Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1208 - Chương 1210: Nguyệt Thần Thần Hậu

. ._605__1" class="block_" lang="en">Trang 605# 1

 

 

 

Chương 1210: Nguyệt Thần thần hậu



Trong đại điện, bày một tấm gương sáng bằng thủy tinh. Trong kính chiếu ra một bóng dáng nữ tử giống như tiên mộng, nàng lẳng lặng ngồi trước gương, trên dung nhan không tô son điểm phấn, lại giống như trên trời trút xuống tất cả tinh hoa tâm huyết mà mài giũa thành, da thịt của nàng hoàn mỹ đến băng cơ ngọc cốt, tuyết nhan môi son, ngũ quan không có một chỗ nào không phải tinh tế hoàn mỹ, xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân.

Chính là, trên tiên nhan này lại lộ ra chút lạnh lẽo, lại còn có một vẻ thánh khiết làm cho người ta vốn không dám nhìn thẳng vào, giống như tiên tử đang đạp trên chín tầng trời, không dính một chút khói lửa nhân gian.

Cạnh nàng, một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh nhạt đang tinh tế trang điểm cho nàng. Nhìn tiên nhan tuyệt mỹ đến gần như không chân thực ở trong gương, tròng mắt của thiếu nữ dần dần ngây ngốc, kinh ngạc nói nhỏ:

- Thần hậu nương nương... Thật sự đẹp quá, giống như tiên nữ trên trời vậy... Thần nữ long hậu trong truyền thuyết, cũng chẳng qua như thế đi...

- Khó trách thần đế si tình với nương nương như thế. Cũng chỉ có tiên tử giống như thần hậu nương nương, mới thật sự xứng đôi với thần đế.

Nữ tử không nói gì, tròng mắt như đầm sâu.

Bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ khẽ động, vấn một lưu vân trâm đơn giản cho nàng, sau đó nhẹ nhàng buông tóc nàng trên vai thơm.

Thiếu nữ chỉnh tóc nữ tử, không tự kiềm hãm được nói:

- Thần hậu nương nương, vì sao người luôn không muốn để tóc vậy? Lấy tư thế thiên nữ của thần hậu, nếu như để tóc dài, sẽ càng thêm đẹp đẽ.

Thần hậu hơi cúi mắt, đột nhiên khẽ nói nhỏ:

- Tóc vì tình mà đứt, người đã mất, tình không còn, tại sao lại còn nuôi tóc đen?

- Hả?

Thiếu nữ chớp chớp mắt, có vẻ lờ mờ.

Trang điểm hoàn thành, thiếu nữ nhìn thần hậu trong gương, giống như mỗi một lần trong quá khứ, trong mắt tràn đầy hoa hòe, nửa là kinh diễm, nửa là si mê.

- Thần hậu nương nương, Cẩn Nguyệt vừa mới nghe nói, cuộc chiến phong thần của đại hội huyền thần, đã quyết định ra tứ thần tử cuối cùng.

Thiếu nữ nói đến chuyện gần đây được chú ý nhất ở đông thần vực cho thần hậu, bởi vì nàng biết, tính tình thần hậu cực kỳ lạnh nhạt, cũng không quan tâm bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, cho dù trong Nguyệt Thần giới, hay ở ngoài Nguyệt Thần giới.

-... Xem ra, đại hội huyền thần cũng sắp kết thúc.

Thần hậu nhẹ nhàng nói, giọng điệu nhu hòa bình thản như nước đọng.

Thiếu nữ mím môi cười nhẹ:

- Vâng! Hiện giờ thần đế nhất định ước gì đại hội huyền thần nhanh chóng kết thúc, trở về thành hôn với thần hậu nương nương đó. Thần đế sủng ái nương nương như vậy, mấy tháng không gặp, người nhất định ngày nhớ đêm mong nương nương, hì hì.

Thần hậu:"..."

- Đúng rồi! Phong thần tứ tử lần này có một khác biệt rất lớn so với trước kia, trong đó có một người, lại đến từ tinh giới trung vị. Hắn chiến thắng rất nhiều kiêu tử của tinh giới thượng vị trong cuộc chiến phong thần, cuối cùng còn chiến thắng Lục Lãnh Xuyên, thay thế được Lục Lãnh Xuyên xếp vào vị trí tứ thần tử. Chuyện này dẫn đến oanh động rất lớn, hiện giờ toàn bộ đông thần vực đang bàn luận chuyện này đó.

Giọng thần hậu như sợi tơ:

- Tinh giới trung vị vào phong thần tứ tử, vẫn là lần đầu tiên trong lịch sử đông thần vực đi, sẽ gây nên oanh động cũng là theo lẽ thường.

Thiếu nữ gật đầu:

- Ừm! Hơn nữ, tinh giới trung vị mà người kia xuất thân, còn là"Ngâm Tuyết giới" mà nương nương vẫn thường nhắc đến đó.

Khẽ lẩm bẩm một tiếng, trong mâu quang của nàng cuối cùng xuất hiện một chút lay động:

- Ngâm Tuyết... Giới. Ta nhận ơn sâu của Ngâm Tuyết, đến nay, lại không thể đặt chân, không thể báo đáp. Cẩn Nguyệt, hắn tên là gì? Nếu đã làm phong thần tứ tử, sẽ được mời tham gia vào hôn điển một tháng sau, đến lúc đó ban cho hắn một ít cơ duyên đi, coi như chút ít báo đáp của ta đối với Ngâm Tuyết.

Thiếu nữ nhẹ nhàng thi lễ:

- Vâng, Cẩn Nguyệt sẽ nhớ kỹ phân phó của thần hậu nương nương. Đệ tử của Ngâm Tuyết giới kia tên là Vân Triệt, nghe nói xuất thân chân chính vẫn là hạ... A!?

Nàng cảm giác được thân hình của thần hậu đột nhiên chấn động.

Thần hậu trong mắt thiếu nữ vẫn luôn thanh nhã yên tĩnh giống như trăng trên bầu trời, vừa rồi phản ứng kịch liệt trong nháy mắt đó, khiến cho nàng gần như nhận lấy kinh hãi, nàng vội vã gấp giọng nói:

- Nương nương, người... Người làm sao vậy?

"..." Hơi thở thần hậu hơi loạn, nhưng giây lát, lại bình tĩnh như thường, nàng khẽ xua tay:

- Không có chuyện gì, chỉ vì nghĩ đến một cố nhân đã rời xa nhiều năm.

Thiếu nữ hơi giật mình:

- Cố nhân? Nương nương quen biết một người... Cố nhân cũng tên là Vân Triệt sao? Có thể được nương nương nhớ đến, mặc dù hắn đã qua đời, nhưng cũng rất hạnh phúc đi.

Thần hậu chậm rãi đứng dậy, trong phượng mâu, âm u nhìn về phương xa:

- Hắn là tiên phu của ta, đã qua đời được tám năm.

Tám năm...

- A?

Thiếu nữ sửng sốt, sau đó khuôn mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch,"Phịch phịch" một tiếng quỳ rạp dưới đất, toàn thân run rẩy:

- Nương... Nương nương, Cẩn Nguyệt... Cái gì... Cái gì cũng không nghe thấy... Nương nương tha mạng...

Thần hậu khẽ thở dài:

- Ngươi không cần sợ hãi, chuyện ta có tiên phu, thần đế đã sớm biết được.

Chính nàng cũng không hiểu, vì sao rõ ràng là một câu nói"Cấm kỵ", lại liền nói thẳng ra miệng như vậy.

Giọng nói dần đi xa, thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn thấy tiên ảnh của thần hậu đã ở ngoài điện xa xa, nàng lo lắng không yên nói:

- Nương nương người đi đâu vậy? Là muốn đi nhìn... Phu nhân sao?

- Đừng theo tới.

Giọng nói vừa dứt, bóng dáng của nàng cũng đã biến mất ở trong mắt của thiếu nữ.

Thiếu nữ quỳ trên mặt đất, mất hồn thật lâu. Nàng làm bạn với thần hậu nhiều năm, nhưng vừa rồi, nàng cảm giác được thần hậu bỗng nhiên trở nên hoàn toàn không giống với bình thường...

Sau khi nàng nói ra cái tên"Vân Triệt" này.

Trụ Thiên thần giới.

Cuộc chiến phong thần đang tiếp tục. Từ sau khi quyết định ra tứ thần tử mới, cuộc chiến phong thần cũng chính thức tiến vào kết thúc, giao chiến sau này, đều là cuộc chiến thần tử, cũng không nghi ngờ đặc biệt kịch liệt.

Hôm nay, là cuộc chiến cuối cùng của tổ phong thần, Lạc Trường Sinh đối chiến Thủy Ánh Nguyệt, cuộc chiến phong thần tới nay, hai người huyền giả trẻ tuổi chưa từng bại một lần.

Mà kết quả của một trận chiến này, cũng như dự đoán của mọi người, cuối cùng, Lạc Trường Sinh chiến thắng Thủy Ánh Nguyệt, được quán quân tổ phong thần, còn Thủy Ánh Nguyệt lại rơi vào tổ kẻ bại, chờ người thắng giữa Quân Tích Lệ với Vân Triệt, tiến hành trận chiến cuối cùng của tổ kẻ bại.

Mà trong ánh nhìn của mọi người, đối thủ tiếp theo của Thủy Ánh Nguyệt, chỉ có thể là Quân Tích Lệ.

Ngoài phong thần đài, trên không xa xôi, theo kết thúc của trận chiến giữa Lạc Trường Sinh với Thủy Ánh Nguyệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi thu hồi tầm mắt:

- Hôm nay Vân Triệt chưa tới, xem ra, trận chiến với Quân Tích Lệ, hắn cũng không chuẩn bị nhận mệnh.

- Tiểu thư cho rằng, hắn có lẽ có khả năng chiến thắng Quân Tích Lệ?

Lão giả khô héo chậm rãi nói. Hắn biết rõ, trong khoảng thời gian này Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn luôn luôn ở lại Trụ Thiên giới, làm như vậy là để quan sát Vân Triệt, trận chiến giữa hai đại thần tử hôm nay, nàng luôn lạnh lùng hờ hững nhìn xem, không hề hứng thú.

- Cổ bá cảm thấy như thế nào?

Thần nữ hỏi ngược lại.

Cổ bá lạnh nhạt nói:

- Tuyệt đối không có khả năng. Trừ phi, hắn có thể trong vòng ba ngày ngắn ngủi này, có biến đổi về chất.

- Mỏi mắt mong chờ đi.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói nhỏ một tiếng, tóc vàng theo gió khẽ múa. Cho dù che khuất dung nhan, toàn bộ tao nhã của thế giới cũng vì nàng mà lặng yên ảm đạm.

Lão giả lên tiếng:

- Tiểu thư, trên người Vân Triệt rốt cuộc có dị trạng gì?

Không tô mà đỏ, trên cánh môi mềm mại đầy đặn khẽ nhếch lên một độ cong nhẹ:

- Cổ bá, có thể khiến cho ngươi không kiềm nén được mà hỏi ra, nhiều năm qua như vậy, lại là lần đầu tiên đi?

Lão giả khàn khàn cười:

- Ha ha, Thần Kiếp cảnh thắng Thần Linh cảnh hậu kỳ, làm ra hai huyễn thần, lão hủ sống uổng mười hai vạn năm, cũng không thể lý giải.

- Đây cũng không phải"Thiên phú" có thể lý giải.

Thiên Diệp Ảnh Nhi mỉm cười:

- Lấy lịch duyệt nhãn giới của Cổ bá, lại nói ra bốn chữ"Không thể lý giải", chỉ có điều, Cổ bá đừng vì vậy mà tự thẹn, nếu bàn về kiến thức, toàn bộ thần giới người có thể so sánh được với Cổ bá có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chính là Vân Triệt người này, bí mật trên người hắn, đúng là vượt ra ngoài nhận thức của thần giới.

Bởi vì, đó là truyền thừa cấp bậc sáng thế thần mà thần giới chưa bao giờ xuất hiện!

Cổ bá ngước đôi mắt già nua lên.

- Nhưng mà bí mật quan trọng như thế, đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Cổ bá, đây là do chính ngươi dạy cho ta.

Âm điệu của nàng rõ ràng bình thản, còn dễ nghe say mê hơn tiên âm gì của thế gian, giống như có ma lực.

Cổ bá gật đầu mỉm cười:

- Ha ha, xem ra tiểu thư đã có tính toán.

Thiên Diệp Ảnh Nhi lại lắc đầu, không ai biết được dưới mặt nạ, đôi mắt đủ để khuynh đảo toàn bộ đông thần vực phiếm động lên quang hoa như thế nào:

- Còn không có. Ta hiện giờ thầm nghĩ tận mắt xem, cực hạn của hắn, rốt cuộc có thể đến độ cao như thế nào.

- Từ đó quyết định hắn đáng giá để ta tiêu phí lên trên người hắn bao nhiêu tâm tư!

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, mấy trận chiến phong thần cuối cùng hấp dẫn chặt chẽ lấy chờ mong của toàn bộ huyền giả đông thần vực, nhưng ngược lại không có nhiều cảm xúc khẩn trương lắm. Bởi vì mấy trận chiến phong thần còn dư lại mặc dù ở cấp bậc cực cao, nhưng dường như không có gì phải thắc thỏm.

Vị trí hàng đầu tự nhiên là Lạc Trường Sinh không thể nghi ngờ, không còn khả năng nào khác. Vị trí thứ hai do Quân Tích Lệ với Thủy Ánh Nguyệt quyết ra, cho dù ai thắng ai bại, đều sẽ không khiến cho người ta ngoài ý muốn. Mà Vân Triệt, nhất định sẽ bại bởi Quân Tích Lệ. Nhưng mà, hắn lại là người thắng lớn nhất của đại hội huyền thần lần này, hắn hấp dẫn ánh mắt tán dương, dẫn tới kinh thán với oanh động, còn hơn ba thần tử khác cộng lại, thậm chí đã được vô số huyền giả của tinh giới trung vị gọi là kiêu ngạo của toàn bộ tinh giới trung vị.

Ba ngày sau.

Trận chiến giữa Quân Tích Lệ với Vân Triệt, một ngày này cuối cùng đã đến.

Mà trong vòng ba ngày này, Vân Triệt lại như biến mất không hề có động tĩnh gì, cũng không có ai nhìn thấy bóng dáng của hắn ở Trụ Thiên giới.

Viêm Thần giới, táng thần hỏa ngục.

Hỏa Như Liệt đứng ở bên bờ hỏa ngục, cùng đợi trọn vẹn ba ngày, không hề rời đi nửa bước. Những ngày này, hắn chỉ có một khắc tâm thần an bình, theo thời gian dần dần trôi đi, Vân Triệt thủy chung không từ trong hỏa ngục đi ra, nội tâm của hắn cũng càng ngày càng xao động bất an.

Chìm vào trong hỏa ngục, tới độ sâu cho dù là hắn đều không cách nào cảm giác được... Lại vẻn vẹn ba ngày không đi ra...

Đây là khái niệm cỡ nào?

Cho dù là Hỏa Như Liệt hắn, cho dù là Diễm Vạn Thương người mạnh nhất Viêm Thần giới, cũng tuyệt đối không thể nào làm được.

Cho dù kẻ nào dưới tình huống này dưới tình cảnh này đều sẽ nghĩ đến Vân Triệt tất nhiên đã táng thân trong hỏa ngục... Vốn không có thể có khả năng thứ hai.

Nhưng Hỏa Như Liệt lại thủy chung chờ ở đó, hắn tin tưởng thật sự theo như lời của Vân Triệt, vô cùng khẩn trương chờ mong kỳ tích chân chính kia.

Mà ngày hôm nay, đã đến ngày giao chiến giữa Vân Triệt với Quân Tích lệ, cách khai chiến, chỉ còn lại không đến ba canh giờ. Cho dù trong lòng hắn vững vàng hơn nữa, hai tay đã gắt gao siết chặt, hô hấp cũng trở nên đặc biệt dồn dập.

"Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự..."

Trong tiếng lẩm bẩm lo lắng của hắn, hỏa ngục phía trước đột nhiên nổ tung, mọt bóng người phi thân từ giữa mà rơi, sau đó nhẹ nhàng rơi tới trước mặt Hỏa Như Liệt.

Miệng Hỏa Như Liệt há to, sửng sốt một hồi lâu, mới cười to một tiếng, gầm rú nói:

- Vân tiểu tử, ngươi cuối cùng đã đi ra! Ba ngày này, cuối cùng không chờ đợi uổng công.

Trên mặt cười to, trong lòng thả lỏng rất nhiều, nhưng lại nổi lên hoảng sợ kịch liệt như sóng to tới cực điểm.

Ba ngày... Vân Triệt lại dừng lại ở bên trong táng thần hỏa ngục trọn vẹn ba ngày!

Ngược lại với Kim Ô tông chủ kích động, Vân Triệt lại có vẻ bình thản nở nụ cười:

- Hỏa tông chủ, làm phiền ngươi chờ lâu.

- Ha ha ha, không có chuyện gì là tốt rồi. Ta liền biết, tiểu tử ngươi nếu đã nói ra, đã dám là, vậy nhất định không có chuyện gì. Hả?

Ánh mắt của Hỏa Như Liệt đột nhiên thay đổi:

- Thần Kiếp cảnh cấp chín... Ngươi đột phá!?

Trước khi đến hỏa ngục, huyền lực của Vân Triệt mới là Thần Kiếp cảnh cấp tám, mà vào lúc này, trên người hắn thế mà lại lưu động huyền khí của Thần Kiếp cảnh cấp chín.

Tuy rằng đột phá, nhưng bất cứ kẻ nào đều sẽ không cho rằng hắn có thể chiến một trận với Quân Tích Lệ. Nhưng mà, nhìn Vân Triệt gần trong gang tấc, Hỏa Như Liệt lại đột nhiên có một cảm giác vô cùng vi diệu... Rõ ràng chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới, nhưng khí tức cả người Vân Triệt, giống như hoàn toàn không giống với lúc trước.

Về phần chỗ nào không giống trước, hắn thế mà lại không nói ra được.

Vân Triệt gật đầu:

- Ừm. Vãn bối dùng thì luân châu tu luyện bảy tháng trong hỏa ngục, cuối cùng có chút thành tựu. Một trận chiến với Quân Tích Lệ vào hôm nay, cho dù bị đánh bại, cũng không tiếc nuối.

- Bảy... Bảy... Bảy tháng!?

Toàn thân Hỏa Như Liệt chấn động mạnh, hai mắt trợn trừng, suýt chút nữa một phát cắn phải đầu lưỡi của mình.

Ở trong hỏa ngục ba ngày đã khiến trong lòng hắn gợn lên sóng to gió lớn.

Bảy tháng...

- Chung ta quay về Trụ Thiên giới đi, làm phiền Hỏa tông chủ.

Ánh mắt Vân Triệt trong suốt, chỗ sâu trong đồng tử giống như có hỏa diễm đang thiêu đốt. Lúc rời đi khỏi hỏa ngục, hắn đã điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất. So với không yên vào"Mấy ngày trước", hắn hiện giờ, vô cùng mãnh liệt muốn chiến một trận với Quân Tích Lệ.

-... Được.

Hỏa Như Liệt chớp chớp mắt, chớp hồi lâu như vậy, mới miễn cưỡng ổn định tâm tình, chậm rãi gật đầu, sau đó một tay mang theo Vân Triệt lên, biến mất ở bên cạnh hỏa ngục.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment