.
._611__2" class="block_" lang="en">Trang 611# 2
Chương 1223: Hỏa viêm đỏ ửng (hạ)
- Hắn định làm cái gì?
Hành động kỳ dị của Vân Triệt khiến mọi người nhìn chăm chú. Bỗng nhiên, Vân Triệt đang nhắm mắt vào lúc này dang hai tay ra, trên cánh tay phải bốc cháy lên hỏa diễm vàng ròng dữ dằn -- kim ô viêm mà hắn dựa vào nhất, cũng là đông thần vực biết đến.
Mà cánh tay trái của hắn, lại có một luồng hỏa diễm màu đỏ đậm chậm rãi dấy lên, luồng hỏa diễm này không bỏng mắt và dữ dằn giống như kim ô viêm, hết sức yên tĩnh thiêu đốt lên.
Mà lúc luồng xích viêm này thiêu đốt lên, mọi người trên chỗ ngồi của Viêm Thần giới đều bỗng chốc toàn bộ kinh ngạc đến ngây người, nhất là người của Phượng Hoàng tông, hơn phân nửa"Vụt" đứng lên.
- Cái đó là... Phượng hoàng viêm!?
- Là phượng hoàng viêm! Tuyệt đối là phượng hoàng viêm không sai!
- Sao lại thế này? Sao Vân Triệt có thể thiêu đốt lên phượng hoàng viêm? Cái này này...
Gương mặt Viêm Tuyệt Hải cứng ngắc một hồi lâu, ánh mắt dưới ý thức nhìn về phía Hỏa Như Liệt, lại phát hiện Hỏa Như Liệt cũng có vẻ trợn mắt há hốc mồm, sau đó đột nhiên quay về phía hắn:
- Viêm tông chủ, sao trên người Vân tiểu tử lại có thể có phượng hoàng viêm? Đây là có chuyện gì?
Viêm Tuyệt Hải liên tục lắc đầu, sau đó thấp giọng nói:
- Phượng hoàng viêm của hắn... Khí tức tinh thuần đến cực điểm, khả năng duy nhất, chính là thân mang phượng hoàng thần huyết nguyên thủy nhất. Mà Phượng Hoàng tông chúng ta, đã sớm không còn thần huyết nguyên thủy.
- Trên người hắn, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật!
Viêm Tuyệt Hải kích động, cơ bản giống như đúc với Hỏa Như Liệt lúc trước đột nhiên thấy Vân Triệt thiêu đốt lên kim ô viêm.
- Viêm tông chủ, trước đừng quan tâm tới phượng hoàng viêm của hắn đến từ đâu, ngươi trước ngầm thừa nhận đến từ chính ngươi! Bằng không, sẽ mang đến cho tiểu tử này phiền toái không cần thiết.
Hỏa Như Liệt thấp giọng nhắc nhở.
Viêm Tuyệt Hải khẽ gật đầu:
- Ta rõ rồi. Chính là, tại sao hắn muốn cứng rắn lộ ra phượng hoàng viêm? Kim ô viêm không làm gì được Lạc Trường Sinh, phượng hoàng viêm cũng giống vậy không thể nào... Đợi chút!
Sắc mặt của Viêm Tuyệt Hải đột nhiên khẽ động:
- Băng hoàng, kim ô, phượng hoàng... Như vậy, Vân Triệt chẳng phải giống với Lạc Trường Sinh, là ba loại thần lực truyền thừa cùng tồn tại trên một thể?
Hỏa Như Liệt thấp giọng nói:
- Không chỉ có như vậy. Chu tước, phượng hoàng, kim ô ba loại thần viêm chí tôn vốn bài xích lẫn nhau, một người nhận được một loại thần huyết trong đó, trừ phi xóa bỏ đi, bằng không tuyệt đối không có khả năng lại nhận được thừa nhận với thân hòa của hai loại thần viêm khác, đây là nhận thức mà ở Viêm Thần giới chúng ta kể cả phụ nhân và hài tử đều biết. Nhưng mà Vân Triệt.. Lại cùng tồn tại lực lượng của phượng hoàng với kim ô! Đây... Thật sự... Không... Có... Khả... Năng...
Câu nói sau cùng của Hỏa Như Liệt không bị khống chế hơi run run.
- Ba thần lực chung thể.
Trên chỗ ngồi phía đông, mấy đại thần đế cũng thay đổi ánh mắt. Trụ Thiên thần đế thở dài:
- Ngoài Lạc Trường Sinh ra, lại còn có một người có thể thân kiêm ba loại thần lực.
- Chỉ có điều phượng hoàng, kim ô đều là hỏa, tu một loại với tu mười loại lại có gì khác biệt quá lớn? Hai loại thần viêm đồng thời thiêu đốt, ngược lại sẽ phân tám tâm lực và huyền lực.
Nguyệt Thần đế nói.
Long hoàng:"..."
Trên người Vân Triệt, kim ô viêm màu vàng và phượng hoàng viêm màu đỏ đã thiêu đốt đặc biệt kịch liệt, cũng từ cánh tay đồng thời lan tràn đến toàn thân, nhanh chóng, Vân Triệt đã toàn thân cháy lửa, một nửa kim viêm, một nửa xích viêm, phân ra một nửa thân thể ở trên người hắn, phân biệt rõ ràng.
Lạc Trường Sinh không nhanh không chậm đến gần, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên:
- Hả? Phượng hoàng viêm? Hóa ra ngươi cũng có thể đồng thời khống chế khống chế truyền thừa của ba loại thần lực. Ta còn tưởng rằng trong cùng một lứa này ở đông thần vực chỉ có một mình ta, như thế, cũng xem như là một kinh hỉ không nhỏ.
Đôi mắt Lạc Trường Sinh híp lại:
- Nhưng mà, mười thành lực lượng kim ô viêm với năm thành kim ô viêm lẫn với năm thành phượng hoàng viêm, ta ngược lại cảm thấy uy hiếp trước đó của ngươi còn lớn hơn bây giờ một ít như vậy, chẳng lẽ ngươi không cho là như thế sao?
Vân Triệt đột nhiên thiêu đốt ra phượng hoàng viêm, đúng là khiến mọi người vì vậy mà chấn động. Nhưng bọn họ kinh hãi lại không giống như Lạc Trường Sinh thân mang ba loại thần lực, mà là thần viêm cùng một cấp bậc, đừng nói nhiều thêm một loại, chính là nhiều thêm mười loại, cũng vốn không có ảnh hưởng gì về chất đối với cục diện trận đấu.
Vân Triệt vẫn nhắm mắt lại, không nói lời nào, mà hai bàn tay hắn đang thiêu đốt lên hai loại thần viêm vào lúc này chậm rãi đụng chạm vào nhau.
Hai loại hỏa diễm kề nhau, hoặc bài xích, hoặc hỗn tạp. mà ở trong thận thức của Viêm Thần giới, phượng hoàng viêm với kim ô viêm cực kỳ bài xích nhau, đừng nói đụng chạm, thoáng tới gần sẽ cắn diệt nhau. Nhưng mà, lúc phượng hoàng viêm với kim ô viêm ở trong tay Vân Triệt đụng chạm vào nhau, lại như có hai dòng nước khác màu không tiếng động giao hòa vào với nhau, phóng xuất ra một luồng quang mang kỳ dị bỏng mắt.
Không phải là màu vàng kim của kim ô viêm, cũng không phải là màu đỏ của phượng hoàng viêm, mà là một màu... Đỏ ửng hết sức kiều diễm!
Mà trong nháy mắt khi loại kỳ dị này dung hợp hoàn thành trong tay hắn liền cấp tốc lan tràn, kim ô viêm và phượng hoàng viêm toàn thân hắn cấp tốc giao hòa đến cùng nhau, phủ lên một tầng viêm quang đỏ ửng mà tất cả mọi người chưa từng gặp ở trên người Vân Triệt.
Một màn này, khiến mọi người nhất tề trố mắt, mà người của Viêm Thần giới, bao gồm cả hai đại tông chủ trong đó đều kinh hãi đến tròng mắt thiếu chút nữa nổ tung.
- Kia... Kia kia.... Kia kia kia kia là cái gì!?
Cằm Hỏa Như Liệt chấm đất, run giọng quát.
Khí tức thuần túy của kim ô với khí tức thuần túy của phượng hoàng biến mất không thấy gì nữa, một khí tức mà toàn bộ huyền giả ở đây chưa từng cảm nhận thấy kích động trên phong thần đài. Kia giống như khí tức của phượng hoàng, lại giống như là khí tức của kim ô, lại như hai bên đều có, lại đã phát sinh lên vặn vẹo không cách nào lý giả.
Hai mắt Viêm Tuyệt Hải đăm đăm, thân thể hoàn toàn không tự chủ được đứng lên:
- Đây... Đây... Rốt cuộc là... Sao lại... Sẽ có... Chuyện như vậy...
Phượng hoàng viêm với kim ô viêm, hai trong tam đại thần hỏa chí tôn của hỗn độn, đại biểu cho hai loại lực lượng hỏa diễm cấp bậc cao nhất, ý nghĩa trên đời này lại không có khả năng tồn tại loại hỏa diễm nào có cấp bậc cao hơn chúng. Tất cả truyền thuyết, tất cả ghi chép lại, cũng không có điểm nào chứng minh kiên cố hơn điểm này.
Mà bây giờ, bọn họ lại trơ mắt nhìn kim ô viêm với phượng hoàng viêm dung thành một loại hỏa viêm có màu sắc khác ở trong tay Vân Triệt, viêm tức là hỏa diễm quỷ dị hoàn toàn khác biệt, đây đâu chỉ là vớ vẩn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ nguyện tin tưởng táng thần hỏa ngục bị nước tiểu có thể dập tắt, cũng sẽ không tin tưởng chuyện như vậy phát sinh.
Mà ngọn lửa do hai loại thần viêm quỷ dị dung hợp thành... Làm huyền giả Viêm Thần giới chuyên tu hỏa diễm, bọn họ chưa từng thấy loại ngọn lửa nào có thể hiện lên màu đỏ ửng diễm lệ này, càng chưa bao giờ cảm nhận được khí tức hỏa diễm vặn vẹo hỗn loạn này.
Hỏa viêm đỏ ửng ở trên người Vân Triệt khi thì yên tĩnh, khi lại bùng lên, không biết do hỗn tạp đặc tính của hai loại thần viêm, hay là do hắn không thể khống chế hoàn toàn.
Vân Triệt đưa tay, Kiếp Thiên Tru Ma kiếm bay trở về trong tay hắn, ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua thân kiếm, chỗ ngón tay sờ tới, hỏa viêm đỏ ửng liền lan tràn trên thân kiếm, cho đến cháy toàn bộ thân kiếm.
Chân mày Lạc Trường Sinh hơi chau lại, viêm tức trong linh giác hoàn toàn hỗn loạn, nhưng viêm uy ngược lại không bằng kim ô viêm khi trước. Hắn mỉm cười:
- Thú vị, hỏa diễm này thật sự cực kỳ xinh đẹp, chỉ không biết uy lực như thế nào.
Hắn còn chưa dứt lời, Vân Triệt đã phi thân lên, Kiếp Thiên kiếm vung lên kiếm quang hỏa diễm màu đỏ ửng.
Ở dưới đáy táng thần hỏa ngục"Mấy tháng", sau khi Vân Triệt đã tu xong phượng hoàng tụng thế điển, ở trong nháy mắt nào đó chợt nghĩ tới băng viêm. Lực lượng hàn băng với hỏa diễm có thuộc tính hoàn toàn trái ngược cũng có thể thông qua lực lượng Tà thần làm loạn pháp tắc tiến hành dung hợp nghịch thiên, như vậy, nếu thử thông qua lực lượng Tà thần tiến hành dung hợp phượng hoàng viêm với kim ô viêm lại sẽ phát sinh cái gì?
Suy nghĩ vừa thoáng qua, hắn liền trước tiên bắt đầu nếm thử.
Mà khi đường viêm quang đầu tiên lóe sáng lên, linh hồn phượng hoàng khi đó vẫn còn tồn tại như trước phát ra tiếng rít trong kinh hãi mang theo run rẩy.
Mà bởi vì kim ô viêm và phượng hoàng viêm đều là hỏa diễm, dung hợp chúng nó đối với ngỗ nghịch pháp tắc còn nhỏ hơn băng viêm có thể nói là"Nghịch thiên" rất xa, cho nên nếu so với băng viêm thì dung hợp chúng dễ dàng nhanh chóng hơn nhiều lắm, tuy rằng còn chưa làm được hoàn toàn thông hiểu đạo lý, nhưng dưới tập trung tinh thần, trong thời gian vài giây ngắn ngủi liền có thể miễn cưỡng hoàn thành.
Mà hai loại thần viêm dưới ngỗ nghịch pháp tắc dung hợp thành hỏa viêm đỏ ửng lại có uy lực như thế nào... Không ai biết được.
Nếu huyền giả bình thường bị trọng thương giống như Vân Triệt, đã sớm huyền khí đại loạn, thân thể nặng nề, ngay cả sáu thành lực lượng đều phát huy không được, nhưng khí thế của Vân Triệt lại giống với khi trước, không hề có dáng vẻ yếu kém thương tổn.
Đối mặt với Vân Triệt dấy lên hỏa diễm quỷ dị, Lạc Trường Sinh một lần nữa phóng thích huyền khí, nhưng dáng người động còn chưa động, theo huyền quang màu vàng trên người hắn lóng lánh lên, lực hút hung hăng áp chế Vân Triệt lúc trước lại phủ xuống.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt của Lạc Trường Sinh đột nhiên khẽ thay đổi.
Dưới lực hút, tốc độ của Vân Triệt chính là không hề giảm bớt chút nào, uy thế cũng không bị áp chế, hỏa diễm đỏ ửng yên tĩnh thiêu đốt, đến chỗ nào, đốt diệt từng tầng lực hút mà Lạc Trường Sinh phủ xuống, lực lượng khổng hồ, bị nó ngay lập tức xuyên suốt, kiếm quang đỏ ửng đâm thẳng vào ngực Lạc Trường Sinh.
Rầm!!
Lực lớn đụng vào nhau, Thần Phong việt chặt chẽ ngăn cản lực lượng của Kiếp Thiên kiếm. Về huyền lực, Vân Triệt kém xa Lạc Trường Sinh, thân hình hắn chấn động mạnh, máu toàn thân mãnh liệt bốc lên. Nhưng mà, lực lượng sau đó mà Lạc Trường Sinh vốn nên đánh Vân Triệt ra lại không bùng nổ, tròng mắt của hắn phóng đại, sắc mặt đột nhiên hiện lên vẻ căng thẳng trước nay chưa từng có.
Viêm quang đỏ ửng thiêu đốt trong mắt hắn, kiếm rìu chạm nhau, hỏa viêm đỏ ửng tới người, hắn giống như bị ngàn vạn bàn ủi bị nung đỏ rơi lên trên mặt và toàn thân, thống khổ vĩ đại trong nháy mắt đó khiến cho hắn suýt chút nữa rít ra tiếng. Cùng lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác được Thần Phong việt xuất hiện sợ run không bình thường... Cùng với tiếng rít vang run rẩy bén nhọn giống như cực kỳ thống khổ.
Lạc Trường Sinh cấp tốc thu lực, nhanh như tia chớp cấp tốc lùi lại về phía sau, cảm giác thống khổ do bị bỏng này cuối cùng biến mất, hắn vừa cúi đầu, tròng mắt chợt co rụt lại.
Thần Phong việt trầm trọng vô cùng vẫn luôn đang thoáng run rẩy, nó có linh tính rất cao, nhưng lại chưa bao giờ có vẻ thống khổ sợ hãi giống như hiện tại. Chỗ ánh mắt Lạc Trường Sinh nhìn tới, bộ phận mới vừa rồi chống đỡ Kiếp Thiên kiếm... Rõ ràng ấn lên một đường vết tích thật cạn tương đối rộng rãi, còn mơ hồ mang theo quầng sáng màu đỏ ửng.
- Cái... Gì!?
Tuy rằng cách thật xa, nhưng Thần Chủ có thị lực bậc nào, Lưu Quang Giới Vương Lạc Thượng Trần cũng liếc nhìn thấy dấu vết trên Thần Phong việt, mắt hiện vẻ kinh sợ.
Lúc Lạc Trường Sinh không thể tin nổi vào hai mắt của mình, công kích của Vân Triệt lại như gió bão đã tới, khi viêm quang màu đỏ ửng kia tới gần trong mắt, Lạc Trường Sinh chính là không dám đón đỡ, gió bão cuốn động trên người, lui ra xa xa, Thần Phong việt với Thánh Lôi kiếm đồng thời đánh xuống, ba đường kiếm quang tô chừng nửa trượng mang theo gió lốc khủng bố nhằm thẳng vào Vân Triệt, đến chỗ nào, cày ra ba rãnh sâu không khỏi kinh tâm ở trên phong thần đài phía dưới.
Công kích dưới toàn lực của Lạc Trường Sinh, lúc trước Vân Triệt vốn không cách nào chính diện tiếp được. Nhưng một lần này, hắn không lui lại không phòng ngự, đúng là chính diện mà lên, Kiếp Thiên kiếm đón lấy ba đường kiếm quang gió lốc hung hăng đánh xuống, nổ bung lên một kiếm vực đỏ ửng vĩ đại.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt -----
Ba đường kiếm quang gió lốc đâm vào kiếm vực đỏ ửng, nhưng không xé rách kiếm uy sau đó đâm qua như dự đoán của Lạc Trường Sinh, mà phát ra âm thanh đốt diệt cực kỳ đáng sợ, ba dường kiếm quang gió lốc lấy tốc độ cực nhanh tan chảy hết ở trong kiếm vực đỏ ửng, chỉ khó khăn lắm đâm vào được một nửa, tất cả huyền quang và uy thế liền bị nấu chảy hoàn toàn, quy về hư vô.
"!!!!" Hai hàng chân mày của Lạc Trường Sinh nhíu lại gần như chạm vào nhau.
Mà Vân Triệt cũng vào lúc này tốc độ tăng vọt, cấp tốc kéo gần khoảng cách với Lạc Trường Sinh, phía sau, một bóng dáng phượng hoàng vĩ đại đang mở rộng hai cánh, phát ra tiếng phượng hót cực kỳ to rõ.
- Phượng dực thiên khung!!
Cả người Vân Triệt hóa thành luồng sáng lấp lánh đỏ ửng, như một chớp mắt xuyên qua không gian, phóng thích kiếm uy với viêm uy đến mức tận cùng không hề giữ lại đánh lên trên người Lạc Trường Sinh.
Rầm ----
Viêm quang phá nát, khí bạo kinh thiên, Vân Triệt phun ra một ngụm máu, bị đánh bay ra ngoài xa xa, thân thể Lạc Trường Sinh đã lui lại, nhưng mà, liệt diễm đỏ ửng nổ tung đốt diệt vách chắn phòng ngự mà hắn kiêu ngạo nhất, quét tới trước ngực hắn.
- A!!!!
Trên phong thần đài, đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết thống khổ tới cực điểm.
Tuy rằng, tiếng hét thảm này lập tức bị Lạc Trường Sinh gắt gao kiềm chế, nhưng hắn không cách nào khống chế phản ứng thân thể của mình -- gương mặt nhìn tuấn tú vô song, vĩnh viễn thanh nhã như ngọc vào lúc này hung hăng vặn vẹo lên, ngũ quan gần như bị đè ép sát vào nhau, hai tay của hắn đang kịch liệt run rẩy, trước ngực chỗ ngón tay đặt lên, rõ ràng ấn lên ba lỗ máu cháy đen liền một chỗ.
Hắn không phải là người bình thường, mà là Lạc Trường Sinh đứng đầu tứ thần tử của đông thần vực. Có thể khiến cho hắn ở trước mắt bao nhiêu người thất thanh kêu thảm thiết, quả thật không cách nào tưởng tượng nổi đó là thống khổ như thế nào.
- Trường Sinh!
Lạc Cô Tà kinh hãi kêu lên, lần đầu tiên thay đổi sắc mặt.
Vết bỏng do phượng hoàng viêm với kim ô viêm gây nên vốn vô cùng thống khổ, mà hỏa diễm đỏ ửng do hai thứ dung hợp thành, chẳng những uy lực vặn vẹo, đau xót do bị bỏng được thêm vào cũng đạt tới một lĩnh vực vặn vẹo khác. Lạc Trường Sinh thống khổ đến ngay cả linh hồn đều đang co rút, vào lúc này bên tai lại truyền đến tiếng trào phúng lạnh nhạt của Vân Triệt:
- Không phải ngươi mới vừa nói, sẽ không để cho ta lưu lại trên người ngươi vết thương thứ hai sao?
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng:
- Lần sau khi nói mạnh miệng, nhớ nhìn thấy rõ ràng người đứng trước mặt ngươi là ai, bằng không lúc vẽ mặt... Cực kỳ đau!