Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1219 - Chương 1221: Lạc Trường Sinh Khủng Bố

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1220" class="block_" lang="en">Trang 610# 2

 

 

 

Chương 1221: Lạc Trường Sinh khủng bố



Lời Lạc Trường Sinh nói khiến Vân Triệt cau chặt chân mày.

Tuy rằng, trên người hắn đều là một vài vết thương nhỏ không hề gọi là gì, nhưng dù sao cũng là vết thương trải rộng, còn trên người Lạc Trường Sinh lại một vết đều không có. Dưới kịch chiến, lúc này hai cánh tay của hắn đã hơi đau đớn tê dại, thở dốc hơi loạn, mà trái lại Lạc Trường Sinh lại vô cùng bình tĩnh thong dong, nhất là khí tức và hô hấp của hắn, Vân Triệt phát hiện không hề có một chút hỗn loạn sau ác chiến.

Mà đáng sợ nhất là hắn thong dong nói ra hai chữ"Nóng người".

Vân Triệt chỉ có ở dưới trạng thái"Oanh thiên mới có thể khống chế được Kiếp Thiên kiếm, mà trạng thái"Oanh thiên" của hắn không cách nào duy trì quá lâu, hắn làm sao có thể dùng lực lượng ở dưới trạng thái này lên"Nóng người" được, mỗi một kiếm lúc trước, đều là lực lượng cao nhất của hắn, nhưng Lạc Trường Sinh, lại dường như thật sự là đang"Nóng người"... Vốn còn chưa dùng hết toàn lực!

- Như ngươi mong muốn.

Cánh tay trái của Vân Triệt nâng lên, huyền cương dung hợp kim ô thần hồn phóng thích, ở trên không hóa thành một kim ô thần ảnh vĩ đại, dưới phượng hót vang trời, khí tức hỏa diễm nồng liệt nháy mắt tràn ngập phía chân trời.

- Rất tốt.

Lạc Trường Sinh mỉm cười, ánh mắt của hắn lại lơ đãng đảo qua trước ngực Vân Triệt, lưu lại ngắn ngủi.

Kỳ quái chỗ đó của hắn rõ ràng bị lôi điện của ta đánh trúng, vì sao chỉ xé ra một miệng vết thương nhỏ như vậy, mà còn hoàn toàn không có dấu vết thương tổn của lôi?

Chẳng lẽ, hắn còn thông hiểu lôi điện pháp tắc?

Huyền cương huyễn thần phóng thích, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng tiêu hao của Vân Triệt trên phạm vi lớn, hắn không hề lưu lại nửa khắc, Kiếp Thiên kiếm châm lại hỏa diễm, nhằm thẳng Lạc Trường Sinh, kim ô huyễn thần cũng như sao chổi bay rơi xuống... Mà vào lúc này, trong đôi mắt của Lạc Trường Sinh đột nhiên lóe lên ánh sáng lạ.

- A!!

Theo một tiếng gầm to dâng trào, huyền khí trên người hắn vốn vô cùng cường đại không ngờ đột nhiên tăng vọt, rồi sóng khí đột nhiên bùng nổ nồng liệt như thực chất, ngực Vân Triệt liền ngột ngạt, thế xông tới bị cứng rắn ngăn cản.

Mà âm thanh khí bạo này, giống như vang vọng ở bên trong tâm hồn tất cả mọi người, mang đến cho bọn họ lay động vô cùng mãnh liệt.

- Khí tức của Lạc Trường Sinh... A!?

Lạc Trường Sinh mới vừa rồi đã đáng sợ như vậy, lại... Lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy!

- Hắn lại thật sự không dùng toàn lực, khí tức này đâu chỉ đáng sợ! Đây mới là thực lực chân chính của Lạc Trường Sinh!? Cơ bản đã nghiền áp Vân Triệt!

- Cái tên"Trường Sinh công tử" đâu phải nói không! Lúc trước ở trong"Đông vực tứ thần tử" hắn được công nhận tự mình thành một cõi, tuy Vân Triệt mạnh, nhưng còn chưa tiến vào được đến"Lĩnh vực" của Trường Sinh công tử, những người vọng tưởng nhìn thấy Vân Triệt đả bại Lạc Trường Sinh, chẳng qua đều là không biết và nằm mơ.

- Lạc Trường Sinh lại... Lại thật sự... Vậy làm sao bây giờ?

Sắc mặt Hỏa Phá Vân căng thẳng, khẽ cắn răng nói.

Cho dù người có huyền lực thấp nhất toàn trường, đều có thể rõ ràng nhận thấy được, theo huyền khí của Lạc Trường Sinh lại một lần nữa bùng nổ, đã vững vàng vượt qua uy áp huyền khí của Vân Triệt... Hơn nữa vượt lên trên rất xa.

-... Chỉ có thể nhìn xem Vân Triệt có thể dựa vào"Huyễn thần" đặc thù của riêng hắn đến sáng tạo kỳ tích hay không.

Hỏa Như Liệt nhíu mày. Hắn từ thế công và thần thái của Vân Triệt mà nhìn ra được, lúc trước Vân Triệt thật sự đã dốc hết toàn lực, không hề giữ lại.

Nhưng Lạc Trường Sinh...

Mới vừa rồi, Vân Triệt xem như miễn cưỡng có thế lực ngang nhau với Lạc Trường Sinh. Hiện giờ, Vân Triệt phóng thích ra huyễn thần, sẽ có khả năng vượt qua chênh lệch huyền lực đột nhiên tăng lên giữa hai người sao?

Hai tay của Lạc Trường Sinh mở ra, lôi điện rít gào với gió bão gào thét đã yên tĩnh rất nhiều, nhưng trong không gian, lại tràn ngập uy áp trầm trọng gần như gấp đôi hơn lúc trước. Hắn nhìn Vân Triệt, trên mặt bình thản như nước:

- Đây đã là trạng thái"Bình thường" ở dưới cực hạn của ta, trận chiến phong thần này, ngươi là người duy nhất có tư cách để cho ta phóng thích ra huyền lực cực hạn, vậy cũng là tán thành của ta đối với ngươi.

Thánh Lôi kiếm của hắn chỉ tới trước, từng chữ nhẹ nhàng như gió:

- Ra hết toàn lực của ngươi, cứ việc nếm thử đánh bại ta đi.

Tư thái, còn có lời nói của Lạc Trường Sinh, nhưng lại rõ ràng có tư thế thân ở cấp bậc rất cao nhìn xuống. Nhưng đây không phải do hắn cố tình ngạo mạn, mà dưới trạng thái hắn phóng thích toàn lực... Ở trong mắt hắn, Vân Triệt đã vốn không phải là đối thủ cùng cấp bậc.

Cho dù hắn có thể phóng thích"Huyễn thần" kỳ dị.

Xoẹt!

Giọng Lạc Trường Sinh vừa dứt, Thánh Lôi kiếm nhẹ nhàng vẽ ra một đường kiếm hình cung màu tím, thoáng chốc, bầu trời cuồng lôi mãnh liệt, một bóng sói tím đậm lơ lửng mà hiện, lao thẳng xuống tới, hóa thành một lôi vực vĩ đại, trùm thẳng vào Vân Triệt và kim ô thần ảnh.

- Cẩn thận!

Hỏa Phá Vân theo bản năng gầm to một tiếng. Mặc dù lôi vực này do tiện tay mà thành, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn đó là Vân Triệt vốn không có khả năng tiếp được -- bởi vì huyền tức dưới toàn lực của Lạc Trường Sinh thật sự quá đáng sợ.

Sắc mặt của Vân Triệt không hề thay đổi, nhưng lại nhằm thẳng về phía lôi vực, ngọn lửa trên người càng cháy càng mãnh liệt, cùng với kim ô thần ảnh giống như hai mặt trời một lớn một nhỏ, vào thẳng bên trong lôi vực.

- A!?

Nhìn Vân Triệt bị cuốn vào lôi vực, trên chỗ ngồi xem cuộc chiến kêu lên kinh hãi, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lại đột nhiên bộc phát ra tiếng gầm to gấp mấy lần.

Rầm!!!!

Một tiếng nổ đùng, trên lôi vực vĩ đại đột nhiên chiếu lên một viêm ngấn màu vàng kim, dưới viêm ngấn, lôi vực to lớn lại giống như vải vóc yếu ớt bị xé mở, Vân Triệt và kim ô huyễn thần từ giữa bắn thẳng ra, kiếm uy cuốn động lên liệt diễm, đánh từ trên đỉnh đầu Lôi Trường Sinh xuống.

Khóe mắt Lạc Trường Sinh khẽ nhếch, tử mang trên Thánh Lôi kiếm trôi đi, thay vào đó là một tầng hoàng mang rất nồng đậm, lúc kiếm việt đan vào nhau, gió cuốn hoàng mang, trải rộng ra một khí tràng kỳ dị, nhẹ nhàng bâng quơ nghênh đón về phía Vân Triệt.

Một áp lực vô cùng trầm trọng đột nhiên chụp xuống, khiến thân thể Vân Triệt đột nhiên chậm lại, theo hắn cách Lạc Trường Sinh càng ngày càng gần, luồng áp lực này đã nhân lên, dần dần như vạn nhạc đè lên người, mà kiếm uy và bạo viêm của hắn cũng bị áp chế liên tục, khi tới gần Lạc Trường Sinh trong vòng mười trượng, đã hoàn toàn bị áp chế, cho dù là hắn hay là lực lượng của kim ô huyễn thần, đều không có cách nào tiến thêm.

Một người một huyễn thần, nhưng đã bị Lạc Trường Sinh dễ dàng đồng thời ngăn trở như thế!

Một màn này, vô tình phá hủy hy vọng còn lại ở trong lòng đám người Hỏa Như Liệt.

Ánh mắt hai người va chạm cách không, hai hàng chân mày của Vân Triệt gắt gao siết chặt, hai tay hơi phát run, còn Lạc Trường Sinh vẫn bình thản như lúc ban đầu, trên mặt hiện lên một chút nụ cười có ý vị thâm trầm:

- Ngươi quả nhiên thông hiểu pháp tắc hệ lôi.

Vân Triệt:"..."

Lạc Trường Sinh đâu chỉ có thể chất đặc biệt lại huyền lực cao khủng bố, liền ngay cả tâm tư cũng cực kỳ sâu sắc.

Cánh tay của Lạc Trường Sinh vung lên, lực lượng phòng ngự trầm trọng đột nhiên hóa thành lực lượng công kích mãnh liệt, đánh văng Vân Triệt và kim ô huyễn thần ra xa xa, thân thể Lạc Trường Sinh xoay lại, kiếm rìu cùng vung lên, phong thần đài đột nhiên cuồng phong gào thét, một cự ưng trăm dặm như thần linh hàng thế, cuốn động lên gió lốc tận thế... Lại không bổ nhào về phía Vân Triệt, mà nhằm thẳng vào kim ô huyễn thần mà đi.

Kim ô huyễn thần chỉ có sáu thành lực lượng của Vân Triệt, sao có thể thừa nhận một kích toàn lực của Lạc Trường Sinh, dưới cự ưng bổ nhào tới, phong nhận đáng sợ tuyệt luân cắt phong thần đài ra mấy ngàn đường rạn li ti, khi kim ô thần ảnh bị cuốn vào, chỉ được lắm hai giây, liệt diễm và thần ảnh liền bị xoắn thành mảnh nhỏ hỏa diễm đầy trời, lại trong nháy mắt tiếp theo hoàn toàn trôi đi.

Khí tức của Lạc Trường Sinh tập trung vào Vân Triệt, lấy giọng điệu chỉ bảo chậm rãi nói:

-"Huyễn thần" của ngươi đúng là rất mạnh, nhưng cũng có một nhược điểm rất lớn. Đó là quá mức yếu ớt!

Khi một tiếng cuối cùng vừa dứt, thân thể và gió bão của hắn, chỉ trong nháy mắt liền tấn công tới phía trước Vân Triệt.

Rầm!!

Một tiếng vang thật lớn, như thiên lôi nổ không, lực lượng của hai người lại hung hăng đụng vào nhau, nhưng một lần này, toàn thân Vân Triệt chấn động mạnh, hơn mười mạch máu và gân mạch trên hai tay đồng thời nứt toác, bóng dáng bay xuống dưới.

Đối mặt với Lạc Trường Sinh khai hỏa toàn bộ, về huyền lực, Vân Triệt hoàn toàn rơi vào hạ phong.

Thân thể Vân Triệt rơi xuống, nhưng khoảnh khắc chạm đất, lại đột nhiên búng người lên, Kiếp Thiên kiếm lấy tốc độ cực nhanh một lần nữa ngưng tụ lại kiếm uy khổng lồ, lại đánh mà đi.

Rầm!!

Đối mặt với Vân Triệt đột nhiên phản kích, cánh tay trái của Lạc Trường Sinh vắt ngang, một tiếng trầm đục, đã chặt chẽ chống lại Kiếp Thiên kiếm... Hơn nữa, là chỉ cần lấy Thần Phong việt, lấy một cánh tay hoàn toàn chống đỡ được Kiếp Thiên kiếm!

Cánh tay phải của hắn theo sát mà rơi, một đường hoàng quang vô tình nổ tung trước ngực Vân Triệt.

Vân Triệt kêu rên một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, lấy tốc độ nhanh hơn vừa rồi hung hăng nện xuống... Lạc Trường Sinh cười nhạt một tiếng, vừa định truy kích, một cảm giác nguy cơ không nên xuất hiện đột nhiên từ phía sau vụt tới.

Lạc Trường Sinh lòng sinh cảnh báo, nhưng đã phản ứng không kịp, một đường viêm quang màu đỏ mãnh liệt nổ tung trên cánh tay phải của hắn.

- Ưm!!

Thân thể Vân Triệt nặng nề rơi xuống đất, kéo Kiếp Thiên kiếm lui liền mười mấy bước mới khó khăn đứng lại, hai tay hắn rướm máu, sắc mặt thoáng qua chút tái nhợt.

Lạc Trường Sinh than nhẹ một tiếng thống khổ, ống tay áo trên cánh tay phải của hắn hoàn toàn bị đốt hủy, trên cánh tay phải, in lên một vết tích cháy xém thật dài. Mà kim ô viêm thiêu cháy là thống khổ loại nào, cho dù hắn là Lạc Trường Sinh, sắc mặt cũng xuất hiện vặn vẹo trong vài giây.

Mà kim ô huyễn thần kia rõ ràng đã bị hắn mạnh mẽ đánh diệt, vào lúc này lại một lần nữa bay trở về bên cạnh người Vân Triệt.

- Xem ra,"Huyễn thần" của ta, không cùng một kiểu với hiểu biết của ngươi.

Về thương thế, Vân Triệt nặng hơn Lạc Trường Sinh mấy lần, nhưng khi hắn lau vết máu nơi khóe miệng đi, lại lộ ra một nụ cười hơi kỳ dị.

Sắc mặt Lạc Trường Sinh thoáng thay đổi, trong tròng mắt hiện lên vẻ kinh dị."Huyễn thần" của Vân Triệt rõ ràng đã bị hắn tiêu diệt, sau đó Vân Triệt bị hắn hoàn toàn áp chế, huyễn thần vốn không có khả năng lại có cơ hội phóng thích ra... Lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn làm hắn bị thương.

Khả năng duy nhất... Chẳng lẽ Vân Triệt có thể ở dưới trạng thái bị áp chế phóng thích huyễn thần?

Hiểu biết của Lạc Trường Sinh về"Huyễn thần", tự nhiên chỉ có Thần Chủ mới có khả năng thi triển"Huyễn thần thuật"."Huyễn thần thuật" chẳng những có yêu cầu về cấp bậc huyền lực cực cao, vả lại phóng thích cần thời gian dài ngưng tụ huyền khí với dung hợp thần hồn, nếu như bị đánh tan, còn có thể tạo thành phản phế ở trình độ nhất định đối với phóng thích ra.

Đây cũng là nhận thức chung vốn có đối với"Huyễn thần thuật" của thần giới.

Nhưng"Huyền cương huyễn thần" của Vân Triệt, đâu phải"Huyễn thần thuật" như trong nhận thức của bọn họ.

Mặc dù lực lượng của nó đến từ Vân Triệt, nhưng phóng thích lại là dung hợp giữa huyền cương với thần hồn, vốn không liên quan đến huyền lực.

Hai mắt của Lạc Trường Sinh hơi nheo lại, giao thủ với Vân Triệt, đây là miệng vết thương đầu tiên của hắn.

Thống khổ do vết bỏng của kim ô viêm mang đến, cũng cuối cùng khơi dậy lên lửa giận của hắn.

Lạc Trường Sinh ngẩng đầu lên, khẽ thở ra một hơi, phát ra khen ngợi:

- Có thể làm cho ta bị thương... Làm tốt. Lúc trước vì giữ lại quá mức, bị Quân Tích Lệ gây thương tích, ta còn tưởng sẽ không lại nhiều thêm một vết thương, ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng.

Lạc Trường Sinh rõ ràng nói lên lời nói có ý nghĩa cực kỳ cuồng ngạo, cũng lại không hề có tư thái cuồng ngạo, bởi vì đây đối với hắn mà nói, vốn chính là trần trụi trần thuật ra một sự thật đơn giản, lại quá mức sáng tỏ.

- Chỉ có điều, sẽ không có vết thương thứ hai... Nếu như đây là toàn bộ thực lực của ngươi!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment