.
._613__1" class="block_" lang="en">Trang 613# 1
Chương 1226: Phần Tâm lôi, Mẫn Long đao
- Lạc Trường Sinh... Hắn định làm gì?
Hỏa Phá Vân tỏ vẻ khẩn trương kêu lên.
- Lại cứng rắn chống đỡ được xán thế hồng liên...
Viêm Tuyệt Hải còn chưa từ trong linh hồn bị đánh sâu vào phục hồi lại. Hỏa viêm mạnh nhất trong nhất mạch phượng hoàng của bọn họ, lại bị Lạc Trường Sinh cứng rắn chống đỡ, trong lòng hắn tự nhiên vô cùng khó chịu.
- Dù sao cũng là"Thân thể của thần" của thái sơ thần thủy rèn luyện qua, bằng không, sợ rằng hắn đã sớm bị đốt thành tro.
Hỏa Như Liệt thấp giọng nói, vừa mới dứt lời, chân mày hắn đột nhiên nhíu chặt, nghĩ tới một huyền công cấm kỵ nào đó của Thánh Vũ giới, kinh giọng nói:
- Chẳng lẽ hắn định....
Xoẹt! Xoẹt! Rắc rắc rắc rắc...
Lòng bàn tay của Lạc Trường Sinh, lôi quang màu tím đang không ngừng rít vang, cũng trở nên càng ngày càng dày đặc, cuối cùng quấn lại thành một đường lôi quang kịch liệt vặn vẹo.
Bàn tay Lạc Trường Sinh nâng lên, nhưng mà, lôi quang trong tay lại không hề ném về phía Vân Triệt, mà hung hăng đánh về phía ngực của mình.
Rắc!!!
Vân Triệt:"!!?"
Chỗ ngực Lạc Trường Sinh tử quang phá nát, sau đó, từng đường hoa văn sáng chói màu tím đột nhiên lấy ngực hắn làm trung tâm, cấp tốc lan tràn khắp các nơi trên thân thể hắn, kéo dài tới thân thể, tứ chi, ngón tay, cổ, mặt của hắn... Cuối cùng, liền ngay cả phần tóc còn thừa lại của hắn cũng dựng lên toàn bộ. Từ cháy đen chuyển sang màu tím sáng giống như thủy tinh.
Mà trong quá trình, phần huyền khí vốn suy nhược của Lạc Trường Sinh lại đột nhiên tăng vọt, đảo mắt liền khôi phục tới trạng thái toàn thịnh... Sau đó đột phá cực hạn, tiếp tục tăng phúc, rồi khí tức bành trướng đột nhiên nặng nề thổi tới, chèn ép Vân Triệt hoảng hốt lui lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên vô cùng âm trầm.
- Quả nhiên là... Phần... Tâm... Lôi.
Mộc Băng Vân than nhẹ một tiếng, băng mâu đầy lo lắng.
- Phần Tâm lôi, huyền công cấm kỵ mạnh mẽ đột phá cực hạn của Thánh Vũ giới... Không phải nói, cần ít nhất Thần Vương cảnh mới có khả năng tu thành sao?
Mộc Thản Chi tỏ vẻ hoảng sợ.
Mộc Hoán Chi thở dài một hơi nặng nề:
- Đó là đối với người bình thường mà nói thôi. Nếu thân hình của Lạc Trường Sinh đúng là như truyền thuyết đã được"Thái sơ thần thủy" rèn luyện qua rồi, có thể sử dụng Phần Tâm lôi, cũng không lấy làm lạ. Haizzz, cái này, vậy triệt để nguy rồi.
Thích Thiên thần đế híp mắt:
- Ái chà, cấm kỹ sẽ giảm thọ đó. Đứng đầu đông vực tứ thần tử ngay cả ở nam thần vực đều đại danh đỉnh đỉnh, lại bị bức đến không tiếc giảm thọ, phấn khích, phấn khích, ha ha ha ha.
Trong tiếng trào phúng của Thích Thiên thần đế mang theo trào phúng không hề che giấu chút nào.
Thân thể của Lạc Trường Sinh lóng lánh lên vô số đường vân màu tím, liền ngay cả huyền khí, cũng mang theo màu tím nhạt, hơn nữa bắt đầu khởi động cuồng bạo còn xa hơn lúc trước, giống như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn trong luyện ngục.
Dưới tử văn khắp cả người, huyền khí của Lạc Trường Sinh tăng vọt hơn mới vừa rồi gần như năm thành, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi tròng mắt lóe lên hai đường lôi điện màu tím đen, liền ngay cả thống khổ do hỏa viêm đỏ ửng tổn thương nên cũng dường như biến mất theo huyền khí và thân thể của hắn thay đổi khác thường.
Tâm hồn Vân Triệt nặng nề trầm xuống... Đây là huyền lực tăng phúc, hơn nữa còn là huyền lực tăng phúc cao đến vẻn vẹn năm thành.
Ở trong nhận thức của huyền giả thần giới, huyền công có thể tăng huyền lực lên trong khoảng thời gian ngắn đều thưa thớt rất khó có được, cũng là huyền công cao cấp khó tu luyện nhất, hơn nữa bởi vì huyền lực tăng lên vượt qua cực hạn đều sẽ gây nên gánh vác vượt qua cực hạn giống vậy đối với thân thể và nguyên khí, cho nên đều sẽ kèm theo tác dụng phụ tương đối nghiêm trọng.
Nhưng mà, bởi vì huyền lực tăng mạnh thường thường có thể xoay chuyển càn khôn, thậm chí thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, tác dụng phụ tương đối mà nói hoàn toàn có thể thừa nhận, cho nên vẫn là ước mơ tha thiết của toàn bộ huyền giả.
Huyền công có thể tăng phúc ba thành huyền lực, liền cực kỳ cao cấp rất ít ỏi, mà có thể tăng phúc năm thành, càng cực kỳ ít ỏi. Phần Tâm lôi của Lạc Trường Sinh, đó là có thể bạo tăng huyền lực của bản thân vẻn vẹn năm thành... Hơn nữa sẽ kéo dài trong thời gian tương đối dài.
Nếu bàn về tăng phúc huyền khí, Tà thần quyết tuyệt đối là tổ tông của tổ tông của tổ tông của toàn bộ huyền công loại này.
Bởi vì tăng phúc mà Tà thần quyết mang đến không thể xưng là tăng phúc, mà là bạo tẩu khủng bố tuyệt luân! Tăng phúc huyền lực Thần Kiếp cảnh cấp chín của Vân Triệt tới mức đã có thể đối kháng với Thần Linh cảnh cấp mười, đây đã không phải đơn giản tăng phúc vài lần mười mấy lần, nếu sự thật này bị người biết được, cho dù là một đám Thần Chủ đứng ở đỉnh thần giới đều sẽ cả kinh tè ra quần.
Hơn nữa, cho dù Vân Triệt chính miệng nói ra, đoán chừng cũng sẽ không có ai tin.
Nếu không phải do Tà thần quyết mang đến tăng phúc huyền lực, Vân Triệt ở dưới trạng thái bình thường cho dù Lạc Trường Sinh chỉ dùng một ngón tay út cũng đều đánh không lại.
Tăng phúc năm thành huyền lực, mặc dù ở trước mặt Tà thần quyết là cặn bã trong cặn bã, nhưng mà, nó xuất hiện ở trên người Lạc Trường Sinh, đối với Vân Triệt vào giờ phút này mà nói, không thể nghi ngờ là ác mộng đáng sợ.
Nhưng mà, ác mộng này cũng không kết thúc như vậy.
Ong!!
Cánh tay của Lạc Trường Sinh nắm vào trong hư không, một đường bạch quang vô cùng chói mắt đột nhiên chớp động, trong phút chốc che đậy tầm mắt của Vân Triệt.
Cùng lúc đó, một uy lăng vô cùng trầm trọng kèm theo sát khí dày đặc đột nhiên phóng thích, ở dưới khí tức đáng sợ đột nhiên bùng nổ này, ngực của Vân Triệt giống như bị chùy nặng đánh vào, nháy mắt bị ép lui mấy trăm trượng. Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, vô số huyền giả đột nhiên sợ hãi trong tâm thần, thật lâu không thở nổi.
Liền ngay cả người thông qua tinh thần bia xem cuộc chiến đều nảy sinh một cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt.
Giống như trong khoảnh khắc bạch quang lóng lánh lên, Lạc Trường Sinh mở ra phong ấn từ thời viễn cổ, phóng xuất ra một ma thần đáng sợ.
Đây là... Vân Triệt kinh sợ trong lòng, khi lại nhìn về phía Lạc Trường Sinh, nhìn thấy trong tay hắn trải rộng vết tím, nhiều thêm một thanh cự đao hình thù kỳ dị màu trắng xám.
Thanh đao này dài chừng một trượng, có thể so với Kiếp Thiên kiếm của hắn, toàn thân hiện ra màu trắng xám quái dị, không cách nào phán đoán được thanh đao này do nguyên liệu gì đúc thành. Không có lưỡi đao, trên sống đao, rõ ràng sáu chiếc đầu lâu sóng đôi, lại không phải là đầu lâu của người, mà là... Đầu lâu của rồng!
Sáu đầu lâu của rồng này có thần thái dữ tợn, chỉ cần đảo mắt liếc qua, linh hồn đều sẽ vì vậy mà run rẩy. Chỗ mắt rồng mơ hồ có bạch quang chớp động, dường như có ý thức còn sót lại.
- Đây là... Mẫn Long đao!!
Bên tai của Vân Triệt, truyền đến mấy tiếng kinh hô đến từ chỗ ngồi xem cuộc chiến.
Lưu Quang Giới Vương nói nhỏ một tiếng, trong âm điệu mang theo thở dài:
- Quả nhiên vẫn phải dùng đến. Phần Tâm lôi thêm Mẫn Long đao, Lạc Trường Sinh hiện giờ muốn thắng Vân Triệt, đã là dễ như trở bàn tay... Chính là, thắng có phần khó coi.
- Thanh đao kia... Là cái gì?
Hỏa Phá Vân cả kinh nói, hắn cách Lạc Trường Sinh rất xa, lại có thể kết giới ngăn cách, nhưng từ trên thanh đao màu xám trắng kia, cảm nhận được một khí tức đáng sợ cực đoan, khi ánh mắt đảo qua đầu lâu rồng đã khô trên thân đao, linh hồn sẽ giống như bị thứ gì đó hung hăng ngăn chặn, rơi thẳng về phía vực sâu vô tận.
Hỏa Như Liệt nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, giọng nói trở nên đặc biệt vô lực:
- Là Mẫn Long đao. Hóa ra, truyền thuyết đều là sự thật.
- Mẫn Long... Đao?
Hai mắt Hỏa Phá Vân sợ run, hắn chưa từng nghe thấy cái tên này, càng chưa bao giờ cảm nhận được khí tức đáng sợ như thế từ trên một món huyền khí.
- Nghe đồn, Lạc Cô Tà vì tìm kiếm thái sơ thần thủy cho Lạc Trường Sinh, hai mươi năm trước lúc vào thái sơ thần cảnh, cuối cùng ở lần thứ ba được như nguyện. Mà hai lần trước cũng không phải không hề kiếm được gì, lần thứ hai trong đó, chính là chiếm được thanh thái cổ yêu đao này. Thân đao vẫn chưa khắc tên, nàng liền lấy"Mẫn Long" làm tên.
Viêm Tuyệt Hải tiếp theo lời Hỏa Như Liệt nói:
- Cái tên"Mẫn Long" này, là nghe nói trong thân đao đó, phong ấn linh hồn của sáu con ác long thượng cổ. Thân đao, cũng rất có thể là do sống lưng rồng của sáu con ác long thượng cổ này làm thành.
- Thái cổ... Yêu đao?
Trái tim của Hỏa Phá Vân chợt căng thẳng.
Thái sơ thần cảnh là bí cảnh quan trọng nhất, nguyên thủy nhất của toàn bộ hỗn độn, ở nơi đó cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng tồn tại lượng lớn vật từ thời thượng cổ. Mà từ chỗ như thái sơ thần cảnh này lấy được huyền khí, cho dù là món đồ cực kỳ thấp kém, cũng nhất định có thể chấn động toàn bộ thần giới.
Bởi vì đó là thái sơ thần cảnh!
- Tuy rằng, vì dị biến của hỗn độn, uy lực của thanh yêu đao này còn lâu mới có thể so sánh được với thời kỳ viễn cổ, nhưng mà, cho dù chỉ còn sót lại một tia kiếm uy, cũng vô cùng đáng sợ. Nhất là... Nghe nói bên trong đó phong ấn sáu linh hồn ác long, toàn bộ cũng còn sót lại một luồng, chưa hoàn toàn tiêu vong. Hiện giờ xem ra, đây cũng đều là sự thật.
Chân mày Viêm Tuyệt Hải nhanh chóng cau lại, khí tức tà ác khiếp tâm hồn người kia, đó là chứng minh trong đao vẫn còn sót lại linh hồn.
Viêm Tuyệt Hải lắc đầu:
- Chỉ có điều, theo khí tức của nó nhìn lại, cho dù Lạc Trường Sinh lấy Phần Tâm lôi tăng lên huyền lực, muốn khống chế cũng phải trả giá thật nhiều. Suy cho cùng là... Lạc Trường Sinh của Thánh Vũ giới, lại còn có Lạc Cô Tà vị sư phụ bậc này. Nếu Vân Triệt muốn thắng hắn... aizzz.
Hỏa Như Liệt mở to mắt, ánh mắt sáng quắc:
- Không, có thể bức Lạc Trường Sinh đến trình độ này, Vân Triệt đã thắng.
- Đúng! Sư tôn nói đúng, Vân huynh đệ đã thắng! Ta tin tưởng không chỉ có sư tôn và ta, ở trong lòng đại đa số mọi người, hắn đã giỏi hơn Lạc Trường Sinh rất nhiều!
Hỏa Phá Vân nắm chặt hai tay, khẳng định nói.
Từ khoảng cách xa xôi, đều sẽ cảm giác được linh áp của ác long cực kỳ đáng sợ, huống chi là Vân Triệt đối diện trực tiếp với Lạc Trường Sinh. Sắc mặt của hắn hoàn toàn trầm xuống, trên trán nổi đầy gân xanh, xương cốt toàn thân hơi rung động.
Chậm rãi giơ Mẫn Long đao lên, một luồng đao phong khẽ cuốn, cũng trong nháy mắt đẩy ra một khu vực chân không khổng lồ. Lạc Trường Sinh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt phiếm tử quang hoàn toàn khôi phục bình tĩnh và lạnh nhạt... Khôi phục tư thái lúc ban đầu nắm chặt chiến thắng trong tay, nắm trong tay tất cả lại coi thường tất cả.
- Vân Triệt, ngươi thật sự rất tài giỏi, ta không thể không khen một câu, từ khi ta sinh ra cho tới bây giờ, ngươi là đối thủ cường đại nhất mà ta từng gặp. Một thân thương tổn của ta đây, còn có thống khổ mà ta đã phải thừa nhận, nếu so với cả đời ta đây cộng lại còn nhiều hơn.
Hắn chậm rãi nói, không nghe ra được một chút phẫn nộ.
Vân Triệt:"..."
- Sử dụng Phần Tâm lôi, sẽ làm cho ta đột phá cực hạn, nhưng cũng sẽ hao tổn tuổi thọ của ta. Còn Mẫn Long đao, ta còn không thể hoàn toàn khống chế, gượng ép sử dụng sẽ cấp tốc cắn nuốt nguyên khí của ta. Có thể ép ta bắt buộc phải lấy Phần Tâm lôi và Mẫn Long đao ra, Vân Triệt, ngươi là người đầu tiên!
- Mặc dù ngươi nhất định sẽ bại, nhưng thua ở dưới Phần Tâm lôi và Mẫn Long đao...
Toàn thân Vân Triệt cứng đờ, ánh mắt lạnh như băng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười lạnh:
- Ngươi định nói ta bại vinh quang sao? Xem ra ngươi hoàn toàn đã quên lời nhắc nhở của ta lúc trước cho ngươi, mạnh miệng vẫn đừng nên nói quá sớm, bằng không... Khi mặt bị đánh sưng, còn đau hơn mới vừa rồi!
- A.
Lạc Trường Sinh cười nhạt một tiếng, mặc dù ngoài mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng hiện lên lửa giận dữ dằn tới cực điểm, thống khổ trước nay chưa từng có, bị thương nặng trước nay chưa từng có, thất bại trước nay chưa từng có, chật vật trước nay chưa từng có... Mang đến tự nhiên là nổi giận trước nay chưa từng có.
Cho dù tâm tính của hắn lại ôn hòa hơn gấp một trăm, cũng không thể vẫn giữ vững bình tĩnh lạnh nhạt như trước.
Hắn chỉ dùng Phần Tâm lôi, liền đã có thể nghiền áp Vân Triệt, lại cứ lấy cả Mẫn Long đao ra, hiển nhiên trong lòng hắn đã tức giận căm hận tới cực điểm, cần thiết phải bằng tốc độ nhanh nhất, lực lượng cực hạn nhất, tư thái mang tính áp đảo nhất... Hoàn toàn triệt để đánh bại Vân Triệt thảm hại!
Bại Vân Triệt chật vật gấp mười gấp trăm gấp ngàn lần mình mới vừa rồi, cho dù một chút hy vọng giãy giụa đều sẽ không có!