Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1201 - Chương 1203: Sự Việc Đã Bại Lộ

. ._601__2" class="block_" lang="en">Trang 601# 2

 

 

 

Chương 1203: Sự việc đã bại lộ



Ánh mắt của Vân Triệt đảo qua một góc, nơi đó, thầy trò Quân Vô Danh, Quân Tích Lệ đang đi ra xa xa, mà ánh mắt của Quân Tích lệ thậm chí chưa từng liếc nhìn về phía hắn một lần.

- Đi thôi.

Mộc Băng Vân nói.

Vân Triệt lại lắc đầu, đứng dậy, nói với Hỏa Phá Vân:

- Phá Vân huynh, ta có chút chuyện, muốn tán gẫu một mình với ngươi.

Hỏa Phá Vân sửng sốt, không nói gì, khẽ gật đầu.

Vân Triệt và Hỏa Phá Vân phi thân rời đi, vừa rời khỏi khu vực phong thần đài, Vân Triệt liền trực tiếp mở miệng:

- Phá Vân huynh, từ trước đến giờ, ngươi đều được mong đợi là tương lai của Viêm Thần giới, nhất là đồng môn Kim Ô tông, thủy chung có kỳ vọng và thừa nhận cực cao đối với ngươi, nhưng một trận chiến ngày hôm qua, vầng hào quang vốn nên thuộc về ngươi, lại toàn bộ chuyển dời đến trên người ta. Bọn họ vì ta mà sinh ra cuồng nhiệt, còn hơn ngươi xa xa, ngươi nhất định... Rất khó thừa nhận đi?

Thân thể Hỏa Phá Vân rõ ràng khựng lại một chút, đối mặt với lời nói vô cùng thẳng thắn của Vân Triệt, nhất thời ngây ngốc nói không ra lời.

Vân Triệt xoay người nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói:

- Hôm qua, ta vốn cho rằng lấy kim ô viêm chiến thắng Lục Lãnh Xuyên, sẽ khiến cho ngươi tin tưởng kim ô viêm gấp mười lần, nhưng ta nghiêm trọng xem thường chuyện này mang đến thương hại đối với ngươi còn muốn lớn hơn an ủi ngươi... Tuy rằng ta vô tình, nhưng về kết quả... Ta phải nhận lỗi với ngươi.

Hỏa Phá Vân vội vàng xua tay, hắn định gượng cười, nhưng lại như thế nào đều cười không nổi, chán nản nói:

- Không, không, không! Ngươi không làm sai cái gì cả, ngược lại là ngươi, khiến kim ô viêm lần đầu tiên chói mắt như vậy. Là... Là ta, chẳng những không tốt, còn... Còn sinh ra lòng ghen tỵ không nên có đối với Vân huynh đệ...

Nói xong, Hỏa Phá Vân đã cúi đầu xuống.

Vân Triệt cười như không cười:

- Ghen tỵ? Phá Vân huynh, ngươi thật sự cho rằng, kim ô viêm của ta mạnh hơn của ngươi sao

Hỏa Phá Vân nói nhỏ:

- Đương nhiên, kim ô viêm của ngươi ngay cả Lục Lãnh Xuyên đều có khả năng đánh bại, thắng ta đâu chỉ ở một điểm nửa điểm.

Vân Triệt khẽ lắc đầu:

- Không, nếu bàn về phương diện khác, ta còn có thể có chút tự tin. Nhưng mà... Chỉ riêng kim ô viêm, ta tuyệt đối xa xa không bằng ngươi.

Giọng điệu cực kỳ xác định kia của Vân Triệt khiến Hỏa Phá Vân vì như vậy mà ngạc nhiên.

- Phá Vân huynh, kim ô huyết mạch và kim ô thần hồn của ngươi, là linh hồn kim ô của Kim Ô tông các ngươi lấy mất đi sự tồn tại làm giá cao, hoàn chỉnh truyền thừa đưa cho ngươi đi.

Vân Triệt đột nhiên nói.

Hỏa Phá Vân chợt ngẩng đầu, trên mặt tỏ vẻ không thể tin được nhìn Vân Triệt.

Vân Triệt mỉm cười:

- Đừng cảm thấy kỳ quái. Phá Vân huynh, ngươi nhất định thật nghi hoặc vì sao trên người ta lại có kim ô thần huyết và kim ô thần hồn, ta lại thẳng thắn nói cho ngươi biết, ở thế giới nơi ta sinh ra, mặc dù chỉ là một tinh cầu nho nhỏ, nhưng cũng lưu lại một kim ô truyền thừa.

-... Quả nhiên... Là như thế.

Hỏa Phá Vân ngây ngốc nói nhỏ.

- Linh hồn kim ô đều là mảnh nhỏ linh hồn của thần thú kim ô, có thể ý thức liên hệ. Cho nên, trước khi ta tới thần giới, chỉ biết ở thần giới cũng tồn tại một linh hồn kim ô. Nói cách khác, ít nhất vào khoảng thời gian trước, linh hồn kim ô của Viêm Thần giới các ngươi cũng chưa tiêu tan, mà sau khi ta đến thần giới, Viêm Thần giới đã không còn sự tồn tại của linh hồn kim ô, lại có ngươi một người có huyết mạch kim ô cực kỳ nồng đậm, khống chế kim ô viêm lại càng mạnh đến không bình thường, cho nên, năm đó lần đầu tiên khi chúng ta chạm mặt ở Ngâm Tuyết giới, ta liền đoán được một điểm này.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, đó là bên người hắn có Phượng Tuyết Nhi một tiền lệ như vậy.

- Ngươi...

Hỏa Phá Vân kinh ngạc đến ngây người, nhất thời nói không ra lời.

- Mà kim ô huyết mạch và kim ô thần hồn trên người ta, đó là đến từ linh hồn kim ô ở thế giới kia của ta. Ta nghĩ, linh hồn kim ô của Viêm Thần giới các ngươi, chắc cũng đã từng đề cập đến sự tồn tại của một linh hồn khác với các ngươi đi. Mà sở dĩ ta nhận được đến truyền thừa, là một luồng thần hồn, cùng với tổng cộng chín giọt kim ô nguyên huyết.

- Chín... Giọt?

Hỏa Phá Vân khẽ thì thầm một tiếng, lại đầy mắt là khó có thể tin.

Chín giọt kim ô huyết... còn là nguyên huyết, đây đối với đệ tử Kim Ô khác mà nói, là thần ban cho nằm mộng cũng không dám mong. Nhưng mà, kim ô viêm khủng bố mà Vân Triệt thiêu đốt lên được... Như thế nào lại chính là vốn từ chín giọt kim ô thần huyết?

Vân Triệt nhìn vào ánh mắt Hỏa Phá Vân nói:

- Đúng, chỉ có chín giọt, cho dù thần huyết hay là thần hồn, đều kém ngươi rất xa. Mà sở dĩ ta có thể thiêu đốt lên kim ô viêm thoạt nhìn có uy lực vĩ đại, là bởi vì ta có một huyền công đặc thù khác, có thể để cho ta khống chế kim ô viêm rất tốt, do đó hóa viêm uy lớn nhất. Nói cách khác, lấy cấp bậc lực lượng trước mắt của ta, kia đã là cực hạn của lực lượng kim ô viêm nhờ vào chín giọt kim ô thần huyết, không có khả năng mạnh hơn nữa.

- Mà ngươi... Tuy rằng khống chế đối với kim ô viêm của ngươi đã hơn xa người khác, nhưng ngươi dù sao tuổi vẫn còn rất trẻ, còn chưa khai quật được hết thần uy chân chính của kim ô viêm xa xa. Nói cách khác, kim ô viêm mà ta thiêu đốt lên đã là cực hạn, mà ngươi có được kim ô huyết mạch mạnh nhất, kim ô thần hồn mạnh nhất, còn có tiềm lực cực kỳ vĩ đại, bất cứ kẻ nào đều khó có thể tưởng tượng được, đợi đến khi đó, cấp bậc lực lượng ngang nhau, kim ô viêm của ta quả quyết không có khả năng so sánh được với ngươi... Thậm chí có thể ngay cả đánh đồng đều làm không được.

Hỏa Phá Vân:"..."

- Cho nên, ngươi hoàn toàn không cần thiết chú ý đến chuyện này, về phần ghen tỵ thì càng không cần thiết, thật sự muốn ghen tỵ, cũng nên là ta ghen tỵ với ngươi mới đúng. Nếu ta có được huyết mạch cường đại giống như ngươi, kia còn cần tử chiến như vậy với Lục Lãnh Xuyên sao, đơn giản tùy tùy tiện tiện đốt hắn thành tro.

Lời Vân Triệt nói, khiến hai tròng mắt vốn ảm đạm của Hỏa Phá Vân nhiều thêm vài phần khác lạ và sáng sủa, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng nở nụ cười:

- Vân huynh đệ, cám ơn ngươi lại an ủi ta.

Vân Triệt cười nói:

- Đây cũng không phải là an ủi. Chính là ngươi theo bản năng bỏ qua sự thật mà thôi. Chỉ có điều, tuy rằng tương lai kim ô viêm của ta nhất định không bằng ngươi xa xa, nhưng đây cũng không đại biểu thực lực của ta sẽ yếu hơn ngươi. Phá Vân huynh, chúng ta làm ước định có được không?

-... Ước định gì?

- Sau cuộc chiến phong thần, ngươi sẽ được đưa vào trong Trụ Thiên thần cảnh tu luyện"Ba ngàn năm", như vậy, đợi sau khi ngươi đi ra khỏi Trụ Thiên thần cảnh, chúng ta lại so đấu một trận có được không?

Ba ngàn năm, đối với bọn họ người thế hệ trẻ tuổi này mà nói, là một đoạn năm tháng tương đương với dài đằng đẵng, có thể mang đến rất nhiều thay đổi, hơn nữa không cách nào đoán trước được. Nó không những có thể thay đổi thực lực của một người, còn có thể thay đổi nhận thức, tâm tình, theo đuổi... Thậm chí là tính tình.

Một câu nói này của hắn, cũng khiến mắt Hỏa Phá Vân sáng lên, nội tâm vài ngày này vẫn luôn luôn yên lặng giống như bị nhen lên một ngọn lửa nóng bỏng. Nhìn Vân Triệt, hắn gật đầu thật mạnh:

- Vân huynh đệ, cám ơn ngươi đã đánh thức ta. Ta là kẻ kế thừa của kim ô thần linh, hiện giờ ta đây chính là rất non nớt, tương lai ta đây, kim ô viêm tuyệt đối sẽ không yếu hơn bất cứ kẻ nào.

- Vân huynh đệ, hiện giờ ta đây xa xa không bằng ngươi, nhưng mà... Ba năm sau, ta nhất định... Nhất định sẽ khiến cho ngươi, khiến cho sư tô, khiến cho cả đông thần vực nhìn với cặp mắt khác xưa!

Vân Triệt ngưng mi gật đầu:

- Được! Ta đang chờ một ngày đó! Ta cũng vậy, cũng sẽ dốc hết toàn lực không để cho ngươi vượt lên trên! Cho nên,"Ba ngàn năm" này, ngươi tốt nhất đừng có một ngày thả lỏng!

Hỏa Phá Vân chìa tay, nắm thật chặt lấy Vân Triệt, trên mặt lộ ra mỉm cười như mây vén ra sương sớm tan đi, sau đó xoay người sang chỗ khác, bay đi xa xa.

Nhìn bóng lưng Hỏa Phá Vân, Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:

- Phù. Phá Vân huynh, cố lên đi.

Hỏa Phá Vân cũng không chú ý tới, khi Vân Triệt đề cập đến ba ngàn năm trong Trụ Thiên thần cảnh, nói chính là"Ngươi", mà không phải"Chúng ta".

Ở thần giới, Hỏa Phá Vân là một người duy nhất Vân Triệt coi là bằng hữu chân chính. Đây đương nhiên không phải bởi vì tính tình của Hỏa Phá Vân, còn có một nguyên nhân càng quan trọng khác nữa, đó là bởi vì hắn là người thừa kế cuối cùng của linh hồn kim ô.

Khi ở Huyễn Yêu giới, hắn không chỉ chiếm được thần huyết thần hồn của linh hồn kim ô ban cho, còn chiếm được rất nhiều chỉ dẫn của nó. Khi hắn tuyệt vọng sắp chết dưới độc thủ của Ngục La, là linh hồn kim ô dẫn đường Phượng Tuyết Nhi lấy niết bàn chi viêm cứu mạng hắn, ma nguyên châu trên người hắn liên tiếp bùng nổ, cũng là linh hồn kim ô lấy giảm bớt sự hiện hữu của mình làm giá cao, hết lần này đến lần khác kéo dài mạng cho hắn.

Cuối cùng, linh hồn kim ô ban lực lượng cuối cùng của bản thân cho tiểu Yêu Hậu, sau đó tan thành mây khói.

Tất cả ân tình, Vân Triệt ngay cả cơ hội báo đáp đều không có.

Cho nên, đối với Hỏa Phá Vân, hắn không chỉ có thân thiết, còn có một cảm tình thật đặc thù, trong tiềm thức, vẫn muốn báo đáp cảm kích đối với linh hồn kim ô lên trên người Hỏa Phá Vân.

Hai ngày nay tinh thần Hỏa Phá Vân liên tiếp bị áp chế, Hỏa Như Liệt cũng không thấy để tâm nhiều, ngược lại là Vân Triệt vắt hết óc đến hóa giải vì hắn.

Mà so với chuyện Hỏa Phá Vân, tiếp theo hắn phải đối mặt, mới là một đại phiền toái chân chính.

Ba ngày sau... Quân Tích Lệ!

Lời Lục Lãnh Xuyên nói không thể nghi ngờ nói cho hắn biết, chênh lệch giữa hắn và Quân Tích Lệ, tuyệt đối không thể vượt qua.

Mà chỗ có thể dựa vào duy nhất hiện giờ của hắn, chính lfa bảy viên thì luân châu. Nhưng mà, trong thời gian bảy tháng ngắn ngủi, thật sự có khả năng kéo gần chênh lệch cực lớn này sao?

Trở lại đình viện, Mộc Băng Vân đang yên tĩnh ở đó chờ hắn, câu nói đầu tiên đó là:

- Quân Tích Lệ, ngươi chuẩn bị đối phó như thế nào?

Vân Triệt lắc đầu:

- Không biết. Trên tay ta hiện giờ có bảy viên thì luân châu, nếu ta có thể trong"Bảy tháng" này có đột phá vĩ đại mà nói, có lẽ sẽ có một chút khả năng đánh một trận này... Đi.

Xuất thân tinh giới trung vị vào phong thần tứ tử, toàn bộ tinh giới trung vị của đông thần vực đều sôi trào, nhưng Mộc Băng Vân lại không nhìn ra được một chút vui sướng kích động từ trên mặt Vân Triệt, chỉ có ngưng trọng sâu đậm, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Vân Triệt, xem ra, đến độ cao như hiện giờ, đối với ngươi mà nói vẫn là không đủ... Cuộc chiến với Quân Tích Lệ, cần phải thắng sao?

- Phải thăng!

Vân Triệt nói như chém đinh chặt sắt.

Thời gian còn có ba ngày, Vân Triệt không lập tức mở ra thì luân kết giới tu luyện, mà ngồi ở bên bờ nước, hai mắt khép kín, bắt đầu ngưng thần khổ tư. Bảy tháng, thoạt nhìn là thời gian rất tốt đẹp, nhưng trong lòng hắn thật ra rất rõ ràng, chênh lệch giữa hắn và Quân Tích Lệ, trong bảy tháng ngắn ngủi sao có thể đuổi kịp được.

Hắn phải nghĩ biện pháp khác... Rốt cuộc còn có thể có phương pháp nào để trong khoảng thời gian ngắn kiến thực lực tăng lên ở mức độ lớn, cùng với khiến uy thế của Kiếp Thiên kiếm tăng lên trên phạm vi lớn hay không...

Khi hắn đang trong khổ tư, thời gian cấp tốc chảy qua. Chút bất tri bất giác, sắc trời đã bắt đầu tối xuống.

Ngay khi màn đêm hoàn toàn phủ xuống, Vân Triệt đột nhiên ngẩng đầu, trong tròng mắt lóe lên một ánh lửa khác thường trong chớp mắt, mà lúc này, tiếng mắng mỏ giận dữ đột nhiên từ bên ngoài truyền đến:

- Vân Triệt, ngươi lăn ra đây cho ta!!

Giọng nói chưa dứt, một đường kiếm quang màu lam lăng không đâm tới, trực tiếp đánh nát đại môn của đình viện.

Một phen này, toàn bộ người của Ngâm Tuyết giới không hề nghi ngờ bị kinh động. Đám người Mộc Băng Vân, Mộc Hoán Chi nháy mắt xuất hiện, nhưng khi nhìn thấy rõ bóng dáng nữ tử cầm kiếm đi vào, bọn họ đều sửng sốt.

Nữ tử một thân áo lam, tiên tư trác tuyệt, kiếm trong tay lay động lên quang mang kỳ lạ của lưu quang huyễn thải.

Rõ ràng là Thủy Ánh Nguyệt.

Làm trưởng nữ của Lưu Quang Giới Vương, một trong đông vực tứ thần tử, Thủy Ánh Nguyệt đã sớm danh khắp đông thần vực. Nhưng ở trong nhận thức của mọi người, Thủy Ánh Nguyệt người cũng như tên, mềm nhẹ bình thản như nước, cao quý thanh nhã như trăng, gần như chưa từng có cảm xúc dao động rõ ràng... Nhưng Thủy Ánh Nguyệt giờ phút này lại ánh mắt băng hàn, tuyết nhan đầy giận dữ, Dao Khê kiếm trong tay chẳng những ra khỏi vỏ, còn ngầm mang sát khí.

Vân Triệt"Vụt" đứng lên, da đầu run lên... Xong rồi xong rồi, sự việc đã bại lộ, lần này xong con mẹ nó rồi!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment