.
._613__2" class="block_" lang="en">Trang 613# 2
Chương 1227: Thiêu đốt phượng huyết
- A, nói thật hay! Vậy để cho ta xem xem, ngươi có thể ở dưới Mẫn Long đao... Chống đỡ được bao lâu!
Phần Tâm lôi sẽ tổn hại đến tuổi thọ của hắn, Mẫn Long đao sẽ cắn nuốt nguyên khí của hắn, Lạc Trường Sinh sao tiếp tục nói lời phí phạm, cười nhạt một tiếng, gió lốc phía sau thổi quét, cấp tốc tới gần Vân Triệt.
Mẫn Long đao nặng vô cùng, cấp bậc lực lượng càng cực cao, Lạc Trường Sinh phải hai tay mới có thể miễn cưỡng khống chế, lúc thân đao vung xuống, mang lên một tiếng rồng ngâm tuyệt vọng, thoáng chốc, một luồng uy áp khiến trời sụp đất nứt từ trên không Vân Triệt úp thẳng xuống.
Uy thế của một đao này, khiến mọi người chấn động. Bởi vì đây rõ ràng là một kích ngưng tụ toàn lực, không hề chừa lại đường sống!
Phần Tâm lôi thêm Mẫn Long đao, lại vừa lên đến liền ra toàn lực, đối với Vân Triệt đã huyền lực suy giảm lớn mà nói, một khi bị đánh trúng, nhất định bị thương nặng cực độ, thậm chí có khả năng trực tiếp chết đi.
Ấn tượng mà Lạc Trường Sinh mang đến cho người ta ở đại hội huyền thần chính là người tướng mạo nhu nhược, tính tình ôn hòa lạnh nhạt, lại nho nhã lễ độ, khi giao thủ với người khác đều không ác ý đả thương người, lúc trước một trận chiến với Quân Tích Lệ, cho dù bị Quân Tích Lệ kiệt lực gây thương tích, sau trận chiến lại vẫn sẽ chủ động đi ân cần thăm hỏi thương thế của Quân Tích Lệ.
Nhưng một đao này, tất cả mọi người thấy được âm ngoan và căm hận tức giận trong đó.
- Mau tránh ra!
Hỏa Như Liệt thất thanh hô to, gấp đến mức tóc dựng đứng lên toàn bộ, ánh lửa bắn loạn tung tóe.
Hỏa viêm đỏ ửng trên người Vân Triệt đã đặc biệt yếu ớt, gần như đã hoàn toàn đến bên bờ tắt lụi. Đối mặt với công kích không chừa đường lui của Lạc Trường Sinh, hắn thế mà lại tiến lên trước một bước, tất cả huyền khí lưu chuyển qua kinh mạch, truyền tới toàn thân, xương cốt toàn thân vang lên răng rắc, mỗi một gân xanh trên hai tay cầm lấy Kiếp Thiên kiếm đều phồng lên đến mức sắp nổ tung.
Một tiếng trầm đục, huyền khí toàn thân Vân Triệt hoàn toàn bùng nổ, Kiếp Thiên kiếm phóng xuất ra kiếm uy mạnh mẽ, một kiếm đón nhận.
- Cái... Gì?
Toàn bộ huyền giả đều chớp cũng không chớp mở to hai mắt nhìn.
Vân Triệt lại định chính diện cứng rắn chống đỡ Mẫn Long đao? Hắn không muốn sống nữa sao!
Đừng nói Vân Triệt lúc này huyền lực đã yếu nhiều, cho dù ở trạng thái toàn thịnh, cũng gần như không có khả năng có thể đối chiến với Mẫn Long đao uy.
Nhưng mà, hắn muốn chính là thắng, mà không phải bảo mệnh, bỏ chạy, vĩnh viễn đều khó có khả năng thắng.
Chỉ thiếu một bước cuối cùng... Ai cũng đừng mong ngăn cản ta!!
Bên trong đôi mắt của Vân Triệt, đột nhiên hiện lên phượng hoàng viêm ảnh màu đỏ đậm. Một tiếng nổ vang nặng nề, nổ tung ở trong cơ thể hắn.
Mười giọt phượng hoàng thần huyết, ở một khắc này toàn bộ mãnh liệt dấy lên, hỏa diễm vốn yếu ớt muốn tắt ở trên người Vân Triệt vào lúc này lại cháy bùng lên, viêm quang che trời, một luồng phượng hoàng thần uy cường đại từ trên trời cao phủ xuống, uy lăng thế gian.
Rầm -------
Đao kiếm chạm vào nhau, tiếng nổ lớn bộc phát lên vang động núi sông, một đám huyền giả trẻ tuổi trên chỗ ngồi xem cuộc chiến đều thống khổ che lỗ tai lại.
Phía dưới hai người, phong thần đài ầm ầm sụp đổ, hóa thành bột mịn bắn ra bốn phía. Một luồng sóng khí khổng lồ giống như sóng thần quét ngang mà qua, dưới ngăn cách của kết giới bay thẳng đến chân trời.
Phượng hoàng viêm quang tận trời chiếu rọi gương mặt của toàn bộ mọi người thành màu đỏ như máu, gương mặt với ánh mắt của Lạc Trường Sinh đồng thời cứng ngắc, mọi người trên chỗ ngồi xem cuộc chiến cũng đều đứng khựng ở đó, vẻ mặt không thể tin.
Bởi vì Vân Triệt, thế mà lại chính diện chống lại Mẫn Long đao của Lạc Trường Sinh!
- Hắn... Thiêu đốt phượng hoàng thần huyết!
Viêm Tuyệt Hải kinh giọng nói.
Một khi thiêu đốt thần huyết, sau khi phóng thích thần lực sẽ gặp rơi vào yên lặng, phải ít nhất một tháng mới có thể khôi phục. Vân Triệt đây rõ ràng muốn quyết đánh đến cùng.
Lập tức phát hiện ra lực lượng đột nhiên bùng nổ của Vân Triệt đến từ nơi nào, ánh mắt của Lạc Trường Sinh thoáng hòa hoãn xuống:
- Làm không tệ... Đáng tiếc... Ngươi không có cơ hội!
- A!
Lạc Trường Sinh gầm nhẹ một tiếng, hai tay nổi gân xanh, trên Mẫn Long đao lại một lần nữa bùng nổ lực lớn, đánh thẳng lên trên người Vân Triệt.
Một luồng lực lượng dời núi lấp biển từ trên Kiếp Thiên kiếm truyền xuống, toàn thân Vân Triệt chấn động mạnh, mang theo phượng hoàng viêm cháy bùng bay rớt ra ngoài, lộn một vòng mười mấy dặm trong không trung, như hỏa diễm thiên thạch từ trên trời rớt xuống.
Phần Tâm lôi thêm Mẫn Long đao, lực lượng này thật sự quá đáng sợ, cho dù Vân Triệt mạnh mẽ thiêu đốt phượng hoàng thần huyết vẫn không cách nào chống đỡ được. Nhìn Vân Triệt bị đánh tan rơi xuống, giận dữ căm hận trong lòng Lạc Trường Sinh không hề nhận được một chút phát tiết nào, hắn giơ Mẫn Long đao lên cao, sáu bộ đầu lâu khô trên thân đao trong nháy mắt hiện lên linh quang trắng bệch.
- Grào ---------
Sáu tiếng rồng ngâm đồng thời rít lên, mang theo thống khổ và oán hận thật sâu. Trong tiếng rồng ngâm, Mẫn Long đao nhanh chóng vung xuống, sáu đường long ảnh tái nhợt mang theo gió lốc mãnh liệt rơi thẳng xuống.
Ầm ầm!!!!
Khoảnh khắc khi thân thể Vân Triệt nện xuống, sáu đường long ảnh tái nhợt gần như đồng thời đánh xuống, một tiếng vang thật lớn, dưới huyền quang trắng bệch, khu vực phong thần đài trăm trượng chung quanh toàn bộ phá nát sụp đổ.
Đây không phải là nham thạch bình thường, mà là phong thần đài chỗ diễn ra cuộc chiến phong thần!
Trong lịch sử toàn bộ cuộc chiến phong thần, phong thần đài đều chưa bao giờ gặp đổ nát ở trình độ như vậy.
Không hề nghi ngờ, uy thế của một kích này, đã hoàn toàn triệt để vượt ra khỏi cấp độ của trẻ tuổi, vượt qua tất cả lực lượng đã từng xuất hiện trong cuộc chiến phong thần.
- A... Đây...
- Lực lượng thật đáng sợ... Vân Triệt... Còn sống chứ?
- Nguy rồi!
Hai tay Lục Lãnh Xuyên nhanh chóng nắm thật chặt, cơ bắp trên mặt gắt gao căng cứng lên. Uy thế của một đao vừa rồi, khiến cho linh hồn hắn run rẩy dữ dội, sợ hãi nảy sinh, hắn thật sự tin tưởng, nếu đánh trúng trên người mình, cho dù có hoàng long thánh giới trong người, cũng phải rơi xuống nửa cái mạng.
Mà Vân Triệt chẳng những đã bị thương nhiều chỗ, mới vừa rồi còn ở dưới trạng thái bị đánh bay mất lực, không hề có lực chống đỡ... Một kích này, Lạc Trường Sinh tuyệt đối cố ý hạ tử thủ đến phát tiết oán hận trong lòng.
- Vân... Triệt...
Mộc Băng Vân đứng ở đó, tròng mắt thất sắc.
- Hả?
Lạc Trường Sinh nhìn xem phía dưới, đột nhiên cau lông mày lại.
Khu vực phong thần đài phá nát, huyền quang cấp tốc tán đi, sau đó lộ ra phượng hoàng viêm quang đỏ đậm. Vân Triệt nửa quỳ trong hố sâu bị đánh ra trên phong thần đài, tay chống Kiếp Thiên kiếm, toàn thân nhuốm máu, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ hung ác làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Một màn này, khiến không ít Giới Vương tinh giới đều nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
- Hắn chống đỡ được như thế nào?
Ngạc nhiên trong khoảnh khắc, ánh mắt của Lạc Trường Sinh liền âm trầm, đột nhiên rớt xuống, Mẫn Long đao phát ra tiếng rồng ngâm bi thương, đánh thẳng vào Vân Triệt.
Vân Triệt nhanh như tia chớp ngẩng đầu, Kiếp Thiên kiếm cháy lửa mạnh mẽ đón nhận.
Rầm!!
Kiếp Thiên kiếm với Mẫn Long đao lại hung hăng chạm vào nhau, Vân Triệt phun ra một ngụm máu tươi, hai chân và nửa thắt lưng trực tiếp bị lực lớn đánh xuống dưới phong thần đài, lực lượng của Lạc Trường Sinh giống như núi cao tận trời hung hăng trấn áp ở trên không Vân Triệt, ép Kiếp Thiên kiếm xuống từng chút một.
Nhìn dáng vẻ thê thảm lúc này của Vân Triệt, trong lòng hắn cuối cùng dâng lên khoái ý được phát tiết, lại không chịu mất đi dáng vẻ phong độ của Trường Sinh công tử, dùng giọng nói cực thấp nói:
- Trong Mẫn Long đao của ta, phong ấn sáu long hồn của ác long thượng cổ... Ngươi lấy cái gì để ngăn cản!
Lực lượng do thiêu đốt phượng hoàng thần huyết cấp tốc trôi đi, khoảnh khắc khi phượng hoàng viêm tắt, hắn triệt để rơi vào vực sâu. Nhưng mà, Lạc Trường Sinh lại không hề nhìn thấy tuyệt vọng ở trên mặt của Vân Triệt, ngược lại là một nụ cười trào phúng.
Vân Triệt nhìn thẳng vào ánh mắt thoáng hiện vẻ dữ tợn của Lạc Trường Sinh, cúi đầu nói:
- Sáu linh hồn ác long... Rất giỏi rồi sao!!
Trong tiếng gầm, ánh mắt của Vân Triệt đột nhiên ngưng lại, trong mắt, nứt lên ánh sáng kỳ lạ màu xanh biếc.
- Long... Hồn... Lĩnh... Vực!!
Theo một tiếng ngâm nga của Vân Triệt, một thương lam long ảnh thoáng hiện lên sau lưng hắn. Trên không xa xôi, đột nhiên mở ra một đôi mắt màu xanh biếc thâm thúy như bầu trời, chói mắt như vì sao. Một tiếng rồng rít gào còn điếc tai hơn thiên lôi, còn bá đạo hơn thiên uy từ chân trời truyền tới, chấn động cả gầm trời.
Grào!!!!!!!!
Rồng ngâm rung trời, đầu óc của mọi người nhất thời như gặp phải thanh chùy vang trời, trở nên hoàn toàn tái nhợt, trong mơ hồ, bọn họ giống như thấy được một con cự long phủ trời đang từ trên không trùm xuống, mang theo một luồng long uy khủng bố cực lớn đến không cách nào hình dung. Ở dưới uy thế khổng lồ này, bọn họ cảm giác mình chỉ nhỏ bé giống như cát bụi trong trời đất, thân thể, linh hồn trong sợ hãi, trong run rẩy, khiến cho bọn họ hận không thể lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu thần phục.
- Long hồn!?
Một tiếng gầm sợ hãi này rõ ràng đến từ trong miệng Thích Thiên thần đế.
- Tại sao Vân Triệt lại có thể có long hồn?
Phạm Thiên thần đế cau chặt chân mày, trên mặt hiện kinh ngạc thật lâu.
- Không chỉ là long hồn, còn nhất định là long hồn ở cấp bậc cực cao.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói nhỏ, nàng hơi liếc mắt, rõ ràng nhìn thấy, trên mặt Long hoàng chính là kinh ngạc vô cùng mãnh liệt... Lại còn thắng cả các thần đế khác.
Chân mày Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu lại... Kỳ quái, lấy cấp bậc của Long hoàng, trên người Vân Triệt có long hồn, tuyệt đối không có khả năng giấu giếm được linh giác của hắn, mới vừa đầu hắn nên biết được, vì sao bây giờ lại sẽ kinh ngạc như vậy?
Vẻ mặt kịch liệt đến hoàn toàn không bình thường kia... Quả thật giống như nhận lấy kinh hách vĩ đại gì đó.
Dưới long hồn lĩnh vực, Mẫn Long đao đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ đau thương run rẩy, lực lượng ác long vốn đè lên trên người Vân Triệt, cực kỳ mạnh mẽ lại giống như châu chấu bị kinh hãi điên cuồng nhảy bốn phía, đảo mắt liền biến mất không còn một mảnh, liền ngay cả linh áp ác long Mẫn Long đao vẫn luôn luôn phóng thích cũng trực tiếp biến mất không còn tăm tích, không biết đi đâu.
Thay vào đó, là âm thanh run rẩy"Coong coong".
Mà Lạc Trường Sinh hai mắt lồi ra ngoài, mặt lộ vẻ sợ hãi, huyền khí trên người cũng như thủy triều cấp tốc tán loạn.
Rầm!!
Kiếp Thiên kiếm đẩy lên trên, dễ dàng chấn Mẫn Long đao và Lạc Trường Sinh về phía không trung, Vân Triệt từ cái hố trên phong thần đài phi thân lên, một tiếng gầm nhẹ, thần lực do phượng huyết thiêu đốt phóng thích ra toàn bộ ngưng tụ lên Kiếp Thiên kiếm, hung hăng đánh xuống Lạc Trường Sinh.
Rầm!!
Ánh lửa phá nát, một kiếm vô cùng nặng này quất lên trên người Lạc Trường Sinh, xương sườn của Lạc Trường Sinh nứt gãy, thắt lưng phun máu, hét thảm một tiếng, như một con quay bị đánh văng ra, xoay tròn bay ra ngoài.
Mà Vân Triệt đã mau chóng đuổi theo tới, Kiếp Thiên kiếm thiêu đốt lên phượng hoàng thần viêm cuối cùng, như cuồng phong mưa to đánh về phía Lạc Trường Sinh đã rơi vào vực sâu sợ hãi.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm...
Mỗi một kiếm đều toàn lực, mỗi một kiếm như lôi đánh rung trời, mỗi một kiếm đều kèm theo tiếng máu đổ và xương cốt vỡ vụn, dưới đầy đủ mười mấy thân kiếm, Lạc Trường Sinh đã biến thành người máu toàn thân cháy lửa.
- A!!!
Một kiếm cuối cùng, không hề lưu tình chút nào nặng nề đánh lên trên ngực Lạc Trường Sinh.
Một ngụm máu tươi phun thẳng lên cao mấy trượng, Lạc Trường Sinh như sao băng sắp hết rơi xuống, nặng nề nện lên trên đất, kéo ra một vết máu dài trăm trượng ở trên phong thần đài.
Cũng vào một khắc này, phượng hoàng viêm trên người Vân Triệt cuối cùng tắt.
Mười giọt phượng hoàng thần huyết cũng hoàn toàn rơi vào yên lặng, khí tức của hắn theo đó chợt giảm xuống, hơn nữa, ít nhất trong vòng một tháng, không còn cách nào thiêu đốt phượng hoàng viêm.
- Kết thúc rồi... Đi.
Vân Triệt há to mồm thở dốc, toàn thân bủn rủn, thân thể từ trên không trung cấp tốc rơi xuống... Bởi vì hắn gần như đã không cách nào cầm nổi Kiếp Thiên kiếm.
- A... Shhh... Ực...
Tiếng rên rỉ vô cùng thống khổ ở trước mặt truyền đến, trong tròng mắt đột nhiên co rút lại của Vân Triệt, Lạc Trường Sinh khắp cả người nhuốm máu thế mà lại vào lúc này... Từng chút từng chút một đứng lên.
Lôi văn trên người hắn vẫn chớp động như trước, phóng thích ra huyền tức hỗn loạn suy nhược hơn lúc trước hơn phân nửa, nhưng vẫn đáng sợ.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, lộ ra trong mắt Vân Triệt, là hung quang dữ tợn giống như dã thú tuyệt vọng.