.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1211" class="block_" lang="en">Trang 606# 1
Chương 1212: Mạnh mẽ phá kiếm vực
Tất cả, đều như Vân Triệt dự đoán trước.
Nhưng mà, hắn lại không hề tránh đi hoặc chống đỡ, mà trong cùng một khoảnh khắc nháy mắt mở ra"Oanh thiên"... Tuy rằng tốc độ vung kiếm của hắn hơn Quân Tích Lệ, nhưng hắn thân phụ phật tâm thần mạch do Mộc Huyền Âm ban cho, huyền lực ngưng tụ, tốc độ bùng nổ còn hơn xa Quân Tích Lệ, một đường kiếm hình cung màu son còn chậm hơn kiếm quang trắng xám, nhưng uy lực còn thắng được hơn xa xa.
Kiếm quang của Quân Tích Lệ xuyên suốt mà qua đường kiếm hình cung màu son, uy lực bị giảm đi ít nhất bảy phần. Quân Tích Lệ tuyệt đối không ngờ tới, Vân Triệt lại giống như nàng bùng nổ trong nháy mắt đầu tiên này, hơn nữa bùng nổ còn mãnh liệt hơn nàng, dốc hết sức ra tay trong khoảnh khắc, cũng đồng thời ý nghĩa với sơ hở trong khoảnh khắc, nàng gần như dưới không hề phòng ngự bị đánh vào chính diện, bị thương nặng trong chớp mắt.
Mà trên người Vân Triệt, chính là nhiều thêm một lỗ máu râu ria, ngay cả xương cốt đều không thể xuyên suốt.
- Haizzz.
Quân Vô Danh giật mình trong ngắn ngủi, sau đó thở dài một tiếng. Thật hiển nhiên, Quân Tích Lệ không hề nghe lời hắn nói, bởi vì nàng không cách nào không chế oán hận cực hạn của bản thân đối với Vân Triệt... Trái lại Vân Triệt, lại lợi dụng oán hận cua Quân Tích Lệ đối với mình, trực tiếp làm nàng bị trọng thương.
- Tiểu tử này, vĩnh viễn có thể mang đến kinh hỉ, ha.
Thương Thích Thiên chậc chậc trong miệng.
Tinh Thần đế ngạc nhiên nói:
- Rõ ràng chính là tăng lên một tiểu cảnh giới của Thần Kiếp cảnh, huyền lực của hắn, thế mà lại cường thịnh đến tận đây, so với lúc trước, vốn không thể so sánh nổi! Còn có kiếm của hắn, có khác biệt rất lớn so với lúc trước.
Phạm Thiên thần đế híp hai mắt lại:
- Đâu chỉ là khác biệt rất lớn, vốn là cách biệt một trời. Rõ ràng vẫn là một thanh kiếm đó, nhưng kiếm thế, cường thịnh hơn lúc trước đâu chỉ gấp mười lần! Về cấp bậc, rõ ràng đã vượt qua Vụ Quang của Quân Tích Lệ.
- Mới mấy ngày ngắn ngủi, bản thân hắn, cùng với kiếm của hắn, lại có thể nói là thoát thai hoán cốt... Hắn rốt cuộc làm được như thế nào!
Ánh mắt của chúng thần đế đều tập trung ở trên người Vân Triệt, trong lúc nhất thời nhất tề không nói gì. Lại một lần, nhưng nhân vật giống như thần thánh thần giới đứng ở trên đỉnh hỗn độn, vì một tiểu bối tuổi chưa tròn nửa giáp mà trong lòng chợt nổi lên gợn sóng.
- Vân huynh đệ, huyền lực của hắn... Thật sự chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới?
Hỏa Phá Vân giật mình nói, khuôn mặt không thể tin được.
Hỏa Như Liệt thở dài:
- Phá Vân, Vân tiểu tử làm như thế, là đang xả giận cho con.
-... Con biết.
Hỏa Phá Vân khẽ gật đầu.
- Hỏa tông chủ, mấy ngày này Vân Triệt rốt cuộc ở đâu, lại làm cái gì?
Mộc Băng Vân hỏi, dưới tuyết nhan bình tĩnh là vẻ kinh hãi khó nén.
Hỏa Như Liệt khẽ lắc đầu:
- Ta cũng thật không ngờ, hắn thế mà lại... Có thể đến trình độ như thế này. Tiểu tử này... Tuyệt đối là tiểu quái vật hạng nhất của đông thần vực! Một trận chiến này, nói không chừng... Nói không chừng... Có thể sẽ thắng!
Viêm Tuyệt Hải kích động nói:
- Không, không phải là khả năng, là rất có khả năng! Một kiếm mới vừa rồi của Vân Triệt, thực lực đã hơn xa lúc trước. Mà Quân Tích Lệ rõ ràng đã bị thương không nhẹ, cho dù tổng hợp lại thực lực nàng ta ở trên Vân Triệt, cũng đã rơi vào hoàn cảnh xấu.
Mộc Băng Vân nói:
- Không thể khinh thường, tuy rằng nàng ta sơ ý bị thương, nhưng mà, nàng ta dù sao cũng là truyền nhân của Kiếm quân!
Trên phong thần đài, Quân Tích Lệ đã chậm rãi đứng lên. Sắc mặt của nàng phủ một tầng tái nhợt không bình thường, vết máu trên khóe môi vào áo trắng nhìn thấy ghê người, nhưng mà, khoảnh khắc khi một lần nữa nàng cầm Vụ Quang vào lại trong tay, một luồng kiếm uy đáng sợ mang theo phẫn nộ mãnh liệt, vẫn khiến vô số huyền giả vì như vậy mà nín thở.
Tiếng ồ lên trên chỗ ngồi xem cuộc chiến dừng lại, trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Mỗi một góc của đông thần vực, toàn bộ huyền giả vây quanh tinh thần bia cũng đều ngừng thở, trái tim kinh hoàng.
Chẳng lẽ... Vân Triệt... Sẽ thắng?
Suy nghĩ này, vào mười giây trước cho dù là kẻ nào đều sẽ chỉ coi là vớ vẩn. Nhưng giờ phút này, lại kích động đến trong tâm hồn của tất cả mọi người.
Có thể làm truyền nhân của Kiếm quân, Quân Tích Lệ nào phải kẻ ngu dốt, lúc nàng đứng dậy đã liền rõ ràng, Vân Triệt rõ ràng đã lợi dụng tâm tư của nàng mà tính kế ngược lại nàng, lúc trước tư thái như bị kiếm ý của nàng chấn nhiếp vốn chính là cố tình làm ra, làm hiện tượng giả để dụ nàng ra tay.
Khí thế cả người Vân Triệt, cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, kiếm uy đến từ hắn gây cho nàng cảm giác đè nén vô cùng rõ ràng... Nàng càng rõ ràng hơn tất cả mọi người, cho dù nàng không kịp ứng phó, sơ hở tràn khắp, nhưng có thể một kiếm làm nàng bị thương nặng đến trình độ như vậy, cho dù bản thân dưới toàn lực, có lẽ cũng chẳng qua chỉ như thế.
Đây là còn sau khi làm yếu đi kiếm mang của nàng trên diện rộng!
Mà Vân Triệt không nhân cơ hội truy kích, ngược lại vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, theo ý nàng cũng tuyệt đối không phải ung dung, mà không thể nghi ngờ là một kiểu trào phúng và miệt thị.
Nàng nhớ lại mới vừa rồi Quân Vô Danh báo trước cho... Vân Triệt giờ phút này, đã vốn không phải là Vân Triệt của ba ngày trước.
Hô hấp của Quân Tích Lệ dồn dập, Vụ Kiếm quang hơi run ru, nhưng dần dần, run run trên thân kiếm dần biến mất, hô hấp của nàng cũng bắt đầu gần như vững vàng, liền ngay cả oán hận trong măt, cũng biến thành hoàn toàn bình thản.
Đến cuối cùng, tròng mắt của Quân Tích Lệ thế mà lại hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, ánh sáng chợt tối đi, phong thần đài hoàn toàn âm u, trước mắt mọi người chợt lóe lên, giống như đột nhiên xuất hiện một biển trời sao, trời sao cắn nuốt tất cả, chỉ có một mình Quân Tích Lệ dưới ánh trăng sáng trong, sau đó, vô số ngôi sao hiện lên lóng lánh, Quân Tích Lệ như nguyệt thần trên trời cao được chúng tinh nâng đỡ, ngạo nghễ lăng không, áo trắng nhiễm máu ở trong thần thánh tăng thêm một phần thê diễm.
- Vô tâm kiếm vực...Vân Triệt cẩn thận!
Mộc Băng Vân đột nhiên khẽ lẩm bẩm.
Một luồng uy áp hàn băng phủ xuống, cho dù ở bên ngoài kiếm vực, vô số huyền giả trẻ tuổi đều trong mắt run run.
- Một kiếm vừa rồi của Vân Triệt ngoài dự đoán của mọi người, bị thương nặng không chỉ là thân thể của Quân Tích Lệ, còn có tôn nghiêm của nàng, mà vô tâm kiếm vực quan trọng nhất đó là tâm kiếm quy nhất, trước tiên tiến vào cảnh giới"Vô tâm", nàng dưới đồng thời bị thương, nhưng chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, liền mở ra vô tâm kiếm vực... Đáng tiếc.
Lưu Quang giới, một trưởng lão thở dài.
Thủy Thiên Hành nói:
- Bằng không, sao lại được Quân Vô Danh lựa chọn làm truyền nhân. Chỉ có điều, nàng ta vừa lên đến liền mở vô tâm kiếm vực, hiển nhiên bị thương không nhẹ, tự biết không thể đánh lâu.
- Mặc dù Quân Tích Lệ bị thương, khí tức rõ ràng yếu đi rất nhiều, nhưng mà... Vô tâm kiếm vực này cho dù Lạc Trường Sinh đều ứng đối tuyệt đối không thoải mái, huống chi sư phụ của Lạc Trường Sinh là Cô Tà tiên tử, vốn biết phương pháp ứng đối với vô tâm kiếm vực, Vân Triệt hắn... Thật sự có thể...
- Nhất định có thể, nhất định có thể!
Thủy Mị Âm thật dùng sức hô lên.
- Hừ! Quân Tích Lệ liều mạng cũng muốn chọc ra trên người Lạc Trường Sinh hai lỗ thủng, chỉ bằng một kiếm mới vừa rồi, nàng chọc ra trăm lỗ thủng ở trên người Vân Triệt vẫn đều là nhẹ, hừ!
Thủy Thiên Hành tức giận nói.
Bên trong kiếm vực, Vân Triệt vì vạn tinh nhằm tới mà bóng dáng hôn ám lại hèn mọn, như một bụi bặm bất cứ lúc nào đều có thể thoải mái gạt bỏ. Ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng, Kiếp Thiên kiếm chậm rãi đặt ngang trước người.
Thế tay của Quân Tích Lệ hơi đổi.
Trong vô tâm kiếm vực, vạn vật đều là kiếm, vạn kiếm đều có linh hồn, sẽ nhằm thẳng lấy mục tiêu, chỉ có thể chống đỡ, không thể tránh đi.
Trên người Vân Triệt thiêu đốt lên kim viêm, Kiếp Thiên kiếm cũng bị kim viêm che lấy, chung quanh đều là kiếm quang kiếm khí, vô cùng vô tận, như cơn lốc mưa rào trên trời giáng xuống, thế nhưng hắn lại nhìn cũng không thèm nhìn, thân kiếm mãnh liệt chém ra.
Một tiếng nổ vang, khu vực mười trượng chung quanh Vân Triệt nổ vang viêm quang, kiếm uy kích động, toàn bộ kiếm quang tới gần đến khu vực mười trượng toàn bộ trực tiếp nứt vụn, hóa thành tàn quang đầy trời, nhưng sau đó, tàn quang lại hóa thành nhiều kiếm quang hơn, hơn nữa càng thêm cuồng bạo, đâm thẳng vào Vân Triệt.
Ngàn vạn kiếm quang, đủ để cắt Vân Triệt thành mảnh vụn nhỏ nát nhất.
Ầm rầm!!!
Kiếm thứ hai của Vân Triệt cũng vào lúc này chém thẳng xuống, kiếm quang mới sinh chưa tới gần, liền lại băng diệt... Hơn nữa băng diệt càng thêm triệt để
Sau khi Hồng nhi cố tình ăn hết kim ô thánh kiếm, sức nặng và kiếm uy của Kiếp Thiên kiếm đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Vân Triệt ở dưới đáy táng thần hỏa ngục bảy tháng, luyện hóa phượng hoàng thần huyết và tu luyện huyền lực chỉ chiếm một phần thời gian thật nhỏ, hầu hết thời gian, là cố hết sức khống chế Kiếp Thiên kiếm mới sinh ra.
Mà sau ròng rã sáu tháng, hắn mới cuối cùng miễn cưỡng làm được... Hơn nữa, còn phải ở dưới trạng thái"Oanh thiên" cực hạn nhất. Bằng không, cho dù ở trạng thái Luyện ngục đều vốn không thể khống chế được, ở trạng thái bình thường càng tuyệt đối không có khả năng.
Trong quá trình này, huyền lực của Vân Triệt cũng bị rèn luyện đến vô cùng ngưng thực.
Mà Kiếp Thiên kiếm mới sinh ra, khoảnh khắc khi Vân Triệt có thể khống chế được nó, cũng đại biểu cho Vân Triệt mới sinh ra.
Rầm!! Rầm!! Rầm!! Rầm!! Rầm ----
Trong vô tâm kiếm vực, mỗi một hạt bụi bặm, mỗi một tia không khí đều có thể hóa thành kiếm bén, một khi bị cuốn vào trong đó, giống như rơi vào vạn kiếm luyện ngục chân chính. Nhưng giờ phút này, bên trong kiếm vực lại là viêm quang bỏng mắt, kiếm uy mênh mông, mặc cho kiếm quang sắc bén tuyệt luân, vô cùng vô tận, lại bị Vân Triệt xua nát từng kiếm.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến yên tĩnh không tiếng động, kiếm quang đâm vào không khí và âm thanh kiếm uy nổ vang che mất tất cả, trong ánh mắt trợn tròn của tất cả mọi người, đã không biết bao nhiêu kiếm quang đâm xuống, mỗi một đường kiếm quang nào trong đó đều mang theo khí tức khủng bố đến khiến huyền giả trẻ tuổi này sợ run...
Lại từ đầu đến cuối đều không thể tổn thương được Vân Triệt một chút nào, liền ngay cả tới gần người đều không thể.
- Vân Triệt thế mà lại... Chống đỡ được?
- Đâu chỉ vậy... Dường như đến hiện giờ, cho dù cả một cọng tóc đều chưa hề thương tổn được. Nếu đổi lại là ta, sợ rằng đã sớm chết một vạn lần... Chậc.
Huyền giả trẻ tuổi nói chuyện nặng nề hít một hơi khí lạnh.
- Đó chính là... Vô tâm kiếm vực! Ngay cả Lạc Trường Sinh đều bị thương ở trong đó.
- Vân Triệt chẳng lẽ... Thật sự có khả năng chiến thắng được Quân Tích Lệ?
Rầm! Rầm! Rầm ầm ----
Mỗi một lần Vân Triệt vung kiếm, cũng sẽ nổ tung một đường viêm quang chói mắt ở trên phong thần đài, chiếu rọi từng gương mặt dại ra như tờ giấy, kèm theo tiếng nổ vang giống như kinh lôi.
Quân Tích Lệ và Vân Triệt đều sử dụng kiếm, kiếm của Quân Tích Lệ sắc sảo cực hạn, có thể xé rách đâm xuyên tất cả, kiếm của Vân Triệt lại cương mãnh tuyệt luân, đều lấy kiếm làm vật trung gian, lại là hai lực lượng lĩnh vực khác nhau.
Chỗ ngồi của Phúc Thiên giới, Lục Lãnh Xuyên cố ý xem từ đầu đến cuối đã đứng lên, hắn vốn tính tình ổn trọng vào lúc này lại tròng mắt run run, hô hấp dồn dập.
Trận giao thủ kia với Vân Triệt, hắn thống khoái thỏa chí, cuối cùng bỏ qua cho thắng lợi chủ động nhận thua, hắn cũng cam tâm tình nguyện, tuyệt đối không hề tiếc nuối. Nhưng vốn tưởng rằng bản thân đã tự mình lĩnh giáo cực hạn của Vân Triệt rồi, nhưng mà hôm nay huyền lực của Vân Triệt chỉ có tiến cảnh một tiểu cảnh giới, nhưng khí tức quá lớn, khi đó lại vốn không thể so sánh nổi.
Mà mỗi một kiếm Vân Triệt chém ra, kiếm uy đáng sợ đến khiến cho hắn hít thở không thông, để cho hắn cảm giác được rõ ràng, cho dù bản thân dốc hết toàn lực, cũng vốn không có khả năng chính diện chống đỡ được một kiếm nào trong đó.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi... Cho dù dựa vào thì luân kết giới, thêm vào thì luân châu bản thân tặng cho hắn, cũng tối đa mới mấy tháng mà thôi
- Xem ra, một trận kia, nhất định là một trận chiến duy nhất mà đời này ta có tư cách trở thành đối thủ của hắn.
Lục Lãnh Xuyên lẩm bẩm nói.
Hắn là nhi tử Phúc Thiên Giới Vương, thân phận tôn quý cao lớn cỡ nào. Mà Vân Triệt xuất thân hạ giới, sư thừa cũng chẳng qua mới là tinh giới trung vị. Nhưng mà, giờ phút này ở trong mắt Lục Lãnh Xuyên, Vân Triệt vẫn đứng ở một lĩnh vực mà hắn phải ngẩng đầu mới có thể ngưỡng vọng... Hơn nữa, bản thân chỉ biết cách hắn càng ngày càng xa.
Phúc Thiên Giới Vương Lục Trú than thở:
- Tương lai của kẻ này, sợ rằng chư vị thần đế cũng không dám đoán trước. Nếu trận chiến này hắn có thể chiến thắng Quân Tích Lệ, như vậy... Sợ rằng tứ đại Vương giới đều sẽ cướp đoạt mời chào.
Lục Lãnh Xuyên thấp giọng nói:
- Phụ vương, Vân huynh đệ hắn... Thật sự có cơ hội thắng sao? Mặc dù hắn hoàn toàn chống được công kích của vô tâm kiếm vực, nhưng bị phong kín trong đó, không cách nào thoát thân, thoáng có sơ hở, sẽ gặp...
Lục Trú lại lắc đầu nói:
- Không, chẳng lẽ con đã quên, Vân Triệt... Còn có huyễn thần!
Rầm!!!
Lục Trú vừa dứt lời, viêm quang trên phong thần đài phá nát, hỏa diễm thoát phá với kiếm quang nứt vụn điên cuồng bắn ra bốn phía, cùng lúc đó, phượng hót chấn không, một đường viêm ảnh màu vàng phá không bay ra, xuyên qua từng tầng kiếm quang, nặng nề đánh lên trên người Quân Tích Lệ ở trung tâm kiếm vực.
Một đống kim viêm nháy mắt cháy đầy toàn thân Quân Tích Lệ.
Toàn thân Quân Tích Lệ chấn động mạnh, vô tâm kiếm vực cũng kịch liệt run run, toàn bộ kiếm quang vì như vậy mà chậm lại, viêm mang chợt lóe lên trong mắt Vân Triệt, ánh lửa xoay mình cháy tới cao trăm trượng.
- Hoàng tuyền tro tàn!!
Rầm -----------
Như có một vầng thái dương nổ tung ở trung tâm, vô tâm kiếm vực nhất thời nứt ra mấy vết rách màu vàng, công kích của kim ô huyễn thần cũng đồng thời bùng nổ, một"Hoàng tuyền tro tàn" giống vậy lấy thân thể Quân Tích Lệ làm trung tâm vô tình nổ tung.
Rầm!!
Tròng mắt của Quân Tích Lệ khôi phục tiêu cự, toàn thân nàng cháy lửa, như lá khô bị cơn lốc thổi quét bay ngang ra ngoài. Còn vô tâm kiếm vực hoàn toàn tán loạn, toàn bộ vì sao đồng thời tiêu tán, trôi đi bên trong tàn quang. Bóng dáng của Vân Triệt kéo theo kiếm quang màu son như sao chổi phi xuống, nhằm thẳng Quân Tích Lệ.