Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1212 - Chương 1214: Vô Danh Kiếm Uy

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1213" class="block_" lang="en">Trang 607# 1

 

 

 

Chương 1214: Vô Danh kiếm uy



- Vô... Danh... Kiếm!

- Là kiếm của Kiếm quân!

Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, còn có các góc của đông thần vực, vang lên vô số tiếng kinh hô.

Tròng mắt Vân Triệt co rút lại, khoảnh khắc khi Vô Danh kiếm ra khỏi vỏ, cảm giác bất an lúc trước trực tiếp hóa thành khí tức tử vong, hơn nữa vô cùng mãnh liệt. Cảm giác này rõ ràng đang nói cho Vân Triệt, chuôi kiếm này, có thể dễ dàng cướp đi tính mạng của hắn.

Hai tay của Quân Tích Lệ cùng nắm trên chuôi kiếm màu đồng cổ, cho dù như thế, chuôi kiếm vẫn đang kịch liệt run run, giống như muốn tránh thoát. mà trên chuôi kiếm, chính là không nhìn thấy sự tồn tại của thân kiếm, chỉ hoàn toàn trống không, giống như thanh"Vô Danh kiếm" này, chỉ tồn tại chuôi kiếm không thôi.

Nhưng mà, khí tức kia để cho mỗi một dây thần kinh toàn thân hắn đều thắt chặt tới cực điểm lại đang nói cho hắn biết sự khủng bố của chuôi kiếm này.

Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, vô số cường giả đứng dậy, có người lộ vẻ mặt kinh hãi, có người cau chặt chân mày. Vô Danh kiếm, cũng chỉ có cường giả đứng ở trên đỉnh thần giới mới chính thức rõ ràng được sự cường đại của nó, bọn họ càng rõ ràng chuôi kiếm này cũng không phải cấp bậc lực lượng của Quân Tích Lệ vào lúc này có thể khống chế được, hậu quả của cưỡng ép khống chế sẽ vô cùng thảm thiết.

- Lệ nhi... Dừng tay! Dừng tay!!

Quân Vô Danh triệt để quá sợ hãi, lý trí để cho hắn không cố tình xông lên phong thần đài, nhưng khí tức toàn thân hắn xuất hiện hỗn loạn rõ ràng... Bởi vì hắn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào hậu quả sẽ là như thế nào nếu giờ phút này Quân Tích Lệ cưỡng ép sử dụng Vô Danh kiếm.

Vô Danh kiếm là kiếm của Kiếm quân, cũng chỉ sẽ truyền cho Quân Tích Lệ. Sở dĩ hắn kêu Quân Tích Lệ cõng Vô Danh kiếm trên người, ngày đêm không rời, đó là vì để cho Quân Tích Lệ có thể sớm ngày phù hợp, từ đó có thể nhanh chóng khống chế.

Nhưng mà, kia ít nhất phải sau khi Quân Tích Lệ thành Thần Quân cảnh!

Quân Tích Lệ hiện giờ cưỡng ép sử dụng... Nhẹ thì thiên phú tổn hại cực lớn, nặng thì thân phế, thậm chí có khả năng mất mạng!

Quân Vô Danh lại mắt điếc tai ngơ, ánh mắt u ám quyết tuyệt, cánh môi cắn chặt, sau đó đột nhiên phun ra một búng huyết vụ lên trên Vô Danh kiếm.

Nhất thời, Vô Danh kiếm run run giãy giụa bắt đầu thong thả lại, cho đến khi dừng hẳn, dưới huyết vụ lây dính, một đoạn kiếm thể hơi mờ thoáng chớp động, như ẩn như hiện.

"..." Chân mày Vân Triệt nhíu lại thật sâu, hai tay cũng gắt gao nắm chặt lấy Kiếp Thiên kiếm. Hắn cảm giác ra được, Quân Tích Lệ phun ra không phải là huyết vụ bình thường, mà rõ ràng là tinh huyết!

- Lệ nhi!!

Quân Vô Danh triệt để hoảng sợ... Hắn chỉ có một truyền nhân là Quân Tích Lệ, hắn còn thừa lại không bao nhiêu tuổi thọ, cũng nhất định không có khả năng tìm được đến một truyền nhân thích hợp, Quân Tích Lệ không chỉ là đệ tử duy nhất của hắn, càng là truyền nhân duy nhất của nhất mạch Kiếm quân, nếu Quân Tích Lệ chết yểu ở đây, liền có ý nghĩa nhất mạch Kiếm quân đoạn tuyệt!

- Nàng... Nàng điên rồi sao?

Thủy Ánh Ngấn kinh sợ nói. Thân là nhi tử Lưu Quang Giới Vương, tự nhiên không phải không biết Vô Danh kiếm là tồn tại như thế nào. Cưỡng ép ra khỏi vỏ, còn không hề do dự tế ra tinh huyết, đây phải cần oán hận với điên cuồng bao lớn mới có thể làm ra được!

-... Xem ra, đối với nàng ta mà nói, tôn nghiêm còn hơn sinh mệnh, thậm chí còn hơn thiên phú kiếm đạo của mình.

Thủy Ánh Nguyệt khẽ hít một hơi, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Nàng và Quân Tích Lệ từng có mấy lần giao thủ, cảm giác được nàng ta là một người cực kỳ cao ngạo, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nàng ta sẽ quyết tuyệt đến mức độ như vậy.

Có lẽ, ở độ tuổi chừng ấy của nàng ta, tu vi kiếm đạo đã đạt đến cảnh giới như bây giờ, có quan hệ rất lớn đến tính tình như vậy của nàng ta.

Đúng lúc này, dị biến chợt phát sinh.

Quân Vô Danh như chim diều hâu phủ không, lao thẳng tới phong thần đài.

Khư Uế tôn giả luôn chặt chẽ chú ý tới khí tức của Quân Vô Danh, nhưng trong tiềm thức, dù thế nào hắn cũng không cho rằng Quân Vô Danh sẽ ra tay, bởi vì Quân Vô Danh là Kiếm quân, là nhân vật có bối phận cao nhất cả đông thần vực, lịch duyệt uyên bác như trời rộng, tâm tính trầm ổn như núi cao... Huống chi, Quân Vô Danh là người kinh lịch qua nhiều lần đại hội huyền thần nhất, rõ ràng nhất can thiệp vào cuộc chiến phong thần là chuyện nghiêm trọng hạng nào.

Nhưng mà, Quân Vô Danh vẫn ra tay.

Khư Uế tôn giả cũng ra tay trong chớp mắt, chắn ngang trước người Quân Vô Danh, đối mặt với nhân vật cấp bậc như Quân Vô Danh, thần thái của hắn tự nhiên không có khả năng quá mức cường ngạnh, thong thả nói:

- Kiếm quân tiền bối, cho dù trên phong thần đài phát sinh chuyện gì, chỉ cần không ác ý không tuân theo quy định, bất cứ kẻ nào đều không thể ra tay can thiệp.

- Một trận chiến này, ta thay liệt đồ nhận thua, để cho ta mang con bé rời đi!

Quân Vô Danh bình tĩnh cơn giận.

- Có thể nhận thua, chỉ có chính bọn họ!

Khư Uế tôn giả nghiêm nghị nói.

Tinh huyết của Quân Tích Lệ lan tràn trên Vô Danh kiếm, kiếm uy bành trướng, nhưng lòng của Quân Vô Danh cũng cấp tốc rơi xuống, chân mày hắn trầm xuống, đột nhiên ra tay, một luồng sóng khí quét ngang phía trước.

Kiếm quân ra tay, đâu phải nhỏ. Khu vực trên không phong thần đài giống như đột nhiên giáng xuống gió lốc tận thế, nháy mắt trời rung mây bay, dưới dư ba, lượng lớn huyền giả đang xem cuộc chiến như bị vạn nhạc đánh lên người, trong tiếng kêu thảm thiết bay ngang mà đi.

Kết giới ngăn cách của phong thần đài cũng hạ xuống trên phạm vi lớn, có khả năng nứt vỡ.

Tuy Khư Uế tôn giả mạnh, nhưng nào phải đối thủ của Kiếm quân, nháy mắt bị đánh văng ra xa xa.

Quân Vô Danh vừa định nhằm về phía Quân Tích Lệ, bên tai truyền đến một tiếng thở dài kéo dài.

- Haizzz.

Thoáng chốc, gió lốc biến mất, tất cả quay về bình ổn, sóng khí mới vừa rồi giống như tai họa hình như là bọt nước hư ảo. Phía trước Quân Vô Danh, xuất hiện một lão giả áo xám, râu tóc đen phấp phới, mắt như nước lặng, hắn chỉ đứng ở trước mặt Quân Vô Danh, lại giống như một ngọn núi cao tận trời chắn ngang trước mặt Quân Vô Danh, khiến cho Quân Vô Danh khó tiến lên thêm nữa.

Trụ Thiên thần đế!

- Kiếm quân, lão hủ hoàn toàn lý giải gấp gáp trong lòng ngươi, nhưng mà đây là cuộc chiến phong thần. Ngươi nên rõ ràng, chưa bao giờ có ai có thể khinh nhờn cuộc chiến phong thần.

Trụ Thiên thần đế thong thả nói.

Hắn đúng là vô cùng lý giải hành động xúc động của Quân Vô Danh, nếu như hắn là Quân Vô Danh, có lẽ sẽ làm ra hành động giống vậy, nhưng mà, nơi này là Trụ Thiên thần giới, là cuộc chiến phong thần.

Sắc mặt Quân Vô Danh âm trầm, toàn thân kiếm khí xao động:

- Đừng ngăn cản ta! Ta chỉ có một đệ tử này, Kiếm quân chỉ có một truyền nhân này! Đợi sau khi ta dẫn con bé đi... Ngày sau, sẽ tự cho Trụ Thiên giới một công đạo!

Trụ Thiên thần đế than thở nói:

- Đây là lựa chọn của nàng. Hậu quả, cũng nên tự mình thừa nhận! Lão hủ cho ngươi nói lời khuyên can... Nhưng mà tuyệt đối không thể ra tay can thiệp! Bằng không, có lẽ sẽ tổn hại nặng nề đến danh dự của nhất mạch Kiếm quân các ngươi, haizzz.

- Sư... Tôn...

Quân Vô Danh vừa định nói tiếp, phía dưới, đột nhiên truyền đến giọng nói của Quân Tích Lệ.

Giọng nói của nàng đặc biệt thống khổ, giống như mỗi một chữ, đều phải dồn hết tất cả ý chí:

- Đệ... Tử... Bất... Tài...

- Nhưng... Nếu như sư tôn... Cố tình trở ngại...

- Đệ tử... Tất nhiên... Hận sư tôn một đời...

Vân Triệt:"..."

Lời nói dứt khoát đến mức tận cùng kia khiến mọi người giật mình, Quân Vô Danh đứng khựng ở đó, ánh mắt rung động...

- Lệ nhi... Con... Con...

Một khắc này, hắn chợt phát hiện, bản thân dường như chưa bao giờ chân chính hiểu biết người đệ tử mà hắn giao phó hết tất cả tâm huyết và hy vọng cả đời này.

"..." Vân Triệt cau chặt chân mày, tinh thần khẩn trương, toàn bộ huyền khí toàn thân đều bị hắn điều động toàn lực lên... Đây má nó, quả thật chính là nữ nhân điên!

Hai tay Quân Tích Lệ chậm rãi nâng lên, một luồng kiếm uy giống như từ trên trời cao phủ xuống, gắt gao áp chế, tập trung vào mỗi một khí tức của Vân Triệt, cho dù Quân Tích Lệ hiến tế tinh huyết, cũng không phát huy ra được một phần ngàn kiếm uy của Vô Danh kiếm.

Nhưng, Vô Danh kiếm chính là kiếm của Kiếm quân, cho dù chút thần uy cũng không phải thực lực cấp bậc này của Vân Triệt có thể thừa nhận.

Nguyên khí của Quân Tích Lệ cưỡng ép phù hợp với kiếm khí, dưới kiếm tức, thương thế của nàng cũng bị mạnh mẽ áp chế. Mà tuy rằng nội thương của nàng nghiêm trọng, nhưng vẫn chưa tiêu hao rất nhiều huyền lực trên người, trạng thái hiện giờ, nếu như nàng không tiếc tất cả mà nói, đủ để chém ra ba kiếm.

Ba kiếm, ước chừng giết được Vân Triệt ba lần!

Kiếm khí đại loạn trên người Quân Vô Danh chậm rãi biến mất, đôi mắt già nua của hắn trở nên đục ngầu, toàn thân là cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.

Trơ mắt nhìn Quân Tích Lệ nâng Vô Danh kiếm lên, Quân Vô Danh rõ ràng đã bỏ qua cố tình ngăn cản, Mộc Băng Vân cuối cùng lại không cách nào bình tĩnh, đứng dậy vội kêu:

- Vân Triệt, đó là kiếm của Kiếm quân, vốn không phải ngươi có thể chống đỡ, ngươi...

Giọng nói của Quân Tích Lệ quyết tuyệt đến mức tận cùng, đã vốn không có khả năng dừng tay. Nàng muốn Vân Triệt lập tức rời đi phong thần đài... Nhưng mà, nàng hiểu tính nết của Vân Triệt, muốn hắn chạy trối chết, muốn hắn tự mình thừa nhận thất bại, là chuyện vốn không có khả năng.

Cho dù biết rõ có nguy hiểm đến tính mạng.

Về điểm này, hắn và Quân Tích Lệ thật ra rất giống.

Không hề ngoài ý muốn, đối mặt với nhắc nhở của Mộc Băng Vân, Vân Triệt lại đặt ngang Kiếp Thiên kiếm trước người, kim viêm trên người nóng bỏng thiêu đốt lên, kim ô viêm ảnh cũng từ trên không trung bay xuống, lơ lửng ở phía trước Vân Triệt.

Rõ ràng là tư thái muốn đối chiến với Vô Danh kiếm uy, không có dù chỉ một chút lui bước.

- Vân Triệt!

Mộc Băng Vân gấp gáp hô một tiếng, lại cuối cùng nói không nên lời gì khác.

Vân Triệt đã muốn như thế, ai cũng không có khả năng ngăn cản, cũng như không ai có thể ngăn cản Quân Tích Lệ vào giờ phút này.

- Hắn muốn... Mạnh mẽ chống đỡ Vô Danh kiếm?

Thủy Ánh Ngấn kinh giọng nói.

- Vân Triệt xuất thân hạ giới, đến thần giới không lâu, chắc không hiểu rõ sự đáng sợ của Vô Danh kiếm. Nếu hắn cố tình như thế, rất có thể... Sẽ chết.

Thủy Ánh Nguyệt thấp giọng nói, nàng đưa mắt liếc nhìn Thủy Mị Âm ở bên cạnh, lại phát hiện sắc mặt Thủy Mị Âm trắng bệch, hai chân khép lại, hai tay nhỏ bé nắm chặt góc váy.

Nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương như vậy của Thủy Mị Âm.

- Hừ, cho dù hắn biêt, đoán chừng cũng không thể trốn, tiểu tử này, trong xương cũng cực kỳ kiêu ngạo, ngay cả Lạc Trường An cũng dám dùng thủ đoạn trả thù ác độc như vậy ở trước mặt mọi người. Lại nói tiếp, thật ra rất xứng với tiểu nha đầu Quân Tích Lệ này.

Thủy Thiên Hành nhíu mày, chỗ sâu trong mắt lóe lên chút lo lắng.

Thủy Ánh Nguyệt:"..."

Trên phong thần đài hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả khí tức giống như không thể khống chế được hấp dẫn của lực lượng này, điên cuồng tuôn về Vô Danh kiếm.

Lúc này, một luồng khí cơ hơi tác động, ở trong mắt tất cả mọi người đột nhiên co rút lại, Vô Danh kiếm chém dọc xuống.

- Vân Triệt!!

- Vân huynh đệ!!

Trên chỗ ngồi của Ngâm Tuyết giới và Viêm Thần giới đồng thời cùng vang lên tiếng gầm to đè lên nhau, nhưng không cách nào truyền được vào trong tai Vân Triệt, bởi vì vào một khắc Vô Danh kiếm chém xuống, tất cả trên phong thần đài, liền đã bị kiếm uy hoàn toàn tiêu diệt hết...

Quân Tích Lệ tuyệt đối không có khả năng chân chính khống chế Vô Danh kiếm, nàng dồn hết bất cứ giá nào, có thể chém ra, cũng chỉ là kiếm quang cơ bản nhất.

Nhưng mà, đó cũng chính là kiếm quang của Vô Danh kiếm!

Rõ ràng chỉ là một đường kiếm quang vô hình, nhưng Vân Triệt lại cảm giác được như có một vực sâu không đáy che phủ về phía mình, dưới vực sâu, lực lượng của chính mình cùng với sắp giãy giụa có vẻ vô cùng nhỏ bé không chịu nổi.

Hắn cắn chặt răng, thân hình nhanh chóng lùi lại, kim ô viêm ảnh kêu lên một tiếng giận dữ, vũ động kim viêm đầy trời, đón thăng Vô Danh kiếm mang.

Ầm rầm!!

Nổ vang nặng nề chỉ giằng co một khoảnh khắc cực ngắn, kim viêm còn chưa hoàn toàn bùng nổ liền hoàn toàn tắt, giống như trực tiếp bị xóa đi khỏi thế gian. Vô Danh kiếm mang cũng vào lúc này đụng vào phía trên kim ô viêm ảnh...

Trong nháy mắt, kim ô viêm ảnh bị xỏ xuyên mà qua, một tiếng hót vang, tán loạn trên không trung, viêm vỡ vụn bay tán loạn.

Mà vào lúc này, Vân Triệt vừa rút lui đã ngưng tụ tất cả huyền lực lên, dừng người lại, sau đó lại mang theo kim viêm bốc cháy chói lọi, ở trong vô số tiếng kêu sợ hãi gần như xé rách yết hầu, chủ động nghênh đón Vô Danh kiếm mang khủng bố tuyệt luân.

- Diệt -- thiên -- tuyệt -- địa!!

- Đừng mà!!!

Thủy Mị Âm hoa dung thất sắc, phát ra một tiếng la như khóc ra máu... Lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Triệt gần như hoàn toàn chìm đắm trong kim viêm đụng vào trên Vô Danh kiếm mang.

Rầm ---------

Tiếng nổ vang nặng nề truyền khắp từng cái góc của Trụ Thiên giới, phong thần đài điên cuồng nứt toác, một vết rách gần như xé rách tới bên cạnh phong thần đài trong nháy mắt.

Kim viêm bạo liệt lan thẳng tới không trung, lại lấy tốc độ cực nhanh trôi đi. Bên trong kim viêm cấp tốc tàn diệt, Kiếp Thiên kiếm bay ra xa xa, một bóng người cũng bay ngang mà ra, như một túi máu bị vỡ nát, rắc ra một mảng mưa máu lớn trong không trung.

Sau khi rơi xuống đất, lại kéo ra một đường máu tươi thật dài ở trên phong thần đài.

- Vân Triệt!!

Trên chỗ ngồi của Ngâm Tuyết giới, sắc mặt của mỗi một người đều nháy mắt trắng bệch không còn giọt máu, kinh hãi muốn chết.

Quân Tích Lệ nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, hai ống tay áo hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ. Dưới một kiếm này, thương tổn của nàng không hề nghi ngờ lại một lần nữa tăng lên, nhưng nàng không hề cảm thấy thống khổ chút nào... Lại cũng không cảm thấy sảng khoái nên có.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước... Xa xa trong tầm mắt, một bóng dáng hoàn toàn nhuốm máu, lại chậm rãi đứng lên.

Phía trước Vân Triệt, một đường máu nhìn thấy ghê người từ trên vai trái của hắn vẫn luôn kéo dài đến sườn phải hắn, mấy đường máu đổ như suối phun điên cuồng rắc xuống....

Nhưng không thể cắt xuyên qua thân thể hắn.

Sắc mặt của Vân Triệt thống khổ vặn vẹo, cánh tay phải tê dại gian nan nâng lên, đặt lên trên đường máu, lam quang chớp lên, băng di ngưng kết, mạnh mẽ đóng băng trọng thương.

Hắn biết rõ, lại là Long thần chi tủy cứu mình một mạng.

Bằng không, mới vừa rồi thân thể của chính mình đã bị Vô Danh kiếm mang cắt thành hai khúc, tuyệt đối không may mắn!

Ánh mắt Quân Tích Lệ âm u mà chết lặng, tất cả người trên chỗ ngồi xem cuộc chiến đều nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu không hồi hồn... Bọn họ khiếp sợ không phỉa là sự cường đại của Vô Danh kiếm mang, mà là...

Vân Triệt thế mà lại tiếp được... Còn chính diện tiếp được!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment