.
._605__2" class="block_" lang="en">Trang 605# 2
Chương 1211: Ăn miếng trả miếng
Trụ Thiên giới, phong thần đài.
Hôm nay, là trận chiến vòng thứ bảy tổ kẻ bại của cuộc chiến phong thần, chỉ có một trận đấu: Vân Triệt quyết đấu với Quân Tích Lệ.
Tuy rằng, giống với trận chiến trước Lạc Trường Sinh đấu với Thủy Ánh Nguyệt, ở trong mắt của mọi người, kết quả của trận chiến này đã là xác định, không hề phải thắc thỏm, nhưng độ chú ý lại không hề giảm đi chút nào, ít nhất còn hơn trận chiến cuối cùng của tổ phong thần.
Bởi vì một trận chiến này có Vân Triệt... Hơn nữa sẽ là một trận chiến cuối cùng của Vân Triệt.
Làm hắc mã được chú ý nhất của cuộc chiến phong thần phen này, thậm chí là nhân vật triệt để làm oanh động toàn bộ đông thần vực, biểu hiện của hắn tự nhiên bị mọi người chú ý tới, nhất là đối với huyền giả của tinh giới trung vị và tinh giới hạ vị mà nói, đã coi Vân Triệt là niềm kiêu ngạo của bọn họ, sao sẽ cam nguyện lỡ mất một trận chiến cuối cùng này của Vân Triệt.
Trên chỗ ngồi đang xem cuộc chiến, toàn bộ chỗ ngồi có khắc ấn ký đều gần như không còn một ghế trống, hiển nhiên, người muốn nhìn thấy một trận cuối cùng này của Vân Triệt tuyệt đối không chỉ có huyền giả trẻ tuổi này, cho dù những nhân vật tuyệt đỉnh đứng trên đỉnh của đông thần vực trên mặt sẽ không thừa nhận, nhưng trong tiềm thức, Vân Triệt đã trở thành một người bọn họ không thể không chú ý đến.
Thầy trò Kiếm quân đã sớm đến, nhưng Vân Triệt lại chậm chạp chưa tới, cho đến thời khắc sau cùng trước khi khai chiến, một luồng sóng nhiệt từ trên bầu trời xa xa tới gần, Hỏa Như Liệt mang theo Vân Triệt đã ngay lập tức tới, trong không trung vẽ nên một đường viêm ảnh thật lâu không tiêu tan, thẳng tắp rơi vào trong chỗ ngồi.
- Wow!!!!
Một tiếng kêu yêu kiều giòn vang, vui sướng, lại dễ nghe đến cực điểm gần như truyền vào bên tai mỗi người, Thủy Mị Âm nhảy nhót lên:
- Là Vân Triệt ca ca, Vân Triệt ca ca cuối cùng đã tới.
Vô số huyền giả đồng thời liếc mắt, ánh mắt quái dị, mặt Thủy Thiên Hành tràn đầy vạch đen, nhỏ giọng trách mắng:
- Không được hô to gọi nhỏ, còn thể thống gì!
- Huyền lực của Vân Triệt... Thần Kiếp cảnh cấp chín?
Thủy Ánh Nguyệt hơi động mi.
- Hừ! Trận chiến giữa con và Lạc Trường Sinh, tiểu tử này không có mặt, vài ngày này cũng không thấy động tĩnh của hắn, hiển nhiên vì trận đấu ngày hôm nay mà tiềm tu, lại còn thật sự bị hắn đột phá rồi.
Thủy Thiên Hành tức giận nói:
- Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi như vậy thôi, hắn tất nhiên sử dụng thì luân châu. Chỉ có điều, chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới mà thôi, nếu như hắn cho rằng như vậy đã có tư cách chiến một trận với Quân Tích Lệ, vậy hắn cũng quá hồn nhiên rồi.
Thủy Mị Âm không hài lòng chu môi, sau đó mắt đẹp lấp lánh như sao:
- Hừ! Mới không phải như phụ thân nói vậy. Con cảm giác được Vân Triệt ca ca của con lại lợi hại hơn thật nhiều đó... Không hổ là Vân Triệt ca ca của con.
- Con... Con con!
Nhìn nữ nhi của mình như thần nữ trên trời lại có vẻ mặt háo sắc, Thủy Thiên Hành há mồm trợn mắt, lại trừng phạt không được chửi mắng không được, chỉ có thể mắt liếc, nhìn chằm chằm như kim đâm vào Vân Triệt:
- Tiểu tử ngu ngốc kia... Nếu không phải lập tức vào Trụ Thiên thần cảnh, ta không... Hừ!
-... Phụ thân, mới vừa rồi người nhỏ giọng nói cái gì vậy?
Thủy Mị Âm liếc mắt sang hỏi.
-... Không có đâu, con khẳng định nghe lầm rồi.
Thủy Thiên Hành quay sang, tỏ vẻ mờ mịt vô tội.
Vân Triệt dẫn đến mọi người liếc mắt, tự nhiên cũng chú ý tới tiến cảnh huyền lực của hắn. Nhưng mà mọi người cũng chỉ thoáng kinh ngạc, vẫn chưa bởi vì vậy mà dẫn nên gợn sóng gì.
Nếu thực lực gần nhau, tăng lên một tiểu cảnh giới có thể hoàn toàn thao túng chiến cuộc. Nhưng mà, chênh lệch giữa Vân Triệt và Quân Tích Lệ, nào phải tăng lên một tiểu cảnh giới của Thần Kiếp cảnh có thể gần hơn được.
- Vân huynh đệ, chúc mừng ngươi lại có chỗ đột phá!
Hỏa Phá Vân vui vẻ nói.
- Đây phải cảm tạ Hỏa tông chủ tương trợ, còn ít nhiều nhờ ngươi đưa cho ta thì luân châu.
Vân Triệt cười đap, ánh mắt đảo qua trên phong thần đài, lướt qua bóng dáng của Quân Tích Lệ.
Ánh mắt của Viêm Tuyệt Hải, Mộc Băng Vân đều dừng ở trên người Vân Triệt, sắc mặt khác nhau. Bọn họ cách Vân Triệt gần nhất, cảm giác đến tuyệt đối không chỉ có huyền lực của hắn tăng lên, còn mơ hồ từ trên người hắn nhận thấy được một cảm giác nặng nề kỳ dị... Mà cảm giác này, lúc trước tuyệt đối không có.
- Trận chiến vòng thứ bảy tổ kẻ bại cuộc chiến phong thần, Ngâm Tuyết giới Vân Triệt đối chiến truyền nhân Kiếm quân Quân Tích Lệ, nhanh chóng lên phong thần đài!
Lúc này Vân Triệt mới đứng dậy, ánh mắt lập tức trở nên chăm chú.
Hắn vừa định bật nhảy lên, Mộc Băng Vân lại đột nhiên đưa tay túm lấy cánh tay hắn:
- Vân Triệt, Quân Tích Lệ có oán hận rất nặng đối với ngươi, nàng rất có thể sẽ cố ý hạ nặng tay với ngươi... Ngàn vạn cẩn thận.
Vân Triệt ngoái đầu nhìn lại, cho Mộc Băng Vân một ánh mắt"Yên tâm", nắm ngược lại mu bàn tay trơn như tuyết của nàng, lúc Mộc Băng Vân ngạc nhiên, hắn đã phi thân lên, đứng ở trên phong thần đài.
Mộc Băng Vân:"..."
Ánh mắt của Quân Vô Danh dừng lại hồi lâu ở trên người Vân Triệt, đôi mày kiếm tái nhợt hơi nhíu lại.
- Lệ nhi, trước khi giao thủ với Vân Triệt... Đáp ứng vi sư hai chuyện.
- Sư tôn xin phân phó.
Quân Tích Lệ cung kính cúi đầu.
Quân Vô Danh nghiêm nghị nói:
- Thứ nhất, không thể khinh địch! Tuy chỉ cách mấy ngày ngắn ngủi, nhưng kẻ này lại khiến cho vi sư có một cảm giác bất đồng cực lớn so với lúc trước, cần cẩn thận.
- Dạ.
Quân Tích Lệ lên tiếng trả lời.
Quân Vô Danh hơi khựng lại, nói:
- Thứ hai... Có thể đánh bại hắn, không thể cố ý hạ nặng tay đối với hắn!
Câu nói này, còn nặng hơn câu nói đầu tiên xa xa.
Bởi vì, một chuyến đi qua Ngâm Tuyết giới, khiến cho hắn không cách nào không kiêng kỵ Mộc Huyền Âm.
Tuổi thọ của hắn sắp hết, đương nhiên không phải sợ Mộc Huyền Âm sẽ làm gì hắn, mà là sợ Quân Tích Lệ chết yểu ở trong tay Mộc Huyền Âm. Mộc Huyền Âm khiến cho hắn không thể không cố kỵ không phải ở chỗ huyền lực của nàng mạnh đến không bình thường, mà là ở tính nết của nàng.
Lúc trước ở Ngâm Tuyết giới, Mộc Huyền Âm hành lễ vãn bối đối với hắn, lời nói hành động cung kính có thừa, lại chỉ vì Quân Tích Lệ mạo phạm Vân Triệt, nàng liền trực tiếp trở mặt, giận dữ mắng mỏ trước, sau đó cho Quân Tích Lệ một bạt tai, cuối cùng còn trực tiếp đuổi thầy trò bọn họ ra khỏi Ngâm Tuyết giới, hai chữ"Kiếm quân" đủ để khiến cho chúng tinh giới thượng vị đều cam nguyện cúi đầu, nhưng ở trong mắt nàng lại nhỏ bé giống như bụi trần quá mức không đáng ngoảnh lại nhìn.
Tính tình như vậy, sợ rằng tìm khắp toàn bộ thần giới không có người thứ hai.
Nếu Quân Tích Lệ thật sự làm trọng thương Vân Triệt, cho dù không hề làm trái với quy tắc phong thần đài, lấy che chở cực độ của Mộc Huyền Âm đối với Vân Triệt, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó... Hậu quả khó lường.
Lấy tính nết cực kỳ yêu tà kia của Mộc Huyền âm, tuyệt đối làm ra được!
"..." Quân Tích Lệ trầm mặc hồi lâu, mới bình thản lên tiếng trả lời:
- Dạ.
Môi Quân Vô Danh mấp máy, còn định nói thêm gì đó, nhưng đụng chạm đến ánh mắt rõ ràng còn lạnh như băng hơn bình thường rất nhiều của Quân Tích Lệ, hắn cuối cùng khoát tay chặn lại:
- Đi đi.
Bóng trắng lóe lên, kiếm khí quét không, Quân Tích Lệ đứng trên phong thần đài, ánh mắt trong bình tĩnh lộ ra âm hàn, chưa động huyền khí, một luồng kiếm ý vô hình đã khuấy động trên phong thần đài, trong lúc nhất thời, như có ngàn vạn kiếm bén nhìn không thấy nhằm thẳng vào Vân Triệt.
Đây là vô ảnh kiếm ý của truyền nhân Kiếm quân, đâu phải người bình thường có khả năng thừa nhận, mới bắt đầu Vân Triệt có vẻ bình tĩnh, không hề né tránh chính diện đối mặt với Quân Tích Lệ, nhưng sau thời gian vài giây, ánh mắt của hắn bắt đầu rời rạc, sắc mặt dần dần trở nên mất tự nhiên, đến cuối cùng, hô hấp của hắn khi thì đình trệ, khi thì dồn dập, thân thể đang không ngừng lắc lư, gần như đã khó có thể đứng vững.
Hai người chưa giao thủ, huyền khí chưa động, chỉ có khí tức va chạm nhau, Vân Triệt đã chắc chắn rơi vào thế yếu, trên chỗ ngồi xem cuộc chiến có không ít người lắc đầu thở dài, lại không ai cảm thấy bất ngờ.
Mộc Hoán Chi thở dài một tiếng:
- Không hổ là truyền nhân của Kiếm quân, tuổi còn nhỏ, kiếm ý đã đạt đến cảnh giới như thế. Vân Triệt... Thật sự khó có thể so sánh được với nàng.
- Còn chưa bắt đầu giao thủ đã kiếm ý áp chế, nàng ta rõ ràng cố ý khiến cho Vân huynh đệ khó chịu!
Hỏa Phá Vân tức giận nói.
- Haizzz.
Mộc Băng Vân khẽ thở dài. Nàng rõ ràng ân oán giữa Vân Triệt và Quân Tích Lệ, càng rõ ràng lấy thực lực của Vân Triệt, có thể chống đỡ đến mức như thế này ở dưới vô ảnh kiếm ý của Quân Tích Lệ đã vô cùng không dễ dàng, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng đã bị áp chế đến e ngại sợ hãi đan xen, chưa chiến đã đầu hàng trước.
Khư Uế tôn giả nhíu mày, hắn có lịch duyệt loại nào, tự nhiên nhìn ra được Quân Tích Lệ dường như có oán hận đối với Vân Triệt... Hơn nữa còn là oán hận không nhỏ.
Xem ra, một trận chiến này nhất định sẽ nhanh chóng kết thúc... Khư Uế tôn giả thầm nghĩ trong lòng, nhìn lướt qua Vân Triệt, cánh tay vung lên:
- Khai chiến!
Khoảnh khắc khi tiếng hô của Khư Uế tôn giả vừa dứt, một đường minh quang lóe lên trong ánh mắt của mọi người,"Vụ Quang" ra khỏi vỏ, một đường kiếm quang trắng xám không biết từ đâu tới, nháy mắt vắt ngang giữa Quân Tích Lệ và Vân Triệt.
Không gian của phong thần đài, giống như đột nhiên nứt ra một vết trắng xám.
- Vân Triệt cẩn thận!
- A!!
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến nhất thời vô số kinh hô.
Nhưng lại trong nháy mắt, những tiếng kinh hô này giống như bị lỗ đen nuốt hết, hoàn toàn trôi đi.
Kiếm quang trắng xám thoáng hiện, đồng thời một đường kiếm màu son hình cung cũng quét ngang mà ra, mặc dù tốc độ kém hơn kiếm quang màu trắng xám nửa khoảnh khắc, nhưng thần uy bùng nổ trong nháy mắt này, khiến trái tim của mọi người vì vậy mà co rút.
Rầm!!!!!
Một tiếng vang thật lớn, một bóng người bắn ngược thẳng tắp ra ngoài, điên cuồng phun ra mấy đường máu tươi trên không, hung hăng nện xuống ở ngoài trăm dặm. Nhưng luồng kiếm uy kinh khủng này vẫn bao phủ hơn phân nửa phong thần đài như cũ, thật lâu không trôi đi.
Toàn bộ khu vực phong thần đài giống như đột nhiên bị nhét vào một chiếc vạc lớn, yên tĩnh vô cùng quỷ dị, từng đôi tròng mắt phóng đại đến gần như phá nát.
Đây mới là chiêu đầu tiên sau khi Khư Uế tôn giả tuyên bố khai chiến, là chiêu giao thủ đầu tiên của hai người, nhưng lại là một phía bị trọng thương.
Mà người bị thương nặng trong một chớp mắt, rớt máu trăm dặm kia...
Chính là Quân Tích Lệ!
Nàng ngồi phịch nghiêng dưới đất, một thân áo trắng nhuốm máu hơn phân nửa, giữa cánh môi tái nhợt máu chảy như suối, hiển nhiên nhận lấy nội thương cực kỳ nghiêm trọng. Mà đôi tròng mắt của nàng không còn vẻ sắc bén lạnh lùng như lúc trước, chỉ có trống rỗng hoàn toàn đục ngầu... Như đột nhiên rơi vào trong vực sâu ác mộng hư ảo.
Thân trên Vân Triệt ngửa ra sau trên phạm vi lớn, một lỗ máu nổ tung trước ngực hắn, nhưng chưa xuyên thủng, sau đó, hắn chậm rãi đứng lên, máu trước ngực dừng chảy, hai chân giống như bị đóng đinh trên phong thần đài, không hề lui lại phía sau nửa bước.
Trên người hắn, nào còn có một chút tư thái do bị vô ảnh kiếm ý lúc trước áp chế, cả người như cây tùng cổ vạn năm, ngạo nghễ lạnh lẽo nhìn Quân Tích Lệ bị đánh bay ra xa, trọng thương tê liệt trên đất, cự kiếm màu son trong tay không có kiếm quang bỏng mắt, lại là một luồng uy áp đáng sợ tuyệt luân giống như cự thú nơi vực sâu hoàn toàn thức tỉnh, mở ra răng nanh khủng bố bao phủ toàn bộ phong thần đài.
- A a a a.
- A... A... Đây... Đây là... Đã xảy ra... Chuyện gì?
Hai mắt Hỏa Phá Vân trợn trừng, lắp bắp.
- Quân Tích Lệ... Thế mà lại...
- Ta không phải... Đang... Nằm mơ chứ?
....
.......
Sau tĩnh mịch, chỗ ngồi xem cuộc chiến lại giống như nổ tung, gần như hơn phân nửa cường giả các giới đều đứng dậy, không thể tin được vào hai mắt của mình.
Ở trên phong thần đài, kỳ tích mà Vân Triệt sáng tạo ra đã quá mức, hết lần này đến lần khác khiếp sợ người đời, thậm chí phá vỡ nhận thức, đây cũng là lý do vì sao trận đấu của Vân Triệt sẽ nhận được chú ý như thế.
Ngay khi mọi người cho rằng đã thấy được cực hạn của Vân Triệt, một chiêu đầu tiên trong trận chiến giữa hắn với Quân Tích Lệ liền đã một lần nữa làm cho toàn bộ bọn họ hoảng sợ thất sắc.
Một kiếm làm trọng thương Quân Tích Lệ!
Bên tai vang lên tiếng kinh hô bốn phía, có lẽ toàn bộ đông thần vực đều đã vì trong nháy mắt vừa rồi mà nổi lên cơn sóng gió động trời, Vân Triệt lại hoàn toàn bình tĩnh. Hắn không nhân cơ hội truy kích, tay cầm Kiếp Thiên kiếm đứng ngạo nghễ ở đó, lạnh lùng nhìn Quân Tích Lệ vẫn chưa đứng dậy, hoặc vẫn còn chưa hoàn hồn, khóe miệng im lặng nhếch lên một độ cong nhỏ không thể thấy.
Quân Tích Lệ có bao nhiêu oán hận đối với hắn, trong lòng hắn rõ ràng. Nhất là theo hắn danh chấn đông thần vực, oán hận này cũng sẽ theo đó mà phóng đại.
Trận chiến giữa Quân Tích Lệ với Hỏa Phá Vân, nàng khiến Hỏa Phá Vân thảm bại trong nháy mắt, đó là vì cho hả giận.
Đối với Hỏa Phá Vân có quan hệ gần với hắn đã là như thế, giao thủ cùng với hắn tự nhiên chỉ biết càng sâu.
Mà phương thức có thể đả kích hắn lớn nhất của Quân Tích Lệ, dĩ nhiên là khiến hắn thảm bại... Để cho hắn bại càng nhanh càng tốt, càng thảm càng tốt, tốt nhất như Hỏa Phá Vân một chiêu mà bại, để cho vầng hào quang của hắn từ đây phủ thêm một tầng trò cười"Bị truyền nhân của Kiếm quân làm thảm bại trong chớp mắt".
Cho nên, hắn kết luận Quân Tích Lệ vô cùng có khả năng sẽ ở nháy mắt đầu tiên liền toàn lực ra tay... Hơn nữa có thể còn là một kiếm còn tàn khốc vô tình hơn so với lúc đánh tan Hỏa Phá Vân.
Nhưng Vân Triệt dù sao cũng không phải là Hỏa Phá Vân, cho dù một kiếm toàn lực bất ngờ, cũng không nhất định có thể cam đoan khiến hắn trực tiếp bị thương nặng thất bại. Cho nên, Quân Tích Lệ vừa đi lên đã liền phóng thích kiếm ý, khiến Vân Triệt chưa chiến đã e sợ trước... Dù sao, kiếm ý là một loại khí tức kiếm đạo, không dính dáng đến huyền khí, cũng không phải không tuân theo quy định.
Hắn biểu hiện ra sợ hãi thất thần ở trước kiếm ý cường đại của Quân Tích Lệ, mà khoảnh khắc đầu tiên sau khi Khư Uế tôn giả tuyên bố khai chiến, Quân Tích Lệ đầu tiên toàn lực ra tay, Vụ Quang kiếm ngưng tụ huyền lực và kiếm ý cực hạn của nàng, xuyên thẳng vào Vân Triệt.