.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1216" class="block_" lang="en">Trang 608# 2
Chương 1217: Chiến Thủy Ánh Nguyệt
- Thắng! Vân huynh đệ thắng!
Hỏa Phá Vân là người đầu tiên gầm to ra tiếng, hưng phấn đến nhảy dựng lên cao cao.
- Tiểu tử này, tiểu tử này thật sự là...
Hỏa Như Liệt toét rộng miệng, hai tay không ngừng gãi da đầu, kích động đến không cưỡng lại được.
Viêm Tuyệt Hải thở dài, mắt chuyển hướng sang đám người Ngâm Tuyết giới:
- Danh vọng của Vân Triệt... Lần này phải tăng lên thêm mấy lần. Ngâm Tuyết giới được kiêu tử này, may mắn xiết bao.
- Ha ha ha ha ha.
Mộc Hoán Chi đưa tay vuốt râu dài, cười to không thôi.
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, từ tinh giới thượng vị cho đến tinh giới hạ vị đều đã không có người nào ngồi yên. Kể từ sau Lục Lãnh Xuyên, lại một"Thần tử" nữa bại bởi dưới tay Vân Triệt. Mà Quân Tích Lệ khác biệt Lục Lãnh Xuyên rất lớn, trước khi hai người giao thủ, thật sự không có bất cứ người nào sẽ nghĩ đến là kết quả này.
Kinh hãi trên mặt, trong mắt bọn họ hồi lâu đều không thể tản đi.
- Vân Triệt ca ca, ngươi quá lợi hại! Ta đã biết, trên đời này ngươi là người cực kỳ tốt, người vô cùng tốt!
Thủy Mị Âm yêu kiều hoan hô, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khác thường của người khác, nếu không phải Thủy Thiên Hành luống cuống tay chân chế trụ nàng, đoán chừng đã sớm vọt tới trên phong thần đài.
Hồi tưởng đến đủ loại phản ứng trước đó của Thủy Mị Âm, Thủy Ánh Nguyệt cuối cùng vẫn nói với Thủy Thiên Hành:
- Phụ vương, sau ngày hôm nay, độ cao của Vân Triệt, chắc chắn còn ở trên con và Quân Tích Lệ, tương lai càng không có giới hạn. Mị Âm thích Vân Triệt, dường như cũng không phải ẩu tả, phụ vương thật sự sẽ không cân nhắc...
Bàn tay Thủy Thiên Hành vung lên, vẻ mặt không vui:
- Đừng nhắc lại chuyện này nữa! Vân Triệt tiểu tử này đúng là năng lực kinh người, nếu như thiên phú không đứt đoạn, tương lai tuyệt đối có khả năng thành Thần Chủ. Nhưng mà... Xuất thân của hắn quá mức thấp kém, chẳng qua chính là hạ giới! Nữ nhi của Lưu Quang Giới Vương ta có thân phận tôn quý bậc nào, sao có thể gả cho một kẻ hạ giới!
- Hừ! Cho dù hắn mạnh hơn hiện giờ gấp bội, cho dù ta phải giữ Mị Âm cả đời ở bên người, vĩnh viễn không gả ra ngoài, cũng sẽ không hứa gả con bé cho một tiểu tử như vậy!
Giọng Thủy Thiên Hành nghiêm túc mãnh liệt, không hề chừa đường sống.
Thủy Ánh Nguyệt không nói gì thêm, trong lòng ngầm thở dài. Xuất thân của Vân Triệt thật sự là vấn đề... Nhưng nếu hắn xuất thân từ tinh giới trung vị thì tốt, đây lại cố tình đến từ hạ giới, cơ bản được xưng tụng là cấp bậc hèn mọn đẳng cấp thấp nhất trong hỗn độn.
Giọng nói tán thưởng này rõ ràng đến từ Long hoàng:
- Đáng tiếc. Đáng tiếc mà. Trụ Thiên lão đệ, nếu lúc trước ngươi thật sự đuổi kẻ này đi, cuộc chiến phong thần phen này, sợ rằng mất đi bảy phần sắc màu.
Tuy Long hoàng nói rất thẳng thắn, nhưng Trụ Thiên thần đế lại chậm rãi gật đầu, thở dài:
- Lão hủ vẫn luôn tự nhận mắt nạp vạn sao, lại suýt chút nữa làm lỡ mất một viên minh châu thiên cổ khó gặp.
- Long hoàng điện hạ, lấy ý kiến của ngươi, Vân Triệt kẻ này kết quả dừng lại ở đâu?
Phạm Thiên thần đế nói.
Long hoàng mỉm cười, cười hơi có phần thần bí khó lường:
- Trận chiến giữa Vân Triệt với Lạc Trường Sinh, Long mỗ vạn phần chờ mong.
Long hoàng chưa trả lời, Phạm Thiên thần đế cũng không hỏi lại, cũng nở nụ cười:
- Phạm Thiên cũng như thế.
Vân Triệt biết mình chiến thắng Quân Tích Lệ sẽ dẫn đến oanh động cỡ nào, tuyệt đối còn hơn một trận chiến mình chiến thắng Lục Lãnh Xuyên. Cho nên, phản ứng của hắn rất nhạt, trong lòng thả lỏng một ngụm khí lớn, đồng thời cũng không có gợn sóng quá mạnh mẽ.
Vân Triệt ôm lấy Quân Tích Lệ đang hôn mê, lơ lửng đi tới trước mặt Quân Vô Danh, nhẹ nhàng đẩy Quân Tích Lệ giao cho Quân Vô Danh;
- Kiếm quân tiền bối... Vãn bối đắc tội.
Quân Vô Danh đỡ lấy Quân Tích Lệ, linh giác quét qua tình huống của nàng, sắc mặt rõ ràng thả lỏng xuống.
Nhìn thoáng qua Vân Triệt, Quân Vô Danh không nói gì, mang theo Quân Tích Lệ rời đi... Nhưng, khi đi tới bên rìa phong thần đài, hắn bỗng nhiên thoáng dừng lại:
- Vân Triệt, Quân Vô Danh ta nợ ngươi một nhân tình.
Giọng nói rất nhạt, nhưng mà... Lời nói này không phải là truyền âm tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, là Quân Vô Danh cho Vân Triệt một hứa hẹn ở trước mặt đông thần vực.
Bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, nếu như Vân Triệt không ngăn cản một kiếm thứ ba của Quân Tích Lệ, Quân Tích Lệ tất nhiên phế không thể nghi ngờ, mà nếu như hắn không nói câu tạ lỗi Quân Tích Lệ ở trước mặt mọi người, nàng sẽ hãm sâu bản thân vào trong vực sâu, không cách nào thoát ra...
Âm thanh còn bên tai, Quân Vô Danh đã rời đi xa xa. Trong lòng Vân Triệt phức tạp khôn kể, hứa hẹn này của Quân Vô Danh, hắn nhận lấy chỉ có thẹn... Dù sao, là hắn cứng rắn ép Quân Tích Lệ đến không tiếc lấy mạng đổi mạng.
Lời hứa của Kiếm quân, nặng bao nhiêu.
- Trường Sinh, xem ra, con đã có đối thủ.
Bàn tay của Lạc Cô Tà nhẹ nhàng đặt lên trên bờ vai của Lạc Trường Sinh.
Lạc Trường Sinh chậm rãi gật đầu, tầm mắt nhìn lên bóng dáng ở trung tâm phong thần đài:
- Ừm, Vân Triệt... Cuộc chiến phong thần phen này, còn có ý tứ hơn mong đợi của ta rất xa. Chỉ có điều, ta tất nhiên sẽ không có khả năng bị bại.
- Trước hôm nay, Quân Tích Lệ cũng nhất định cho là như thế.
Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần lạnh nhạt nói.
Hai mắt Lạc Trường Sinh chợt lóe:
- Phụ vương yên tâm, sư phụ nhiều lần dạy bảo, cho dù đối thủ là ai, đều tuyệt đối không thể ngông cuồng khinh địch, Trường Sinh tuyệt đối không dám quên. Một trận chiến cuối cùng, Lạc Trường Sinh sẽ cẩn thận chuẩn bị.
Trên phong thần đài, Mộc Băng Vân đã bay tới bên người Vân Triệt, một luồng khí tức băng hàn mà mềm nhẹ bao toàn thân hắn lại:
- Vân Triệt, ngươi không sao chứ.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Đương nhiên không có chuyện gì, thương tổn như vậy, đối với ta không đáng kể chút nào. Chính là tiêu hao hơi lớn. Nhưng mà Băng Vân cung chủ yên tâm, ta còn có một viên thì luân châu cuối cùng, trước trận đấu tiếp theo nhất định hoàn toàn khôi phục.
-... Đi về chữa thương trước.
Mộc Băng Vân đã sớm biết thân thể của Vân Triệt khác hẳn với người thường, nhưng chỉ ngoại thương của hắn mới nhìn đã cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi, không dám trì hoãn, mạnh mẽ mang Vân Triệt lên, bay đi xa xa.
Lúc Vân Triệt rời đi, trên quầng sáng của phong thần đài hiện lên tin tức trận đối chiến tiếp theo.
Trận chiến cuối cùng tổ kẻ bại:
- Lưu Quang giới Thủy Ánh Nguyệt (Thần Linh cảnh cấp mười) -- đối chiến -- Ngâm Tuyết giới Vân Triệt (Thần Kiếp cảnh cấp chín).
Cuộc chiến phong thần một lần này, ra đời một thần tử mới, hắn dẫn phát ra chấn động vĩ đại ở đông thần vực, ở tinh giới trung vị và tinh giới hạ vị lập tức được coi là kiêu ngạo ngàn đời không có, gần như đạt đến trình độ huyền thoại.
Mà một trận chiến với Quân Tích Lệ, vầng hào quang vốn mạnh tới cực điểm lại trong một đêm càng thêm chói mắt hơn mất lần.
Một huyền giả trẻ tuổi xuất thân hạ giới, bái sư tôn tinh giới trung vị, lại đang ở trên phong thần đài liên tiếp đánh bại hai đại thần tử, ở trong lịch sử của đông thần vực, đối với tinh giới trung hạ vị mà nói, quả thật chính là kỳ tích trời bancho.
Vô số huyền giả của tinh giới trung hạ vị cũng vì Vân Triệt mà dấy lên ngọn lửa tín niệm mới... Hóa ra, chúng ta cũng có thể chiến thắng huyền giả của tinh giới thượng vị, chúng ta cũng có thể làm nên thần thoại nghiền nát thần tử!
Không hề nghi ngờ, cái tên"Ngâm Tuyết giới" này, đã đạt tới độ cao từ xưa đến nay chưa từng có, cũng vì"Chủ huyền công" của Vân Triệt là kim ô viêm, cái tên"Viêm Thần giới" cũng trở thành như sấm bên tai ở toàn bộ đông thần vực.
Màn đêm buông xuống, Vân Triệt ngồi ngay ngắn trong đình viện, chung quanh là băng di kết giới do Mộc Băng Vân tự tay bố trí.
Hắn nhắm mắt ngưng khí, khôi phục thương thế và huyền lực. Dù sao thì luân châu quá mức trân quý, hắn cũng không nỡ sử dụng. Tuy rằng bị thương nặng cộng thêm tiêu hao vĩ đại, nhưng đối với hắn mà nói, thời gian ba ngày đủ để khôi phục hoàn toàn.
Vân Triệt hiện giờ vang danh ở đông thần vực đã giống như trăng sáng trên bầu trời, nếu như xuất hiện ở chỗ khác, nhất định sẽ dẫn phát chấn động. Nhưng thân ở Trụ Thiên giới, lại là thời kỳ cuộc chiến phong thần, sẽ không ai quấy rầy đến hắn.
Lúc Vân Triệt ngưng tâm khôi phục, cũng không biết trên trời sao, có một tròng mắt đang nhìn hắn từ xa xa, hơn nữa đã nhìn thật lâu.
Nàng đứng ở trên đám mây, cả người hoàn toàn tan vào đêm đen, vô hình không phát ra khí tức, lúc này cho dù một Giới Vương thượng vị đi qua bên người nàng trong chu vi mười trượng cũng không nhất định có thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Mà có thể che giấu sự hiện hữu và khí tức của mình đến trình độ như vậy, toàn bộ đông thần vực có lẽ chỉ có một người có thể làm được.
Thiên Sát tinh thần!
Gió đêm thổi bay, mang theo hơi lạnh. Nàng lại ngây ngốc nhìn Vân Triệt một lát, cuối cùng xoay người, không tiếng động rời đi.
Nàng đưa ra yêu cầu chỉ có Vân Triệt đoạt được vị trí hạng đầu của cuộc chiến phong thần mới có tư cách gặp nàng, bằng không liền chạy về Lam Cực tinh, là muốn hắn triệt để tuyệt vọng, biết khó mà lui, cũng đừng đến thần giới nữa, để thần giới hoàn toàn quên lãng đi sự hiện hữu của hắn... Không nghĩ tới, có được lại là một kết quả hoàn toàn tương phản.
Hắn chẳng những không mất mát rời đi, vứt bỏ suy nghĩ, ngược lại lấy một tư thái hoàn toàn khác trở về cuộc chiến phong thần, thực lực càng lần lượt lấy biên độ không hợp với lẽ thường bay vọt lên, chấn động toàn bộ đông thần vực... Cũng hoàn toàn triệt để bại lộ bản thân ra ở trước mặt tất cả mọi người.
Nàng biết vì sao hắn lại như thế...
Nhưng mà, đây không phải là kết quả mà nàng muốn, ngược lại là điều nàng sợ nhìn thấy nhất.
Chính là, đã đến tình cảnh như thế này, nàng đã không cách nào thay đổi và ngăn cản.
Nàng duy nhất có thể làm, chính là không gặp hắn... Cho dù như thế nào cũng không thể gặp hắn.
Bằng không, nếu như để cho hắn biết được"Chuyện đó"...
Lấy tính tình của hắn...
Nàng nhắm đôi mắt màu đỏ tươi lại, lắng nghe âm thanh hỗn loạn trong lòng mình, biến mất ở chân trời xa xôi.
Ba ngày sau, phong thần đài.
Hôm nay, là trận chiến cuối cùng của tổ kẻ bại -- Vân Triệt đối chiến Thủy Ánh Nguyệt.
Người thắng, sẽ đối chiến với Lạc Trường Sinh người duy nhất chưa bại trận nào, đứng đầu tổ phong thần, tới tranh đoạt vị trí hạng đầu của cuộc chiến phong thần lần này!
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến đã sớm ngồi đầy, chỉ cần là trận chiến có dính dáng đến Vân Triệt, độ chú ý đều sẽ cao tới đỉnh. Chỉ có điều, thầy trò Kiếm quân vẫn chưa có mặt, đây cũng trong dự liệu của tất cả mọi người, Quân Tích Lệ nguyên khí hao tổn nhiều, tinh huyết tổn hại cực lớn, cho dù lấy khả năng của Quân Vô Danh, nếu muốn khôi phục lại, cũng tuyệt đối không dễ dàng.
Trên phong thần đài, Vân Triệt và Thủy Ánh Nguyệt đã đứng đối diện nhau, ánh mắt đụng chạm vào nhau, Vân Triệt dâng trào chiến ý, còn Thủy Ánh Nguyệt lại như nước không gợn sóng, hoàn toàn bình tĩnh.
Nếu như không có một trận chiến vào ba ngày trước giữa Vân Triệt và Quân Vô Lệ, cho dù là ai đều sẽ tin tưởng một trận chiến này chắc Thủy Ánh Nguyệt sẽ thắng. Nhưng lần này, suy nghĩ trong lòng bọn họ lại hoàn toàn ngược lại, gần như tất cả mọi người đều tin tưởng sẽ là Vân Triệt thắng.
Thực lực của Quân Tích Lệ và Thủy Ánh Nguyệt tương đương, Quân Tích Lệ liều chết tế ra Vô Danh kiếm cũng chưa thể chiến thắng được Vân Triệt, cho dù thực lực của Thủy Ánh Nguyệt ở trên Quân Tích Lệ, cũng tuyệt đối không có khả năng thắng được nhiều lắm, muốn đánh bại Vân Triệt, trừ phi... Nàng có thể giống như Vân Triệt, lấy ra át chủ bài kinh diễm toàn trường.
- Khai chiến!
Dưới hiệu lệnh của Khư Uế tôn giả, hai người đồng thời bùng nổ huyền khí, tay Thủy Ánh Nguyệt cầm Dao Khê, cho dù tay của nàng, hay là kiếm của nàng, cũng đều như mỹ ngọc thuần khiết nhất trên đời, dưới vũ động, lam quang nhẹ lướt trên phong thần đài, toàn bộ pháp tắc không gian không tiếng động thay đổi.
Vân Triệt đang nâng kiếm nhằm về phía Thủy Ánh Nguyệt đột nhiên dừng thân hình lại, hắn cảm giác được không gian đột nhiên trở nên dính dính, như đang bơi trong nước, chung quanh của mình, từng đường lam văn di động trong không gian, như nước lặng sóng nhỏ.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, liền bỗng nhiên hóa thành biển cả sóng dữ, từng vằn nước màu xanh biếc từ bốn phương tám hướng mãnh liệt phủ xuống, hoàn toàn chìm Vân Triệt vào trong đó.
Một quỳ thủy huyền trận màu lam quang trong suốt lấy vị trí của Vân Triệt làm trung tâm thành hình, mỗi một giọt nước bên trong huyền trận đều có thể dập tắt một ngọn núi lửa đang bùng nổ.
- Nguy... Nguy rồi!
Hỏa Phá Vân cả kinh kêu lên.
Hỏa Như Liệt cũng cau chặt chân mày, tuy rằng tính công kích của huyền công hệ thủy không mạnh, nhưng thiên biến vạn hóa, lực khống chế rất mạnh. Một khi bị nhốt vào trong quỳ thủy huyền trận, cho dù biết được cách thức phá trận, muốn thoát khỏi cũng tương đương với khó khăn. Huống chi Vân Triệt vốn không biết về quỳ thủy huyền trận, bằng không cũng sẽ không thể dễ dàng bị nhốt vào trong đó như thế.
Hắn theo bản năng liếc mắt, lại phát hiện Mộc Băng Vân từ trước đến giờ vẫn luôn khẩn trương cho an nguy của Vân Triệt nhất lại trên tuyết nhan hoàn toàn bình tĩnh, ngay cả một chút lo lắng đều không có.