Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1213 - Chương 1215: Đối Chiến Vô Danh

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1214" class="block_" lang="en">Trang 607# 2

 

 

 

Chương 1215: Đối chiến Vô Danh



Đó là kiếm của Kiếm quân, là Vô Danh kiếm mang mà Quân Tích Lệ liều mạng hao tổn tinh huyết và thiên phú, thậm chí không tiếc tính mạng phóng thích ra... Lại bị Vân Triệt đón được!

Cho dù đang ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng vốn không thể nào tin được vào hai mắt của mình.

- Thế mà lại... Đỡ được... Rồi?

Hỏa Như Liệt vốn bị cả kinh đến mất hồn mất vía dùng sức dụi hai mắt của mình.

Tuy rằng Kiếp Thiên kiếm bị đánh bay, người bị thương nặng, khí tức đại loạn, có thể nói chật vật không chịu nổi... Nhưng mà chống đỡ Vô Danh kiếm mang, còn sau thời gian vài giây ngắn ngủi liền đứng lên.

- Đây... Làm sao có thể...

Miệng Thủy Ánh Ngấn há to, lẩm bẩm nói.

"..." Chân mày Thủy Thiên Hành nhướng lên, thật lâu không nói gì, kể cả hắn, đều cảm giác không thể tin nổi thật sâu.

Tay nhỏ bé của Thủy Mị Âm đặt trên ngực, tim đập vẫn nhanh dọa người như trước. Qua một hồi lâu, sắc mặt của nàng mới cuối cùng khôi phục lại một chút ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

- Ta biết Vân Triệt ca ca nhất định không có chuyện gì... Thật tốt quá...

Thủy Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn Thủy Mị Âm thật sâu, trong mắt hơi phức tạp. Lúc trước nàng thủy chung cho rằng Thủy Mị Âm đột nhiên lưu luyến Vân Triệt là do nhất thời xúc động, thành phần chơi đùa chiếm một phần đa số, cũng có thể do di chứng linh hồn tan tác, sẽ nhanh chóng qua đi.

Nhưng mà, nhìn vẻ lo lắng, kích động, sợ hãi... Chưa bao giờ có của Thủy Mị Âm, đôi mắt trong sáng, thậm chí đều ngầm chứa lệ quang.

Những thứ này, đều đang nói cho Thủy Ánh Nguyệt... Tuy rằng không biết vì sao, nhưng có lẽ Thủy Mị Âm thật sự khắc Vân Triệt vào trong lòng, mà không phải đơn giản chơi đùa hoặc tạm thời yêu thích.

Nhưng mà, nguy cơ của Vân Triệt còn chưa được giải trừ xa xa.

Nhìn chăm chú vào Vân Triệt đang đứng lên, Vô Danh kiếm trong tay Quân Tích Lệ lại nâng lên, Vô Ảnh kiếm uy giơ thẳng lên trời cao.

- Đủ, đã đủ...

Quân Vô Danh nhắm mắt lại, lời nói của hắn chưa bao giờ vô lực như thế, hắn hiểu được, đến tình trạng thế này, đã không có khả năng ngăn cản được Quân Tích Lệ.

Kiếm uy lại ngưng tụ, bầu trời như dần tối đi, không thấy một chút đám mây, không khí bị đè nén làm cho người ta sắp hộc máu, mà Vân Triệt bị kiếm uy trực tiếp tập trung vào như bị răng nanh của ác ma treo trên đỉnh đầu, toàn thân không thể khống chế run rẩy.

Bất cứ kẻ nào đều rõ ràng cảm giác được, kiếm uy do một kiếm này ngưng tụ này... Còn thắng được một kiếm mới vừa rồi!

Hỏa Như Liệt lớn tiếng quát:

- Vân Triệt, lập tức lui ra! Mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì! Một trận chiến này, ngươi đã thắng!

Mới vừa rồi Vân Triệt đã lĩnh giáo sự khủng bố của Vô Danh kiếm, mà một kiếm Quân Tích Lệ sắp đánh ra, còn đáng sợ hơn một kiếm vừa rồi, thêm vào Vân Triệt đã bị kiếm đầu tiên làm bị thương nặng... Hỏa Như Liệt tin tưởng Vân Triệt nhất định tự mình biết tuyệt đối không có khả năng đón thêm một kiếm này.

Kiếm thứ nhất hắn không lựa chọn tránh đi mà cứng rắn chống lại, là hắn ngông nghênh cường ngạnh, nhất là vì hắn không biết sự khủng bố của Vô Danh kiếm. Mà hắn đã tự mình lĩnh giáo, nên rõ ràng phải làm ra lựa chọn như thế nào... Vân Triệt ở trong mắt Hỏa Như Liệt là một người cực kỳ thông minh, cho dù kiêu ngạo từ trong xương cốt, cũng quả quyết không đến mức vì tôn nghiêm mà không để ý đến tính mạng giống như Quân Tích Lệ.

Nhưng mà, Vân Triệt lại vẫn không lui về phía sau nửa bước, hắn nhìn thẳng vào Vô Danh kiếm, cánh tay chìa ra, Kiếp Thiên kiếm bay trở về trong tay hắn, nhưng không hề nhấc ngang, mà trực tiếp thu hồi, viêm quang trên người cũng hoàn toàn tắt.

Thay vào đó, là quang mang màu xanh nhạt của băng hoàng.

Một tiếng hót dài, huyền cương huyễn thần lại một lần nữa phóng thích, nhưng lần này là băng hoàng thần ảnh.

Mọi người lại kinh sợ... Tư thái của Vân Triệt, chính là còn định đối chiến kiếm thứ hai của Quân Tích Lệ.

- Này... Tiểu tử này thật sự không muốn sống nữa sao!

Tóc Hỏa Như Liệt dựng thẳng lên, nôn nóng quát.

Rắc rắc rắc rắc rắc...

Vân Triệt với băng hoàng huyễn thần đều lam quang bùng lên, hàn băng cấp tốc ngưng kết, đúc lên từng tầng bông tuyết phòng ngự ở trước mặt, trong thời gian vài giây Quân Tích Lệ ngưng tụ kiếm uy, hơn phân nửa phong thần đài đã núi băng san sát, lạnh như băng vực.

Vẫn cùng tư thái, vẫn là kiếm quang trụ cột đơn giản nhất, kiếm thứ hai của Quân Tích Lệ vào lúc này đánh xuống!

Trong nháy mắt đó, máu toàn thân Vân Triệt đều giống như bị uy áp quá mức khủng bố gắt gao ngưng kết, khí tức tử vong mãnh liệt đến xuyên thẳng vào tận cùng tâm hồn nói cho Vân Triệt, uy thế của một kiếm này, còn mạnh hơn kiếm đầu tiên gần như gấp đôi!

Tiếng kinh hô trên chỗ ngồi xem cuộc chiến cũng xa hơn vừa rồi, nhưng Vân Triệt lại không thể nghe được một chút âm thanh gì. Toàn bộ tất cả, đều bị kiếm uy vô cùng vốn không nên thuộc về cấp độ này hoàn toàn nuốt hết.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm...

Vân Triệt bằng tốc độ nhanh nhất nhanh chóng lui lại, mà phía trước của hắn, chỗ Vô Danh kiếm mang quét tới, bông tuyết phòng ngự Vân Triệt kiệt lực xây nên như gỗ mục bị phá diệt từng tầng, nhưng uy thế của Vô Danh kiếm mang lại gần như không thấy suy yếu đi chút nào.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả bông tuyết phòng ngự toàn bộ tán loạn thành bột mịn. Một tiếng phượng hót vang trời vào lúc này vang lên, chẳng biết từ khi nào, thần ảnh của băng hoàng huyễn thần đã biến thành độ lớn gấp trạng thái bình thường mấy lần, toàn thân băng mang trong vắt, như phủ lam tinh, cánh băng giương cao, lao thẳng tới Vô Danh kiếm mang.

Rắc!!!

Một vầng hào quang vô cùng chiếu rọi lên trên phong thần đài, bao phủ lên một tầng lam quang như mộng ảo ở trên toàn bộ trời cao.

Bên trong vầng hào quang, Vô Danh kiếm mang quét ngang mà ra, tiếp tục nhằm thẳng đến Vân Triệt. Một lần này, bất cứ người nào, đều rõ ràng đã nhận ra kiếm uy này đã suy yếu... Nhưng cho dù như thế, vẫn khủng bố tuyệt luân như trước.

Vân Triệt dừng lui lại phía sau, lực lượng trên người cũng vào một khắc này ngưng tụ đến cực hạn, trạng thái Oanh thiên ở dưới huyền khí màu đỏ bởi vì ngưng tụ quá mức mãnh liệt mà kịch liệt xao động, giống như bất cứ lúc nào đều có khả năng hỏng mất không khống chế được.

Ánh mắt và linh giác gắt gao tập trung vào Vô Danh kiếm mang càng ngày càng gần, vào lúc này hai tay đôt nhiên mở ra.

- Phong -- vân -- tỏa -- nhật!!

Huyền khí toàn thân điên cuồng phóng thích, trên người của Vân Triệt, mở ra Tà thần vách chắn cực hạn nhất, khổng lồ nhất từ trước đến nay.

Gần như trong nháy mắt, Tà thần vách chắn liền mở rộng đến vài dặm bên ngoài, Vô Danh kiếm mang cũng vào lúc này chém ngang tới, đánh lên trên Tà thần vách chắn.

Xoẹt ~~~~~~~~~~

Âm thanh va chạm vô cùng bén nhọn, dừng ở trong tai, như có ngàn vạn lưỡi cưa bằng kim loại như cưa ngang trái tim, làm cho người ta vô cùng khó chịu. Nhưng trên chỗ ngồi xem cuộc chiến lại không có ai che lỗ tai của mình, toàn bộ trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên phong thần đài...

Vô Danh kiếm mang... Dừng lại!

Dừng ở trên tầng vách chắn như ẩn như hiện, chỉ có tiếng năng lượng xé rách chói tai bén nhọn liên tục.

Nhưng đình trệ này chỉ giằng co ngắn ngủi trong thời gian vài giây, theo tiếng năng lượng rít vang đột nhiên thay đổi, Tà thần vách chắn bắt đầu kịch liệt co rút lại dưới áp chế của Vô Danh kiếm mang.

Ba dặm...

Hai dặm...

Một dặm...

Trăm trượng...

Ánh mắt Vân Triệt sâu thẳm, sắc mặt vặn vẹo rất nhỏ, dùng hết lực lượng toàn thân gắt gao chống đỡ, nhưng Tà thần vách chắn vẫn như trước cấp tốc co rút lại, trong nháy mắt, đã bị áp chế đến khó khăn lắm mới hơn mười trượng.

Lực lượng của Vô Danh kiếm mang dần dần yếu bớt, nhưng trọng áp vẫn như trước liên tục khiến cho Vân Triệt khó có thể chống lại, tốc độ Tà thần vách chắn co rút lại càng ngày càng chậm, nhưng vẫn bị áp chế từng bước.

Cuối cùng, khi bị áp chế đến chỉ còn không đến mười trượng, Tà thần vách chắn co rút lại cuối cùng dừng lại, dường như khó chống đỡ được Vô Danh kiếm mang. nhưng mà, vào lúc này Tà thần vách chắn đã hoàn toàn biến hình, sau đó, một vết rạn nhợt nhạt hiện lên trên vách chắn vô hình, trong nháy mắt lan tràn cực nhanh giống như lôi điện, che phủ hơn phân nửa vách chắn.

Toàn thân Vân Triệt mồ hôi rơi như mưa, gần như mỗi một cơ bắp trên người đều không bị khống chế run run.

Duy trì Tà thần vách chắn mỗi một giây đều cần tiêu hao rất lớn, huống chi là Tà thần vách chắn cực hạn như thế, đến giờ phút này, hắn đã hiểu biết được cực hạn của bản thân đã đến rất gần, Tà thần vách chắn, cũng đến cực hạn.

Không được...

Ánh mắt của Vân Triệt dần âm ngoan, hắn chợt cắn răng một cái, trên người đột nhiên hiện lên viêm quang, một ngọn lửa thiêu đốt lên trên Tà thần vách chắn, nhanh chóng lan tràn, hóa Tà thần vách chắn vốn không màu sắc thành một vách chắn hỏa diễm.

Dưới ánh lửa, Tà thần vách chắn đột nhiên nứt tung, nổ tung ra một biển lửa màu vàng vô cùng vĩ đại, lực lượng của Vô Danh kiếm mang đã vào một khoảnh khắc này hoàn toàn bùng nổ, phong thần đài nứt toác trên phạm vi lớn, ngọc nát bay tán loạn.

Trong ngọn lửa, bóng dáng của Vân Triệt giống như thiên thạch rơi xuống nhanh chóng bay nhanh rớt ra ngoài, miệng vết thương trước ngực hoàn toàn nứt ra, bỏ lại một mảng lớn mưa máu trong không trung.

Rầm!!

Vân Triệt bay ngang hơn mười dặm, mới hung hăng nện lên trên phong thần đài, thân thể rắc máu bị bắn lên cao cao, tiếp tục ném ra phía sau.

Mà phía sau, đó là bên rìa phong thần đài!

Vân Triệt bị thương nặng quét bay, cho dù không chết, không hôn mê, nhưng dưới trạng thái này tình huống này cũng vốn không có khả năng lại mượn lực. Kết quả, đã xác định.

Ngay khi mọi người cho rằng trong nháy mắt tiếp theo Vân Triệt sẽ rơi xuống phong thần đài, trên người Vân Triệt đột nhiên bắn ra lam quang, hóa thành một băng hoàng thần ảnh. Cánh băng của thần ảnh phấp phới, một luồng băng phong bạo quét xuống, cuốn lấy Vân Triệt lên cao cao, ném quay lại xa xa.

Phóng thích huyền cương vốn không cần sử dụng thân thể, không cần sử dụng huyền lực, mà chỉ cần ý niệm... Đây cũng là chỗ cường đại nhất của huyền cương.

Rầm!

Vân Triệt nặng nề nện lại lên trên phong thần đài, gân cốt toàn thân đã như muốn nứt ra, thống khổ không chịu nổi, băng hoàng huyễn thần cũng bị hắn trực tiếp thu hồi, bởi vì hắn không còn thừa lại bao nhiêu lực lượng, đã gần như khó có thể chống đỡ.

Bàn tay hắn đặt trước ngực, mạnh mẽ đóng băng tất cả miệng vết thương toàn thân, tuy rằng khắp cả người thống khổ không chịu nổi, nhưng khóe miệng của hắn lại hơi nhếch lên... Bởi vì, kiếm thứ hai của Quân Tích Lệ, hắn cuối cùng cản lại được!

Tuy rằng đã gần như tiêu hao hết tất cả lực lượng, tuy rằng lại bị thương nặng, nhưng hắn thành công ngăn cản được!

- Lại... Đỡ được...

Ý niệm này, giống như âm thanh hư vô chỉ có thể vang lên ở trong cảnh trong mơ, lại lay động trong tâm hồn của tất cả mọi người.

Thủy Thiên Hành khẽ hít một hơi, thấp giọng lẩm bẩm:

- Không thể tin nổi. Tiểu tử này, rốt cuộc còn có bao nhiêu át chủ bài.

Ánh mắt Thủy Ánh Nguyệt giật giật, hồi lâu, nàng khẽ thở dài:

- Ta... Không phải là đối thủ của hắn.

Thủy Ánh Ngấn kinh nghi nói:

- Hả? Nhị muội nói cái gì vậy?

Vẫn là một câu nói, khi Thủy Ánh Nguyệt nói ra khỏi miệng,đã bình tĩnh hơn rất nhiều:

- Muội không phải là đối thủ của hắn. Ít nhất, một kiếm vừa rồi, cho dù muội dốc hết toàn lực, cũng tuyệt đối không có khả năng đỡ được.

Thủy Thiên Hành liếc mắt, nhưng không lên tiếng.

- A...

Thủy Ánh Ngấn sửng sốt hồi lâu.

Thủy Ánh Nguyệt hơi ngẩng đầu:

- Nói cách khác, cho dù ngay từ đầu Vân Triệt không bị trúng"Ám toán" của Quân Tích lệ, nàng cũng sẽ không thể nào là đối thủ của Vân Triệt. Vân Triệt làm như thế, vừa để cho hả giận, thứ hai là vì ẩn giấu thực lực. Mục tiêu của hắn, không phải là Quân Tích Lệ, không phải là muội... Mà là Lạc Trường Sinh!

Vân Triệt biến mất ba ngày sau đó xuất hiện một lần nữa, thực lực đột nhiên tăng vọt có thể nói chấn kinh toàn bộ đông thần vực.

Mà... Vân Triệt lại còn có chỗ ẩn giấu!

Trên dưới chỗ ngồi xem cuộc chiến, các nơi trên đông thần vực, bọn họ nhìn chằm chằm vào Vân Triệt đang cả người nhuốm máu, mặc dù toàn thân hắn bị thương nặng, tê liệt ngã xuống mặt đất, giống như ngay cả đứng lên đều có phần gian nan, nhưng mà, không ai cười thầm hắn chật vật, không có một ánh mắt nào mang theo dù chỉ một chút coi khinh... Liền ngay cả một đám Giới Vương tinh giới, trong lòng đều không thể khống chế phập phồng không thôi.

Từ khi cuộc chiến phong thần bắt đầu cho đến bây giờ, hắn từ bị chất vấn, bị cười nhạo, bị coi là sỉ nhục, rồi đến đột nhiên nổi tiếng, kinh diễm toàn trường, lại lay động toàn bộ đông thần vực... Mỗi một bước đi trên phong thần đài của hắn, đều sẽ mang đến rung động khác nhau, đều sẽ khiến cho bọn họ không thể không đánh giá một lần nữa...

Đến hôm nay, đã không phải hai chữ"Rung động" có khả năng nói rõ.

Cường giả tuyệt thế sống mấy ngàn năm, mấy vạn năm này, cả đời bọn họ đều đã từng gặp kỳ tài ngút trời nhiều không kể xiết, có lẽ có nhiều"Quân Tích Lệ", có nhiều"Lạc Trường Sinh", nhưng tuyệt đối không có"Vân Triệt" thứ hai!

Cánh tay Vân Triệt chống đất, điều chỉnh hô hấp, hắn vừa định đứng dậy, đột nhiên toàn thân cứng đờ, chợt ngẩng đầu.

Nơi xa xa trong tầm mắt, hắn nhìn thấy Quân Tích Lệ đang tung bay tóc đen, ánh mắt tan rã, khí tức sinh mệnh trở nên mảnh mai như liễu yếu, nhưng mà, Vô Danh kiếm trong tay lại chậm rãi giơ lên, lại ngưng tụ lên kiếm uy đến khiến ngay cả phong vân đều có phần biến sắc.

Sắc mặt Vân Triệt đột nhiên căng chặt, đồng tử co lại...

Chẳng lẽ nàng... Còn có thể chém ra kiếm thứ ba!?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment