.
._603__2" class="block_" lang="en">Trang 603# 2
Chương 1207: Một phượng hoàng thần linh khác
Viêm Thần giới, táng thần hỏa ngục.
Sóng lửa bốc lên, viêm quang cháy trời, trước mắt như có một luyện ngục mênh mông chân thật.
Đây là một nơi nguy hiểm, cũng là nơi cấm kỵ người thường không được cho phép tới gần. Mà lúc này, theo huyền quang chợt lóe, hai bóng người đồng thời xuất hiện ở bên rìa hỏa ngục này.
- Cám ơn ngươi, Hỏa tông chủ.
Vân Triệt chân thành cảm tạ Hỏa Như Liệt, ánh mắt nhìn về phía hỏa ngục mờ mịt trước mặt. Ở trong hỏa ngục này, có lẽ hắn có thể tìm được phương pháp có thể đánh bại Quân Tích Lệ... Đây cũng vốn là khả năng duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Vân Triệt đi đến bên bờ hỏa ngục, đang định nhảy xuống, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Hỏa Như Liệt:
- Đợi chút!
Vân Triệt xoay người:
- Hỏa tông chủ còn có gì phân phó.
Hỏa Như Liệt thở mạnh một hơi, ánh mắt khó bình tĩnh được:
- Vân tiểu tử, năm đó, ngươi nói sở dĩ ngươi phát hiện ra được sự tồn tại của hai viễn cổ cầu long, là bởi vì ngươi đến được đáy hỏa ngục. Chuyện này... Là sự thật?
Vân Triệt gật đầu:
- Ừm. Kính xin Hỏa tông chủ giữ bí mật cho vãn bối.
Hỏa Như Liệt nhìn hắn, sắc mặt thay đổi, lại hồi lâu nói không ra lời.
- Tuy rằng không biết một lần này có thu hoạch gì hay không, nhưng trước khi giao thủ với Quân Tích Lệ, ta nhất định sẽ trở về, làm phiền Hỏa tông chủ chờ đợi.
Nói xong, Vân Triệt nhảy về phía trước, bóng dáng nhanh chóng bị biển lửa mờ mịt nuốt hết, ngay cả khí tức đều biến mất vô tung.
Hỏa Như Liệt không rời đi, ngây người đứng hồi lâu bên bờ hỏa ngục, thất thần một trận tự nói:"Tiểu tử này... Hắn rốt cuộc là..."
Vân Triệt rơi thẳng xuống trong biển lửa, hỏa nguyên tố chung quanh càng ngày càng cuồng bạo khủng bố, nhưng không cách nào thương tổn một chút gì đến Vân Triệt. Hắn nhíu chặt mày, nhớ tới linh hồn cảm ứng kỳ dị kia.
Năm đó, khi Mộc Huyền Âm và viễn cổ cầu long ác chiến, hắn lần đầu tiên lẻn vào táng thần hỏa ngục, ở dưới đáy táng thần hỏa ngục, hắn cảm nhận được một linh hồn cảm ứng xa xôi. Theo hắn cách viêm mạch càng ngày càng gần, linh hồn cảm ứng kia cũng càng ngày càng rõ ràng, giống như đang triệu hồi chỉ dẫn hắn.
Nhưng trong quá trình hắn tới gần, lại phát hiện ra chân tướng trong táng thần hỏa ngục thế mà lại tồn tại hai con viễn cổ cầu long, hắn trong hoảng sợ lòng như lửa đốt lao ra khỏi táng thần hỏa ngục, sau đó lại chạy đến Hắc Gia giới, tự nhiên hoàn toàn không để ý gì đến linh hồn cảm ứng kia nữa.
Nhưng trước một trận chiến hết đường xoay xở khi đối mặt với Quân Tích Lệ, hắn lại chợt nhớ tới.
Tồn tại dưới táng thần hỏa ngục, lại là linh hồn cảm ứng cực kỳ xa xôi... Đây sẽ là cái gì, khi đó Vân Triệt cũng đã có một suy đoán ngầm, giờ phút này hồi tưởng lại, suy đoán kia đã càng ngày càng rõ ràng.
Một thần linh nào đó dựa vào táng thần hỏa ngục mà tồn tại đến nay!
Mà có thể tồn tại, cũng dựa vào hoàn cảnh này, có khả năng nhất, đó là thần linh của chu tước, phượng hoàng, kim ô. Mà kim ô thần linh đã tan biến, chẳng lẽ sẽ là thần linh của phượng hoàng hoặc là chu tước lưu lại?
Tuy rằng, ở trong nhận thức của Viêm Thần giới đã sớm không còn sự tồn tại của thần linh, nhưng mà, đó là bởi vì bọn họ chưa bao giờ có ai có thể đi tới dưới đáy của táng thần hỏa ngục. Dưới đáy minh hàn thiên trì của Ngâm Tuyết giới, còn sót lại băng hoàng chân thần cũng có thể dựa vào hàn mạch mà miễn cưỡng tồn tại. Viêm mạch của Viêm Thần giới không thể nghi ngờ còn hơn hàn mạch của minh hàn thiên trì, tàn hồn thần linh có thể dựa vào đó mà tồn tại đến nay, có thể nói chẳng qua quá mức bình thường.
Rơi thẳng năm ngàn trượng, Vân Triệt bằng tốc độ nhanh nhất đi tới dưới đáy hỏa ngục. Nơi này đã là một luyện ngục mà người bình thường vốn không cách nào tưởng tượng được, độ dữ dằn, trình độ của hỏa nguyên tố, còn vượt xa trên nhận thức của cho dù là Thần Chủ tối cao, một ngọn lửa, đủ để thiêu đốt khô một phàm thế thành một vũng biển cả.
Linh khí hỏa diễm như gió bão dũng mãnh vào trong cơ thể hắn, hóa thành huyền lực của hắn. Lần đầu tiên khi đến táng thần hỏa ngục, tu vi của hắn chỉ có Thần Nguyên cảnh, mà giờ khắc này là tu vi Thần Kiếp cảnh, tốc độ linh khí hỏa diễm dũng mãnh xông vào đã gia tăng gấp mấy lần, ở nơi thế giới hỏa diễm cực kỳ tinh thuần lại cực kỳ cao cấp này, cho dù hắn cái gì cũng không làm, cũng hơn xa người khác khổ tu, nhưng tuyệt đối không có khả năng để cho hắn trong khoảng thời gian ngắn nhất đạt tới cấp bậc như Quân Tích Lệ.
Ánh mắt của Vân Triệt tập trung vào vầng hào quang màu đỏ cực kỳ xa xôi, lại cực kỳ rõ ràng kia.
Nơi đó, là chỗ của viêm mạch thượng cổ.
Hướng về phía viêm mạch thượng cổ, Vân Triệt nhanh chóng đi qua. Tu vi của hắn không giống với trước kia, tốc độ cũng nhanh hơn lần đầu tiên đến đây nhiều. Vầng hào quang màu đỏ lấy tốc độ cực kỳ thong thả tới gần trong tầm mắt, đúng lúc đó, trái tim của Vân Triệt đột nhiên chợt nhảy dựng, thân hình cũng theo đó mà khựng lại.
Đây là...
Bàn tay của Vân Triệt theo bản năng ấn lên trên ngực, đó là một cảm giác giống như linh hồn bị vật vô hình nhẹ nhàng trêu chọc, thần bí mà mông lung.
So với lần trước... Giống nhau như đúc!
Cảm giác này... Chính là đang kêu gọi ta!
Linh hồn cảm ứng vẫn tồn tại như cũ, tinh thần Vân Triệt vì vậy mà chấn động, tốc độ lại nhanh hơn, xuyên qua từng tầng viêm thần, đi thẳng đến viêm mạch, tim đập cũng dần dần trở nên kịch liệt... Rốt cuộc sẽ là cái gì? Sẽ là phượng hoàng thần linh, hay là chu tước thần linh, hay là...
Táng thần hỏa ngục kéo dài vạn dặm, nếu không có sự chỉ dẫn của vầng sáng màu đỏ, rất khó lòng nhận ra phương hướng. Theo Vân Triệt tiến lên trước, linh hồn cảm ứng kia càng ngày càng rõ ràng.
Vẻn vẹn mười vạn dặm trôi qua, không dừng lại dù chỉ một lát, dần dần... Gần trong gang tấc.
Bước chân của Vân Triệt cuối cùng dừng lại, trước mắt hắn, một quầng sáng màu đỏ giống như rồng xoay quanh trong thế giới hỏa diễm, luôn luôn uốn lượn về phía cực hạn tầm mắt, giống như vô cùng vô tận. Mắt nhìn quầng sáng màu đỏ này, hai mắt của Vân Triệt dại ra, linh giác lại xuất hiện trống không quỷ dị... Vào một khắc này, hắn đột nhiên không cảm giác được sự tồn tại của nguyên tố hỏa diễm gì, cảm giác của hắn, như bị một chỗ trống không nhìn thấy cắn nuốt, cảm giác kỳ dị đáng sợ này giằng co thật lâu, cho đến ánh mắt của hắn dời khỏi quầng sáng màu đỏ, mới chậm rãi biến mất.
Đó là viêm mạch thượng cổ không thể nghi ngờ, tồn tại ở cấp bậc ngang với hàn mạch thượng cổ của minh hàn thiên trì, đều là lực lượng còn sót lại từ thời đại chư thần thượng cổ.
Nhưng hàn mạch của minh hàn thiên trì chỉ có một đường ngắn ngủi. Mà viêm mạch trước mắt, lại giống như vô cùng vô tận. Có lẽ, là lực lượng súc tích trong đó quá mức khủng bố, đến một cấp bậc cực đạo mà Vân Triệt ngay cả cảm giác đều không thể.
"Viêm Thần giới... Có lẽ cho dù là ai đều không nghĩ đến được, bên trong một tinh giới trung vị, sẽ cất giấu một lực lượng kinh khủng tuyệt luân đến như thế." Vân Triệt không tự kiềm hãm được cảm thán:"Nếu lực lượng của nơi này lật úp xuống, chắc đủ để dễ dàng hủy diệt một tinh giới thượng vị, thậm chí Vương giới đi?"
Vân Triệt chậm rãi nâng bước, đang định tiếp tục tiến lên trước, thế giới phía trước, bỗng nhiên lóng lánh lên hai viêm quang đỏ đậm.
- Vân Triệt, ngươi cuối cùng đã tới, bản tôn đã chờ đợi ngươi hồi lâu.
Một âm thanh hư miểu mà trong suốt vang lên trong tâm hồn, Vân Triệt ngẩng mạnh đầu, trên không xa xôi, hai tròng mắt hẹp dài màu vàng kim chậm rãi mở ra... Nhất thời, toàn bộ viêm quang của thế giới hơi ảm đạm, hỏa ngục mờ mịt, đôi tròng mắt vàng kim lại giống như trở thành tồn tại duy nhất.
- Ngươi là... Phượng hoàng thần linh?
Đều là tròng mắt thần màu vàng kim, nhưng hẹp dài hơn tròng mắt màu vàng kim của kim ô thần linh, mà trí nhớ của Vân Triệt, khi nhìn thấy đôi tròng mắt này nháy mắt quay về một khắc vào mười mấy năm trước, lần đầu tiên hắn tiếp xúc với sự tồn tại của thần linh.
Thương Phong quốc Vạn Thú sơn mạch, tròng mắt phượng hoàng trong nơi thí luyện của Phượng Hoàng di tộc!
Theo đôi tròng mắt màu vàng kim này xuất hiện, một luồng thần khí thuộc về phượng hoàng viêm cũng theo đó chụp xuống.
- Bản tôn không phải là thần linh, mà là một trong những mảnh nhỏ linh hồn mà phượng hoàng lưu lại trên đời. Ba năm trước cảm giác được ngươi đến, ngươi lại nửa đường rời đi, nhưng quả nhiên, ngươi cuối cùng đã đến. Xem ra, điều này cũng là chỉ dẫn trong vận mệnh.
Quả nhiên là phượng hoàng thần linh!
Sau khi gặp được phượng hoàng thần linh đầu tiên ở Phượng Hoàng di tộc vào năm đó, bản thân mình lại gặp được phượng hoàng thần linh thứ hai! Còn là phượng hoàng thần linh ở thần giới.
- Ngươi đang kêu gọi ta? Vì sao lúc trước ngươi lại kêu gọi ta? Tại sao lại biết được tên của ta?
Vân Triệt vừa hỏi ra, liền nghĩ tới điều gì:
- Chẳng lẽ, là một phượng hoàng thần linh khác báo cho biết?
Phượng hoàng thần âm bình thản đáp lại:
- Không sai. Mặc dù không cùng vị diện, nhưng đều thuộc về mảnh nhỏ linh hồn do phượng hoàng lưu lại, liền có thể liên hệ hồn âm và ký ức. Bản tôn chẳng những biết được ngươi, còn biết được đại lục nơi ngươi sinh ra từng tồn tại hai mảnh nhỏ linh hồn, mảnh thứ nhất bị phàm trần lây dính mà ruồng bỏ ý chí phượng hoàng, nhưng cuối cùng tỉnh ngộ, sau khi cảm nhận được"Đại kiếp nạn", giao tất cả của bản thân cho một con người. Mà còn mảnh nhỏ khác vẫn tồn tại trên đời như trước, nhưng mà, cũng kề cận với tan biến.
- Trừ đó ra, bản thân là một luồng tàn hồn phượng hoàng cuối cùng ở trên thế gian này, nhưng chỉ có thể dựa vào táng thần hỏa ngục mà cùng sống tạm bợ, một khi rời đi, sẽ bị cấp tốc tan biến.
Vân Triệt khẽ thì thầm một tiếng:
- Đại... Kiếp? Ngươi nói, chẳng lẽ là..."Phi hồng liệt ngấn" kia?
Những ngày này, hắn từ chỗ Mộc Băng Vân nghe được một ít chuyện về"Phi hồng liệt ngấn". Tuy rằng Mộc Băng Vân không giảng giải quá kỹ càng, nhưng ít nhất Vân Triệt cũng biết được đại khái. Đồng thời, bốn chữ"Phi hồng liệt ngấn", đã bắt đầu thong thả phù hợp ở trong tâm hồn hắn với linh hồn kim ô và một vài lời của thiếu nữ băng hoàng.
- Không sai.
Hai chữ ngắn ngủi, bên trong phượng hoàng hồn âm lại mang theo thở dài giống như đến từ viễn cổ.
- Kia... Rốt cuộc là cái gì vậy? Chẳng lẽ thật sự đúng như bọn họ suy đoán, có thể là một kiếp nạn vĩ đại nào đó?
Vân Triệt vội vàng hỏi.
Phượng hoàng hồn âm trả lời:
- Không biết được kia rốt cuộc là cái gì. Cho dù chúng ta là mảnh nhỏ linh hồn mà chân thần lưu lại, có cảm giác ở cấp bậc chân thần, vẫn không cách nào biết được phía sau"Phi hồng liệt ngấn" kia rốt cuộc cất giấu cái gì, lại vì sao mà xuất hiện.
- Nhưng chỉ có một điểm, bản tôn vô cùng tin chắc, phía sau"Phi hồng liệt ngấn" kia, cũng không phải"Có thể là kiếp nạn", mà là"Tai họa tất nhiên bùng nổ. Mà một khi"Tai họa" này chân chính bùng nổ, còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ngươi rất nhiều... Có lẽ, chẳng những đông thần vực, dồn hết lực lượng toàn bộ thần giới, đều khó có thể chống đỡ.
Tròng mắt Vân Triệt chợt co rút lại:
- Cái gì? Dồn hết lực lượng thần giới đều không thể ngăn cản? Sao có thể có tai họa như vậy? Tại sao ngươi lại cho rằng như thế?
- Bởi vì, khí tức của phi hồng liệt ngấn kia, khiến mỗi lần cảm giác của bản tôn đụng chạm vào, đều sẽ sinh ra sợ hãi vô tận.
Vân Triệt:"..."
Mặc dù chỉ là mảnh nhỏ linh hồn, nhưng đây suy cho cùng cũng là linh hồn cấp bậc chân thần.
Khiến linh hồn cấp bậc chân thần chỉ cảm giác từ xa xôi liền gặp được sợ hãi"Vô cùng vô tận"... Kia rốt cuộc sẽ là tai họa như thế nào?
Không! Có một người có lẽ biết được đáp án... Thiếu nữ băng hoàng dưới minh hàn thiên trì! Nàng là người đầu tiên nói cho hắn biết"Tai họa" tương lai, hơn nữa giống như rõ ràng biết được nguyên nhân trong đó, cũng là tồn tại duy nhất trong hỗn độn chân chính biết được nguyên nhân và chân tướng.
Nhưng cũng nói hiện giờ không cách nào nói cho hắn biết.
Rốt cuộc là cái gì... Phi hồng liệt ngấn kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Mặc dù chỉ là mảnh nhỏ linh hồn, nhưng cũng có tôn nghiêm cực cao của thần, bản tôn tuyệt đối sẽ không làm ra cử chỉ tiêu tan sự hiện hữu của bản thân mà thành toàn cho một con người. Nhưng mà, thế giới lúc trước của ngươi, một mảnh nhỏ phượng hoàng đã giao toàn bộ của mình cho một người thiếu nữ. Mà ở Viêm Thần giới này, tàn hồn kim ô cuối cùng, cũng giao hết tất cả tồn tại của mình cho một thiếu niên nhân loại tên là Hỏa Phá Vân.
- Nguyên nhân duy nhất, chính là"Tai họa nhất định bùng nổ" trong tương lai kia.
- Bản tôn chỉ dẫn ngươi đến, cũng vì thế!