.
._612__1" class="block_" lang="en">Trang 612# 1
Chương 1224: Phi hồng đoạn diệt
Lời Vân Triệt nói khiến Lạc Trường Sinh chợt ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tàn khốc cực nhỏ.
Chưa từng có người nào dám trào phúng Lạc Trường Sinh, cũng chưa từng có người nào có tư cách trào phúng hắn. Nhưng mà, lúc trước hắn còn có dáng vẻ nắm tất cả trong tay, như thẩm phán đứng từ trên cao nhìn xuống chọc giận tới Vân Triệt, tuy rằng, trong lòng Vân Triệt biết Lạc Trường Sinh cũng không phải cố tình cuồng ngạo với miệt thị, vốn dĩ với tính tình của Lạc Trường Sinh, nào có thể dễ dàng tha thứ cho bị người khinh thường.
Cho nên, sao hắn có thể bỏ qua cho cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Chiến cuộc vốn nghiêng về một bên đột nhiên xảy ra biến hóa khiến mọi người bất ngờ, ánh lửa màu đỏ ửng kia ở trên người Vân Triệt đâm vào mỗi một đôi mắt đang trừng lớn. Nhất là người của Viêm Thần giới... Hỏa Như Liệt và Viêm Tuyệt Hải vào thời khắc đó vô cùng cứng ngắc quay đầu nhìn về phía đối phương, lại thật lâu không cách nào nói ra lời.
Lúc trước Vân Triệt toàn lực thiêu đốt kim ô viêm, bị Lạc Trường Sinh áp chế hoàn toàn, cho dù dưới Kiếp Thiên kiếm uy thôi động, cũng không thương tổn được đến Lạc Trường Sinh, ngay cả gần người cũng không thể.
Nhưng mà, hỏa diễm quỷ dị màu đỏ ửng này, lại dễ dàng đốt diệt lực lượng của Lạc Trường Sinh, đốt hủy phòng ngự của hắn, còn khí tức huyền lực lay động trên người Vân Triệt tuyệt đối còn không hơn lúc trước.
Phượng hoàng viêm với kim ô viêm đã là thần viêm ở cấp bậc cao nhất, Vân Triệt ở dưới huyền lực tương đương, thiêu đốt lên hỏa viêm đỏ ửng, uy lực còn vượt trên cả kim ô viêm!
Đây chẳng phải có ý nghĩa... Cấp bậc của hỏa viêm đỏ ửng, lại còn ở trên cả kim ô viêm và phượng hoàng viêm!?
Điều này không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Hỏa Như Liệt và Viêm Tuyệt Hải đều điên cuồng gầm thét ở trong lòng. Bởi vì cái tên của chu tước viêm, phượng hoàng viêm, kim ô viêm tam đại thần viêm chí tôn, là hỏa diễm cùng đến từ thời đại chư thần thượng cổ, ý nghĩa ở thời đại chư thần, chúng nó là hỏa diễm ở cấp bậc cao nhất.
Liền ngay cả thời đại chân thần đều thừa nhận thần viêm mạnh nhất... Tại sao vào bây giờ, ở trên người một nhân loại, còn dấy lên được hỏa diễm còn hơn chúng nó!
Nhưng mà, tất cả phát sinh trước mắt, rốt cuộc là cái gì đây? Rốt cuộc tại sao lại như thế này?
Lực đánh sâu vào của từng màn này đối với hai đại tông chủ hỏa diễm đâu chỉ là long trời lở đất.
Trên mặt Lạc Trường Sinh vẫn còn đau xót, nhưng cánh tay đã từ trên ngực chậm rãi buông xuống, lực lượng phòng ngự bị đốt thủng cũng đã mất im lặng hồi phục. Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, dùng giọng nói rất thấp nói:
- Rất tốt, như vậy... Mới có ý tứ. Chỉ có điều, nếu như ngươi cho rằng như vậy đã có thể đánh bại ta, vậy cũng liền quá ngây thơ rồi!
Vân Triệt không nửa chữ vô nghĩa, Kiếp Thiên kiếm đột nhiên hiện lên một đường viêm mang trăm trượng,"Hoàng kim đoạn diệt" của kim ô viêm ở trong tay Vân Triệt hóa thành"Phi hồng đoạn diệt", vô tình chém xuống Lạc Trường Sinh.
Là một người cường đại đến tịch mịch, trong lòng lại cực kỳ kiêu ngạo, từ trước đến giờ Lạc Trường Sinh khinh thường tránh lui, lúc trước cho dù công kích của Vân Triệt mãnh liệt đến như thế nào, hắn đều sẽ lựa chọn chính diện tiếp lấy, có khi thậm chí còn sẽ nhẹ nhàng bâng quơ sử dụng một tay chống đỡ.
Nhưng lúc phi hồng đoạn diệt chém xuống, thần sắc của Lạc Trường Sinh căng thẳng nặng nề, thân thể gần như làm ra phản ứng trước ý chí của hắn, ở dưới lực lượng gió lốc trước tiên toàn lực lắc mình, chạy xa đến ngoài vài dặm.
Chưa tự mình lĩnh giáo qua bị bỏng bởi hỏa viêm đỏ ửng, vĩnh viễn sẽ không rõ ràng mới vừa rồi Lạc Trường Sinh thừa nhận là thống khổ như thế nào.
Đó là một đau xót đốt hồn đủ để cho một người dù tính tình cao ngạo tới đâu, ý chí lại kiên định nữa cũng hóa thành chim sợ cành cong.
Thân thể Lạc Trường Sinh đang chạy xa xuất hiện cứng ngắc trong nháy mắt, gần như có phần không dám tin tưởng mình mới vừa rồi lại phản ứng đầu tiên là chạy trốn.
Đối với huyền giả khác mà nói, đây chẳng qua quá mức bình thường, thậm chí là hành động lý trí nhất, nhưng mà... Hắn là Lạc Trường Sinh, đối mặt với đối thủ cùng thế hệ, đối mặt với một người huyền lực thấp hơn hắn xa, xuất thân, danh vọng càng hoàn toàn không thể đánh đồng với hắn, sao hắn có thể sợ hãi, sao có thể trốn!
Trong khoảnh khắc lúc hắn thất thần, Vân Triệt đã lại một lần nữa tới gần, viêm kiếm đỏ ửng đã từ trăm trượng tăng vọt tới dài nửa dặm, dưới quét ngang, một đường viêm ngấn đỏ ửng khắc ấn trong không trung, thật lâu không tiêu tan, giống như trực tiếp cắt liệt cả hư không.
Bóng ma bị tổn thương khiến thân thể Lạc Trường Sinh theo bản năng co rúm lại, tóc gáy toàn thân đã dựng thẳng lên toàn bộ, nhưng mà, sao hắn có thể trốn, quát khẽ một tiếng, huyền quang trên người phá nát, nổ bung ra một phong vực mãnh liệt, Thánh Lôi kiếm với Thần Phong việt giao thoa một huyền quang hình chữ thập, nghênh đón thẳng viêm kiếm đỏ ửng.
Nếu là lúc trước, viêm kiếm của Vân Triệt sẽ trực tiếp bị phong vực làm suy yếu hơn phân nửa, khi tới gần Lạc Trường Sinh đã không hề có lực uy hiếp gì đáng nói, nhưng mà, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, phong vực đủ để xoắn một ngọn núi cao vạn trượng thành tro bụi đầy trời lại bị kiếm quang đỏ ửng trực tiếp mở ra, gần như không hề cách trở chém cắt lên trên chỗ kiếm rìu giao thoa chắn trước người.
Trên kiếm rìu chớp động lên chính là hoàng mang nồng liệt, hiển nhiên là tư thái hoàn toàn phòng ngự.
Một tiếng chấn vang, hỏa diễm đỏ ửng và lực lượng phong bạo đồng thời bùng nổ, viêm kiếm đỏ ửng bị đánh văng ra xa xa, nhưng vẫn chưa gãy, lại trong nháy mắt tiếp theo lại quét ngang xuống.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm...
Sắc mặt Vân Triệt âm ngoan, ánh mắt hung thần. Hắn lấy hỏa viêm đỏ ửng áp chế ngược lại Lạc Trường Sinh, còn rõ ràng để lại bóng ma ngắn ngủi trong lòng Lạc Trường Sinh, sao sẽ cho Lạc Trường Sinh cơ hội thở dốc gì.
Huyền khí toàn thân điên cuồng phóng thích, cố hết sức duy trì phi hồng đoạn diệt, kiếm quang màu đỏ diêm dúa lòe loẹt như gió bão liên tục đánh chém về phía Lạc Trường Sinh, mỗi một lần va chạm với lực lượng của Lạc Trường Sinh, đều sẽ nổ bung ra một viêm vực màu đỏ loại nhỏ thật lâu không tiêu tan, ép Lạc Trường Sinh ra xa xa, để cho hắn trong khoảng thời gian ngắn, chính là không hề có cơ hội phản kích.
Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, viêm kiếm đỏ ửng liên tục chém xuống hơn mười kiếm, cuối cùng, ở trong tiếng hét vang mang theo phẫn nộ của Lạc Trường Sinh, một tiếng vang thật lớn chấn không, viêm kiếm đỏ ửng cuối cùng gãy, nổ bung ra viêm nát đầy trời.
Toàn thân Vân Triệt chấn động mạnh, thân thể lộn nhào một vòng mà đi.
Lạc Trường Sinh mới vừa rồi hoàn toàn bị áp chế đã không còn một chút bình thản nào giống như lúc trước, hắn cực hiếm khi phẫn nộ, lúc này trong lòng mãnh liệt gần như muốn bạo liệt lửa giận, cuối cùng chấn vỡ viêm kiếm đỏ ửng đáng sợ, Lạc Trường Sinh gầm nhẹ một tiếng, vừa định mãnh liệt phản kích, đột nhiên cảm giác được hai tay đang truyền đến rung động không bình thường.
Rung động không phải thân thể hắn, mà chia ra đến từ Thánh Lôi kiếm với Thần Phong việt được hắn nắm chặt trong tay.
Dưới ý thức nâng hai tay lên, tròng mắt của hắn đã như bị kim đâm trong nháy mắt, kịch liệt co rút lại.
Phía trên mũi Thánh Lôi kiếm, rõ ràng ấn mười mấy lỗ hổng lớn lớn nhỏ nhỏ, lỗ hổng lớn nhất rộng chừng nửa ngón tay, mỗi một lỗ hổng đều hiện lên quang mang màu đỏ nhạt, lực lượng lôi đình súc tích sâu trong Thánh Lôi kiếm đang từ trong lỗ hổng hỗn loạn đổ xuống, kèm theo tiếng rít run rẩy đến gần như tuyệt vọng.
Còn trên Thần Phong việt khắc ấn lên hơn mười vết sâu khác nhau, đường dài nhất sâu chừng nửa tấc, dưới dấu vết chồng chất, hình dạng của Thần Phong việt đã xảy ra vặn vẹo rõ ràng, lực lượng gió bão trong đó cũng cấp tốc giảm xuống, linh hồn gió bão đã trong gió ngâm bi thương.
- Sao lại... Sẽ... Như vậy...
Lạc Trường Sinh kinh hãi ở đó, như thế nào cũng không dám tin vào hai mắt của mình.
Thân là nhi tử Thánh Vũ Giới Vương, đứng đầu đông vực tứ thần tử, vũ khí của hắn nào phải vật phàm. Thánh Lôi kiếm, Thần Phong việt của hắn, với Liệt Khung thương của Lục Lãnh Xuyên, Vụ Quang của Quân Tích Lệ, Dao Khê của Thủy Ánh Nguyệt đều là huyền khí cảnh giới Thần Linh cao cấp nhất, chẳng những bên trong súc tích thần uy, càng vốn không có khả năng bị lực lượng cùng cấp bậc phá hoại.
Nhưng mới vừa rồi va chạm với viêm kiếm đỏ ửng kia, Thánh Lôi kiếm và Thần Phong việt lại bị thương đến nông nỗi này, từ số lượng bị thương đến xem, rõ ràng mỗi một lần va chạm, đều sẽ bị nó phá hoại.
Hắn thất thần ngắn ngủi, tự nhiên cũng khiến cho hắn mất đi cơ hội tốt nhất để phản kích lại Vân Triệt, vào lúc này Vân Triệt đã ổn định lại thân thể, công kích trực tiếp Lạc Trường Sinh, trên Kiếp Thiên kiếm vẫn chưa tái hiện lại huyền cương đỏ ửng, nhưng ánh lửa trên thân kiếm đã càng thêm nồng đậm.
Chân mày Lạc Trường Sinh trầm xuống, chợt cắn răng một cái... Hắn vừa định chính diện cường công với Vân Triệt, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Lạc Cô Tà:
- Trường Sinh, tuy rằng hỏa diễm này của Vân Triệt có uy lực dị thường, nhưng khí tức rất không ổn định, rõ ràng không thể kéo dài lâu, con đừng trực diện với mũi nhọn này, tạm thời tránh lui phòng ngự, đợi khi hắn không cách nào duy trì được hỏa diễm này, con liền có thể tùy ý giẫm đạp hắn.
Lúc Lạc Cô Tà nói xong, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.
Ngưng huyền truyền âm, nghiêm cẩn mà nói, đã là can thiệp đối với trận chiến của hai người, bên bờ vi phạm quy tắc. Dáng vẻ lúc này của Lạc Trường Sinh, Lạc Cô Tà chưa từng thấy. Nàng dưới lo lắng đã làm ra hành động mà lúc trước nàng tuyệt đối không ngờ tới sẽ làm.
Lạc Trường Sinh:"..."
Rầm!!
Vân Triệt đánh ra một kiếm, lúc viêm quang phá nát, Lạc Trường Sinh đã trốn ra xa xa, Vân Triệt chân đạp huyễn quang lôi cực, cấp tốc tới gần, khí tức khóa kín Lạc Trường Sinh, viêm sáng chói mắt, chụp về phía Lạc Trường Sinh.
Lạc Trường Sinh khẽ quát một tiếng, trên người mở ra mấy lớp vách chắn màu vàng, trong chống đỡ lại một lần nữa trốn ra xa xa.
Về tốc độ Lạc Trường Sinh còn hơn Vân Triệt vài lần, lại thêm vào gió lốc, bóng dáng của hắn khi thì nhanh chóng đến mức không cách nào nhìn thấy, khi lại mơ hồ đến gần như hư ảo, công kích của Vân Triệt như cuồng phong mưa to, theo đuổi không bỏ, Lạc Trường Sinh dưới toàn lực tránh lui, mỗi lần đều dời xa trung tâm lực lượng bùng nổ trước tiên, dư ba khuếch tán cũng bị hắn đỡ được hoàn toàn.
Trong lúc nhất thời, phong ảnh gào thét lướt gấp trên phong thần đài, viêm quang điên cuồng phá nát, tình hình chính là Lạc Trường Sinh bị Vân Triệt đuổi theo đánh. Tuy rằng, dưới tốc độ và phòng ngự cường đại của hắn, Vân Triệt không có cách nào làm gì hắn, nhưng thật sự có phần khó coi.
Lâu đánh không được, Vân Triệt dường như trở nên hơi nôn nóng, sau khi dừng lại một chút, viêm quang đỏ ửng trên người đột nhiên trở nên dữ dằn cực hạn giống như kim ô, sau đó mang theo viêm lãng (sóng) càng thêm cuồng bạo tấn công về phía Lạc Trường Sinh.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm...
Mỗi một lần viêm quang bùng nổ, đều sẽ lưu lại một viêm vực đỏ ửng lớn hơn nữa, mà thời gian chỗ viêm vực lưu lại này còn lâu hơn lúc trước, vẻn vẹn trong thời gian vài giây đều không hề có dấu hiệu trôi đi. Rất nhanh, theo viêm lực của Vân Triệt bùng nổ giống như điên, trên phong thần đài đã hỗn loạn hiện đầy mười mấy viêm vực đỏ ửng có kích cỡ giống nhau, từ xa nhìn lại, như mười mấy ngôi sao màu đỏ treo lơ lửng trong hư không, hết sức tươi đẹp.
Hỏa Như Liệt nhíu mày nói:
- Nguy rồi! Tuy rằng Lạc Trường Sinh nhìn có vẻ chật vật, nhưng hắn đây rõ ràng đang chờ hỏa diễm của Vân Triệt tắt đi... Khí tức hỏa diễm quái dị này của Vân Triệt cực kỳ không ổn định, hiển nhiên vẫn không thể hoàn toàn khống chế, cũng không có khả năng kéo dài lâu lắm, bằng không, từ vừa mới bắt đầu hắn đã sử dụng ra.
- Nếu lại tiếp tục như vậy, một khi hỏa diễm quái dị này tắt đi, Vân Triệt lại sẽ không hề có bất cứ cơ hội thắng lợi nào.
Hỏa Như Liệt nói xong, lại thật lâu không hề nhận được đáp lại của Viêm Tuyệt Hải. Hắn vừa quay đầu, lại phát hiện ánh mắt Viêm Tuyệt Hải đang trợn tròn, nhìn chằm chằm chăm chú vào phía trước, trong miệng phát ra một tiếng lẩm bẩm mơ hồ:
- Đây... Chẳng lẽ... Là...
Hỏa Như Liệt:"???"
Rầm!!
Theo Kiếp Thiên kiếm vung lên, lại một viêm vực nổ bung, mà vào lúc này Vân Triệt đột nhiên dừng công kích, yên lặng ở trong không trung, trong mắt lóe lên một đường xích mang quỷ dị.
Chung quanh hắn, các phương hướng khác nhau, các vị trí khác nhau tổng cộng bập bùng ba mươi sáu hỏa vực màu đỏ hoàn toàn giống nhau, đều tự phóng thích ra viêm quang cường thịnh.
Vân Triệt không tiếp tục công kích, Lạc Trường Sinh tự nhiên cũng dừng lại, nhưng trên mặt hắn không hề có vẻ nhẹ nhàng chút nào, trong tâm hồn đột nhiên truyền đến một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Đúng lúc này, bên tai hắn đột nhiên truyền đến tiếng truyền âm dồn dập của Lạc Cô Tà:
- Trường Sinh, mau phòng ngự!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm...
Cùng trong một nháy mắt, tất cả toàn bộ hỏa vực nhẹ nhàng chậm chạp nổ bung... Không, là tràn ra, ở trong ánh mắt trợn trừng đến to nhất của tất cả mọi người, hóa thành ba mươi sáu đóa hỏa liên diêm dúa lòe loẹt nở rộ.