.
._609__1" class="block_" lang="en">Trang 609# 1
Chương 1218: Lưu Quang thiên dẫn
Vân Triệt bị nhốt vào trong quỳ thủy huyền trận, Thủy Ánh Nguyệt phi thân lên, Dao Khê kiếm nở rộ quang hoa, ngưng tụ một đường kiếm cương thủy lam, nhưng kiếm cương chưa thành hình, tròng mắt của nàng đột nhiên hơi động.
Bởi vì khí tức của quỳ thủy huyền trận đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Vầng sáng quỳ thủy cấp tốc yếu đi, huyền trận chuyển động cũng càng ngày càng chậm, vốn là khí tức vô cùng nồng đậm như bị cắn nuốt, nhanh chóng trôi đi.
Chẳng qua chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, huyền trận biến thành hoàn toàn dừng chuyển động, thủy mang màu xanh thẳm biến thành băng mang màu lam nhạt...
Toàn bộ quỳ thủy huyền trận, lại bị đóng băng thành một băng trận.
A không, đây vốn là chôn diệt tất cả lực lượng và pháp tắc này, cứng rắn đóng băng thành một băng cầu!
Một màn này, mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Rắc!
Rầm!!
Băng trận phá nát, Vân Triệt mang theo toàn thân ánh lửa, một kiếm đánh thẳng về Thủy Ánh Nguyệt.
Vân Triệt chỉ có ở dưới trạng thái Oanh thiên mới có thể hoàn toàn khống chế Kiếp Thiên kiếm, Thủy Ánh Nguyệt đối mặt với hiện giờ không thể nghi ngờ là Vân Triệt ở dưới trạng thái cao nhất.
Uy thế của một kiếm này, khiến chân mày Thủy Ánh Nguyệt nhíu chặt lại, kiếm thế vừa chuyển, đổi công thành thủ, Dao Khê kiếm nhẹ nhàng bâng quơ chém ra, vũ động lên từng vằn nước ở trước người, hóa giải từng tầng kiếm uy của Vân Triệt, không hề bị thương tổn chút nào.
Nhưng thân hình của nàng lại lui về sau xa trăm trượng, đã rơi vào hoàn cảnh xấu.
So sánh với Quân Tích Lệ, tính tình của Thủy Ánh Nguyệt rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, rất lý trí không chính diện chống đỡ Vân Triệt, Vân Triệt cũng liếc mắt một cái liền nhận ra một điểm này, hắn chưa hề cho Thủy Ánh Nguyệt cơ hội phản kích gì, kiếm thứ hai nháy mắt bùng nổ, kiếm uy vô cùng mang theo kim ô chi viêm, đánh thẳng vào Thủy Ánh Nguyệt.
Vốn tưởng rằng, Thủy Ánh Nguyệt chắc chắn sẽ tránh đi xa xa, sau đó toàn lực phản kích, nhưng mà khiến Vân Triệt không hiểu chính là, khi kiếm uy gần người, viêm quang chói mắt, Thủy Ánh Nguyệt lại bình tĩnh đứng ở đó, không lui về sau nửa bước, thủy mâu gợn sóng khẽ động, Dao Khê kiếm trong tay vũ động lên đường cong xanh thẳm kỳ dị.
Một dòng xoáy màu lam, xuất hiện ở trước người nàng.
Chân mày Vân Triệt khẽ nhúc nhích, mắt lộ vẻ khó hiểu, trong nháy mắt tiếp theo, hai mắt của hắn chợt trừng lớn.
Vân Triệt biết rõ một kiếm này của mình có uy lực khủng bố bao nhiêu, huống chi còn bám vào kim ô thần viêm. Nhưng cho đến khi kiếm uy tới gần người, Thủy Ánh Nguyệt vẫn như trước đã lui nửa bước, Dao Khê kiếm ngược lại nhẹ nhàng chỉ tới trước... Nhất thời, một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, lực hủy diệt dung hợp kiếm uy với viêm uy ở dưới trạng thái cao nhất của Vân Triệt lại dừng lại ở trước dòng xoáy màu lam kỳ dị ở trước người nàng.
Cổ tay Thủy Ánh Nguyệt khẽ chuyển, nhất thời, hình ảnh càng không thể tưởng tượng được nữa lại xuất hiện, luồng lực lượng này hoàn toàn bị cuốn vào bên trong dòng xoáy màu lam, theo Dao Khê kiếm vũ động mà chậm rãi xoay tròn, sau đó, theo thế tay của Thủy Ánh Nguyệt lại chuyển, kiếm uy và viêm uy từ trong dòng xoáy đột nhiên vung ra, đánh ngược lại về Vân Triệt.
- Lưu Quang thiên dẫn!!
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, một đám cường giả nhất tề lên tiếng kinh hô.
- Lưu Quang thiên dẫn cần thông hiểu pháp tắc hệ thủy tầng cấp cao nhất của Lưu Quang giới, Thủy Ánh Nguyệt rõ ràng mới Thần Linh cảnh, lại đã tu thành!?
- Thần tử đợt này, thật sự người này còn kinh người hơn người khác.
Lưu Quang thiên dẫn, một trong những thần kỹ của Lưu Quang giới, cho đến năm trước Thủy Ánh Nguyệt mới tu thành, ở trong cuộc chiến phong thần lần này, vốn là át chủ bài để đối phó với Quân Tích Lệ, đáng tiếc lại không thể đối chiến với Quân Tích Lệ.
Vân Triệt ngây người trong khoảnh khắc, bị lực lớn đánh ngược lại đánh trúng chính diện, kêu rên một tiếng, đánh bay ra xa xa, phản kích của Thủy Ánh Nguyệt vào lúc này như lôi đình đã đến, Dao Khê kiếm trong nháy mắt đánh ra liên tục sáu mươi bốn kiếm, sáu mươi bốn đường kiếm quang màu xanh thẳm hỗn loạn đan vào nhau thành một võng kiếm vĩ đại, trùm thẳng vào Vân Triệt.
Vân Triệt cứng rắn cố định thân hình, huyền lực lấy tốc độ người thường không thể bằng mãnh liệt phóng thích...
- Phong vân tỏa nhật!
Tà thần vách chắn mở ra, gắt gao ngăn cản võng kiếm màu xanh thẳm, trong nháy mắt, vạch ra ngàn vạn dấu vết li ti trên Tà thần vách chắn, lại khó khăn không vỡ vụn.
Thủy Thiên Hành than nhẹ một tiếng:
- Vách chắn phòng ngự thật lợi hại. Cường độ có thể so sánh được với hoàng long thánh giới của Phúc Thiên giới, mà lại có thể mở ra trong nháy mắt.
Rầm!
Tà thần vách chắn nổ tung, lực lượng phá nát cũng đánh tan võng kiếm màu xanh thẳm, Vân Triệt như thương long ra khỏi vực sâu, ép thẳng Thủy Ánh Nguyệt:
- Ngươi đón thêm một kiếm của ta đây!!
- Diệt thiên tuyệt địa!!
Uy thế của một kiếm này yếu hơn kiếm vừa rồi xa, nhưng mang theo kim ô viêm thiêu đốt đến mức tận cùng, kiếm uy như từ trên trời cuốn lấy hỏa diễm gió lốc, đến chỗ nào, phong thần đài phía dưới đều hạ xuống từng tầng.
Sắc mặt Thủy Ánh Nguyệt lạnh nhạt, Dao Khê kiếm múa, theo dòng xoáy kỳ dị trước đó cuốn động, Lưu Quang thiên dẫn dần tái hiện, dẫn kiếm uy khủng bố đánh úp lại vào trong đó... Nhưng mà, khó khăn lắm chỉ dẫn vào được một nửa, dòng xoáy kỳ dị lưu chuyển đột nhiên trở nên hỗn loạn, giống như muốn hỏng mất.
Chân mày Thủy Ánh Nguyệt trầm xuống, thế tay đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ cuốn một nửa lực lượng đã dẫn vào đưa ra, chạm vào một nửa kiếm uy còn lại kia ở trên không.
Rầm!!!!!
Kiếm uy bùng nổ, bên trong viêm quang phá nát, Vân Triệt và Thủy Ánh Nguyệt đồng thời bị đánh văng ra xa xa.
Vân Triệt mạnh mẽ lộn nhào trở lại, khóe miệng khẽ câu, thân như lôi đình, đi ngang qua ánh lửa, lại nhằm về Thủy Ánh Nguyệt, có xu thế không để cho nàng có cơ hội thở dốc phản kích gì, lại đột nhiên nhìn thấy Thủy Ánh Nguyệt trong tầm mắt lại thu hồi Dao Khê kiếm, liền ngay cả huyền khí trên người đều hoàn toàn thu về.
Thân thể Vân Triệt dừng lại, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Thủy Ánh Nguyệt quay lưng đi:
- Cứ như vậy đi. Ngươi vẫn nên giữ lại chút khí lực đi đối phó với Lạc Trường Sinh đi, hắn còn lợi hại hơn trước mắt ngươi nhìn thấy xa!
Nói xong, Thủy Ánh Nguyệt lơ lửng lên không, trực tiếp xuyên qua kết giới ngăn cách của phong thần đài, quay về khu vực ngồi xem cuộc chiến.
Vân Triệt:"..."
Khư Uế tôn giả thoáng ngạc nhiên, sau đó trầm giọng tuyên bố:
- Thủy Ánh Nguyệt thoát khỏi khu vực phong thần đài, Vân Triệt thắng, vào cuộc chiến vấn đỉnh phong thần ba ngày sau!
Xôn xao --
Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến vang lên tiếng huyên náo.
Sau Lục Lãnh Xuyên, Quân Tích Lệ, lại một thần tử nữa thua dưới tay Vân Triệt. Mà khác với tình hình chiến đấu thảm khốc của hai thần tử trước, Thủy Ánh Nguyệt lại tự động bỏ chiến nhận thua.
Tuy rằng hai người chỉ giao phong vài chiêu ngắn ngủi, nhìn như khó phân ưu khuyết, nhưng có thể để cho một thần tử chủ động nhận thua, hiển nhiên, là dưới giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, để cho nàng triệt để xác định bản thân không thể nào là đối thủ của Vân Triệt.
- Cuộc chiến vấn đỉnh.
Mộc Hoán Chi ngửa đầu, lầm bầm như đang nói mê. Bốn chữ"Cuộc chiến vấn đỉnh" này, vốn nên là tồn tại mfa nằm mơ bọn họ đều khó có khả năng tiếp xúc đến, lúc này, đệ tử của Ngâm Tuyết giới bọn họ, lại tiến vào cuộc chiến vấn đỉnh.
Là không thể tin nổi cỡ nào, hư ảo cỡ nào, vớ vẩn... Cỡ nào...
Quả thật còn vớ vẩn hơn chuyện cười vớ vẩn nhất mà cả đời hắn từng nghe thấy... Lại thật sự hiện ra ở trước mắt hắn.
- Đáng tiếc, tông chủ không thể đích thân đến Trụ Thiên giới, bằng không, nàng tất nhiên cao hứng vạn phần.
Mộc Băng Vân:"..."
Tuy rằng, kết quả này tuyệt đối không ngoài ý muốn như trận chiến với Quân Tích Lệ, nhưng dẫn phát lên chấn động ở đông thần vực có thể nghĩ.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của đủ loại ánh mắt toàn trường, Vân Triệt thu hồi Kiếp Thiên kiếm, quay trở lại chỗ ngồi xem cuộc chiến. Hắn vẫn có phản ứng bình thản giống như lúc trước, thật ra khiến không ít người vì như vậy mà hoặc nghi ngờ hoặc kinh thán.
Hỏa Phá Vân đè nén kích động, cùng với vẻ vang:
- Vân huynh đệ, chúc mừng! Ngươi tiến vào cuộc chiến vấn đỉnh! Ít nhất cũng sẽ là hạng thứ! Ngươi lần này, tuyệt đối phá vỡ toàn bộ lịch sử của đông thần vực... Chậc, hồi tưởng lại lúc mới quen biết với ngươi, quả thật đều giống như nằm mơ.
Vân Triệt mỉm cười, hắn như có nhận biết, dưới ý thức ánh mắt chuyển hướng về một phương hướng, vừa khéo đụng chạm với ánh mắt của Lạc Trường Sinh, người kia cười bình thản với hắn.
Vân Triệt cũng mỉm cười một tiếng, quay mắt lại, trong lòng gợn sóng rung chuyển một trận.
Mạt Lỵ, vách chắn ngăn giữa chúng ta, liền chỉ có một bức cuối cùng.
Ta muốn trèo lên đỉnh cuộc chiến phong thần này, tuyệt đối không chỉ vì hoàn thành"'Điều kiện" mà ngươi đưa ra, bởi vì lời nói ngày đó của ngươi, ta một chữ đều không tin... Ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng ngươi thật tâm không muốn gặp lại ta.
Ta muốn cho ngươi nhìn thấy ta vì ngươi có thể càng trở nên cường đại hơn, ta muốn chứng minh với ngươi kiên quyết của ta... Cho dù ngươi có nỗi khổ trong lòng như thế nào, ta đều nguyện ý đối mặt và gánh vác cùng với ngươi.
Lúc này, trên quầng sáng của phong thần đài, hiện lên dấu chữ màu vàng:
Cuộc chiến vấn đỉnh phong thần:
Thánh Vũ giới Lạc Trường Sinh -- đối chiến -- Ngâm Tuyết giới Vân Triệt.
Cái tên trên quầng sáng, một người, là thần tử hạng nhất vang danh đã lâu ở đông thần vực, người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi không người có thể địch lại, đại hội huyền thần chưa bắt đầu, hắn liền đã sớm được nhận định là vị trí hạng đầu của cuộc chiến phong thần, không ai có thể tranh đoạt.
Một người khác, lại là thần tử mới vào liên tiếp đánh bại tam đại thần tử, ở trong cuộc chiến phong thần lần này đã kinh diễm toàn bộ đông thần vực.
Ban đầu khi cuộc chiến phong thần mới bắt đầu, tuyệt đối sẽ không có ai đánh đồng hai người bọn họ, hai người khi đó ở trong mắt người đời hoàn toàn chính là khác biệt như trăng sáng với đom đóm.
Nhưng hiện giờ, cho dù là ai đều sẽ không cho rằng Vân Triệt không có tư cách đánh đồng với Lạc Trường Sinh.
Thậm chí, sau khi Vân Triệt liên tiếp đánh bại Lục Lãnh Xuyên, Quân Tích Lệ, Thủy Ánh Nguyệt, đã không có một ai dám một lời nhận định Vân Triệt sẽ bại bởi Lạc Trường Sinh.
Sự kịch liệt của một trận chiến này, chắc chắn sẽ đạt tới cực hạn của cuộc chiến phong thần lần này.
Mắt Khư Uế tôn giả quét nhìn toàn trường, hờ hững nói:
- Lạc Trường Sinh, Vân Triệt, chúc mừng các ngươi tiến vào cuộc chiến vấn đỉnh. Đây là vinh quang của các ngươi, cũng là chứng minh tốt nhất cho thực lực của các ngươi. Vị trí hạng đầu của cuộc chiến phong thần lần này, sẽ từ trong hai người các ngươi quyết định ra.
Ánh mắt của Khư Uế tôn giả vào lúc này chuyển tới trên người Vân Triệt:
- Chỉ có điều, Vân Triệt, về cuộc chiến vấn đỉnh, có một việc, bản tôn cần phải nhắc nhở ngươi trước.
Vân Triệt:"..."
- Trước mắt chiến tích của ngươi là tám thắng một thua, còn Lạc Trường Sinh toàn thắng. Cuộc chiến giữa ngươi và Lạc Trường Sinh, nếu như Lạc Trường Sinh thắng, như vậy, Lạc Trường Sinh cầm thủ vị, ngươi cầm thứ vị, cuộc chiến phong thần sẽ vì vậy mà kết thúc.
- Nhưng nếu như ngươi thắng, như vậy, Lạc Trường Sinh cũng chỉ có bại một lần, chiến tích ngang hàng với ngươi. Ngươi cần phải tái chiến lại một trận với Lạc Trường Sinh, tiếp tục thắng, mới có thể vấn đỉnh, hiểu chưa!?
- Ta đã rõ.
Vân Triệt không hề chần chừ gật đầu.
Hỏa Phá Vân há to miệng:
- Hả? Nói cách khác, nếu Vân huynh đệ muốn được vị trí hạng đầu, phải thắng Lạc Trường Sinh liên tiếp hai trận. Còn Lạc Trường Sinh chỉ cần thắng Vân huynh đệ một trận liền có thể, đây... Đây cũng quá không công bằng đối với Vân huynh đệ!
Hỏa Như Liệt nói:
- Đây là quy tắc cơ bản của chế độ song bại đào thải, không có gì kỳ quái. Lạc Trường Sinh toàn chiến toàn thắng, đoạt giải quán quân tổ phong thần, Vân Triệt lại đoạt giải quán quân tổ kẻ bại, người bị bại một lần, sao có thể giống nhau.
- Nhưng mà...
- Không có nhưng mà gì cả, con không thấy được Vân tiểu tử đều không có ý kiến sao.
Hỏa Như Liệt nhếch miệng lên, nhưng trong lòng lo lắng thật sâu.
Lạc Trường Sinh là nhân vật như thế nào, thần thoại của lứa trẻ tuổi đông thần vực... Có thể đánh bại hắn một lần đã là kỳ tích, đánh bại hai lần...
Thật sự sẽ xuất hiện khả năng như vậy sao?
Vân Triệt tiến vào cuộc chiến vấn đỉnh, đây đã có thể nói là thần tích của đông thần vực. Nhưng mà, đến trình độ như vậy, ai lại không muốn tận mắt nhìn thấy thần tích còn lớn hơn nữa, có ai lại không muốn tận mắt chứng kiến một khắc thần thoại bị đảo điên kia.
Khư Uế tôn giả khẽ gật đầu:
- Rất tốt. Cuộc chiến vấn đỉnh, diễn ra vào ba ngày sau, hai người các ngươi nhận thêm được một viên thì luân châu ngoài định mức, cần phải điều chỉnh trạng thái của bản thân đến tốt nhất.
- Mà trong vòng ba ngày, cho dù là ai, cho dù là nguyên nhân gì, đều tuyệt đối không thể quấy rầy hai người, bằng không, Trụ Thiên chấp pháp giả nhất định không nhẹ nhàng tha thứ!