Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1223 - Chương 1225: Hồng Liên Xán Thế

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1224" class="block_" lang="en">Trang 612# 2

 

 

 

Chương 1225: Hồng liên xán thế



Ba mươi sáu đóa hỏa liên đỏ ửng chậm rãi nở rộ, mới đầu cánh hoa sen chỉ có một tầng, chín mảnh cánh hoa sáng quắc mà cháy, sau đó, tầng thứ hai, tầng thứ ba... Tầng thứ năm... Cảnh tượng đẹp đẽ đến hít thở không thông, khiến cho người ta gần như cho rằng mình đột nhiên rơi vào cảnh trong mơ.

Mà khoảnh khắc khi ba mươi sáu đóa hỏa liên đỏ ửng vừa mới tràn ra, Lạc Trường Sinh đột nhiên gầm lên một tiếng dữ dội, trên người nổ bung lên huyền quang màu vàng nồng đậm, vách chắn phòng ngự cực hạn nhất cấp tốc hình thành ở phía trước người hắn, sau đó là tầng thứ hai, tầng thứ ba... Tầng thứ mười... Tầng thứ hai mươi...

Tất cả toàn bộ lực lượng, toàn bộ trút lên trên phòng ngự, hơn nữa không hề giữ lại chút ít nào.

Vách chắn phòng ngự của Lạc Trường Sinh giống như điên cuồng cấp tốc chồng lên nhau, ba mươi sáu đóa hỏa liên đỏ ửng cũng cấp tốc nở rộ, mỗi khi nhiều thêm một tầng cánh hoa sen, hoa sen sẽ phóng đại gấp đôi, trong lúc mọi người đang ngây ngốc, ba mươi sáu đóa hỏa liên đã từ một đóa nho nhỏ ban đầu, toàn bộ nở rộ lớn đến mấy trăm trượng.

Khi cánh hoa sen của toàn bộ hỏa liên chạm vào nhau, viêm tức giao hòa, một đường viêm quang đỏ ửng đột nhiên phóng lên cao, chiếu ra một phượng hoàng viêm ảnh vĩ đại, đường viêm ảnh này vô cùng rõ ràng, giống như phượng hoàng thần linh chân chính hàng thế, hai cánh của nó phần phật, ngẩng đầu hót vang, mỗi một chiếc lông vũ trên người đều thiêu đốt lên phượng hoàng viêm quang nóng rực nhất.

Dưới viêm quang, toàn bộ hỏa liên lại im hơi lặng tiếng dung hợp, tràn ra một đóa hỏa liên khổng lồ lớn chừng trăm dặm.

Một màn diêm dúa lòe loẹt này, khiến thân hình Viêm Tuyệt Hải đột ngột chấn động, phát ra tiếng gầm lên khàn khàn:

- Xán... Xán thế hồng liên!!

Viêm Tuyệt Hải thất thanh gầm rú, cả kinh toàn bộ người Viêm Thần vốn mở to hai mắt lại một lần nữa trừng lớn thêm mấy lần.

Hồng liên diệu thế, xinh đẹp tuyệt luân làm cho người ta say mê. Ở trong cái nhìn trợn trừng chăm chú của tất cả mọi người, hỏa liên khổng lồ không tiếng động nở rộ, lúc cánh hoa sen hoàn toàn tràn ra, che phủ toàn bộ trọn vẹn cả phong thần đài, viêm quang đỏ ửng tươi đẹp ôn hòa vẩy khắp không gian chung quanh và trời cao vô tận, chiếu rọi trọn vẹn thế giới thành một màu đỏ ửng.

Mà dưới hỏa liên đỏ ửng vĩ đại, lại là phượng hoàng viêm uy cực hạn nhất, đủ để chôn biển đốt không!

- Đây... Đây... Đây là cái gì?

- Chẳng lẽ là trong truyền thuyết... Hỏa liên mạnh nhất của nhất mạch phượng hoàng!?

Một Giới Vương trung vị không thể tin nói.

Trên phong thần đài, đã không nhìn thấy được bóng dáng của Vân Triệt và Lạc Trường Sinh, tất cả toàn bộ đều bị đắm chìm, hoặc có thể nói là mai táng dưới hỏa liên khổng lồ. Mà một luồng viêm uy và nóng rực khủng bố tuyệt luân, cho dù có kết giới cường đại ngăn cách, cũng khiến vô số linh hồn huyền giả co rút, toàn thân run rẩy, bọn họ không cách nào tưởng tượng, ở dưới hỏa liên kia, sẽ là luyện ngục đốt diệt như thế nào.

- Tông chủ, kia... Thật sự là... Xán thế hồng liên?

Một đệ tử Phượng Hoàng lắp bắp nói.

"..." Viêm Tuyệt Hải lại ngơ ngác nhìn, không hề có chút phản ứng.

- Hỏa tông chủ, cách xán thế hồng liên của Phượng Hoàng tông các ngươi xuất hiện lần trước, đã rất lâu rồi đi/

Hỏa Như Liệt nói.

"..." Viêm Tuyệt Hải thở dốc trong miệng, cuối cùng hoàn hồn, nhưng ánh mắt vẫn kinh ngạc nhìn, giống như không đành lòng dời đi trong chớp mắt:

- Chín vạn năm, một người của Phượng Hoàng tông tu thành xán thế hồng liên, là một vị tổ tiên vào chín vạn năm trước, không nghĩ tới, trong cuộc đời của ta, có thể tận mắt nhìn thấy nó nở rộ, vẻn vẹn chín vạn năm rồi...

Hỏa Như Liệt kịch liệt động dung, hắn hoàn toàn lý giải được tâm tình của Viêm Tuyệt Hải vào giờ phút này, cũng như một khắc kia hắn lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa Phá Vân thành công phóng thích cửu dương thiên nộ.

Xán thế hồng liên, hỏa viêm đốt diệt mạnh nhất của phượng hoàng tụng thế điển, với cửu dương thiên nộ của kim ô phần thế lục, là thần viêm cấp bậc cuối cùng

Nó không kinh thiên động địa, viêm uy khắp trời giống như lúc cửu dương thiên nộ phóng thích, chỉ có yên tĩnh nở rộ, và đẹp đẽ, lại đốt diệt tuyệt tình không tiếng động!

Trên chỗ ngồi của Thánh Vũ giới, gần như tất cả mọi người đều đứng lên, liền ngay cả Lạc Thượng Trần và Lạc Cô Tà đều sắc mặt căng thẳng, linh giác tập trung chặt chẽ vào Lạc Trường Sinh bị chôn vùi trong hỏa liên diệu thế.

Dưới hỏa liên, vách chắn phòng ngự do Lạc Trường Sinh toàn lực khởi động bị đốt diệt thành hư vô một tầng lại một tầng, mỗi một phân, một tấc toàn thân hắn đều bị chiếu rọi thành màu đỏ ửng hoàn toàn, cho dù có từng tầng vách chắn ngăn cách hộ thân, nhưng vẫn như hãm sâu trong luyện ngục hoàng tuyền, phát ra nhiều tiếng rít gào thống khổ.

Trên chỗ ngồi phía đông, linh giác của Phạm Thiên thần đế xuyên qua xán thế hồng liên, sau khi nhìn lướt qua trạng thái của Lạc Trường Sinh, ánh mắt liếc sang bên, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng:

- Cuộc chiến vấn đỉnh, Lạc Cô Tà lại cố tình truyền âm nhắc nhở, nếu không như thế, Lạc Trường Sinh tất nhiên không có khả năng phòng ngự trước, cho dù trễ thêm nửa giây như vậy, cũng rất có khả năng triệt để bị thua rồi.

- Hành vi như vậy, sợ rằng thật có lỗi với danh hiệu người đệ nhất dưới Vương giới của đông thần vực.

Lạc Cô Tà đã được công nhận là người đệ nhất dưới Vương giới của đông thần vực, cảnh giới huyền đạo tự nhiên cực cao, nàng ngưng huyền truyền âm người ngoài vốn không có khả năng phát hiện, bao gồm cả Khư Uế tôn giả cũng không có khả năng phát hiện, nhưng mà, sao có thể giấu giếm được nhân vật cấp bậc như Phạm Thiên thần đế này.

Bên người hắn, Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói:

- Nếu chỉ là điệt nhi hoặc đệ tử, Lạc Cô Tà đương nhiên sẽ không đến mức như thế, nhưng mà nữ nhân cho dù cường đại hơn nữa, khi làm"Một thân phận nào đó" của nàng, đối mặt với"Tình cảnh như vậy", cũng sẽ dễ dàng thất thố.

Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói, khiến Phạm Thiên thần đế liếc mắt:

- Hả? Lời này của con, ta lại nghe không hiểu.

Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi, khóe môi giống như khẽ nhếch lên một độ cong giống như nghiền ngẫm:

- Hôm nay trước khi đến đây, Cổ bấ đột nhiên nói một chuyện rất thú vị với ta. Hắn nói khí tức sinh mệnh của Lạc Trường Sinh, về"Phẩm chất riêng nào đó", có giống nhau ở trình độ rất lớn với Lạc Cô Tà.

-... Có ý tứ gì?

Chân mày Phạm Thiên thần đế chợt động.

Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không nói trắng ra:

- Thuận miệng nói mà thôi."Khí tức" thứ này, vốn không chuẩn xác. Ta chỉ cảm thấy thú vị, không có ý gì khác.

"..." Phạm Thiên thần đế không hỏi lại, ánh mắt chuyển qua, như có đăm chiêu.

Tuy rằng hỏa liên trên phong thần đài khổng lồ, nhưng thật ra chỉ là"Xán thế hồng liên" loại hình nhỏ nhất, theo hỏa liên hoàn toàn nở rộ, lực lượng toàn thân của Vân Triệt cũng bị rút hết trong chớp mắt, trực tiếp rơi xuống, viêm quang đỏ ửng trên người cũng mau chóng dập tắt.

Nhưng mà, tinh thần của hắn lại không thả lỏng như vậy, ánh mắt trước tiên chăm chú về phía phương hướng của Lạc Trường Sinh.

Lạc Trường Sinh... Không hổ là người đứng đầu đông vực tứ thần tử, thật sự có linh giác và ý thức sâu sắc, trận thế hồng liên vừa mới bố trí xong, hắn liền đã bắt đầu toàn lực phòng ngự, nói như vậy...

Lấy cấp bậc huyền lực trước mắt của Vân Triệt, tự nhiên không có khả năng phóng thích xán thế hồng liên hoàn chỉnh, cũng như"Cửu dương thiên nộ" của hắn tuyệt đối không có khả năng cửu dương lâm không thật sự.

Cho nên, tuy rằng xán thế hồng liên trong nở rộ có uy lực vĩ đại, nhưng rất khó dễ dàng chôn diệt Lạc Trường Sinh, hơn nữa Lạc Trường Sinh lại còn toàn lực phòng ngự trước... Dưới hỏa liên, từng tầng vách chắn phòng ngự của hắn hỏng mất, nhưng mà, khi hỏa liên thu hẹp, viêm quang sắp hết, trên người hắn rõ ràng còn có một tầng vách chắn cuối cùng.

Vân Triệt chợt cắn răng một cái, bỗng chốc nâng lên toàn bộ huyền khí mới vừa thu về, hỏa diễm đỏ ửng yếu ớt sắp tắt trên người cũng một lần nữa dấy lên, khoảnh khắc hỏa liên hoàn toàn tắt đi, hắn đột nhiên bổ nhào vào Lạc Trường Sinh.

- Vẫn nguyệt trầm tinh!!

Rầm!!!!

Lạc Trường Sinh dốc hết toàn lực, mới miễn cưỡng chống đỡ được xán thế hồng liên, hắn còn chưa kịp thở gấp ra một ngụm khí, liền bị một kiếm của Vân Triệt đánh lên người, ở trong một tiếng nổ vang hung hăng bay ngang ra ngoài, Thánh Lôi kiếm và Thần Phong việt cũng đồng thời rời tay, bay về hai phương hướng khác nhau xa xa.

"Rầm" một tiếng, Vân Triệt nặng nề rơi xuống đất, hai tay đau nhức, toàn thân mềm nhũn, trong khoảng thời gian ngắn không còn lực truy kích.

Lạc Trường Sinh như một tảng đá nặng bị cơn lốc thổi quét đi, lăn lộn bay ra rất xa, sau khi bắn rơi mười mấy lần trên phong thần đài, mới khó khăn dừng lại trên đất.

Tuy rằng, hắn chống đỡ được viêm uy của xán thế hồng liên, nhưng tình huống lúc này của hắn, lại chỉ có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung. Bạch y toàn thân hắn bị đốt thành màu cháy đen, đã không thể che đậy được thân thể. Tóc đen dài vốn bay bay bị đốt cháy hơn phân nửa, trên người, trên mặt là lượng lớn vết cháy đen và lỗ máu cháy đen, gần như hiện đầy một nửa thân thể.

Dưới hỏa viêm đỏ ửng mang đến đau xót bị bỏng, toàn thân hắn gần như mỗi một cơ bắp đều đang kịch liệt run rẩy.

Từng tầng vách chắn của hắn chống lại được phượng hoàng viêm uy, nhưng không cách nào hoàn toàn ngăn cản bị bỏng đáng sợ của hỏa viêm đỏ ửng.

Keng! Thánh Lôi kiếm rơi xuống phía sau hắn.

Rầm!!

Thần Phong việt nặng nề nện xuống phía trước Lạc Trường Sinh, lúc bắn lên, đột nhiên vỡ vụn từ trên không, khi lại hạ xuống, đã hóa thành ba đoạn rìu gãy vỡ.

Tinh ----

Vang lên tiếng tinh tinh thống khổ, sau đó cấp tốc trở nên mỏng manh, cho đến hoàn toàn yên lặng, lực lượng gió lốc súc tích trong đó giống như nước lũ vỡ đê, cấp tốc tuôn trào mà ra...

Thần Phong việt, sau khi thừa nhận liệt diễm đỏ ửng liên tục tàn phá, cuối cùng bị một kiếm của Vân Triệt nổ nát!

Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hút khí không ngừng vang lên.

Thần Phong việt... Nát!

Theo Lạc Trường Sinh vang danh đã lâu, Thần Phong việt có linh tính cực cao và lực lượng gió lốc cường đại, lại ở dưới kiếm của Vân Triệt cứng rắn nổ nát!

Ánh mắt Lạc Trường Sinh dại ra, giống như không thể tin và tiếp nhận sự thật trước mắt. Nhưng hắn thất thần không lâu lắm, cánh tay liền nâng lên, chậm rãi đứng lên.

Bàn tay vừa trảo, mảnh nhỏ của Thần Phong việt bay vào trong tay hắn, hắn không liếc mắt nhìn nhiều thêm, trực tiếp thu hồi, sau đó, Thánh Lôi kiếm bị hắn thu hồi, nhưng không nắm vào trong bàn tay, mà trực tiếp thu hồi vào.

Nhìn Lạc Trường Sinh lúc này, cảm giác khí tức của hắn, sắc mặt Vân Triệt âm trầm, trong lòng kinh sợ thật sâu.

Lạc Trường Sinh bị xán thế hồng liên do hắn toàn lực phóng thích làm bỏng, lại dưới phòng ngự tan tác thừa nhận một kiếm hung hăng của mình... Nhưng cho dù thương tổn trên người không hề nghiêm trọng như dự đoán của hắn, chính là khí tức đều không xuất hiện suy yếu với hỗn loạn trên biên độ lớn.

mà lúc hắn kinh ngạc, rất nhiều người đều biết, sở dĩ Lạc Trường Sinh cường đại đến"Tự mình thành một vực" trong đám thần tử, một nguyên nhân rất quan trọng, đó là thân thể và linh hồn của hắn đều đã từng thừa nhận rèn luyện của"Thái sơ thần thủy".

Thái sơ thần thủy phải lấy ở thái sơ thần cảnh, ngay cả Lạc Cô Tà tồn tại bậc này cũng phải mạo hiểm phiêu lưu rất lớn, mỗi một giọt, đều là dị bảo cao nhất của không gian hỗn độn trước mắt. Mà sau khi Lạc Cô Tà có được thái sơ thần thủy, lại không dùng trên người bản thân, mà đưa cho Lạc Trường Sinh, cũng để cho thân thể và linh hồn hắn được thái sơ thần thủy rèn luyện, để cho thân thể hắn cứng cỏi tới cực điểm, linh hồn cũng phòng thủ kiên cố.

Nhưng ở dưới hỏa diễm và kiếm của Vân Triệt, lại bị thương đến dáng vẻ như thế.

Ngực Lạc Cô Tà đang phập phồng kịch liệt, trong ngày thường từ trước tới giờ tròng mắt vẫn luôn luôn bình thản mềm nhẹ thế mà lúc này lại hơi run run. Lạc Trường Sinh do một tay nàng bồi dưỡng lên, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ tuyệt đối chưa từng thừa nhận bị thương nặng đến như thế, càng chưa bao giờ có vẻ chật vật như thế.

Lạc Trường Sinh há to mồm thở hổn hển, ánh mắt hỗn loạn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, hai người cứ nhìn thẳng vào nhau như vậy trong thời gian vài giây, sau đó Vân triệt chợt thấy, ánh mắt của Lạc Trường Sinh lại đột nhiên bình tĩnh lại.

Sắc mặt của hắn đang vì thống khổ mà không ngừng run rẩy vặn vẹo, nhưng đôi tròng mắt, lại hiện lên vẻ bình tĩnh đáng sợ.

Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn:

- Vân Triệt... Ta thừa nhận, bản thân ta vốn không hề có bất cứ coi thường khinh địch ngươi, nhưng mà... Ta cũng lại đánh giá thấp ngươi rất xa.

Hắn nâng cánh tay phải lên, trên lòng bàn tay, đột nhiên lóe lên lôi quang dữ dội trong chớp mắt.

- Có thể làm bị thương ta đến mức độ như thế này, ngươi là người đầu tiên.

Xoẹt... Lại một đường lôi quang quỷ dị lóe lên trên tay Lạc Trường Sinh.

- Có thể bức ta đến một bước này... Ngươi cũng là người đầu tiên!

Hành động của Lạc Trường Sinh, khiến chân mày Lạc Thượng Trần trầm xuống:

- Trường Sinh chẳng lẽ định...

Lạc Cô Tà đột nhiên lên tiếng, để ngăn ngừa Lạc Thượng Trần có bất cứ giọng điệu ngăn cản gì:

- Đừng ngăn cản nó! Nó phải thắng! Còn có vết thương tổn trên người nó, phải đòi về gấp trăm ngàn lần!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment