.
._604__1" class="block_" lang="en">Trang 604# 1
Chương 1208: Kim ô thánh kiếm
Vân Triệt đã sớm không còn là thiếu niên non nớt năm đó, mà vài năm này hắn cũng đã từng gặp vài thần linh, cho nên khi đối mặt với phượng hoàng thần linh ở dưới hỏa ngục này, hắn không có sợ hãi, đồng thời càng có nhiều thêm kính trọng.
Mà câu nói này của phượng hoàng thần linh, khiến cho trong lòng hắn chợt động, hơi kích động nói:
- Ý tứ của ngươi... Ngươi định ban toàn bộ thần huyết và thần hồn còn lại cho ta?
Sở dĩ hắn vào lại táng thần hỏa ngục, là vì tìm kiếm lực lượng có thể để cho hắn trong khoảng thời gian ngắn cường đại lên. Cho dù không có, cũng có thể dựa vào thì luân châu tu luyện ở dưới đáy hỏa ngục. Hiện giờ, hắn như ý nguyện phát hiện ra sự tồn tại của một thần linh, mà hắn còn chưa đề cập đến yêu cầu gì, ý tứ trong lời nói của phượng hoàng thần linh, lại là muốn chủ động ban cho hắn thần lực.
- Không hề nghi ngờ, ngươi kế thừa lực lượng Tà thần, là người duy nhất trên đời này có thể thi triển thần lực phượng hoàng đến mức tận cùng. Mặc dù bản tôn đã sớm biết được sự tồn tại của ngươi, nhưng chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng ngươi sẽ đến. Ba năm trước, cảm giác được đến khí tức của ngươi, bản tôn mừng rỡ như điên, ít nhất, giao hết toàn bộ lực lượng cho ngươi, sẽ không cô phụ ý chí với lực lượng cuối cùng mà phượng hoàng lưu lại này.
Giọng phượng hoàng thần linh uy nghiêm trang trọng, lại mang theo chân thành và bình yên vì đạt được ước muốn.
Nhận được lực lượng của thần linh, đối với bất kỳ người nào mà nói, đều là ban ơn lớn nhất trên đời này. Chẳng những cần số mệnh thật lớn, còn phải thông qua khảo nghiệm liên tiếp. Mà giờ khắc này, Vân Triệt không có cầu xin gì, phượng hoàng thần linh lại chủ động chỉ dẫn hắn tới nơi này, lại chủ động muốn ban toàn bộ lực lượng cho hắn... Đãi ngộ như thế, chỉ sợ Vân Triệt mãi mãi là người duy nhất của thần giới.
Cũng chỉ có hắn, có tư cách như vậy.
- Nếu như ngươi có thể tới sớm vài năm, linh hồn kim ô cuối cùng, cũng tất nhiên sẽ lựa chọn ngươi, mà không phải Hỏa Phá Vân.
Câu nói này của phượng hoàng thần linh, mang theo một chút tiếc hận.
Vân Triệt đương nhiên không có bất kỳ lý do gì để cự tuyệt, trong lòng hiện lên kinh hỉ và kích động. Hắn thở nhẹ một hơi, hỏi:
- Phượng hoàng thần linh, nếu tai họa phía sau"Phi hồng liệt ngấn" thật sự bùng nổ, lấy lực lượng ta có thể có được, có khả năng chống lại sao?
Phượng hoàng thần linh trầm mặc, hồi lâu, nó mới chậm rãi nói:
- Ngươi kế thừa lực lượng của Tà thần, trước mắt cũng là người duy nhất trên đời kế thừa lực lượng của sáng thế thần, nhân loại đặc thù nhất. Nhưng mà, ngươi chung quy chính là nhân loại, ở trước mặt tai họa tất nhiên bùng nổ kia, sự tồn tại của ngươi, lực lượng của ngươi, cũng nhỏ bé giống như cát bụi ở trước mặt biển cả.
Vân Triệt:"..."
- Kia không phải là tai họa mà một người có khả năng chống lại. Chỉ có toàn bộ thần giới, bỏ qua ngăn cách chủng tộc, vướng víu giữa tinh giới, ân oán cá nhân, dốc hết sức lực, không có tư tâm, dồn hết tất cả chung sức chống lại, mới có một đường sống như vậy.
Vân Triệt:"..."
- Trận tai họa này, chính là một phen khảo nghiệm đối với toàn bộ thần giới. Chúng ta đều lựa chọn cuối cùng ban hết tất cả lực lượng còn lại cho nhân loại, đó là vì lưu lại càng nhiều hy vọng, đây cũng là chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm. Tuy rằng, ngươi có thể biến hóa lớn nhất lực lượng của bản tôn, nhưng mà, lực lượng cá nhân, ở trước mặt trận đại nạn kia, chung quy chính là bụi bặm.
Vân Triệt sợ run hồi lâu.
Mấy chữ ngắn ngủi, phượng hoàng thần linh miêu tả cho Vân Triệt, lại là một hồi đại nạn ngập trời gần như có khả năng phủ thế.
Nếu như,"Tai họa" theo như lời phượng hoàng thần linh cùng là một sự kiện như theo lời thiếu nữ băng hoàng mà nói, vậy tại sao phượng hoàng thần linh lại nói lực lượng của hắn ở trước mặt tai họa nhỏ bé giống như cát bụi, còn thiếu nữ băng hoàng lại nói chỉ có hắn mới có thể hóa giải trận kiếp nạn này...
"Chân tướng" mà thiếu nữ băng hoàng biết được, rốt cuộc là cái gì?
- Vậy... Trận tai họa này, đại khái sẽ bùng nổ khi nào?
Vân Triệt hỏi.
- Không biết, cũng không có ai có khả năng biết trước. Có thể vài năm, có thể mười mấy năm, hoặc là mấy trăm mấy ngàn năm, cũng có lẽ là ngày mai.
- Bản tôn cảm giác được, ngươi thật sự khát vọng lực lượng. Mà ban thần lực phượng hoàng cuối cùng cho ngươi, đối với bản tôn mà nói cũng là lựa chọn tốt nhất. Nhưng bản tôn hy vọng, ngươi thừa nhận phần thần lực phượng hoàng cuối cùng này, đồng thời cũng gánh lên trách nhiệm tương đương. Ít nhất khi cơn tai họa kia đến, có thể dấy lên chút hy vọng của phượng hoàng viêm quang.
Vân Triệt không hỏi lại, trịnh trọng gật đầu:
- Hiện giờ ta đây đúng là cần lực lượng. Ngươi yên tâm, nếu như trận tai họa kia đúng là đáng sợ giống như ngươi nói, đến lúc đó ta vốn cũng không có khả năng trốn tránh.
Tròng mắt phượng hoàng nở rộ quang mang kỳ lạ:
- Rất tốt. Tồn tại của bản tôn cực kỳ yếu ớt, bằng không cũng không đến mức phải sống nhờ vào cùng tồn tại với táng thần hỏa ngục này.
- Bản tôn sẽ ban cho ngươi bảy giọt phượng hoàng thần huyết cuối cùng, bảy phần thần hồn, cùng với...
-"Phượng hoàng tụng thế điển" hoàn chỉnh!
Nội tâm Vân Triệt kịch liệt lay động.
Không cách nào rời khỏi táng thần hỏa ngục, tồn tại của phượng hoàng thần linh này nhất định đã cực kỳ mỏng manh, chỉ còn lại bảy giọt thần huyết cuối cùng, hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Mà để cho hắn không cách nào không kích động, tự nhiên là phượng hoàng tụng thế điển hoàn chỉnh!
Trước mắt phượng hoàng tụng thế điển mà hắn tu luyện chỉ có sáu tầng, còn xa mới có thể so sánh được với Kim ô phần thế lục. Còn nếu như chiếm được phượng hoàng tụng thế điển hoàn chỉnh, hơn nữa lại có thêm phượng hoàng thần huyết nồng đậm với phượng hoàng thần hồn càng cường đại hơn, phượng hoàng viêm của hắn sẽ không thua kim ô viêm!
Tròng mắt phượng hoàng phóng thích ra viêm quang mãnh liệt hơn mấy lần, sau đó biển lửa tách ra, một điểm lửa lóng lánh như vì sao đang thiêu đốt trong đôi mắt, phóng thích ra thần tức phượng hoàng thuần túy mà cường đại.
- Đây là thần lực cuối cùng mà phượng hoàng lưu lại thế giới sau này, nhân loại thừa nhận lực lượng Tà thần, hiện giờ bản tôn ban nó cho ngươi, tính cả ý chí phượng hoàng!
Ở dưới âm thanh thần thánh của phượng hoàng, điểm sáng như sao chổi bay tới, điểm vào chỗ mi tâm của Vân Triệt, sau đó không có bất kỳ ngăn cản gì nhập vào trong đó.
Bảy giọt phượng hoàng thần huyết nguyên thủy nhất, một sợi phượng hoàng thần hồn, một sợi phượng hoàng thần hồn khác ở trong cơ thể Vân Triệt nhất thời có điều cảm ứng, phượng hoàng viêm tự phát dấy lên trên người Vân Triệt, bất diệt thật lâu.
Vân Triệt rõ ràng cảm giác được, sợi phượng hoàng thần hồn này chẳng những kèm theo lực lượng cường đại, còn khắc ấn Phượng hoàng tụng thế điển hoàn chỉnh.
Cùng lúc đó, cặp tròng mắt phượng hoàng kia cũng dần mờ đi, phượng hoàng thần tức vốn mãnh liệt cũng suy nhược gần như gấp bội.
- Trên thần hồn bản tôn ban cho ngươi, chẳng những có Phượng hoàng tụng thế điển hoàn chỉnh, còn có phượng hoàng thần lực cuối cùng, chính là quá mức yếu ớt, nhiều nhất chỉ có thể tăng lên cho ngươi nửa tiểu cảnh giới huyền lực, nhưng ít ra cũng có một phần trợ lực.
- Về phần thần hồn và thần huyết, đối với ngươi mà nói, muốn luyện hóa hoàn mỹ chúng, hẳn là dễ dàng.
Hồn âm vẫn uy nghiêm như trước, nhưng rõ ràng trở nên suy yếu.
Vân Triệt bình ổn đồng tình khẽ động trong cơ thể, cúi đầu thật sâu về phía linh hồn phượng hoàng:
- Phượng hoàng thần linh, cảm tạ ban ân của ngươi, ta nhất định sẽ không cô phụ.
Hắn biết rõ hậu quả phượng hoàng thần linh ban cho những thứ này sẽ là gì... Sự hiện hữu của nó, sẽ nhanh chóng biến mất.
Phượng hoàng thần linh nói:
- Không cần cảm tạ. Đây là quyết định mà bản tôn thuận theo ý chí của phượng hoàng làm ra, ngươi đến, ngược lại giải quyết xong tâm nguyện cuối cùng của bản tôn. Chính là...
Nó bỗng nhiên thở dài một tiếng ngân nga:
- Lại nhất định cô phụ phó thác cuối cùng của linh hồn kim ô.
Vân Triệt sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, bật thốt lên nói:
- Ngươi nói chẳng lẽ là... Kim ô thánh kiếm?
Linh hồn phượng hoàng chậm rãi nói:
-... Viêm Thần giới luôn luôn có truyền thuyết về kim ô thánh kiếm, ngươi sẽ biết được, cũng không kỳ quái. Trước khi linh hồn kim ô tiêu tán, phó thác cho bản tôn, chính xác là kim ô thánh kiếm. Năm đó nó là dị bảo thuộc về nhất mạch kim ô, năm đó lúc thần ma bị giết, nó vì tồn tại ở dưới đáy hỏa ngục mà thoát bị mai một, cũng vì luôn luôn tồn tại dưới đáy hỏa ngục, nó vẫn tồn tại đến ngày hôm nay. Nhưng bởi vì khí tức hồng mông càng ngày càng mỏng manh, lực lượng của nó đã sớm không còn như trong quá khứ, nhưng thế giới hiện giờ, lại không hề nghi ngờ là tồn tại cực kỳ cường đại.
- Nhưng cũng tuyệt đối không phải người thường có thể khống chế.
- Vì ngăn cản thần lực của nó tiêu tán quá nhanh, linh hồn kim ô chỉ có thể vẫn luôn lưu nó ở nơi này, đợi người có đủ tư cách xuất hiện, liền có thể ban cho.
- Trong thiên hạ, người có thể đủ tư cách, chỉ có thiếu niên nhân loại tên là Hỏa Phá Vân kia. Nhưng bản tôn, đã không thể đợi được đến ngày hắn hoàn toàn trưởng thành. Chỉ có kỳ vọng tương lai, hắn không quên mất truyền thuyết về kim ô thánh kiếm, có thể đến dưới đáy hỏa ngục này tìm được sự hiện hữu của nó.
Kim ô cùng với phượng hoàng vốn bài xích sự tồn tại của nhau, nhưng đối mặt với phó thác của linh hồn kim ô trước khi tiêu tán, linh hồn phượng hoàng vẫn coi đó là sứ mệnh. Trong giọng điệu của nó, lộ ra tiếc nuối với ảm đạm rất nặng.
Vân Triệt không lập tức bắt đầu luyện hóa thần huyết thần hồn, hắn giật giật chân mày, như có điều suy nghĩ, sau đó đột nhiên nói:
- Phượng hoàng thần linh, tư cách được đến kim ô thánh kiếm là cái gì?
- Huyền lực cường đại, cùng với trình độ kim ô viêm cũng đủ cường đại... Nhất là vế sau.
-... Trình độ kim ô viêm, là nói muốn đạt tới cảnh giới gì?
Ánh mắt Vân Triệt chợt lóe.
- Cửu dương thiên nộ!
Vân Triệt hơi ngạc nhiên:
- Nói chính là, muốn đạt tới... Lĩnh ngộ cảnh giới Cửu dương thiên nộ?
-"Thiên vũ diệt minh khúc" của chu tước,"Xán thế hồng liên" của phượng hoàng,"Cửu dương thiên nộ" của kim ô, chia ra đại biểu cho viêm uy cực hạn của tam đại thần viêm. Lấy thân thể nhân loại muốn tu thành có thể nói ngàn khó vạn khó, cũng không đơn thuần là ngộ tính cao liền có thể làm được.
- Nếu như nhân loại kế thừa kim ô thần lực có thể tu thành Cửu dương thiên nộ, liền đúng là có tư cách được đến kim ô thánh kiếm tán thành.
Lời linh hồn phượng hoàng nói khiến ánh mắt Vân Triệt liền ngưng lại, nói:
- Có thể để cho ta thử kim ô thánh kiếm một lần không?
Linh hồn phượng hoàng trầm lắng ngắn ngủi, thần tức xuất hiện một chút rung chuyển, nhưng cũng không hỏi nhiều:
- Cũng được.
Biển lửa lại bốc lên, lại một đường viêm sóng tách ra, ngay ở phía trước Vân Triệt cách không đến ngàn trượng, một vầng quang mang màu vàng ròng lóng lánh, ngay dưới đáy hỏa ngục mịt mờ này, vầng quang mang màu vàng ròng này vẫn chói mắt đến làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
Đó là một thanh kiếm lớn màu vàng, một nửa thân kiếm thiêu đốt lên màu vàng sáng quắc, một nửa kia chìm vào dưới xích nham... Ánh mắt của Vân Triệt bị thứ này hấp dẫn, không cách nào dời đi.
- Thử rút nó ra đi.
Vân Triệt cất bước, xuyên qua từng tầng hỏa diễm, đi tới trước mặt cây kiếm lớn màu vàng. Theo hắn tới gần, một luồng kiếm uy khủng bố tuyệt luân xen lẫn với kim ô viêm có cường đại tương đương đập vào mặt.
Trong thanh kiếm này, giống như ẩn chứa một ngọn núi lửa bất cứ khi nào đều có thể bộc phát. Mới chỉ lộ ra một nửa, nhưng khủng bố của kiếm uy, còn hơn Kiếp Thiên kiếm không biết bao nhiêu lần.
Vân Triệt tiến lên trước một bước, hít sâu một hơi, hai tay nắm trên chuôi kiếm rộng rãi đang thiêu đốt lên kim viêm, dần dần nắm chặt, huyền lực toàn thân bắt đầu khởi động, mãnh liệt rút lên.
Ầm!!
Huyền khí toàn thân Vân Triệt nổ tung, kim viêm cuồng cháy, nhưng mà, kim ô thánh kiếm không theo tiếng mà lên, cũng không có dù chỉ một chút lay động, vốn... Không chút sứt mẻ.
Vân Triệt cau chặt chân mày, nhưng không buông tha cho,"Oanh thiên" mở ra, lại một luồng huyền khí nổ tung, huyền lực trực tiếp tăng lên tới trạng thái cao nhất, Kim ô phần thế lục cũng vận chuyển tới cực hạn, kim ô viêm trên người vọt lên mấy trăm trượng.
Hai tay một lần nữa nắm chặt, hít sâu một hơi, sau đó gầm to một tiếng:
- A!!!!
Rầm --
Một luồng lực lớn cuồng bạo đột nhiên nổ tung, thô bạo đánh văng hỏa diễm chung quanh ra, tạo thành một vùng chân không khổng lồ mà ngắn ngủi... Nhưng mà, dưới tay Vân Triệt, kim ô thánh kiếm vẫn như trước không hề nhúc nhích.
Phù...
Dưới trạng thái toàn lực không chút sứt mẻ, thử lại nữa cũng phí công. Hai tay Vân Triệt dời khỏi từ trên chuôi kiếm, thở nhẹ một hơi:
- Quả nhiên không được.
Hắn thật sự tin tưởng đây cũng không phải do trình độ kim ô viêm của bản thân không đủ tư cách, nguyên nhân duy nhất, chính là huyền lực quá thấp, vốn không đủ để khống chế kim ô thánh kiếm, cũng không có khả năng nhận được tán thành này... Cho dù trên người mình có lực lượng của Tà thần.
- Ủa? Ủa ủa ủa ủa? Mùi gì vậy ta? Thơm quá... Thơm quá!!
Lúc Vân Triệt buông tha, một giọng nói thiếu nữ vội vàng đột nhiên vang lên bên tai, cùng lúc đó, cánh tay trái của hắn chợt lóe lên ánh sáng đỏ, Hồng nhi đã tự động hiện thân, một đôi mắt màu đỏ thắm sốt ruột nhìn quanh bốn phía.
- Hồng... Hồng nhi?
Hồng nhi thường xuyên vượt qua ý nguyện của hắn mà chợt xuất hiện, hắn thấy nhưng không thể trách. Nhưng mà... Nơi này chính là ở dưới đáy của táng thần hỏa ngục!
Nhưng mà, ở trong hỏa ngục mờ mịt này, Hồng nhi lại không hề có khác lạ gì, càng không để ý đến lời nói của Vân Triệt, cái mũi tinh xảo không ngừng hít hít:
- Thơm quá thơm quá! Chưa từng ngửi thấy hương vị nào dễ ngửi như vậy, ở nơi nào ở nơi nào... Hả?
Ánh mắt của Hồng nhi, chặt chẽ ngừng lại trên kim ô thánh kiếm.
Ánh mắt của Vân Triệt cũng theo đó trợn nhìn...
Chờ... Chờ chút? Chẳng lẽ nàng... Là muốn...
Không... Không thể nào?
- Wow wow!
Hồng nhi phát ra một tiếng kêu to vui mừng vô cùng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng về phía kim ô thánh kiếm.