Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1220 - Chương 1222: Hỏa Viêm Đỏ Rực (Thượng)

. ._611__1" class="block_" lang="en">Trang 611# 1

 

 

 

Chương 1222: Hỏa viêm đỏ rực (thượng)



Lưu Quang Giới Vương Lạc Thượng Trần đột nhiên nói:

- Lại khó có được Trường Sinh thật tình như thế. Xem ra, tuy rằng hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, lại đúng là không có khái niệm cuồng vọng khinh địch, không tệ.

Lạc Cô Tà lại lắc đầu:

- Không, là Vân Triệt, để cho hắn có cảm giác nguy cơ.

Lạc Thượng Trần khẽ động chân mày:

- Cảm giác nguy cơ? Muội đang nói?

Lạc Cô Tà chậm rãi nói:

- Trường Sinh từ nhỏ đến lớn, ở bên trong cùng thế hệ chưa bao giờ bị đánh bại, cũng cho tới bây giờ đều chỉ có hắn nhìn xuống mọi người, người khác đừng nói nhìn xuống hắn, ngay cả người có thể đánh đồng với hắn đều không có. Cả đời hắn đều là như thế, cũng đã sớm quen với trạng thái này. Nhưng Vân Triệt, tuổi của Vân Triệt nhỏ hắn Trường Sinh, tu vi huyền đạo, chẳng qua mới chỉ Thần Kiếp cảnh, nhưng có thể bức hắn đến tình trạng này, lần đầu tiên để cho hắn có"Cảm giác nguy cơ" và"Cảm giác không thăng bằng" rằng"Bản thân có lẽ không bằng Vân Triệt".

Lạc Thượng Trần:"..."

- Mới vừa rồi Trường Sinh cố ý muốn Vân Triệt phóng thích ra"Huyễn thần", sau đó lại trước tiên xoắn diệt, cũng không phải vì muốn áp chế nhuệ khí của Vân Triệt, mà vì khu trừ đi"Cảm giác không thăng bằng" này. Lúc trước cuộc chiến giữa Vân Triệt và Lục Lãnh Xuyên, Vân Triệt lấy ra"Huyễn thần", cũng triển lộ ra uy lực kinh người trực tiếp xoay ngược chiến cuộc, phản ứng của Trường Sinh cực kỳ kịch liệt... Bởi vì, đó là lực lượng mà hắn ngay cả lý giải cũng không thể.

"..." Chân mày Lạc Thượng Trần nhíu lại, nói nhỏ:

- Thì ra là thế.

Lạc Cô Tà tiếp tục nói, hiển nhiên làm sư phụ và cô cô của Lạc Trường Sinh, nàng hiểu biết về Lạc Trường Sinh còn hơn Lạc Thượng Trần:

- Chỉ có điều, chuyện này có lẽ bản thân Trường Sinh cũng không phát hiện ra, cho dù phát hiện ra, cũng quả quyết sẽ không thừa nhận. Mà muốn cân bằng cảm giác tiêu cực trước nay chưa từng có này, Trường Sinh phải làm đương nhiên chính là áp chế Vân Triệt hoàn toàn, để cho Vân Triệt bại càng triệt để hoàn toàn.

- Khi Vân Triệt bị hắn hoàn toàn dẫm nát dưới chân, cảm giác tiêu cực do Vân Triệt mang đến, tự nhiên cũng sẽ bị nghiền nát như vậy.

Bại? Lạc Trường Sinh chưa từng nghĩ bản thân sẽ bại, cũng tuyệt đối dứt khoát không cho phép bản thân bại.

Đối mặt với lời nói bình thản giống như thẩm phán kia của Lạc Trường Sinh, Vân Triệt không nói một lời, bước chân tiến lên trước, một bước trăm trượng, huyền khí hoàn toàn phóng thích, kim ô phần thế lục vận chuyển tới cực hạn, kiếm uy với viêm uy dung hợp hoàn mỹ ở trên Kiếp Thiên kiếm, viêm bùng nổ trong khoảnh khắc chiếu rọi trời cao, sắp đốt thủng hư không.

Uy thế như vậy, nhưng Lạc Trường Sinh lại không hề nhúc nhích, bình tĩnh giống như xem pháo hoa xán lạn, chỉ có Thánh Lôi kiếm vẽ hình cung trong không gian, đâm xéo.

Công kích của Vân Triệt vô cùng cuồng bạo, còn tư thái của Lạc Trường Sinh, lại nhẹ nhàng và tĩnh lặng tao nhã, như lững thững sân vắng. Theo Thánh Lôi kiếm đâm xuống, ba đường kiếm quang trắng nhỏ không tiếng động mà hiện, trong nháy mắt đâm phá hư không, vạch xuống ba dấu vết nhợt nhạt ở trong trời đất.

Rắc!

Một tiếng vang nhỏ chớp mắt mà qua bên tai, kiếm uy hỏa diễm mà Vân Triệt đánh ra bị ba đường kiếm quang trắng nhỏ xuyên thẳng qua, sau đó hoàn toàn bị xé rách trong nháy mắt, lại trong nháy mắt tiếp theo hóa thành huyền khí gió lốc và mảnh nhỏ hỏa diễm tán loạn.

Toàn bộ người đang xem cuộc chiến đều mở to hai mắt nhìn... Vừa rồi, bọn họ dường như thấy được hư không hoàn toàn bị tách ra, ba đường kiếm quang dĩ nhiên biến mất, nhưng trên tròng mắt của bọn họ, lại vẫn lưu lại ba đường quang ảnh nhợt nhạt thật lâu không trôi đi.

Vân Triệt lấy đoạn nguyệt phất ảnh thuấn thân, ba đường sáng màu trắng cắt đứt kiếm uy của hắn đồng lời cũng xuyên suốt qua băng ảnh của hắn, trong lòng kinh hãi rất nhiều, thân thể không dừng lại dù chỉ trong khoảnh khắc, như ánh sáng đến gần Lạc Trường Sinh, kiếm uy khổng lồ lại ngưng tụ, đánh xuống ngay mặt Lạc Trường Sinh.

Rầm!!

Kiếp Thiên kiếm dừng lại ở phía trước cách Lạc Trường Sinh ba trượng, dưới tiếng kêu chấn động của kim thạch đan xen, một vách chắn màu vàng thoáng hiện, kịch liệt lõm xuống, sau đó lại đột nhiên nổ tung.

Hỏa diễm với Kiếp Thiên kiếm bị hung hăng đánh ra, Vân Triệt càng như tảng đá lớn bị đánh bay, bay ngang lộn nhào mà đi, Lạc Trường Sinh cuối cùng động, kiếm rìu cùng đánh, năm đường kiếm quang cuốn động lên lực lượng gió bão nhanh chóng bắn xuống, một bóng dáng cự ưng chợt lóe lên phía sau hắn, tràn ngập lên uy áp trầm trọng tuyệt luân.

Năm đường kiếm quang khóa kín khí tức của Vân Triệt, một cái chớp mắt liền tới gần, Vân Triệt gian nan xoay người trong không trung, Tà thần vách chắn bằng tốc độ nhanh nhất mở ra.

Xoẹt -- xoẹt -- xoẹt -- rắc!!

Ba đường kiếm quang bị Tà thần vách chắn đón đỡ được, dưới đường kiếm quang thứ tư, Tà thần vách chắn cuối cùng vỡ vụn, đường kiếm quang thứ năm mang theo lực lượng gió bão mãnh liệt như cây roi hung hăng quất lên trên lưng Vân Triệt.

Một tiếng vang thật lớn, tuyết y phía sau lưng Vân Triệt vỡ vụn, bọt máu bay tứ tung, nhưng hắn còn chưa kịp phản kích, toàn thân đột nhiên như bị vạn ngọn núi cao đè lên người, cấp tốc rớt xuống.

Lạc Trường Sinh bay vọt tới, trên người hiện lên huyền quang màu vàng nồng đậm, một luồng lực lượng trầm trọng bao phủ chặt chẽ Vân Triệt vào trong đó.

Lực hút, một trong pháp tắc cao cấp của huyền công hệ thổ, lực hút mà Lạc Trường Sinh phóng thích ra càng cực kỳ mạnh mẽ. Nhất là Vân Triệt sử dụng lại là vũ khí hạng nặng, áp chế to lớn đối với hắn có thể nghĩ, hắn cảm giác được lực lượng của Lạc Trường Sinh đến gần, ngưng tụ lên huyền lực toàn thân mới miễn cưỡng quay lại được, tốc độ vung kiếm, càng chậm hơn bình thường gần một lần.

Lúc lực lượng của Lạc Trường Sinh đánh xuống, hắn chỉ khó khăn đặt ngang Kiếp Thiên kiếm ở trước người.

Rầm!

Ở dưới hoàng mang thêm vào, kiếm uy của Thánh Lôi kiếm trầm trọng tuyệt luân, nặng nề đanh lên trên Kiếp Thiên kiếm.

Kiếm đầu tiên, toàn thân Vân Triệt chấn động mạnh, khí tức của không gian vài dặm chung quanh đều bị sóng khí khủng bố đột nhiên bùng nổ đẩy ra hoàn toàn.

Rầm!!!

Kiếm thứ hai, cánh tay Vân Triệt phun máu, máu nhiễm bạch y, lục phủ ngũ tạng kịch liệt bốc lên.

Rầm --

Kiếm thứ ba, Kiếp Thiên kiếm hoàn toàn bị đánh văng ra, Vân Triệt như bị cây chùy từ trên trời đánh xuống, trong đầu nổ vang một trận, hung hăng bay rớt ra ngoài.

Sắc mặt Lạc Trường Sinh hoàn toàn lạnh nhạt, huyền khí trên người đột nhiên thay đổi, từ màu vàng chuyển sang màu xanh lục, Thần Phong việt rời tay bay ra, trong nháy mắt cuốn động lên gió lốc khủng bố khiến trời đất biến sắc, đuổi thẳng theo Vân Triệt, tốc độ bay tới ngược lại còn nhanh hơn Vân Triệt mấy lần, vô tình đánh lên trên lưng hắn.

- Vân Triệt!

Mộc Băng Vân đứng phắt dậy, mặt mày biến sắc.

Phụt rầm -------------

Một âm thanh gió lốc trong nháy mắt như núi lửa phá nát, toàn bộ phong thần đài đều bị thổi quét đến khẽ run run, Vân Triệt bị hất về một phương hướng khác, kéo ra một đường máu thật dài, bay ngang trọn vẹn hơn mười dặm, mới nặng nề nện xuống dưới đất.

Kiếp Thiên kiếm cũng rời tay bay ra, ngã xuống xa xa.

- Haizzz, kết thúc.

Hỏa Như Liệt nhắm hai mắt lại. Giằng co lúc ban đầu giữa hai người, còn khiến cho hắn ôm lấy một chút hy vọng, nhưng mà, sau khi Lạc Trường Sinh chính thức thi triển toàn lực, Vân Triệt hoàn toàn bị áp chế, trừ bỏ một kích đánh bất ngờ của huyễn thần kia làm cho Lạc Trường Sinh bị thương, gần như ngay cả đến gần người đã không thể.

Viêm Tuyệt Hải thở dài nói:

- Dù sao, hắn là Lạc Trường Sinh. Vân Triệt có thể làm cho hắn sử dụng toàn lực, đã cực kỳ giỏi. Vào cuộc chiến vấn đỉnh, đã là kỳ tích, cho dù kẻ nào, đều không có tư cách xa vời hắn nhiều hơn.

- Vân huynh đệ hắn... Hắn không sao chứ?

Hỏa Phá Vân khẩn trương nói, chiến cuộc đã định, thắng bại đã không còn quan trọng, nhưng mà... Một đòn công kích đáng sợ sau cùng của Lạc Trường Sinh, đánh vào rõ ràng là phía sau lưng của Vân Triệt!

Phía sau lưng là chỗ xương sống, lúc trước đã bị kiếm quang gây thương tích, lại dưới mất lực gặp phải công kích đáng sợ như thế... Cho dù là ai đều không chút nghi ngờ, xương sống lưng của Vân Triệt, rất có thể đã vô tình bị phá gãy.

Mà cho dù là huyền giả cường đại cỡ nào, nếu xương sống lưng bị phá gãy, cũng triệt để tê liệt ngã xuống, không còn lực chiến đấu.

Thần thoại cuối cùng là thần thoại, sao có thể dễ dàng đảo điên như vậy. Cho dù Vân Triệt hết lần này đến lần khác làm rung động đông thần vực, đối mặt với người đệ nhất chân chính trong lứa trẻ tuổi của đông thần vực này, vẫn không có sức lực lay động được.

Lạc Trường Sinh ngừng lại, ngay cả huyền khí cũng dần dần thu liễm xuống. Hiển nhiên, ở dưới cái nhìn của hắn, đã không cần thiết phải truy kích nữa, không có người nào rõ ràng hơn hắn một kích đánh lên trên xương sống lưng Vân Triệt kia ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ cỡ nào.

Tâm tính khi hắn đối mặt với Vân Triệt không hề khác lời Lạc Cô Tà nói. Hắn là Trường Sinh công tử bất bại, từ nhỏ đến lớn, hắn hoàn toàn có thói quen bất bại, hoàn toàn có thói quen từ trên nhìn xuống, nhưng từ khi Vân Triệt triển lộ tài hoa, trong tâm hồn của hắn bắt đầu xuất hiện kích động trước đó chưa hề có, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.

Tuy rằng, hắn thật sự tin tưởng thực lực của bản thân còn ở trên Vân Triệt xa xa. Nhưng mà... Khi hắn ở Thần Kiếp cảnh cấp chín, tuyệt đối không có khả năng phát huy ra chiến lực giống như Vân Triệt, càng tuyệt đối không có khả năng thi triển ra lực lượng"Huyễn thần". Đồng thời, Vân Triệt có thể khống chế huyền công có thuộc tính trái ngược, cũng có nhiều loại thần huyết truyền thừa trong người.

Một cảm giác"Không bằng" không bị khống chế nảy sinh dưới đáy lòng, đối với hắn thủy chung đều là"Thần tử hạng nhất" mà nói, cảm giác này không thể nghi ngờ cực kỳ khó chịu, không cách nào thừa nhận.

Nhưng hiện giờ, ở dưới toàn lực chân chính của mình, Vân Triệt bị áp chế hoàn toàn, cho dù phóng thích huyễn thần, cũng vốn không hề có sức phản kháng, bị hắn dễ dàng làm trọng thương liên tiếp, cho tới bây giờ, đã không hề có khả năng xoay người.

Vân Triệt trọng thương ngã xuống vũng máu, còn Lạc Trường Sinh như đế vương từ trên cao nhìn xuống hắn,"Không thoải mái" tồn tại mấy ngày nay vào một khắc này cấp tốc nhạt đi, ánh mắt cũng bình thản rất nhiều.

Tất cả, cũng thành kết cục đã định. Ở trong mắt của tất cả mọi người, trận chiến vấn đỉnh này đã đến lúc kết thúc. Trước khi đại hội huyền thần khai mạc, Lạc Trường Sinh liền đã được công nhận là người vấn đỉnh, cuối cùng, ngoài ý muốn không hề xuất hiện...

Mà vào lúc này, Vân Triệt ở trong vũng máu lại chậm rãi đứng dậy.

Phía sau lưng hắn máu thịt mơ hồ, hai tay hoàn toàn bị nhuộm đỏ, nhưng mà lại đứng lên thẳng tắp, không hề có dấu hiệu xương sống lưng bị phá gãy, lúc xoay người, đôi tròng mắt hiện lên vẻ tàn khốc âm trầm, lại không hề có sắc thái kinh hãi và run rẩy.

- Hắn... Lại vẫn có thể đứng lên?

Không ít người thất thanh kinh hô.

- Thân thể thật kinh người! Nhưng mà cho dù xương sống lưng không gãy, nội ngoại thương cũng rất nặng. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn... Chẳng lẽ còn định tiếp tục đánh tiếp?

Chân mày Lạc Trường Sinh vừa động, trên mặt lóe lên chút ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười:

- Lại còn có thể đứng lên, xem ra, gân cốt của ngươi chắc cũng từng nhận rèn luyện đặc thù đi.

Vân Triệt:"..."

Lạc Trường Sinh chìa tay ra:

- Ta nghĩ, ngươi chắc chắn sẽ không lựa chọn nhận thua như vậy. Vậy tiếp tục đi. Cho ta xem xem, ngươi có thể chống đỡ tới khi nào.

A... A... A... A...

Vân Triệt thở dốc vô cùng nặng nề, ngực phập phồng kịch liệt sắp nổ tung, hắn lại chậm rãi vươn tay, khi mọi người cho rằng hắn định triệu hồi Kiếp Thiên kiếp tiếp tục tái chiến, lại nhìn thấy viêm mang chợt lóe, kim ô huyễn thần được hắn thu hồi.

Lạc Trường Sinh chau mày, trong mắt hơi lóe lên thất vọng:

- Hả? Ngươi sẽ không phải cứ định nhận thua như vậy chứ?

Người trên chỗ ngồi xem cuộc chiến cũng lộ vẻ thất vọng, tuy rằng Vân Triệt bị Lạc Trường Sinh thi triển toàn lực nghiền áp, không hề có cơ hội thắng nào đáng nói, nhưng mà, thân là huyền giả đứng đầu đông thần vực, lại ở trận chiến vấn đỉnh được toàn bộ đông thần vực chăm chú nhìn vào, cho dù hắn tất nhiên sẽ bại, ít nhất cũng nên chiến đến một khắc cuối cùng, bằng không chẳng phải bị mọi người khinh thường.

Vân Triệt không nói gì, mà đột nhiên chậm rãi nhắm hai mắt lại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment