Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1214 - Chương 1216: Dùng Cái Gì Để Giải Thù Hận

. ._608__1" class="block_" lang="en">Trang 608# 1

 

 

 

Chương 1216: Dùng cái gì để giải thù hận



Hành động của Quân Tích Lệ, chẳng những làm kinh hãi đến Vân Triệt, cũng không nghi ngờ làm kinh hãi đến mọi người. Cho dù là hậu bối hay là trưởng bối, hoặc đầy mặt kinh ngạc, hoặc chân mày cau chặt, hơn nữa là vẻ mặt không cách nào lý giải.

- Quân Tích Lệ, ngươi... Thật sự muốn như thế sao?

Người nói ra câu nói này, rõ ràng là Khư Uế tôn giả. Hắn không hề can thiệp chút nào đến cuộc chiến phong thần, đã không khống chế nói ra lời khuyên can.

Quân Vô Danh than thở nói:

- Lệ nhi, hai kiếm mới vừa rồi của con đã hao tổn nguyên khí và tinh huyết, vi sư còn có biện pháp giúp con bổ sung về, nhưng mà... Nếu một kiếm này lại chém xuống, sẽ không còn đường sống quay lại.

Quân Vô Danh nhắm mắt lại, giọng điệu bình tĩnh, nhưng mọi người lại giống như nghe được từng lời hắn nói như giội máu tươi:

- Con giết hắn, nhưng cũng chôn vùi tương lai của con, cũng chôn vùi tất cả hy vọng của vi sư... Chỉ vì căm phẫn nhất thời, thật sự đáng giá vậy sao?

Cánh tay của Quân Tích Lệ đang kịch liệt phát run, sắc mặt trắng bệch không nhìn thấy một chút huyết sắc, bạch y trên người hoàn toàn nhuộm đỏ... Nhưng mà, kiếm uy ngưng tụ trong đó lại không hề dừng lại dù chỉ trong khoảnh khắc, gắt gao tập trung áp chế mỗi một khí tức của Vân Triệt.

Nguyên khí sinh mệnh liên tục yếu bớt, mâu quang của nàng đã tới gần tan rã... Nhưng trong đó vẫn bao hàm ý hận sâu đến cực hạn.

Huyền lực của Vân Triệt đã tiêu hao đến cực độ, đã vốn không còn sức lực thoát khỏi áp chế của kiếm uy, tê liệt quỳ trên mặt đất gần như động cũng không thể cử động, lúc này cho dù hắn muốn lui ra khỏi phong thần đài, cũng đã không cách nào làm được.

Hô hấp của hắn dồn dập, hàm răng cắn chặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Quân Tích Lệ... Hắn biết rõ, trạng thái của mình bây giờ tuyệt đối không có khả năng đón nhận một kiếm tiếp theo, nếu một kiếm này của Quân Tích Lệ lại vung xuống, trừ phi mình vận dụng"Nguyệt vãn tinh hồi" hoặc có người cố tình can thiệp vào, bằng không bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng đây chính là cuộc chiến phong thần, cho dù phải trơ mắt nhìn thần tử ngã xuống, cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào can thiệp.

Mà Nguyệt vãn tinh hồi... Là át chủ bài không đến tuyệt cảnh sinh tử, tuyệt đối không thể sử dụng! Càng tuyệt đối không thể sử dụng trước mặt bao nhiêu người ở đông thần vực!

Trái lại trạng thái của Quân Tích Lệ, đồng thời khi nàng ta giết mình cũng vô cùng có khả năng sẽ đột tử ngay tại chỗ... Cho dù may mắn không chết, cũng nhất định thân phế.

Đến giờ phút này, Vân Triệt đột nhiên có một chút hối hận vì đã làm nhục Quân Tích Lệ như vậy.

Bởi vì đây quả thật chính là một đồ điên!

Cũng là đồ điên giống như mình!

Nếu như hắn muốn giữ mạng, lựa chọn duy nhất chính là lập tức nhận thua... Như vậy, đám người Mộc Băng Vân, Quân Vô Danh có thể trực tiếp can thiệp.

Nhưng mà...

- Vân huynh đệ, nàng ta đã điên rồi, ngươi mau nhận thua, nếu không thật sự sẽ không toàn mạng đó!

Hỏa Phá Vân gấp giọng kêu.

"..." Hô hấp của Vân Triệt càng ngày càng nặng, nhưng ánh mắt nhanh chóng ngưng lại không hề thay đổi.

Mộc Băng Vân đứng dậy bay lên, kêu lên từ trên không:

- Vân Triệt! Cuộc chiến phong thần lần này, ngươi đã là người thắng lớn nhất. Nếu như gắng gượng chống đỡ nhất thời kiên cường rồi mất mạng, tất cả mọi thứ sẽ tan thành mây khói... Lập tức nhận thua!

Vân Triệt:"..."

- Ta lệnh cho ngươi... Lập tức nhận thua!

Môi Mộc Băng Vân nói ra lời nói nghiêm khắc nhất mà nàng có thể nói ra.

- Vân Triệt ca ca...

Thủy Mị Âm khẩn trương đến khuôn mặt trắng bệch, toàn thân đều co quắp lại. Lúc này, nàng đột nhiên chú ý tới ánh mắt của Vân Triệt luôn nhìn thẳng vào mắt của Quân Tích Lệ, mê hoặc ngắn ngủi, sau đó trong mắt chợt sáng ngời.

Mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người Vân Triệt, theo bọn họ, nhận thua đã là lựa chọn chính xác nhất, cũng là duy nhất của Vân Triệt. Quân Tích Lệ nhìn qua đã hoàn toàn mất trí, nhưng hắn thì không, nếu hắn không nhận thua, rất có thể đó sẽ là vận mệnh hai đại thần tử đồng thời ngã xuống, nhận thua, hắn có thể bảo toàn bản thân, Quân Tích Lệ cũng không đến mức thân hãm tuyệt địa, hơn nữa tuyệt đối sẽ không có ai khinh thường vì hắn nhận thua, thậm chí sẽ không có ai cho rằng hắn thật sự bị đánh bại.

Ngược lại, nếu như hắn gượng ép chống đỡ, táng thân dưới kiếm của Quân Tích Lệ, mới có thể khiến cho người ta nhạo báng.

Nhưng mà, ở dưới vô số khuyên nhủ, cùng với mệnh lệnh nghiêm nghị của Mộc Băng Vân, Vân Triệt vẫn không hề thay đổi sắc mặt.

- Truyền nhân của Kiếm quân điên rồi, chẳng lẽ Vân Triệt cũng điên rồi sao!

- Giữa hai người này rốt cuộc có thù lớn gì, lại sẽ tới trình độ như vậy.

- Trụ Thiên giới thật sự sẽ không khuyên can sao? Vân Triệt và Quân Tích Lệ... Hai đại thần tử của đông thần vực đó, nếu bọn họ thật sự ngã xuống như vậy, đối với một thế hệ này của đông thần vực chúng ta mà nói là tổn thất cực kỳ to lớn.

- Tôn nghiêm của cuộc chiến phong thần cao hơn tất cả. Một trận chiến này diễn ra dưới cái nhìn của toàn bộ đông thần vực, cho dù là tình hình nào, Trụ Thiên giới đều sẽ tuân thủ nghiêm quy tắc... Haizzz.

Thấy Vân Triệt chính là thờ ơ, Mộc Băng Vân càng thêm sốt ruột:

- Vân Triệt!

Mà đúng lúc này, Vân Triệt bất động hồi lâu đột nhiên trong mắt chợt lóe sáng, cánh tay trái nâng lên, huyền cương mang theo băng hoàng thần hồn đột nhiên bắn ra, nhưng chưa hóa thành băng hoàng thần ảnh, mà như sao băng bay thẳng tới chỗ Quân Tích Lệ, nháy mắt đụng lên trên mi tâm của nàng.

Vô Danh kiếm uy áp chế thân thể và lực lượng của Vân Triệt, nhưng không cách nào hoàn toàn áp chế linh hồn của hắn.

Vì một kiếm cuối cùng, tất cả lực lượng, nguyên khí, tinh thần của Quân Tích Lệ đều tập trung trên Vô Danh kiếm, gần như rút sạch bản thân thành một xác rỗng không, nào còn có thể có một chút phòng ngự tinh thần, băng hoàng thần hồn lấy huyền cương làm vật trung gian gần như không hề bị ngăn cách đánh thẳng mà vào.

Rầm -----

Trong đầu Quân Tích Lệ hoàn toàn ong ong, tất cả ý thức đều bị lam quang đắm chìm giống như mộng ảo. Vô Danh kiếm uy điên cuồng tán loạn, Vô Danh kiếm rời tay mà rơi, Quân Tích Lệ cũng như búp bê đánh mất linh hồn, ngã thẳng tắp về phía sau.

- A a a!!

- Xảy... Xảy ra chuyện gì?

Không có kiếm uy áp chế, thân hình Vân Triệt chợt lóe lên, bằng tốc độ nhanh nhất lao thẳng tới trước Quân Tích Lệ.

Bóng dáng của Quân Tích Lệ cấp tốc gần hơn, nhìn gò má trắng bệch, tròng mắt thất sắc rơi vào trong tầm mắt của hắn, bên khóe môi cắn chặt treo tơ máu màu đỏ tươi... Cùng với cho dù mất đi ý thức cũng không hóa giải khuất nhục với oán hận.

Trong lòng Vân Triệt như có thứ gì đó xúc động thật sâu.

Thù hận giữa ta và nàng... Thật sự lớn đến không tiếc lấy mạng đổi mạng sao...

Ở Ngâm Tuyết giới, nàng thân là truyền nhân của Kiếm quân, bị ép buộc trước mắt bao nhiêu người quỳ xuống đất bồi tội với hắn một đệ tử của tinh giới trung vị...

Cuộc chiến phong thần, dưới ánh mắt của toàn bộ đông thần vực, vì hả giận cho Hỏa Phá Vân và mình, hắn ám toán, khiến cho nàng bại vô cùng khó coi, vô cùng sỉ nhục. Lại sau đó, không hề thương hại nhìn xuống trào phúng, hoàn toàn đạp vỡ tôn nghiêm của nàng thân là truyền nhân của Kiếm quân.

Xúc tác của tất cả cho tới bây giờ rốt cuộc là nàng...

Hay là ta...

Quân Tích Lệ là ác nhân sao? Không phải, nàng chỉ rất kiêu ngạo, ít nhất, nàng cũng không phải người có tâm tư đáng ghê tởm như Lạc Trường An, bằng không, sao có thể trở thành truyền nhân của Kiếm quân.

Nàng vì oán hận trong lòng, một kiếm đánh bại Hỏa Phá Vân, khiến Hỏa Phá Vân mất hết mặt mũi, gần như ngay cả tín niệm đều hỏng mất. Mà ta cũng giống như vậy vì oán hận trong lòng, gây ra cho nàng... Còn vượt qua nàng đối với Hỏa Phá Vân đâu chỉ gấp bội.

Chỉ thiếu một chút như vậy, liền triệt để hủy đi nàng... Hủy đi truyền nhân của Kiếm quân vốn có tương lai lộng lẫy.

Thật sự muốn tới tình trạng như vậy sao?

Nếu ta là Quân Tích Lệ...
.....

Ánh mắt Vân Triệt khẽ hoảng, huyền khí dốc hết sức ngưng tụ trên người trong bất tri bất giác tiêu tán, cánh tay vốn có ý định muốn đánh Quân Tích Lệ xuống dưới phong thần đài lúc tới gần lại chậm rãi chìa ra, đón được Quân Tích Lệ đang ngã xuống.

Thân thể mềm mại không còn lực ngã vào khuỷu tay Vân Triệt, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ ống tay áo của hắn. Vân Triệt thu hồi băng hoàng thần hồn, ánh mắt lóe lên một trận phức tạp.

Tròng mắt của Quân Tích Lệ dần dần khôi phục tiêu cự, nhận thấy được bản thân thế mà lại nằm ở trong lòng Vân Triệt, toàn thân nàng sợ run, một quyền đánh lên trên mặt Vân Triệt.

Nhưng nguyên khí của nàng tổn hại cực lớn, huyền khí tán loạn, một quyền này vốn mềm mại vô lực, Vân Triệt vừa chìa tay liền nhẹ nhàng đỡ được, chậm rãi nói:

- Quân Tích Lệ, giữa chúng ta chỉ có oán hận nhỏ, mà chưa từng có thù lớn.

- Hôm nay, là ta quá mức. Ta nên đường đường chính chính đánh bại ngươi, mà không phải làm nhục ngươi giẫm đạp lên tôn nghiêm của ngươi... Ta nhận lỗi với ngươi.

Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Quân Tích Lệ, từng chữ chân thành. Hơn nữa, tuy rằng giọng nói của hắn không nặng, nhưng sâu mang theo huyền khí, mỗi người trên chỗ ngồi xem cuộc chiến đều trong ngây ngốc nghe được rành mạch.

Sóng mắt Quân Vô Danh lay động mãnh liệt, râu bạc trắng khẽ run... Hắn rõ ràng hơn bất cứ người nào, câu"Xin lỗi" này của Vân Triệt có ý vị như thế nào đối với Quân Tích Lệ...

Ở Ngâm Tuyết giới, nàng xúc phạm hắn... Sau đó, nàng ở trước mặt hai giới Ngâm Tuyết Viêm Thần, quỳ xuống đất bồi tội với Vân Triệt.

Hiện giờ ở phong thần đài, hắn liên tục làm nhục tôn nghiêm của nàng... Sau đó, hắn lựa chọn ở trước mặt toàn bộ đông thần vực, chân thành tạ lỗi với nàng.

Giống như một luân hồi vi diệu.

"..." Cánh môi Quân Tích Lệ mở ra, hai tròng mắt như bao phủ một tầng sương mù, nhưng dưới sương mù, vẫn là hận ý không cách nào tiêu tán:

- Vân Triệt... Ngươi cho rằng... Như vậy... Ta liền sẽ... Tha thứ... Cho ngươi sao...

Lúc này, thân thể của nàng run lên, trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ hoảng sợ... Trong lúc nàng giao chiến với Vân Triệt, quần áo của nàng không chỉ liên tục nhiễm máu tươi, vả lại đã sớm dập nát, hoàn toàn dựa vào huyền khí phong kết mới vẫn mặc trên người như trước, nhưng lúc này huyền khí hoàn toàn tán loạn hết... Hậu quả chính là ngọc thể của nàng hoàn toàn trần trụi hiện ra ở trước mắt mọi người.

Chân mày Vân Triệt vừa động, nhanh chóng phát hiện, bàn tay cấp tốc phất lên trên người nàng, lấy huyền khí còn thừa không được mấy một lần nữa phong kết quần áo đã rách nát của nàng, sau đó lại lo lắng lấy ra một bộ tuyết y của mình từ trong Thiên độc châu, khoác lên trên thân thể nàng.

"..." Cánh môi Quân Tích Lệ mấp máy, hô hấp mỏng manh, trong tròng mắt mơ màng không nhìn thấy cảm kích, vẫn là oán hận thấu xương vĩnh viễn không có khả năng hóa giải:

- Ta... Nhất định... Sẽ... Giết... Ngươi....

Vân Triệt gật đầu, sau đó, hắn đột nhiên nở nụ cười:

- Được, bất cứ lúc nào ta đều chờ, nhưng mà trước đó, ngươi vẫn nên dưỡng tốt thân thể của mình đi.

Hắn chìa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Quân Tích Lệ:

- Hiện giờ, trước yên ổn ngủ một giấc đi, đừng luôn cậy mạnh như vậy... Nghe lời.

Ánh mắt của hắn ôn hòa, giọng nói êm dịu, như trấn an một con mèo nhỏ bốc đồng.

- Ngươi...

Cánh môi Quân Tích Lệ mở to, tròng mắt mơ màng đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn, toàn thân run rẩy dữ dội, như định giãy giụa.

Nhưng nàng giãy giụa kéo dài không bao lâu liền mềm nhũn ra, trán gục vào trong ngực Vân Triệt, triệt để ngủ mê đi.

Không biết bị thương nặng đến nước này, hay không cách nào thừa nhận lời nói hành động của Vân Triệt.

- Phù...

Vân Triệt liên tiếp thở phào nhẹ nhõm: Thật là một nữ nhân đáng sợ lại phiền toái.

Hy vọng ít nhiều gì có thể hóa giải được thù hận với nàng đi... Bằng không, sau khi nàng từ Trụ Thiên thần cảnh đi ra, sẽ là phiền phức thật lớn.

Chúng huyền giả trên chỗ ngồi xem cuộc chiến hai mặt nhìn nhau. Trước đó vài giây, toàn trường vô cùng đè nén, tất cả đều hoảng sợ kinh hồn... Kiếm thứ ba của Quân Tích Lệ không thể chém ra, ai cũng thật không ngờ, trận quyết đấu thần tử biến đổi bất ngờ này, không ngờ lấy phương thức như vậy mà kết thúc.

- Quân Tích Lệ hôn mê... Vân Triệt thắng! Vào trận chiến cuối cùng tổ kẻ bại ba ngày sau!

Khư Uế tôn giả tuyên đọc một tiếng, nhất thời kích động lên vô số ồn ào náo động.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment