Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1202 - Chương 1204: Tình Thế Lớn Rồi

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1203" class="block_" lang="en">Trang 602# 1

 

 

 

Chương 1204: Tình thế lớn rồi



- Ánh Nguyệt tiên tử, ngươi đây... Đây là có ý gì?

Mộc Hoán Chi cẩn thận hỏi.

Tuy rằng Thủy Ánh Nguyệt là hậu bối, nhưng nàng chính là nữ nhi của Lưu Quang Giới Vương, một trong đông vực tứ thần tử, chỉ riêng về danh vọng và địa vị ở thần giới, tuyệt đối còn hơn xa hắn một đại trưởng lão của Ngâm Tuyết giới.

Mà thân phận và tính tình của Thủy Ánh Nguyệt, lại sẽ nổi giận như thế, thậm chí không tiếc trực tiếp làm khó dễ ở Trụ Thiên giới, dùng mông cũng có thể nghĩ ra được tuyệt đối là chuyện lớn không nhỏ.

Thủy Ánh Nguyệt trực tiếp coi thường Mộc Hoán Chi đang đặt câu hỏi, nháy mắt tập trung vào chỗ Vân Triệt, Dao Khê kiếm trực tiếp chỉ vào mi tâm của hắn, tức giận nói:

- Vân Triệt! Nói! Ngươi làm cái gì với muội muội ta!

Từ trưởng lão, cho tới đệ tử hộ tống của Ngâm Tuyết giới đã xông ra toàn bộ, theo chất vấn của Thủy Ánh Nguyệt, ánh mắt nghi ngờ của bọn họ cũng đều chuyển đến trên người Vân Triệt.

Mà ngược lại, vào lúc này Vân Triệt đột nhiên lạnh nhạt đi.

Thủy Ánh Nguyệt hỏi chính là"Ngươi làm cái gì với muội muội ta", nói cách khác, thật ra nàng không biết mình làm gì Thủy Mị Âm.

Ừm...

Vân Triệt là loại da mặt nào, vẻ kinh hãi trên mặt biến đi, thay vào đó là vẻ nghi hoặc không hiểu, chẳng những không bị dọa sợ lui lại, ngược lại chủ động tiến lên trước hai bước, nhẹ nhàng hữu lễ nói:

- Ánh Nguyệt tiên tử, ta không hiểu ý tứ của ngươi, ta và lệnh muội vốn không quen biết, ngẫu nhiên nói chuyện hai lần, cũng đều là lệnh muội chủ động, tiếp xúc duy nhất còn lại, chính là cuộc chiến trên phong thần đài ngày hôm nay... Lệnh muội đã xảy ra chuyện gì? Ta hoàn toàn không biết, có phải trong đó có hiểu lầm gì rồi không?

- Ánh Nguyệt tiên tử, Vân Triệt và Mị Âm công chúa nói lý ra chưa từng tiếp xúc, không biết vì sao ngươi lại thịnh nộ mà tới, có thể nói rõ hay không?

Mộc Băng Vân chậm rãi đi về phía trước, chậm rãi mà nói. Trên người nàng không hề hàn khí, nhưng một luồng khí cơ đã không tiếng động chặn ngang giữa Thủy Ánh Nguyệt với Vân Triệt, nếu Thủy Ánh Nguyệt dưới cơn thịnh nộ muốn thật sự ra tay với Vân Triệt, sẽ nháy mắt bị nàng ngăn cản.

Nhìn vẻ chân thành, thản nhiên của Vân Triệt, còn có ánh mắt mang theo một chút vô tội, khí thế của Thủy Ánh Nguyệt nháy mắt liền yếu đi vài phần, nhưng vẫn cường ngạnh nói:

- Hiểu lầm? Ngươi còn dám nói là hiểu lầm gì! Hôm nay sau khi giao chiến, Mị Âm chẳng những bỏ lại mọi người một mình trốn đi, còn tự giam mình trong phòng, ai cũng không gặp, cho tới bây giờ cũng không chịu nói một câu... Ngươi rốt cuộc đã làm gì con bé!!

Nghi hoặc trên mặt Vân Triệt quá nặng:

- Cái này... Lệnh muội có lẽ là... Vì thua trận mà hao tổn tinh thần đi?

Chân mày Thủy Ánh Nguyệt sa sầm xuống:

- Nói bậy! Lần này Mị Âm tham gia đại hội huyền thần, vốn ôm tâm tình chơi đùa, vốn không thèm để ý thắng bại, sao sẽ lại vì thua trận mà hao tổn tinh thần!

Ôm tâm tình"Chơi đùa"... Đánh vào lục cường của cuộc chiến phong thần... Nghe được lời này mà khiến một đám đệ tử Ngâm Tuyết giới toàn thân đổ mồ hôi.

Vân Triệt hơi nhíu mày, sau đó lộ ra vẻ mặt sáng tỏ, vô cùng thản nhiên nói:

- Lệnh muội tinh thần lực mạnh, là ta đời này ít thấy. Cuối cùng có thể thắng lợi, cũng chỉ nhờ may mắn, quá trình có thể nói cực kỳ kịch liệt, phân ra thắng bại, đồng thời cũng không thể tránh khỏi tạo thành tinh thần bị tổn thương, trạng thái tinh thần của lệnh muội lạ thường, có lẽ có liên quan với chuyện này.

Mộc Băng Vân khẽ gật đầu:

- Không sai. Cuộc chiến tinh thần không giống với cuộc chiến huyền lực, cuộc chiến lúc trước, ban đầu Mị Âm công chúa rõ ràng chiếm cứ lấy ưu thế rất lớn, sau đó lại đột nhiên tan tác. Mà một khi kịch chiến giữa tinh thần lực tan tác, sẽ tạo thành tinh thần bị phản phệ rất lớn, hơn nữa gần như không thể tránh khỏi. Trạng thái của Mị Âm công chúa, hiển nhiên chính là tinh thần bị thương, do đó cảm xúc lạ thường, chính là bình thường.

- Trừ đó ra, cuộc chiến trên phong thần đài giữa Vân Triệt và Mị Âm công chúa quang minh chính đại, mọi người đều thấy, đã không có ngôn ngữ xung đột gì, lại không có tiếp xúc thân thể, cũng không có tổn thương đáng nói.

Vân Triệt:"..."

Lời Mộc Băng Vân nói khiến tròng mắt Thủy Ánh Nguyệt thay đổi, giây lát, Dao Khê kiếm trong tay nàng chậm rãi buông xuống, tức giận cũng theo đó thu lại.

Giọng điệu Thủy Ánh Nguyệt thả lỏng xuống:

- Có lẽ là ta kích động. Vân Triệt, ta tạm thời tin tưởng ngươi.

Nàng quay sang đám người Mộc Băng Vân, thi lễ thật sâu:

- Ánh Nguyệt mạo muội, nếu như tiểu muội đã không có chuyện gì, vả lại xác nhận không có liên quan gì với Vân Triệt, Ánh Nguyệt sẽ đến cửa bồi tội.

Thủy Ánh Nguyệt rõ ràng cho thấy quan tâm quá sẽ bị loạn, dưới tức giận vội vàng tới, sau khi bình tĩnh lại không ỷ vào thân phận của mình, lộ hết phong độ. Mộc Băng Vân nói:

- Ánh Nguyệt tiên tử che chở lệnh muội chu toàn, sẽ như vậy cũng là lẽ thường của con người, ngược lại làm cho người ta khâm phục, đến cửa bồi tội hoàn toàn không cần.

Thủy Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, Dao Khê kiếm tan biến trong tay, liền định rời đi.

Nàng vừa mới xoay người, một tiếng kêu thanh thúy liền truyền đến:

- Tỷ tỷ!

Vân Triệt vừa mới thầm thở phào một hơi, may mà tránh được một kiếp, vừa nghe thấy âm thanh này, khẩu khí vừa mới phun ra lại nuốt hết về.

Má nó! Cái này... Xem như triệt để xong mẹ rồi!

Giọng nói của thiếu nữ dễ nghe đến cực điểm, quanh quẩn thật lâu bên tai, không tán đi. Dưới màn đêm, một thiếu nữ lả lướt nhẹ nhàng bay xuống, đứng ở bên người Thủy Ánh Nguyệt.

Một luồng thanh tú mê người cũng theo nàng mà tới, khiến khẩn trương trong lòng mọi người không tự chủ tiêu tán đi.

- Mị Âm? Muội... Sao muội lại đến rồi?

Nhìn thiếu nữ đột nhiên đến đây, trên mặt Thủy Ánh Nguyệt hiện đầy ngạc nhiên. Nhưng nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt non mềm thiếu nữ, đã khôi phục thần thái khi xưa... Thậm chí còn nhiều thêm vài phần thần thái vui mừng hơn ngày thường, tâm tình của nàng cũng thả lỏng.

Vân Triệt lặng yên không một tiếng động lui về phía sau nửa bước.

Chóp mũi của Thủy Mị Âm nhếch lên:

- Còn không phải bởi vì tỷ tỷ. Mới vừa nghe cửu thập cửu ca nói tỷ tỷ đột nhiên nổi giận đùng đùng ra cửa, muốn đi chất vấn Vân Triệt đại ca ca, muội chỉ đành phải chạy thật nhanh tới. Tỷ... Không tức giận với Vân Triệt đại ca ca đó chứ, không thương tổn đến huynh ấy đi?

-... Không có.

Thủy Ánh Nguyệt hơi giật mình.

Vân Triệt:"..."

- Phù, vậy thì tốt vậy thì tốt.

Thủy Mị Âm vỗ bộ ngực nhỏ, làm như thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mắt đẹp vừa chuyển, nhẹ nhàng thi lễ với đám người Mộc Băng Vân:

- Thủy Mị Âm bái kiến các vị tiền bối và các vị ca ca tỷ tỷ của Ngâm Tuyết giới. Bởi vì chuyện của Mị Âm, tỷ tỷ nhất định đã mạo phạm đến mọi người, đây đều là do Mị Âm gây ra, kính xin mọi người đừng trách cứ tỷ tỷ.

Giọng nói yêu kiều ngọt ngào uyển chuyển, lại không mất đi chân thành, giống như một dòng nước suối ngọt lành chậm rãi chảy qua trái tim mọi người.

Đối mặt với nữ hài giống như bảo vật trời ban này, cho dù là lỗi lớn bằng trời, sợ rằng đều sẽ không có ai nhẫn tâm trách cứ, huống chi chỉ là"Chuyện nhỏ" như vậy. Mộc Hoán Chi vội vàng cười khoát tay nói:

- Không trách không trách, chỉ là một chút hiểu lầm thật nhỏ mà thôi.

- Nhưng mà"Lưu Quang song xu" đều tới, tuy rằng chúng ta đều là trưởng bối, cũng vui sướng vinh hạnh vạn phần.

Mộc Thản Chi cũng cảm thán nói.

Hai đại trưởng lão Ngâm Tuyết giới đều là như thế, huống chi là đệ tử Ngâm Tuyết giới này. Trơ mắt nhìn hai nữ hài giống như thần nữ trên trời lại xuất hiện gần gũi ngay trước mặt như thế, đều mãnh liệt kích động, trong lúc kính sợ đã gần như nói không nên lời, thậm chí không dám tiến lên trước nửa bước, e sợ có một chút khinh nhờn.

"???" Vân Triệt tỏ vẻ lờ mờ: Tình huống gì? Dường như có chỗ nào không đúng!

- Nói như vậy, lạ thường trước đó của muội... Không liên quan gì đến Vân Triệt?

Thủy Ánh Nguyệt nói, giọng nói rõ ràng đã mềm mại đi nhiều, ánh mắt nhìn về phía đám người Mộc Băng Vân cũng nhiều thêm vài phần áy náy.

Không nghĩ tới, Thủy Mị Âm lại tỏ vẻ nghiêm nghị, âm điệu cũng bỗng chốc nặng thêm rất nhiều:

- Đương nhiên có liên quan! Còn không phải bởi vì hắn làm... Chuyện xấu với muội! Hừ!

Vân Triệt trong chột dạ nhất thời giật mình một cái... Nên tới cuối cùng vẫn tới, xứng đáng vì bản thân tạo nghiệt!

Lời Thủy Mị Âm nói khiến người của Ngâm Tuyết giới biến sắc, hai chữ"Chuyện xấu" này là nghiêm trọng cỡ nào. Thủy Ánh Nguyệt vừa mới thu liễm tức giận lại một lần nữa lan tràn, hơn nữa còn xa hơn lúc trước, đôi mắt như trăng sao xoay mình bắn ra hàn quang, ép thẳng Vân Triệt:

- Vân Triệt! Ngươi... Ngươi còn giả bộ! Nói! Ngươi rốt cuộc đã làm gì muội muội ta!

- A!

Vân Triệt còn chưa đáp lại, Thủy Mị Âm đã kêu to một tiếng, vội vàng chắn giữa Thủy Ánh Nguyệt và Vân Triệt, cánh tay còn dang ra thật lớn, rõ ràng có vẻ bảo vệ Vân Triệt:

- Tỷ tỷ, sao tỷ đột nhiên hung dữ như vậy, tỷ như vậy sẽ dọa đến Vân Triệt ca ca đó!

Vân Triệt:"?????"

Thủy Ánh Nguyệt cũng sững sờ, nhíu nhíu mày nói:

- Nhưng mà, mới vừa rồi không phải muội đã nói, hắn làm... Chuyện xấu với muội sao? Sao có thể tha thứ!

- Cái này cái này...

Giọng Thủy Mị Âm nhỏ lại, trên khuôn mặt không tỳ vết cũng thoáng cúi thấp, một chút rặng mây đỏ kiều diễm không tiếng động lan tràn... Dáng vẻ này của nàng, Thủy Ánh Nguyệt nhìn mà vì vậy ngẩn ngơ, gần như hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.

Sau đó, Thủy Mị Âm lại ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào Thủy Ánh Nguyệt, tuy rằng rặng mây đỏ chưa tụt đi, nhưng đôi mắt như sao lại trong suốt lóng lánh:

- Khi đó, thật sự tức giận á, vẫn còn rất thương tâm. Nhưng mà, muội rất cẩn thận suy nghĩ một ngày, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận một chuyện, liền hoàn toàn không tức giận, còn có một chút sáng tỏ.

Vân Triệt:"???????"

Chân mày Thủy Ánh Nguyệt nhíu lại, không hiểu chút nào:

- Mị Âm, muội đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc sao lại thế này?

Thiếu nữ cắn cánh môi mềm mại, trong mắt kiên định, thân thể mềm mại quay sang, ngón tay chỉ vào Vân Triệt, giọng rất lớn nói:

- Chính là... Chính là... Muội muốn gả cho Vân Triệt ca ca!

Xoẹt!

Thân thể Vân Triệt mềm nhũn, lòng bàn chân trượt đi, thiếu chút nữa cắm đầu ngã vào trong ao nước.

W... W... W... What!!??

Câu nói sau cùng của Thủy Mị Âm, từng chữ long trời lở đất, trên dưới toàn bộ Ngâm Tuyết giới đều mắt trợn trừng ngây ngốc. Thủy Ánh Nguyệt càng như bị sét đánh, ngây ngốc ở đó một lúc, mới tỏ vẻ khó có thể tin nói:

- Muội... Muội vừa rồi nói cái gì vậy?

Lời đã ra khỏi miệng, Thủy Mị Âm ngược lại bỗng chốc thoải mái rất nhiều, nàng linh hoạt khẽ nhảy lên hai bước về sau, xinh đẹp đứng ở bên người Vân Triệt, đôi mắt hơi nheo lại, trong suốt cười tươi:

- Muội mới vừa nói, muội muốn gả cho Vân Triệt ca ca, hi hi hi hi.

Vân Triệt:"..."

Thế giới nhất thời lặng ngắt như tờ, gần như mỗi một người đều đang hoài nghi lỗ tai của mình có phải nghe lầm hay không. Mộc Hoán Chi và Mộc Thản Chi còn miệng há to mắt nhướng lên, hồi lâu không nhả ra được một chữ.

Nếu như một người xuất thân tinh giới trung vị có thể cưới một người của tinh giới thượng vị, đây tuyệt đối là chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng mà Thủy Mị Âm... Nàng là nữ nhi của Lưu Quang Giới Vương, càng là thiên chi kiêu nữ đệ nhất được đông thần vực công nhận, tuy rằng Vân Triệt một trận chiến nổi danh thiên hạ, nhưng thân phận giữa hắn và Thủy Mị Âm sai kém, vẫn giống như cá chạch với phượng hoàng.

Nếu Thủy Mị Âm muốn gả cho Vân Triệt...

Ừm, phượng hoàng muốn gả cho cá chạch, đây tuyệt đối là oanh động thiên hạ... Còn không phải là oanh động bình thường!

- Muội... Muội đang nói bậy bạ gì vậy!

Đầu óc Thủy Ánh Nguyệt ong ong một trận, hơn nữa nhìn dáng vẻ rõ ràng đã hạ quyết tâm của Thủy Mị Âm, càng lòng như lửa đốt.

Thần thái của Thủy Mị Âm càng thêm kiên quyết, bước nhỏ dần chuyển qua, gần như dán lên trên người Vân Triệt:

- Muội không nói quàng, muội từng chữ đều rất chân thành rất chân thành. Muội chính là muốn gả cho huynh ấy.

Tròng mắt nàng chuyển qua, nhìn Vân Triệt đã vẻ mặt trở nên lờ mờ, hơi thẹn thùng nói:

- Vân Triệt ca ca, huynh làm chuyện xấu với ta, ta cũng chỉ có thể gả cho huynh, huynh nhất định phải phụ trách ta, đối xử tốt với ta đó nha.

Vân Triệt:"~!@#$%..."

Thủy Mị Âm chẳng những không thu liễm, ngược lại càng thêm vô cùng thân thiết với Vân Triệt, đầu tóc Thủy Ánh Nguyệt run lên, trong lòng đại loạn:

- Muội... Còn không ngậm miệng! Lập tức trở về với tỷ!

Nếu lời Thủy Mị Âm nói bị truyền đi, chẳng phải thành chê cười cực lớn. Hiện giờ nàng nào còn lo lắng tính sổ với Vân Triệt, thầm nghĩ lập tức lôi kéo Thủy Mị Âm rời đi.

Thủy Mị Âm lại không hề do dự cự tuyệt, đầu nghiêng sang, yêu kiều nũng nịu nói:

- Không muốn! Muội còn có thật nhiều lời, muốn nói với Vân Triệt ca ca đó.

Vân Triệt:"!@#$%..." (ta là ai ta đang ở đâu ta đang làm sao)

Thủy Ánh Nguyệt:"!@#$%..."

- Ánh Nguyệt, Mị Âm, các con ở trong này làm gì?

Ngay khi không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng quỷ dị, một giọng nói bình thản chậm rãi truyền đến, cùng lúc đó, một luồng khí tức bát ngát mênh mông không tiếng động phủ xuống, trong nháy mắt đó, Vân Triệt rõ ràng cảm giác được giống như toàn bộ trời cao đều chìm xuống.

- Đây... Đây là...

Sắc mặt đám người Mộc Hoán Chi đột nhiên thay đổi, lộ vẻ hoảng sợ.

Mắt đẹp của Thủy Mị Âm sáng ngời, vui sướng kêu lên:

- Cha cha!

Cha... Cha?

Phụ thân của Thủy Mị Âm...

Lưu... Lưu Quang Giới Vương!?!?

Đầu óc Vân Triệt ong ong, thiếu chút nữa nổ tung. Đầu tiên là Thủy Ánh Nguyệt, sau đó là Thủy Mị Âm, hiện giờ lại là... Lưu Quang Giới Vương!!

Đó chính là Đại Giới Vương của một trong ba tinh giới thượng vị mạnh nhất, là tồn tại gần với bốn thần đế Vương giới ở đông thần vực!

Tình thế triệt để lớn quá rồi...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment