.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1205" class="block_" lang="en">Trang 603# 1
Chương 1206: Ước định
- Vân Triệt ca ca, huynh rõ ràng lợi hại như vậy, lại mới chỉ có ba lão bà, thật kém nha. Ngay cả cửu thập cửu ca của ta cũng đã có mười một lão bà, huynh là phu quân tương lai của ta, ít nhất cũng phải như phụ thân ta... Không đúng, là mạnh hơn phụ thân ta mới có thể.
Thủy Mị Âm yêu kiều nói ra, đôi mắt đẹp vừa chuyển, sau đó mâu quang sáng ngời:
- Đúng rồi! Ta quen biết nhiều tỷ tỷ tốt lắm, đều là nữ nhi Giới Vương, hơn nữa dáng vẻ đều thật xinh đẹp, Vân Triệt ca ca nhất định sẽ thích. A đúng rồi đúng rồi, tỳ tỷ ta tỷ ấy...
- Còn không câm miệng!
Thủy Thiên Hành từng trải sành sỏi cỡ nào, thế nhưng vào lúc này ngay cả tóc đều trực tiếp nổ lên, phạm háo sắc không nói, làm thiếp không nói, đây còn chưa như thế nào, lại còn chủ động muốn tìm nữ nhân cho Vân Triệt... Nghe lời của nàng, còn chuẩn bị liên lụy nốt cả một nữ nhi bảo bối khác của hắn!
Hắn muốn hung hăng răn dạy Thủy Mị Âm một phen, nhưng vừa mới chạm vào đôi mắt còn tinh thuần hơn sao của nàng, lại như thế nào cũng không mở miệng được, đành phải chuyển cơn tức giận lên trên người Vân Triệt:
- Vân tiểu tử! Ngươi... Nhìn cho ta!
Con mẹ nó chứ... Nữ nhi do chính ngươi sinh, liên quan gì đến ta chứ!
Trong lòng thầm mắng, nhưng họa suy cho cùng là do bản thân chọc ra, tâm niệm của Vân Triệt chuyển nhanh, kiên trì nói:
- Mị Âm công chúa, ngươi ngươi ngươi... A đúng, ngươi nên biết, ta thật ra là người xấu, người tương đối xấu, nhân phẩm bại hoại, thủ đoạn đê tiện, hành vi hạ lưu vô sỉ, quả thật quá hư đi!
Lần này, đến lượt đám người Thủy Ánh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.
- Ừm... Chính ngươi cũng đã nói, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ta, cho nên...
Thủy Mị Âm cười khanh khách cắt ngang lời hắn:
- Đúng vậy! Cho nên huynh phải bồi thường cho ta cả đời nha!
"..." Vân Triệt nghẹn họng ngay tại chỗ.
Giọng Thủy Mị Âm nhỏ đi, trên khuôn mặt hơi hiện hồng:
- Hơn nữa ta biết, Vân Triệt ca ca nhất định thật sự yêu thích ta, bằng không... Bằng không... Bằng không cũng sẽ không... Làm chuyện như thế với ta.
Vân Triệt:"..."
Quả nhiên, hai mắt Thủy Thiên Hành chợt trợn trừng, toàn thân đột nhiên dâng lên khí thế làm cho người ta cực kỳ sợ hãi:
- Chuyện như vậy là có ý gì? Vân tiểu tử! Ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì với nữ nhi ta!! Nếu ngươi dám đụng vào một đầu ngón tay của con bé...
- Không không không không, không có không có, sự tình không như ngươi nghĩ, tuyệt đối không có!
Vân Triệt vội vàng xua tay.
- Hừ! Ta tin rằng ngươi cũng không có lá gan đó!
Thủy Thiên Hành hừ nặng một tiếng. Hắn ngược lại cũng không hoài nghi, bởi vì trong Trụ Thiên giới, thời khắc Thủy Mị Âm đều ở trong phạm vi linh giác của hắn, ai tới gần trong khu vực gần nàng mười bước, hắn đều biết được rõ ràng.
Chỉ có điều, lần này Thủy Thiên Hành đã có thể xem nhẹ Vân Triệt, người khác xác thực không có khả năng có lá ga này, nhưng Vân Triệt lại... Tuy rằng không tiếp xúc trên thân thể, nhưng tinh thần tiếp xúc cũng tương đương xâm nhập...
Vân Triệt lập tức gật đầu, ngầm hít một hơi, chọn dùng sách lược tiếp theo:
- Mị Âm công chúa, phụ vương của ngươi nói không sai, ngươi bây giờ tuổi còn quá nhỏ, hoàn toàn chưa đến lúc lập gia đình.
Thủy Mị Âm cười nhẹ nhàng thản nhiên:
- Không sao, ta sẽ lớn lên. Nương thân chính là mười sáu tuổi gả cho ha, sang năm ta liền mười sáu tuổi nha.
- Nhưng mà... Nếu như sang năm mà nói, ở bên trong Trụ Thiên thần cảnh, hơn nữa phải lưu lại lâu ba ngàn năm.
Vân Triệt chậm rãi nói.
- Hả?
Thủy Mị Âm ngẩn ra.
- Năm nay ngươi mới mười lăm tuổi, cái tuổi này của ngươi, rất nhiều ý tưởng đều do kích động nhất thời, có lẽ vài ngày ngắn ngủi sau đó sẽ nhạt đi, thậm chí hối hận.
Thủy Mị Âm lắc đầu, nàng nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, trong đôi mắt, là sáng rọi mà Vân Triệt không hiểu được:
- Mới sẽ không! Ta đã quyết định, nhất định phải gả cho huynh, trừ huynh ra, ai cũng không muốn gả cho! Dù sao...
Giọng của nàng đột nhiên trở nên rất nhỏ:
-... Đều bị huynh khi dễ rồi, hừ.
- Khụ khụ, vậy chúng ta làm ước định có được không?
Vân Triệt sợ lên tiếng cắt ngang, ý đồ áp chế câu nói cuối cùng của Thủy Mị Âm.
- Ước định?
Vân Triệt gật đầu, nhìn thiếu nữ mỉm cười nói:
- Đúng! Sau khi đại hội huyền thần kết thúc, ngươi sẽ tiến vào Trụ Thiên thần cảnh ba năm, mà ba năm, ở trong Trụ Thiên thần cảnh là ba ngàn năm. Thời gian ba ngàn năm có thể thay đổi rất nhiều rất nhiều thứ, nhất là suy nghĩ của con người.
- Bây giờ ngươi đột nhiên nói ra lời muốn gả cho ta như vậy, cho dù là phụ thân, tỷ tỷ, huynh trưởng của ngươi, còn có ta, đều chỉ sẽ cho rằng ngươi vì xúc động nhất thời làm ra quyết định, giống như là một hài tử đột nhiên nảy sinh mong muốn đồ mới mẻ, tới rất nhanh, đi cũng sẽ rất nhanh.
Vân Triệt hơi cúi người, nhẹ nhàng nói:
- Nhưng mà, nếu như sau khi ngươi từ Trụ Thiên thần cảnh đi ra, vẫn muốn gả cho ta mà nói... Như vậy, cho dù phụ vương của ngươi, cho dù tất cả mọi người phản đối, ta cũng nhất định cưới ngươi, có được không?
Thủy Mị Âm kinh ngạc nhìn Vân Triệt, tròng mắt mông lung, thật lâu sau không nói gì, những người khác cũng không một ai lên tiếng.
Nàng đột nhiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó giơ cánh tay lên, ngoắc ngón tay trắng non mềm về phía Vân Triệt:
- Được! Ta nghe lời của ngươi. Nhưng mà, đây là do ngươi chính miệng nói ra, không thể đổi ý nha!
Một khắc này, ánh mắt với giọng nói giống như mơ màng của Thủy Mị Âm nặng nề đụng chạm vào chỗ sâu trong linh hồn Vân Triệt, hắn gần như không tự chủ giơ tay, móc lấy ngón út của Thủy Mị Âm:
- Được! Đây là ước định của chúng ta, ta nhất định sẽ không đổi ý.
Thủy Mị Âm gần như không có bất kỳ kháng cự và bốc đồng đồng ý, trong lòng Vân Triệt cuối cùng thở phào nhẹ nhõm thật dài... Hiện giờ nàng mới mười lăm tuổi, ba năm tiếp theo, nàng phải ở trong Trụ Thiên thần cảnh vượt qua ba ngàn năm.
Đừng nói ba ngàn năm, chính là ba trăm năm, ba mươi năm, thậm chí ba năm, suy nghĩ lúc này của nàng đã biến thành mây khói từ lâu. Đợi nàng từ trong Trụ Thiên thần cảnh đi ra, vốn không có khả năng nhớ rõ"Ước định" này, thậm chí đều sẽ không nhớ được sự hiện hữu của hắn.
Cho dù nhớ được, với độ cao và nhãn giới khi đó của nàng, cũng chỉ sẽ cười nhạt.
Thủy Thiên Hành và Thủy Ánh Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm liên tục.
Chính là, khi Vân Triệt thả lỏng một hơi, đồng thời đột nhiên có một cảm giác mất mát khó hiểu, một khó chịu vắng vẻ... Cảm giác không nên có này khiến cho hắn nhất thời ngớ ra, có mờ mịt trong vài giây.
Thủy Thiên Hành lên tiếng, giọng điệu đã trở nên đặc biệt bình thường:
- Được rồi! Mị Âm, nếu sau khi từ Trụ Thiên thần cảnh đi ra, con vẫn muốn gả cho tiểu tử này, ta đây tuyệt đối sẽ không phản đối, như vậy cũng có thể đi.
Nói xong, hắn còn dùng ánh mắt tán dương liếc nhìn Vân Triệt, oán hận đối với Vân Triệt cũng bởi vì"Cơ trí" của Vân Triệt mà hòa hoãn vài phần.
- Phụ thân cũng phải nói lời giữ lời!
Thủy Mị Âm lập tức ngọt ngào kêu.
Thủy Thiên Hành trừng mắt, vỗ ngực, khí thế mênh mông nói:
- Cha con ta đây là Lưu Quang Giới Vương, đương nhiên nhất ngôn cửu đỉnh! Chỉ có điều trước đó, con không thể lại tiếp xúc với tiểu tử này! Bằng không, chẳng phải để cho người ta chê cười sao, hiện giờ nhanh chóng theo ta đi về!
Một lần này, Thủy Mị Âm lại không kháng cự nữa, nàng cười ngọt ngào với Vân Triệt:
- Vân Triệt ca ca, ta phải đi về với phụ thân. Ước định vừa rồi của chúng ta, huynh nhất định không thể quên!
-... Được.
Vân Triệt hơi thất thần trả lời.
Thủy Mị Âm đi theo Thủy Thiên Hành rời đi, khi Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Ánh Ngấn rời đi, đều dùng ánh mắt cực kỳ quái dị liếc nhìn Vân Triệt chằm chằm, trận khôi hài thình lình xảy ra này, cũng cuối cùng thu trường.
- Phù...
Vân Triệt thở phào một hơi, mồ hôi đầy đầu, lại có phần tâm loạn khó hiểu.
- Lưu Quang Giới Vương lại sinh một nữ nhi kỳ diệu.
Mộc Thản Chi cũng cười ha ha nói.
Chung quanh nhất thời vang lên một loạt tiếng cười, các đệ tử Ngâm Tuyết này đều có ánh mắt cực kỳ hâm mộ. Không nói đến đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, được thiên kiêu chi nữ một thế hệ này của đông thần vực coi trọng, đây tuyệt đối có thể khoe khoang một đời này, là nam nhân đều sẽ hâm mộ.
Lưu Quang giới.
- Thật sự là buồn cười, buồn cười!
Tuy rằng sự tình đã giải quyết, nhưng Thủy Thiên Hành vẫn cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nghĩ đến chuyện nữ nhi bảo bối của mình thế mà lại coi trọng một tiểu tử đến từ tinh giới trung vị, phạm háo sắc không nói còn tha thiết mong muốn gả cho, đâu chỉ là buồn cười!
Nếu không phải nơi này là Trụ Thiên thần giới, Vân Triệt còn là một trong phong thần tứ tử, hắn thật sự muốn một cái chụp chết Vân Triệt cho xong hết mọi chuyện.
- Phụ vương, tiểu muội chính là nhất thời đùa chơi, người cũng đừng tức giận.
Thủy Ánh Ngấn nhỏ giọng nói.
Thủy Thiên Hành quát:
- Đùa chơi? Chuyện như này có thể đùa chơi sao! Đều tại các ngươi bình thường chuyện gì đều nuông chiều con bé, xem lời nói việc làm hôm nay của con bé xem! May mà Trụ Thiên giới có kết giới cách âm, nếu truyền đi, Lưu Quang giới ta chẳng phải thành chê cười!
- Bình thường đều là cha nuông chiều muội ấy lợi hại nhất.
Thủy Ánh Ngấn nhỏ giọng nói lầm bầm.
Rầm!
Thủy Thiên Hành vỗ bàn, nổi giận đùng đùng đứng dậy:
- Ta chuẩn bị nhốt con bé cấm bế ba ngày, để cho con bé cố gắng tự kiểm điểm.
Thủy Ánh Nguyệt quýnh lên, vội vàng nói:
- Phụ vương, tiểu muội...
- Ai cũng không được nói chuyện thay con bé! Lại nuông chiều tiếp như vậy, sau này còn không biết sẽ xông ra họa gì! Chẳng những một lần này, về sau cũng không cho phép chuyện gì đều nuông chiều con bé, hừ!
Nói xong, Thủy Thiên Hành xoay người rời đi.
Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Ánh Ngấn liếc nhìn nhau, Thủy Ánh Ngấn nhỏ giọng nói:
- Xem ra, một lần này phụ vương thật sự tức giận.
Hai huynh muội vừa định rời đi, từ xa xa đột nhiên truyền đến giọng Thủy Thiên Hành:
- A... Mị Âm tiểu bảo bối của cha, con không ở trong phòng nghỉ ngơi à? Sao lại đến nơi này rồi?
Trong giọng nói của Thủy Thiên Hành đúng là còn có một chút tức giận mới vừa rồi, trong ôn nhu còn mang theo lấy lòng gần như tê dại, nghe được mà Thủy Ánh Ngấn và Thủy Ánh Nguyệt mềm nhũn toàn thân.
- Phụ thân, con đột nhiên đói bụng, muốn ăn món điểm tâm ngọt Việt Tiên cô cô làm.
Đây là giọng Thủy Mị Âm, mang theo vài phần mềm mại giống như mới vừa từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
- A! Được được được, vậy cha kêu... Vậy cha tự mình mang con đến bên chỗ Lưu Hà giới.
- Phụ thân, mới vừa rồi hình như con nghe được cha nói muốn cấm bế...
- A! Đúng đúng! Cửu thập cửu ca của con đồ vô dụng kia, cha ôm hy vọng lớn như vậy đối với nó, nó thế mà lại ngay cả cuộc chiến phong thần đều không thể đi vào, quả thật rất khiến cho cha thất vọng rồi! Cho nên cha chuẩn bị giam nó cấm bế ba ngày, để cho nó cẩn thận suy ngẫm lại!
Thủy Ánh Ngấn nghẹn họng nhìn trân trối, khẩn trương kêu:
- Phụ vương, con...
Vừa nói ra khỏi miệng, tiếng kêu như sét đánh kia của Thủy Thiên Hành đã từ xa xa truyền đến:
- Dám tranh luận lại thêm ba ngày, còn chưa cút về suy ngẫm lại!
-... Dạ.
Thủy Ánh Ngấn đầy bụng uất ức, lại không dám nhiều lời nửa chữ.
- Haizzz.
Thủy Ánh Nguyệt cũng không nói gì thở dài.
Màn đêm càng ngày càng sâu, Vân Triệt cũng vào lúc này rời khỏi đình viện, đi vào chỗ Viêm Thần giới, tìm gặp Hỏa Như Liệt.
- Hỏa tông chủ, vãn bối còn có một việc, muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
Vẻ mặt Hỏa Như Liệt hào hứng, vỗ vỗ ngực:
- Hả? Đã trễ thế này, vậy là đại sự gì? Cứ việc nói!
Sắc mặt Vân Triệt trịnh trọng:
- Ta muốn đi... Táng thần hỏa ngục một chuyến.