Lưu Quang giới Thủy Mị Âm đối chiến Ngâm Tuyết giới Vân Triệt!

Lời Khư Uế tôn giả còn chưa dứt, bao gồm các đại thần đế, Tinh Thần, Nguyệt Thần, người thủ hộ trong đó, ánh mắt toàn trường đồng thời tập trung đến trên người Vân Triệt... Chỉ cần một màn này, liền đủ để hiển lộ rõ ràng trận chiến ngày hôm qua của Vân Triệt đã mang đến ảnh hưởng cực lớn cỡ nào.

- Ngàn vạn cẩn thận.

Mộc Băng Vân dặn dò bốn chữ.

- Vân huynh đệ, kiến nghị bằng tốc độ nhanh nhất áp chế huyền lực, đừng để cho nàng có cơ hội thi triển tinh thần công kích gì.

Hỏa Phá Vân nhỏ giọng nói.

Vân Triệt khẽ gật đầu, phi thân lên, rơi vào phong thần đài, đối diện với Thủy Mị Âm ở xa xa, theo màu son sáng rọi chợt lóe, huyền khí chưa động, Kiếp Thiên kiếm đã nắm trong tay.

So với ánh mắt trịnh trọng của hắn, Thủy Mị Âm lại hai tay chắp sau lưng, ngón tay mềm mại còn đang linh hoạt đùa nghịch nơ con bướm trên thắt lưng thắt eo thon, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên, làm cho người ta không hề cảm thấy một chút khẩn trương và cảm giác uy hiếp.

Trên khu vực đang xem cuộc chiến đặc biệt yên tĩnh, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng dừng hô hấp lại.

Bởi vì trận quyết đấu này, ai cũng không dám đoán trước kết quả.

Thực lực của Vân Triệt đã không thể nghi ngờ, một trận chiến ngày hôm qua, có thể nói kinh diễm toàn bộ đông thần vực.

Nhưng mà, Thủy Mị Âm lại là một tồn tại cực kỳ đặc thù.

Huyền lực của nàng chỉ có Thần Linh cảnh cấp một, ở độ tuổi này của nàng đây tuyệt đối là tu vi kinh hãi thế tục, nhưng ở trên cuộc chiến phong thần này, lại là lót đáy. Mà ở trong cuộc chiến phong thần một đường nàng đi đến hôm nay, trừ bỏ cuộc chiến với Thủy Ánh Nguyệt chủ động nhận thua ra, không bại dù một lần!

Hơn nữa mỗi một trận chiến, đều thắng hết sức thoải mái.

Đồng thời mỗi một trận chiến, đều chưa bao giờ lấy huyền lực ứng chiến, mà dựa vào thân pháp trình độ cực cao, cùng với tinh thần lực cường đại đến vô cùng lạ thường.

Về phương diện khác, hai người này, vừa đúng là người phong thần ba mươi hai, thậm chí là hai người có huyền lực thấp nhất trong một ngàn thiên tuyển chi tử.

Một người Thần Linh cảnh cấp một, một người Thần Kiếp cảnh cấp tám.

Mà hai người như vậy, lại đạp xuống một đám Thần Linh cảnh hậu kỳ, đứng trên chiến trường tranh đoạt tứ cường, không thể nghi ngờ là kỳ quan một đời trong lịch sử trận chiến phong thần.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của Vân Triệt, đầu Thủy Mị Âm nghiêng qua, đôi mắt đã rất có mị quang cong thành hai vầng trăng non tinh tế, một đường hồn âm thật mềm thật nhẹ vào lúc này truyền vào trong nội tâm của Vân Triệt:

- Vân Triệt đại ca ca, phải cẩn thận nha.

- Khai chiến!!

Giọng Khư Uế tôn giả như kinh lôi, mà Vân Triệt đã vào khoảnh khắc giọng nói kia vừa dứt đã nhanh như tên rời cung, vọt thẳng mà ra, huyền khí trên người cũng toàn lực nổ tung...

Suy nghĩ của hắn giống như Hỏa Phá Vân, trước tiến chiếm cứ lấy ưu thế lực lượng tuyệt đối áp chế nàng, trực tiếp không cho nàng cơ hội gì thi triển tinh thần lực!

Hết quyển 11

Quyển 12: Mộng nguyệt Thần Hi


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment